Vân Tử Khiếu lúc này cực kỳ cứng rắn, nhìn lão vương phi.
“Mẫu thân, nàng hại nữ nhi của ta, dựa vào đâu để xuất giá từ phủ Vân vương, nếu mười ngày sau nàng ta phải gả tới Nguyễn gia càng nên về xuất giá từ Hạ gia, đừng để Vân gia chúng ta bị người ta đàm tiếu, nói chúng ta không có quy củ, mẫu thân đừng quên, Vân gia chúng ta còn có vài nha đầu chưa xuất giá, theo lý sắp tới cần nghị thân, mẫu thân làm vậy chẳng lẽ không sợ ảnh hướng tới việc nghị thân của các nha đầu khác sao?”
Vân Tử Khiếu nói có tình có tý, lão vương phi do dự, bà cũng cân nhắc người bên Vân vương phi, nàng ta có hai nữ nhi, một người nàng tính đưa vào trong cung, người còn lại cũng muốn nghị hôn cho nhà gia thế tốt, hiện tại Hạ Ngọc Trân đã là một quân cờ vô dụng, nàng gả đến Nguyễn gia có thể giúp được ai, Vân vương phi kéo tay lão vương phi khẽ nói.
“Mẫu thân, người đừng làm Tử Khiếu tức giận, nếu vương gia đã quyết định, thì không nên nói không giữ lời.”
Vân Tử Khiếu hung hăng nhìn hai thủ hạ phía sau: “Còn không mang ra ngoài, lập tức dùng xe ngựa đuổi về Hạ gia.”
“Ân, vương gia,” Hai người như hổ sói kéo Hạ Ngọc Trân ra ngoài, Hạ Ngọc Trân sao là đối thủ, giống con gà bị kéo ra ngoài, nàng tuyệt vọng quay đầu nhìn lại, thấy lão thái thái mình theo hầu hạ từ nhỏ tới lớn bà muốn nói lại thôi, Hạ Ngọc Trân cảm thấy tuyệt vọng, cuối cùng tức giận ngất đi.
Lão Vân vương phi chỉ cảm thấy đau đầu tức иgự¢, nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt ấm áp, xảy ra chuyện lớn như vậy nàng vẫn bình thường, thật sự khiến người ta kinh hãi.
Vân vương phi có chút đăm chiêu, tiện nhân này thật lợi hại, bà phải cẩn thận hơn, trăm ngàn lần đừng để nữ nhi trúng kế của nàng, không làm thì thôi, vừa ra tay đã ra sát chiêu.
Vân Tử Khiếu nhìn về phía Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, trở về ăn chút gì đó, đừng buồn vì chuyện này.”
“Dạ,” Vân Nhiễm gật đầu rời đi, nhưng đi vài bước lại quay đầu nhìn Vân Tử Khiếu: “Phụ vương sở dĩ Hạ Ngọc Trân ở cùng một chỗ với Nguyễn Đình là con động thủ, tại àng ta muốn tính kế con, nhưng bj hát hiện, đây là hậu quả do nàng ta tự chuốc lấy.”
Nói xong nàng tươi cười rời đi, Vân Tử Khiếu ở phía sau kinh ngạc nhìn Vân Nhiễm, nữ nhi có thể không cần nói ra, nhưng vẫn nói, thứ nhất chứng tỏ nữ nhi là người có thù tất báo, thứ hai là nữ nhi tín nhiệm hắn.
Vân Tử Khiếu có chút tự hào, về chuyện Vân Nhiễm có thù tất báo ông cũng không để trong lòng, khi còn trẻ ông cũng như vậy.
Sau khi Hạ Ngọc Trân bị đuổi, người trong phủ Vân vương càng không dám trêu chọc Vân Nhiễm, nàng không những lợi hại, còn được vương gia sủng ái, biểu tiểu thư được lão vương phi cũng bị đuổi, nếu bọn họ đắc tội quận chúa, chỉ sợ sống không bằng ૮ɦếƭ, trong vương phủ đều đối với Vân Nhiễm rất cung kính.
Ban đêm, Anh Đào phát sốt, hộc máu ૮ɦếƭ, Vân Nhiễm để cho Triệu Hổ cùng Lệ Chi đem nàng ra ngoài lặng lẽ an táng.
Sau khi Anh Đào đi, Vân Nhiễm để tiểu nha đầu Thải Nhi đến hầu hạ bên mình cũng ban tên mới là Sơn Trà.
Lệ Chi vì chuyện của Anh Đào cho nên có chút mâu thuẫn với Sơn Trà, không mấy hòa thuận với nàng ta, Sơn Trà cũng biết Lệ Chi oán mình, nhưng nàng cũng tin Lệ Chi nhất định sẽ thích nàng, vì hai người giống nhau đều một lòng vì quận chúa.
Long Nhị đã trở lại, mang về không ít tin tức.
Thế țử çɥñğ thân vương Tiêu Bắc Dã nước Tây Tuyết, thái tử nước Đông Viêm, tiểu Minh vương Tần Văn Hãn nước Nam Ly sẽ nhanh chóng đến Lương Thành.
Trong phòng khách viện Như Hương, khóe môi nở nụ cười, vẻ mặt ung dung, ánh sáng mặt trời phủ lên hình dáng nàng phát ra thần thái trí tuệ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có khí khái khiến người ta thuyết phục.
Trên tay nàng là một phần tư liệu do Long Nhị mang về. Nội dung nói về thế tử Cũng thân vương Tiêu Bắc Dã nước Tây Tuyết. Tiêu Bắc Dã là con trai Cung thân vương gia, tuooit còn trẻ đã nắm trong ay ba mươi vạn trọng bình, ở Tây Tuyết cũng là nhân vật có sức ảnh hưởng lớn, triều thần đối với hắn rất cung kinh, thậm chí có không ít người có ý ủng hộ cho Tiêu Bắc Dã làm hoàng đế Tây Tuyết.
Hoàng thượng của Tây Tuyết là cháu lớn của Cung Thân vương Tiêu Chiến, đã ba mươi tuổi, nhờ Tiêu Chiến ủng hộ đăng cơ, nhưng thân thể suy yếu, một năm có đến nửa thời gian nằm ở trong cung tĩnh dưỡng, cho nên tòa bộ Tây Tuyết trên thực tế là thiên hạ của Cung thân ương Tiêu Chiến cùng Tiêu Bắc Dã. Tiêu Chiến còn được sắc phong làm nhi*p chính vương, có thể tùy ý ban các loại mệnh lệnh.
Lại nói đến Tiêu Bắc Dã, người này năm nay mới hai tư tuổi túc trí đa mưu, иgự¢ có tâm, ơt tây Tuyết rất thân dân, hắn nhân từ giảm thuế má, trừng trị tham quan, thần dân Tây Tuyết rất tôn thờ hắn, người naỳ tuổi nhỏ, mưu sâu, bộ dáng cũng rất tuấn tú, cùng Yến Kỳ Đại Tuyên và Cơ thái tử của Đông Viêm xưng là thiên hạ tam kiệt, tiểu Minh vương Tần Văn Hãn so với ba người thì kém hơn một chút, nhưng cũng có thể chỉ là biểu hiện bề ngoài, không thể chính xác được.
Tiêu Bắc Dã Tây Tuyết, Cơ Kình Thiên Đông Viêm, Yến Kỳ Đại Tuyên được gắn với ba đóa hoa sen, Tiêu Bắc Dã là sen hồng, cuồng dã, nhiệt tình yêu hận rõ ràng, Cơ Kình Thiên là sen đen, thị huyết, tâm ngoan thủ lạt, tàn nhẫn dị thường, hằn từng cho một đêm đánh bại năm vạn phản quân tự mình Gi*t ૮ɦếƭ hai huynh đệ ruột, ở Đông Viêm rất nhiều người sợ hãi vị thái tử này. Về phần Yến Kỳ được gọi là sen trắng thanh nhã, cao ngạo lạnh lẽo khiến người ta run sợ, chỉ dám đứng nhìn từ xa, chứ không dám chiếm hữu.
Vân Nhiễm nhìn tư liệu trong tay, có chút mong chờ đến ngày sứ thần các nước tới.
Bọn họ cũng là đám người không dễ đối phó, có thể xưng thiên hạ tam kiệt với Yến Kỳ, chắc cũng khó chơi giống nhau.
Vân Nhiễm đang suy nghĩ sâu xa, Sơn Trà từ ngoài cửa đi vào cung kính bẩm báo: “Quận chúa, có khách đến bái phỏng.”
“Ai?” Vân Nhiễm nhíu mày, thu hồi tư liệu trong tay đưa cho Lệ Chi ra lệnh: “Đem tư liệu này đốt đi.”
Nàng đã xem qua, cũng đã biết những gì cần biết, không cần thiết phải lưu lại nhỡ để người khác nhìn thấy không biết sẽ phát sinh chuyện gì?
Lệ Chi nhận lấy tư liệu đi ra ngoài tìm chỗ xử lý.
Sơn Trà lại bẩm báo: “Là Đường đại nhân phủ Hộ quốc tướng quân, hắn nói trưa nay muốn mời quận chúa đi Phúc Tụ Đức ăn cơm, nói bên đó vừa mới cho ra vài món ăn đặc biệt cũng không tệ.”
Vân Nhiễm nghe lời Sơn Trà nói liền cười rộ lên, nàng cũng không tin Đường Tử Khiên có lòng tốt mời nàng đi ăn cơm, còn không phải vì lưu quang họa hắn tâm tâm niệm niệm nhớ thương sao. Hắn một lòng muốn học, thật vất vả nhịn vài ngày không xuất hiện, giờ chắc đã không nhịn được rồi.
Nhưng mấy ngày nay nàng ở trong phủ cũng nhàn đế mốc meo, thay đổi ra ngoài đi dạo cũng tốt.
“Ngươi đi mời hắn lại đây.”
“Ân, quận chúa,” Sơn Trà cười nhanh chóng đi ra ngoài, rất nhanh đưa Đường Tử Khiên tới.
Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn Đường Tử Khiên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngươi sao lại xuất hiện, không phải đã nói sẽ không ở trước mặt ta sao?”
Đường Tử Khiên nhìn nàng ngoài cười nhưng trong không cười, có chút tức giận, hắn sợ phải nói đến chuyện cưới Vân Nhiễm, hắn không muốn cưới Vân Nhiễm, hắn đã có người trong lòng rồi.
“Trường Bình ta cảm thấy chúng ta có thể trở thành bạn tốt, trên đời này trừ bỏ tình yêu nam nữ còn có tình hữu nghị là quý giá nhất, nếu ta và ngươi thành bằng hữu về sau chúng ta có thể cũng nhau ăn cơm uống rượu, cùng nhau tâm tình, không phải tốt sao.”
Đường Tử Khiễn chạm rãi nói, xét đến cùng chỉ có một ý, hắn chỉ có thể cùng Vân Nhiễm làm bằng hữu không thể làm vợ chồng, nếu đã là bằng hữu, Vân Nhiễm nên dạy ngũ sắc lưu quang họa cho hắn.
Vân Nhiễm cười càng đậm, Đường Tử Khiên tính toán rất tốt nha ánh mắt nàng híp lại.
“Kỳ thật, ngươi là muốn ta dạy làm ngũ sắc lưu quang họa đúng không.”
Đường Tử Khiên cười rộ lên giơ ngón tay cái, vuốt ௱ôЛƓ ngựa: “Trường Bình, ngươi thật sự thông mình, thật là vô song không có người thứ hai thông minh như vậy.”
“Tốt lắm, không cần vuốt ௱ôЛƓ ngựa, kỳ thật muốn học ngũ sắc lưu quang họa cũng không phải không thể, Vân Nhiễm một nửa liền dừng lại Đường Tử Khiên lập tức phụ họa, vẻ mặt chờ mong: “Thật sự có thể học sao?”
Vân Nhiễm gật đầu: “Có thể, nhưng nếu đã học của ta, là ngươi nợ ta, về sau có ta có chuyện gì kêu ngươi phải đến giúp.”
Vân Nhiễm cười tủm tỉm nhin Đường Tử Khiên, có lao động miễn phí không cần trả công, không nên lãng phí.
Đường Tử Khiên sửng sốt một chút, đồng ý, hắn thật lòng muốn học ngũ sắc lưu quang họa, thật sự rất thần kỳ, lúc trước hắn đã đánh cược với mọi người, nhất định phải học để biểu diễn cho bọn họ xem, mỗi người đặt ba ngàn lượng , nếu hắn không học được, không những mất tiền còn mất mặt.
“Trường Bình, vè sau chúng ta là bằng hữu tốt, ngươi có việc tự nhiên ta phải tương trợ,” Đường Tử Khiên vỗ иgự¢ cam đoan, tỏ vẻ mình nhất định sẽ giúp Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm rất vừa lòng đừng dậy đi ra ngoài, Đường Tử Khiên nhanh chóng đuổi kịp nàng: “Đi thôi, hôm nay ta mời ngươi tới Phúc Đức Tụ ăn cơm.”
Hai người đi thẳng ra phủ, Lệ Chi cùng Sơn Trà nhanh chóng chạy theo sau.
Ngoài của phủ có một chiếc xe ngựa, Vân Nhiễm cùng Đường Tử Khiên vừa đi ra, trên xe đã có người vén rèm nhìn ra, là thế tử phủ Tần quốc công Tần Dục Thành, ánh mắt Tần Dục Thành nhíu lại, cười lên tiếng: “Các ngươi nhanh lên, nếu không đi liền không có chỗ.”
Phúc Đức Tụ là tửu lâu nổi tiếng ở kinh đô Đại Tuyên, rất đông vui náo nhiệt, rất đông khách, nếu tới muộn sẽ không còn chỗ, bình thường các nhà đều đặt trước chỗ, bọn họ chỉ là tùy ý qua dùng bưa, không có đặt chỗ, nhưng Đường Tử Khiên cùng Tần Dục Thành không quá lo lắng, với thân phận của bọn họ, chưởng quầy phải nghĩ biện pháp để chỗ cho bọn họ.
Vân Nhiễm không ngờ Tần Dục Thành cũng ở đây, hơi kinh ngạc, lúc đi ra cùng Đường Tử Khiên nàng thấy Tần Dục Thanh nhăn mày nhíu mi, Vân Nhiễm liền cảm nhận được, nhìn Đường Tử Khiên nghi ngờ: “Các ngươi lại muốn làm trò gì? Sẽ không định tính kế ta chứ, nếu các ngươi tính ta, đừng trách ta trở mặt.”
Nàng âm trầm uy Hi*p, Đường Tử Khiên cười lắc đầu: “Vân Nhiễm chúng ta là bằng hữu , sao lại tính kế ngươi? Nói thật hôm nay Tần Dục Thành mời ta ăn cơm, ta nghĩ mang theo người đi cùng cho náo nhiệt.”
“Như vậy sao?” Vân Nhiễm không hè nói gì, gọi Triệu Hổ lại ngồi xe ngựa vương phủ, cùng với xe của Đường Tử Khiên kẻ trước người sau rời phủ Vân vương đi tới Phúc Đức Tụ.
Trên xe Đường Tử Khiên cười ha hả nhìn Tần Dục Thành: “Tần tiểu tử, hôm nay ta đem người tới tay, ngươi nhất định phải thể hiện cho tốt, nếu Vân Nhiễm chọn ngươi, ta nhất định cố gắng giúp ngươi.”
Hóa ra là Đường Tử Khiên phát hiện ra chuyện Tần Dục Thành thích Vân Nhiễm, cho nên mới khích lệ hắn theo đuổi, nếu có thể làm Vân Nhiễm thích Tần Dục Thành, hắn sẽ thoát khỏi nàng không đúng sao? Tuy rằng hắn không muốn cưới Vân Nhiễm, Vân Nhiễm không muốn gả cho hắn, nhưng trên đầu bọn họ còn có hoàng thượng đang nhìn chằm chằm, hoàng thượng không bỏ qua ý định chỉ hôn Vân Nhiễm cho hắn, hôm nay hắn còn nghe mẫu thân nhắc nhở, hắn nên tiếp xúc bồi dưỡng tình cảm với Vân Nhiễm, đây là ý của hoàng thượng.
Nếu Vân Nhiễm cùng Tần Dục Thành thích nhaum hoàng thượng dù muốn chỉ hôn cho hắn cũng không có cách, đây đúng là thượng sách.
Tần Dục Thành hơi mất tự nhiên, Đường Tử Khiên nhiệt tình hắn hơi ngại, nói thật tới bây giờ hắn cũng chưa từng thích qua nữ tử, cho nên không biết phải đối xử với người mình thích như thế nào, huống hồ nữ tử hắn thích còn từng đuổi hắn đánh hắn, khiến hắn không được tự nhiên, đồng thời trong lòng hoài nghi phải chăng mình thích bị ngược đãi, nếu không sao lại đi thích Vân Nhiễm?
“Nhưng kế tiếp ta phải làm sao?
Tần Dục Thành hỏi Đường Tử Khiên, Đường Tử Khiên trợn mắt: “Đêm qua ta đã dạy ngươi rồi còn gì? Sao đã quên rồi, hiện tại phải ôn nhu dịu dàng công phá lòng Vân Nhiễm, phụ nữ đều mềm lòng, chỉ cần ngươi ôn nhu với nàng, nàng nhất định sẽ cảm nhận được, như vậy đi, lát đến Phúc Tụ Đức ngươi phải chiếu cố tốt Vân Nhiễm, đừng chỉ lo đến bản thân.”
“Ân, đã biết.” Tần Dục Thành gật đầu, trên mặt ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Trên xe ngựa đằng trước, Lệ Chi đang nói chuyện với Vân Nhiễm: “Quận chúa, ngươi nói Đường đại nhân có phải có âm mưu quỷ kế gì không.”
Vân Nhiễm lắc đầu: “Hắn không tệ như vậy, hiện tại chỉ một lòng muốn theo ta học ngũ sắc lưu quang họa, còn có âm mưu quỷ kế gì thì chưa biết.”
“Quận chúa vẫn nên cẩn thật vẫn hơn,” Sơn Trà tiếp lời, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú sáng bóng.