Lâm Nhụy hiện tại lại rất khó chịu, khó chịu phát ra từ đáy lòng.
Cùng với Hàn Vũ còn đang ở trên người cô thở hổn hển mạnh mẽ tiến lên, cả người cô tựa như thuyền nhỏ bị mưa gió làm cho phiêu bạt không ngừng, lung lay, bị bão táp lãnh khốc vô tình tàn phá, xóc nảy làm cô rất muốn nôn.
Coi như vi phạm luật yêu thì tự nguyện, giờ phút này, mỗi một phút mỗi một giây đều như là dày vò, cô mê mang trợn to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, yên lặng đếm thời gian ở trong lòng.
Phải đến khi nào thì mới có thể kết thúc đây?
Cho dù có thừa nhận hay không thì cô cũng đã phản bội Phó Duẫn Thừa, đây đã là sự thật không thể cứu vãn.
Cảm xúc bi ai tràn ngập trong nỗi lòng cô, làm cả người đều ngây ngốc, vẫn không nhúc nhích.
Hàn Vũ không quen nhìn cái dạng này của Lâm Nhụy nhất, một cái động, côn th*t lớn màu đỏ tím dùng sức chọc vào khối thịt mềm bên trong tiểu huyệt, mã mắt ma xát với khối thịt mềm mẫn cảm kia, làm anh sướng đến mức không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.
Anh cũng không quên ra tiếng châm chọc nói: "Đã sớm làm qua không biết bao nhiêu lần, bây giờ tên đàn ông kia cũng không có ở đây, cô bày ra bộ dáng trinh tiết liệt nữ này cho ai xem?"
Lúc trước dâm đãng đến nỗi tự mình dang chân ra cầu anh làm, bây giờ đột nhiên thủ thân như ngọc cho tên đàn ông kia, quả thực khiến trong lòng anh càng giận hơn.
Nói xong, anh vừa làm vừa dùng bàn tay lớn Ϧóþ một bên иgự¢ của Lâm Nhụy mà thưởng thức, nhũ thịt tuyết trắng chỉ dùng một tay không nắm được hết, mềm như bông, bị Ϧóþ thành các loại hình dạng vặn vẹo, ภú๓ שú hồng diễm đặc biệt mê người.
Anh thập phần quen thuộc điểm mẫn cảm của Lâm Nhụy, dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ kẹp lấy ภú๓ שú, lòng bàn tay hơi mang chút thô lệ nghiền nát ở bên trên, trằn trọc ma sát, thường hung hăng lôi kéo ra một chút rồi nắm nắm một chút.
Nếu chỉ làm huyệt thì còn tốt một chút, Lâm Nhụy còn có thể miễn cưỡng khiến mình dời đi lực chú ý, làm bộ như mình là người gỗ, nhưng ภú๓ שú là nơi mẫn cảm nhất toàn thân của cô, khi bị anh đùa bỡn như vậy, bản năng phản ứng của thân thể sẽ không có cách nào để khống chế.
Thân thể của cô hơi hơi rung động, giống như tôm luộc mà cong иgự¢, tiểu huyệt dưới thân đáng thương còn đang thừa nhận từng đợt va chạm kịch liệt của anh.
Khoái cảm nơi chỗ ภú๓ שú làm tiểu huyệt ướt đến đáng sợ, tiếng nước tấm tắc vang lên, một dòng mật dịch tràn ra từ chỗ côn th*t cùng huyệt khẩu tương giao, chảy xuống khăn trải giường trắng tinh dưới thân cô.
Lâm Nhụy gắt gao cắn răng, không cho tiếng ՐêՈ Րỉ trong miệng mình tràn ra, cô mắng: "Mẹ nó, anh làm nhanh lên, tôi còn muốn về!"
Thân thể cô có biến hóa, đương nhiên là không thể gạt được Hàn Vũ, lực cản dưới thân càng ngày càng nhỏ, cái loại cảm giác có chút đình trệ lúc ban đầu đã biến mất, côn th*t được vách tường thịt non ấm áp thấm ướt bao vây lấy mang đến khoái cảm mãnh liệt, thoải mái giống như được bay lên thiên đường.
