Quỷ Y Quận Vương Phi​ - Chương 138

Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu

Chương 138: Cứu thê

Tiễn Tam tiến lại gần, lộ ra khuôn mặt râu quai nón ghê tởm, không nhìn thấy miệng còn muốn hôn một cái. Van Nhiễm lạnh lùng nói: “Tiễn Tam, chúng ta còn chưa bái đườn, nếu ngươi dám hôn, có tin ta cắn lưỡi tự sát.”
Bây giờ Vân Nhiễm như cá nằm trên thớt, có chiêu gì cũng xuất ra hết.
Có điều lời nói của nàng vẫn có tác dụng. Tiễn Tam dừng lại động tác, nói nhanh: “Tiểu nương tử, ta di chuẩn bị, chúng ta sẽ lập tức bái đường, sau đó động phòng tạo đứa nhỏ.”
Vân Nhiễm không thể cử động, nếu không nàng thật sự muốn tát hắn, cả đời ngươi ngoài sinh con không có chí hướng khác sao?
Tiễn Tam lớn giọng hô: “Người đâu.”
Ngoài cửa nhanh chóng có hai người đi vào, cung kính nói: “Lão đại, có gì cần phân phó.”
“Lập tức chuẩn bị cho ta cùng tiểu nương tử bái đường”
“Ân, lão đại.” Hai người, nhanh chóng liếc nhìn Vân Nhiễm, trên mặt tràn đầy ý cười nhanh chóng lui ra ngoài.
Vân Nhiễm trừng mắt nhìn Tiễn Tam, suy nghĩ không biết tên này chui từ đâu ra lì lợm, yêu ma bất nhập,chỉ sợ là nhân vật lợi hại, sao lại đồng ý làm thủ lĩnh sơn tặc nho nhỏ. Chuyện này có âm mưu, nhưng mà nàng cũng lười quản hắn có âm mưu gì, trước mắt phải nghĩ cách thoát thân, còn phải tìm xem Ninh Cảnh bị nhốt ở chỗ nào.
Lúc Ninh Cảnh bị bắt đi, nàng đã ra lệnh cho Long Nhất, Long Nhị âm thầm theo sau, tìm cơ hội cứu thoát, chỉ cần Ninh Cảnh không nằm trong tay bọn họ, nàng sẽ dễ dàng thoát thân hơn.
Vân Nhiễm đang suy nghĩ mất hồn, Tiễn Tam nhanh chóng xoay người hại, đôi con ngươi lóe sáng nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, từ miệng lại rơi xuống tay, cười hì hì: “Tiểu nương tử, ta không thể hôn miệng, vậy trước tiên sờ tay nhỏ đi.”
Bàn tay tráng kiện to lớn, nhằm về tay Vân Nhiễm. Nàng đang muốn quát hắn dừng lại, không ngờ bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hét sợ hãi, có người đứng ở cửa phòng nói lớn: “Lão đại, không xong rồi, kho thóc bị cháy.”
Thuộc hạ vừa kêu, Tiễn Tam dừng lại động tác, Vân Nhiễm thở dài nhẹ nhõm. Hắn nhanh đứng dậy hùng hổ đi ra ngoài: “Con mẹ nó, các ngươi đều là phế vật sao, làm cháy kho thóc, có biết chỗ đó quan trọng thế nào không, đây chính là lương thực của các huynh đệ đó.”
Đi ra đến cửa hắn còn quay lại nhìn Vân Nhiễm trợn mắt nói: “Tiểu nương tử, nàng chờ ta một lát, ta đi dập lửa rồi sẽ về cùng nàng bái đường.”
Vân Nhiễm rất muốn nhổ nước bọt vào mặt hắn, có điều nhìn thấy hắn đi ra ngoài trong lòng thở dài nhẹ nhõm. Đợi hắn đi khuất, trog phòng đột nhiên nhiều thêm ba người, bọn họ là ba ám vệ Vân Tử Khiếu mới cho Vân Nhiễm, Long Thất, Long Bát, Long Cửu.
Vân Nhiễm sợ Tiễn Tam phát hiện ra, nên lệnh cho bọn họ giữ khoảng cách khá xa. Cũng âm thầm bảo họ phóng hỏa, bây giờ Tiễn Tam đi rồi, ba người lắc mình đi ra. Thấy quận chúa bất động, biết là bị Tiễn Tam điểm huyệt. Long Thất tiến lên định giải huyệt cho nàng, Vân Nhiễm bất đắc dĩ lắc đầu: “Không cần, thủ pháp điểm huyệt của hắn rất lạ, người không giải được.”
“Vậy, bây giờ phải làm sao?”
“Ta sẽ lừa hắn giải huyệt cho ta, các người lập tức đi tìm Long Nhất, Long Nhị. Cứu Ninh Cảnh quan trọng hơn. Chúng ta sẽ gặp nhau ở phía sau núi, ta nghĩ Bạch thống lĩnh nhất định sẽ tiếp ứng cho chúng ta từ phía đó.
Vân Nhiễm lên tiếng, trước khi lên núi, nàng đã thấy rõ mặt trước có khá nhiều thuộc hạ, bản lĩnh của bọn họ rất lợi hại. Bạch Trạch không có khả năng đi lên từ phía trước, nhưng phía sau nhất định sẽ mỏng hơn. Phía sau núi địa hình dốc có rất ít người đi lên từ đây, cho nên Tiễn Tam sẽ lơi lỏng phòng bị, hắn chỉ tập trung vào phía trước.
Bây giờ muốn đột phá dĩ nhiên phải từ phía sau.
“Quận chúa, người cẩn thận một chút.” Ba người trầm ổn lên tiếng, bọn họ là ám vệ Vương gia phái ra để bảo vệ an toàn của quận chúa. Nếu nàng gặp chuyện không may, bọn họ cũng khó lòng ăn nói với vương gia.
“Đi đi.”
Vân Nhiễm lên tiếng, ba người nhanh chóng rời đi, Vân Nhiễm nhíu mày suy nghĩ, làm thế nào để Tiễn Tam giải huyệt cho nàng, sau đó mới có thể thoát thân.
Một khắc sau, cuối cùng ngoài cửa cũng vang lên tiếng bước chân. Tiễn Tam nhanh chóng đi từ ngoài vào, cười hả hả, đến trước giường mạnh mẽ vác Vân Nhiễm lên vai vững vàng khiêng ra ngoài. Vân Nhiễm chỉ thấy hơi thở mạnh mẽ trên đầu, đồ thô lỗ, không biết thương hoa tiếc ngọc, ai gả cho ngươi đúng là đen đủi tám đời.
“Tiễn Tam, không phải ngươi nói ta là tiểu nương tử sao?”
Vân Nhiễm bỗng nhiên dịu dàng nói, Tiễn Tam ngạc nhiên vui mừng: “Tiểu nương tử, đây là nói nàng thừa nhận sao.”
Vân Nhiễm ủy khuất nói: “Ta không chấp nhận cũng không có cách nào khác, bây giờ mọi người đều nằm trong tay người, ta có sự lựa chọn khác sao?”
Tiễn Tam cười hắc hắc: “Tiểu nương tử, nàng đừng ủy huất, Tiễn Tam sẽ đối xử tốt với nàng.”
“Ta thấy chưa chắc, nếu ngươi đối xử tốt với ta, vì sao lại điểm huyệt của ta, còn vác ta như vậy, đây là tốt với ta sao?”
Vân Nhiễm bị hắn khiêng trên vai chỉ thấy choáng váng, có cảm giác muốn ngất đi: “Tiễn Tam, mau thả ta xuống, ta chóng mặt, sắp nôn rồi.”
Vân Nhiễm vừa lên tiếng, Tiễn Tam kinh ngạc, nhanh chóng thả nàng xuống. Không phải ngại bẩn, mà là vì đau lòng. Đợi đến khi hắn thả Vân Nhiễm xuống quả nhiên thấy sắc mặt nàng hơi trắng, không ngừng nôn khan, đôi mắt xinh đẹp ngập nước ௱ôЛƓ lung, động lòng người, hoàn toàn khác hẳn với nàng lúc bình thường. Trong mắt Tiễn Tam đau lòng, nhanh chóng lên tiếng: “Nàng sao rồi?”
Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn Tiễn Tam, vô lực nói: “Ta bị ngươi khiêng đến, khiếng đi, muốn ngất rồi, ngươi muốn làm ta ૮ɦếƭ sao?”
Tiễn Tam lập tức phủ nhận: “Tiểu nương tử, ta thương nàng còn không kịp, sao có thể muốn nàng ૮ɦếƭ.”
“Vậy ngươi còn không nhanh giải huyệt đạo cho ta, cả người ta bất động, khó chịu quá.”
Vân Nhiễm ủy khuất kêu lên, trong mắt mờ sương như sắp khóc.
Tiễn Tam nói nhanh: “Ta giải huyệt, tiểu nương tử chạy mất thì sao?”
Vân Nhiễm cười cười hỏi hắn: “Ngươi cho rằng giải huyệt rồi, ta đánh thắng được ngươi sao, ta chạy được sao?”
Tiễn Tam suy nghĩ một chút, đồng ý với quan điểm của Vân Nhiễm. Có điều trước khi giải huyệt hắn nghiêm túc nói: “Tiểu nương tử, muốn ta giải huyệt cũng được, chỉ cần bây giờ nàng nói, nàng là nương tử của Tiễn Tam, ta sẽ giải huyệt.”
Vân Nhiễm đen mặt, muốn ngất, đừng nhìn tên này to lớn, thô lỗ, mặt râu quai nón, nhưng rất thật sự rất minh mẫn.
Vân Nhiễm tốn hơi thừa lời, Tiễn Tam chờ đợi, Vân Nhiễm sau khi suy nghĩ một lần, cuối cùng quyết định trước tiên phải lừa gạt tên này, nhanh chóng nói: “Được, ta là nương tử của Tiễn Tam.”
Vân Nhiễm nói xong, Tiễn Tam hét lớn về phía cửa: “Các huynh đệ, có nghe thấy không, nghe thấy lời của phu nhân không?”
Ngoài cửa vang lên tiếng động, vài người nhanh chóng xông vào, kêu lớn: “Lão đại, chúng ta nghe thấy.”
“Lão đại, phu nhân nói là tiểu nương tử của ngài, chúng ta làm chứng.”
Lúc này Vân Nhiễm không chỉ cảm thấy dư hoi, mà xúc động muốn Gi*t người. Không ngờ mọi việc đang thuận lợi, lại gặp phải một tên quái vật như Tiễn Tam. Lần nào cũng làm cho nàng thất bại, nàng khẳng định, trước đó bọn người kia không ở ngoài cửa, nếu không nàng đã cảm nhận được. Nhưng họ có thể xuất hiện trong nháy mắt, chứng tỏ võ công rất lợi hại.
Vân Nhiễm cắn răng: “Tiễn Tam, rốt cuộc ngươi có giải huyệt cho ta không.”
Lần này Tiễn Tam nói: “Giải, có điều tiểu nương tử có thể đưa tín vật cho ta, như vậy ta có thể hoàn toàn yên tâm.”
Tiễn Tam vừa nói, thuộc hạ cũng hô hào ầm ĩ: “Tín vật, tín vật.”
“Tín vật, trao đổi tín vật.”
Vân Nhiễm đang muốn nói không có, cây trâm bạch ngọc trên đầu lại bị Tiễn Tam lấy đi, giọng hắn vui mừng: “Đây là trâm cài đầu của tiểu nương tử, tặng cho ta làm tín vật.”
Hắn nói xong, mọi người dõi nhìn tay hắn. Tiễ Tam lấy ra một chiếc nhẫn, gọn vài đường, từ nhẫn lại biến thành một chiếc hoa tai màu bạc. Hắn kéo Vân Nhiễm tới đeo lên tai nàng,
Vân Nhiễm không nhịn được khó chịu hét lên: “Tiễn Tam, ta không thích đeo hoa tai.”
Đáng tiếc Tiễn Tam không để ý tới nàng, nhưng vài tên thuộc hạ trong phòng lại tối sầm mặt lại. Có điều không ai nói gì, nhìn chằm chằm Tiễn Tam. Hắn đeo hoa tai cho nàng xong, cũng chưa vội giải huyệt đạo, đồng thời dùng lực bắn chặt hoa tai. Dù Vân Nhiễm có giải huyệt cũng không tháo ra được, trừ khi nàng tự làm hỏng tai mình.
Vân Nhiễm thật muốn tháo hoa tai xuống, hủy diệt Tiễn Tam.
Nhưng thấy hắn đã sắp giải huyệt nàng không thể bỏ lỡ cơ hội. Cho nên Vân Nhiễm liều mạng nhẫn nại, nở cụ cười cứng ngắc, nói từng chữ: “Tiễn Tam, có phải nên để cho thuộc hạ lui ra người, ngươi đã quên chúng ta phải thành thân sao?”
Vân Nhiễm nhắc tới, Tiễn Tam cười đến chói mắt, nhìn dáng vẻ hắn thật đáng đánh đòn, vung bàn tay to lên, hào sàng ra lệnh cho thuộc hạ: “Lui xuống, lập tức chuẩn bị lễ đường thành thân, lão đại cùng tiểu nương tử bái đường.”
Vài tên thuộc hạ đáp lời, lắc mình lui xuống. Nháy mắt không thấy bóng dáng, mắt Vân Nhiễm sáng lên, vài tên này đi xa, nàng nâng mắt nhìn Tiễn Tam. Bày ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, Vân Nhiễm cảm thất mình chưa bao giờ hạ thấp như vậy, rõ ràng muốn Gi*t hắn, nhưng vẫn phải cố cười.
“Tiễn Tam, bây giờ có phải nên giải huyệt cho ta.”
Câu cuối cùng nàng cắn răng mà nói, nếu hắn dám nói thêm câu nào, ngày sau nàng sẽ tính toán cả lời lãi với tiện nam nhân này.
Vân Nhiễm mắng Tiễn Tam, lần này hắn sảng khoái đáp ứng.
“Được.”
Cánh tay duỗi ra, đến trước mặt chỉ vào huyệt đạo trên người Vân Nhiễm. Chớp mắt, Vân Nhiễm được giải huyệt, đồng thời một cây ngân châm từ miệng nàng bắn ra nhằm thẳng vào huyệt vị trên người Tiễn Tam. Tiễn Tam nhìn chằm chằm chân tay Vân Nhiễm, bởi vì tiểu nương tử không phải người hiền lành, nàng là tiểu hạt tiêu cay độc. Nhưng không để ý đến miệng nàng, đợi đến khi ngân châm bắn ra, hắn phát hiện đã muộn, hét lên.
“Tiểu nương tử, nàng thay đổi, nàng mưu sát chồng nha.”
Vân Nhiêm biến sắc, tay kia vung lên chuẩn bị đánh Tiễn Tam, lại nhanh chóng thu về, bây giờ không trốn thì đợi đến lúc nào.
Nhanh chóng xoay người, nhảy qua cửa sổ, bắn ra ngoài, cả người bay xuống từ độ cao vài thước, tốc độ không giảm, nhanh chóng đi về phía trước. Tiễn Tam không phải kẻ lương thiện, nếu lại rơi vào tay hắn, chỉ sợ không trốn được.
Vân Nhiễm chạy xa khoảng mười thước, phía trước có hai bóng người đi tới, đang muốn ra tay, người kia lại lên tiếng trước: “Quận chúa.”
Là Long Nhất, Long Nhị tới tiếp ứng cho Vân Nhiễm. Vân Nhiễm nhanh chóng lên tiếng: “Đi, tới sau núi.”
Ba bóng người, nhanh chóng đi về phía sau núi, không dám dừng dù chỉ một khắc.
Tiễn Tam ở trong phòng hét lên: “Người đâu, mau tới, tiểu nương tử của gia chạy rồi, mau đuổi theo cho gia.”
Giọng Tiễn Tam vừa vang lên, từ bốn phương tám hướng có vài bóng người bắn ra, phi thẳng về phía sau núi, đuổi theo Vân Nhiễm.
Về phần Tiễn Tam, ngân châm kia không thể đả thương hắn. Bởi vì lúc ngân châm bay đến, xương cốt hắn bỗng nhiên vang lên âm thanh kì lạ, nổ tanh tách, vỡ vụn. Ngân châm không bắn vào huyệt vị, ngoài phòng có người lắc mình tiến vào, nhanh chóng lên tiếng: “Gia, tiếp theo phải làm như thế nào?”
Người nọ nở nụ cười tuyệt diễm, kinh hồn: “Dĩ nhiên là cùng tiểu nương tử đến kinh đô Tây Tuyết.”
“Ân, thuộc hạ đã biết.”
Mấy lắc mình, biến mất trong bóng tối.
Phía sau núi, Vân Nhiễm cùng Long Nhất, Long Nhị gặp lại đám người Ninh Cảnh. Hắn vừa thấy nàng đến đã nhanh chóng chạy tới, khẩn trương kéo tay nàng hỏi: “Vân tỷ tỷ, người không sao chứ, tên kia có ép tỷ thành thân không, hắn ta có sờ tay người, có hôn miệng người không?”
Một câu sau cùng, Ninh tiểu gia còn chưa nói hết đã bị Vân Nhiễm tát cho một cái: “Câm miệng.”
Ninh tiểu gia ủy khuất kéo miệng: “Vân tỷ tỷ, người ta lo lắng tỷ chịu thiệt, muốn báo thù cho tỷ. Người ta đã bị Tiễn Tam đánh, tỷ còn đánh ta, hu hu Tiểu Cảnh thật đáng thương.”
Vân Nhiễm âm trầm nói: “Câm miệng, ngươi định giúp ta báo thù thế nào?”
“Ta có thể giúp tỷ sờ lại.” Ninh tiểu gia hung hăng nói, Vân Nhiễm câm nín: “Tên mặt râu kia, ngươi cho rằng có thể ra tay.”
Sắc mặt Ninh tiểu gia trắng bệch, nhanh chóng che miệng lại, có điều ngẩng đầu nhìn thấy Vân Nhiễm, lại ra vẻ thấy ૮ɦếƭ không sờn: “Vì lấy lại công bằng cho sư phụ, ta quyết định chịu thiệt, nhất định phải sờ lại.”
Ninh tiểu gia nói xong còn nghiêm túc hỏi: “Sư phụ, hắn có sờ thân thể người không?”
Vân Nhiễm muốn tát hắn cái nữa, vừa nâng tay lên thì phía sau vách núi có người kêu: “Điện hạ, quận chúa Trường Bình.”
Kim đao vệ cùng Bạch thống lĩnh đi tới, Vân Nhiễm đành thu tay về, còn cảnh cáo Ninh tiểu gia: “Còn dám ăn nói linh tinh, xem ta trừng trị ngươi.”
Ninh tiểu gia buồn bực, hắn có lòng tốt báo thù cho sư phụ. Sư phụ sao còn tức giận, hắn mới là người chịu thiệt mà. Hắn là mỹ thiếu niên thanh xuân còn phải sờ một tên râu quai nón thô kệch. Nghĩ tới đã muốn nôn, hắn hi sinh lớn như vậy, sư phụ còn trách hắn.
Ninh tiểu gia oán hận, Bạch Trạch nhanh chóng lên tiếng: “Được rồi, chúng ta nhanh chóng xuống núi, phía sau phòng bị mỏng hơn.”
“Được.” Vân Nhiễm phi như bay về phía vách núi, những người còn lại nhanh chóng theo sau nàng. Ninh tiểu gia cũng quên luôn chuyện vừa xảy ra, tươi cười hớn hở đi theo Vân Nhiễm. Đoàn người nhanh chóng xuống núi. Phía sau nổi lên vô số ánh đuốc, còn có tiếng vang mơ hồ.
“Mau đuổi theo tiểu nương tử của ta.”
“Cô dâu của lão đại chạy rồi, mau đuổi theo.”
“Đúng vậy, ở phía sau núi, mau đến phía sau núi.”
Bóng người ẩn hiện, ánh đuốc soi sáng cả một mảnh rừng. Nhưng nhìn kỹ mới thấy những người này chỉ kêu to, chứ không có động tác gì, cầm đuốc như đi bộ trong rừng.
Đáng tiếc, mọi người ở phía trước không biết nội tình, liều mạng chạy như điên, xuống núi, lên xe ngựa, cấp tốc rời khỏi khu vực đó. Không cần nghỉ ngơi chạy suốt đêm, đến khi đi được khoảng trăm dặm mới dừng lại nghỉ ngơi.
Trong xe ngựa, sắc mặt Vân Nhiễm, cùng Bạch Trạch, Ninh Cảnh nhăn nhó.
Bạch Trạch nói nhanh: “Rốt cuộc tên Tiễn Tam kia là loại người nào, thật sự không giống người bình thường, lại càng không giống thủ lĩnh sơn tặc.”
Vân Nhiễm gật đầu, cẩn thận suy nghĩ. Nàng cảm thấy người này không có địch ý, rõ ràng những chuyện hắn làm đáng để băm thây nghìn nhát. Nhưng nàng lại không muốn Gi*t hắn, chuyện gì đây, chẳng lẽ vì Tiễn Tam đối với các nàng không có địch ý.
Ninh tiểu gia vuốt mặt mình, âm ngoan nói: “Nếu tên này rơi vào tay ta, hắn ૮ɦếƭ chắc.”
Ninh tiểu gia làm ra vẻ đang cầm đao chém chém.
Vân Nhiễm không nhịn được nhướng mày nhìn Ninh tiểu gia: “Nếu ngươi gặp hắn thì thế nào?”
Lần này đến Bạch Trạch cũng nhìn Ninh tiểu gia, không biết thái tử gia gặp lại hắn sẽ xử lí thế nào.
Ninh tiểu gia hùng tâm tráng khí, vung tay nói: “Ta sẽ ૮ởเ φµầɳ, lộ ra tiểu kê kê của hắn, để mọi người nhìn tiểu kê kê vừa đen lại vừa xấu.”
Bạch Trạch tối sầm mặt, Vân Nhiễm trực tiếp đá Ninh tiểu gia xuống xe, Ninh tiểu gia tru lên: “Vân tỷ tỷ, vì sao lại đá ta ra ngoài,”
“Cút đến xe ngựa đằng sau đi.”
Ninh tiểu gia yên lặng, treo lên chiếc xe đằng sau. Không ngừng suy nghĩ, chắc tại mình quá nhân từ nên sư phụ tức giận. Hắn nên nói phải cắt bỏ tiểu kê kê vừa xấu lại vừa đen.
Trên xe ngựa phía trước, Vân Nhiễm nhìn Bạch Trạch: “Ninh Cảnh như vậy, các ngươi thật sự muốn để hắn về Tây Tuyết đối mặt với những sóng gió kia sao? Các ngươi cho rằng hắn đối phó được với phụ țử çɥñğ thân vương sao? Không biết là để hắn trở về, hay để hắn đi chịu ૮ɦếƭ.”
Bạch Trạch trầm mặc, cuối cùng trầm trọng nói: “Trước mắt để cho điện hạ gặp hoàng thượng đi, tất cả đã có hoàng thượng lo liệu, có lẽ hoàng thượng cũng không muốn thái tử về kinh.”
Vân Nhiễm im lặng, bất luận thế nào, để gặp hoàng đế Tây Tuyết rồi nói tiếp. Dù Ninh Cảnh không muốn ở lại, cũng nên gặp ông ta một lần.
Đoàn người ngựa chạy không ngừng nghỉ, sau khi gặp phải Tiễn Tam quái thai. Bọn họ không dám ngủ qua đêm trong rừng, đề phòng gặp lại tên đó, hoặc gặp phải quái nhân khác. Vân Nhiễm còn lo lắng tên này sẽ đột nhiên nhảy ra, nhưng qua vài ngày may mắn không thấy hắn xuất hiện. Vân Nhiễm liền ném hắn qua đầu, nhưng khuyên tai màu bạc này nhất định là đồ sa xỉ quý báu. Trên mặt màu bạc, có một dấu hiệu nho nhỏ, nhưng là gì thì nàng không biết, nhưng trong lòng nàng biết thứ này không đơn giản.
Vân Nhiễm định tháo ra ném đi, nhưng không tháo được, nàng đã dùng đủ mọi cách mà không được. Khuyên tai này bị Tiễn Tam dùng nội công bấm lại thành một vòng kín, không mở được.
Ninh tiểu gia nhìn thấy hoa tai xinh đẹp, trong lòng sợ hãi than, muốn Vân Nhiễm đưa cho hắn. Nhưng không tháo được, Ninh tiểu gia đành từ bỏ.
Chập tối ngày hôm sau, đoàn người đến một nơi được gọi là trấn Thạch Đường.
Hai chiếc xe ngựa, một vài kị binh đi vào trong trấn. Trên đường không khí có chút u ám, Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh ngồi trên một chiếc xe. Ngay cả Ninh tiểu gia cũng cảm nhận được áp lực trầm thấp bên ngoài, nhanh chóng vén rèm nhìn ra: “Sư phụ, không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Nhiễm nhíu mi nhìn bên ngoài, nhìn sắc mặt mọi người, nhanh chóng lui về nói: “Chỉ sợ trong trấn nhỏ đã xảy ra chuyện, chúng ta phải cẩn thận mới được.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, bên ngoài có người lắc mình tiến vào là thống lĩnh Kim đao vệ Bạch Trạch, sắc mặt hắn không tốt lắm: “Xem ra, trong trấn Thạch Đường xảy ra chuyện?”
Vân Nhiễm hơi nhíu mày hỏi Bạch Trạch: “Còn mấy ngày nữa thì đến kinh đô Tây Tuyết.”
“Nhanh thì bốn ngày, chậm nhất là năm ngày sẽ đến kinh thành.”
Vân Nhiễm nhướng cao mày, nói nhanh: “Theo lí Tô đại nhân đã bị họ phát hiện, không có lí nào họ lại bất động, chúng ta nhất định phải cẩn thận.”
“Lúc trước ta đã phái người đến trấn Thạch Đường tìm hiểu, rất nhanh sẽ có tin tức.”
Vân Nhiễm không nói gì, nàng có dự cảm không tốt. Với hiểu biết của nàng về Tiêu Chiến cùng Tiêu Bắc Dã bọn họ sẽ không ngồi yên.
Bên ngoài xe ngựa có một gã Kim đao vệ đi tới, nhanh chóng bẩm báo: “Thống lĩnh đại nhân, không xong rồi, Tô đại nhân bị bắt, nghe nói tối nay sẽ bị xử chém trong trấn Thạch Đường để thị chúng.”
Sắc mặt Bạch Trạch lập tức thay đổi, nhanh vén rèm xe: “Ngươi nói cái gì? Bọn họ dựa vào đâu mà bắt Tô đại nhân.”
“Nghe nói Tô đại nhân một mình rời kinh, bị Đinh tri phủ dẫn người tới bắt, còn tìm thất một phong thư thông đồng với địch bán nước.”
“Rõ ràng là bọn họ hãm hại.”
Sắc mặt Bạch Trạch đen lại, bàn tay nắm chặt lại, lạnh lẽo lên tiếng: “Không đươc, ta muốn cứu Tô đại nhân ra, nếu không cứu, nhất định bọn họ sẽ Gi*t Tô đại nhân.”
Vân Nhiễm nhìn Bạch Trạch lạnh lùng cảnh cáo: “Ta khẳng định, mục đích của bọn họ không phải là Gi*t Tô đại nhân, mà là dẫn ngươi tới, trong đó bao gồm cả chúng ta và kim đao vệ. Nếu ngươi muốn cứu Tô đại nhân, có khả năng sẽ hại đến tất cả chúng ta.”
Không phải nàng vô tình, đây rõ ràng là cái bẫy. Tô Mộ Ảnh là đại học sĩ nội các, dựa vào đâu mà thông đồng với địch bán nước. Hắn không có trọng binh, bán cái gì, rõ ràng là thủ đoạn của Cung thân vương Tiêu Chiến cùng Tiêu Bắc Dã, bọn họ làm vậy là muốn bức kim đao vệ hiện thân, sâu hơn là dụ Ninh Cảnh tới.
Nếu bọn họ đã xuất hiện, chỉ có thể hi sinh Tô đại nhân, có thể ૮ɦếƭ vì hoàng đế Tây Tuyết Tô đại nhân chắc cũng bằng lòng.
Bạch Trạch nghe Vân Nhiễm nói xong, nhanh chóng nhìn nàng lại nhìn Ninh Cảnh, âm thầm cắn răng. Hắn không thể lấy an nguy của điện hạ ra làm trò đùa. Những người có ૮ɦếƭ cũng không tiếc, nhưng nhất định phải để hoàng thượng nhìn thấy điện hạ, như vậy người mới có thể tiếp tục cầm cự.
“Ta biết nên làm thế nào.”
Vân Nhiễm nhìn Bạch Trạch thản nhiên nói: “Chúng ta chia làm hai đường, tìm nhà trọ nghỉ lại, nhớ kỹ đừng hành động lỗ mãng, để cho phụ tử Tiêu Chiến bắt được.”
Bây giờ đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, lui lại không được, chỉ sợ cửa thành đã bị chặn. Cho nên chỉ có thể tiến lên, Vân Nhiễm không sợ bất cứ kẻ nào, Tiêu Chiến, Tiêu Bắc Dã đúng không? Vậy để cho bản quận chúa nhìn xem bản lĩnh của các ngươi. Ngày đó ở Đại Tuyên, Tiêu Bắc Dã ngụy trang tốt đẹp, bây giờ đã không cần thiết nữa rồi.
Vân Nhiễm cười lạnh, Bạch Trạch lên tiếng, lức mình rời khỏi xe ngựa. Xe ngựa phía xau từ từ duy trì khoảng cách với xe của Vân Nhiễm. Vân Nhiễm hơi nheo mắt, trong lòng cảm thấy mình đã làm một việc đúng, đó là sau khi đến thành Hành Dương đã đưa Sơn Trà cùng Dữu Tử quay về. Tây Tuyết hiểm trở để bọn họ đi theo sẽ gặp liên lụy, nàng cũng không mong bọn họ lại xảy ra chuyện.
Xe ngựa đi thẳng vào trong trấn, tìm nhà trọ.
Khoảng nửa canh giờ sau, Bạch Trạch cũng dẫn vài tên thuộc hạ đến nhà trọ này thuê phòng, vì chia binh làm hai đường, cho nên không gây chú ý.
Trấn Thạch Đường, tuy là một trấn nhỏ, nhưng cách kinh đô Tây Tuyết không xa, cho nên có không ít người qua lại. Mọi người nhìn dung mạo mĩ lệ của Vân Nhiễm cùng Ninh tiểu gia cũng không quá kinh ngạc, dưới lầu có khá đông người vừa ăn cơm vừa bàn luận.
“Các ngươi đã nghe chưa? Đêm nay chợ Tây trấn Thạch Đường xử chém đại học sĩ Tô Mộ Ảnh.”
“Vì sao lại chém Tô đại nhân, ông là người rất tốt.”
“Nghe nói là thông đồng với địch bán nước, Đinh tri phủ tìm thấy trên người Tô địa nhân mật thư bán nước. Nghe nói Tô đại nhân cố tình muốn đi Đại Tuyên, thư trên người là qua lại với Đại Tuyên đề cử hắn làm thừa tướng.”
“A, là thật hay giả.”
“Nhưng vì sao không xử chém ở kinh thành, đây chỉ là một trấn nhỏ.”
“Nghe nói hoàng thượng bị bệnh, Cung thân vương không muốn để chuyện này khiến hoàng thượng phiền lòng, nên hạ lệnh cho người xử chém Tô đại nhân ở trấn Thạch Đường.”
Vừa nghe đến hoàng thượng bị bệnh, sắc mặt mọi người đều bất đắc dĩ. Hoàng thượng ba ngày lại đổ bệnh không biết bao giờ mới khỏi, chẳng những hay ốm, bên dưới lại không có hoàng tử. Cho nên cuối cùng nhất định Cung thân vương gia sẽ đăng cơ làm hoàng đế Tây Tuyết.
Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh đang ăn cơm không lên tiếng nói chuyện. Vân Nhiễm mặc kệ sống ૮ɦếƭ của Tô Mộ ảnh, bởi vì chính người này kéo nàng cùng Ninh Cảnh vào tình trạng này, ૮ɦếƭ là xứng đáng, không phải hắn trung thành sao, vậy biểu hiện lòng trung thành đi.
Ninh tiểu gia vô cảm với vị Tô đại nhân này, hắn ăn cơm, xem náo nhiệt. Hoàn toàn không lo nghĩ, khi thoảng lại đưa mắt nhìn xem có ai để ý đến Vân Nhiễm, người khác có quan hệ gì đến hắn đâu, Ninh tiểu gia ăn uống no đủ, tâm trạng rất tốt nghe chuyện bát quái.
Bạch Trạch ngồi trong góc lại nuốt không trôi, nóng ruột vội vàng. Bên người hoàng thượng có quá ít trung thần, Tô đại nhân là một trong số đo, nếu chém Tô đại nhân, hoàng thượng thiếu đi một cánh tay. Bây giờ phải làm sao?
Bạch Trạch nhanh chóng suy nghĩ. Tô đại nhân cùng hắn đến Đại Tuyên, nhưng để đón điện hạ về nước, không có thông đồng với địch bán nước, đây chẳng qua là trò hề của phụ tử Tiêu Chiến.
Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh ăn cơm xong liền lên lầu. Ninh tiểu gia đang muốn đi xem náo nhiệt, tối nay chém đầu Tô Mộ Ảnh ở chợ Tây. Có điều bị Vân Nhiễm trừng mắt, hắn tự giác lên lầu đi ngủ, sáng mai còn phải đi tiếp.
Dưới lầu, rất nhiều người ăn cơm xong liền đi thẳng đến chợ xem chém Tô Mộ Ảnh. Vân Nhiễm không có hứng thú, ở trong phòng xem thư, đang chuẩn bị đi ngủ, lên nghe thấy có tiếng gõ cửa. Vân Nhiễm truyền gọi vào.
Một gã kim đao vệ tiến vào, ôm quyền trầm giọng nói: “Quận chúa, người giúp Bạch thống lĩnh của chúng ta đi.”
“Bạch Trạch, hắn làm sao?”
Vân Nhiễm nhíu mi, sắc mặt có chút khó coi, hiển nhiên Bạch Trạch có khả năng đến đến chợ phía Tây.
Kim đao vệ nhanh chóng bẩm báo: “Bạch thống lĩnh dẫn người đến chợ phía tây, người nói muốn cứu Tô đại nhân, để cho thuộc hạ bảo vệ quận chúa cùng điện hạ sáng sớm mai rời khỏi trấn Thạch Đường. Người nói, nếu mình có gì bất trắc, để cho thuộc hạ hộ tống quận chúa cùng điện hạ về kinh.”
Vân Nhiễm đen mặt, hiển nhiên Bạch Trạch không nghe lời nàng. Chuyện đêm nay là một cái bẫy, nếu hắn tới nhất định sẽ trúng kế của Tiêu Chiến, hai người này muốn bắt Ninh Cảnh đứng sau Tô Mộ Ảnh.
Vân Nhiễm lạnh lùng, nếu Bạch Trạch đã muốn ૮ɦếƭ thì để hắn đi, nàng không có lí do để cứu hắn, nàng không muốn để Ninh Cảnh bị bại lộ trước mặt người khác.
Vân Nhiễm đang muốn để thuộc hạ kim đao vệ lui xuống, Long Nhất ở trong tối lại bí mật bẩm báo: “Quận chúa, Ninh Cảnh trốn ra từ cửa sau, hắn đi về hướng chợ phía Tây.”
Chợ.
Phía trước chợ vang lên tiếng kêu: “Xe chở tù đến.”
Rất nhanh có một đội binh lính đi theo một chiếc xe chở tù chậm rãi tiến vào trong chợ. Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn thấy Tô Mộ Ảnh bị trói, miệng ông ta bị bịt lại, trên mặt có nhiều vết thương, chắc đã bị đánh. Vị Tô đại nhân bị đánh thâm tím mặt mày nhưng cũng không buông tha, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn xung quanh, không ngừng lắc đầu, rõ ràng ý muốn nói các người đừng mắc mưu, đây là cái bẫy.
Vân Nhiễm không muốn cứu Tô Mộ Ảnh, nhưng nhìn thấy người này, dù ૮ɦếƭ cũng không muốn thành viên khác lâm vào nguy hiểm, đúng là trung thần, nàng không thể thấy ૮ɦếƭ mà không cứu.
Vân Nhiễm nhanh chóng ngẩng đầu đánh giá tình hình xung quanh chợ, không cần nghĩ cũng biết xung quanh có mai phục. Chỉ cần bọn họ ra cứu Tô Mộ Ảnh, sẽ trở thành đồng đảng của Tô Mộ ảnh Gi*t ૮ɦếƭ, còn nếu không ra, Tô Mộ Ảnh sẽ ૮ɦếƭ.
Tô Mộ Ảnh bị áp tải ra ngoài đặt dưới đài xử trảm. Vân Nhiễm đã quyết định cứu Tô Mộ Ảnh, cho nên ra lệnh cho Long Nhất cùng Long Nhị. Lựa chọn vị trí để cứu người, phía tây nam là nhanh và tiện nhất. Cách Tô Mộ Ảnh gần nhất, dĩ nhiên binh lực ở góc này cũng nhiều hơn. Cho nên Vân Nhiễm ra lệnh cho bọn họ dọn sạch góc đông nam để phá vòng vây.
Giam quan hét lớn: “Chém.”
Vài người bắn ra như tên bắn, lao thẳng vào đám người. Có và người sợ trắng bệch mặt, nhanh chóng hét lên, dưới quảng trường hỗn loạn một mảnh. Đột nhiên có vài người nhảy lên đài, cứu Tô Mộ Ảnh, dẫn đầu là Bạch Trạch, đại đao trong tay vung lê đánh rớt đao của đao phủ. “Ầm!” Một tiếng nổ vang lên, Bạch Trạch rơi xuống bên cạnh Tô Mộ Ảnh.
Cùng lúc đó, Vân Nhiễm nhảy lên, đến bên người Tô Mộ Ảnh, tên không ngừng bắn ra từ bốn phía, càng thêm rối loạn.
Binh lính ẩn nấp dưới đài nhảy lên, Vân Nhiễm rơi xuống cạnh Bạch Trạch hét lớn: “Nhanh, dẫn Tô đại nhân phá vòng vây từ hướng tây nam, ta đã dọn đường trước, binh lực mỏng hơn.”
“Quận chúa, Trường Bình, là người, vậy điện hạ?”
Bạch Trạch nâng Tô Mộ Ảnh dậy, hỏi Vân Nhiễm. Vân Nhiễm còn chưa kịp đáp lời, Ninh Cảnh đã thấy nàng nhanh chóng vọt tới hỏi: “Vân tỷ tỷ, không phải tỷ nói không cứu lão hỗn đản này sao?”
Vân Nhiễm thật muốn tát cho hắn một cái, nếu không phải hắn chạy tới đây xem náo nhiệt, nàng đến đây làm gì?
“Câm miệng, đây tham thiên hương, nếu quan binh đuổi theo người hạ theo hướng gió, bọn họ sẽ ngủ ba ngày.”
“Được, a.” Ninh Cảnh vừa nghe liền nổi lên hứng thú. Vân Nhiễm lựa chọn hướng tây nam ngoại trừ dễ cứu người còn vì hướng gió. Nàng đã sớm quyết định hạ tam thiên hương.
“Chúng ta đi thôi.”
Mấy bóng người đi thẳng theo hướng tây nam, trong đám người có người cao hứng hét lên: “Có người ςướק ngục, bắn ૮ɦếƭ bọn họ.”
Trong đám người hỗn loạn, có vài hắc y nhân nhảy lên, đuổi theo đám người Vân Nhiễm. Trừ bỏ những người này, cao thủ từ bốn phương tám hướng cũng lao ra, những người này cầm theo cung tiễn bắn về phía trước. Thuộc hạ kim đao vệ cùng ám vệ của Vân Nhiễm đồng loạt ra tay gạt tên rơi xuống đất.
Ninh tiểu gia cao hứng hét to: “Bà nội nhà các ngươi, ta cho các ngươi ngủ ba ngày.”
Ngón tay bắn tay ra, một đạo khí bắn ra, tam thiên hương bay trong gió, có người kêu: “Chú ý, nổi danh đường.”
Có người lập tức che miệng có người ngã xuống, nhưng ngày càng có nhiều người đuổi theo.
Vân Nhiễm, Ninh Cảnh cùng Bạch Trạch dẫn theo Tô Mộ ảnh chạy thẳng hướng tây nam. Phía sau hàng bầy hắc y nhân theo sát bọn họ, tên bay không ngừng, đúng lúc này ở hai góc đường khác cũng có người chạy tới. Đưa mắt nhìn chỉ thấy một rừng người, bày thành thiên la địa võng vòng trong vòng ngoài. Vân Nhiễm nhìn mà đau đầu, xem ra bây giờ chỉ có thể đánh bừa.
“Xem ra chỉ có thể đánh đến đùng, dốc toàn lực mà đánh.”
Vân Nhiễm trầm giọng nói, sắc mặt nghiêm trọng, ngay cả Ninh Cảnh cũng cảm nhận được sự nghiêm túc, nhanh chóng lên tiếng: “Vân tỷ tỷ, Tiểu Cảnh sẽ bảo vệ người.”
Vân Nhiễm cười khẩy, thản nhiên nói: “Làm thế nào bảo vệ chính mình là tốt rồi.”
Vân Nhiễm vừa dứt lời, đột nhiên từ phía sau đường có vô số ánh đuốc sáng lên. Ngoại trừ đuốc còn có không ít xe đẩy chở đầy hỏ dược. Một người đi đầu xuyên qua màn đêm mà đến, miệng hô to: “Tiểu nương tử của ta, Tiễn Tam tới cứu nàng đây.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc