Ở trêи giường tu luyệnDằn vặt một đêm, mãi đến tận mặt trời lộ ra, Linh Thứu mới nặng nề ngủ, sau đó liền ngủ đến buổi chiều.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, khẽ động, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức không thôi, phía dưới sưng làm cho nàng cảm giác có chút không khỏe, đột nhiên nhớ tới đêm qua Mộ Hàn hắn...
Linh Thứu trong nháy mắt liền tỉnh táo, không nhịn được đỏ mặt, quá xấu hổ... Nghĩ, cầm chăn liền hướng trêи đầu mình trùm kính.
"A." bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.
Linh Thứu ngẩn người, lò đầu ra, đập vào mắt chính là ánh mắt nhìn buồn cười của Mộ Hàn.
Linh Thứu nhất 囧: "Ồ?Mộ Hàn? Chàng không đi lâm triều sao?"
"Đi." Lãnh Mộ Hàn đưa tay nặn nặn gương mặt Linh Thứu. "Chỉ là muốn nàng, vì lẽ đó nhanh chóng trở lại."
Trong hoàng thất, vị trí Thái tử của hắn làm cho hắn trở thành chúng nhân tầm ngắm, hắn lần lượt bị bọn đệ đệ thiết kế hãm hại, lần lượt trong hiểm cảnh mà cầu sinh, cho tới bây giờ ứng đối như thường, có thể trở nên mạnh mẽ đồng thời cũng làm cho trái tim hắn càng thêm lạnh lẽo lãnh đạm.
Nếu như không phải gặp Linh Thứu, hắn nghĩ, hắn khả năng vĩnh viễn đều sẽ không biết, nguyên lai hắn cũng có thể trôi qua rất vui vẻ, mà vui sướиɠ này lại là đơn giản như vậy, chính là nhìn nàng tỉnh lại, nhìn nàng mở mắt ra người thứ nhất nhìn chính là chính mình.
"Linh Nhi, nếu như có thể vẫn như vậy, dù cho không cần vị trí Thái tử, ta cũng đồng ý." Lãnh Mộ Hàn nhìn Linh Thứu, đột nhiên mở miệng nghiêm túc nói.
Linh Thứu nghe vậy cả kinh, sắc mặt cũng trắng bệch một hồi, không khỏi rơi vào hồi ức kiếp trước.
Lúc trước Lãnh Trạch Phong biết được Mộ Hàn đối với nàng động tình, liền bắt đầu làm cho nàng khuyên Mộ Hàn từ bỏ quyền thế, cũng muốn nàng nghĩ trăm phương ngàn kế để Mộ Hàn làm lỡ triều chính, làm cho hắn mất đi lòng tin của Hoàng Thượng và các đại thần.
Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không quên khi nàng vì nam nhân khác hỏi hắn, có thể hay không vì nàng không làm tiếp vị trí này, trong mắt bi thương, nhưng dù là như vậy, hắn như trước vẫn sủng nịnh nói với nàng tốt..
Kỳ thực, khi đó đau lòng làm sao chỉ một mình Mộ Hàn, nàng vốn tưởng rằng đáp án kia là nàng muốn, nhưng khi nàng thật sự nghe được một tiếng "Tốt!" thì, trái tim của nàng liền dường như bị người khác đâm vào.
Vì lẽ đó hiện tại lại nghe được câu này, nàng liền cảm giác giống như trở lại lúc ấy.
Không, nàng không cần hắn vì nàng từ bỏ vị trí Thái tử, nàng không cần hắn vì nàng thương tổn tới chính mình, nàng không cần, vị trí Thái tử là của Mộ Hàn, ai cũng ςướק không được, ai cũng không thể thương tổn hắn, chính là bản thân nàng cũng không thể...
Nhìn trêи sắc mặt như mất máu của Linh Thứu, Lãnh Mộ Hàn hơi nhíu mi, có chút bận tâm sờ sờ trán Linh Thứu "Làm sao? Nơi nào không thoải mái sao?"
Linh Thứu lấy lại tinh thần, che giấu cười cợt. "Ha, không, ta không có chuyện gì."
Trầm mặc một hồi, Linh Thứu mới đưa tay kéo tay Lãnh Mộ Hàn. "Mộ Hàn, ta... Không quản chàng có phải hay không là Thái tử, ta đều vĩnh viển bồi cùng chàng..."
Lãnh Mộ Hàn ngẩn người, trong mắt loé ra cái gì, ôn nhu nở nụ cười. "Ừm, ta tin tưởng nàng."
Từ khi nàng lén lút chuồn ra Thái tủ phủ, làm cho toàn bộ Thái tử phủ mang đến rối loạn, Linh Thứu đã mấy ngày không có đi ra ngoài, ban ngày ở trong không gian tu luyện, buổi tối cùng Mộ Hàn ở trêи giường \'Tu luyện\', chuyện này đã thành sinh hoạt cố định mỗi ngày của nàng, nói tóm lại vẫn là rất bận.
Mà Túc Cửu Diệu bởi vì cùng Linh Thứu khế ước, Linh Thứu chỉ cần dùng bí âm liền có thể cùng hắn liên lạc, còn Hoa Dực Ca, Linh Thứu đã căn cứ Túc Cửu Diệu miêu tả để chúng quỷ bắt đầu tìm kiếm.
Đổng Lão cùng Đổng lão bà trong ngày thường liền giúp Linh Thứu làm giấy vàng, chăm sóc hoa cỏ trong sân, thêm vào khoảng thời gian này ở chung, Linh Thứu cũng bắt đầu chậm rãi tin tưởng bọn họ.
Mấy ngày bên trong, Linh Thứu linh lực cùng đấu khí đều có không ít tăng lên, còn có bùa chú cũng đã vượt qua ngưởng cửa người mới học, bắt đầu càng thêm thâm nhập học tập.
Ngày hôm đó, Linh Thứu đi tới trong phòng của Đổng Lão, để mấy tên quỷ đem bên ngoài gian nhà vòng quanh bảo vệ.
"Thái tử phi đến rồi." Nhị lão nhìn thấy Linh Thứu thân thiện mà lại không thiếu tôn kính. "Là giấy vàng không đủ dùng sao? Lão Đổng liền lấy cho ngài."
"Thái tử phi, đây là dân phụ vừa làm xong bánh ngọt, vừa định đưa cho ngài nếm thử, ăn ngon, dân phụ lại làm thêm."
"Nhị lão không cần bận bịu." Linh Thứu ngừng lại hai người, cười cợt. "Chúng ta ngồi xuống nói đi, đúng rồi, Đổng Vũ đâu."
Nhị lão xem Linh Thứu vẻ mặt tựa hồ là có chính sự muốn nói, liền đều ngồi xuống, trong lòng có chút nghi hoặc. "Vũ nhi ở trong nhà luyện chữ nha, này còn nhờ vào Thái tử phi cho hắn cơ hội đi học, ta đi gọi hắn."
Linh Thứu giơ tay. "Không vội, chúng ta thương lượng trước rồi lại tìm hắn sau."
Nhị lão nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, xem ra chuyện này là quan hệ đến cháu trai của bọn họ, bởi không rõ ràng đến cùng là chuyện gì, vì lẽ đó trong con ngươi vẫn là toát ra không ít lo lắng.
"Thái tử phi mời nói." Đổng lão mở miệng nói.
Linh Thứu cười yếu ớt. "Đổng lão tổ tông là bùa chú sư đúng không."
Đổng lão sững sờ, không nghĩ tới Linh Thứu sẽ hỏi cái này, gật gật đầu. "Vâng, phải."
"Đổng lão có nghĩ tới chấn hưng lại bùa chú sư?" Linh Thứu sờ sờ chén.
Nghe được câu này, Nhị lão lại là sững sờ, chấn hưng lại bùa chú sư? Bọn họ đây vẫn đúng là không nghĩ tới, không phải là không muốn, mà là tự biết bọn họ không có năng lực như vậy.
Bọn họ bùa chú tinh hoa đã theo từng đời một dần dần mất, chính là bọn họ muốn học cũng đều không cửa mà vào, hiện tại toàn bộ đại lục, bùa chúa sư giỏi nhất cũng chỉ có thể làm một số bùa đuổi xà trùng, giống như bọn họ liền chỉ có thể làm chút giấy vàng, còn nói gì chấn hưng lại?
Đổng Lão thật sâu thở dài, trong lòng cũng có tiếc nuối. "Aizz, nói cũng có chút xấu hổ, bây giờ chúng ta liền bùa chú sư cũng không đáng danh xưng, còn nói gì tới chấn hưng? Chính là có tâm cũng vô lực a! Thực sự là thẹn với liệt tổ liệt tông!"
Nói đi nói lại, nếu như thật sự có thể để trùng chấn bùa chú sư, bọn họ cũng sẽ không sợ hãi một tên đệ đệ của quý phi chuyên ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu.
Linh Thứu nhìn ra Đổng lão tiếc nuối. "Nếu là ta có thể giúp các ngươi."
Cái gì? Đổng lão tưởng chính mình nghe lầm, nhìn phía Linh Thứu.
"Nếu như ta có thể làm cho Đổng gia chấn hưng lại bùa chú sư, không biết Đổng lão có nguyện ý hay không?." Linh Thứu không có không kiên nhẫn lập lại.
Nhị lão đang xác định chính mình có nghe lầm hay không nhìn nhau một chút. "Thái tử phi, Lão Đổng nói thẳng, bùa chú này nếu không có người truyền thụ, tự mình rất khó tìm tòi, chính là tài lực nhân lực đều không thể được..."
Bằng không, mấy trăm năm, bùa chú sư làm sao sẽ càng thêm suy yếu, chưa bao giờ có cải thiện, dù cho một điểm nhỏ.
Linh Thứu cười cười, cũng không nói nhiều, mà là đưa tay ra, trong lúc đó, một tấm lá bùa màu vàng giáp trong hai ngón tay, chỉ là nhẹ nhàng hơi lay động một chút ngón tay, tấm bùa kia chỉ liền lập tức hóa làm một ngọn lửa.
Nhị lão chấn động, này, này không phải là bùa chú thuật sao! "Thái, Thái tử phi, ngươi..."
Đổng lão có chút kϊƈɦ động nói không ra lời, hắn, hắn đây là tận mắt đến bùa chú thuật sao!
Đối với hắn mà nói, không cách nào truyền thừa bùa chúa thuật từ tổ tông là tiếc nối nhất đời này của hắn, mà càng theo tuổi càng lớn, hắn càng bi thống, ngẫm lại một chức danh nguyên bản được người ngoài kính ngưỡng, nhưng suy yếu đến mức độ bây giờ đều bị một người phàm ức hϊế͙p͙, tâm kia có cỡ nào không cam lòng.
Mà hắn đã già, cũng không là cái gì, nhưng tôn tử của hắn đâu? Nó sau này con đường còn vẫn dài! Chẳng lẻ muốn một đời tôn tử của mình vẫn giống như mình sao?
Linh Thứu tay lại là vung lên, ngọn lửa trong nháy mắt biến mất, đối một mặt kinh ngạc của Nhị lão cười cợt. "Vừa nãy ta dùng, vẫn là trụ cột nhất bùa chú thuật, như thế nào, có thể không?"
Đổng Lão trong đôi mắt già nua hiện ra nước mắt kϊƈɦ động, gật đầu liên tục. "Có thể có thể!" Không cần nói còn có cao cấp hơn không có xuất ra, chính là này trụ cột bùa chú thuật cũng làm cho bọn họ bùa chú sư đột phá a!
"Chỉ là, Thái tử phi vì sao..." Kϊƈɦ động qua đi, Đổng lão vẫn là rất nhanh bình tĩnh lại.
"Ta cần bồi dưỡng thế lực của ta." Linh Thứu nói không e dè, nàng tin tưởng bọn hắn.
Đổng lão thoáng cúi đầu suy nghĩ một chút, có chút không tốt lựa chọn, hắn cũng là có lo lắng, hoàng thất có cỡ nào phức tạp, bọn họ dân chúng cũng không phải hoàn toàn không biết.
Hơn nữa Linh Thứu lại là Thái tử phi, không nói Thái tử với mỗi cái hoàng tử minh tranh ám đấu, chính là sau này Thái tử có trắc phi sau, nữ nhân tranh đấu sẽ không thiếu được, sợ là sợ cuối cùng bọn họ không có phát triển bùa chúa sư, ngược lại biến thành công cụ cho người khác đoạt quyền.
Linh Thứu làm sao về không biết Đổng lão lo lắng, có như vậy lo lắng kỳ thực là rất bình thường.
"Đổng lão, nhân quyền là xây dựng ở quyền lực với thực lực bên trêи, nếu không có những điều kia, sinh tử liền đều ở trêи tay của người khác, ngươi thật sự hi vọng Đổng Vũ tương lai liền cả đời tầm thường vô vị như vậy sao, bị người ức hϊế͙p͙ sao?
Đổng lão cứ yên tâm đi, ta cũng không phải không nghĩ, chỉ cần hắn không phản bội ta, ta có thể bồi dưỡng hắn, để hắn đem bùa chú phát dương quang đại, cũng sẽ đem hết toàn lực bảo vệ hắn, đối với ta mà nói, hắn chính là đệ đệ của ta, kiên quyết sẽ không vì đạt mục đích mà hi sinh hắn."
"Chuyện này..." Đổng lão nghe nói có chút động lòng, nếu thật như là Thái tử phi nói, cái kia chưa chắc không thể.
"Nếu không, chúng ta hỏi ý kiến Vũ nhi một chút đi." Đổng lão thở dài.
"Con đồng ý theo Thái tử phi tỷ tỷ học tập bùa chú!" Đổng lão mới vừa nói xong, Đổng Vũ liền từ sau cửa đi ra, cũng không biết hắn nghe được bao lâu.
Đổng Vũ một mặt kiên định, đi tới trước mặt Linh Thứu, nghiêm túc nói. "Thái tử phi tỷ tỷ, ta đồng ý theo tỷ học tập bùa chú thuật, ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta muốn bảo vệ gia gia nãi nãi, cũng muốn bảo vệ Thái tử phi tỷ tỷ, còn có Thái tử ca ca!"
Linh Thứu nở nụ cười. "Không sợ gian khổ?"
"Không sợ!" Đổng Vũ vang dội đáp.
Đổng lão nhìn tôn tử kiên định như vậy, thêm vào lời hắn đối thoại, đứng lên đối Linh Thứu cúi đầu. "Vậy làm phiền Thái tử phi giáo ɖu͙ƈ rồi!"
Linh Thứu nâng Đổng lão lên. "Đổng lão yên tâm, ngày khác, Vũ nhi ổn thỏa có thể trở thành nhân thượng chi nhân."
Linh Thứu bảo là muốn mang Đổng Vũ đi một chỗ chuyên tâm học tập, mỗi nửa tháng có thể trở về Thái tử phủ một lần, Nhị lão ngẫm lại cũng không có hoài nghi, cũng liền bắt đầu thu thập đồ vật và thức ăn cho Đổng Vũ.
Linh Thứu đi ra Đổng lão gian nhà, trải qua Thiệu Lỗi gian phòng, lúc này mới nhớ tới dường như có mấy ngày chưa thấy hắn.
Đi tới, còn không gõ cửa Linh Thứu liền nghe đến trong phòng ẩn nhẫn tiếng kêu đau đớn, còn có âm thanh của Thiệu Ngôn.