Kiêu Căng Khương Nhiêu không ở lâu hơn nữa, dẫn Vu Đào đi ra ngoài.
Vu Đào đi rất chậm phía sau, Khương Nhiêu quay đầu lại, chỉ thấy nàng ta có hơi mê mẩn, trên mặt còn đỏ hây hây không phát giác.
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Nàng đột nhiên hỏi, Vu Đào sửng sốt, ấp úng nhưng cũng không nói gì.
Nhưng nhớ lại ánh mắt tiểu Thế tử Tạ gia, Khương Nhiêu hình như có phần thông suốt.
Bây giờ nghĩ lại, Tạ thị vào cung mấy ngày nay, Vu Đào quả thật thường xuyên lui tới Thường Xuân Cung.
Phía đông Thường Xuân Cung, cách một hồ nước chính là Hoa Âm Các của Trần Thường tại.
Bên ngoài Hoa Âm Các cảnh sắc tươi đẹp, đến đầu hạ, đài trúc Thanh Lương Đài bên Thiên Phương Hồ là một chỗ ngắm cảnh hóng mát tuyệt vời.
Khương Nhiêu bất quá chỉ đi ngang qua, nhưng cũng vừa hay chứng kiến một trò hay.
Trên Thanh Lương Đài ước chừng có vài thân ảnh, nhưng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bóng dáng màu hồng đào ngồi chính giữa, hơi hất cằm lên, đang khiển trách người đối diện.
Giọng nói không lớn, nhưng vẻ mặt vô cùng khinh miệt, không khỏi khiến cho Khương Nhiêu cảm thấy phiền chán.
Nếu vẫn ngây ngô ngay thẳng thì nàng vẫn còn thiện cảm với nàng ta, nhưng cái bộ dạng ỷ thế Hi*p người này đủ để xoá sạch.
Nhưng nàng cũng không muốn can thiệp vào chuyện hậu cung, cho nên bước nhanh hơn, tính đi vòng qua.
Ai ngờ lại đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có người gọi một tiếng Khương cô cô.
Nàng không thể không dừng bước nhìn sang, ánh mắt điềm đạm đáng yêu kia, hai tay vắt chiếc khăn, nhìn nàng cầu cứu.
“Khương cô cô, có phiền người làm một việc hay không?”
Người lên tiếng là Trần Thường tại không được sủng ái nhất.
Có lẽ là bởi vì nàng ta có gương mặt tương tự Trịnh Thu, Khương Nhiêu nhất thời không từ chối, phá lệ đi qua.
An Tiểu nghi thấy Khương Nhiêu cũng không còn tư thái nhún nhường như trước, hất mặt lên đầy kiêu ngạo, giống như chỉ sợ trong hậu cung có người chưa biết nàng ta hiện giờ đang mang long tự.
Khương Nhiêu thản nhiên đảo mắt qua, “Tham kiến hai vị tiểu chủ.”
Trần Thường tại vẫn giữ bộ dáng cầu xin thương hại, “Ta… vừa rồi không cẩn thận, làm hỏng áo choàng lụa của An Tiểu nghi, nghe nói Khương cô cô khéo tay, có thể phiền người thay ta sửa một chút… Áo choàng lụa kia là Hoàng thượng ban cho An Tiểu nghi… Ta không phải cố ý!”
Khương Nhiêu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Thường tại, nhưng rất rõ ràng, không nhìn thấy dấu vết gì. Toàn bộ ánh mắt cũng không thuộc về Trịnh Thu.
An Tiểu nghi khiêu khích nhìn nàng, cười mỉa mai, thị nữ cầm áo choàng lụa đứng ở chỗ cũ.
“Với việc Hoàng thượng coi trọng An Tiểu nghi, chỉ một cái áo khoác lụa thì có tính là gì, tội gì phải gây khó dễ nàng ấy?” Khương Nhiêu cũng không đáp ứng, An Tiểu nghi lại nói, “Chỉ cần là vật Hoàng thượng đưa cho ta thì đều tốt cả.”
Nói xong lời này, An Tiểu nghi vừa nhấc đầu lên thì liền nhìn thấy 乃úi tóc Khương Nhiêu cài trâm mai ngọc, không khỏi sửng sốt.
Lần trước nàng ta làm nũng với Hoàng thượng, còn chưa được việc, chẳng ngờ nay đã thấy nàng cài trên đầu!
Cho nên vốn muốn gây khó dễ cho Trần Thường tại, nhất thời liền chuyển hướng sang Khương Nhiêu, nàng ta đứng dậy, tới gần vài bước, “Lại nói tiếp, Trần Thường tại tuy rằng không được sủng ái nhưng dù sao cũng là phi tần của Hoàng thượng, Khương cô cô thân là nữ quan, trang điểm như vậy có phải là huênh hoang quá không?”
Khương Nhiêu căn bản không định để ý tới nàng ta, lập tức quay đầu nói với Trần Thường tại, “Áo khoác lụa này ngày mai ta trả lại cho ngươi, chắc chắn sẽ sửa lại như lúc ban đầu.”
An Tiểu nghi thấy nàng không quan tâm đến mình, lại càng tức giận, đưa mắt nhìn thị nữ, Tình Nhi kia đã mang áo khoác lụa lại đây, nàng ta liền xé thành hai nửa.
An Tiểu nghi cười nói, “Như thế Khương cô cô còn có thể sửa được chứ?”
Chủ tớ hai người đều vô cùng kiêu ngạo.
Trần Thường tại bị tình hình trước mắt doạ tới mức kinh hãi, “Tỷ… tỷ sao có thể như thế…”
Bởi vì nơi đây là chỗ hẻo lánh, không người đi qua, hành vi của An Tiểu nghi lại càng xấc láo.
Nàng ta tức giận Khương Nhiêu cũng không phải một ngày hai ngày, nói về nguyên do thì từ lúc trước khi tuyển tú đã nổi lên mầm tai hoạ.
Ban đầu vẫn còn đè nén cơn tức giận, nay thân phận nhất thời tôn quý, tất nhiên cũng là thời điểm nên nở mày nở mặt.
An Tiểu nghi bước thong thả vài bước, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Khương Nhiêu, giống như lặng lẽ tuyên bố thắng lợi.
“An Tiểu nghi luôn miệng nói là yêu quý vật bệ hạ ban cho, nhưng hiện giờ xem ra đó không phải là thật, cho nên Trần Thường tại cứ an tâm.” Khương Nhiêu hiển nhiên không để thủ đoạn nhỏ nhen của nàng ta ở trong lòng.
Trần Thường tại vội vàng gật đầu, “Nếu An tỷ tỷ không thèm để ý, ta… ta cáo lui trước.”
“Các ngươi làm hư đồ còn muốn đi, nào có dễ dàng như vậy?” An Tiểu nghi khinh thường nhìn về phía Trần Thường tại, “Ngay cả mặt Hoàng thượng cũng chưa gặp qua, cũng dám ở đây làm càn, ngươi còn không xứng.”
Sau đó mới tiến lại gần, đánh giá Khương Nhiêu từ đầu đến chân, dung mạo quyến rũ, thần thái biếng nhác, người khác liếc mắt một cái cũng không thể xem nhẹ.
Quả thật… Nàng ta thế nào cũng nghĩ không ra, vì sao một nữ quan thấp kém lại ung dung như vậy, tựa như sinh ra đã thế.
“Nghe nói bệ hạ vô cùng sủng ái Khương cô cô.” Nàng ta khoác tấm áo lụa kia lên tay Khương Nhiêu, môi anh đào khẽ mở, “Vậy vì sao đến giờ vẫn chưa ai cho ngươi một cái danh phận? Phẩm cấp có cao tới đâu đi nữa, nói cho cùng thì vẫn là nữ quan, chỉ là hạ nhân.”
Khương Nhiêu vuốt vuốt mi tâm, “Có ngươi nhắc nhở, trở về ta phải đi hỏi bệ hạ một chút, hôm khác lại cho An Tiểu nghi một đáp án vừa lòng.”
Rồi sau đó thuận tay gạt ra, chiếc áo khoác lụa kia sẽ theo gió bay vào trong hồ.
Khương Nhiêu giương mắt, nhưng thấy xa xa có bóng người từ từ đi vào, đứng ở trong rừng.
“Ngươi thật to gan, dám tự tiện phá huỷ đồ bệ hạ tặng ta!” An Tiểu nghi giơ tay lên.
Khương Nhiêu đi từng bước ra trước, từ mặt bên nhìn sang, tựa như dán trên tay nàng, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy, “Xin khuyên An Tiểu nghi một câu, bất luận địa vị ngươi cao tới đâu, đều phải nhất định nhớ kỹ, người có quyền phát biểu ở trước mặt Hoàng thượng là ta, mà không phải là ngươi. Lúc trước ta có thể nói ngọt cho ngươi, sau này tất nhiên cũng có thể ly gián, bất quá chỉ là một câu nói.”
Sắc mặt An Tiểu nghi đại biến, mắt mở to ra, bàn tay kia nắm chặt thành quyền, sắp sửa hạ xuống.
Lời nói của Khương Nhiêu vô cùng sắc bén, nhưng thần thái lại rất mềm mỏng, nhìn từ góc độ nào cũng đều là bị người ta ức Hi*p.
Trần Thường tại vội vàng ngăn lại, run giọng nói, “Khương cô cô là người bên cạnh bệ hạ, tỷ không thể…”
Bóng người lại gần vài bước.
An Tiểu nghi nghe xong lại thêm đổ dầu vào lửa, Khương Nhiêu tiếp tục nói, “Ta đoán là hiện giờ An Tiểu nghi không dám nói lại lời vừa rồi nữa.”
Từ lần gặp đầu tiên ở Hải Đường Uyển cũng đã nhìn thấu An Tiểu nghi này, nàng ta trẻ người non dại, không cần khích tướng, người như vậy sớm hay muộn đều chịu thiệt, không bằng cho nàng ta một bài học nhớ đời trước.
Quả nhiên trúng tim đen, An Tiểu nghi cao giọng cười nhạo, “Ngươi chẳng qua chỉ là một nữ quan, hạ nhân thấp kém, bệ hạ vĩnh viễn cũng sẽ không phong kẻ như ngươi làm phi tần!”
Khương Nhiêu cúi đầu trầm mặc.
Bởi vì nàng không cần mở miệng, phía sau đã có người lên tiếng.
“Chuyện của trẫm từ khi nào đến phiên An Tiểu nghi quan tâm?” Giọng nói nặng nề lạnh lẽo của Vệ Cẩn vang lên ở sau lưng.
Da đầu An Tiểu nghi tê rần, nàng ta xoay người lại, không biết Hoàng thượng đã đứng ở phía sau từ lúc nào, vì thế vội vàng sửa miệng, “Tần thi*p vừa rồi chỉ đùa giỡn với Khương cô cô, bệ hạ sao lại đến đây?”
Vệ Cẩn cong khóe miệng, đỡ tay nàng ta lại đây, đứng trước mặt Khương Nhiêu, “Thân thể nàng thế nào?”
An Tiểu nghi vừa nghe lời này thì nhất thời yên lòng, ánh mắt vẫn khiêu khích xẹt qua Khương Nhiêu không nói một lời.
Sau đó nàng ta hành lễ, “Đã phiền bệ hạ quan tâm, tần thi*p và đứa nhỏ trong bụng đều rất khoẻ mạnh.”
Vệ Cẩn vẻ mặt ôn hoà, gật gật đầu, giọng nói mang theo chút mê hoặc, “Nếu không có gì, vậy phạt nàng quỳ hai canh giờ ở bên ngoài Hàm Nguyên Điện để răn đe.”
Rõ ràng là lời nói dịu dàng, nhưng câu chữ lại như đao phủ.
An Tiểu nghi khó có thể tin ngẩng đầu lên, đôi môi run run, nghĩ rằng mình nghe lầm.
Vệ Cẩn lặp lại một lần nữa, “Trẫm sủng ai, nàng chớ có ngông cuồng tự mình bàn luận, trẫm ghét nhất nữ nhân tự cho mình thông minh.”
Tình Nhi quỳ xuống run bần bật, “Vừa rồi là Trần Thường tại và Khương ngự thị làm hỏng áo của tiểu chủ, tiểu chủ mới trong cơn tức giận…”
Vệ Cẩn căn bản không nhẫn nại nghe nàng ta nói hết, “Trẫm không muốn biết nguyên nhân, chỉ thấy kết quả.”
An Tiểu nghi sững sờ tại chỗ, lời của Hoàng thượng giống như cái tát vang dội đánh vào trên mặt! Hoàng thượng xưa nay sủng ái mình nhưng lại vì một nữ quan mà phạt nặng như thế.
“Bệ hạ, trong bụng tần thi*p còn có đứa nhỏ…” Mặc dù không cam lòng, nhưng nàng ta biết rõ tính tình Hoàng thượng, cho nên muôn vàn ủy khuất, tất cả oán hận, nàng ta tuyệt đối không dám nổi nóng nữa, chỉ có thể nhượng bộ.
Khương Nhiêu mở to đôi mắt trong veo nhìn Vệ Cẩn, hơi cúi người, “An Tiểu nghi nói cũng không sai, nô tì quả thật chỉ là một hạ nhân hèn mọn, không đáng để ngài tức giận như thế.”
Từ khi An Tiểu nghi có thai tới nay, Khương Nhiêu dần dần mâu thuẫn với bản thân mình, Vệ Cẩn sao lại không nhìn ra sự thay đổi?
Nghe nàng nói vậy, từng chữ đâm vào trong lòng, vô cùng không thoải mái. Nữ nhân này, người thì mềm mại như không xương, nhưng ý chí thì cứ khăng khăng sắt đá.
Thật lâu sau, Vệ Cẩn mở miệng, “Nếu muốn miễn trách phạt thì tự xin lỗi nàng ấy.”
An Tiểu nghi không nhúc nhích, thân mình lạnh run trong gió nhẹ.
Tất cả mọi người ở đây đều im lặng.
Rốt cuộc An Tiểu nghi cũng xoay người, “Vừa rồi là ta không hiểu chuyện, xúc phạm Khương cô cô, xin người bao dung.”
Nếu không phải vừa rồi nàng ta được đằng chân lân đằng đầu, Khương Nhiêu cũng sẽ không hăm doạ như thế.
Huống chi, mục đích của mình là Hoàng thượng, chỉ một An Tiểu nghi sao có thể là đối thủ?
Nàng khiêm tốn đáp lại, An Tiểu nghi kia tất nhiên không còn mặt mũi ở đây, ngượng ngùng rời đi.
Nàng ta trẻ người non dại, chưa từng chịu ủy khuất. Đi được không xa, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống. Tình Nhi ở một bên không biết nên khuyên giải an ủi như thế nào.
Trần Thường tại thấy thế cũng không ở lại lâu, Hoàng thượng không có bao nhiêu tâm tư quan tâm đến mình, lúc này cũng không phải thời cơ tốt để can thiệp vào, chỉ càng biến khéo thành vụng. Cho nên nàng ta lặng lẽ lui ra.
Trần Thường tại này, lòng dạ tuyệt đối không đơn giản.
Cho dù mềm dẻo, nhìn như bị lép vế, nhưng mỗi một câu vừa rồi nàng ta nói đều trực tiếp uy Hi*p An Tiểu nghi. Đúng là Gi*t người không thấy máu.
Khương Nhiêu nhìn theo bóng lưng của nàng ta, kỳ thật trận đấu này nàng ta chỉ lo thân mình, phủi sạch sẽ. Trong lòng nàng không khỏi rét lạnh.
Vệ Cẩn tiến lên, muốn nắm tay Khương Nhiêu cũng bị nàng tránh đi, mà nàng lại cung kính trình lên lễ vật Tạ lão gia đưa.
“Nàng đang trách trẫm?” Vệ Cẩn đẩy món đồ Vu Đào bưng tới ra, “Các ngươi đều lui xuống đi.”
Khương Nhiêu mỉm cười, mặc hắn lật vai lại, “Bệ hạ đa tâm rồi.”
“Nữ nhân các nàng chính là nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy.” Hắn vỗ vỗ hai má nàng, “Cho nên trẫm đã sớm nói, trong cung không cần quá nhiều nữ nhân, rất phiền toái.”
Khương Nhiêu rốt cuộc bị hắn chọc cười, “Vậy về sau gọi Cao Ngôn đến hầu hạ bệ hạ, nô tì không quấy nhiễu sự thanh tịnh của ngài.”