Quỷ Y Quận Vương Phi​ - Chương 146

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu

Chương 146: Yến Kỳ xin chỉ ban hôn

Biên giới Tây Tuyết cùng Đại Tuyên, Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ thuận lợi ra đến biên giới, kiểm tra cũng không nghiêm khắc, xem ra Cung thân vương Tiêu Chiến nhận định bọn họ đã ૮ɦếƭ.
Rời khỏi biên giới Tây Tuyết, Vân Nhiễm vén rèm nhìn ra bên ngoài, không ngờ lần này đến Tây Tuyết thật kinh tâm động phách, thiếu chút nữa mất mạng. Cũng may các nàng thuận lợi rời khỏi đó, nhưng không biết Tiểu Cảnh ở lại đối phó với cha con Tiêu Chiến có chuyện gì không?
Vân Nhiễm hơi lo lắng, người bên cạnh này dịu dàng lên tiếng: “Nàng đừng lo lắng, hắn sẽ không có chuyện gì, ta đã dặn dò các huynh đệ Thất Sát chú ý động tĩnh của hắn.”
Vân Nhiễm gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Hắn có tin gì phải nói cho ta biết.”
Nàng khẽ buông màn xe xuống, phía sau có cánh tay vươn tới ôm nàng vào lòng: “Nhiễm Nhi, bây giờ chúng ta đã về tới Đại Tuyên, bản quận vương muốn lập lức nói cho tất cả mọi người biết chuyện của chúng ta.”
Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn nam tử tuấn mỹ, khóe môi nở nụ cười nhẹ.
Chuyến đi Tây Tuyết lần này, trải qua thật nhiều nguy hiểm, thu hoạch lớn nhất là xác định tâm ý mình thích Yến Kỳ.
“Yến Kỳ, ta chưa muốn về Lương Thành, ta muốn tới Phượng Thai Huyền thăm sư phụ, giới thiệu chàng với sư phụ của ta.”
Vân Nhiễm nói xong, Yến Kỳ buông tay nàng ra: “Giới thiệu ta với sư phụ của nàng?”
Vân Nhiễm gật đầu, chủ động ôm Yến Kỳ, khẽ tựa đầu vào иgự¢ hắn, mềm mại nói: “Ta muốn nói với chàng về chuyện của sư phụ ta, bà là người của Lưu Hoa Đường, chàng đã từng nghe nói qua chưa?”
Yến Kỳ hơi chau mày, nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu: “Chưa từng nghe nói.”
“Lưu Hoa Đường phụ trách bảo vệ một khối bảo tàng, lần này ta về phủ Vân vương là phụng mệnh sư phụ, tìm một vị minh quân. Sau đó giao bảo tàng trăm năm của Lưu Hoa Đường cho người này, trợ giúp hắn một tay, tổ sư của Lưu Hoa Đường dự đoán, trăm năm sau thiên hạ sẽ loạn. Ông để lại di ngôn tặng bảo tàng cho minh quân, để hắn chấn giữ thiên hạ, khiến những kẻ có dã tâm tranh giành từ bỏ ý định, an phận thủ thường, như vậy thiên hạ sẽ được thái bình.”
Ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy, không ngờ lại có chuyện như vậy, bảo tàng là thứ biết bao người có dã tâm mơ ước. Trên người Nhiễm Nhi có bí mật lớn như vậy, cũng không phải là chuyện tốt, hơi vô ý một chút, khả năng sẽ rước họa vào thân.
Yến Kỳ nghĩ vậy, nhanh chóng nắm chặt tay Vân Nhiễm.
“Nhiễm Nhi, về chuyện bảo tàng, trăm ngàn lần không được để cho người khác biết, nếu để người có ý đồ biết, sẽ dẫn tới thiên hạ đại loạn. Kẻ có dã tâm nếu biết chuyện này, nàng sẽ gặp nguy hiểm.”
Vân Nhiễm gật đầu: “Umh, ta biết, trừ chàng ra ta cũng không nói cho ai.”
Một câu đơn giản lại khiến trong lòng Yến Kỳ ấm áp, trừ hắn ra không nói cho ai, Nhiễm Nhi đang dần tin tưởng hắn. Ngay cả chuyện trọng đại của Lưu Hoa Đường cũng nói cho hắn, khiến hắn cảm thấy hai người ngày càng gắn bó.
“Nhiễm Nhi, vậy trước kia nàng tiếp cận những người kia là vì điều tra bọn họ có phải là minh quân không?”
“Đúng vậy, sư phụ đưa cho ta một danh sách, để ta điều tra những người này ai là minh quân hứa hẹn.”
Vân Nhiễm nói đến đây hơi dừng lại một chút, nhìn Yến Kỳ cười: “Chàng biết không? Trong danh sách của sư phụ có chàng, nhưng trước kia chúng ta có xích mích, nên ta loại chàng đầu tiên.”
Ngũ quan lập thể của Yến Kỳ hiện lên vẻ bất đắc dĩ, trước đây hắn không nghĩ nhiều như vậy, ai ngờ cuối cùng lại thích một người như vậy. Bây giờ hắn rất sợ Vân Nhiễm nhắc tới chuyện hắn từ hôn.
“Nhiễm Nhi, trước kia ta từ hôn là vì giúp phủ Vân vương, ta sợ hoàng thượng nhắm vào Vân gia, cho nên mới đưa ra quyết định như vậy?”
Ánh mắt Vân Nhiễm hơi mị lên, cười như có như không: “Vậy bây giờ chàng không sợ hoàng thượng đối phó với hai nhà Yến Vân sao.”
