Quỷ Y Quận Vương Phi​ - Chương 68

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu

Chương 68: Gây sự ở tửu lâu, sơ lộ dung nhan (3)

Mấy ngày nay Vân Nhiễm cẩn thận quan sát Sơn Trà, nha đầu này thật không tệ, rất thông minh, biết lúc nào nên nói lúc nào không, hơn nữa cũng có nhân duyên tốt, giao hảo với hạ nhân trong vương phủ xây dựng được không ít cơ sở ngầm, hiện tại một động tĩnh nhỏ trong vương phủ cũng có thể bấm báo cho nàng.
“Umh, ta sẽ cẩn thận.”
Phúc Đức Tụ người đến người đi đông vui náo nhiệt, vì gần đây cho ra món mới, có nhiều người tới thưởng thức đồ ăn, cho nên lúc này đã hết chỗ, một chỗ trống cũng không có chứ đừng nói là phòng riêng.
Tần Dục Thành và Đường Tử Khiên không ngờ tới tình huống trước mắt, sắc mặt hai người đều rất khó coi, âm ngao trừng mắt nhìn chưởng quầy Phúc Đức Tụ, khiến hắn không dám động đậy. Tần Dục Thành không chịu buông tha cho hắn, túm cổ áo hắn hỏi: “Ta không tin Phúc Đức Tụ lớn như vậy tìm không ra một chỗ trống, hôm nay nếu không an bài được vị trí cho gia, đừng trách gia đập Phúc Đức Tụ của ngươi.”
Chưởng quầy sợ hãi, rất nhiều người xung quanh quay lại nhìn, vừa thấy người gây sự là thế tử phủ Tần quốc công, không ai dám nói gì, cúi đầu ăn cơm thi thoảng lại vụng trộm nhìn một cái.
Vân Nhiễm lại không có vấn đề gì ăn cơm ở đâu cũng được, tuy rằng chỗ này náo nhiệt, đồ ăn ngon, nhưng hiện tại đã hết chỗ, để lần sau đến cũng giống nhau thôi, cho nên nàng nhìn Tần Dục Thành: “Tần Dục Thành, ngươi làm khó chưởng quầy làm gì, còn không mau buông người ta ra.
Tần Dục Thành quay đầu nhìn Vân Nhiễm, cuối cùng không cam lòng buông tay ra: “Coi như vận khí ngươi tốt.”
Đường Tử Khiên bất đắc dĩ nối: “Bây giờ phải làm sao đây?”
“Đi chỗ khác, chẳng lẽ ngoại trừ nơi này không còn chỗ nào khác sao, không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao?” Vân Nhiễm tùy ý nói, Đường Tử Khiên cùng Tần Dục Thành thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần Vân Nhiễm không buồn là tốt rồi, tùy tiện ăn ở chỗ nào cũng được, hai người đồng thời mở miệng: “Được, chúng ta đi nhà khác.”
Một đoàn người đang muốn ra khỏi Phúc Đức Tụ, trước cửa lại vang lên âm thanh của tiểu nhị: “Mời Yến quận vương, chỗ của ngài đã chuẩn bị tốt rồi, mời ngài vào.”
Trước cửa là có mấy đạo thân ảnh chói sáng đi đến, dẫn đầu là một nam tử như ngọc, phảng phất như ánh mặt trời, khiến cho sảnh Phúc Đức Tự trong nháy mắt tràn ngập ánh sáng, không ít người nâng mắt nhìn tới, nhỏ giọng nói thầm.
“Yến quận vương, Yến quận vương lại đến chỗ này ăn cơm.”
“Có trò hay để xem rồi.”
Trong Lương Thành Đại Tuyên, mọi người đều biết Yến quận vương với quận chúa Trường Bình luôn đối chọi gay gắt, mỗi lần gặp mặt đều khiến người sống ta ૮ɦếƭ, lúc này lại ᴆụng phải chắc chắn có trò hay.
Yến Kỳ một thân trường bào màu trắng, hoa văn sóng nước, đai thắt lưng phỉ thúy, khuôn mặt tinh xảo, như một đóa sen trắng không nhiễm bụi trần, ánh mắt quét qua đám người Tần Dục Thành dừng lại trên người Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình, tới đây ăn cơm sao?”
Lời này rõ ràng là châm chọc, mọi người đều nhìn thấy đám người Vân Nhiễm còn chưa ăn cơm.
Sắc mặt Vân Nhiễm âm u, Tần Dục Thành thấy giai nhân mất hứng liền tức giận, lại túm áo chưởng quầy hỏi: “Không phải người nói ở đây đã hết chỗ rồi sao? Vì sao tên kia lại có chỗ.”
Tần Dục Thành nghe thấy tiểu nhị nói, đã thay Yến Kỳ giữ chỗ.
Chưởng quầy nói không còn chỗ nhưng lại giữ lại chỗ cho Yến Kỳ, đây không phải là xem thường người khác sao? Chẳng lẽ Yến quận vương thân phận cao quý, thân phận của bọn họ không cao quý sao?
Chưởn quầy sợ toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng nói: “Bẩm thế tử, quận vương đã đặt trước chỗ rồi.”
“Đặt trước? Người lừa ai, Yến Kỳ lại đặt chỗ trước sao?”
Tần Dục Thành không tin, Yến Kỳ cao cao tự đại, sao lại đi đặt chỗ trước, hắn nhiều nhất chỉ phái người đến nói một tiếng.
Lúc này ngay cả Đường Tử Khiên cũng phát hỏa, sắc mặt khó coi nói: “Hôm nay không nói cho rõ ràng, chúng ta đạp đổ Phúc Đức Tụ.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều khẩn trương, trong sảnh lầu một, rất nhiều người đang ăn đều dừng lại động tĩnh, có người còn đứng lên theo phản xạ, bị dọa sợ, ai cũng biết Tần Dục Thành là người phủ Tần quốc công, Đường Tử Khiên là người phủ hộ quốc tướng quân, bọn họ thân phận tôn quý lại có chỗ dựa, cho dù có đạp đổ Phúc Đức Tụ cũng không ai dám đòi bồi thường.
Trong đại sảnh có người đứng dậy nhường chỗ: “Tần thế tử, Đường công tử, chúng ta ăn xong, các người có thể ngồi đây.”
Lúc đầu, đám Tần Dục Thành nếu ngồi dưới sảnh cũng không có ý kiến, chỉ là ăn cơm thôi, nhưng hiện tại bọn họ đến trước, lại không có chỗ, Yến tiện nhân đến sau lại có, đây rõ ràng là phân biệt đối xử. Tần Dục Thành cùng Đường Tử Khiên quyết không bỏ qua.
“Hôm nay người của Phúc Đức Tụ phải cho chúng ta một câu trả lời, bằng không ta đạp đổ chỗ này, vì cái gì hắn có chỗ, chúng ta lại không có? Hiện tại có hai biện pháp, một là để chúng ta đạp đổ chỗ này, hai là đem vị trí của Yến quận vương tặng cho chúng ta, các ngươi chọn đi.”
Tần Dục Thành hung dữ nói, bọn họ vốn đã không vừa mắt Yến Kỳ, hôm nay xem như có cơ hội để phát tác.
Khuôn mặt hoàn mỹ của Yến Kỳ không biến sắc, liếc mắt nhìn Tần Dục Thành cùng Đường Tử Khiên, cuối cùng dừng lại trên người Vân Nhiễm, hắn nhìn một cái liền biết Vân Nhiễm là trung tâm chỉ cần nữ nhân này lên tiếng, tin tưởng Tần Dục Thành cũng Đường Tử Khiên sẽ không gây sự.
Khóe môi Yến Kỳ khẽ cười, mặt mày như họa. “Quận chúa Trường Bình, đây là có ý gì?”
Vân Nhiễm cười nói: “Quận vương nói là ý gì, chúng ta với Phúc Đức Tụ ăn cơm, chẳng lẽ quận vương không đến để ăn cơm sao? Có điều tửu lâu này làm ăn cũng thật quá đáng, chúng ta thì nói không có chỗ, quận vương đến lại nói có, chẳng quận vương là ông trời ở Đại Tuyên.”
Một lời khiến cho sắc mặt của mọi người đều khó cơi, thể tử gia phủ Cẩm thân vương ở sau lưng Yến Kỳ lên tiếng” Quận chúa Trường Bình, ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì?”
Vân Nhiễm nhìn Sở Văn Hạo, hắn chính là thế tử phủ Cẩm thân vương huynh đệ của tiên đế vẫn luôn phò trợ tiên đế, cho nên thời tiên đế thân phận rất tôn quý, trước mắt tân đế cũng rất tin yêu người của phủ Cẩm thân vương, cho nên ở Lương Thành ᴆụng đến người của phủ Cẩm thân vương có thể bị bỏng.
Vị thế tử này tâm ngoan thủ lạt, là tâm phúc của hoàng thượng, cùng với Yến Kỳ một phải một trái là cánh tay đắc lực, nhậm chức nhất phẩm thống lĩnh đới đao thị vệ phụ trách bảo vệ hoàng đế và an toàn trong cung.
Vân Nhiễm cũng không sợ hắn, cười nhẹ: “Thế tử Cẩm thân vương không hiểu sao? Theo lý đến tửu lâu ăn cơm phải theo thứ tự trước sau, nhưng chúng ta đến trước lại không có chỗ, các vị đến sau lại có đây không phải là ỷ thế Hi*p người sao? Yến quận vương ỷ Hi*p người, không phải tự coi mình là trời ở Đại Tuyên thì là gì?”
Sở Văn Hạo lạnh lẽo, sắc bén: “Ngươi không nghe trưởng quầy nói sao, Đây là Yến quận vương đặt trước.”
“Nếu đã sớm đặt, chưởng quầy nên nói rõ, còn một vị trí Yến quận vương đã sớm đặt, đây là quỷ củ tối thiểu, nhưng chưởng quầy lại nói với chúng ta đã hết chỗ, một chỗ cũng không còn, hiện tại Yến quận vương lại có chỗ, đây không phải là khinh người thì là gì?”
Vân Nhiễm khí thế bức người lên tiếng, nếu việc này không dính dáng đến Yến Kỳ nàng đã sớm thu tay, ở nơi nào ăn cũng giống nhau, nhưng đã liên quan đến Yến tiện nhân nàng sẽ không để cho hắn được đắc ý, hắn biết rõ còn hỏi nàng ăn cơm rồi sao? Sao nàng có thể để cho hắn được như ý.
Sở Văn Hạo thấy Vân Nhiễm không có ý thoái nhượng, sắc mặt càng âm trầm, lên tiếng: “Quận chúa Trường Bình, ngươi có tình muốn gây sự sao?”
Vân Nhiễm thu liễm khí thế bức người, vẻ mặt dịu dàng trả lời: “Thế tử Cẩm thân vương nói sai rồi, là Tần thế tử cùng Đường đại nhân không chịu nhường, có liên quan gì tới ta, ta chỉ nói suy nghĩ của mình mà thôi.”
Tần Dục Thành cùng Đường Tử Khiên nghe Vân Nhiễm nói xong, nhanh chóng trầm giọng lên tiếng: “Đúng vậy, hôm nay không nói cho rõ ràng, đừng mơ chúng ta nhân nhượng, không được ăn thì tất cả mọi người đều không đực, dựa vào đâu chúng ta phải nhường cho các ngươi.”
Trong đại sảnh hàn khí bao phủ, ai cũng không dám nói chuyện, người người nhìn trước cửa.
Yến kỳ đột nhiên thu lại vẻ lạnh lẽo thong thả đên trước người Vân Nhiễm, từ trên cao nhìn xuống, khóe môi cười như không cười, thanh âm ôn nhuận như tiếng đàn vang lên: “Quận chúa Trường Bình nhất định muốn làm khó chúng ta?”
Hắn nói xong liền nhẹ giọng: “Có tin bản quận vương vạch trần chuyện ngươi dịch dung trước mặt mọi người.”
Vân Nhiễm nghe hắn uy Hi*p, ánh mắt thâm thúy u ám, khóe môi cười như không: “Yến quận vương, ngươi đang uy Hi*p ta sao?”
Yến Kỳ không nói chuyện, Vân Nhiễm nói tiếp: “Ngươi biết không, ta ghét nhất là bị ngươi khác uy Hi*p, nhất là ngươi.”
Ánh mắt Yến Kỳ u ám, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, thấy nàng rút khăn tay ra tao nhã lau đi dịch dung trên mặt, màu da vàng vọt dần trắng lên, tàn nhang không còn, mũi nhỏ, môi nhỏ nhắn đỏ tươi, cả người thay đổi giống như có phép thuật.
Ngoài cửa Phúc Đức Tụ mọi người ngây như phỗng nhìn Vân Nhiễm, người trong sảnh cũng nhìn không chớp mắt, thật không thể tưởng tượng được.
Tại sao lại có thể như vậy, đây là quận chúa Trường Bình sao? Hóa ra quận chúa Trường Bình lại là một mỹ nhân, nhưng vì sao lại tự làm xấu mình.
Yến Kỳ thấy Vân Nhiễm như vậy không khỏi chán nản, nữ nhân này, hắn vốn chỉ muốn uy Hi*p một chút, không ngờ nàng lại trực tiếp tẩy dịch dung, có thấy nàng thật sự giận hắn.
Vân Nhiễm lại lên tiếng: “Yến quận vương, ngươi chỉ dựa vào chuyện này để uy Hi*p ta là không có khả năng, ngươi có biết vì sao ta lại làm mình xấu đi? Bởi vì ta muốn tự hạ thấp mình, sống một cuộc sống lặng lẽ tại vương phủ, nhưng nhờ hồng phúc của ngươi, một đạo thánh chỉ đem đẩy ta đến nơi đầu sóng ngọn gió, dù ta có tự làm xấu mình vẫn trở thành mục tiêu chú ý, cho nên dịch dung với không dịch dung có gì khác nhau, về sau cũng không cần phí công làm?”
Vân Nhiễm nói xong mọi người thanh tỉnh, hóa ra là như vậy.
Trời ạ, không ngờ quận chúa Trường Bình lại là mỹ nhân quốc sắc thiên hương, nàng cũng không giông như trước, thế mà bị Yến quận vương từ hôn, không biết Yến quận vương có hối hận không.
Tần Dục Thành với Đường Tử Khiêm bên cạnh Vân Nhiễm lúc này cũng khôi phục tinh thần, Tần Dục Thành thấy tim đập bình bịch, miệng lưỡi khô khốc, hắn vốn thích Vân Nhiễm, giờ nàng lại biến thành mỹ nhân thủy linh xinh đẹp khiến hắn không kiềm chế được yêu thích.
Đường Tử Khiên còn khoa trương kêu to: “Vân Nhiễm, không ngờ ngươi lại là tiểu mỹ nhân, đã vậy sao còn phải tự làm xấu mình, như thế này có phải tốt không.”
Tuy rằng Vân Nhiễm biến thành đẹp, nhưng Đường Tử Khiên cũng không có động tâm tư vẫn đối đãi như bằng hữu bình thường.
Trước cửa hai bên đang giằng co, không vì Vân Nhiễm biến thành đẹp mà hóa giải, hiện tại vẫn đang căng thẳng, Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ không tiến không lùi, làm cho Tần Dục Thành ngơ ngác, Đường Tử Khiên chặn đường đi của Yến Kỳ, mọi người trong sảnh đều lo lắng bọn họ sẽ bất hòa với nhau.
Đúng lúc này một đạo thanh âm vang đến: “Quận vương, ta thấy hay là như vậy đi, mọi người cùng nhau ăn cơm. Không giữu quy tắc dùng chung một phòng, đỡ phải vì một bữa cơm là bất hòa.”
Lời vừa vang lên, mọi người đều nhìn quá, thấy đằng sau Yến Kỳ và Sở Văn Hạo là một nữ tử ặc váy tơ vàng, mặt mày tú lệ, thần sắc thản nhiên lạnh lùng, không tính là mỹ nhân nhưng cung có tư vị riêng, lạnh lùng tự nhiên, lại có thể tùy ý nói chuyện cùng Yến Kỳ.
Mọi người lại ngạc nhiên, bàn tán, nhỏ giọng đoán thân phận của nữ tử này.
Nhất là Yến quận vương lại nghe lời nữ nhân này đáp ứng: “Nếu như vậy, cùng nhau dùng cơm đi.”
Tần Dục Thành cùng Đường Tử Khiên cũng đồng ý, cục diện như vậy là tốt nhất, hai bên đều không ai bị thiệt.
Vân Nhiễm cười cười nhìn nàng kia: “Ngươi là ai?”
Nữ tử lạnh lùng đáp: “Ta là nữ nhi của tân tiền nhiệm phủ doãn kinh thành Tống Tình Nhi.”
Tống Tình Nhi vừa dứt lời, Phúc Đức Tụ lại xôn xao, hóa ra là nữ nhi của Tống đại nhân, nhưng tại sao nữ nhi của Tống đại nhân lại đi cùng Yến quận vương, khi nào thì Yến quận vương để ý tới nữ nhân, nữ nhân này là người đầu tiên.
Chẳng lẽ nàng ta là người Yến quận vương thích, nhất thời mọi người đều suy đoán, đồng thời lại nhìn Vân Nhiễm, nếu kia là nữ tử Yến quận vương thích, quận chúa Trường Bình là nữ tử bị quận vương từ hôn có khi nào các nàng sẽ gây chuyện không.
Không như mong muốn của mọi người, ý cười trên mặt Vân Nhiễm càng đậm, đôi mắt thủy linh vì cười càng thêm linh động như một đáo hoa tường vi nở rộ trong mây mù sương sớm, làm mê đắm biết bao ánh mắt, cả Tống Tình Nhi cũng ngẩn ngơ.
“Ta là quận chúa Trường Bình bị Yến quận vương, nói vậy Yến quận vương là vì ngươi mời từ hôn ta, thật là tốt quá.”
Vân Nhiễm vừa dứt lời, Tống Tình Nhi chưa nói gì, mặt mày Yến Kỳ đã u ám, khuân mặt khẽ hiện lên vẻ lo lắng, ánh mắt sắc bén bắn ra đao quang ảnh kiếm thẳng hướng Vân Nhiễm, hận không thể ᴆục vài lỗ trên người nàng.
Sở Văn Hạo đã hơi mất kiên nhẫn, nhìn Yến Kỳ lên tiếng: “Đi thôi, buổi chiều chúng ta còn có việc.”
Sở Văn Hạo dẫn đầu đi lên lầu, Yến Kỳ trừng mắt liếc Vân Nhiễm đuổi theo Sở Văn Hạo, hai người kẻ trước người sau đi lên lầu Phúc Đức Tụ, Tần Dục Thành cùng Đường Tử Khiên không cam lòng tiếp Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm đi thôi, tuy rằng chán ghét Phúc Đức Tụ, nhưng đồ ăn không tệ, đã đến rồi thì nên nếm thử.
Ở đằng sau Vân Nhiễm cùng Tống Tình Nhi theo bọn họ lên lầu.
Một hồi chiến tranh biến thành tơ lụa, nhiều người buồn bực không vui, còn muốn xem những người này đại chiến ba trăm hiệp, không ngờ lại thu binh, thật sự thất vọng.
Bọn họ vừa lên lầu dưới sảnh đã bàn tán xôn xao náo nhiệt, trong đó đa phần là nói về Vân Nhiễm, không ngờ quận chúa Trường Bình lại là mỹ nhân thủy linh xinh đẹp, quả nhiên là song sắc tuyệt.
Lại có người nói đến Tống Tình Nh thanh âm nho nhỏ, thậm chí còn nói mắt Yến Kỳ có vấn đề, không cần song sắc tuyệt như quận chúa Trường Bình, lại thích một nữ tử diện mạo tầm thường, thật sự là kỳ lạ .
Trên lầu hai, ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy nhìn Vân Nhiễm, càng thêm vài phần sắc bén.
Vân Nhiễm vờ như không thấy, nhìn thấy người này mất hứng tâm tình của nàng rất tốt, tiếp đón Tống Tình Nhi bên cạnh.
“Tống tiểu thư chắc mới tới Lương Thành, về sau nếu có chuyện gì có thể tới thìm ta, giúp được ta sẽ không từ chối.”
Tống Tình Nhi nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, không lên tiếng quan sát, đây là quận chúa Trường Bình bị Yến quận vương, tính cách tốt, dung mạo thủy linh xinh đẹp, nàng lại có chút gần gũi với Tống Tình Nhi, theo phản xạ Tống Tình Nhi cũng có chút thích nàng, nàng ta luôn lạnh lùng tươi cười với Vân Nhiễm.
“Được, chỉ mong quận chúa không chê ta phiền.”
“Không phiền, không phiền,” Vân Nhiễm cười nói, Tống Tình Nhi nhìn Vân Nhiễm quận chúa Lương Thành Đại Tuyên, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, cũng không làm người khác sợ hãi thật là một nữ nhân tốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc