Câu nói của Tần Tiêu như một quả đạn đánh vào đầu Giang Nham vận đang bị hoang mang, khủng hoảng, chính là cẩn thận suy nghĩ lại, hắn biết, suy đoán của Tần Tiêu không phải không có căn cứ.
". . . Chúng ta. . . Thật sự, thật sự gặp quỷ sao?" Giang Nham sắc mặt thảm hại nhìn Tần Tiêu.
Tần Tiêu không có trả lời hắn, chỉ lui về phía sau một chút, "Chúng ta tiếp tục trở về đi. . ."
"Có thể đi ra ngoài không?"
Tần Tiêu thật sâu nhìn hắn một cái, rồi quay đầu về con đường phía sau bước nhanh. Không mong đứng ở tại chỗ, Giang Nham lập tức đuổi theo, lần này đi ko dc bao lâu, Giang ham liền nhịn không được quay lại phía sau nhìn. Ở phía sau cả hai bêm đường như có cái mồm đầy máu đang mở to sẵn sàng cắn nuốt bọn hắn bất cứ lúc nào...
Công việc của bọn hắm, thường phỏng vấn được một số sự kiện khiến người khác trợn mắt le lưỡi, thoạt nhìn sẽ không thể nghĩ những điều đó có thể là thật. Vì tiếp xúc để lấy tin tức, bọn hắn ít nhiều cũng có gặp một số sự kiện linh dị, cho nên đối việc này sự nhận thức so với người bình thường cao hơn chút. Nhưng là giống lần này gặp gỡ quỷ dị sự kiện, thật tại những sự kiện nhỏ phía trước không đáng so sánh. . .
Không cách nào phủ nhận, sự tình lần này thật sự lớn!
Mà sự thật đúng như Giang Nham dự liệu, mặc kệ bọn hắn đi bao nhiêu lần, cuối cùng đều đi trở về cái chỗ rẽ!
Khi bọn họ lấy điện thoại ra muốn liên lạc với những người khác, mới phát hiện điện thoại đều không có sóng, bọn hắn tiến vào rừng rậm lâu như thế cũng không tiếp lấy một cuộc điện thoại, cái khó là cả một chút tín hiệu sao cũng không có?
Nghĩ không ra, liền càng thêm kinh hoảng.
Tần Tiêu sắc mặt khó coi không có biểu tình đang cố suy nghĩ làm thế nào trở về, Giang Nham đã mệt đến đi không nổi nữa, đưa tay bắt lấy hắn.
"Tần Tiêu. . . ." Giang Nham hô hấp có chút loạn, khi Tần Tiêu nhìn về phía mình thì ngón tay hướng phương hướng khác chỉ , "Không bằng, chúng ta đi đường này."
Hướng Giang Nham chỉ chính là con đường nhỏ trở về thôn. Bọn hắn đều không có thử đi qua con đường này, hiện nay, con đường này chính là hy vọng cuối cùng của hắn.
"Giang Nham, ngươi có biết đi đường này sẽ có kết quả gì không?"
Giang Nham sắc mặt trầm trọng lắc đầu, "Ta không biết. Chính là ta biết, chúng ta đi tiếp như thế vẫn trở về đây, cuối cùng không phải mệt ૮ɦếƭ cũng là đói ૮ɦếƭ."
Đúng vậy, bọn hắn trên người không có thức ăn gì, sáng sớm bị đuổi đi, bọn hắn thậm chí nước cũng không kịp lấy. Hiện tại, đã là ba giờ chiều, bọn hắn bụng rỗng đi gần một ngày đường có thể chống đến hiện nay đã là thể lực quá tốt.
Tần Tiêu ánh mắt thâm trầm nhìn con đường nhỏ tương phản hướng về thôn, lặng yên tự hỏi nên thế nào. Biết hắn nhất định là đang suy tư đi đường này có được hay không, Giang Nham liền nhịn xuống cơn đói và mệt mỏi yên lặng chờ hắn.
"Đi, Giang Nham. Chúng ta chỉ có thể đánh cuộc !"
Cuối cùng, Tần Tiêu ra quyết định, quay đầu ánh mắt kiên quyết nhìn Giang Nham một cái, sau đố dẫn đầu đi lên con đường bọn hắn vẫn chưa từng đi qua.
Giang Nham chặt chẽ theo đi lên, đang cùng nhau bước trên đường thì tâm của hắn không hiểu sao do dự, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng kiên định của Tần Tiêu, hắn khẽ cắn môi, mặc không tái xanh bước theo tiếp.
Trên đường đi của bọn hắn không có phát sinh việc gì ngoài dự liệu, nhưng, càng đi sâu vào trong thì hoàng hôn dần buông xuống, mọi thứ càng trở nên hắc ám, bọn hắn lại phát hiện được việc khiến tóc gáy dựng hết cả lên
Quen thuộc, trước mắt hết thảy đều rất quen thuộc , những cây to bên đường, đường nhỏ có những cục đá và cỏ hai bên, rồi khi nhìn đến cái nóc nhà đang bị vây trong bóng đêm thoắt ẩn thoắt hiện thì cước bộ của Tần Tiêu và Giang Nham không còn đi nổi nữa.
Bọn hắn thế nhưng về tới cái thôn trang quỷ dị.
Bọn hắn ngây ngốc tại chỗ, không có đường lui cũng không thể tiến vào, đường lui đã không có khả năng đi ra ngoài, phía trước thì dự đoán sẽ có thêm những chuyện khủng bố hơn nữa phát sinh
Làm sao bây giờ?
Tâm trí của bọn hắn vẫn chưa quay về, cổ họng không nói được một lời nào, đại não vẫn trống rỗng, phía sau bọn hắn vang lên thứ tiếng quen thuộc của ông lão, thanh âm khàn khàn nghe được lúc này khiến cho kẻ khác tâm thần khi*p đảm.
"Hai người kia, các ngươi thế nào lại trở về ?"
Tần Tiêu cùng Giang Nham chỉ cảm thấy khí lạnh xông thẳng lên não, thân bị cứng đơ thật lâu không thể xoay lại, một lúc lâu sau, từ trong khu rừng hắc ám, thanh âm của lão nhân lại truyền tới, lần này lộ ra lại quỷ quyệt, khủng bố.
"Có phải hay không ra không được ? Vậy chỉ có một biện pháp, ai bảo ngươi lại là người bị tuyển trúng . . ."
Tần Tiêu cảm giác Giang Nham ở bên cạnh ngã xuống, hắn bị doạt nạy nhảy dựng, đang muốn đem Giang Nham nâng dậy thì khóe mắt nhìn thấy hình dạng của lạo gia, bị doạ nạt toát mồ hôi lạnh cả thân.
Lão nhân, chỉ còn lại có một bộ khung xương.
Tần Tiêu không có thời gian kêu lên, chính hắn cũng đã hai mắt nhắm lại, ngã xuống bên cạnh Giang Nham.
Ý thức mơ mơ hồ hồ, bên tai vẫn truyền tới một đạo thanh âm không rõ ràng, lặp đi lặp lại...
"Ngô. . ."
Tần Tiêu ՐêՈ Րỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt, ánh nhìn vẫn chưa rõ ràng đão qua bốn phía, đột nhiên ý thức đến cái gì sắc mặt liền biến đổi, nghĩ muốn ngồi dậy lại bị một lực đạo ngăn trở, chỉ có thể quay về trên giường.
Mặc dù chỉ ở qua một lần, nhưng Tần Tiêu biết rất rõ, nơi hắn đang ở chính là cnă phòng hôm qua hắn cùng Giang Nham đã ở qua một đêm!
Vì cái gì. . . Hắn lại về tới chỗ này ? Hơn nữa. . .
Mắt sáng mở to nhìn hai bàn tay mình bị trói chặt lại, nhớ tới chuyện trước khi hôn mê gặp phải, trên trán Tần Tiêu toát ra mồ hôi lạnh. .
"Chi nha!"
Lúc này, bên trong phòng yên tĩnh độc nhiên có tiếng mở cửa, sợ đến thiếu chút nữa là tim Tần Tiêu ngừng đập.
Người tiến vào là tên thiếu niên hôm qua, giờ phút này, hắn vẫn có khuôn mặt không biểu tình. Trên tay hắn cầm một ít quần áo, lặng yên không phát ra tiếng đến gần Tần Tiêu.
Thiếu niên đứng ở bên giường nhìn Tần Tiêu sắc mặt trắch bệch, hai tay bị trói, rồi buông quần áo trong tay, chậm rãi loan hạ thắt lưng hắn, muốn cởi ra quần áo của Tần Tiêu.
"Ngươi đang làm gì vậy?!" Tần Tiêu hô lớn, trong thanh âm chứa đầy hoảng sợ
Động tác của thiếu niên chỉ ngừng một chút, ánh mắt hắc ám không ánh sáng thẳng tắp nhìn về phía Tần Tiêu, thiếu chút nữa làm cho tâm đang hoảng sợ của hắn bị đóng băng. . . Ánh mắt của thiếu niên rét lạnh đến mức không có một tia tức giận. . .
"Vì ngươi thay quần áo." Thanh âm thiếu niên nhẹ đến như không có khí phát ra.
". . . Ta không cần thay!" Ánh mắt không khỏi dừng lại ở quần áo đỏ như máu để cạnh giường, Tâm của Tần Tiêu lại phát lạnh ── mãnh liệt sợ hãi, bất an không thể tả, tựa hồ đều cho biết nếu hắn thay quần áo . . . Hắn nhất định ૮ɦếƭ!
"Ngươi nhất định phải thay." Thiếu niên vẫn là mặt không biểu tình, nhẹ giọng nói chuyện, nhưng là, trong vô hình phát sinh một áp lực khiến người sợ hãi không dám phản kháng.
"Ta không. . . Không thay. . ." Nếu không phải nội tâm sợ hãi quá lớn, Tần Tiêu đã sớm thần phục, nhưng là, đối mặt chuyện uy Hi*p sinh mạng của mình, tạo thành sự kiên trì để phản đối.
Lần này, thiếu niên không hề phát một lời, trực tiếp bắt lấy Tần Tiêu đang lui về phía sau, một phen liền cởi ra quần áo của hắn. Cử động làm việc của thiếu niên thoạt nhịn không giống mười ba, mười bốn tuổi, nhẹ nhàng kéo lại Tần Tiêu thân cao gần một mét tám đang liều mạng vùng vẫy.
Một cái một cái đem quần áo của Tần Tiêu cởi ra, thiếu niên nói nhỏ︰"Ngươi không phải biết tiến nhập thôn. . . Ngươi không thể bước ra. . . Ngươi là người bị tuyển trúng. . . Ai cũng không thể nào cứu được ngươi. . ."
"Ngươi nói cái gì? Các ngươi muốn làm cái gì? Thả ta ra, thả ta ra a ──"
Mặc kệ như thế nào vùng vẫy cũng không có thể thoát khỏi sự cầm cố của thiếu niên, Tần Tiêu chỉ có thể tùy ý hắn đem quần áo trên người mình từ từ cởi ra, cho đến khi Tʀầռ tʀʊồռɢ.
Thiếu niên cầm lấy quần áo hắn vừa đem vào, mở ra ──
Lúc này, Tần Tiêu mới biết được hắn mang vào là quần áo gì, cư nhiên là hỉ bào mà chỉ có người cổ đại thành thân mới mặc, hơn nữa hắn hiện đang nhìn đến là phượng hà chỉ có tân nương mới mặc!
Không để Tần Tiêu giật mình lâu lắm, thiếu niên đã bắt đầu vì hắn mặc vào quần áo này.
"Ngươi rốt cuộc muốn đối ta làm cái gì? !" Tần Tiêu vẫn không ngừng phản kháng, đến khi tất cả phản kháng đều không có ích gì.
Thiếu niên không có nói chuyện, khi bị hai tay bị trói ở trước иgự¢ của Tần Tiêu trở ngại công việc, liền đem dây thừng chặt đứt, mặc kệ Tần Tiêu giãy dụa như thế nào
Tựa hồ xem chuẩn giờ khác này, khi dây thừng bị đút, Tần Tiêu đã dùng hết toàn lực đẩy ra thiếu niên, liều mạng muốn chạy trốn khỏi phòng.
Ngay tại Tần Tiêu trần trụi sắp chạy ra khỏi phòng thì tay của thiếu niên bắt được hắn, đang muốn đem tay hắn đẩy ra thì Tần Tiêu quay đầu nhìn lại, liền ngây ngốc tại chỗ. . .
Thiếu niên không có di chuyển, vẫn đang đứng cạnh giường, cách năm sáu thước, nhưng tay của hắn bắt được Tần Tiêu bởi vì tay hắn dài ra. . . Kéo dãn giống như cao su. . .
Cánh tay của thiếu niên một điểm một điểm thu súc, Tần Tiêu ngây ngốc tại chỗ cứ như thế bị kéo về. . .
Thiếu niên đang đưa lưng về phía Tần Tiêu quay đầu lại.. thong thả đem đầu chuyển 360 độ, một người bình thường tuyệt đối làm không được động tác như thế ──
Thiếu niên đưa thân về phía trước, đầu lại quay về phía sau, tư thế không hề thoải mái tự nhiên nhìn trên khuôn mặt đã không có huyết sắc của Tần Tiêu, rồi mới nở nụ cười một chút︰"Còn trốn không?"
Tần Tiêu trả lời là gì?
Là như nổi điên lắc đầu, hắn không phải nói không trốn, mà là đã sợ hãi quá độ, không chịu đi nhận hết thảy sự việc trước mắt.
"Không, không. . . Không. . .
Tần Tiêu sắc mặt trắng bệch theo bản năng lắc đầu, không còn sức chống cự, hắn chỉ có thể tuỳ ý thiếu niên kéo về lại trong phòng.