“Bởi vì thích nàng, ta quyết định đánh cuộc một phen.”
Dứt lời Yến Kỳ cúi đầu hôn lên môi Vân Nhiễm, triền miên dây dưa, cuối cùng Vân Nhiễm cũng quên những chuyện trước đây. Xe ngựa tràn ngập nóng bỏng chạy thẳng tới Phượng Thai Huyền.
Phượng Thai Huyền, đường nhỏ quanh co, dựa núi tựa vào sông, phong cảnh tuyệt đẹp, ngày hè du hồ thưởng khúc, đông lên núi săn bắn, cuộc sống thanh thản.
Cho nên Phượng Thai Huyền mới có câu, thà làm ma Hoài Nam cũng không nguyện làm người nơi khác.
Vân Nhiễm thích thành trấn nhỏ này, nếu không vì tâm nguyện của sư phụ, nàng sẽ không rời khỏi nơi này.
Trong thủy tạ trúc là nơi ở của Vân Nhiễm trước kia cực kì im lặng.
Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ đi xuyên qua hành lang dài, ngắm nhìn dòng sông. Nhớ lại tình cảnh hai người gặp mặt, không khỏi nở nụ cười. Yến Kỳ ôm Vân Nhiễm nhẹ nhàng nói: “Nhiễm Nhi, có lẽ trong cuộc đời của mỗi người đều có vận mệnh, dắt nàng đến trước mặt ta, cũng đưa ta đến bên cạnh nàng. Ta làm việc luôn cẩn thận, nhưng tối hôm đó ma xui quỷ khiến lại đi tra xét xưởng đèn Ⱡồ₦g của Lâm gia, sau đó bị cơ quan làm bị thương rồi gặp nàng.”
Ánh mắt Yến Kỳ tràn đầy ôn nhu, khóe môi cười nhẹ nhàng. Vân Nhiễm im lặng, nhưng cũng không phủ nhận lời Yến Kỳ, đúng vậy hai người đã định ở cùng một chỗ, cho dù có tránh thế nào, cuối cùng ông trời vẫn sẽ để bọn họ đến với nhau.
Vân Nhiễm cầm tay Yến Kỳ, khẽ điểm khinh công bay lên, giọng nàng thanh thoát: “Đi, ta dẫn chàng đi gặp sư phụ.”
“Được,” Hai bóng người phi nhanh lên núi, đám người Long Nhất cùng Phá Nguyệt nở nụ cười.
Từ lúc tiến vào Đại Tuyên, Yến Kỳ ra lệnh cho Thất Sát lui về, triệu hồi thuộc hạ thân tín của mình là Trực Nhật cùng Phá Nguyệt.
Hai người tuy rằng vui mừng cho gia già mình, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng cũng lo lắng con đường bọn họ phải đi không bằng phẳng. Trực Nhật hơi nhướng mày, Phá Nguyệt nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, quận chúa Trường Bình khó đối phó như vậy gia còn dẹp được, ngươi còn lo chuyện khác sao?”
Trực Nhật nghĩ lại cũng đúng, cười rộ lên.
Vân Nhiễm dẫn Yến Kỳ lên núi, tìm đến chỗ ở của sư phụ, nhưng không tìm thấy lão bà Miêu Chi.
Trong phòng nhỏ trống rỗng không bóng người, Vân Nhiễm lo lắng.
Yến Kỳ nhanh chóng trấn an nàng: “Nàng đừng nóng vội, có lẽ sư phụ có chuyện gì cần xuống núi?”
Chân mày Vân Nhiễm hơi giãn ra, trước kia đúng là sư phụ hay xuống núi, nhưng vì sao lần này nàng cảm thấy bất an lo lắng?
“Long Nhất.”
Vân Nhiễm gọi ám vệ trong tối. Long Nhất cùng Long Nhị lắc mình đi ra, Vân Nhiễm dặn dò bọn họ: “Kiểm tra trên núi một vong, xem có thấy những người khác không?”
Lưu Hoa Đường có mười mấy người, cho dù sư phụ đi ra ngoài làm việc, cũng sẽ để người lại, trừ phi là có chuyện trọng đại.”
Trong mắt Vân Nhiễm ngầm nổi sóng, bàn tay nắm chặt lại, không ngừng đi tới đi lui, bất an ngày càng mãnh liệt.
Yến Kỳ đau lòng nàng, nhanh chóng kéo nàng ngồi xuống: “Võ công của nàng lợi hại như vậy, sư phụ nàng chắc còn lợi hại hơn, cho nên đừng lo lắng, không ai có thể khiến bà bị thương.”
“Võ công của sư phụ rất lợi hại, nhưng bà truyền một nửa công lực cho ta, nên bây giờ cũng chỉ ngang tầm với ta, nếu gặp phải cao thủ sẽ chịu thiệt.”
Nếu không có sư phụ, sao nàng có võ công cao như vậy, đây không phải là chuyện một sớm một chiều. Công lực sư phụ truyền cho nàng cũng từ từ mới có thể thích ứng, sau đó lại uống thạch nhũ trong địa lao, công lực mới tiến triển nhanh như vậy.
Yến Kỳ nghe Vân Nhiễm nói vậy, càng thêm cảm kích cùng cung kính vị sư phụ này. Nếu không có bà Nhiễm Nhi sẽ gặp phải nguy hiểm gì.
“Nhiễm Nhi, nàng đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ tìm được sư phụ của người.”
Vân Nhiễm không nói gì, im lặng ngồi trong phòng, giờ khắc này quanh thân nàng tràn đầy cảm giác bất an. Yến Kỳ cảm nhận được nàng có tình cảm với sư phụ, nên mới lo lắng.
