Song hỉ quỷ sát (Hạ)Từ xưa đến nay, yêu ma quỷ quái đại thể đều có cách khắc ૮ɦếƭ. Vạn vật không thể vượt qua ngũ hành, thoát khỏi lục đạo[3]. Cho nên phương châm của Bạch Dực là chỉ cần ngươi tìm cách hại người, ta tất có cách thu phục ngươi! Nhưng Song Hỉ Quỷ thì khác, nó thực ra là một khối oán khí, một cỗ oán niệm sinh ra khi giây phút hạnh phúc nhất biến thành giây phút đau khổ nhất. Cho nên bọn chúng mới thường quanh quẩn ở hai nơi là lễ cưới và lễ tang, không ngừng lập lại cảm giác hạnh phúc nhất đồng thời cũng bi thương nhất của mình.
Vì oán khí của chúng quá mức kinh khủng, nên những người nào đã lỡ nhìn thấy loại quỷ này thường không thể thoát khỏi oán khí của nó, có thể gọi là loại Sát Quỷ đáng sợ nhất trong các loại Sát Quỷ. Nói một cách đơn giản, chúng giống như những tên sát nhân hàng loạt, gặp người nào Gi*t người đó.
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Triệu Vân Vân, số mạng của cô gái đúng là số khổ, bạn trai suốt ba năm nay đột ngột qua đời còn chưa tính, lại còn gặp phải thứ sát thần kinh khủng kia đúng ngay trong đám tang người yêu mình, hiện nay chỉ biết suốt ngày ru rú giam mình trong nhà, cảm thấy cái ૮ɦếƭ mỗi ngày mỗi gần hơn… Bạch Dực cũng rất phiền não, anh ta nói loại quỷ này rất ít khi xuất hiện, nên hiểu biết và ghi chép về nó còn để lại rất ít, anh ta cũng không hiểu nhiều về nó lắm.
Nhưng nói là nói vậy, Bạch Dực vẫn chăm chỉ tra cứu tư liệu hàng ngày. Gian phòng vốn sạch sẽ ngăn nắp nay lại bị một đống tài liệu và bản đồ kỳ quặc nhấn chìm. Đi lại trong nhà mình còn phải rón rén từng bước một, chỉ sợ lỡ chân một bước thì mớ tài liệu còn mỏng hơn xác ve của anh ta sẽ bị bung chỉ hay bục gáy mất. Tôi không hiểu biết gì nhiều, không giúp đỡ được gì, nên đành ngồi một bên lật lật vài cuốn sách giải khuây. Trong đám sách chợt rút ra được một quyển sách rất thú vị, tên là “Hoàng lương quỷ sự tập” chuyên ghi lại những chuyện tà ma quỷ quái thời Minh Thanh. Cuốn sách được viết theo kiểu tiểu thuyết, nên tôi cũng coi nó như một phương tiện đọc giải trí, tuy cuốn sách được viết từ mấy trăm năm trước, nhưng lời lẽ cũng khá dễ hiểu, thoáng cái mà tôi đã đọc được tới nửa cuốn.
Đột nhiên đang đọc thì tôi phát hiện ra một câu chuyện trong đó rất thú vị. Nó kể về một tú tài nửa đêm lên kinh thành đi thi, vì nghèo không có tiền trả tiền đi đường lớn, nên chỉ có thể đi ở trên những con đường nhỏ hoang vắng[4]. Đến một chỗ nọ, hắn gặp một gia đình giàu có, nhà bọn họ hôm đó gả con gái, nên mời hắn vào cùng dự tiệc, uống chén rượu mừng. Vị tú tài đã đói lả nên vui vẻ vào dự tiệc. Nhưng khi nhập tọa, hắn rất ngạc nhiên vì phong tục cưới xin kỳ lạ ở đây, đó là không mời khách, chỉ có tân lang và tân nương ngồi trên ghế cao, tân lang cũng không phải người thật mà chỉ là một bó rơm bó thành hình người, tân nương không hề đội khăn đỏ, để lộ nguyên mặt mà nghiêm nghị nhìn thẳng về phía trước, nhìn bình thản tới mức không giống như đang kết hôn. Tú tài cảm thấy rất kỳ quặc, nhưng nhìn thấy một bàn tiệc đầy rượu và thức ăn ngon trước mặt thì quên hết mà chăm chú cúi đầu ăn. Chợt hắn nhìn thấy trong góc phòng một mỹ nhân mảnh khảnh mà xinh đẹp cực kỳ mặc bạch y. Tú tài đem lòng ái mộ nàng, muốn đến chào ra mắt nên vội vàng tiến tới cung tay cúi đầu chào.
Nhưng khi hắn vừa ngẩng lên thì vị mỹ nhân thanh tú kia đã biến mất tự lúc nào. Sau khi tiệc cưới kết thúc, tú tài hỏi thăm người nhà nọ xem họ có biết vị cô nương mặc bạch y ấy là ai không, nhưng không có ai biết cả. Tú tài trong lòng ôm mối tương tư, không lâu sau nhuốm bệnh qua đời.
Đọc đến đây tôi cảm thấy có hơi buồn cười, đường đường một đấng nam nhi lại vì một cô gái vừa gặp có một lần mà lăn ra ૮ɦếƭ. Nhưng nhoáng một cái có cái gì vừa lóe lên trong óc tôi, hôn lễ, cô gái mặc bạch y, cuối cùng tú tài ૮ɦếƭ…?! Tôi lập tức gọi Bạch Dực chỉ cho anh ta câu chuyện trên, anh ta xem qua một chút, càng xem ánh mắt càng sáng rực lên. Tôi chỉ có “cảm giác” là nó có rất nhiều điểm tương tự với chuyện của Triệu Vân Vân, nhưng trong truyện lại không có cách giải trừ.
