Nàng là trong đống rác nhặt được.Linh Thứu muốn trở về, nhưng mà thân thể căn bản là không nghe nàng sai khiến, di động về một hướng khác, sau đó giãy dụa mấy lần, Linh Thứu rốt cục nhận rõ một sự thật, nàng thật sự đã ૮ɦếƭ rồi.
Linh Thứu không khỏi ngớ ngẩn, đầu óc nháy mắt trống không, nàng sẽ không còn được gặp lại Mộ Hàn sao?
Nhưng mà Linh Thứu còn chưa kịp sầu não, một chùm ánh sáng trắng mãnh liệt xuất hiện, Linh Thứu bị ánh sáng chiếu vào phải nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, ánh sáng không còn tại, thay vào đó là bóng tối vô tận.
Thẳng đến chân chạm đất, Linh Thứu mới phát hiện mình có thể chuyển động, chỉ là xung quanh cái gì cũng không nhìn thấy.
Nơi này làm cho nàng cảm giác rất kỳ quái, vừa xa lại, lại có một tia quen thuộc, tuy rằng lu mờ ảm đạm, nhưng nàng không có cảm thấy sợ sệt, hơn nữa xung quanh ám nguyên tố tựa hồ dị thường nồng đậm.
"Đây là nơi nào?", Linh Thứu nhìn xung quanh một chút, giữa lúc mơ hồ, phía trước tựa hồ có cái gì đó đang kêu gọi nàng.
Linh Thứu dựa vào cảm giác đi về phía trước, không biết đi bao lâu, Linh Thứu rốt cục nhìn thấy một điểm ánh sáng, lúc này mới phát hiện ven đường tràn đầy những đóa hoa đỏ như màu máu, cánh hoa dài nhỏ vươn lên phía trêи, xinh đẹp đến cực điểm,
Mạn châu sa hoa*, Linh Thứu nhìn hoa, trong đầu không biết vì sao lập tức hiện lên bốn chữ này.
Mạn châu sa hoa? Là tên của hoa này sao? Tên thật đặc biệt, hoa cũng thật đặc biệt, Linh Thứu hầu như là tiềm thức mà ngồi xổm xuống, sờ sờ cánh hoa của một đóa hoa trong đó.
Cánh hoa run rẩy, truyền đến lòng bàn tay của Linh Thứu, càng làm cho nàng có một loại cảm giác thân thiết ấm áp.
Chỉ là bây giờ đến cùng không phải thời điểm thưởng thức hoa, Linh Thứu đứng dậy đi theo dọc đường nhỏ, đi được một lúc, đi tới phía trước một cửa đá.
Ngẩng đầu nhìn tới, trêи cửa đá thình lình viết bốn chữ lớn, \'Âm tào địa phủ.\'
Địa phủ? Linh Thứu không khỏi nhớ tới lời Băng nói, ca ca của nàng là Diêm Vương, chẳng lẽ nơi này chính là nhân gian nói tới Diêm Vương điện?
Đột nhiên, xung quanh ám nguyên tố phun trào, trong chớp mắt, trước mắt Linh Thứu liền xuất hiện một nam tử, nam tử một bộ cẩm y đỏ sậm, anh tuấn đẹp mắt đến không gì tả nổi, diêm dúa lẳng lơ lại tồn tại cùng hung sát.
"Ca ca." Linh Thứu hầu như là vô ý thức hô lên.
Ách. . . Hô xong, Linh Thứu liền cắn cắn môi, nàng vừa nãy làm sao? Làm sao loạn gọi người ta chứ? Bất quá, người nam tử này tựa hồ cho nàng một loại cảm giác rất quen thuộc.
Nam tử nhìn Linh Thứu xoắn xuýt không ngớt, giống như là đang đối thoại việc nhà, khá là bất đắc dĩ thở dài. "Muội muội, muội tại sao lại ૮ɦếƭ nữa rồi?"
Linh Thứu lần này sửng sốt, thanh âm này. . .
"Ngươi. . . Ngươi là người
"A*^**." Linh Thứu nói xong liền bưng đầu, bị đau kêu rêи một tiếng.
Nam tử thu tay về, uy nghiêm nói. "Không quy củ! Ngươi cái gì ngươi ! Không nên sỉ nhục bản vương!"
Linh Thứu phiền muộn trợn tròn mắt, không còn gì để nói. "Vậy xin hỏi ngài là vị nào?"
Tuy rằng bị đánh, bất quá Linh Thứu lại không tức giận một chút nào, trái lại có loại cảm giác thân thiết, cảm giác như vậy không khỏi làm cho nàng thanh tĩnh lại.
Nam tử giơ tay, Linh Thứu cho rằng đối phương lại muốn đánh nàng, nhanh dùng tay ôm lấy đầu, kết quả nam tử kia nhưng lại là ôm lấy cổ của nàng, như người thân quen vậy.
"Cái gì ngài a! Chúng ta là huynh muội! Hai cái cần như vậy phân sinh sao! Ngươi nha đầu này, làm sao cứ mỗi lần đầu thai đầu đều ngốc như vậy chứ! Mỗi lần đều muốn huynh từ đầu nói cho muội lại một lần! Thật là hoài nghi muội và huynh có phải là cùng một cha mẹ sinh không nữa! Không chừng là ở trong đống rác nhặt được..."
Linh Thứu liền như vậy bị lôi tiến vào Diêm Vương điện, bị ép nghe nam tử lải nhải.
Một hồi lâu sau, Linh Thứu cũng nghe ra một chút nguyên do. Nguyên lai...