Đem bọn họ làm bia đỡ.Một đêm ôn tồn, mơ mơ màng màng nửa mở mắt ra, nhìn ngoài cửa sổ trời còn chưa sáng, Linh Thứu lần thứ hai nhắm hai mắt lại, nàng hiện tại đau nhức toàn thân thật sự mệt mỏi quá nha, bất quá cuối cùng nàng vẫn là mạnh mẽ đứng lên.
Mặc xong tất cả, mới đi tới bên giường, dựa vào một chút ánh trăng, đưa tay cẩn thận từng li từng tí một sờ sờ mắt, mũi, môi của Mộ Hàn, ngây ngốc nở nụ cười, trước khi đi còn nhẹ nhàng hôn lên trán của hắn.
Mà Linh Thứu vừa đi Lãnh Mộ Hàn liền mở mắt ra.
Nhìn phương hướng Linh Thứu biến mất, kỳ thực hắn rất sớm đã tỉnh dậy rồi, nhưng mà bị nàng sờ sờ, bị nàng nhìn, cảm giác như vậy để hắn rất là hưởng thụ, không nỡ phá hoại bầu không khí đó.
Cảm giác nàng phải đi, hắn thật sự muốn một phát bắt được nàng, đem nàng kéo vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, nhưng hắn biết nếu như hắn thật sự làm như vậy, đến lúc đó hắn càng là không nỡ để nàng rời đi.
Không phải là không muốn lưu lại nàng, chỉ là bây giờ nàng ở Thánh Linh điện an toàn hơn một ít, Tề Dự quốc thời điểm này sẽ không thái bình quá lâu, mấy đệ đệ kia của hắn cũng đã bắt đầu có động tác, liền ngay cả phụ hoàng sinh bệnh lần này, hắn cũng hoài nghi không phải chỉ là ngẫu nhiên.
Mà Bắc Ảnh gia tộc tựa hồ cũng đã nương nhờ vào Lãnh Trạch Phong, gần nhất trong triều đình càng là phong vân sóng ngầm, hắn không hy vọng đưa nàng liên luỵ vào ở thời khắc nhạy cảm như vậy, hơi bất cẩn một chút đều sẽ thua.
Hắn tất nhiên không cần vị trí Thái tử, nhưng mà hắn hi vọng cho nàng một chốn yên ổn dung thân, hắn biết rõ, một khi trong cuộc chiến tranh này hắn thua, bọn họ sẽ nghĩ mọi cách diệt trừ hắn, bởi vì hắn sống sót đối với bọn họ tới nói chính là một loại uy hϊế͙p͙, mà đến lúc đó, Linh Nhi cũng sẽ là mục tiêu của bọn họ, vì lẽ đó, hắn không thể thua...
Lãnh Mộ Hàn đứng dậy đi tới trước bàn đọc sách, chấp 乃út loạch xoạch viết lên, sau đó đem giấy gấp lại, đưa tay để xuống bên mép thổi ra một tiếng.
Rất nhanh một con cực nhỏ điểu thú từ cửa sổ phi vào, đứng ở trêи bàn. "Đem cái này đưa tới Lô Châu, giao cho tướng thủ nơi đó, Tiết Tiêu."
----
Thánh Linh điện, cách bí cảnh mở ra càng gần, mọi người cũng đã bắt đầu tổ đội.
Gia Cát Vô Ưu, Mộ Dung Sùng Tĩnh, Hiên Viên Yên Nhi, còn có Lạc Thanh, Lạc Bân, không cần phải nói đều khẳng định là cùng với Linh Thứu một đội, Hiên Viên Linh Nhai không yên lòng muội muội, không thể làm gì khác hơn là cũng theo bọn họ, hơn nữa không ít người mưu tính Linh thứu đan dược, lập tức, đội ngũ này của Linh Thứu có thêm rất nhiều người.
Sau đó chính là Nam Cung Mặc cũng tới tham gia trò vui, Linh Thứu nhìn hắn ở trong lòng cười gằn, nàng còn không giúp Mộ Hàn báo mối thù ở Kiền huyện nha, hắn ngược lại là tự đưa mình tới cửa!
Còn như Túc Cửu Diệu cùng Ly Yên Minh đều bị Linh Thứu phân phối đến trong những đội ngũ khác, nhiệm vụ là bí mật đánh Gi*t người của Lãnh Trạch Phong.
Mọi người rất sớm chờ ở ngoài bí cảnh, thời gian vừa đến, bí cảnh cửa lớn đúng giờ mở ra.
Đập vào mắt là rừng sâu mênh ʍôиɠ vô bờ, Linh Thứu không có bao nhiêu kỷ xảo sinh tồn ở dã ngoại, nhưng mà nàng có quỷ, mặc dù nàng không muốn quá nhiều lệ thuộc vào bọn họ, nhưng mà nàng cũng từ chưa từng nghĩ dùng tính mạng của chính mình đến đùa giỡn.
Linh Thứu một đội người vốn là đi ở chính giữa, nhưng lúc này phía trước một đội người đột nhiên liền ngừng lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Hiên Viên Yên Nhi hơi nghi hoặc một chút. "Lúc này mới đi không bao lâu? Ta đều không mệt, bọn họ lúc này liền mệt mỏi?"
Lạc Thanh nhìn đội người kia một chút, lạnh lùng chế giễu nở nụ cười. "Bọn họ đây là không muốn đi đầu, sợ gặp phải nguy hiểm chính mình không kịp chạy." Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VNLạc Bân vừa nghe, hướng về Linh Thứu hỏi. "Sư muội, vậy chúng ta có nên cũng dừng lại nghỉ ngơi hay không?"
Linh Thứu cũng là nhìn những người kia một chút, lắc lắc đầu. "Nơi này ở lâu không an toàn."
Lạc Bân như hiểu mà không hiểu gật gật đầu, bọn họ hiện tại rất là tin tưởng bản lĩnh của Linh Thứu, nên tất nhiên sẽ nghe theo nàng.
"Ngươi thật giống như hiểu rất rõ nơi này?" Nam Cung Mặc chẳng biết lúc nào đã nhích lại gần bên người Linh Thứu, cười trêu nói.
Từ khi hắn biết hai người nữ nhân mà hắn cảm thấy hứng thú kỳ thực là một người sau, hắn liền quyết định, nhất định phải đem nàng ở lại bên cạnh chính mình.
Linh Thứu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, cũng không có ý muốn trả lời, tuy rằng đồng ý để hắn theo, nhưng mà nàng cũng không đáp ứng muốn cho hắn sắc mặt tốt xem.
Nam Cung Mặc có chút khó hiểu, không biết mình đến cùng làm sao đắc tội nàng rồi, giống như nữ nhân này liền cho tới bây giờ chưa cho hắn sắc mặt tốt?
"Giữa chúng ta có phải là có hiểu lầm gì đó không?" Nam Cung Mặc chưa từ bỏ ý định hỏi.
Hiểu lầm? Linh Thứu liền liếc hắn một chút, Hừ! Giữa bọn họ không hiểu lầm, giữa bọn họ có là huyết hải thâm cừu!
Nam Cung Mặc thấy Linh Thứu vẫn là không để ý tới hắn cũng không tức giận, nữ nhân hắn muốn, dù như thế nào hắn cũng sẽ có được.
Sau lưng bọn người Gia Cát Vô Ưu hơi nhíu nhíu mày, Hiên Viên Yên Nhi quay đầu vốn là muốn cùng Gia Cát Vô Ưu nói một chút, thấy hắn nhìn Linh Thứu với Nam Cung Mặc, sắc mặt tựa hồ rất khó nhìn.
Hiên Viên Yên Nhi có chút kỳ quái. "Vô Ưu ca ca, huynh làm sao vậy?"
Gia Cát Vô Ưu nghe tiếng thu hồi tầm mắt, đưa mắt dời về phía nơi khác. "Không có gì."
Hiên Viên Yên Nhi chu mỏ một cái, không biết hắn đến cùng làm sao, trong ngày thường tuy rằng lời của hắn cũng rất ít, nhưng mà chí ít còn có thể cùng nàng nói lên hai câu, nhưng hiện tại liền một câu đều chẳng thèm nói, khẳng định là có chuyện gì tâm tình không tốt.
Quay đầu học dáng vẻ của Gia Cát Vô Ưu, nhìn một chút Nam Cung Mặc, lại nhìn một chút Linh Thứu, Hiên Viên Yên Nhi sờ sờ cằm, có vấn đề gì không?
Những người tại chổ nghỉ ngơi kia, nhìn đội ngũ Linh Thứu đi tới phía trước, trong lòng vì thông minh của mình mà đắc ý, lần này có người làm bia đở, bọn họ dĩ nhiên cao hứng.
Chỉ là bọn hắn cao hứng không có kéo dài bao lâu, sau một khắc, vang lên từng tiếng thét chói tai thê thảm vang vọng toàn bộ rừng rậm.
Không ngừng có tiếng kêu cứu mạng vang tới, mà mỗi khi cầu cứu lời còn chưa nói hết, liền cũng không còn nghe được thêm tiếng vang của người đó nữa, điều này làm cho đáy lòng của mọi người không khỏi dâng lên một cổ lạnh lẻo.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đội người kia nghỉ ngơi tại chỗ lúc nãy, giờ khắc này trêи người đâu đâu cũng mọc đầy những con sâu màu đen, số lượng sâu rất nhiều, chỉ một lúc liền có thể nuốt hết một người, sau đó là hấp thụ máu thịt, chỉ chưa đầy vài hơi thở chỉ còn để lại túi da khô quắt cùng một đống bạch cốt.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều là khϊế͙p͙ sợ, một loại cảm giác muốn phun ra đánh sâu vào trong lòng mỗi người. Hiên Viên Yên Nhi càng là chưa từng thấy hình ảnh ác tâm như vậy, lập tức khuôn mặt nhỏ trắng bệch không còn dám xem.
Linh Thứu cũng không ngoài ý muốn, những quỷ kia đã đem tình huống xung quanh đây báo cáo cho nàng.
Nam Cung Mặc trong lòng dường như nhớ đến điều gì đó liền bật dậy, hắn là nhớ tới nàng mới vừa nói qua nơi đó không an toàn, tại sao hắn càng tiếp cận nữ nhân này liền càng cảm thấy nàng như một hố sâu đầy bí ẩn thế? Thật sự khiến người ta không bỏ xuống được...
Gia Cát Vô Ưu thấy ánh mắt Nam Cung Mặc xem Linh Thứu, đều là nam nhân, hắn sẽ không thể không hiểu hàm nghĩa bên trong ánh mắt kia, đặc biệt trong mắt Nam Cung Mặc giữ lấy, để hắn rất không thích, cũng may Linh Thứu không có phản ứng hắn ta.
Bọn họ cùng nhau đi tới, ngoại trừ mới bắt đầu trận sâu kia, còn chưa gặp được cái gì khác nguy hiểm, bất quá chính là không có người lại nói muốn nghỉ ngơi, dù cho là hơi mệt chút cũng đều vẫn là ở không ngừng đi về phía trước.
Mọi người ở đây bắt đầu thả lỏng cảnh giác mọi thời khắc, Linh Thứu dừng bước, người phía sau thấy phía trước lại đột nhiên dừng lại có chút bất mãn.
"Trước mặt đi mau a! Các ngươi làm gì thế!"
"Đúng vậy, đi mau a, đừng lằng nhằng, đến lúc đó ma thú đến thì làm sao bây giờ!"
"A, chẳng lẽ sợ phải không! Nữ nhân lĩnh đội chính là nhát gan vướng bận!"
Hiên Viên Yên Nhi nghe đến tiếng la phía sau, nghe đến liền phát bực, tuy rằng nàng không biết Linh Nhi tỷ tỷ vì sao ngừng lại, nhưng mà đường này rộng như vậy, mấy người đó muốn đi có thể từ bên cạnh đi a! Vì sao nhất định phải đi phía sau đội ngủ của bọn họ! Không phải là nghĩ đem bọn họ làm bia đở sao, bây giờ còn không biết xấu hổ mà ầm ỉ!
Hiên Viên Linh Nhai kéo lại muội tử muốn nổi đóa, những người này hắn cũng không thích, nhưng mà hiện tại không phải thời điểm nội đấu, Linh Thứu vào lúc này dừng lại, hẳn là phía trước có nguy hiểm gì đó? Nghĩ như vậy, Hiên Viên Linh Nhai bắt đầu đề phòng.
Linh Thứu nhìn phía trước lá cây đầy đất, nếu không phải những tên quỷ kia nói cho nàng biết, nàng vẫn đúng là một chút cũng nhìn không ra, bên dưới lá cây sẽ có bùn lắng, mà lá cây này cùng bùn trong lúc đó đều có tư duy, càng là có một loại giống như thỏa thuận hợp tác.
Lá cây dùng bản thân che chắn bùn lắng, mê hoặc những sinh vật muốn từ nơi này thông qua, mà nước bùn này, nếu người đi lên, cũng sẽ không cấp tốc chìm xuống, nhưng mà, chính là như vậy mới đáng sợ, sẽ không nhanh chóng chìm xuống, mang ý nghĩa nếu có sinh vật không biết chuyện đi tới, ૮ɦếƭ, không chỉ là một mình, còn có đi theo phía sau tất cả sinh vật, bởi vì nó sẽ chờ sinh vật lên một lượt mắc câu sau mới bộc lộ ra chính mình.
Mà bùn lắng nuốt chửng sinh vật, lại phân một chén tàn canh cho đồng bọn nó hợp tác, lá cây, báo lại nó hỗ trợ.
Linh Thứu giống như chẳng hề nghe được những tiếng kêu la phía sau, nhìn xung quanh một chút, tựa hồ không có con đường khác có thể đi, vậy phải làm sao bây giờ đây...
"Làm sao? Có vấn đề gì sao?" Nam Cung Mặc nhìn Linh Thứu trầm tư, lại nhìn phía trước đường lớn cực kỳ rộng rãi, cũng không có phát hiện sinh vật nguy hiểm nào, có chút ngạc nhiên.
"Ngươi có thể đi về phía trước xem." Linh Thứu quay đầu lại nhìn hắn, hiếm thấy trả lời hắn, chỉ là cười ôn nhu, để Nam Cung Mặc không khỏi thân thể run lên, luôn cảm thấy có loại cảm giác âm trầm.
Linh Thứu vừa nghĩ chính là một hồi lâu, người hiểu rõ nàng tất nhiên là tin tưởng nàng, lẳng lặng mà không còn dám lên tiếng quấy rối, mà người vì đan dược mới theo Linh Thứu lại muốn nói cái gì đó, nhưng mà không dám đắc tội.
Chỉ là, người phía sau nơi nào chịu đựng được, liền tiến lên chính là đối với đám người Linh Thứu gào thét. "Các ngươi có nghe hiểu tiếng người hay không! Để cho các ngươi đi mau!"
Linh Thứu chính đang suy nghĩ, đột nhiên bị người quấy rối rất là khó chịu, ngẩng đầu nhìn lại, quả thực người ngu ngốc dùng người ngu ngốc, Lãnh Thượng Phi cũng chỉ phù hợp để người như thế giúp hắn bán mạng, cười lạnh, đối phía sau phất phất tay. "Chúng ta tránh ra, để bọn họ đi đi!"