Vào Cuộc Nói đến việc Hoàng thượng lạnh nhạt An Tiểu nghi đã lâu, nhưng chuyện tấn phong vẫn chưa thay đổi, cát phục cũng đúng hạn đưa đến Linh Tê Cung của nàng ta, điều này khiến nàng ta có bao nhiêu đắc ý.
Nén giận đã lâu, không dám tìm người cứng rắn, cũng chỉ có thể chọn quả hồng mềm nhũn Trần Thường tại này mà Ϧóþ.
Còn có một nguyên nhân sâu xa hơn, đó là Hoàng thượng mấy ngày trước đã lâm hạnh Hoa Âm Các.
Trần Thường tại bị mọi người khinh thường thế mà cũng có ngày nổi danh, điều này làm cho An Tiểu nghi tự cho mình xinh đẹp, lại mang long tự trong người sao có thể nuốt trôi cơn tức?
Mới vừa rồi, thị nữ Phương Mẫn của Trần Thường tại vô tình ᴆụng phải An Tiểu nghi.
Nói là va chạm, nhưng bởi vì An Tiểu nghi đột nhiên đâm ngang từ trong bụi hoa, Phương Mẫn vốn theo Trần Thường tại ngắm hoa căn bản không đi được mấy bước, liền ᴆụng vào một chỗ.
An Tiểu nghi vừa thấy Trần Thường tại thì nghĩ đến nỗi nhục trước đó, còn có mấy lời đồn đãi nhảm nhí mấy ngày nay. Nàng ta trực tiếp đem chuyện oán giận bệ hạ không đến Linh Tê Cung đổ tội cho Trần Thường tại đoạt ân sủng, lợi dụng lần rêu rao này, trước muốn Trần Thường tại nhận sai. Trần Thường tại kia tuy rằng tính tình nhu nhược, nhưng không phải dễ dàng cho người ta khi dễ.
Khuyên vài lần, không biết tại sao, An Tiểu nghi kia liền hung hăng tát Phương Mẫn hai bạt tay, sau lại lại dạy dỗ một phen, lúc này mới giải được cơn tức.
Trang Mỹ nhân thầm kêu không tốt, nhưng nhất thời cũng không ngăn lại, chuyện này rất nhiều cung nhân hiển nhiên đều thấy.
An Tiểu nghi lại tự cho là mình đắc ý, không mảy may cảm thấy không ổn.
Khương Nhiêu chỉ đi ngang qua, không có tâm tình xem đám nữ nhân này diễn trò, ánh mắt u oán đáng thương của Trần Thường tại đối diện với nàng.
Khương Nhiêu lại làm như không nhìn thấy, lập tức đi qua, không để ý tới.
Đêm đến, Vu Đào quả nhiên lại lấy lý do đi phủ nội vụ mà ra khỏi Hàm Nguyên Điện. Mà tất nhiên còn mang theo thẻ bài của Khương Nhiêu. Lần này, Khương Nhiêu đặc biệt giao phó Toàn Cơ hỗ trợ, còn mình thì một đường theo đuôi Vu Đào đi ra ngoài.
Mãi cho đến Du Dương Môn, Khương Nhiêu không đi theo nữa, bởi vì hết thảy đều đã sáng tỏ.
Vu Đào đi qua đó chỉ có một mục đích, Thường Xuân Cung, mà trong Thường Xuân Cung chỉ có một người liên quan, đó là Tạ Uẩn!
Không biết vào lúc này, phía bắc thành Tử Vi cũng có một bóng đen bí ẩn băng qua màn đêm, đến khu rừng sau Vĩnh Thọ Cung.
Nhờ vào ánh trăng lờ mờ, Vệ Ly chậm rãi thong thả bước ra từ trong rừng, ngữ khí cực kỳ lạnh lẽo, “Lúc trước hao hết tâm tư đưa ngươi vào trong cung, nhưng ngươi đã quên nhiệm vụ bổn vương phân phó cho, Trịnh Thu?”
Lời tuy nhẹ, nhưng gương mặt Vệ Ly đã vô cùng hà khắc.
“Nô tì đang tìm cơ hội! Vương gia hãy yên tâm.” Cô gái áo đen đứng ở trước người Vệ Ly, dáng người mảnh mai, không phải Trần Thường tại mới vào cung thì là ai?!
Ánh mắt sắc bén của Vệ Ly đảo qua, “Bổn vương chỉ tin vào con mắt của mình, nay hai vị phi tử bên cạnh hắn lần lượt có thai, khó đảm bảo không có người sinh con trai.”
Nếu lúc trước bức vua thoái vị thất bại, Vệ Ly là người co được dãn được, một nước cờ binh biến đi tới tử cục, như vậy thì xuống tay theo cách khác.
Nếu Hoàng đế đệ đệ hắn không có con trai, không có người nối nghiệp, như vậy vào ngày quàn của hắn, mình sẽ giữ ngôi vị Thái tử, toàn bộ đều không uổng thời gian!
Cô gái áo đen đi từng bước ra trước, “Hài tử ૮ɦếƭ non trong hậu cung không phải là số ít, có thai là một chuyện, nhưng không sinh ra được là chuyện khác. Bạch Tiệp dư đã có người đối phó, có lẽ chống đỡ không được bao lâu, về phần An Tiểu nghi…” Nàng mỉm cười, “Còn không đủ đáng để sợ.”
Giọng nàng thanh lệ như sơn ca hót, nhưng lời nói ra lại khiến người ta không rét mà run.
Vệ Ly rốt cuộc cũng nở nụ cười, đưa tay xoa nhẹ hai má nàng, “Ngươi được Yên Tần Hầu phủ dày công bồi dưỡng, dung mạo xinh đẹp và gan dạ sáng suốt như vậy, sao còn không bắt được trái tim của hắn chứ?”
Đắm chìm trong ôn nhu, Trịnh Thu chậm rãi đặt tay lên, thần sắc lưu luyến bịn rịn, “Vương gia ngài biết đấy, Yên Tần Hầu phủ còn có một nữ nhân khác lợi hại hơn, lúc này đang hầu hạ ở bên người Hoàng thượng, Khương Nhiêu nay quả nhiên là chiếm hết ân sủng, Hoàng thượng vì nàng mà ít khi vào hậu cung, nô tì phí rất nhiều công sức mới giữ lại Hoàng thượng một đêm.”
Trịnh Thu vừa dứt lời, bàn tay chạm vào vốn dịu dàng bỗng nhiên siết chặt, không chút thương tiếc mà Ϧóþ đau, “Ta không muốn nghe chuyện của nàng ấy từ miệng ngươi, ngoài ra, ngươi phải nhớ kỹ, bổn vương mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì khiến hắn không có người nối dõi, nhưng cũng không được để Khương Nhiêu liên lụy, nàng ấy không giống mấy người các ngươi.”
Trịnh Thu cười khúc khích, cười không kìm được, rồi sau đó nâng mắt nhìn Vệ Ly, “Hoá ra Vương gia là người nặng tình như thế… Vậy nếu Khương Nhiêu mang long tự, nô tì có nên xuống tay hay không?”
Vệ Ly cứng người lại, thấy đôi mắt đen như mực của Trịnh Thu gắt gao nhìn hắn, “Đến lúc đó bổn vương sẽ phân phó.”
Trịnh Thu cụp đôi mắt ảm đạm xuống, cúi người thật sâu, “Chỉ cần là Vương gia mong muốn, Trịnh Thu chắc chắn sẽ đem hết toàn lực, ૮ɦếƭ cũng không oán.”
Vệ Ly nhìn qua một bên, lại không biết trong lời nói tỉnh táo của cô gái trước mặt có bao nhiêu nỗi lòng.
Trịnh Thu nhìn mặt đất chằm chằm, trong đầu nhớ lại nhiều năm trước, khi nhìn thấy hắn ở Yên Tần Hầu phủ, phong thái vô song như vậy, đối với bất kỳ ai cũng đều lạnh lùng, cứ đứng một mình.
Có lẽ là lúc ấy ngây thơ, những năm đậu khấu (1) đã lay động tâm hồn thiếu nữ, sau khi vào cung, nàng và Khương Nhiêu ngầm chấp hành nhiệm vụ, mỗi tháng đều bí mật gặp gỡ Lăng Bình Vương, đó là tất cả những gì nàng chờ đợi.
(1) năm đậu khấu: thời còn trẻ của người con gái
Cho dù là khó khăn hơn nữa, mệt mỏi hơn nữa, cũng làm như không thấy.
Nhưng, tất cả sự chú ý của Lăng Bình Vương đều tập trung trên người Khương Nhiêu.
Việc tuẫn táng đã sớm có an bài, nhưng Trịnh Thu đến nay cũng không biết, vì sao Khương Nhiêu tỉnh lại thì trở nên ngu ngốc như vậy.
Nhưng nay, nguyên nhân đã không còn quan trọng, Khương Nhiêu thành công đăng vị, nở mày nở mặt đứng ở vị trí hiển vinh nhất bên người Hoàng thượng.
Nàng thật sự rất khâm phục cô gái này, đứng giữa hai nam nhân như cá gặp nước.
Rốt cuộc nàng cũng chịu thừa nhận, kỹ năng của Khương Nhiêu quả thật cao hơn mình một bậc, không chỉ đơn giản là dung mạo.