Đã lâu chưa khai trai, dù sao cũng phải làm cho đến khi đạt được thống khoái đã!
"Còn muốn về?"
Hàn Vũ bất mãn hừ một tiếng, một cái tát vỗ vào trên ௱ôЛƓ thịt tuyết trắng rồi nghiêm giọng nói: "Tôi muốn làm đến mức cho cô không xuống giường được."
௱ôЛƓ nhỏ tròn vo mượt mà lập tức hiện ra một cái ấn năm dấu tay đỏ tươi, hồng chói mắt, có loại mỹ cảm làm nhục.
Đối với ánh mắt căm giận của Lâm Nhụy, Hàn Vũ không cho là đúng, ngược lại còn bắt bẻ nói: "Tôi không phải đang làm với xác ૮ɦếƭ, bộc lộ tính cách dâm đãng của cô đi, kêu hai tiếng cho tôi nghe một chút."
Phi, tưởng bở!
Gương mặt anh tuấn chứa đầy ham muốn tình dục của Hàn Vũ giờ phút này ở trong lòng Lâm Nhụy lại thập phần mặt mày khả ố.
Không thể kêu ra tiếng...
Động tác cắn môi của cô càng chặt hơn chút, hàm răng lún thật sâu vào cánh môi đỏ bừng, cau mày, không muốn để tôn nghiêm của mình rơi xuống đất.
Hàn Vũ hiện tại lại cố tình để động tác càng lúc càng nhanh, cưỡi ở trên người Lâm Nhụy, côn th*t lớn dưới háng làm cho người ta sợ hãi đang điên cuồng đâm thọc.
Tiểu huyệt tê tê dại dại, mỗi một lần côn th*t va chạm cùng tiến lên đều mang đến thoải mái khó có thể hình dung, thậm chí trong lòng cô còn ẩn ẩn có một loại khát vọng mãnh liệt, chờ đợi lực độ của côn th*t lớn lại tàn nhẫn hơn một chút, lại sâu hơn một chút...
Càng áp lực thì càng khát vọng.
Giống như là lữ khách ở trên sa mạc đã trải qua ba ngày ba đêm, khát vọng trận mưa ngọt lành kia.
Nội tâm đang mãnh liệt giãy giụa, giống như thiên nhân giao chiến.
Rất muốn...
Rất muốn vui sướng ՐêՈ Րỉ, tận tình lâm vào bên trong Dụς ∀ọηg...
Hàn Vũ cúi đầu, kề sát vào bên cạnh lỗ tai Lâm Nhụy, hơi thở nóng càn quét vành tai cô, anh thấp giọng mê hoặc nói: "Muốn kêu thì kêu ra đi, tôi thích nghe."
......
Thanh âm này là dụ hoặc như thế, trong nháy mắt phóng đại cổ khát vọng ở trong lòng Lâm Nhụy thêm vô số lần.
Không hề nghi ngờ, Lâm Nhụy dao động.
Dù sao thì cũng đã làm rồi, kỹ nữ còn muốn lập đền thờ sao?
Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn khuất phục với tình dục.
Chẳng qua là, phương thức ՐêՈ Րỉ...
Là do cô tự quyết!
"Hàn Vũ, tôi làm cả nhà anh!"
Một câu nói to lớn vang dội xen lẫn tiếng rên nghẹn ngào tràn ra từ miệng cô, âm điệu của Lâm Nhụy đạt đến mức từ xưa đến nay chưa từng được phát huy, vượt xa người thường.
Tựa hồ đều đặt hết phẫn nộ vào trong những lời này, nói thanh âm này của cô long trời lở đất đinh tai nhức óc cũng không quá.
Không khí như là bị ai đó Ϧóþ cổ, bỗng nhiên an tĩnh lại.