Nhưng Bạch Dực hăng hái vỗ vỗ vai tôi, vui vẻ nói: “Giỏi lắm, không ngờ cậu lại tìm ra cách. Chuyện này đáng giá đây, có vài chi tiết có thể thử được, chờ tôi tra cứu kỹ rồi chúng ta đi tìm Triệu Vân Vân!”
Tôi nghe thế càng thêm háo hức muốn biết, liền kéo tay anh ta lại hỏi: “Chờ chút chờ chút, lão Bạch anh nói đi, trong câu chuyện cổ này có phương pháp gì sao? Tôi chỉ nghĩ tú tài trong này gặp chuyện rất giống với Triệu Vân Vân mà thôi!”
Bạch Dực nhanh chóng rút ra vài quyển sách trong đống hỗn độn trên sàn nhà, sau đó lật sách nhanh như máy, không thèm ngẩng đầu lên mà đáp nhanh: “Không sai, thứ mà tên tú tài xui xẻo kia ᴆụng nhằm phải là Tang Quỷ trong bộ đôi Hồng Bạch Song Sát. Mỹ nữ mà hắn nhìn thấy trong truyện chính là nữ quỷ, cuối cùng cô ta lấy mạng hắn. Hơn nữa, trong này đã ngầm chỉ cho chúng ta cách trừ Quỷ Sát rồi đấy.”
Nói xong anh ta dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, sau đó chợt ngẩng đầu nhìn tôi cười rất… thân thiện: “Có biện pháp rồi, nhưng An tiểu ca, lần này cần cậu giúp một tay đấy.”
Tôi vừa nhìn thấy nụ cười của anh ta thì lông tơ trên người đã dựng đứng hết cả lên, thầm nghĩ thôi tiêu rồi, nhưng vẫn kiên trì hỏi một câu: “Việc này mà cần đến tôi sao?”
Bạch Dực bình tĩnh cười tươi: “Yên tâm, cơ bản là không có gì nguy hiểm cả. Chẳng phải cậu là người đồng ý giúp người ta sao? Vì sao bây giờ cần cậu thì cậu lại đánh bài chuồn thế?”
Tôi vừa nghe thế lập tức nổi giận lườm anh ta một cái, cao giọng nói: “Tôi mà sợ cái gì! Muốn giúp gì thì nói đi, tôi đã nhận lời thì nhất định làm được! Bằng không tên tôi cứ việc đảo ngược lại!”
Bạch Dực lắc đầu cười: “Đây là cậu nói đó nha, đến lúc đó đừng nghĩ tới chuyện đổi ý. Bằng không sau này muốn viết tên cậu sẽ phức tạp lắm!”
Tôi không thèm nhìn bộ dạng đắc ý ngầm của anh ta nữa, trước mặt người ta thì làm bộ như nghiêm túc ít nói, còn trước mặt tôi, thật không khác nào một con khướu, chỉ giỏi leo lẻo suốt ngày! Tôi tức giận nạt anh ta: “Nói, lần này là muốn tôi làm gì? Đi lấy cái gì? Đi gặp ai? An Tung tôi mà từ chối thì không phải đàn ông!”
Bạch Dực cười vỗ vai tôi, gật đầu nói: “Khá lắm, nhờ cậu cả đấy. Tôi đi gọi điện thoại cho Triệu Vân Vân đây, hai ngày nữa là ngày trăng hạ huyền, lúc đó chúng ta có thể giải quyết chuyện này được rồi.”
Khi lần thứ hai gặp lại Triệu Vân Vân, tôi cảm nhận rõ cô gái gầy hơn trước rất nhiều, giống như một nạn nhân bệnh nan y sắp ૮ɦếƭ, nhưng trong mắt vẫn sáng lên hi vọng sinh tồn. Đa phần con người đều là như vậy, khát vọng sống sót chưa bao giờ tan biến trong tâm hồn bọn họ, cho dù là một khắc trước ngưỡng cửa cái ૮ɦếƭ, có rất nhiều người vẫn còn rất khao khát muốn sống.
Triệu Vân Vân vừa nhìn thấy chúng tôi đã lập tức tiến tới, sau đó kích động nói: “Thật tốt quá, các anh cuối cùng cũng tới, các anh thực sự có cách cứu em sao? Mấy hôm nay nếu không có trầm hương của Bạch tiên sinh thì chắc em đã ૮ɦếƭ rồi!”
Có thể thấy rõ trên mu bàn tay, trong lòng tay, trên cánh tay của cô gái toàn là những đường ngang dọc đỏ tươi, cho dù có đốt hương vẫn không sao khống chế được sự khuếch tán của oán khí.
Bạch Dực gật đầu: “Đúng là đã có cách, tuy không phải là đảm bảo 100% nhưng có lẽ đây là cách duy nhất trên đời này có khả năng giúp bạn thoát ૮ɦếƭ. Chúng ta cũng chỉ còn cách đánh cược với số mệnh mà thôi!”
“Em tình nguyện đánh cược, dù sao thì cũng là ૮ɦếƭ, em tình nguyện thử mọi cách có thể!” Triệu Vân Vân trong mắt tràn đầy hi vọng nhìn chúng tôi, dường như có hơi kích động.
Tôi cũng bị thái độ của cô làm cho hăng hái, liền vui vẻ nói: “Đúng, cho dù Hồng Bạch Song Sát này có nguy hiểm tới đâu đi nữa thì chúng ta cũng phải thử tìm đường sống giữa cái ૮ɦếƭ xem sao!”
Bạch Dực có lẽ rất thích dội nước lạnh lên tinh thần của tôi, vì thế tôi vừa mở miệng thì anh ta đã đẩy đẩy kính mắt, lạnh lùng nói: “Đừng nói chắc như vậy, biện pháp này của tôi cũng là lấy từ câu chuyện cổ mà cậu tìm ra, chính xác hay không tôi không biết đâu đấy, nếu thất bại thì mạng của cả ba chúng ta coi như dâng hết vào miệng Tang Quỷ, biết không?”
Triệu Vân Vân vẫn gật đầu, tôi cũng im lặng chờ đợi Bạch Dực cho chúng tôi biết phải làm gì.
Không ngờ Bạch Dực lại mang chúng tôi tới một căn nhà kiểu cổ, lúc tới nơi trời đã sụp tối, nhiệt độ xuống thấp hơn ban ngày nhiều, từng đợt gió lạnh lùa qua cánh cửa gỗ mỏng manh khiến tôi lạnh tới mức run run người. Ở đây xem ra đã nhiều năm không có ai ở, mạng nhện giăng khắp nơi, còn có một vài món đồ dùng xưa, nhưng đều đã cũ tới mức ngay cả bà nội tôi cũng chưa chắc biết cách sử dụng. Bạch Dực ôm theo một bọc to, nói với chúng tôi: “Giúp tôi chuẩn bị với, nhớ đừng to tiếng, bị người ta phát hiện sẽ bị đuổi đấy!”
Tôi cầm lấy cái bao, buồn bực hỏi lại: “Đây là đâu vậy, sao anh tìm ra chỗ này?”
Bạch Dực cười xấu hổ: “Đây là một căn nhà sắp bị dỡ bỏ, trước đây tôi có đến đây, thấy cửa không khóa. Cho nên hôm nay mượn dùng một chút. Cho nên nhỏ nhỏ tiếng thôi, đừng dẫn công nhân phá dỡ nhà tới.”
Tôi tự nhiên cảm thấy khinh bỉ anh ta, nhưng nghe thế cũng hạ thấp giọng: “Vậy anh cần gì phải mang tụi này tới đây?”
Anh ta mang theo một đống đồ đạc, cẩn thận quan sát bên ngoài rồi mới trả lời: “Chúng ta cần một nơi để tổ chức nghi thức, hơn nữa không được là phòng mới mà phải là phòng kiểu xưa cơ, không khí ở đây rất phù hợp.”
Anh ta mang theo rất nhiều vải đỏ, còn có một bao đậu phộng, một bao long nhãn[5], tôi phát hiện mấy thứ này là thứ anh ta mua cách đây vài ngày… Tôi và Triệu Vân Vân càng nhìn càng ngơ ngác, nhưng vẫn làm theo lời Bạch Dực nhanh nhẹn thu dọn bày biện. Cuối cùng cũng thành công biến căn phòng cũ xì này thành một sảnh kết hôn, vải đỏ treo kín cửa sổ, vừa để trang trí vừa để ngăn chặn ánh mắt người đi đường. Bạch Dực bày đậu phộng và long nhãn ra bàn, rót rượu từ trong bầu vào cái chén nhỏ mới mua.
Sau đó anh ta quay lại nhìn tôi cười cười, lấy trong bao ra một bộ trang phục đỏ chói đưa cho tôi và nói: “Vào thay đi rồi ra đây.” Tôi nhìn qua nhìn lại, nhìn thế nào vẫn thấy nó giống hỉ phục của tân nương, liền ném nó lại cho anh ta: “Làm cái gì vậy, đây là y phục của nữ mà, đưa cho tôi làm chi, muốn mặc cũng phải là Triệu Vân Vân mặc chứ!”
Giọng nói của tôi hơi cao lên, nên Triệu Vân Vân vội vàng sợ hãi quay lại trách: “Anh làm gì vậy, đừng làm ồn chứ! Lỡ như bị phát hiện thì kế hoạch của chúng ta hỏng mất!”
Tôi xụ mặt nhìn cô, chỉ chỉ vào bộ trang phục trên tay: “Anh ta muốn tôi mặc y phục kết hôn của nữ, chúng ta có một cô gái ở đây mà, sao lại bắt tôi mặc?!”
Bạch Dực nhún vai nhìn có vẻ rất bất đắc dĩ: “Không còn cách nào khác, cô ấy có việc khác phải làm, mà tôi phải điều khiển nghi thức này, cho nên có thể đóng vai tân nương chỉ còn có mình cậu thôi à, mà đừng có làm rách bộ y phục này nhé, đây là bộ trang phục đóng hí kịch tôi mượn của cô tôi đấy, làm rách là cậu tự đền!”
Buồn cười, tôi đường đường là nam nhi chi chí, không thể nào mặc thứ này được, nếu không thì mặt mũi còn để ở đâu?! Vì thế kiên quyết lắc đầu: “Không được, nếu không anh chỉ cho tôi cách điều khiển nghi thức đi, tôi đi làm thay anh, bộ y phục này anh tự đi mà mặc lấy. Tôi tuyệt đối không mặc quần áo phụ nữ đâu!”
“Bạn An Tung thân mến, nếu bây giờ cậu không thích giúp bọn tôi nữa thì đi về đi! Bất quá, nếu Triệu Vân Vân xảy ra chuyện gì không lành thì chính là tại cậu vì chút sĩ diện con con mà làm hại, trước đây vỗ иgự¢ bảo nhất định sẽ giúp người ta là ai? Là ai? Bây giờ bất quá chỉ yêu cầu cậu mặc hỉ phục có một lần mà cậu đã giãy đành đạch lên!” Bạch Dực nghiêm mặt lại, cố tỏ vẻ nghiêm trang, nhưng không thể giấu nổi vẻ mặt đang cố nhịn cười.
