Lâm Nhụy ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh.
Có ánh nắng ấm áp sáng ngời xuyên thấu qua bức màn nhạt màu chiếu vào bên trong, ánh sáng có chút chói mắt, cô xoa xoa đôi mắt, gối đầu và cầm lấy di động.
Vừa thấy thì bị dọa nhảy dựng.
Di động có mười cuộc gọi nhỡ chưa nghe, toàn bộ là của Tiểu Mỹ.
Cô vội vàng gọi lại cho Tiểu Mỹ.
"Tiểu Mỹ, tớ ngủ quên mất, nhớ xin nghỉ giúp tớ a. À đúng rồi, lúc nãy cậu gọi điện thoại cho tớ là có việc gì sao?"
"Chị của em, ruốt cuộc cậu cũng thấy được cuộc gọi nhỡ mà gọi lại cho tớ."
Giọng nói của Tiểu Mỹ truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, cô bạn bắt đầu nói giống như liên châu pháo đạn: "Hôm nay cô Triệu điểm danh, số lần cậu xin nghỉ và trốn học là nhiều nhất, cô Triệu nói nếu còn có lần sau thì xác định là đánh giá cuối kỳ của cậu trực tiếp xếp bét toàn khối."
"Nghiêm trọng như vậy sao?"
Lâm Nhụy ai thán một tiếng, "Sao buổi sáng cậu không gọi tớ dậy?"
"Chẳng phải tối hôm qua cậu đi tìm bạn trai của cậu sao? Mình nghĩ là cậu không về, thế cho nên buổi sáng mới không hề kêu cậu dậy." Tiểu Mỹ vô ngữ nói.
"Được rồi, tớ đã biết. Cúp nha."
Việc này chỉ có thể tự trách mình, lần sau trước khi ngủ thì nhất định phải kiểm tra xem có tắt âm thanh điện thoại không, nếu không thì lại ngủ quên mất, cuối kỳ bị xếp bét mới thật sự là bi kịch.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Nhụy hầu như không còn buồn ngủ.
Cũng không biết Phó Duẫn Thừa hiện tại đang làm gì? Anh có nhớ cô không?
Hình như cô có chút nhớ anh. Tính thời gian, hai người họ đã không gặp mặt suốt một tuần, cứ luôn có cảm giác dài như đã một thế kỷ trôi qua.
Chỉ cần tưởng tượng đến người kia, trong lòng cô lại ngọt đến mức giống như được ăn mật.
Lâm Nhụy click mở WeChat, tìm được WeChat của Phó Duẫn Thừa, cô lưu tên anh là "Ông xã yêu dấu.", Còn theo dõi xem trước, chỉ cần có một tin tức được đăng tải thì cô ngay lập tức có thể nhìn thấy.
"Chào buổi sáng."
"Hôm nay lại thêm một ngày yêu anh nha ~"
Cô lại gửi thêm một biểu tình bán manh đáng yêu qua.
Đợi vài phút, Phó Duẫn Thừa vẫn chưa trả lời, nhân lúc này, Lâm Nhụy vừa vặn rời giường mặc quần áo rồi đánh răng rửa mặt.
Mới vừa rửa mặt xong thì Phó Duẫn Thừa đã gọi đến.
Lâm Nhụy vội vàng vui vẻ chạy chậm tới bên giường, cầm di động lên xong ấn xuống nút nghe.
"Sao lại đột nhiên gọi cho em vậy?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
"Tiểu Nhụy." Phó Duẫn Thừa trầm thấp mở miệng.
"Có phải em mới vừa rời giường hay không?"
Hai người mấy ngày nay thường xuyên nấu cháo điện thoại, có lẽ là tuổi tác và thân phận chênh lệch, cho dù Lâm Nhụy có dụ hống như thế nào đi nữa thì trong điện thoại Phó Duẫn Thừa vẫn gọi là Tiểu Nhụy, ૮ɦếƭ sống không chịu kêu loại từ xưng hô như "Cục cưng, bà xã, bảo bối nhỏ". Đối với chuyện này Lâm Nhụy rất là tiếc nuối.
Không biết phải đến khi nào thì mình mới có thể chính thức thăng cấp thành "Bà xã đại nhân" của Phó Duẫn Thừa đây?
Chỉ có điều cũng sẽ nhanh thôi.
Lâm Nhụy ngọt ngào nghĩ.
Cô hỏi Phó Duẫn Thừa: "Sao anh lại biết em mới vừa rời giường?"
Giọng của Phó Duẫn Thừa nghe ra có chút bất đắc dĩ: "Hiện tại đã gần 12 giờ trưa, em lại gửi tin nhắn WeChat cho anh nói chào buổi sáng, em nói đi?"
Ách... ૮ɦếƭ rồi, cô quên thời gian.
"Em ngủ quên mất..." Lâm Nhụy ngượng ngùng nói rồi sau đó lại hỏi: "Anh đang làm gì a?"
"Ở nhà."
Phó Duẫn Thừa nói ở nhà thì đương nhiên không có khả năng là ở nơi lúc trước đã ở cùng Thẩm Lam, sau trận cãi vả quyết liệt của hai người, Phó Duẫn Thừa liền dọn ra ngoài, một lần nữa tìm một chỗ ở mới.
Hai người xác định quan hệ xong, bản chất mặt lạnh tâm nóng của Phó Duẫn Thừa hoàn toàn bại lộ ra ngoài, không đợi Lâm Nhụy nói chuyện, anh đã liền dặn dò: "Dậy rồi thì nhanh đi ăn cơm, ăn quá muộn đối với dạ dày không tốt. Còn nữa, cũng đừng có lúc nào cũng xin nghỉ, về sau ngủ sớm dậy sớm, đi học đúng giờ, hiện tại em đang học đại học, quan trọng nhất chính là chuyện học tập..."
"Em biết rồi mà..."
Chỉ có trời mới biết lúc trước cô cho rằng Phó Duẫn Thừa thật đúng là người trầm mặc ít lời.
Lâm Nhụy không mở miệng thì không đánh gãy được Phó Duẫn Thừa thao thao bất tuyệt, cô phun tào nói: "Phó giáo sư yêu dấu —— hiện tại, đã em đã là bạn gái của anh, thái độ anh nói chuyện thì lại như Giáo Viên Chủ Nhiệm vậy."
Đương nhiên, phun tào thì phun tào, nội tâm đối với loại quan tâm này của Phó Duẫn Thừa vẫn rất là hưởng thụ, ấm áp, cảm giác được người nhớ thương quan tâm thật tốt.
Phó Duẫn Thừa bên kia chần chờ, thực mau liền nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, Tiểu Nhụy, thói quen của anh..."
"Chỉ nói thực xin lỗi thì có ích lợi gì." Lâm Nhụy tựa vào trên thành giường, vắt chéo hai chân, trêu chọc Phó Duẫn Thừa ở đầu bên kia điện thoại. "Anh mau trả lời em, anh có nhớ em hay không? Trả lời làm em vui vẻ thì em sẽ liền tha thứ cho anh."
Đây quả thực là đã biết rõ mà còn cố hỏi.
Phó Duẫn Thừa thở dài, thật sự là ngượng ngùng nói ra.
"Em biết rồi đó." Xem như thừa nhận.
"Em không biết, muốn anh nói mới được." Lâm Nhụy nghịch ngợm nói.
Thấy Phó Duẫn Thừa còn đang trầm mặc, Lâm Nhụy bỏ thêm một ngọn lửa, cô dùng giọng nói nũng nịu thúc giục: "Anh mau nói đi, ông xã ~"
Âm cuối cố tình cao lên, ngọt đến phát nị.
Giống như một con mèo con làm nũng với chủ.
Phó Duẫn Thừa cứng lại.
Lâm Nhụy kêu một tiếng "Ông xã" này giống như có ma lực, làm Ⱡồ₦g иgự¢ anh nóng lên, máu trong đầu đều bắt đầu sôi trào.
Sau một lúc lâu, anh rốt cuộc cũng chịu mở miệng.
Thanh âm áp thấp xuống, mang theo vài phần quẫn bách cùng thẹn thùng.
"...Ân, anh nhớ em. Rất nhớ."
Nói những lời này xong, cho dù biết rõ Lâm Nhụy không ở gần, tai Phó Duẫn Thừa vẫn nhịn không được mà nóng lên.
Anh là một người thực nội liễm, có thói quen đem cảm tình áp ở trong lòng, sẽ không nói ra những lời âu yếm êm tai đó, cũng gần như là trước nay chưa từng nói qua.
Nói ra lời như vậy, đã xem như là một đột phá rất lớn.
"Em cũng nhớ anh, ông xã."
Được câu trả lời vừa lòng, Lâm Nhụy che miệng cười trộm.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thời tiết là ánh nắng tươi sáng, giống như tâm tình giờ phút này của cô.
Thập phần tốt đẹp.