Giọng nói của Vệ Ly lại kéo nàng trở lại hiện thực, “Giữa tháng đi săn ở Kim Qua Thai, ngươi phải đi theo Hoàng thượng, bổn vương có việc muốn làm.”
Trịnh Thu không hỏi nữa, ngoan ngoãn gật đầu.
Bốn phía yên tĩnh, lúc hai người chuẩn bị giải tán thì phía sau bụi cây đột nhiên động một cái.
Trịnh Thu nhạy bén quay đầu lại, nhìn thấy Phương Mẫn đứng ngẩn ngơ cách đó không xa, hai tay siết chặt cành cây, mặt đầy hoảng sợ không tin nổi.
Sát ý trong mắt Vệ Ly chợt lóe lên, Trịnh Thu nhìn hắn lắc đầu, nhưng Vệ Ly lại bình tĩnh nói, “Không thể giữ lại nhân chứng sống.”
Hai chân Phương Mẫn như nhũn ra, run run nói, “Tiểu chủ… Nô tì thấy người ban đêm đi ra, liền mang áo khoác lụa lại đây… Nô tì… không phải cố ý! Cũng không nhìn thấy gì hết!”
Phương Mẫn hết lòng hết dạ chăm sóc nàng, trong nháy mắt Trịnh Thu quả thật mềm lòng.
Ngay lúc Phương Mẫn xoay người muốn chạy, Trịnh Thu đã nhanh chóng ép tới trước người, nàng mặt mày như nước, ôn hòa nói, “Đừng sợ, nhanh thôi, ta sẽ hậu đãi người nhà của ngươi.”
—
Khương Nhiêu vòng trở lại từ Du Dương Môn, Du Dương Môn tiếp giáp Vĩnh Thọ Cung, đi về phía nam chính là Thiên Phương Hồ bên ngoài Hoa Âm Các.
Xa xa, chợt nghe có tiếng khóc của nữ tử truyền đến, nàng tách bụi hoa ra, ló người nhìn lên, liền thấy một bóng người xanh nhạt ngồi ở bên hồ.
Ngay lúc Khương Nhiêu còn không biết chuyện gì đã xảy ra, thân ảnh kia đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo trở về, vừa nhấc mắt đã thấy Khương Nhiêu.
Trần Thường tại che miệng lại, sắc mặt trắng bệch, run rẩy không ngừng, giữ Khương Nhiêu lại, “Khương cô cô, Phương Mẫn nàng… Nàng đâm đầu xuống hồ tự sát…”
Trong hồ có người ૮ɦếƭ đuối, không bao lâu đã kinh động toàn bộ hậu cung.
Cung nhân trên dưới Hoa Âm Các ngồi vây quanh lại, vớt xác Phương Mẫn ra, bố trí ở hậu viện Hoa Âm Các.
Hoàng hậu vội vã chạy tới, nhíu mày nhìn lướt qua, nhóm cung nhân vội vàng hành lễ.
“Nửa đêm lại gây ra chuyện như vậy, Trần Thường tại ngày thường quản giáo hạ nhân thế nào?”
Thấy đã sắp đến lễ tấn phong mà lại cố tình xảy ra chuyện xấu như vậy, Hoàng hậu vẫn duy trì tư thái, nhưng trong giọng nói đã không vui.
Nhưng Trần Thường tại làm như không nghe thấy, lui về nhuyễn tháp như là kinh hãi quá độ, trong miệng không ngừng nói, “Cho dù An Tiểu nghi làm nhục ngươi… cũng không thể làm một chuyện ngu ngốc như vậy chứ… Cũng không phải lần đầu tiên, sao lại nghĩ quẩn như vậy…”
Hoàng hậu nhìn không nổi, liền tìm cung nhân tới hỏi, mới biết được tranh cãi phát sinh vào ban ngày.
Trần Thường tại còn ngơ ngác nói thầm, nhìn qua thật là chủ tớ tình thâm.
Ngoài điện lại có người đến, lần này là Hoàng thượng.
“Sự tình đã điều tra xong chưa?” Hắn hỏi Hoàng hậu.
“Thái y đã đến đây, xác nhận quả thật là ૮ɦếƭ đuối.” Hoàng hậu đáp lại, không giấu giếm, đồng thời cũng phủi sạch trách nhiệm.
Trần Thường tại thất thần ngồi đó, nhưng cũng không đứng lên hành lễ, Vệ Cẩn đi qua, nghĩ một chút mới trấn an, “Nếu đã điều tra xong, hôm khác chọn một thị nữ vừa ý khác lại đây.”
Trần Thường tại ngẩng đầu, hai tròng mắt rưng rưng, quả nhiên là nhìn thấy mà thương.
Rồi sau đó nàng đột nhiên đứng dậy, bổ nhào vào lòng Vệ Cẩn, thân mình run rẩy mà khóc, “Phương Mẫn nàng và tần thi*p tuy là nghĩa chủ tớ nhưng tình như tỷ muội… Tần thi*p không tin nàng ấy lại làm thế… Cứ như vậy mà ૮ɦếƭ!”
Còn chưa nói xong, nàng đã khóc đến lệ đầy mặt.
Khương Nhiêu đứng ở bên cạnh, lạnh lẽo nhìn bộ dáng mềm mại bất lực kia, quả thật là kế hay, thứ nhất là tát nước bẩn lên người An Tiểu nghi, thứ hai là giành được cảm tình của Hoàng thượng, dù sao nam nhân đều thích nữ nhân thiện lương như vậy.
Vệ Cẩn có lẽ đề phòng với nữ nhân có ý đồ rõ ràng như Tạ Doanh Nhu và Tưởng Anh, nhưng sẽ bị mỹ nhân mềm yếu như Trần Thường tại làm cho mê muội.
Hai tay Vệ Cẩn rũ ở bên người, mặc cho nàng ôm, nhìn qua vừa không thân mật cũng không lạnh nhạt. Thuận miệng trấn an xong, Trần Thường tại kia rốt cuộc cũng ngừng nước mắt, lấy khăn che miệng, khẽ nức nở.
“Bệ hạ, trong cung xảy ra chuyện như vậy, tần thi*p rất sợ…”
Vệ Cẩn quay đầu nhìn về phía Khương Nhiêu, điều này khiến sắc mặt Hoàng hậu đứng ở một bên vô cùng khó coi, nàng mới là người đứng đầu lục cung, nếu Hoàng thượng muốn hỏi, cũng nên hỏi ý mình. Làm sao có thể đến phiên Khương Nhiêu?
Hoàng hậu buồn bực, liền phân phó Lưu Ly mang Phương Mẫn xuống chôn cất, một mặt lại khuyên Hoàng thượng, “Trần muội muội chấn kinh không nhỏ, không bằng bệ hạ ngài ở chỗ nàng một chút.”
Trần Thường tại không nghĩ tới Hoàng hậu sẽ giúp nàng, càng ra vẻ đáng yêu nhìn Vệ Cẩn.
“Bệ hạ, đêm nay ngài đã đồng ý với nô tì duyệt qua mấy quyển sách cổ,” Giọng nói Khương Nhiêu không lớn nhưng rất mạnh mẽ, “Tuy rằng đã sửa lại mấy đêm liền, nhưng có lẽ ngài cũng không có tâm tình, nô tì cáo lui trước.”
Trần Thường tại sửng sốt, Hoàng hậu cũng sửng sốt, ai cũng không ngờ Khương Nhiêu dám lớn mật làm càn vào lúc này.
Vệ Cẩn mặt trầm như nước, tất cả mọi người cho rằng sẽ nổi lên một cơn gió lốc.
Một lát sau lại nghe Hoàng thượng bình tĩnh nói, “Cho Cao Ngôn dùng liễn đưa nàng về trước,” Rồi sau đó dừng một chút, “Ở thư phòng chờ trẫm.”
Trên mặt Khương Nhiêu không nhìn ra chút vui vẻ nào, nàng vẫn thản nhiên cúi người, thướt tha rời đi.
Trần Thường tại nhìn chằm chằm bóng dáng của Khương Nhiêu, cảm thấy có chút khả nghi, theo lẽ thường mà nói, nàng hẳn là phải liên thủ với mình, giúp mình lấy được ân sủng, rồi sau đó áp chế đám phi tần của hắn, trước tiên không phải là loại trừ đứa con của An Tiểu nghi hay sao?
Nhưng vì sao, Khương Nhiêu lại hành động khác thường như thế?
Nhưng nghĩ lại một chút, nàng đúng là có cảm giác hiểu ra, bước này chính là “dục dương tiên ức”, vừa xa vừa gần thì càng thêm khiến Hoàng thượng chú ý.
(2) “dục dương tiên ức”: một trong những 乃út pháp, muốn mở rộng thì phải kìm nén trước
Quả nhiên, Khương Nhiêu vẫn hiểu biết tâm tư nam nhân hơn mình…
Không biết, Khương Nhiêu lúc này đã sớm thay lòng, căn bản không hề phục tùng mệnh lệnh của Vệ Ly.
Hoàng hậu quản lý lục cung, tất nhiên là phải phụ trách điều tra cho rõ, trở lại Tử Thần Cung liền rút lại lễ tấn phong của An Tiểu nghi vào ngày mai, cũng lấy lý do kiêu căng mà hạ lệnh cấm với Linh Tê Cung, cho thời gian suy nghĩ lỗi lầm.