Nhưng quả thực anh ta đã nói tới mức này rồi thì tôi cũng không còn cách nào từ chối nữa, nhìn lại vẻ mặt đau khổ cầu xin của Triệu Vân Vân, thoáng cái tôi đã hiểu thế nào gọi là “tiến thoái lưỡng nan”. Bậm môi nhìn lại bộ hỉ phục đỏ chót lần nữa, vẫn không sao thốt ra một câu đồng ý được.
Bạch Dực và Triệu Vân Vân nhìn nhau, sau đó anh ta lên tiếng: “Bộ y phục này thực ra là trang phục đóng kịch, không phân nam nữ, trong Kinh kịch có rất nhiều nam đóng vai nữ và ngược lại, chẳng lẽ Mai Lan Phương chưa bao giờ đóng vai nam sao?”
“Đúng thế đúng thế, kỳ thực cũng không có gì đặc biệt, trường bọn em cũng có nhiều nam sinh thường xuyên đóng vai hoa đán đó thôi, có sao đâu, nhìn mãi thành quen rồi.” Triệu Vân Vân thừa cơ thêm vào.
Tôi nhìn vẻ mặt của cô gái vừa ủy khuất vừa cầu xin, cuối cùng đành phải cắn chặt răng hi sinh mà gật đầu: “Được, coi như hôm nay tôi nhượng bộ các người, nhưng nếu các người sau này mà dám đem chuyện này truyền ra ngoài thì đừng trách An Tung này!” Nửa câu sau thực ra là dành cho Bạch Dực, anh ta lúc này vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng ánh mắt gian tà như vừa thực hiện được mưu ma chước quỷ gì đó lại cực kỳ rõ ràng.
Bạch Dực nhanh chóng chỉ ra phía sau: “Được, vào đó thay lẹ lên, thay xong đi ra đây tôi sẽ dạy cho phải làm gì.”
Vốn định đốp lại anh ta vài câu, nhưng nhìn bộ dạng này của anh ta rồi thì tôi đành nghẹn lại, chỉ còn biết lắc lắc đầu cầm bộ y phục vào phòng trong.
Nói thật, tôi tuy không cao lớn gì nhưng chí ít vẫn là vóc người tiêu chuẩn của một gã con trai, bộ quần áo này vận vào người tôi có hơi vất vả. Hơn nữa nhìn nó có vẻ mong manh thế nào ấy, tôi sợ nó rách nên càng phải gượng nhẹ hơn. Giữa thời tiết lạnh như vậy mà tôi phải vật lộn với bộ y phục tới mức mồ hôi đầm đìa, lúc này mới biết Trư Bát Giới mặc bộ quần áo trân châu là vất vả tới mức nào.
Lăn qua lăn lại một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng mặc được bộ quần áo vào người. Lúc này mới thấy rõ nó quả thực là trang phục diễn kịch, nhưng màu đỏ tươi của nó lại quá sức rực rỡ, cảm giác như được nhuộm bằng máu vậy. Một trận gió lạnh thốc tới, tà áo đỏ tươi bay tung lên, tựa như một mạt màu đỏ quỷ dị thổi qua trước mắt tôi. Tôi cả kinh, vội vàng đỡ vạt váy chạy như bay ra ngoài gặp hai người còn lại.
Bọn họ thấy tôi đều sững người ra một phút, sau đó gương mặt lạnh như băng của Bạch Dực chợt phá lên cười ha ha, cười đến chảy cả nước mắt nước mũi. Triệu Vân Vân che miệng run run người, rõ ràng là đang cười mà không dám to tiếng.
Bạch Dực đi tới vỗ vỗ vai tôi: “Tiểu An à! Cậu là cô dâu buồn cười nhất mà tôi từng thấy đấy, ai đời mặc áo tân nương mà cứ như khúc xúc xích nhảy tưng tưng vậy! Quả nhiên cậu không phải người tầm thường mà!”
Tôi gạt tay anh ta ra, đỏ mặt tía tai quát: “Đừng có mà mỉa mai tôi! Tôi chỉ có thế thôi đấy, làm gì được tôi nào?!”
Triệu Vân Vân vừa cười vừa khuyên giải: “Đâu có sao đâu, anh An Tung… hì hì… cũng rất dễ thương mà, thực ra anh hoàn toàn có đủ điều kiện đi học Hí kịch đấy. Tại dạo này các bạn nam đán[6] càng ngày càng ít…”
Tôi trừng mắt với bọn họ, sau đó nhìn xung quanh một lần, cả gian phòng đều được trang trí một màu đỏ tươi, nhưng không hiểu sao vẫn cứ có cảm giác quỷ quái thế nào ấy. Bạch Dực sắp hai cái ghế ở giữa phòng, trên ghế trùm vải đỏ, nhưng cả hai đều xoay mặt vào trong tường, trước hai cái ghế treo một tấm gương. Sau lưng ghế bày một cái bàn chữ nhật, trên bàn bày nến đỏ, dưa, trái cây, trên khăn trải bàn dán một chữ “song hỉ” màu đỏ rực. Bốn góc phòng đặt bốn thẻ hương, chính là loại hương trầm mà Bạch Dực đã cho Triệu Vân Vân lần trước, bầu không khí nhuốm một mùi thơm trong trẻo nhưng lạnh lùng, bảng lảng khói xám. Làm tôi bất ngờ hơn nữa là lần này Bạch Dực mang theo cả cái chén của Tá Thọ bà, thấy anh ta mang cả bảo bối yêu quý tới, tôi cũng bắt đầu trở nên tò mò, thứ này có tác dụng gì với chúng tôi nhỉ?
Bạch Dực đưa cái chén cho tôi, sau đó chỉ vào một trong hai cái ghế: “Sang đó ngồi xuống, nhớ cho kỹ, trước khi tôi bảo mọi chuyện đã kết thúc, thì tuyệt đối, tuyệt đối không được quay đầu nhìn lại, biết chưa?”
Tôi gật đầu lia lịa kéo tà váy ngồi xuống ghế, cái ghế đã quá cũ, vừa đặt người lên thì đã nghe tiếng nó kẽo kẹt.
Bạch Dực và Triệu Vân Vân đứng sau lưng ghế, tôi nhìn qua tấm gương trước mặt có thể thấy mọi cử động của họ. Bạch Dực đang quay sang nói với Triệu Vân Vân: “Lúc nãy tôi đã nói sơ với bạn rồi đấy, lần này chúng ta sẽ lấy Sát khắc Sát. Tức là chúng ta cần mượn sát khí của Tang Quỷ để trung hòa oán khí trên người bạn.” Bạch Dực nhìn sang tôi một chút, sau đó nói tiếp: “Nhưng nếu chỉ là những hôn lễ bình thường thì nó sẽ không xuất hiện đâu, cho nên đã như vậy thì chúng ta phải chủ động gọi nó tới!”
Lòng tôi hơi run lên, lại còn chiêu hồn nữa chứ, cầu xin lần này đừng nguy hiểm như những lần trước… Bạch Dực đẩy gọng kính nói tiếp: “Thực ra cả tôi lẫn An Tung đều chưa từng gặp Hỉ Quỷ, chỉ có bạn mới thấy nó thôi. Cho nên lần này cũng chỉ có một mình bạn là có thể nhìn tận mặt Tang Quỷ.”
Sắc mặt Triệu Vân Vân tái nhợt đi như người ૮ɦếƭ, trên gương mặt của cô gái đã mơ hồ hiện lên dấu vết của những vết siết màu đỏ, cô khẽ gật đầu, sau đó kiên định hỏi: “Em sẽ phải làm gì?”
Trong lòng tôi thầm cảm thán, cô gái này thực sự rất kiên cường, gặp phải chuyện thế này mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy được. Bạch Dực cũng gật đầu, trên mặt thoáng vẻ khen ngợi: “Thực ra bạn mới là người chiêu quỷ thực sự, bạn chỉ cần đứng ở góc phòng phía đông bắc, chờ đến khi con quỷ vừa xuất hiện ở cửa là bạn phải lập tức tới chỗ nó ngay. Nhớ kỹ nhất định phải nhìn thẳng vào mắt nó, đừng có tránh né. Sau đó bạn phải tự mình mời nó quay về địa phủ, đừng dây dưa trên nhân gian nữa.”
Cả người Triệu Vân Vân run lên, nhưng vẫn gật đầu, chậm rãi tiến về phía đông bắc của gian phòng, sau đó, quay lại nhìn Bạch Dực hỏi: “Nếu làm vậy em có thể sống sót không?”
Bạch Dực mỉm cười trấn an: “Có thể hay không còn phải xem số trời, nhưng tôi sẽ cố gắng bảo vệ bạn được bình an. Nếu thực sự không thể xoay chuyển nổi cục diện, tôi vẫn sẽ đảm bảo để bạn không bị biến thành Sát Quỷ, trở thành cô hồn ૮ɦếƭ oan lang thang trên dương thế.”
Triệu Vân Vân mỉm cười, khóe mắt ậng nước: “Anh cứ yên tâm, em có ૮ɦếƭ cũng sẽ không oán không hận gì cả đâu. Tuyệt đối sẽ không làm hại người khác.”
Tôi không thể nói chen vào, chỉ biết ra sức hít thở đều, không khí lạnh buốt khiến tay tôi đông cứng lại đỏ bừng. Để có thể mặc bộ y phục này tôi đã phải cởi hết áo lạnh, nên bây giờ thực sự lạnh tới mức run lẩy bẩy.
Bạch Dực tiến đến ngồi xuống cạnh tôi, sau đó đột nhiên quay sang tôi cười cười: “Nếu sợ quá thì cứ nắm tay tôi này, tôi không cười cậu đâu.”
Tôi không đáp lại, chỉ nhìn thẳng vào cái gương trước mặt, trong gương phản chiếu hình ảnh của tôi và Bạch Dực ngồi cạnh nhau, cảm giác thực sự rất quái dị… Tôi mặc hỉ phục đỏ thẫm, anh ta chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng ngồi bên cạnh nhau khiến tôi tự nhiên có cảm giác như một…lễ cưới?! Vừa ý thức được điều này, tôi lập tức sầm mặt xuống, trong lòng tự an ủi mình rằng đây là một nghi thức đặc biệt nên cần phải ăn mặc thế này. Vả lại nếu đã nhận lời giúp người ta thì phải kiên trì cho tới phút chót.
Nhưng nghĩ sao vẫn cảm thấy có chút khó chịu, tên khốn này rõ ràng chỉ vì không muốn làm tân nương nên mới đẩy bộ quần áo này cho tôi đây mà. Tôi trừng mắt với Bạch Dực trong gương, nhưng bàn tay đang cầm cái chén của Tá Thọ bà lại vô thức siết chặt thêm một chút. Thực ra lúc này tôi rất sợ, qua tấm gương tôi có thể nhìn thấy rõ bên ngoài, lúc này trời đã tối mịt, gió lạnh không ngừng gào thét, thổi thốc vào trong. Trong phòng chỉ có vài ánh nến leo lét soi rọi một khoảng không gian chật hẹp, còn lại là một mảnh tối đen như mực.
Tôi bắt đầu nôn nóng, run rẩy hỏi: “Lúc nào… mới kết thúc vậy… tôi… tôi lạnh quá sắp chịu hết nổi rồi…”
“Chờ chút nữa, loại quỷ này nhất định sẽ không bỏ qua một nghi thức thế này đâu.” Bạch Dực liếc nhìn tôi, sau đó vươn tay sang cầm lấy tay tôi, tay anh ta rất ấm, tôi nhất thời có cảm giác ấm áp hơn một chút.
Tôi gật đầu, nhìn vào gương, hình ảnh gian phòng phản chiếu trong gương còn ghê rợn hơn cả thực tế, gương mặt của tôi và Bạch Dực đều trắng bệch ra như sáp, làn khói nhẹ tỏa ra từ mấy thẻ hương vấn vít phía sau khiến bầu không khí càng thêm quỷ dị mà huyền hoặc. Trong góc phòng phía đông bắc, Triệu Vân Vân co rúm người lại chờ đợi, xem ra cô cũng rất lạnh, cả người đang không ngừng run rẩy. Hai ngọn nến đỏ vì bị gió táp liên tục nên cũng chập chờn leo lét, những giọt sáp màu đỏ hồng rơi trên đĩa đậu phộng và long nhãn khiến mọi thứ giống hệt như đồ cúng.
Tôi nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy bàn tay Bạch Dực nắm tay tôi khẽ siết chặt. Tôi nhìn lại trong gương thì bất thình lình phát hiện một cái bóng trắng chập chờn giữa bóng tối ngoài cửa. Lòng tôi bắt đầu lạnh toát, biết Quỷ Sát đã tới. Cái bóng trắng dần dần đông lại thành một bóng người mặc áo trắng. Khi cái bóng bay vào tới cửa tôi mới nhìn rõ, nó mặc một bộ y phục dài màu trắng, mái tóc dài che khuất gương mặt, đầu cúi xuống, hai tay buông xuôi hai bên người, từng bước từng bước tiến vào phòng.
Mẹ nó ơi, tôi thề là sau này tôi sẽ không bao giờ dám nhìn những người đẹp tóc dài nữa, thật kinh khủng quá đi mất! Tôi nghĩ thầm, lúc này Triệu Vân Vân nên chạy tới đi chứ! Nhưng rõ ràng là cô gái đã sợ tới mức ૮ɦếƭ trân ở góc phòng rồi, động cũng không dám động, chỉ run bắn lên co người lại trong góc.
Nữ quỷ phát ra âm thanh lục cục trong cổ họng, chậm rãi tiến tới phía sau tôi và Bạch Dực. Bạch Dực nắm tay tôi, lắc đầu với tôi trong gương, ý nói tuyệt đối không được nhúc nhích. Nữ quỷ đã tiến sát tới phía sau chúng tôi, tôi rốt cuộc nhìn rõ gương mặt của nó, đó là một gương mặt trắng bệch như thạch cao, hai bên má là hai dấu tròn đỏ thẫm, trên môi cũng tô một màu đỏ ghê người. Xung quanh mắt nó là một vòng phấn màu đen thẫm, nó không có tròng trắng mắt, chỉ có một đôi đồng tử đen thẫm to đến kỳ quái, xung quanh đầy tơ máu.
Nữ quỷ vươn bàn tay khô vàng sẽ chạm vào bộ y phục đỏ trên người tôi, vẻ mặt tràn đầy ước ao, tôi cứng người lại, máu trong người trong nháy mắt như muốn đông thành đá, trong lòng thầm mắng: “૮ɦếƭ tiệt, nếu ngươi thích ta có thể tặng nó luôn cho ngươi, nhưng đừng có chạm vào taaaaa!!!!”
Tôi lại nhìn về phía góc phòng, Triệu Vân Vân vẫn đang do dự không dám tiến tới. Nữ quỷ sờ áo của tôi xong, liền quay sang chuẩn bị rờ vào người Bạch Dực, ánh mắt càng say mê hơn. Tôi thoáng thấy sắc mặt Bạch Dực tái nhợt đi, tự nhiên lại muốn phá lên cười, nghĩ thầm, lão Bạch, bình thường anh vẫn tự hào mình anh tuấn phong độ lắm mà! Nhìn xem, ngay cả nữ quỷ cũng phải mê anh đó, ha ha.
Bạch Dực siết chặt tay tôi hơn, tôi đau quá, cả người bỗng chốc run lên, nữ quỷ lập tức chú ý tới động tác của tôi, hai tay của nó nhanh như chớp… khoát lên vai tôi. Tôi sợ tới mức hồn sắp bay ra khỏi miệng, cả người run lên không kiềm chế nổi. Nữ quỷ sờ sờ y phục của tôi, kéo kéo tóc tôi, tay nó như hai cành cây khô, cứng ngắc mà khô đét. Sau đó vẻ mặt của nó chợt tràn ngập bi thương lẫn ước ao, giống như đang muốn nói: “Tại sao ngồi bên cạnh anh đẹp trai này lại không phải là ta, tại sao được mặc áo tân nương lại không phải là ta…?”
Tôi sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, cảm nhẫn rõ rệt là nữ quỷ này đang nhìn mình một cách oán hận lẫn đố kị nặng nề, tay nó đã vươn ra chuẩn bị Ϧóþ cổ tôi rồi! Hai bàn tay lạnh như hai cục băng kháp lại trên cổ tôi, tôi liền rùng mình một cái, cảm thấy nó đột nhiên dùng sức Ϧóþ mạnh! Tôi bắt đầu kinh hoàng, chẳng lẽ nữ quỷ định Ϧóþ cổ tôi ૮ɦếƭ thật sao?
Bạch Dực kéo kéo tay tôi, chỉ chỉ vào cái chén, tôi lập tức cầm chén nâng lên ngang mặt. Nữ quỷ vừa nhìn thấy cái chén, vội vàng buông tôi ra, trong mắt tràn ngập sợ hãi. Nó nhìn tôi một chút, lại nhìn sang Bạch Dực một chút, sau đó từ từ lùi lại định bỏ đi. Tôi và Bạch Dực đều run lên! Nếu nó bỏ đi lúc này, vậy Triệu Vân Vân chỉ có nước mất mạng! Nhưng chúng tôi không thể quay lại, cũng không thể lên tiếng, chỉ biết giương mắt nhìn. Lúc này Triệu Vân Vân cũng cảm thấy con quỷ muốn bỏ chạy, vì thế cô hét lên một tiếng tuyệt vọng rồi nhảy bổ ra, thoáng cái ôm chặt lấy nữ quỷ, cô gái nhìn thẳng vào mắt con quỷ, mà con quỷ cũng nhìn thẳng vào cô. Cả người cô gái run lên, sau đó bắt đầu lẩm nhẩm bằng một giọng run run như muốn vỡ: “Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi cứu ta… đừng nên hại người nữa, trở về nơi ngươi phải về đi, cát bụi hãy quay về với cát bụi…”
Nữ quỷ nhìn Triệu Vân Vân chằm chằm, cô gái nắm lấy y phục của nó, cơ thể từ từ trượt xuống sàn, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng: “Cát bụi trở về với cát bụi, cát bụi trở về với cát bụi… Về đi thôi, đừng du lãng nữa, đừng du lãng nữa…”
Nữ quỷ chậm rãi rời khỏi Triệu Vân Vân, còn Triệu Vân Vân cứ thế quỳ dưới đất, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nữ quỷ mà thì thào không ngừng. Nữ quỷ từ từ rời khỏi căn phòng, dần dần biến mất vào bóng tối. Ngọn nến sau lưng tôi cũng vừa tắt, chỉ có ánh trăng trong vắt yếu ớt len qua khung cửa chật hẹp, soi rọi khoảng không lạnh lẽo trong phòng, xung quanh chúng tôi, một mùi hương không tên tràn ngập.
Một lát sau, Bạch Dực mới buông tay tôi ra, quay lại nói: “Xong rồi, Triệu Vân Vân, bạn thử kiểm tra trên người xem còn dấu đỏ nào không?”
Cô gái run run kéo tay áo lên, chúng tôi cũng đồng loạt nín thở. Tay áo từ từ được kéo cao… không thấy vết hằn đỏ nào nữa! Cô kích động kéo tay áo còn lại lên xem, cũng lặn hết cả rồi! Đột nhiên, cô gái òa lên khóc nức nở, chúng tôi biết, đây là những giọt nước mắt vui sướng tột độ, tìm được đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ. Vì thế chúng tôi để cô ấy khóc thỏa thích, nhưng phiền phức lập tức kéo tới, đó là tiếng khóc của Triệu Vân Vân đánh động mọi người quanh đó, bắt đầu có người chạy tới kiểm tra. Bạch Dực hốt hoảng hô to: “Không xong rồi, có người tới, chạy mau!”
Tôi nhìn lại mình, chỉ chỉ vào tà áo dài mà cười khổ: “Tôi thế này làm sao mà chạy được! Tốt xấu gì cũng phải chờ tôi thay đồ đã chứ?!” Nhưng Bạch Dực không thèm nhìn tôi lấy một cái, chỉ nhanh như chớp vơ hết đồ đạc chạy biến ra ngoài, Triệu Vân Vân vừa mừng vừa sợ, cũng run rẩy xách túi chạy theo sau.
Tôi muốn mắng Bạch Dực thật to, nhưng cũng quyết định nhanh chóng ôm quần áo của mình cứ thế chạy ra ngoài.
Ba người chúng tôi cứ thế chạy hộc tốc trên đường, trong số đó nhìn tôi là buồn cười nhất, một anh chàng mặc hí phục chạy trốn khiến mọi người trên đường đều cười cười quay lại nhìn. Mà tại vì mặc váy dài nên tôi cũng không chạy được nhanh, chỉ biết lạch bạch chạy sau lưng hai người kia, rốt cuộc tới một ngã rẽ tương đối vắng, Bạch Dực mới ngừng lại. Tôi chạy tới cuối cùng, vừa thở hổn hển vừa ôm chặt quần áo của mình trong tay, miệng há hốc không ngừng hớp hớp không khí… cuối cùng cũng thoát…
Bạch Dực cũng thở phì phò: “Tới… tới đây thôi… bọn họ… bọn họ không đuổi tới nữa…”
Triệu Vân Vân hoàn hồn, vừa khóc lại vừa cười nói với chúng tôi: “Lần này em vô cùng biết ơn các anh, các anh đã cứu mạng em…!”
Trong lòng tôi thầm nghĩ: “Tôi mới là người thảm nhất đây này! Dọc đường đi có không biết bao nhiêu người chỉ trỏ, chỉ mong trong số đó không có người quen… nếu không quả thực không còn mặt mũi làm người nữa!”
“Cầm bộ quần áo của cậu sang kia thay ra đi.” Bạch Dực nhìn tôi, chỉ vào bụi cây phía trước nói.
Tôi lập tức lạch bạch chạy sang, nhưng lại bị anh ta ngăn lại: “Đưa cái chén đây đã.”
Tôi chỉ muốn thay quần áo ngay cho xong, liền lập tức giao lại cái chén cho anh ta rồi ôm quần áo phóng tới chỗ bụi cây, nhưng trước đó còn kịp loáng thoáng nghe anh ta lầm bầm: “Coi đó, nương tử nhà tôi chẳng dịu dàng tí nào cả.”
Tôi sửng sốt ngẩn người quay lại hỏi: “Anh vừa nói cái gì thế?”
Nhưng anh ta làm vẻ mặt ngơ ngác vô tội phất phất tay với tôi: “Tôi bảo may mà bộ trang phục không bị rách, nếu không là một tháng tiền lương của cậu đi tong rồi. Nhanh nhanh đi thay ra mau!”
Tôi hoài nghi nhìn anh ta, nhưng quyết định tạm thời lờ đi cái đã, thay quần áo xong rồi còn lo bị anh ta mỉa mai sao.
Rốt cuộc mặc lại được bộ quần áo bình thường, tôi mang bộ hí phục ra trả lại cho Bạch Dực, phủi phủi mấy mảnh lá khô bám trên áo: “Được rồi, việc này cuối cùng cũng xong!”
Bạch Dực gật đầu: “Bạn Triệu, nhờ bạn mang bộ y phục này về trả lại cho cô của tôi giúp, nói với cô tôi là tôi cảm ơn.”
Triệu Vân Vân nhận bộ y phục, nhẹ nhàng nhận lời, rõ ràng cô gái vẫn còn rất kích động, cơ thể vẫn còn run run.
Tôi vẫn hơi lo lắng, dù sao thì nữ quỷ kia cũng đã chạm vào người chúng tôi, nên hích khuỷu tay vào người Bạch Dực hỏi: “Lão Bạch, chúng ta không có gì nguy hiểm chứ, Triệu Vân Vân thì an toàn rồi, đừng làm cho chúng ta cũng bị cuốn vào.”
“Không có đâu, chúng ta không nhìn thẳng vào nữ quỷ mà chỉ nhìn qua gương thôi mà, cho nên sẽ không bị sát đâu. Hơn nữa trong tay chúng ta còn có cái chén của Tá Thọ bà, có thể trung hòa hết mọi xui xẻo khi bị nó ᴆụng vào rồi.” Bạch Dực cười cười lắc đầu.
Lúc này tôi mới yên tâm, lại sực nhớ tới cảnh Bạch Dực bị nữ quỷ ve vãn, lập tức cảm thấy buồn cười, liền liếc nhìn Bạch Dực cười gian: “Bạn Triệu, bạn không biết đấy chứ, Bạch Dực công tử của chúng ta rất có mị lực đó nha, ngay cả nữ quỷ cũng không cưỡng lại nổi luôn! Cứ nhớ tới ánh mắt của nữ quỷ kia nhìn Bạch Dực ~ chậc chậc ~ thật là ai oán nha ~”
Bạch Dực tức giận trừng mắt với tôi, Triệu Vân Vân ôm y phục chợt nhỏ nhẹ nói: “Lúc em ôm lấy con quỷ, nhận ra, nó… không có иgự¢… hình như là một nam quỷ đó…”
Giữa màn đêm khuya khoắt chợt vang lên tiếng cười của tôi, Bạch Dực làm lơ đi thẳng, Triệu Vân Vân nhìn anh ta rồi lại nhìn tôi, chột dạ hỏi: “Em nói sai cái gì rồi à?”
Tôi rất hứng khởi khoát tay cười: “Không có gì! Anh ta ngượng thôi mà! Ha ha ~ vậy bọn tôi về trước nhé. Ha ha ~ bạn cũng có thể sống bình thường như trước rồi!”
Triệu Vân Vân nghiêng đầu nhìn bộ dạng hăng hái của tôi, sau đó cũng mỉm cười theo. Đến góc đường, cô gái chào từ biệt chúng tôi ra về.
Tôi lập tức đuổi theo sau Bạch Dực, cười toe toét: “Lão Bạch, rốt cuộc tôi cũng nắm được đuôi anh rồi nhé!”
Bạch Dực cũng quay lại mỉm cười với tôi: “Truyền thống nhà tôi là làm chồng nhất định phải nhường nhịn nương tử, cho nên cậu muốn cười thì cứ cười đi.”
Mặt tôi lập tức co rút lại, có ý gì hả! Nương tử?! Cái này phải làm cho rõ nha! Tôi lập tức đuổi theo, Bạch Dực vẫn thản nhiên đi trước, không để ý gì đến tôi, làm tôi càng thêm tức.
Trên con đường một đêm cuối năm, chỉ có giọng của tôi hò hét chất vấn, nhưng trong một con hẻm nhỏ tối đen, có thể phảng phất nhìn thấy hai bóng người, một đỏ một trắng, quanh quẩn giữa những dịp buồn vui của con người. Đại ái đại hận của chúng có thể vô tình vô tâm mà ςướק đi những linh hồn quý giá của nhân loại.
Song hỉ quỷ sát – Hoàn
[1] Ý nói tới Lâm Đại Ngọc của “Hồng lâu mộng”. Giả Bảo Ngọc gọi nàng là Lâm muội muội (em Lâm) nên độc giả cũng thường gọi theo như thế.
[2] Sát là từ chỉ những loại hung thần ác quỷ, cũng là một loại linh hồn, nhưng chỉ chuyên hại ૮ɦếƭ người.
[3] Thuyết nhà Phật nói Lục đạo bao gồm thiên đạo, Atula đạo, nhân đạo, súc sinh đạo, ngạ quỷ đạo, địa ngục đạo. Linh hồn con người nói chung là luân hồi trong sáu đạo này.
[4] Theo Lục Mịnh hiểu thì chỗ này giống như “phí giao thông” ấy, các phương tiện đi trên đường lớn (ví dụ như quốc lộ) là phải trả tiền phí.
[5] Dường như đây là sính lễ kết hôn của Trung Quốc, giống như trầu cau của Việt Nam..?
[6] Nam đán là nam chuyên đóng vai nữ trong Kinh kịch.