Từ lúc tự ngồi vào xe của Trần Hiêu, tay chân Chung Diệc Tâm không để yên một phút nào, lúc thì nghịch tấm bùa bình an treo ở đầu xe, lúc thì lắc lắc cái gương chiếu hậu, rồi thỉnh thoảng lại ngó ra sau như thể ở đó có ai đang trốn vậy.
“Nghịch thích không?”, ở lần thứ tư cô lắc cái gương, rốt cuộc Trần Hiêu cũng phải lên tiếng.
Chung Diệc Tâm thật thà trả lời: “Không thích.”
“Thế thì đừng nghịch nữa.”, Trần Hiêu kéo tay cô xuống, lại lạnh nhạt hỏi, “Cô lên đây làm gì?”
“Tôi thấy anh nên ra chào một cái, nhân thể vào trải nghiệm xe của anh một chút.”, cô nở nụ cười, như thể cực kỳ vui vẻ, “Đây là lần đầu tiên tôi ngồi lên xe của anh.”
“Đây là xe, không phải là con tàu vũ trụ cuối cùng nhân loại dùng để rời khỏi Trái Đất, có gì mà vui như thế chứ.”
Chung Diệc Tâm bĩu môi: “Tàu vũ trụ có gì hay chứ, tôi cứ thích ngồi lên xe của anh đấy, rộng rãi, thoải mái… Trần Hiêu, anh có biết đua xe không, đưa tôi đi đua xe đi!”
Cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt sáng lấp lánh, hai gò má hơi hồng, trông vô cùng trẻ con.
Lúc này Trần Hiêu mới ngửi thấy mùi bia nhàn nhạt trên người cô. Thì ra là có uống, chẳng trách nói nhiều như vậy. Anh cáu kỉnh nói: “Không biết, cô mau quay lại đi, cả một đống người đang đợi cô kia kìa, tôi đi đây.”
“Đi đâu?”, ánh mắt cô hơi mơ hồ.
Trần Hiêu đáp lời ít mà ý nhiều: “Về khách sạn, ngủ.”
“Thế đưa tôi đi cùng có được không? Trong nhà ồn ào quá, phiền ૮ɦếƭ mất, đưa tôi đến chỗ nào yên tĩnh ngủ đi.”, cô thỏ thẻ nói, trông dáng vẻ đến là ngoan ngoãn.
Trần Hiêu hơi cứng họng, anh trả lời trong vô thức: “Không, muốn đi thì cô tự đi mà đi.”
Chung Diệc Tâm nhìn anh, rồi nói bằng giọng đầy ý nhị, “Tôi không mang chứng minh, anh đặt phòng hộ tôi.”
Cô không cần nói quá rõ ràng, chỉ bằng ánh mắt nhìn chằm chằm đó thôi, cô đã biểu đạt ý tứ là vừa nãy cô nghe thấy lời của cô ả tóc hồng nói rồi.
“Lên lấy.”, mặt Trần Hiêu không biến sắc.
Chung Diệc Tâm không hề bị đả kích vì sự lãnh đạm của anh, cô thong thả nói: “Tôi không có chứng minh.”
Cô giẫm xuống tấm nệm mềm trong xe, bàn chân khẽ ngoe nguẩy, động tác nhẹ nhàng lại đầy vẻ vui thích. Cô đã tẩy trang, gương mặt thanh tú, sạch sẽ, làn da trắng nõn nà.
Cô thật biết cách nói dối không chớp mắt.
Giống như lúc chiều cô nói mình khó chịu vậy.
Trần Hiêu khẽ cười, “Vừa nãy thấy cả rồi, sao không ra giải vây giúp tôi sớm một chút?”
“Tự anh cũng xử lý được mà, biểu hiện của anh rất khá, không chỉ chặt đứt lòng tơ tưởng của người ta, mà có khi xong việc còn bị người ta chửi rủa cho một trận nữa.”, Chung Diệc Tâm tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc, như thể đang thật lòng khen ngợi anh.
Trần Hiêu mỉm cười, “Tôi nói chuyện rất khó nghe phải không? Không vừa tai phụ nữ.”
Anh nói như vậy, nhưng vẻ mặt thì lại như chẳng hề quan tâm.
“Là vô cùng khó nghe ấy, nghe xong chỉ muốn táng cho anh một trận.”, Chung Diệc Tâm gật đầu, tỏ vẻ tán thành, nhưng rồi cô lại thì thầm nói, “Nhưng vẫn là một người rất dịu dàng đấy…”
Câu nói cuối cùng, cô nói rất khẽ, nhưng trong không gian kín mít, Trần Hiêu lại nghe vô cùng rõ ràng, anh gần như còn tưởng mình nghe lầm.
Anh nhìn Chung Diệc Tâm với vẻ không thể tin nổi, rốt cuộc cô đã uống bao nhiêu mới có thể thốt ra được những lời như thế này?
Không đợi anh nói, Chung Diệc Tâm lại hỏi: “Anh tự biết mình nói khó nghe, sao không sửa đi?”
“Sửa cái gì, tôi là thế đấy, với lại nếu tôi sửa rồi, còn đến phiên cô nói nữa sao?”, Trần Hiêu độc miệng trước sau như một, nói xong, anh thảnh thơi dựa vào ghế, bộ dạng trông vô cùng thoải mái.
Bầu không khí trầm mặc chốc lát, anh còn tưởng cô giận.
Ai ngờ Chung Diệc Tâm lại gật đầu thật mạnh rồi bùi ngùi nói: “Có lý, thế thì anh cứ tiếp tục như vậy đi, tôi ủng hộ anh.”
Đáy mắt anh hiện ra một vẻ hứng thú khó tả.
Màn đêm ngày càng u tối, thỉnh thoảng lại có tốp năm tốp ba trai gái đi ra khỏi biệt thự. Nhìn thấy chiếc Bentley đỗ hiên ngang ngoài cổng, dù có cửa sổ ngăn cách, nhưng họ vẫn tò mò nhòm vào bên trong.
Chung Diệc Tâm không hề có ý định xuống xe, cô không sợ lời nói lạnh lùng của Trần Hiêu, cũng chẳng ngại thái độ từ chối của anh, giống như vừa rồi cô chẳng chào hỏi câu nào đã chui tọt vào xe anh vậy. Trần Hiêu có cảm giác, trước mặt anh, cô không hề biết sợ. Thậm chí anh còn có suy nghĩ, kể cả anh cay nghiệt đuổi cô xuống xe, cô cũng có hàng trăm cách để ở lại, hơn nữa còn làm cho anh nghẹn họng không nói được câu nào.
Đột nhiên Trần Hiêu cảm thấy hơi đau đầu.
Cô đưa những người kia về nhà làm gì?
Anh là người hoặc không làm, đã làm thì phải làm cho xong, mặc kệ cô muốn làm gì, nhưng vẫn phải vào ngừng bữa tiệc lại, đuổi đám người kia đi, rồi phải về ngủ trên chiếc giường kia nữa.
“Trần Hiêu.”, cô gọi anh.
Anh bất động, chỉ liếc nhìn cô một cái.
“Tôi đói, đưa tôi đi ăn cái gì ngon được không?”, Chung Diệc Tâm chống cằm, xoa xoa bụng bằng vẻ tội nghiệp ghê gớm.
Trần Hiêu lạnh lùng nói: “Giả vờ thì giả vờ cho giống một chút, dạ dày của cô mọc ở bên phải à?”
Chung Diệc Tâm phì cười, đổi sang bên kia tiếp tục xoa, tiếp tục tỏ vẻ tội nghiệp, “Tôi đói…”
Trần Hiêu: “…”
…
KTV Ngự Để.
Trịnh Hàng và Dịch Thiếu Thần cùng uể oải dựa vào thành ghế sô pha đen, đang thấp giọng nói chuyện với nhau về một kế hoạch hợp tác làm ăn. Hầu Tử uống đến mức mặt đỏ lừ, ôm micro hát, không một câu nào đúng nhạc.
Dịch Thiếu Thần ôm một cô em xinh xắn trong lòng, thỉnh thoảng lại cúi đầu nói cười mấy câu với cô nàng, sau đó gào lên với Hầu Tử: “Đừng hát nữa! Thần hồn đều bị mày quét bay rồi!”
Nói xong, anh ta liền chuẩn bị tắt nhạc.
“Đừng có tắt! Cho tao hát nốt đã! Mày mà tắt tẹo nữa tao lại hát tiếp!”, Hầu Tử gào thét một cách bất chấp.
Dịch Thiếu Thần sắp phát điên đến nơi, anh ta nói với Trịnh Hàng: “Rốt cuộc Trần Hiêu có đến không? Không đến thì hôm nay giải tán đi, em thật sự không nghe nổi nữa rồi.”
Trịnh Hàng cười cười, đang định nói chuyện thì cửa phòng bỗng mở ra, Trần Hiêu bước vào, theo sau là một cô gái mặc áo phông đen.
Hầu Tử say khướt, chưa thấy rõ đó là ai đã cứng họng nói, “Được lắm Trần Hiêu, dám đưa em út đến, tẹo nữa em về mách chị dâu…”
Chung Diệc Tâm đứng lại trước mặt anh ta rồi mỉm cười, “Muốn mách gì thì mách luôn đi.”
Anh ta híp mắt nhìn cho rõ. Cô gái đang mỉm cười đây chẳng phải là người ở nhà hàng Thúy Hiên hôm trước hay sao? Cậu ta tỉnh rượu mấy phần, nhạc vào rồi mà quên luôn không hát, làm cho mọi người đều phá lên cười.
Không riêng gì anh ta, cả Trịnh Hàng và Dịch Thiếu Thần cũng đều cảm thấy vô cùng bất ngờ vì sự xuất hiện của Chung Diệc Tâm. Trịnh Hàng quen cô, thế nên tự nhiên đứng dậy chào đón cô. Dịch Thiếu Thần thì vỗ vỗ cô em bên cạnh, cô nàng ngầm hiểu, tự giác đi ra khỏi phòng bao, sau đó cũng không quay lại nữa.
Chơi thì chơi, nhưng Chung Diệc Tâm là thiên kim tiểu thư nhà họ Chung, lại là vợ của Trần Hiêu, để cô ngồi chung với một cô đào của KTV, thật sự là rất không tôn trọng.
Không chỉ thế, họ đồng loạt dụi hết thuốc lá đi.
Trần Hiêu gọi bồi bàn đến để đặt món, nhưng tối muộn chỉ có thể gọi mấy món đồ ăn nhanh đầy dầu mỡ, Chung Diệc Tâm chẳng có hứng.
Trịnh Hàng ngay lập tức đề nghị để nhà hàng Thúy Hiên mang đồ ăn tới, Chung Diệc Tâm không khách sáo, thoải mái chọn mấy món. Hiệu suất làm việc của nhà hàng rất cao, chỉ một lát đã mang đến.
Lần trước gặp nhau trong hoàn cảnh khá xấu hổ, cả Hầu Tử và Dịch Thiếu Thần đều không hiểu rõ được tính cách của Chung Diệc Tâm, lúc đầu rất câu nệ, sau đó phát hiện cô chỉ im lặng ngồi ăn, không trêu chọc gì họ, bầu không khí dần thân thiện hẳn lên.
Hầu Tử vừa nãy lỡ mồm, giờ vội vàng chữa ngượng, “Chị dâu, em nói chị nghe, Trần Hiêu là đàn ông tốt trong cả vạn người đấy, đi qua cả vạn bụi hoa mà không dính cái lá nào!”
“Hầu Tử, im cái mồm đi! Không biết nói thì đừng nói lung tung. Đây mà là lời khen à?”
“Đúng, đúng, đúng, em nói nhầm, Trần Hiêu căn bản là chưa từng đi qua bụi hoa nào, hoa có đẹp cỡ nào mà ᴆụng phải anh ấy là gãy giập hết, nói thô một tí thì là, độc thủ vùi giập hoa.”
Trần Hiêu lia ánh mắt lạnh lùng tới, anh nói mà mặt không chút cảm xúc, “Tôi thấy là cậu đang muốn bị vùi giập đấy.”
Chung Diệc Tâm nhoẻn miệng cười, cô hỏi: “Anh ấy vùi giập hoa thế nào, có thể nói cụ thể hơn một chút không?”
“Cái này em biết.”, Dịch Thiếu Thần cũng nhập hội, “Có một lần anh ấy uống say, thế là một cô minh tinh cứ bám lấy anh ấy, còn lên xe của anh ấy, sờ soạng khắp người anh ấy, kết quả là bị anh ấy đẩy ra ngoài…”
“Đẩy ra?”, Chung Diệc Tâm tỏ vẻ khi*p sợ.
Thế có toàn mạng không?
Trần Hiêu hơi xấu hổ, “Xe dừng, không đi. Mà, thật sự có chuyện đấy ư? Tôi chẳng nhớ gì cả.”
Chung Diệc Tâm chỉ cười.
Lúc ăn cô không thích nói chuyện, dáng vẻ cũng tao nhã, thư thái vô cùng. Tô cháo Đĩnh Tử[1], từ nóng hổi đến nguội dần.
Tóc của cô vừa dày vừa dài, lúc cúi đầu ăn cháo, cả suối tóc cứ xòa xuống. Trần Hiêu không nhìn nổi, phải đi ra ngoài xin cho cô cái dây buộc tóc.
Chung Diệc Tâm buộc tạm thành một cái đuôi ngựa, sau đó nở nụ cười ngọt ngào với anh, dưới ánh đèn trông càng xinh đẹp.
Trần Hiêu không để ý đến cô nữa.
Trịnh Hàng không nói nhiều, nhưng lại thu hết tất cả vào đáy mắt.
Hồi nhỏ, sau khi Chung Diệc Tâm được giao cho Diêu San, bà ta cũng chẳng quan tâm đến cô, cứ thế giao cô cho ông bà ngoại nuôi, trùng hợp là ở đúng khu nhà Trịnh Hàng, vì thế hai người cũng thường xuyên chơi với nhau.
Giao tình giữa anh ta và Trần Hiêu đã lâu năm, tính tình anh thế nào, Trịnh Hàng hiểu rất rõ, lời nói kia của Hầu Tử, nghe thì vớ vẩn nhưng lại chẳng vớ vẩn chút nào. “Độc thủ vùi giập hoa” được đặt trong dấu ngoặc kép, nhưng ngẫm ra thì không phải là không có lý.
Trịnh Hàng không thể ngờ hai người này lại cùng nhau tới đây.
Trần Hiêu không mấy tình nguyện trong cuộc hôn nhân này. Sau khi nghe nói hai người ở riêng, Trịnh Hàng không hề ngạc nhiên. Mới đầu anh ta cảm thấy hơi tiếc nuối, vì cuộc hôn nhân chỉ trên danh nghĩa của hai người, nhưng hôm nay anh ta chẳng bận tâm gì, thì lại phát hiện ra có chút kỳ lạ.
Đột nhiên, anh ta nảy ra một ý tưởng to gan.
…
Chung Diệc Tâm ăn xong liền ra ngoài rửa tay. Trịnh Hàng ngồi vào chỗ bên cạnh Trần Hiêu, hỏi anh định khi nào đến công ty trình diện.
Trần Hiêu không hòa thuận với bố đã lâu, mặc dù đã theo ý bà nội mà kết hôn, nhưng anh vẫn lần nữa mãi không đến tiếp nhận tập đoàn.
“Cuối tháng sẽ đến.”, Trần Hiêu lấy thuốc ra châm, rồi nói bằng giọng thờ ơ, “Ông ta muốn tôi làm việc mà lại không chịu buông tay, lấy đâu ra chuyện tốt như thế.”
Trịnh Hàng cười cười, không đưa ra bình luận về chuyện nhà anh, “Thế là còn khoảng hơn mười ngày nữa nhỉ? Vừa hay, tôi có một cái tour cực ngon, nhưng dạo này bận quá không đi được, trả cũng không trả được, hay là cậu đi đi?”
Nói xong, anh ta liền giơ di động ra. Trần Hiêu nhìn lướt qua, du lịch Tây Tạng bảy ngày.
Hầu Tử hóng hớt đến xem, vừa thấy là Tây Tạng, anh ta đã vội vàng nói: “Cái chỗ ૮ɦếƭ tiệt đấy, em không đi đâu, vừa chán vừa bị phản ứng cao nguyên, chả có gì hay!”
Trần Hiêu đưa tay ra gối sau đầu, thong dong nói: “Không ૮ɦếƭ tiệt tôi lại chẳng thèm đi.”
Trịnh Hàng lẳng lặng nở một nụ cười.
…
Lúc đưa Chung Diệc Tâm về, cả hai người đều vô cùng im lặng. Cô đã hết men say, giờ chỉ còn buồn ngủ. Đầu cô không ngừng gật gù.
Lúc đi ngang qua một ngã tư, cô hơi tỉnh táo lại một chút, vừa hay di động có chuông báo. Cô lấy ra xem, Trịnh Hàng gửi đến một đường link. Cô trả lời ngay lập tức, sau đó lại cất điện thoại đi.
Đã gần nửa đêm, trên đường chẳng còn mấy người, cửa sổ xe mở, gió lùa vào vừa mát mẻ vừa thoải mái.
Cô không kiềm chế được bèn quay sang quan sát sườn mặt của người đàn ông bên cạnh.
Vẫn lãnh đạm như thường ngày, nhưng cô lại thích những đường nét kiên nghị mà không mất đi vẻ ấm áp như vậy, xuyên qua lớp băng cứng ngắc kia, dường như cô có thể chạm đến vẻ dịu dàng mà ngay cả anh cũng không nhận ra.
“Trần Hiêu.”, cô cúi đầu gọi tên anh.
“Sao?”
“Cái cô minh tinh vừa nãy Hầu Tử kể ấy, sau đó có tìm anh nữa không?”
Trần Hiêu im lặng một lát rồi đáp: “Tìm chứ, gửi định vị cho tôi, bảo tôi đến nhà cô ta tìm cô ta.”
Chung Diệc Tâm hít sâu một hơi, “Thế anh có đi không?”
“Không đi, quá xa, cô ta đến tìm tôi còn tạm được.”
Chung Diệc Tâm bật cười, tiếng cười lanh lảnh trong veo, nghe mà cảm thấy hai tai cứ ngưa ngứa.
Cô và Trần Hiêu liếc nhau qua gương chiếu hậu, chợt cô nói bằng vẻ không chút thiện ý: “Trần Hiêu, có phải anh ăn chuối nhiều quá rồi hay không?”
***
[1] Cháo Đĩnh Tử: Loại cháo nổi tiếng của Quảng Châu, được nấu với nhiều nguyên liệu như cá, thịt nạc, lạc, hành thái, trứng thái sợi, sứa thái sợi, vịt quay và mực.