VânNhiễm cùng Tiêu Bắc dã men theo đường đi lên núi, hai người vừa đi vừa trò chuyện, tâm trạng Tiêu Bắc Dã rất tốt hai hoa ven đường thuận tay bện thành một vòng hoa, tay hắn thon dài hữu lực, hoãn mỹ như ngọc, rất nhanh đã bện thành một vòng hoa đưa tới trước mặt Vân Nhiễm.
“Tặng cho ngươi.”
Vân Nhiễm im lặng, nàng nghe nói ngày hoa yến, hai người có ý đưa vòng hoa, nhận rồi có nghĩa là tiếp nhận nam nhân này, nàng cùng Tiêu Bắc Dã còn chưa đến mức đó.
Tiêu Bắc Dã nhìn thấy Vân Nhiễm khó xử, không khỏi cươi sang sảng: “Vân Nhiễm, ngươi không cần nghĩ nhiều, ta chỉ đùa thôi, cho nên làm một cái tặng ngươi, cũng không có ý gì, ngươi không định để cho một nam nhân như ta cầm thứ này chứ.”
Vân Nhiễm không nhúc nhích, nàng cảm thấy cầm vòng hoa không được phù hợp cho lắm, ánh mắt Tiêu Bắc Dã thâm thúy: “Vân Nhiễm, ngươi nhớ kỹ, lúc nào ta cũng không ép ngươi, nếu ngươi không thích ta, ta sẽ không ૮ưỡɳɠ éρ ngươi làm chuyện gì, cho nên ngươi không cần nghĩ nhiều.”
Tiêu Bắc Dã nói xong tay liền ném vòng hoa đi, Vân Nhiễm nhanh ta: “Đưa ta đi, thật vất vả làm ra, ném đi thật tiếc.”
Tiêu Bắc Dã cười: “Ta biết, ngươi nhất định sẽ luyến tiếc vòng hoa đẹp như vậy mà.”
Vân Nhiễm tiếp nhận giận trừng mắt liếc hắn, Tiêu Bắc Dã cười sung sướng: “Vân Nhiễm, ngươi biết không? Hôm nay một mình ngươi còn đẹp hơn hoa, tất cả hoa ở Mãn Sơn đàn cũng không bằng ngươi.”
Tiêu Bắc Dã có dạng mỹ nhân nào chưa từng gặp qua, thời khắc này là hắn chân thành khen ngợi nàng.
Vân Nhiễm là mĩ nhân tổng hợp, nàng mặt dịu dàng, mắt lại giảo hoạt như hồ ly, quanh thân lại tràn ngập tự tin, khiến người ta động tâm.
Tim Tiêu Bắc Dã đang đập nhanh bất thường, cho nên rất nhiều câu đều theo bản năng buột miệng không kịp suy nghĩ.
Vân Nhiễm nghe Tiêu Bắc Dã nói xong liền cười sung sướng, có nữ nhân nào lại không thích được ca ngơi.
“Tiêu thế tử miệng thật ngọt, nói vậy sẽ có rất nhiều nữ nhân cao hứng, không biết Tiêu thế tử đã có bao nhiêu nữ nhân tiến vào phủ Cung thân vương.”
Vân Nhiễm nói đùa, Tiêu Bắc Dã thu hồi ý cười, vẻ mặt nghiêm túc: “Vân Nhiễm, bản thế tử chưa từng khen ngợi nữ nhân khác, ngươi có tin không?”
Vân Nhiễm kinh ngạc nhìn Tiêu Bắc Dã, chỉ thấy ngũ quan cuồng dã nghiêm túc, ánh mắt chân thành tha thiết, hắn nhìn Vân Nhiễm, không đợi nàng lên tiếng đã tiếp tục nói: “Ta tin một người cả đời chỉ có thể yêu một người, sẽ mang lại cho nàng những thứ tốt nhất, không để nàng gặp bất cứ trở ngại nào, cho nên ta vẫn luôn chờ duy nhất một người, vì không để nàng phải buồn ta đã cự tuyệt rất nhiều nữ nhân, các nàng không phải người ta muốn.”
Trên núi gió nhẹ nhàng thổi qua, lời nói nam tử trong sáng, giống như một đạo ma âm, Vân Nhiễm giật mình ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt Tiêu Bắc Dã cuồng nhiệt nóng bỏng: “Ta nghĩ ta đã gặp người mình thích.”
Vân Nhiễm kinh ngạc không nhỏ, Tiêu Bắc Dã thân là thế tử Tây Tuyết, không ngờ lại có ý nghĩ nhất thế một đôi, quả nhiên là hiếm thấy, thế gian này lại có một nam tử như vậy, nếu có một ngày nàng thích hắn, nàng tuyệt đối sẽ gả cho một nam nhân như vây.
Vân Nhiễm đang muốn lên tiếng, phía sau đường núi vang lên tiếng bước chân có người đi tới chỗ này.
“Vân Nhiễm, Vân Nhiễm, từ từ chúng ta đi cùng nhau.”
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn lại thấy Đường Tử Khiên cùng Tần Dục Thành đang chạy lại đây, hai người đúng lúc đánh gãy lời Vân Nhiễm muốn với Tiêu Bắc Dã, Vân Nhiễm không có gì nhưng Tiêu Bắc Dã nháy mắt thấy buồn bã, không ngờ lại có hai tên phá rối.
Đường Tử Khiên cùng Tần Dục Thành chạy lại đây, đưa mắt kinh ngạc nhìn vòng hoa trong tay Vân Nhiễm, nhất là Tần Dục Thành, trong lòng cực kỳ đau khổ, Vân Nhiễm thích Tiêu Bắc Dã, ý nghĩ này khiến đầu hắn ong lên, qua một hồi lâu cũng không tỉnh lại.
Đường Tử Khiên luôn sảng khoái, nhanh mồm nhanh miệng, nhìn vòng hoa trong tay Vân Nhiễm nhịn không được lên tiếng.
“Vân Nhiễm, ngươi sao có thể cầm vòng hoa của Tiêu thế tử, đây chính là?”
Hắn còn chưa dứt lời, Vân Nhiễm đã trừng mắt: “Ồn ào cái gì, đây là Tiêu thế tử đùa tôi, không giống các ngươi nghĩ cho nên đừng nghĩ nhiều.”
Đường Tử Khiên vừa nghe đã nhanh tay đoạt vòng hoa của Vân Nhiễm: “Nếu đã như vậy, ngươi đừng cầm, đỡ khiến người khác hiểu lầm, để ta cầm cho ngươi đi.”
Đường Tử Khiên cầm lấy, Vân Nhiễm không tức giận, thở dài nhẹ nhõm, kỳ thật nàng cảm thấy cầm vòng hoa này không thích hợp, tuy Tiêu Bắc Dã nói không có ý gì, nhưng người Đại Tuyên nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào đây, khác gì nàng tự mình tìm phiền phức.
Hiện tại Đường Tử Khiên cầm đi nàng lại giảm đi phiền phức.
Thời khắc này Vân Nhiễm cảm thấy Đường Tử Khiên thật tử tế.
Tần Dục Thành nghe thấy lời Vân Nhiễm trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm, tuy biết bên cạnh Vân Nhiễm có rất nhiều người xuất sắc, không có khả năng nàng thích hắn, nhưng hắn một lòng một dạ thích nàng.
Nhìn hai người kia, tâm tình Tiêu Bắc Dã cực kỳ không thoải mái, vốn là một cơ hội tốt để thổ lộ, không ngờ lại bị hai người này làm hỏng, hắn thật vất vả mới cắt đuôi được tên hỗn đản Yến Kỳ, giờ lại mọc ra hai cái, thật xui xẻo, nhưng hắn thích Vân Nhiễm, bất luận kẻ nào cũng không ngăn cản được.
Đường Tử Khiên giơ tay cầm lấy vòng hoa, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Tiêu Bắc Dã.
“Tiêu thế tử sẽ không để ý chứ.”
Tiêu Bắc Dã cười: “Không ngại, vòng hoa này vốn không có ý nghĩa gì, tại các người suy nghĩ nhiều.
“Vậy là tốt rồi, ta sợ Tiêu thế tử không thoải mái, thì bản công tử thật có lỗi.”
Tuy Đường Tử Khiên không có ý định cưới Vân Nhiễm, nhưng lại thật lòng muốn làm bằng hữu với nàng, cho nên hắn không thích Vân Nhiễm ở cùng nam nhân này, Tiêu Bắc Dã là người Tây Tuyết, hắn ta đến cùng là loại người nào ai mà biết được. Có thể trước mặt rất tốt, nhưng có lẽ đây chỉ là phần nổi của tảng băng, sau lưng hắn ta có dã tâm gì ai đoán được, nếu hắn ta muốn câu dẫn Vân Nhiễm, đẩy phủ Vân vương vào nước sôi lửa bỏng thì sao. Nếu Vân Nhiễm thích Tiêu Bắc Dã hoàng thượng khẳng định không đồng ý gả nàng tới Tây Tuyết, lúc đó phủ Vân vương sẽ gặp chuyện không hay.
Đường Tử Khiên không hy vọng phủ Vân vương xảy ra chuyện gì, phủ Vân vương nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, hắn không muốn vương phủ gặp chuyện không may.
Lộ trình tiếp theo Tiêu Bắc Dã không có cơ hội lên tiếng, Đường Tử Khiên cùng Vân Nhiễm nói chuyện, nói đến chuyện dùng ngũ sắc lưu quang họa khiến người khác kinh sợ, thần thái bay lên tâm trạng vui vẻ.
Vân Nhiễm không biết nói gì, một đoàn người bất thường men theo đường núi mà đi.
Giữa núi Mãn Đình, trong phạm vi mấy chục thước đều là đình đài, khắp triền đồi tràn ngập hoa đang đón gió, trong rừng hoa thỉnh thoảng vang lên tiếng nói cười rất náo nhiệt.
Đường Tử Khiên đưa Vân Nhiễm đến sân thi đấum chỉ thấy một cung điện chạm trở, hành lang dài, thềm đá cẩm thạch bốn bía đều là hoa, cung điện như nằm ẩn trong rừng hoa xinh đẹp, phía trước cung ddeienj có đài bạch ngọc cao hai thước, đây là nơi hàng năm diễn ra hoa vương đại tài, đặt tên là Hương Lạp, sở dĩ có tên như vậy là bởi vì nơi đây nhiều năm thờ phụng bách ho tiên tử. Cho nên hoàng đế ban thưởng tên Hương Lạp.
Cung Hương Lạp chỉ đến ngày hoa yến hàng năm mới mở cửa, cho nên ngày này toàn bộ người dân Lương Thành đều được ra vào bình thường, cực kỳ náo nhiệt, có điều triều đình vì đề phòng xảy ra chuyện dẫm đạp hoặc sạt núi, nên quy định số người lên núi, binh linh canh gác thấy số người vừa đủ, người tới sau sẽ không được lên núi.
Lúc này trước dài Hương Lạp đã có không ít người vây quanh đài cao, vài nhóm túm năm tụm ba nói chuyện, năm nay hoa vương đại tài thật náo nhiệt.
Năm vừa rồi hoàng thượng không khỏe, chỉ phái đại thần trong triều chủ trì, năm nay hoàng thượng đích thân tới hiện trường, điều này khiến nhiều người kích động, nhất là dân chúng, bình thường không có cơ hội gặp hoàng thượng, nhờ ngày này có thể nhìn thấy hoàng đế, dĩ nhiên là kích động.
Một điều nữa năm nay sứ thần tam quốc đều tới Đại Tuyên, còn xuất ra phần thưởng rất hào phóng, khiến tiền thưởng hoa vương lên đến hơn trăm vạn lượng bạc.
Một trặm vạn lượng bạc trắng nha, mọi người chỉ nghĩ thôi máu đã sôi trào.
Lúc này thiên kim nhà các quan trong triều đng chuẩn bị để lên đài tỷ thí, người người đều tin tưởng mình có thể lấy được hoa vương kim quan.
Vân Nhiễm vừa xuất hiện đã có người phát hiện ra, không ít người đều quay đầu nhìn lại, ngơ ngẩn cả người một hồi lâu mới bình tĩnh lại, nam nhân vẻ mặt hâ mộ quận chúa Trường Bình thật sự mỹ lệ, tuy rằng hôm nay long trọng mỹ nữ rất nhiều, nhưng hào quang của nàng không bị lu mờ.
Nghe nói quận chúa Trường Bình chính là tài nữ, hôm nay hoa vương đại tài quận chúa Trường Bình có thể đạt giải quán quân cũng nên.
Không ít người mắt sáng rực lên, càng chờ mong hoa vương đại tài sắp tới.
Nữ nhân nhìn Vân Nhiễm xuất sắc như vậy đều nảy sinh lòng ghen tị, khí thế của các nàng suy yếu không ít.
Vân Nhiễm không để ý đến những người khác, cùng nói chuyện với Tiêu Bắc Dã, bởi vì hắn vừa xuất hiện, đã có không ít quan viên trong triều đi tới cùng hắn trò chuyện, Vân Nhiễm ôn nhu nói: “Tiêu thế tử, ta đi trước.”
Tiêu Bắc Dã gật đầu, mỉm cười dịu dàng: “uh, ta sẽ cổ vũ cho ngươi.”
“Cám ơn,” Vân Nhiễm gật đầu, Tiêu Bắc Dã bị người vây kín, nhưng trước khi rời đi cũng liếc Đường Tử Khiên một cái, ánh mắt sắc như dao, Đường Tử Khiên cũng nhìn thấy được, hắn cũng làm ngơ quay đầu nhìn Vân Nhiễm: “Ngươi thật sự thích nam nhân này sao, ngươi điên rồi? Ngươi quên hắn là người Tây Tuyết, cũng không phải người đơn giản, đừng để bị hắn mê hoặc.”
Vân Nhiễm không nói gì nhìn Đường Tử Khiên.
“Đường Tử Khiên, ngươi cho rằng ta dễ bị mê hoặc lắm sao?”
Vân Nhiễm vân đạm phong khinh lên tiếng, ngạo nghễ nhìn Đường Tử Khiên, Đường Tử Khiên nhanh chóng nghĩ tới mình từng thua thiệt trong tay nữ nhân này, nếu hắn biết những điều này, Vân Nhiễm sao lại không hiểu.
Đường Tử Khiên cười ha ha: “Ta tin tưởng ngươi biết nên làm thế nào, trước tiên ta chúc ngươi đoạt hoa vương năm nay, nếu ngươi thật sự giành được vương miện, nhất định phải mời ta ăn cơm, mặt khác?”
Đường Tử Khiên ghé sát lại nói: “Ngươi chế thêm mực ngũ sắc lưu quang họa cho ta.”
Vân Nhiễm trợn mắt: “Cho ngươi nhiều như vậy, đều dùng hết rồi sao?”
Đường Tử Khiên sờ sờ đầu: “Sự thật là bọn họ quấn lấy ta, bắt ta phải biểu diễn hết lần này đến lần khác.”
“Không có,” Vân Nhiễm tức giận nói, mực kia là nàng tỷ mỉ điều chế, không phải muốn là được, người này lại không biết quý trọng.
“Vân Nhiễm tốt, cho ta một ít đi, lần sau ta nhất định dùng cẩn thận,” Đường Tử Khiên lắc lắc tay Vân Nhiễm, làm nàng choáng váng chịu không nổi: “Được rồi, đừng lắc, quay về ta chế cho người.”
“Vẫn là Vân Nhiễm tốt nhất,” Đường Tử Khiên sung sướng lên tiếng. Cách đó không xa có người nhìn, Đường đại nhân ở trước mặt quận chúa Trường Bình sao lạ giống tiểu hài tử, đây là hắn thích quận chúa sao, hay là không thích? Còn có thế tử Tây Tuyết hình như cũng thích quận chúa, cuối cùng quận chúa thích ai đây?”
Nhất thời mọi người đều bàn tán xôn xao, Đường Tử Khiên an phận hơn nhiều, hắn không dám mạo phạm Vân Nhiễm, động tới nữ nhân này không phải là chuyện tốt.
Phía sau hai người Tần Dục Thành không nói gì, một đôi mắt si tình nhìn Vân Nhiễm.
Chờ Đường Tử Khiên nháo xong hắn nhanh chóng đi qua nhìn từ trên cao xuống, đau khổ lên tiếng: “Vân Nhiễm, tại vì sao?”
Vân Nhiễm nhìn Tần Dục Thành, liếc mắt đã thấy nam nhân này đau khổ bối rối, nhưng nàng sẽ không đau lòng, vì nàng không thích hắn.
“Thực xin lỗi, ta không thế hứa hẹn chuyện gì, ngươi không nên suy nghĩ mãi về chuyện này.”
Vân Nhiễm nói xong nhìn Đường Tử Khiên: “Còn không mang hắn đi, ta muốn đi một mình.”
“Được,” Đường Tử Khiên không nói hai lời, kéo Tần Dục Thành rời đi, Tần Dục Thành sao có thể đồng ý, quát lên phản kháng: “Đường Tử Khiên, buông.”
Đường Tử Khiên không để ý tới hắn, vẫn kéo Tần Dục Thành như trước, Vân Nhiễm đã nói không thích hắn thì sẽ không thích, hắn đau khổ bối rối, rơi vào vực sâu vô phương cứu chữa, ai bảo yêu đơn phương làm gì.
Tần Dục Thành cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ muốn hỏi Vân Nhiễm, vì sao không thích hắn? Vì người khác giỏi hơn hắn, tuấn tú hơn hắn sao? Lý do là vậy sao?
Tần Dục Thành cắn răng trong lòng lửa giận cuồng si, không ngờ Đường Tử Khiên còn kéo hắn, hắn giận dữ đánh một quyền về phía Đường Tử Khiên, Đường Tử Khiên không đề phòng lập tức bị hắn đánh trúng, Đường Tử Khiên cũng phát hỏa, nâng quyền đánh trả, kết quả hai người ngày xưa là bằng hữu tốt giờ trở mặt thành thù, trực tiếp động thủ.
Bốn phía không ít người kinh hô vì sao lại như vậy, có người đoán là vì cả hai đều thích quận chúa, cho nên đánh nhau.
Mọi người nhìn quận chúa Trường Bình, lại thấy nữ nhân này đi rồi, không thèm quan tâm đến hai người đang đánh nhau.
Không ít người đau lòng cho Đường Tử Khiên cùng Tần Dục Thành, nói thẳng Vân Nhiễm tàn nhẫn.
Có điều Vân Nhiễm không để ý tới bất kỳ kẻ nào, một mình đi dạo trong rừng hoa, chủ trì hoa vương đại tài lần này là hoàng thượng còn chưa có tới, cho nên trận đấu chưa thể bắt đầu, nàng đi dạo trước rồi tính đồng thời chỉnh lý lại một số thông tin trong đầu, nàng cũng không quên trên mình còn có chuyện quan trọng, thay sư phụ tìm được minh quân thiên hạ. Trước mắt nàng đã loại trừ ba người ở Đại Tuyên, chỉ còn lại Cơ Kình Thiên, Tần Văn Hãn và Tiêu Bắc Dã, ba người này đến cùng là ai hơn ai còn chưa rõ, nàng cũng không có chủ ý tốt, tuy rằng Tiêu Bắc Dã vẫn đối với nàng tốt lắm, nhưng nàng sẽ không vì thế mà nhận định hắn là minh quân. Cũng không bởi vì Cơ Kình Thiên đối với nàng không tốt liền nhận định nam nhân này không đạt yêu cầu, còn có tiểu Mình vương của Nam Ly nội liễm trầm ổn, diện mạo chân thật thì sao?
Tóm lại hiện tại nàng cảm thấy ba người này không giống người thường, không phụ được sư phụ nhắc tới, người người đều thâm tàng bất lộ.