Bên ngoài nhanh chóng truyền tới giọng của Long Nhất: “Quận chúa, chúng ta tìm được người rồi, nhưng là một người mù.”
“Hạt bà bà, bà đang ở đâu?”
Vân Nhiễm kích động kêu lên, ngoài cửa có một lão bà tiều tụy đi tới, trong tay chống gậy, vừa vào tới cửa đã gọi: “Tiểu Nhiễm, là Tiểu Nhiễm sao?”
Vân Nhiễm lập tức đến gần bà bà mù. Bà hầu hạ sư phụ, tuy là người mù nhưng rất trung thành, nghe sư phụ nói mắt bà mù là bởi vì người. Nên nhiều năm như vậy, sư phụ vẫn mang theo bà.
“Bà bà, là ta, sư phụ đâu, sao ta không nhìn thấy người, cả các sư huynh nữa?”
Bà bà mắt mù nghe thấy giọng Vân Nhiễm, nhanh chóng kéo tay nàng: “Tiểu Nhiễm, lần này sư phụ của ngươi xuống núi rất lâu. Ta lo nàng đã xảy ra chuyện, bọn họ đã đi hơn hai mươi ngày, trước giờ chưa từng lâu như vậy. Lúc đi nàng dẫn theo tám người, nói là đi bắt phản đồ gì đó. Để lại vài ngươi bảo vệ ta, ta thấy nàng lâu như vậy vẫn chưa về cho nên phái người xuống núi tìm.”
Vân Nhiễm chau mày, ánh mắt bắt đầu nổi sóng, hóa ra sư phụ đi bắt Nghiễm Nguyên Tử. Chẳng lẽ người kia thực sự là phản đồ của Lưu Hoa Đường. Bọn họ đã đi lâu như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gifngoaif ý muốn.
Nghĩ vậy, lòng Vân Nhiễm nóng như lửa đốt, có điều thấy Hạt bà bà, nàng cố kiềm chế trấn an bà.
“Bà bà, người yên tâm, ta sẽ dẫn người đi tìm sư phụ, nhưng bà sao có thể ở lại một mình, ta để lại một người chăm sóc người.”
Vân Nhiễm nói xong, bà bà lập tức xua tay từ chối: “Tiểu Nhiễm, ta sống ở đây đã nhiều năm, ngươi vẫn nên đi tìm sư phụ đi, ta lo nàng đã xảy ra chuyện.”
Hạt bà bà cùng sư phụ vẫn nương tựa vào nhau mà sống, nên bà rất sợ sư phụ Vân Nhiễm xảy ra chuyện.
“Tiểu Nhiễm đừng lo lắng cho ta, bà bà không có chuyện gì, ngươi lập tức xuống núi đi tìm tung tích của sư phụ đi.”
“Được, vậy bà bà bảo trọng.”
Vân Nhiễm không trì hoãn, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài. Quay đầu lo lắng nhìn bà bà mu, tuy rằng bà không nhìn thấy nhưng cảm nhận được Vân Nhiễm đang nhìn mình, xua tay: “Tiểu Nhiễm, nhanh đi tìm sư phụ đi.”
“Bà bà, ta đi đây.”
Vân Nhiễm rời đi, Yến Kỳ cũng theo sát nàng, thấy nàng lo lắng, hắn cũng lo trầm giọng nói: “Bà bà nói sư phụ dẫn người đi bắt phản đồ Lưu Hoa Đường là có ý gì?”
“Người kia từng là đệ tử Lưu Hoa Đường, vô tình biết được bí mật bảo tàng. Bị sư phụ phát hiện, đánh cho một trận, sau đó nhốt hắn lại. Không ngờ người kia chạy thoát, sư phụ sợ chuyện lộ ra ngoài, nên vẫn luôn tìm kiếm hắn. Lần trước ta xuống núi, bà thuận tiện giao cho ta tìm phản đồ, sau đó ta thấy Nghiễm Nguyên Tử ở chùa Tướng quốc có tướng mạo giống phản đồ, nên phái người đưa thư gấp về cho sư phụ. Chắc là sau khi nhận được thư, sư phụ phái người đi bắt Nghiễm Nguyên Tử.”
“Nhưng bây giờ xem ra, đã xảy ra vấn đề.”
Vân Nhiễm tóm tắt sự tình lại cho Yến Kỳ. Hắn nhướng mày suy nghĩ một chút: “Bây giờ chúng ta chỉ cần tìm được Nghiễm Nguyên Tử là có thể tìm được tung tích của sư phụ nàng.”
Vân Nhiễm gật đầu, nghĩ tới Thất Sát trong tay Yến Kỳ nói nhanh: “Yến Kỳ, để cho người Thất Sát giúp ta tìm xem Nghiễm Nguyên Tử đang ở chỗ nào?”
Yến Kỳ gật đầu, lập tức ra lệnh để cho người cấp tốc đi thăm dò tin tức của Nghiễm Nguyên Tử.
Hai ngày sau, Thất Sát báo tin, Nghiễm Nguyên Tử đang ở trong hoàng cung Đại Tuyên, thành khách quý của Sở Dật Kì.
“Trong cung, tên ૮ɦếƭ tiệt này lại ở trong đó, vậy sư phụ nàng ở đâu?”
Vân Nhiễm buồn bực tức giận, Yến Kỳ trấn an nàng: “Nàng đừng vội, nếu đã biết hắn ở đâu. Chúng ta có thể tìm được sư phụ nàng, có điều trăm ngàn lần nàng đừng xúc động, tránh đánh rắn động cỏ, khiến bọn họ giận dữ Gi*t ૮ɦếƭ sư phụ. Ta nghĩ bây giờ sư phụ nàng còn chưa ૮ɦếƭ, bà nhất định sẽ không nói chuyện bảo tàng cho bọn họ, nên bà chưa thể ૮ɦếƭ.”
Yến Kỳ phân tích, Vân Nhiễm hiểu được, cần phải bình tĩnh, không thể liều lĩnh làm việc, có thể sẽ hại sư phụ.
Yến Kỳ thấy chân mày nàng u ám, khẽ vươn tay vuốt mi tâm cho nàng: “Nhiễm Nhi, còn có ta, ta sẽ giúp nàng tìm sư phụ, nàng đừng lo lắng, ngủ một giấc thật ngọn.”
Hai ngày nay vì lo lắng cho sư phụ, cho nên Vân Nhiễm mất ngủ. Yến Kỳ nhìn mà đau lòng, nhưng chuyện này nóng vội không thể giải quyết. Bây giờ đã biết Nghiễm Nguyên Tử đang ở đâu, tìm sư phụ của Nhiễm Nhi sẽ dễ dàng hơn.
Yến Kỳ kéo nàng vào lòng, ép nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, dịu dàng nói: “Ngoan, không có chuyện gì, ta sẽ giúp nàng.”
Giọng nói dịu dàng như gió thấm vào lòng Vân Nhiễm, trấn an cảm xúc của nàng. Nàng khẽ thả lỏng, khó khăn nhắm mắt ngủ, rốt cuộc Yến Kỳ cũng yên lòng, trong mắt lóe lên tia sắc bén, yên lặng ra lệnh cho Trực Nhật: “Lập tức chú ý động tĩnh trong kinh thành, bẩm báo cho bản quận vương bất cứ lúc nào.”
“Ân, gia.”
Trực Nhật phái người đi giám sát động tĩnh trong kinh thành, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đi thẳng về kinh.
….
Trong hoàng cung, một nam tử mặc hoàng bào đang ngồi sau long án, mặt mày thâm thúy, ánh mắt sắc bén, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.
Ngoài cửa, có thái giám nhanh nhẹn tiến vào, khom người bẩm báo: “Hoàng thượng quận chúa Nhược Uyển tiến cung.”
Ánh mắt Sở Dật Kì hơi giãn ra, phất tay để quận chúa dẫn quận chúa Nhược Uyển vào.
Thái giám đáp lời, cẩn thận không dám có sai sót gì, bây giờ tính tình hoàng thượng rất тһô Ьạᴏ, chọc đến hắn, chỉ sợ không biết mình ૮ɦếƭ thế nào.
Rất nhanh quận chúa Nhược Uyển tiến vào, khom người hành lễ: “Nhược Uyển gặp qua hoàng thượng.
Mắt ngọc mày ngài, nhanh nhẹn, đây là quận chúa Nhược Uyển, muội muội của Sở Văn Hạo phủ Cẩm thân vương. Không nhưng dung mạo xinh đẹp, còn rất thông minh, được người trong phủ Cẩm thân vương yêu thích.
Hoàng thượng nhìn thấy nàng, tâm tình cũng tốt lên, ngoắc tay ý bảo nàng đứng dậy, ban ngồi.
“Nhược Uyển càng lớn càng xinh đẹp.” Sở Dật Kỳ cười tủm tỉm, Nhược Uyển khẽ đỏ mặt, nhưng vẫn cười rạng rỡ: “Hoàng đế ca ca, ngài đang muốn chỉ hôn cho Nhược Uyển sao? Vậy Nhược Uyển có thể chọn vị hôn phu mình thích không?”
Sở Dật Kỳ nhìn nụ cười của nàng, càng vui vẻ: “Nhược Uyển, ngươi thật sự khiến người ta vui vẻ, được, vậy ngươi nói với trẫm ngươi thích ai, không chừng trẫm sẽ chỉ hôn cho ngươi?”
Nhược Uyển mở to đôi mắt sáng ngời, kiều mị mê hoặc, nàng ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, một lát sau ngẩng đầu nhìn Sở Dật Kì: “Ta cũng không nghĩ ra mình thích ai, hay là hoàng đế ca ca chọn cho ta một người, xem có được không?”
Sở Dật Kỳ cười càng đậm, chẳng chững xinh đẹp, còn thông minh, rất hiểu lòng hắn.
“Nhược Uyển, trẫm gả ngươi cho Yến quận vương làm chính phi, ý của ngươi thế nào?”
Dịu Dàng há hốc mồm, cực kì ngạc nhiên, Sở Dật Kỳ cười cười, hỏi: “Có được không, ngươi nói với trẫm một câu?”
Dịu Dàng nhanh đứng dậy: “Hoàng đế ca ca, thật vậy sao, Nhược Uyển không ngờ hoàng thượng sẽ gả ta cho Yến quận vương. Nếu có thể, Nhược Uyển bằng lòng, quận vương là rồng phượng giữa biển người, dĩ nhiên Nhược Uyển muốn gả.”
Nhược Uyển nói xong, trên mặt tràn đầy vẻ thẹn thùng, ngượng ngùng cúi đầu.
Sở Dật Kỳ rất hài lòng với biểu hiện của Nhược Uyển, quyết định: “Tốt, như vậy đi, chờ Yến quận vương về kinh, trẫm lập tức hạ chi ban hôn cho các ngươi.”
“Tạ hoàng đế ca ca.”
