Quy Phục - Chương 32

Tác giả: Dư Ngã Bạch Lộc

Câu hỏi đó của Chung Diệc Tâm vốn dĩ chỉ để trêu anh, ai ngờ anh lại muốn thật.
Lúc Trần Hiêu vừa mới vào, tuy cô có ngửi thấy mùi rượu trên người anh, nhưng khi anh bế cô về giường thì bước chân vẫn rất ổn định, cô còn tưởng là anh không say. Nhưng nếu không say, sao anh lại khác thường như vậy, còn ấn tay cô lên người anh nữa?
Diêm Vương dễ chọc, ma men khó chơi! Chung Diệc Tâm thở dài, thôi, hôm cô uống say, hình như cũng khiến người đàn ông này không mấy dễ chịu, cởi cúc áo hộ anh thôi mà, không phải chuyện gì khó.
Cô ngồi trên giường, còn Trần Hiêu bình tĩnh đứng trước mặt cô. Anh quá cao nên cô không thể không nghển cổ lên được, cô giơ tay, bắt đầu cởi từ nút trên cùng, mà anh thì vẫn không nhúc nhích, miệng còn mỉm cười như đang cố ý thưởng thức dáng vẻ bối rối của cô.
Cô không nhịn được bèn bĩu môi, đúng là tác phong của cậu chủ.
“Anh khom lưng xuống một chút được không? Em không với tới.”, Chung Diệc Tâm hờn trách.
Anh nghe lời cô, khom lưng xuống, cũng bởi anh chịu phối hợp nên cô mới có thể dễ dàng cởi bỏ mấy chiếc cúc áo chướng mắt kia, để lộ ra cơ bụng rắn rỏi của anh.
Quá gần, cô sắp bị mùi rượu trên người anh thấm say rồi. Cô giơ tay định đẩy anh ra, nhưng hơi thở nóng rực của anh cứ quẩn quanh bên tai cô, cô có cảm giác, lông tơ trên tai mình đều dựng đứng hết cả lên rồi.
Thật muốn kêu cứu mạng!
Trần Hiêu không nói câu nào, bỗng dưng nhấc cô lên rồi tiện đà ngồi xuống. Vì thế, cô lại ngồi trên đùi anh, mà tư thế kỳ quái này khiến đầu anh hoàn toàn vùi vào cổ cô. Hơi thở anh nóng rực, nhưng mái tóc lại lạnh giá, điều này làm cho anh như một con sói hung mãnh bị mưa xối ướt, khuất phục trong lòng cô, khiến cô không khỏi mủi lòng.
Cô bất giác xoa mái tóc ẩm ướt của anh, trong lòng thầm muốn đi tìm khăn lau cho anh, ngộ nhỡ bị cảm thì sao chứ.
Trần Hiêu ôm chặt lấy thắt lưng cô, giọng nói khàn khàn, “Sao không gọi điện cho anh?”
“Hả?”, cô không hiểu.
“Em chưa bao giờ gọi điện cho anh cả.”, giọng của anh chứa âm mũi, “Cũng không add Wechat với anh.”
Chung Diệc Tâm cúi đầu cười, “Ngày nào anh cũng bận như thế, em sợ quấy rầy anh thôi mà.”
“Lấy cớ, không muốn gọi thì cứ nói thẳng ra.”, anh từ từ nhắm hai mắt lại, dáng vẻ rầu rĩ không vui… Được rồi, thật ra anh như vậy cũng không khác bình thường nhiều lắm, vẫn lãnh đạm thờ ơ nhưng không đánh mất vẻ ngạo mạn. Cũng may, hàng mi của anh đủ dài, lúc anh nhắm mắt lại thì có thể che đi đôi chút vẻ dữ dằn, tuy không phải quá bình dị gần dũi, nhưng cũng đủ khiến người ta say mê.
Chung Diệc Tâm kinh ngạc bởi sự yếu đuối bất thình lình của anh, lại nhanh chóng nhận ra, con người vốn là một cá thể mâu thuẫn, huống chi, trong một đêm mưa không ai quấy rầy như thế này, kiểu cảm xúc nào cũng có thể nảy sinh.
Cô vô cùng vui lòng được chia sẻ thời khắc bí mật như vậy với anh, cô thừa nhận, lý do kia đúng là viện cớ, không gọi điện cho anh là vì cô vẫn chưa xác định, nên hình dung mối quan hệ giữa hai người như thế nào.
Hồi còn bé, lần gặp gỡ đó chỉ như bèo nước gặp nhau, anh cứu cô, cô từng dựa dẫm vào anh mà chẳng có lý do. Nhưng hiện giờ có phải yêu không? Cô không chắc chắn.
Cho tới nay, xung quanh cô không thiếu người theo đuổi, lúc người khác giới tỏ tình, cô luôn cảm thấy hoang mang, cũng cảm thấy thật áy náy, bởi cô không thể nào đáp lại tình cảm của họ.
Trong giới du học sinh, người có kinh nghiệm yêu đương bằng không như cô cực kỳ hiếm. Cô xinh đẹp, lại tài hoa, chỉ cần cô đồng ý, đương nhiên sẽ có thể tạo được nhiều mối quan hệ. Cô cũng từng hẹn hò với mấy anh chàng có ngoại hình và tính cách tốt, nhưng chỉ theo quy tắc bất thành văn của phương Tây, từ “date” đến “in relationship”, có một khoảng cách không ngắn, mà chỉ sau vài lần hẹn hò, cô đã có thể xác định mình không muốn gì.
Lúc nghe được cái tên “Trần Hiêu” từ chỗ Chung Kỳ Nhạc, sau lại biết chắc là anh, ngay chính bản thân cô cũng nghi hoặc, tại sao lúc ấy cô chẳng hề do dự.
Suy nghĩ của cô lúc đó là, đã là anh ấy, có gì mà không thể?
Đêm tân hôn, cô đưa cho anh tờ thỏa thuận ly hôn, là cô nhờ luật sư soạn sẵn trước khi cưới, hoàn toàn có giá trị về mặt pháp luật. Giao ước một năm, cô đánh cược với anh, nhưng hơn cả là đánh cược với chính mình.
Sau khi phát hiện Trần Hiêu thật sự không nhớ ra mình, tiếc nuối nhiều, nhưng không thiếu sự thoải mái. Cô không mong họ lấy mốc buổi tối năm ấy làm thời điểm quen nhau, dù sao thì ngày đó cô còn quá bé, lại tùy hứng, đứng trước mặt anh chỉ là một đứa trẻ con, nhưng hiện tại, cô hi vọng họ có thể bắt đầu một mối quan hệ ngang hàng.
Cô thành công rồi ư? Trước mắt vẫn chưa thể chắc chắn, nhưng ít ra, vào giờ phút này, mặc dù cô không theo bất cứ tôn giáo nào, nhưng nếu quả thật trên đời có thần thánh, cô sẽ thầm cầu nguyện cho cơn mưa này vĩnh viễn đừng tạnh, cho cơn say của anh vĩnh viễn đừng qua.
“Thế sau này ngày nào em cũng gọi điện cho anh được không?”, cô nhẹ giọng dỗ dành anh, mà câu này cũng là lời cổ vũ của cô với mình. Tầng sương chắn ngang giữa hai người họ, anh đã chịu bước qua, vậy thì cô cũng nên biểu hiện tốt một chút.
Huống chi, cô đã bao giờ ôm ấp thân mật với người khác giới như thế này đâu! Thậm chí cô có thể cảm nhận được cơ thể rắn chắc của anh, hơi thở ẩm ướt, da thịt nóng bừng, cứ thế từ từ thấm qua từng tế bào của cô. Vạt áo sơmi của anh mở phanh, đầu anh vùi vào cổ cô, tay cô không biết đặt vào đâu, đương nhiên là không thể chống lên иgự¢ anh, vậy nên cô đành phải ôm đầu anh, nhẹ nhàng mát xa cái gáy cứng ngắc của anh, còn những chỗ khác, cô không dám chạm vào.
Dù sao, cô đã có thể cảm nhận được sự thay đổi khác thường từ cơ thể của người đàn ông, đùa sao, tư thế khăng khít thân mật như vậy, chẳng che giấu được gì cả.
Đến lúc này, cô còn có thể phân tâm mà nghĩ đến một chuyện: Chẳng phải người ta vẫn bảo là đàn ông khi say không thể “lên” được hay sao? Thế này… là anh không bình thường, hay là vốn dĩ không say?
Chung Diệc Tâm không kiềm chế được bèn đẩy đầu Trần Hiêu, “Anh có nghe thấy lời em nói không?”
Anh dụi mặt vào trước иgự¢ cô, lầm bầm “ừ” một tiếng, lại đè tay cô xuống, tự ấn mạnh vào gáy như thể chê cô làm không đủ lực.
Cô thấp giọng ho khẽ một tiếng, định bụng rời khỏi người anh, chiếc váy cô mặc vừa mỏng vừa ngắn, bị anh ôm như vậy, cô cũng sắp không thở nổi rồi.
Cô đang định đẩy anh ra thì bất chợt điện thoại đổ chuông, liên tục rung ù ù bên gối. Cả hai đều thoáng sửng sốt, một lát sau, cô mới nhận ra là điện thoại của mình.
Chung Diệc Tâm nhíu mày với anh, ý bảo anh buông cô ra, ai ngờ anh lại càng siết chặt vòng tay, còn khiêu khích nhếch mép cười với cô.
Hết cách, cô đành bất đắc dĩ trừng mắt lườm anh một cái, nhưng ánh mắt ngập tràn ý cười, không hề có lực sát thương.
Chung Diệc Tâm giơ tay ra khều lấy chiếc di động, chỉ liếc thoáng qua màn hình, khuôn mặt cô lập tức hiện vẻ lo lắng, đôi môi mím chặt, ánh mắt bất an xen lẫn căm hận. Không cần nói gì, chỉ ngôn ngữ cơ thể đã đủ để chứng minh, cô cực kỳ phản cảm với cuộc gọi này.
Trần Hiêu nghiêng đầu liếc nhìn màn hình điện thoại, một dãy số nước ngoài dài ngoằng, anh thấp giọng hỏi, “Ai vậy?”
Chung Diệc Tâm nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, do dự một lát, cô mới ngập ngừng trả lời: “Mẹ…em.”
Đã lâu không gọi, cô cảm thấy từ đó thật xa lạ.
Câu chữ chỉ có thế, cô không biết nên giải thích thế nào nữa. Cô chưa từng nhắc đến Diêu San với Trần Hiêu, càng đừng nói đến việc cô kể về mối quan hệ phức tạp giữa mình và bà ta. Đây là lần thứ hai, cô tỏ ra khác thường trước mặt anh.
Kinh nghiệm nói cho cô biết, có vài chuyện, mặc dù là người bên gối, nhưng cũng không thể tùy tiện kể được.
Di động vẫn rung, có vẻ người ở đầu bên kia không hề có ý định dừng lại. Bằng hiểu biết của cô về Diêu San, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một kiểu uy Hi*p, cô nắm chặt chiếc điện thoại, do dự không biết nên bắt máy hay không.
Nếu tắt máy, Trần Hiêu sẽ hỏi cô là vì sao, rồi cô sẽ phải trả lời như thế nào?
“Không muốn nghe thì đừng nghe.”, anh bình thản nói, đưa tay giật lấy chiếc di động trong tay cô, không buồn nhìn cái nào đã ấn nút tắt máy, sau đó lại tắt nguồn rồi quẳng xuống giường. Anh nhắc Chung Diệc Tâm, “Sáng mai mở lại mà còn gọi nữa thì em cứ tắt máy đi.”
Ngay cả một câu tại sao anh cũng không hỏi, Chung Diệc Tâm ngỡ ngàng nhìn chuỗi hành động lưu loát của anh, ánh mắt anh đã khôi phục vẻ tỉnh táo, hết say nhanh vậy sao?
Cô cúi đầu đáp, nhìn màn hình di động tối đen, cô cảm giác trong lòng yên bình hẳn, thần kinh thả lỏng, điều này khiến cô đột nhiên có cảm giác muốn nói hết ra những gì đã giấu bấy lâu. Cô nhìn Trần Hiêu chằm chằm, gần như là thốt lên, “Em không muốn nói chuyện với bà ta, không muốn gặp bà ta, không muốn người khác nói bà ta là mẹ em…”
Cô nói rất nhanh, hai mắt đều đỏ hoe, cảm xúc đè nén đã lâu không có chỗ xả, sau khi bùng nổ, cô lại hối hận, sao lại thất thố như vậy chứ!
Khi còn nhỏ, Chung Diệc Tâm tốn rất nhiều công sức mới chấp nhận được sự thật rằng mẹ đẻ không yêu cô. Nhưng một sự thật còn lớn hơn là, một đứa trẻ không thể lựa chọn bố mẹ mình được, trong một xã hội trọng đạo đức, con cái phải yêu cha mẹ vô điều kiện, thế nên, cô không thể nói hết những ấm ức của mình cho người khác nghe, bằng không cô sẽ là đứa con bất hiếu, phản nghịch. Với người ngoài, Diêu San dù có sai đến đâu, thì cô vẫn không thoát được câu “Dù sao bà ấy cũng là mẹ cháu.”.
Sự tồn tại của Dương Hiểu Vi đã khỏa lấp rất nhiều cho những thiếu thốn tình mẹ của cô, nhưng dù cho bà có từ ái đến đâu, cũng không thể tâm sự với Chung Diệc Tâm về chuyện của Diêu San, bà là mẹ kế, bà có thể yêu thương Chung Diệc Tâm, nhưng với đề tài mẫn cảm đó thì không thể không nhượng bộ.
Thế nên, cô cũng không thể nói ra hết được.
“Thôi, không sao rồi.”, Trần Hiêu ôm lấy cô, nhỏ giọng an ủi. Anh hôn lên mái tóc cô, rồi đi xuống vầng trán cô, xuống tóc mai, dịu dàng, cẩn thận liếm đi giọt lệ trên khóe mắt cô. Mới đầu còn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng không thể đủ được, anh đỡ lưng cô ngả ra sau, rồi từ từ nhắm hai mắt tìm kiếm đôi môi cô. Khắp căn phòng tràn ngập mùi hương trên mái tóc cô, rất dịu, rất thanh, nhưng rồi anh lại ngửi thấy mùi rượu trên người mình.
Anh dừng lại, gạt bỏ lọn tóc lòa xòa trước trán cô, ánh mắt đầy ủ rũ.
Không uống rượu có phải tốt rồi không!
Gương mặt Chung Diệc Tâm hiện vẻ hoang mang, ánh mắt gần như mất đi tiêu cự, còn không chờ cô có phản ứng, Trần Hiêu đã nhấc cô xuống khỏi đùi mình, khẽ xoa đầu cô, “Anh đi tắm đã, chờ anh.”
Sau đó, anh đi về phía phòng tắm.
“Chờ anh làm gì?”, Chung Diệc Tâm giữ anh lại.
Anh dừng lại, nhìn cô bằng vẻ mặt cổ quái, giọng điệu trêu tức cất lên, “Em nói xem, để làm gì?”
Chung Diệc Tâm chăm chú nhìn anh vài giây, rồi bỗng nhiên chuyển sang chuyện khác, “Trần Hiêu, đêm hôm đấy em không về, chẳng phải anh đã hỏi em đi đâu sao? Bây giờ còn muốn biết không?”
Cô vốn tưởng, bằng tính cách của anh, chắc chắn sẽ nói không muốn biết. Nhưng ai ngờ, lúc này anh lại phối hợp “ừm” một tiếng, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc, có lẽ là đang cảm thấy tư duy của cô xoay chuyển quá nhanh.
Lòng nao nao, cô nhìn anh với đầy vẻ dịu dàng. Đó là một góc nhỏ bí mật của cô, bất kể là Triệu Cẩm Tranh, Nghiêm Đông, hay cả Chung Diệc Thanh… cô đều không nói, thậm chí, nếu không phải Trần Hiêu phát hiện ra sớm như thế, thì cô cũng không định nói ra.
Nhưng hiện giờ, cô đột nhiên rất muốn cho anh biết, giống như một đứa trẻ giấu cây kẹo mình thích ở một góc, dù cho hỏng cũng không muốn chia sẻ với ai, nhưng lúc này, cô muốn đưa cây kẹo của mình cho anh, không thể không được.
“Đi không?”, Chung Diệc Tâm bổ sung một câu, trong mắt hiện rõ vẻ vui sướng, “Em chưa từng dẫn ai đến đấy đâu.”
Trần Hiêu nhìn đồng hồ, sau đó hỏi cô bằng vẻ không thể tin được, “Bây giờ?”, anh nâng cổ tay lên cho cô xem đồng hồ, đã là ba rưỡi đêm rồi.
Cô chớp mắt, ngượng ngùng cười với anh. Hiện giờ quá muộn rồi, nhưng dù thế, cô vẫn muốn đưa anh đi, muốn kéo anh nhập hội làm đồng minh với mình.
Chung Diệc Tâm là người thuộc phái hành động, đầu óc nóng lên, cô liền bám lấy cánh tay anh rồi đứng dậy, hôn “chụt” một cái vào má anh, sau đó ôm tay anh nũng nịu, “Được không? Đi đi mà!”
“Nếu anh không đi, đêm nay em có cho anh ngủ yên không?”
Chung Diệc Tâm nghĩ ngợi một lúc rồi nghiêm túc lắc đầu, “Nhất định không.”
Lại còn nhất định không nữa… Anh bật cười, híp mắt nhìn cô, vẻ mặt vừa kiêu căng lại đắc ý, “Thật là chưa từng đưa ai đến không?”
“Em thề!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc