Một góc sân bỏ hoang mọingười đều ngây ngẩn cả người, bởi vì không ai ngờ quận chúa Trường Bình sẽ khóc. Từ trước tới giờ quận chúa vẫn là người thông minh tươi sáng như ánh mặt trời, luôn cười rạng rỡ, rất ít khi nhìn thấy nàn có cảm xúc khác. Nhưng hiện tại nàng lại rơi nước mắt chỉ vì một nha hoàn khiến không ít người kinh ngạc.
Có một người nhìn thấy nước mắt của Vân Nhiễm, trong nháy mắt cảm giác tim mình run rẩy, đau lòng như bảo bối bị hòng, bàn tay theo phản xạ nắm chặt lại quanh thân tản ra hàn khí lạnh lẽo.
Trong đám người có người đi tới cầm theo quần áo đưa cho Vân Nhiễm, nàng nhận lấy im lặng mặc quần áo cho Dữu Tử. Dữu Tử chỉ hơi run rẩy ngoài ra không có cảm xúc gì khác, Vân Nhiễm vưa mặc quần áo, vừa thì thầm bên tai Dữu Tử: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi bắt những kẻ đó, bất kể là ai cũng sẽ không bỏ qua.”
Nàng vừa dứt lời, xoay mình nhìn không trung quát lạnh: “Long Nhất đâu?”
Long Nhất lắc mình đi ra, trước đay nàng chưa từng để lộ ám vệ trước mặt người khác, nhưng bây giờ nàng không quan tâm. Nhất định phải tra ra kẻ dám hại Dữu Tử, sau đó băm hắn thành trăm mảnh, còn cả kẻ đứng sau sai khiến. Vân Nhiễm nâng mắt lên, chậm rãi nhìn quận chúa Minh Tuệ, trong mắt lóe lên đao quang ảnh kiếm, sát khí bừng bừng, khiến Phượng Quân Dao theo bản xạ lui về phía sau, người ở bên cạnh đỡ lấy nàng ta.
Phượng Quân Dao cảm thấy bất an chân tay lạnh lẽo, có điều nghĩ lại những chuyện nữ nhân này đã làm với mình, nàng ta lại ưỡn иgự¢, Vân Nhiễm, ngươi tưởng ta sợ ngươi sao?
Van Nhiễm cười lạnh nhì Long Nhất: “Lập tức gọi Ninh Cảnh tới đây.”
Long Nhất nhận lệnh rời đi, Vân Nhiễm chậm rãi đứng dậy, quét mắt nhìn xung quan lạnh lẽo lên tiếng: “Nếu để ta tra ra kẻ nào xuống tay với nha hoàn của ta, đừng trách Vân Nhiễm ta độc ác tàn nhẫn.”
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người cuối cùng dừng lại trên người quận chúa Minh Tuệ, âm thanh thị huyết như âm thanh đến từ địa ngục: “Quận chúa Minh Tuệ, tốt nhất nên cầu nguyện chuyện này không liên quan đến mình, nếu không ta nhất định không để yên.”
Quận chúa Minh Tuệ im lặng trưởng công chúa Phùng Dực đứng dậy trầm giọng nói: “Quận chúa Trường Bình nói chuyện phải có chứng cứ, không thể vô duyên vô cớ hãm hại nữ nhi của ta, sao nàng có thể sai người làm ra chuyện như vậy.”
Tuy rằng công chúa Phùng Dực lo lắng chuyện này liên lụy tới nữ nhi của mình, nhưng ngoài mặt vẫn bảo vệ nàng.
Vân Nhiễm nâng măt nhìn trưởng công chúa, không e ngại lên tiếng: “Trưởng công chúa yên tâm ta sẽ có chứn cứ, có điều tốt nhất nên có gan làm có gan nhận, có lẽ trưởng công chúa còn chưa biết, nàng ta từng chạy đến phủ tuyên bố cùng ta không ૮ɦếƭ không ngừng, bây giờ nha hoàn của ta xảy ra chuyện, bản quận chúa không được nghi ngờ nàng ta sao?”
Trưởng công chúa im lặng, không ngờ nữ nhi lại chạy tới phủ Vân vương nói những lời như vậy, đúng là ngu xuẩn, không có chuyện gì đi đối đầu với người vương phủ làm gì. Trưởng công chúa quay đầu trừng mắt khẽ liếc quận chúa Minh Tuệ.
“Vân Nhiễm, dù nữ nhi của ta có nói những lời này, nhưng nàng nói không phải nàng làm, phải dựa vào chứng cứ để nói chuyện.”
Vân Nhiễm không nói gì, bởi vì nàng nhìn thấy Long Nhất cùng Ninh Cảnh tiến vào, Ninh Cảnh nhanh chóng lên tiếng: “Vân tỷ tỷ.”
Vân Nhiễm gật đầu nhìn Ninh Cảnh trầm giọng nói: “Ninh Cảnh, Lam Nhị Điệp của ngươi đâu lấy ra đây.”
Ninh Cảnh nghe lời nhanh chóng lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong có một con bướm màu nhỏ màu xanh, rất xinh đẹp, cánh trong suốt. Khi Ninh Cảnh mở hộp, nó hơi giật giật cánh rồi chậm rãi bay đi. Ninh Cảnh nhìn Vân Nhiễm: “Vân tỷ tỷ.”
Bốn phía mọi người nhìn Vân Nhiễm, không biết nàng muốn làm cái gì?
Chỉ thấy Vân Nhiễm cầm Lam Nhị Điệp tới trước người Dữu Tử lúc này đã mặc xong quần áo. Nàng đặt bướm lên người Dữu Tử, con bướm kia bay vài vòng sau đó bay đi, Vân Nhiễm phân phó Sơn Trà đưa Dữu Tử về vương phủ, còn mình đi theo Lam Nhị Điệp. Long Nhất, Ninh Cảnh theo sát nàng, mọi người không biết có chuyện gì tất cả đều đi theo Vân Nhiễm đến một nơi khác trong phủ.
Nơi nghỉ ngơi của nam nhân, một góc sân sáng sủa hai nam nhân đang thỏa mãn sung sướng, không hề biết ác mộng đang giáng xuống đầu mình.
“Không ngờ, vật nhỏ kia thật kịch liệt, ngươi xem mặt ta bị cào này.”
Một người oán giận, người khác nói: “Ngươi bị cào, tay ta cũng bị nàng cấu, ngươi xem, thật muốn Gi*t ૮ɦếƭ nàng ta.”
“Đừng, nghe nói nàng là người của quận chúa Trường Bình, nếu để quận chúa tra ra được, sẽ có phiền phức.”
“Làm sao mà tra ra được, chỗ kia không có ai đến, không có ai nhìn thấy, dựa vào đâu mà nói là chúng ta làm.
Hai người vừa nói tới đây, liền nhìn thấy trên đỉnh đầu có một con bướm màu lam trong suốt, xoay quanh bọn họ, hai người ngạc nhiên vô cùng, sao con bướm này giống như say rượu, đây là có chuyện gì.”
Phía sau vang lên tiếng bước chân, có người vội chạy tới, dẫn đầu là Vân Nhiễm, sắc mặt tái mét cao giọng ra lệnh cho Long Nhất cùng Ninh Cảnh: “Bắt hai người kia lại cho ta.”
Long Nhất cùng Ninh Cảnh lắc mình lao ra, xông thẳng đến hai người kia, dùng chiêu độc bắt lại.
Lúc này có không ít người cũng chạy tới, nhìn thấy hai người trong tay Long Nhất cùng Ninh Cảnh, sắc mặt liền khó coi. Một người là con vợ kế phủ Tĩnh Xuyên hầu Mai Anh Kiệt một người là con vợ kế phủ Tuyên Bình hầu Giang Thành. Không ngờ hai người có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú ở phủ hộ quốc tướng quân, ngay trong ngày đại hôn của công chúa cùng Đường đại nhân.
Mọi người đều âm ngoan nhìn chằm chằm Mai Anh Kiệt cùng Giang Thành. Vân Nhiễm đi tới mạnh chân đá một cước nhắm thẳng hạ thân Mai Anh Kiệt, tàn nhẫn chuẩn xác. Mai Anh Kiệt kêu lên thảm thiết, cả người đau đớn vặn vẹo, thân hình run rẩy sau đó hôn mê.
Mọi người xung quanh nhìn thấy như vậy, dựng cả tóc gáy, thấy lạnh cả người, quận chúa Trường Bình thật là độc ác.
Vân Nhiễm không để ý đến người khác, một cước phế đi Mai Anh Kiệt, ánh mắt hung ác nhìn Giang Thành. Hắn là con vợ kế phủ Tuyên Bình hầu, tuy rằng là do di nương sinh, nhưng cũng là công tử, mặt trắng bệch hét lên: “Quận chúa Trường Bình, ngươi muốn làm gì.”
“Ta muốn phế ngươi đồ không bằng cầm thù, ngươi dám làm ra chuyện như vậy với Dữu Tử, còn có mặt mũi hỏi ta muốn làm gì. Ngươi nói thử xem?”
Sắc mặt Giang trắng bệch, cả người muốn hôn mê, nhanh chóng gầm rú: “Không phải ta, ngươi dựa vào đâu mà nói là ta làm, dựa vào cái gì, ta không làm.”
Vân Nhiễm nở nụ cười tàn nhẫn, nàng chỉ vào con bướm lam giữa không trung: “Ngươi có biết đây là cái gì không? Nó gọi là Lam Nhị Điệp, còn được gọi là dâm điệp, nó thích nhất là con cái, thích nhất là nam nhân, ngươi nói xem vì sao nó không tìm người khác lại tìm ngươi.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, mọi người giật mình, hóa ra con bướm này có công dụng hư vậy, thật là đáng sợ.
Vân Nhiễm nói xong, lại túm cổ Giabg Thành lạnh lùng hỏi: “Hoặc là ngươi nói ra người đứng phía sau sai khiến, ta có thể không phế ngươi?”
Sắc mặt Giang Thành tái nhợt không nói nên lời, hắn nâng mắt nhìn đám người sau lưng Vân nhiễm, muốn tìm người giúp hắn thoát tội. Người kia nói hắn sẽ không có chuyện gì, ai biết sẽ như thế này.
Đang tìm kiếm đột nhiên có ám khí xé gió lao thẳng về phía Giang Thành.
Trong đám người lóe lên một vệt sáng bạc, ống tay áo khẽ nhấc cản lại ám khí kia, nghe thấy một tiếng “Keng!”
Mọi người kinh hoàng nhìn xung quanh, có người muốn Gi*t Giang Thành diệt khẩu.
Xem ra thật sự có người sai hắn làm như vậy, không ít người âm thầm nhìn quận chúa Minh Tuệ, có điều nữ nhân này vẫn làm ra vẻ thản nhiên như không có chuyện gì.
Cuối cùng ánh mắt mọi người dừng trên người vừa mới ra tay, Yến quận vương, Yến Kỳ, sắc mặt hắn lạnh lẽo phủ như phủ một tầng băng, lạnh lùng liếc mọi người chậm rãi lên tiếng: “Không ngờ trong ngày đại hôn của công chúa An Nhạc cùng Đường đại nhân lại xảy ra chuyện như vậy, giám sát ti chắc chắn sẽ điều tra rõ chuyện này do kẻ nào gây ra, nếu tra ra được, tội sẽ không nhẹ.”
Yến Kỳ nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, ôn hòa lên tiếng: “Trường Bình, chuyện này giao cho bản quận vương đi.”
Yến Kỳ đau lòng, hắn không muốn để tay Vân Nhiễm dính máu, Mai gia cùng Giang gia cũng không dễ đối phó, cho nên những chuyện này để cho hắn làm đi.
Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Yến Kỳ, gằn từng chữ: “Ta muốn biết kẻ đứng sau sai khiến.”
Yến Kỳ lập tức đồng ý: “Được, bản quận vương sẽ nhanh chóng điều tra ra kẻ nào đứng sau chuyện này.”
Quận chúa Minh Tuệ đứng giữa đám người lúc này hơi biến sắc mặt. Hai người này rơi vào tay giám sát ti sao còn có thể kín miệng? Mặt khác nàng ta phát hiện, ánh mắt Yến Kỳ nhìn Vân Nhiễm mang theo dịu dàng sủng nịnh. Ánh mắt như vậy cả đời nàng ta không nhận được, vì sao lại dừng trên người Vân Nhiễm, ông trời thật bất công.
Quận chúa Minh Tuệ nắm chặt ta, cắn răng nhìn Yến Kỳ, đáng tiếc nam nhân kia, chưa bao giờ liếc nhìn nàng dù chỉ một cái.
Hắn trầm giọng ra lệnh cho thuộc hạ: “Dẫn hai người này về giám sát ti thẩm vấn.”
Hai gã thái giám lắc mình đi ra, kéo Mai Anh Kiệt cùng Giang Thành rời đi, đúng lúc này người của phủ hộ quốc tướng quân đi tới. Sắc mặt Đường phu nhân hết sức khó coi, không ngờ trong ngày đại hôn của con trai lại xảy ra chuyện như vậy, thật sự đáng giận, bà đi tới xin lỗi Vân Nhiễm.
“Trường Bình, thật xin lỗi, là do Đường gia chúng ta thất trách, ngươi yên tâm, nếu như điều tra ra chúng ta sẽ không để yên.”
Vân Nhiễm gật đầu, cách đó không xa có một người chạy vôi tới, nhanh chóng nói với Vân Nhiễm: “Quận chúa, không xong rồi, Dữu Tử phát điên, cắn người bên cạnh còn muốn tự sát.”
Sơn Trà vừa dứt lời, mọi người xung quanh cảm thấy thương xót, sắc mặt Vân Nhiễm thay đổi, quay đầu nhìn quận chúa Minh Tuệ, lạnh lùng bật thốt lên: “Không bằng cầm thú.”
Nói xong không quay đầu lại bước đi, sắc mặt quận chúa Minh Tuệ thay đổi muốn mắng người. Công chúa Phùng Dực ở bên cạnh lại ngăn nàng lại, kéo nàng đến một nơi hỏi cho rõ ràng chuyện này có phải do nàng gây ra không. Nếu là nàng làm, nhất định phải nghĩ ra một cách chu toàn, hai người kia đã rơi vào tay giám sát ti, nhất định sẽ khai ra người đứng phía sau.
Vân Nhiễm không để ý đến những người khác, dẫn Sơn Trà vội vàng trở về, cũng không quan tâm đến yến tiệc.
Trong viện Như Hương, Dữu Tử bị trói lại, hình như bị kích thích sợ hãi, cả người không ngừng vặn vẹo giãy dụa. Ánh mắt nàng đỏ ngầu, tinh thần hoảng loạn, Vân Nhiễm nhanh chóng tiến đến bắt mạch cho nàng. Sắc mặt liền khó coi, vì chuyện vừa xảy ra, thần kinh Dữu Tử không được bình thường, nếu chậm trễ cứu chữa, chỉ sợ về sau nha đầu này sẽ thành người điên, bây giờ vẫn còn kịp, từ từ điều trị sẽ không có chuyện gì.
Dữu Tử gặp phải tổn thương lớn như vậy, Vân Nhiễm không hi vọng nàng ta bị điên, nàng nhanh chóng lấy ngân châm ra, châm cứu vài huyệt đạo trên người Dữu Tử, rất nhanh nàng ta bình tĩnh lại, sau đó hôn mê.
Sơn Trà cùng Lệ Chi thở dài nhẹ nhõm. Lệ Chi thấy quận chúa đau khổ, không nhịn được khuyên nhủ: “Quận chúa, người đừng đau lòng, đây cũng không phải chuyện người muốn, trước mắt chúng ta phải chữa khỏi bệnh cho nàng, không để nàng phát điên.”
Vân Nhiễm gật đầu, thong thả đi lại trong sân.
“Thật ra nàng không có chuyện gì, chỉ là rất khó kiếm được hỏa hạt sen, loại thuốc này cực kỳ quý hiếm, khó gặp.”
Vân Nhiễm vừa dứt lời, đột nhiên chỗ tối có động tĩnh, nàng lạnh mặt nhìn tới, có người xông vào trận pháp.
“Long Nhất, đi xem là kẻ nào?”
Long Nhất lắc mình đi ra, rất nhanh dẫn theo một người quay lại, người này là Yến Kỳ, hắn trầm ổn lên tiếng: “Ta có hỏa hạt sen.”
Hắn nói xong lập tức ra lệnh cho Trực Nhật: “Trở về vương phủ, mang hỏa hạt sen tới.”
“Ân, chủ tử.”
Trực Nhật lắc mình rời đi, Yến Kỳ chậm rãi tới bên cạnh Vân Nhiễm, nhìn nàng, ánh mắt mơ màng khói sương, ẩn chứa một chút đau lòng. Có điều Vân Nhiễm không có tâm trạng quan tâm đến, nghe thấy Yến Kỳ nói vậy liền quay người trở lại viện.
“Ta đi chuẩn bị thuốc cho Dữu Tử.”
Yến Kỳ thấy cả người nàng lạnh lẽo, vẻ mặt áy náy tự trách, liền kéo tay nàng: “Vân Nhiễm, không ai nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy, ngươi đừng tự trách. Ai có thể ngờ người kia sẽ xuống tay với một nha hoàn giữa ban ngày, ngươi không phải là thần, không thể dự đoán được hết mọi chuyện.’
Vân Nhiễm nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Yến Kỳ: “Yến Kỳ, ngươi lập tức đi thẩm vấn, nhất định phải khiến hai người kia khai ra kẻ đứng đằng sau, ta muốn người đó phải trả giá thật lớn.”
Mặc kệ kẻ đó có thân phận như thế nào, đều phải trả giá đắt.
Ánh mắt Yến Kỳ sâu xa, hiện lên vẻ sắc bén, kẻ đứng sau quả thật không bằng cầm thú. Ghê tởm hơn là hai tên súc sinh nhà Mai gia cùng Giang gia dám làm ra chuyện như vậy, hắn thật sự muốn Gi*t ૮ɦếƭ bọn họ.
“Ta đã cho người đi thẩm vấn, rất nhanh sẽ có tin tức.”
Vân Nhiễm gật đầu, xoay người đi vào phòng, Yến Kỳ vẫn theo sau nàng, Vân Nhiễm dừng bước, lên tiếng: “Ngươi không cần đi theo ta, ta không sao, ta sẽ báo thù cho Dữu Tử, hơn nữa ta cũng sắp đưa nàng đi.”
Chờ Dữu Tử lành bệnh, Vân Nhiễm sẽ đưa nàng đến Lãm Y Cốc học võ, không để nàng ở lại Lương Thành.
Yến Kỳ bất động lên tiếng: “Ta giúp người chế thuốc.”
Hắn muốn ở bên cạnh nàng, lúc này nhất định nàng đang khó chịu, có người ở cùng nàng sẽ dễ chịu hơn một chút.
“Yến Kỳ, thực…” Vân Nhiễm còn chưa nói xong Yến Kỳ đã đi tới trước mặt Vân Nhiễm nói: “Ta tò mò, muốn biết ngươi chế thuốc như thế nào.”
Vân Nhiễm nhìn bóng dáng phía trước, cuối cùng im lặng đi theo hắn.
Cả buổi chiều, hai người ở trong phòng chế thuốc cho Dữu Tử. Yến Kỳ nhìn Vân Nhiễm tập trung chế thuốc, thần thái nàng khác hẳn ngày thường, cẩn thận, nghiêm túc. Yến Kỳ cũng không giúp được gì, vì hắn không hiểu biết về dược liệu, cho nên không thể ra tay, chỉ đứng bên cạnh nhìn Vân Nhiễm làm. Có điều im lặng hưởng thụ khoảng thời gian tốt đẹp này cũng không tệ, ngoại trừ việc Vân Nhiễm im lặng từ đầu tới cuối, quanh thân lạnh lẽo tràn đầy lửa giận.
Cảm giác đau lòng của Yến Kỳ càng thêm sâu sắc, hắn biết Vân Nhiễm vẫn đang tự trách. Nhưng ai có thể khẳng định mình có thể suy nghĩ chu toàn, chính hắn cũng có lúc sơ sẩy, lần trước đến Phượng Thai Huyền đã tự ý xông vào xưởng của Lâm gia mới bị thương.
Có điều Yến Kỳ không nói thêm điều gì, cũng không khuyên nhủ nàng, hiện tại Vân Nhiễm chỉ cần biết kẻ nào đứng sau chuyện này, chứ không cần người an ủi.
Đến chiều tối, Vân Nhiễm đã chế xong thuốc, hai người đến chỗ của Dữu Tử. Nàng ta chưa tỉnh lại, Vân Nhiễm sai người đút thuốc cho nàng, bây giờ nàng im lặng ngủ giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng Vân Nhiễm biết, đây là cơn ác mộng cả đời Dữu Tử không thể quên.
Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh lùng, bàn tay nắm chặt lại, âm thầm cảnh cáo chính mình, về sau không thể xảy ra chuyện như vậy. Những kẻ kia sẽ tùy cơ xuống tay với người bên cạnh mình, nàng không thể chỉ lo cho chính mình, còn phải lo cho các nàng.
Vân Nhiễm vừa châm cứu cho Dữu Tử, lại cho nàng uống thuốc, đưa số thuốc còn lại cho Sơn Trà.
“Thuốc này mỗi ngày cho nàng uống một viên, sẽ không có chuyện gì.”
Sơn Trà gật đầu, lòng chua xót, nhưng chuyện cũng đã xảy ra. Chờ Dữu Tử tỉnh lại, nàng sẽ khuyên nàng, không cho nàng tự sát.
Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ đang ở trong phòng, chỗ tối có người tới gần dừng lại bên ngoài sân Vân Nhiễm: “Chủ tử, Mai Anh Kiệt cùng Giang Thành đã khai ra.”
Trực Nhật nhanh chóng bẩm báo, Vân Nhiễm vừa nghe sắc mặt hiện lên vẻ lo lắng, quanh thân phủ hàn khí, quát lớn: “Kẻ nào, là kẻ nào sai khiến bọn họ.”
Trực Nhật hơi chần chừ, chậm rãi lên tiếng: “Bẩm quận chúa, là quận chúa Minh Tuệ, quận chúa Minh Tuệ cho phép bọn họ, cho nên hai người bí mật bắt cóc Dữu Tử, sau đó xảy ra chuyện như vậy.”
“Quả nhiên là nàng,” Vân Nhiễm cắn răng, bắn ra lệ khí: “Phượng Quân Dao, bây giờ không phải là ngươi cùng với bản quận chúa không ૮ɦếƭ không ngừng, mà là ta với ngươi không đội trời chung.”
Dứt lời, nàng liền nhanh chóng đi ra ngoài, Yến Kỳ nhanh chóng cản nàng lại, Vân Nhiễm lạnh lùng: “Tránh ra.”
Nàng vừa dứt lời liền đá Yến Kỳ, bây giờ nàng chỉ muốn đi thu thập tiện nhân Phượng Quân Dao, dám làm ra chuyện không bằng cầm thú. Nữ nhân này xứng đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, nàng sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Vân Nhiễm đá vào đùi Yến Kỳ, hắn vẫn bất động, không có biểu hiện gì, Vân Nhiễm tức giận đẩy đẩy hắn: “Ngươi tránh ra đi, ta muốn đi thu thập nữ nhân này.”
Thần thái Yến Kỳ vẫn ung dung, ánh mắt sâu thẳm như biển lạnh, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm.
“Bây giờ nàng đang ở ngay phủ hộ quốc tướng quân, ngươi có thể tới Gi*t nàng sao? Không sai Mai Anh Kiệt cùng Giang Thành là do nàng sai khiến, nhưng ngươi đừng quên nàng ta là người hoàng thất, nàng tính kế nha hoàn của ngươi. Ngươi dám vì một nha hoàn mà Gi*t nàng sao, như vậy người tiếp theo xui xẻo sẽ là ngươi, là phủ Vân vương, hoàng thượng có thể sẽ chụp mũ nói các ngươi vô pháp vô thiên Gi*t hại người hoàng thất, tội danh này đủ để tất cả đều phải ૮ɦếƭ.”
Yến Kỳ nói xong Vân Nhiễm trầm xuống, nàng biết Yến Kỳ nói đúng, người hoàng thất đều cao hơn tất cả. Bằng không những kẻ khác bất chấp tranh đoạt địa vị kia để làm gì, không phải vì muốn cao hơn người khác sao? Nếu chính mình tùy tiện xông đi Gi*t quận chúa Minh Tuệ, chỉ sợ không Gi*t được.
Nhưng nàng không muốn bỏ qua cho nữ nhân này, Vân Nhiễm nắm chặt tay, Yến Kỳ nhìn nàng, ôn hòa lên tiếng: “Chuyện này để cho bản quận vương làm, ngươi không cần ra mặt.”
Yến Kỳ vừa dứt lời, liền ra lệnh cho Trực Nhật: “Lập tức dẫn người bắt quận chúa Minh Tuệ tới giám sát ti.”
“Ân, gia.”
Trực Nhật nhận lệnh rời đi, Yến Kỳ cầm tay Vân Nhiễm cam đoan: “Ngươi yên tâm, bản quận vương sẽ không bỏ qua cho nữ nhân này, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nha hoàn của ngươi.”
Yến Kỳ nói xong, Vân Nhiễm gật đầu: “Được, ta chờ tin tốt của ngươi.”
Nàng nhất định phải Gi*t nữ nhân này, nếu Yến Kỳ đã ra tay, nàng chờ tin tức của hắn.
Yến Kỳ thấy Vân Nhiễm không kiên trì đi Gi*t quận chúa Minh Tuệ nữa mới khẽ thả lỏng, nhẹ nhàng nói: “Vậy bản quận vương đi trước.”
“Umh.”
Vân Nhiễm nhìn theo bóng dáng Yến Kỳ đi về phía phủ hộ quốc tướng quân.
Nhưng chỉ một lúc sau Vân Nhiễm nhận được tin, quận chúa Minh Tuệ không có trong phủ hộ quốc tướng quân, bọn họ đã tìm khắp nơi nhưng không thấy người. Vân Nhiễm bốc hỏ, không cần nghĩ cũng biết nữ nhân này đã đi trốn, nàng ta có thể trốn đến chỗ nào. Nhất định là ở trong cung.
Vân Nhiễm nắm chặt tay, Phượng Quân Dao, ngươi trốn được mùng một không trốn được mười lăm, ngươi tưởng ta sẽ bỏ qua choa ngươi sao?
Đến tối, Dữu Tử tỉnh tại, vì đã uống thuốc, cho nên có vẻ tỉnh táo hơn. Nhưng vẫn vô hồn, im lặng không nói gì, nghe Sơn Trà nói quận chúa vì nàng làm rất nhiều chuyện, trong lòng mới có chút hi vọng, nếu không nàng chỉ muốn ૮ɦếƭ.
Vân Nhiễm nhìn Dữu Tử trịnh trọng thề: “Dữu Tử ta sẽ báo thù cho muội, hãy tin ta.”
Dữu Tử cố nén đau thương, quận chúa đã làm quá nhiều cho nàng. Đổi lại là người khác chỉ sợ sẽ mặc kệ sống ૮ɦếƭ của nàng, vì vậy dù có đau lòng cũng không muốn khiến quận chúa phiền lòng, Dữu Tử gật đầu: “Quận chúa, nô tỳ đã biết, nô tỳ sẽ cố gắng sống tốt.”
Vân Nhiễm gật đầu, tâm trạng nặng nề rời khỏi phòng Dữu Tử.
Lúc này trời đã tối muộn, Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt lóe lên, âm thầm thề, Phượng Quân Dao cho dù ngươi trốn trong động rắn ta cũng lôi ngươi ra. Trong đầu vừa nảy lên suy nghĩ nàng liền bắt đầu tính toán, có nên dẫn Long Nhất cùng Ninh Cảnh vào cung tìm Phượng Quân Dao hay không, nữ nhân này xứng đáng bị nghìn đao băm vằm.
Vân Nhiễm đang suy nghĩ, tiểu nha hoàn vội vàng chạy vào bẩm báo: “Quận chúa, tiểu thư phủ Vũ An hầu xin gặp.”
Vân Nhiễm nhớ tới Hạ Tuyết Dĩnh, không biết nàng tới có chuyện gì. Mình còn muốn tới khám bệnh cho mẫu thân của nàng.
Vân Nhiễm phất tay: “Dẫn nàng vào đi.”
Trong viện Như Hương không có nha hoàn dẫn đường sẽ không vào được.
Tiểu nha hoàn nhanh chóng ra đưa Hạ Tuyết Dĩnh vào.
Dưới ngọn đén u ám, Vân Nhiễm thấy mặt Hạ Tuyết Dĩnh tái nhợt, trong mắt ngấn lệ, vừa thấy Vân Nhiễm liền khóc lên.
Vân Nhiễm hoảng sợ: “Tuyết Dĩnh, sao thế, đã xảy ra chuyện gì.”
Hạ Tuyết Dĩnh chạy tới bên người Vân Nhiễm nắm tay nàng, đau lòng khóc lớn: “Vân Nhiễm, mẫu thân ta không xong rồi, bọn họ nói nàng sắp không qua khỏi, Nhiễm Nhi ngươi tới khám cho nàng đi, ngươi cứu nàng đi, ta xin ngươi, cầu xin ngươi.”
Hạ Tuyết Dĩnh cũng không biết rõ răng lực của Vân Nhiễm, nhưng bây giờ nàng chỉ biết có bệnh vái tứ phương. Sau khi trở về từ yến tiệc nàng phát hiện mẫu thân có chút không tỉnh táo, nhanh chóng báo cho phụ thân mời đại phu tới phủ. Vài vị đại phu khám xong đều nói tim mẫu thân đập rất yếu, chỉ sợ không qua được đêm nay.”
Không, nàng không thể tin có chuyện như vậy, mẫu thân của nàng đang khỏe mạnh sao lại có thể gặp chuyện gì. Cho nên Hạ Tuyết Dĩnh mặc kệ tất cả, chạy tới tìm Vân Nhiễm, tất cả hi vọng của nàng đều đặt lên người Vân Nhiễm.
“Đi.”
Vân Nhiễm không nói gì, kéo Hạ Tuyết Dĩnh đi ra ngoài, đồng thời ra lệnh cho Lệ Chi: “Gọi Ninh Cảnh đến, bảo hắn theo ta đến phủ Vũ An hầu một chuyến.”
“Ân.” Lệ Chi biết sự việc quan trọng liên quan đến mạng người, cho nên nhanh chóng tới báo cho Ninh Cảnh.
Trước của phủ Vân vương, Vân Nhiễm ngồi xe ngựa phủ Vũ An hầu, Ninh Cảnh ngồi xe phủ Vân vương do Triệu Hổ đánh xe. Long Nhất dẫn theo vài thị vệ bảo vệ quận chúa, tình hình bây giờ đang rối loạn, Long Nhất không dám lơ là.
Đoàn người chậm rãi đi về phía phủ Vũ An hầu.
Trên xe ngựa, Hạ Tuyết Dĩnh vẫn khóc. Nàng rất ít khi khóc, vẫn luôn rạng rỡ nhưu ánh mặt trời. Thấy nàng như vậy Vân Nhiễm đau lòng, nắm tay Hạ Tuyết Dĩnh: “Tuyết Dĩnh, ngươi đừng vội, mẫu thân ngươi vẫn chưa có chuyện gì, ngươi yên tâm. Ta nhất định sẽ tìm ra được bà mắc bệnh gì.”
“Nhiễm Nhi, ngươi nhất định phải cứu bà, nếu ngươi có thể cứu, về sau ta nợ ngươi một mạng, chỉ cần ngươi muốn, lúc nào cũng có thể lấy, mạng ta thuộc về ngươi.”
Hạ Tuyết Dĩnh mở to mắt, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm lắc đầu: “Ta sẽ cố gắng, nhưng ta không cần mạng của ngươi, chỉ cần ngươi vui vẻ là tốt rồi, làm một Hạ Tuyết Dĩnh vui vẻ như trước đây.”
Hạ Tuyết Dĩnh lại rơi lệ, cầm chặt tay Vân Nhiễm, giờ khắc này nàng cảm thấy chỉ có Vân Nhiễm là tri kỉ, tuy rằng các nàng không phải tỷ muội nhưng còn thân hơn cả tỷ muội.
“Nhiễm Nhi, cảm ơn ngươi.”
Bên ngoài xe ngựa đến một góc đường đột nhiên dâng lên sát khí, sắc mặt Vân Nhiễm thay đổi, nhanh chóng vén rèm nhìn xung quanh.
Hạ Tuyết Dĩnh khẩn trương truy hỏi: “Nhiễm Nhi, xảy ra chuyện gì?”
Vân Nhiễm nhẹ giọng nói: “Có thích khách tới ám sát ta.”
Vừa dứt lời liền thấy trong bóng đêm có không ít thích khách lao về hướng xe ngựa, nháy mắt đã bao vây xung quanh cản đường đi của họ.
Vân Nhiễm im lặng, Hạ Tuyết Dĩnh lại nóng ruột, mẫu thân đang gặp nguy hiểm nếu Nhiễm Nhi không tới kịp, có thể bà sẽ mất mạng.
Hạ Tuyết Dĩnh vén rèm xe nhìn bên ngoài lạnh lùng quát: “Các ngươi là ai, dám có gan ám sát chúng ta.”
Hắc y nhân hơi kinh ngạc, không ngờ trong xe lại có thêm một nữ nhân, nhưng bọn họ cũng chỉ ngơ ngẩn một khắc, sau đó lập tức công kích.
Bên trong xe ngựa Vân Nhiễm nở nụ cười thị huyết, nhìn Long Nhất cùng Ninh Cảnh: “Tấn công về phía tây, dùng độc bao vây thích khách.”
Tuy rằng võ công của Long Nhất cùng Ninh Cảnh không tệ, nhưng đối phương đông người, hơn nữa nàng cần nhanh chóng đến phủ Vũ An hầu cứu mẫu thân Hạ Tuyết Dĩnh. Nếu thật sự bà mắc bệnh nguy kịch nàng đành bỏ qua, nhưng nếu có người bí mật động thủ, nhất định nàng phải giúp Hạ Tuyết Dĩnh.
Vân Nhiễm vừa dứt lời, Long Nhất cùng Ninh Cảnh dẫn theo vài tên thị vệ lập tức bố trí trận độc.
Trận này là Vân Nhiễm dạy Ninh Cảnh, vì nàng biết trước mắt sẽ gặp không ít nguy hiểm, võ công lại chưa khôi phục, chỉ có thể dựa vào điểm này để bảo vệ chính mình.
Ninh Cảnh cùng Long Nhất xông ra ngoài, vài người đứng theo vị trí lập thành một trận pháp. Ninh Cảnh rải độc trong trận pháp nháy mắt khiến mười thích khách bỏ mạng, sắc mặt những người còn lại khó coi lui về phía sau, Longg Nhất ra lệnh cho phu xe: “Đi.”
Xe ngựa phá vong vây đi thẳng về phía tây, hắc y nhân ở phía sau hét lên: “Đuổi theo.”
Vài đạo thân ảnh đuổi theo sát, có một người trong đó giơ kiếm lao thẳng về hướng xe ngựa. Đúng lúc Hạ Tuyết Dĩnh vén rèm nhìn ra thấy thanh kiếm kia nhằm thẳng vào Vân Nhiễm.
Hạ Tuyết Dĩnh không kịp suy nghĩ, lao thẳng sang. Vân Nhiễm nhanh tay kéo nàng ta qua. Tuy Vân Nhiễm mất nội lực nhưng vẫn nhạy cảm với sát khí, có sát khí tới gần nàng liền cảm nhận được, mắt thấy Hạ Tuyết Dĩnh muốn đỡ kiếm cho mình, Vân Nhiễm nhanh chóng kéo nàng lại.
Thanh kiếm đâm xuyên qua vách xe ngựa, không ngờ bên ngoài lại có biến, có vài người bay tới, dẫn đầu là một thân ảnh màu trắng, vừa thấy hướng đi của thanh kiếm liền nâng tay lên, một chưởng lực mạnh mẽ cản lại mũi kiếm.
Hắn vung tay áo lên, kiếm bắn ngược lại về phía thích khách.
Hắc y thích khách thấy bảo kiếm bắn ngược trở lại, sắc mặt kinh hãi liên tục lui về phía sau, bất động, trơ măt nhìn thanh kiếm bay về phía mình, “✓út,” máu bắn ra, nháy mắt lại có thêm vài tên thích khách mất mạng.
Thật là lợi hại, sắc mặt hắc y nhân thay đổi, người cầm đầu nhanh chóng lên tiếng: “Diệt.”
Trong màn đêm vang lên một giọng nói dễ nghe: “Đã tới đây còn muốn chạy, một người cũng đừng hòng thoát.”