Nhược Uyển nói lời cảm ơn, Sở Dật Kỳ phất tay để nàng lui ra ngoài. Sở dĩ hắn muốn chỉ hôn Nhược Uyển cho Yến Kỳ là vì đây là cách ngắn nhất để kéo Yến Kỳ lên thuyền của hắn, vĩnh viễn không thay lòng.
….
Trên xe ngựa phủ Yến vương, Vân Nhiễm thoải mái dựa vào nhuyễn tháp, sau một thời gian điều chỉnh, tâm trạng của nàng đã tốt hơn nhiều. Ít nhất nàng biết Nghiễm Nguyên Tử ở đâu, chỉ cần bẳ được người này là có thể cứu được sư phụ.
Yến Kỳ ôn hòa nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, mắt sâu không thấy đáy, Vân Nhiễm có chút không biết nói gì: “Chàng làm gì cậy, sắp nhìn mặt ta đến nở hoa rồi.”
“Bản quận vương nhìn tiểu thê tử của mình, sao vậy?”
Yến đại quận vương khí phách nói, mấy ngày nay cảm xúc của Nhiễm Nhi không tốt. Yến quận vương quyết định nói đùa một chút để điều chỉnh.
Vân Nhiễm vừa nghe thấy lời hắn, liền trừng mắt lườm: “Ai là nương tử của chàng, ta còn chưa gả đâu, da mặt thật dày.”
“Trước đó ai nói đồng ý, thì người đó là nương tử của ta.” Yến quận vương nhắc nhở người nào đó, nàng đã đồng ý là nương tử của hắn, không cho phép chơi xấu.
“Ai đồng ý?” Vân Nhiễm ra vẻ chơi xấu. Tâm ý của Yến Kỳ nàng hiểu, đây là hắn quan tâm nàng, không muốn nàng suy nghĩ chuyện của sư phụ, nàng cũng không vạch trần hắn.
“Nàng,” Yến quận vương tới gần Vân Nhiễm cù eo nhỏ nàng: “Có dám đổi ý nữa không.”
Vân Nhiễm bị ngứa khẽ vặn vẹo thân hình, cuối cùng không khí trong xe ngựa cũng bớt phần lạnh lẽo, lộ ra phần ấm áp. Thuộc hạ bên ngoài khẽ thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng trời cũng yên, thật sự quá tốt, dọc đường đi quận chúa không vui, bọn họ cũng cảm thấy áp lực.
Bên ngoài xe ngựa đột nhiên truyền tới tiếng vó ngựa. Yến Kỳ dừng lại động tác, nâng mắt nhìn ra ngoài.
Người tới trầm giọng bẩm báo: “Bẩm chủ tử, hôm nay là ngày đại hôn của Định vương điện hạ, gia có muốn đi tới đó chúc mừng không.”
“Sở Dật Lâm thành thân?” Yến Kỳ hơi kinh ngạc, mắt người này luôn cao hơn đầu, người không có tác dụng hắn sẽ không cưới.
Yến Kỳ không để ý lắm, hỏi thuộc hạ: “Hắn cưới nữ nhi nhà ai.”
Dựa theo ý của hoàng thượng sẽ không gả nữ nhi nhà quyền thế trong triều cho hắn. Nếu Định vương muốn kết hôn cũng chỉ là con gái nhà bình thường, không biết ai vị vương gia này nhìn trúng.
Thuộc hạ nhanh chóng bẩm báo: “Bẩm gia, là nữ nhi của phủ doãn kinh thành Tống đại nhân.”
Vân Nhiễm đang sửa sang lại mái tóc, bị Yến Kỳ đùa giỡn hơi rối loạn, nghe thấy nữ nhi Tống đại nhân cũng không để ý lắm, nhưng một lát sau, sắc mặ khó coi. Nữ nhi của Tống đại nhân, không phải là Tống Tình Nhi sao, Định vương lại muốn cưới Tình Nhi.
Nam nhân kia là tên vô sỉ, hắn cưới Tình Nhi chắc chắn có mục đích khác, Tình Nhi gả cho hắn sao có hạnh phúc.
Vân Nhiễm nhanh chóng nhảy ra ngoài, đá thuộc hạ xuống, chính mỉnh leo lên ngựa, phi thẳng về phía cửa thành. Nàng muốn ngăn cản Tình Nhi gả cho Sở Dật Lâm. Tình Nhi thật vất vả mới sống lại, nếu gả cho nam nhân có mục đích chỉ sợ sẽ rơi vào nước sôi lửa bỏng.
Vân Nhiễm phi ngựa chạy đi, thuộc hạ ẩn trong tối cũng nhanh chóng chạy theo.
Thuộc hạ phủ Yến vương nhìn quận chúa đang phi ngựa chạy như bay, lại quay đầu nhìn chủ tử trong xe ngựa.
“Gia, quận chúa Trường Bình?”
Yến Kỳ biết rõ vì sao Vân Nhiễm sốt ruột như vậy, bởi vì Sở Dật Lam là tên vô sỉ. Hắn ta cưới Tống Tình Nhi chỉ vì muốn kéo mình về một phe. Tống đại nhân là do hắn đề cử, Sở Dật Lâm cảm thấy làm như vậy, mình cùng hắn ta chung một thuyền.
Hắn ta không thật lòng muốn cưới Tống Tình Nhi, nên Vân Nhiễm mới nóng vội, đau lòng.
Yến Kỳ nang mắt nhìn trời, đã sắp tối, ánh mắt hắn chìm xuống, kết cục đã định, dù Nhiễm Nhi có đuổi tới, người ta cũng đã bái đường thành thân. Tống Tình Nhi đã thành Định vương phi. Nếu nàng ta bỏ trốn, cả nhà Tống gia sẽ bị chém, nàng ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.
