Giao Chiến Trên đường cùng Triệu Yên trở về Hoa Chương Cung, cách Cung Chính Ti rất xa đã nhìn thấy đám người bắt đầu hành động, cung nữ thái giám rối rít chạy tới.
Đang lúc Khương Nhiêu tò mò, Diêu chưởng bảo cũng đi từ đầu kia tới, “Chưởng sự cô cô yêu cầu tất cả cung nữ nội đình đều phải qua đó, đi thôi.”
Đám người kia vây quanh đến mức con kiến chui không lọt, có tiếng nữ tử kêu khóc và tiếng roi quất nặng nề xen lẫn nhau vang lên.
Khương Nhiêu ló đầu ra hỏi, “Tại sao lại làm to chuyện như vậy?”
Diêu Dao nhìn bốn phía, ghé vào bên tai nàng, “Ngươi còn nhớ Tiểu Tú của ti sức không?”
Tiểu Tú hình như chính là tiểu nữ quan ngày đó cười nhạo mình ở giếng nước. Không ngờ rằng, chưa cách mấy ngày, nàng ta đã chịu cực hình này.
“Hôm qua y nương bên Thái y viện theo thông lệ đến nghiệm thân, Tiểu Tú kia thế nhưng đã mang thai bốn tháng!” Thần sắc Diêu Dao mờ mịt, không biết là thở dài hay là thế nào, biểu cảm vô cùng phức tạp, “Nàng ta không chịu nhận tội, chưởng sự cô cô mới xử lý nàng ta, quất roi hành quyết, răn đe, thật ra thì còn không phải là cho chúng ta xem…”
Khương Nhiêu nhìn cơ thể đầy máu không còn động đậy trên đài kia, cười lạnh nói, “Ta mới từ Lưu Sương Các ra, Bạch Dung hoa vì có thai mà lên chức cao, chúng ta làm nữ quan bên này, đã có người bởi vì có thai mà mất mạng. Người với người, quả nhiên lại không thể so sánh với nhau.”
Diêu Dao kéo kéo tay áo của nàng, “Đừng nói lung tung, để người ta nghe thấy thì phiền toái.”
Khương Nhiêu ngoái đầu nhìn lại, “Vậy ngươi có đi tố giác với ta nữa không?”
Diêu Dao không trả lời nàng mà chỉ khẽ thở dài một tiếng, “Tiểu Tú tuy rằng là người không đứng đắn, nhưng nàng ta lại còn có thể lấy mạng ra chống đỡ, nam nhân kia không biết liệu có áy náy…”
Kỳ thật từ xưa đến nay, nữ quan trong nội đình cấu kết với hoạn quan không ít, lợi dụng lẫn nhau, nắm giữ quyền thế, thủ đoạn kết bè kết cánh tuyệt không hiếm thấy.
Nhưng hoạn quan là người không có khả năng có con, cùng lắm là chơi trò ∂âм ô, tán gẫu để an ủi thôi. Mà người thông dâm với Tiểu Tú là một nam nhân bình thường không thể giả được.
Nếu đối thực (*) với thái giám, cấp trên có lẽ còn có thể mở một mắt nhắm một mắt, cấu kết với nam nhân như vậy, không thể nghi ngờ là cấm kỵ lớn nhất hậu cung, vì dâm loạn cung đình là tội lớn.
(*) đối thực: trong hậu cung, một số thái giám lấy các cung nữ làm vợ, có hẳn chế độ riêng cho các cặp vợ chồng này, gọi là “đối thực”
Trong đầu đột nhiên một ý niệm điên cuồng hiện lên.
Khương Nhiêu bỗng ý thức được, những việc thân thể này làm lúc trước, rốt cuộc là càn rỡ lớn mật đến cỡ nào!
Tiểu Tú bởi vì tư thông quan hệ bất chính, liền bị xử quyết, nhưng nếu có một ngày tra được đến đầu mình, không biết lại là tình cảnh gì…
Càng nghĩ, Khương Nhiêu lại càng thôi thúc muốn nghiệm minh chính bản thân mình.
Nàng nhịn xuống cơn sóng cuồn cuộn trong dạ dày, kéo Diêu Dao bước đi. Nhưng không đi được vài bước, đã bị người từ phía sau gọi lại, “Cô cô rớt khăn tay rồi.”
Đó là một giọng nam hơi mềm mại, Khương Nhiêu quay đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy một nam nhân lạ mặt.
Nói đúng ra, là nửa nam nhân.
Một thân y phục hoạn quan xanh đậm, nhìn hoa văn trên cổ tay áo thì ước chừng là thái giám chưởng án, đều không phải tổng quản quyền cao chức trọng gì, nhưng cũng không phải là thái giám thấp nhất chờ sử dụng.
Nhận lấy khăn tay, Khương Nhiêu mới nhìn kỹ dung mạo của hắn, không khỏi thở dài trong lòng, vóc người hắn cao gầy, mặt mũi anh tuấn, chỉ là có hơi chút nữ khí, đặt ở trong đám người có thể coi là tuấn tú lịch sự.
Nhưng vì sao trên đời trăm ngàn con đường, hắn sao lại chọn một con đường thấp hèn, ti tiện như vậy. Quả nhiên là đáng tiếc.
“Tạ công công.” Khương Nhiêu cũng không quen hắn, nhưng nhìn tướng mạo cũng không phản cảm, có lẽ là ở trong cung đã gặp qua tên thái giám Ngô Trung kỳ quái hơn, nên người trước mắt rất là nhẹ nhàng khoan khoái.
Ai ngờ người nọ cũng không rời đi, ngược lại cùng đi với hai người bọn họ, “Cô cô có lễ, tại hạ là Phùng Uyên chưởng án phủ nội vụ, không biết cô cô xưng hô thế nào?”
Khương Nhiêu lại nhìn gương mặt trắng nõn sạch sẽ của hắn, ngượng ngùng nở nụ cười, “Điển y của ti y.”
Phùng Uyên vừa nghe thì nhân tiện nói, “Nghe đại danh của Khương cô cô đã lâu, tay nghề thêu thùa phi phàm.”
Khương Nhiêu căng khóe miệng, thầm nghĩ không ra, tin tức của tiểu thái giám này thật linh hoạt, “Không dám nhận cô cô, nếu luận về cấp bậc quan lại, chúng ta chẳng phân biệt được cao thấp, vẫn cứ gọi thẳng tên họ cho thỏa đáng.”
Phùng Uyên lại đi cùng mấy bước, Khương Nhiêu đột nhiên bắt lấy tay Diêu Dao, “Xem trí nhớ của ta này, đã quên đồ ở Lưu Sương Các, ngươi theo ta trở về một chuyến.”
Diêu Dao rất phối hợp, chuyển sang đường khác, hai người mới bỏ Phùng Uyên kia lại.
Diêu Dao mờ mịt nhìn nàng, “Thái giám vừa rồi hình như có chút ý tứ không bình thường với ngươi.”
“Chớ có suy nghĩ bậy bạ, chẳng qua là bèo nước gặp nhau mà thôi.” Khương Nhiêu nghẹn lời một chút, nàng tự nhận còn chưa đến mức ung dung đối mặt với một người bán nam bán nữ mà nảy ra ý nghĩ gì khác.
Diêu Dao còn muốn nói chuyện gì đó, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Trở lại Phi Yên Cung, Ngô ti y tìm Khương Nhiêu đã một hồi lâu, tất cả cung nhân tề tụ ở khuê phòng, phân công nhiệm vụ một phen.
Cát phục của Hoàng hậu tất nhiên là phân lượng nặng nhất, vẫn là phân cho Khương Nhiêu, Trương Trân Nhi và Triệu Yên đều phụ trách hai vị tiểu chủ còn lại, thủ hạ các nàng đều là lính mới, còn lại thì đảm nhận ít việc vặt vãnh, ví dụ như đường may hoặc là đan móc.
Vào buổi tối, Triệu Yên đem một xấp xiêm y ti chế mới làm xong mang vào phòng thêu thùa, cười nói, “Vương thượng nghi lại đây, nói bệ hạ ban cho Khương điển y bốn bộ xiêm y.”
Mọi người ngồi đó không hẹn mà cùng ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở Khương Nhiêu.
Lần này, thật ra là quân vương không nói đùa.
Khương Nhiêu đứng dậy, nở nụ cười yếu ớt, “Bệ hạ thưởng phạt phân minh, như vậy, các ngươi càng phải chăm chỉ nhiều hơn mới được, lần tới nên ban cho sẽ là các ngươi.”
Nghe vậy, sắc mặt mọi người mới dịu đi.
Tiếp xúc với Vương thượng nghi cũng đều không phải là lần đầu, nhưng trước sau nàng vẫn lo lắng quá mức.
Từ thời Tiên hoàng, nàng ta đã là nữ quan, còn có thể giữ vững chức vị đến vương triều này, phụng dưỡng hai triều. Ngay cả Lý Phi quyền cao chức trọng cũng phải ẩn lui canh giữ lăng mộ Chính Đức Đế.
Nữ quan thượng nghi hầu hạ ở ngự tiền, trên có thể phụ tá Hoàng đế, dưới có thể chỉ bảo phi tần, tuy là tứ phẩm, nhưng thực quyền rất lớn, rất nhiều tiểu chủ địa vị không cao hoặc mới vào cung đều muốn lấy lòng, để sau này lên chức thuận lợi.
Có thể thấy được, người này không phải tâm cơ bản lĩnh quá sâu, vậy có thể kết luận nàng ta sớm đã là nội ứng Vệ Cẩn cài vào.
Bất luận là loại nào, cũng không phải là người lương thiện.
Hai người khách khí một phen, trước khi đi, Vương thượng nghi vẫn chỉ nói một câu, “Đừng phụ thánh ân.”
Khương Nhiêu hết lần này đến lần khác suy đoán hai chữ thánh ân, lại tựa như một chút cũng không cảm thấy vinh hạnh.
Tưởng Anh một thân quan phục mới tinh từ bên ngoài trở về, nắm hai bản chép tay, bước chân chầm chậm mà vào, còn lắc lư dáng người theo gió, có thể nhìn ra nàng ta đã tốn không ít công phu.
Lúc trước khi ở Khương phủ, Khương Anh tuy rằng nhân duyên tốt, nhưng dáng vẻ trước sau lại khiếm khuyết rất nhiều, không thể so với vẻ thanh tú xinh đẹp tao nhã hiện giờ.
Tưởng Anh chợt nghe thấy chuyện Hoàng thượng ban cho tẩm y lúc vừa từ ti chế trở về, khi Lưu ti chế chúc mừng ti y nàng ta được bệ hạ chiếu cố nhân tài, nàng ta cũng chỉ vui vẻ đáp lại.
Nhưng Khương Nhiêu này bất quá chỉ là nữ quan ti tiện, cho dù thăng điển y cũng không mấy thanh nhã, bệ hạ ban mấy bộ đồ mới cho mình, nhưng trở về liền thưởng người khác.
Nhất thời, mấy bộ đồ mới kia cũng không còn giá trị gì.
“Đến lúc lĩnh tiền tiêu hàng tháng rồi, Ngô ti y không ở đây, ngươi hãy thay mặt đi nhận.” Tưởng Anh lấy lệnh bài ra, bình thản đưa tới tay Khương Nhiêu.
Khương Nhiêu nắm lấy lệnh bài, “Cuối tháng chi tiêu hơi nhiều, cần phải lĩnh nhiều chút?”
Tưởng Anh gật gật đầu, “Hoàng hậu nương nương thưởng chúng ta gấp đôi tiền tiêu hàng tháng, khi nào lĩnh thì cũng đủ dùng.”
Phủ nội vụ cách Hoa Chương Cung không xa, Khương Nhiêu lần trước đã theo Ngô ti y tới một chuyến, tiểu thái giám cao thấp qua lại không ngớt, nhưng nàng không chút nào để ý mà đi thẳng đến khố phòng.
Vén rèm vải lên, nàng gõ nhẹ vào cửa, lễ phép hỏi, “Tiền tiêu hàng tháng của thượng phục cục lĩnh ở đây?”
Người ngồi trước án thư ở bên trong nghe vậy thì ngẩng đầu, thấy nàng đến đây, đã đứng dậy tiến lên đón, “Còn thiếu thượng phục cục các ngươi chưa lĩnh, Tiểu Việt Tử đem qua cho Khương cô cô đi.”
Thật khéo, người nói chuyện đúng là thái giám chưởng án Phùng Uyên mới vừa rồi gặp ở trên đường.
Khương Nhiêu nhớ tới lời Diêu Dao nói, nhất thời hơi cảnh giác, nàng thà rằng cả đời không lấy chồng, cũng không muốn làm loại chuyện này.
“Làm phiền Phùng công công.” Nàng liền đi qua nhìn Tiểu Việt Tử gói lại, thuận tiện kiểm kê số lượng.
“Hoàng hậu nương nương hạ chỉ thưởng thượng phục cục tiền tiêu hàng tháng gấp hai lần, có lẽ phủ nội vụ đã nhận được thông báo?” Nàng thấy Tiểu Việt Tử hình như chỉ gói phân lượng một tháng.
Phùng Uyên hơi nhíu mày, có chút lúng túng, “Ý chỉ thì đã nhận được, nhưng bố trí thế nào, vẫn là phải xin chỉ thị của Lục công công mới được, chúng ta không thể một mình làm chủ.”
“Vốn tưởng rằng sẽ không phiền toái như vậy.” Khương Nhiêu lầm bầm lầu bầu nói, Phùng Uyên liền chắp tay, “Ta dẫn cô nương đi tìm Lục công công, chắc chắn cô nương có thể thuận lợi nhận được.”
Khương Nhiêu cười gật đầu, “Vậy làm phiền công công.”
Phùng Uyên vô cùng thẳng thắn, “Không cần khách khí.”
Vòng qua tiền viện, lại đi qua mấy phòng xá mới đến được phòng của Lục công công.
Dọc theo đường đi, Phùng Uyên rất nhiệt tình, thỉnh thoảng hỏi vài chuyện công việc hằng ngày, Khương Nhiêu đành phải hời hợt đáp lại, nghĩ rằng lần tới sẽ không đến đây nữa.
Như tổng quản thái giám Lục Đức Toàn vậy, đãi ngộ vô cùng tốt, không chỉ sống riêng ở cung xá của mình, còn có tiểu thái giám hầu hạ bên người, cũng có phòng bếp, có thể ăn uống riêng biệt.
Tiền tài gom lại, khoe khoang quyền vị, nói là làm mưa làm gió cũng không quá đáng.
Lục Đức Toàn đang nằm uống trà trên xích đu, Phùng Uyên liền thay Khương Nhiêu báo với gia môn, “Thượng phục cục đến lĩnh gấp đôi tiền tiêu hàng tháng, phải xin chỉ thị của công công, chúng ta mới chấp hành được.”
Lục Đức Toàn thấy Phùng Uyên đến đây, vẫn cho chút mặt mũi mới ngồi thẳng người dậy, “Phủ nội vụ chính là một ngôi sao lớn đã tắt, các cung các điện đều đến chỗ chúng ta đào móc, nếu giao thêm nữa thì phải đón gió bấc thôi.”
Nói đến nước này, Khương Nhiêu cũng không thể nhịn nữa, “Cũng không phải là thượng phục cục muốn tới đòi món hời, đây thật là ý chỉ của Hoàng hậu, nếu công công không tin thì có thể xin ý kiến của Tử Thần Cung. Nhưng lĩnh tiền là nhiệm vụ của ta, hôm nay nhất định phải lĩnh được, xin công công đừng làm khó.”
Lục Đức Toàn thấy nàng miệng lưỡi bén nhọn, không khỏi nhìn qua, nhìn kỹ thì nhất thời trước mắt sáng ngời.
Nữ quan này xinh đẹp trắng nõn, khuôn mặt kiều diễm, hắn nuôi hai vị thi*p thất ở ngoài cung đều không hơn nàng nửa phần.
Khương Nhiêu nói xong thì vốn tưởng rằng Lục Đức Toàn kia sẽ có chút mất hứng, ai ngờ vừa nhấc đầu, hắn lại đi tới, trên mặt lộ ra ý cười hiền lành, “Vị cô nương này nói có lý, chúng ta còn cần phải xem lệnh bài mới được.”
Không ngờ có thể thuận lợi như vậy, Khương Nhiêu liền đưa lệnh bài của Tưởng Anh qua, Lục Đức Toàn kia đưa tay, không chỉ nhận lệnh bài mà còn nhéo một cái nặng nề lên tay Khương Nhiêu.