Yến Kỳ thu mắt, hắn không quan tâm đến người khác, chỉ quan tâm đến người mình thích. Chuyện hắn cần làm là tiến cung xin hoàng thượng hạ chỉ ban hôn.
“Tiến cung.”
Xe ngựa phủ Yến vương chạy thẳng đến hoàng cung.
Trong phòng tân hôn phủ Đinh vương, một tiếng động khẽ vang lên, Tống Tình Nhi đang yên lặng ngồi trên giường khẽ giật mình, nhanh chóng vén khăn voan nhìn lại, thấy Vân Nhiễm đang im lặng đứng trong phòng.
Tống Tình Nhi nở nụ cười đứng dậy, nhanh chóng kéo Vân Nhiễm ngồi xuống: “Vân tỷ tỷ, sao người lại tới đây? Trước đo ta nghe nói người rời kinh, còn buồn bã một hồi.”
Vân Nhiễm nhìn Tống Tình Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hạnh phúc, ánh mắt dạt dào tình ý. Lời muốn nói ra lại thôi, nàng muốn nói với nàng ta Định vương là kẻ ti bỉ vô sỉ, tiểu nhân âm hiểm, hắn cưới Tình Nhi chỉ vì nàng ta có giá trị lợi dụng. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc, nàng không nói nên lời.
Hôm nay là đại hôn của Tình Nhi, nếu nàng nói ra nàng ta sẽ cảm thấy thế nào. Hơn nữa Tình Nhi cũng đã bái đường, trở thành Định vương phi, viên phòng hay không cũng như vậy. Bây giờ nếu Tình Nhi rời đi sẽ liên lụy đến Tống gia, nàng ta đã không còn đường lui, chỉ có thể yên ổn làm Định vương phi.
Tống Tình Nhi còn hạnh phúc nói: “Tỷ biết không, vương gia đối với ta tốt lắm, rất dịu dàng, ta không ngờ hắn sẽ thích mình, Vân tỷ tỷ, cảm ơn người đã cho ta cơ hội sống lại, khiến ta có được ngày hôm nay.
Vân Nhiễm ôm lấy Tống Tinh Nhi, giờ khắc này nàng chỉ có thể nói một câu: “Tình Nhi, chúc ngươi hạnh phúc.”
“Ta sẽ, bây giờ ta rất hạnh phúc.” Tống Tình Nhi nở nụ cười, Vân Nhiễm nhẹ nhàng vỗ tay nàng ta. Bây giờ nàng sợ nhất sớm muộn gì hai người cũng sẽ đối đầu. Nàng cùng Sở Dật Lâm vĩnh viễn không cùng chung lập trường, Tình Nhi gả cho Định vương còn có thể giống như trước sao. Có lẽ trong tương lai chúng ta sẽ là kẻ địch.
Vân Nhiễm buông Tống Tình Nhi ra lui về phía sau: “Tình Nhi, ta phải đi rồi.”
“Vân tỷ tỷ, ta sẽ hạnh phúc.”
Nàng ta mặc một thân giá y đỏ thẫm, ánh mắt sáng rực, đẹp động lòng người, hóa ra người ta không nói dối, tân nương thành thân là đẹp nhất.
Vân Nhiễm quay đầu rời khỏi phủ Định vương trở về phủ Vân vương.
Người trong phủ vì nàng trở về mà vui vẻ, Vân Tử Khiếu vui nhất, không ngừng kéo nàng đánh giá.
“Nhiễm Nhi, con gầy quá, cũng may không xảy ra chuyện gì, trở về tẩm bổ cho tốt, sau này không cần tùy tiện rời đi.’
Vân Tử Khiếu lải nhải, Vân Nhiễm thấy ông quan tâm, trong lòng ấm áp, nhưng ngoài miệng vẫn không khách khí: “Lão già, người thật nhiều chuyện.”
“Ta già, sao có thể, Nhiễm Nhi con nói đi, phụ vương già chỗ nào>:
Vân Tử Khiếu không chịu chấp nhận chuyện này, ông đang lúc có mị lực nhất, nữ nhi lại cho rằng ông đã già.
Vân Nhiễm nhìn ông, nghiêm túc nói: “Người xem, người có nữ nhi lớn như con, không phải đã già chẳng lẽ còn thiếu niên. Con gái người cũng đã sắp lập gia đình.”
Vân Tử Khiếu nghe thấy trọng điểm, nữ nhi phải lập gia đình, gả cho ai?
Khuôn mặt ông sáng rực, cười cười nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, không phải con với tiểu tử Yến Kỳ tự định chung thân chứ?”
Vân Tử Khiếu nói vậy, ánh mắt Vân Nhiễm hơi mị lên, nàng nhớ tới một chuyện, sao Yến Kỳ có thể nắm rõ hành trình của nàng. Biết nàng đi Tây Tuyết, chuyện đó nàng chỉ nói cho mình phụ vương.
“Phụ vương, người nói xem, sao Yến Kỳ biết con cùng với Ninh Cảnh đi Tây Tuyết.”
Sắc mặt Vân Nhiễm nghiêm túc nhìn Vân Tử Khiếu, ông muốn tự cắn lưỡi, cái miệng này, nữ nhi đang muốn tính sổ.
Vân Tử Khiếu lập lức nở nụ cười: “Nhiễm Nhi, con đói bụng rồi đúng không, để ta sai người chuẩn bị mang đồ ăn vào.”
Lệ Chi, Sơn Trà cùng Dữu Tử cũng vui mừng, thấy quận chúa đã trở lại, các nàng mới có thể buông lỏng. Trước đó không nhìn thấy quận chúa, các nàng lo muốn ૮ɦếƭ, bây giờ thì tốt rồi.
Trong phòng khách, Vân Nhiễm không nhúc nhích, ôm cánh tay tà tà nhìn Vân Tử Khiếu, ông khẽ nói: “Là bổn vương nói cho tiểu tử Yến Kỳ biết hành tung của con, quan trọng là hắn nói, hắn muốn bảo vệ con, nên phụ vương mới nói.”
Vân Nhiễm đi đến trước mặt Vân Tử Khiếu, nghiêm túc nói: “Lúc đó con đã dặn người không được nói cho bất kì ai mà?”
Vân Tử Khiếu đuối lí, có điều vẫn kiên trì với lập trường của mình: “Nhiễm Nhi, ta lo lắng cho con, có Yến Kỳ đi theo, con sẽ không có chuyện gì.”
Vân Nhiễm nghĩ nghĩ, lần vừa rồi đi Tây tuyết, nếu không có Yến Kỳ, thật không giám nghĩ tới hậu quả, Ninh Cảnh sẽ thế nào, nàng sẽ thế nào.
“Lần này coi như người có lý, nhưng lần sau không được tái phạm.”
Vân Nhiễm nói xong, Vân Tử Khiếu cười ôn hòa: “Đã biết.”
Nhưng vừa nói xong, ông bất mãn lườm Vân Nhiễm: “Tiểu nha đầu, ta là cha con, như thế nào lại thành con răn dạy ta vậy.”
Vân Nhiễm không nhịn cười ha ha, Lệ Chi cùng Dữu Tử bưng đồ ăn vào, nói nhanh: “Mời quận chúa dùng bữa.”
Vân Nhiễm gật đầu đi tới ngồi xuống, Vân Tử Khiếu cũng ngồi ăn với nàng, ba tiểu nha hoàn đứng bên cạnh hầu hạ.
Vân Nhiễm vừa ăn vừa quan tâm hỏi Vân Tử Khiếu tình hình trong kinh.
“Trong kinh thành gần đây xảy ra chuyện gi?”
“Chuyện lớn thì không có, chuyện nhỏ thì không ngừng. Mai gia ỷ có thái hậu, ức Hi*p dân chúng, ngay cả đại thần trong triều cũng coi thường. Hia ngày trước một công tử thứ xuất phủ Tĩnh xuyên hầu vì một hoa khôi thanh lâu mà đánh người bị thương. Việc này nháo đến hoàng thượng, nể mặt thái hậu việc to hóa nhỏ, nhỏ hóa không có, chỉ đánh công tử kia một chút cho có.”
Vân Nhiễm chau mày, ánh mắt đăm chiêu, hoàng thượng thực sự bao che phủ Tĩnh Xuyên hầu sao, hay vẫn là một loại bổng sát.
Có điều chuyện của hoàng thượng với thái hậu nàng không quan tâm. Nàng chỉ quan tâm đến chuyện của mình.
“Nghe nói hoàng thượng mời vào trong cung một cao tăng đắc đạo, có chuyện này không?”
Vân Tử Khiếu dừng lại động tác: “Sao con biết được? Đúng vậy, trong cung là cao tăng đắc đạo đại sư Nghiễm Nguyên Tử, hoàng thượng mời hắn vào cung để xem ý trời.”
“Ý trời?” Vân Nghiễm kéo miệng cười, thần côn này còn biết ý trời.
“Hoàng thượng muốn lập một miếu thờ cho Nghiễm Nguyên Tử ở trong cung, nhưng bị đại thần trong triều ngăn cản. Bởi vì tiền triều?”
Vân Tử Khiếu nói đến đây, sắc mặt trở nên nghiêm túc, đè giọng nói: “Bởi vì tiền triều bị hủy trong tay đạo sĩ, cho nên đại thần không tán thành hoàng thượng thờ phụng phật giáo, nếu người bị đầu độc, thiên hạ tất loạn.”
Vân Nhiễm im lặng, tiếp tục ăn cơm của nàng, nhưng trong lòng đang tính toan, làm sao để bắt được Nghiễm Nguyên Tử khiến hắn giao ra sư phụ nàng.
Bên ngoài phòng khách, tiểu nha hoàn đi tới, cung kính bẩm báo: “Vương gia, quận chúa, quản gia phái người tới nói, hoàng thượng cho thái giám tới đón quận chúa tiến cung.”
“Quận chúa vừa mới trở về, sao hoàng thượng đã biết?” Vân Tử Khiếu khó hiểu. Vân Nhiễm nghĩ một chút lại hiểu rõ, chắc là Yến Kỳ tiến cung xin chỉ ban hôn. Nhưng hoàng thượng đồng ý sao? Vân Nhiễm cảm thấy không có khả năng, Sở Dật Kỳ vẫn muốn cưới nàng, bây giờ Yến Kỳ nói muốn thành thân với nàng, có thể nghĩ hoàng thượng sẽ giận đến đâu.
“Nhiễm Nhi, phụ vương cùng con tiến cung một chuyến.”
Vân Tử Khiếu lo lắng hoàng thượng gây khó dễ cho nữ nhi. Vân Nhiễm khẽ vỗ tay ông: “Phụ vương, đừng lo lắng, không có chuyện gì, hoàng thượng phái người đến đón con, người đi theo cùng ngược lại sẽ khiến hoàng thượng không vui. Con sẽ không có chuyện gì.”
Nói xong, Vân Nhiễm đứng dậy, rửa mặt, sau đó dẫn theo Sơn Trà cùng Dữu Tử ngồi xe ngựa tiến cung.
Vân Nhiễm nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe, Hứa an ngồi trước xe ngựa đưa một phong thư tới, cung kính nói: “Quận chúa Trường Bình, đây là hoàng thượng bảo nô tài giao cho người.”
Vân Nhiễm nhận lấy, thấy trên thư ghi vài chữ rồng bay phượng múa. “Phượng hoàng đậu ngô đồng, bảo vật không rơi ra ngoài, vốn là quý nữ, vào cung ắt thành phượng.”
Vân Nhiễm vừa liếc mắt đã hiểu ý, hoàng thượng đang ám chỉ nàng có mệnh phượng hoàng, nếu vào cung sẽ thành phượng.
Vân Nhiễm cười lạnh, trực tiếp vo thành một cục ném xuống đất, cho tới giờ nàng chưa từng nghĩ tới làm phượng hoàng kim thân, hoàng đế này nghĩ nhiều rồi.
Hứa An cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong, sắc mặt có chút tối.
Xe ngựa tiến vào hoàng cung.
Trong ngự thư phòng, sắc mặt hoàng thượng ngồi phía trên u ám. Một đôi con người trừng mắt nhìn Yến Kỳ, trong phòng còn có một nữ tử kiều diễm như nắng, quận chúa Nhược Uyển, muội muội của Sở Văn Hạo phủ Cẩm thân vương. Nhược Uyển đứng yên lặng bên cạnh Yến Kỳ. Vừa rồi, Yến quận vương đứng trước mặt nàng từ chối hôn sự, còn nói muốn cưới quận chúa Trường Bình phủ Vân vương.
Nhược Uyển không vì thế mà thẹn quá hóa giận, hoặc là biến sắc, nàng vẫn bình tĩnh nhìn sắc mặt hoàng thượng, lại nhìn Yến Kỳ đang quỳ.
“Hoàng đế ca ca, ngài đừng tức giận.”
“Ta có thể không tức giận sao?” Sở Dật Kỳ bốc hỏa: “Lúc trước là hắn đề nghị từ hôn, trẫm không nói hai lời đồng ý, bây giờ lại chạy đến nói muốn cưới quận chúa Trường Bình, để trẫm một lần nữa hạ chỉ. Ngươi nói xem nếu trẫm hạ chỉ, người Đại Tuyên sẽ nói như thế nào về trẫm.”
Ánh mắt Yến Kỳ sâu như biển, khóe môi cười trào phúng. Hoàng thượng cũng thật biết nói dối, hắn sợ dân chúng Đại Tuyên sao, căn bản là chính mình muốn cưới Nhiễm Nhi, cho nên mới tức giận như vậy.
“Hoàng đế ca ca, tuy rằng Yến quận vương muốn cưới quận chúa Trường Bình, nhưng quận chúa chưa chắc muốn gả cho hắn.”
Nhược Uyển nghĩ, Yến Kỳ từ hôn người ta, quận chúa rất tức giận, hai người vẫn đối chọi gay gắt. Lúc trước quận chúa còn viết thông báo dán trước cửa phủ: “Người họ Yến cùng chó không thể đi vào,” Không phải ý nói Yến Kỳ sao? Nàng sao có thể đồng ý gả cho Yến Kỳ, Yến quận vương muốn cưới cũng không có cách.
Nhược Uyển nói vậy, sắc mặt hoàng thượng khá hơn, nghĩ tới chính mình đã sai Hứa An đưa thư cho Vân Nhiễm. Nếu nàng thông minh sẽ không đồng ý gả cho Yến Kỳ, mà gả cho mình. Hắn sẽ không để nàng gả cho Yến Kỳ.
Ngoài cửa ngự thư phòng, có bóng người đi vào, thái giam cung kính bẩm báo: “Hoàng thượng, quận chúa Trường Bình tiến cung.”
Hoàng đế phất tay, Vân Nhiễm từ ngoài cửa đi vào, cung kính hành lễ: “Gặp qua hoàng thượng.”
Hoàng đế khẽ gật đầu, híp mắt nhìn Vân Nhiễm, thấy thần thái nàng ung dung, ánh mắt sâu như biển, không thể nhìn rõ nàng đang nghĩ gì. Sở Dật Kỳ thản nhiên chỉ Yến Kỳ: “Vừa rồi trẫm quyết định, chỉ hôn quận chúa Nhược Uyển cho Yến Kỳ làm phi.”
Vân Nhiễm vừa nghe thấy vậy, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn quận chúa Nhược Uyển, nữ nhân này dung mạo không tệ, nhìn qua cũng rất thông minh, nhưng nam nhân của nàng còn chưa tới lượt người khác giành. Vân Nhiễm nở nụ cười lạnh nhìn hoàng thượng.
Sở Dật Kỳ lại nói: “Nhưng Yến Kỳ cự tuyệt quận chúa Nhược Uyển, hắn nói muốn xin chỉ thành thân với ngươi. Lúc trước hắn kiên quyết chạy tới xin trẫm hạ chỉ từ hôn, vì không muốn hao tổn tinh thần trẫm đã đồng ý. Bây giờ hắn lại chạy tới xin chỉ thành hôn, quận chúa Trường Bình thấy chuyện này hợp lý sao?”
Sở Dậy Kỳ nói nhanh nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, trong lòng có chút khẩn trương, sắc mặt quận chúa Nhược Uyển cũng hơi tối, ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm quận chúa Trường Bình, không biết nàng có ý gì?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc