Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 89

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Ánh mắt Vân Lạc Phong trầm xuống một chút, trong mắt đen ẩn chứa gió lốc mãnh liệt. Ngay cả khí thế trên người nàng, cũng theo lời nói của lão gia tử mà lạnh xuống.
“Ninh lão cũng biết việc này?”
Nàng trầm ngâm nửa ngày, một lúc sau mới nói một câu này.
Lão gia tử lắc lắc đầu: “Ninh lão không có ở Ninh gia, Phương Nhã đã báo việc này cho Vinh lão, hơn nữa để cho Vinh lão đi thỉnh Ninh lão tới chủ trì công đạo.”
“Người để cho Phương Nhã nói cho Ninh lão biết một câu! Mặc kệ là ai đã tổn thương nhị thúc ta, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho ngài ấy!”
Lão gia tử hơi hơi hé miệng, khuôn mặt già nua giơ lên một nụ cười khổ: “Nha đầu Ninh Hân kia bị thương, làm sao bây giờ?”
Phảng phất là nghe thấy tên Ninh Hân, trên mặt Vân Thanh Nhã rốt cuộc cũng hiện ra một chút biểu tình, chỉ là hắn vẫn không có mở miệng nói chuyện, lẳng lặng nằm ở trên giường……
Vân Lạc Phong nhìn Vân Thanh Nhã: “Tính cách của Ninh Hân nàng không tồi, cháu thực thích, huống chi, lần này nàng bị thương vì nhị thức, cho dù thế nào cháu cũng sẽ không bỏ mặc nàng, sau khi nhị thúc khôi phục, cháu liền đi Ninh gia đi tìm Ninh Hân, hơn nữa…… Cháu sẽ đưa nàng về đây.”
“Thật sao?” Ánh mắt của Vân lão gia tử sáng lên, “Ninh gia sẽ thả Ninh Hân ra sao?”
Nói thật, đối với tiểu nha đầu Ninh Hân xinh đẹp đoan trang kia, lão gia tử cũng vô cùng yêu thích, hơn nữa lúc trước, nếu không phải nàng xông ra chắn một đao kia cho Vân Thanh Nhã, có lẽ người bị thương sẽ biến thành Vân Thanh Nhã.
Điểm này, lão gia tử càng thêm yêu thích nàng vài phần.
Khóe môi Vân Lạc Phong hơi hơi cong lên: “Người không cảm thấy, có một nhi tức phụ* như Ninh Hân thì rất tốt sao? Nhị thúc cũng tới tuổi thành thân, cháu thấy hai người bọn họ rất thích hợp, gia gia, người yên tâm, cho dù thế nào, cháu sẽ dẫn nhi tức phụ trở về.”
Nhi tức phụ*: con dâu.
Trước khi Vân Thanh Nhã nhìn thấy ánh sáng mặt trời lần nữa, Vân Lạc Phong liền biết trong lòng của nha đầu Ninh Hân kia rất sùng bái và ngưỡng mộ Vân Thanh Nhã, hiện tại lại vì nhị thúc nhà mình bị trọng thương như thế, tâm ý của nàng sợ là đã rất rõ ràng rồi.
Đến mức nhị thúc……
Có lẽ ngay từ đầu chỉ xem Ninh Hân như tiểu muội muội đối xử, nhưng hôm nay, bởi vì Ninh Hân rời đi mà trở nên mất hồn mất vía như thế, vì vậy cũng có thể thấy được, nhị thúc cũng không phải là không hề có cảm giác với nàng.
Cho dù nhị thúc là vì lo lắng cho thương thế của Ninh Hân mà trở nên như thế, nhưng chuyện tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, việc quan trọng, vẫn là trước tiên dẫn Ninh Hân từ Ninh gia trở về.
“Vân cô nương.”
Ở ngoài mành vải, truyền đến giọng nói mềm mại đáng yêu đến tận xương của Phương Nhã, rồi sau đó, nàng bưng một chén thuốc đi đến, thật cẩn thận để ở trên bàn.
“Thuốc ngươi muốn ta đã nấu tốt, mặt khác, ta còn có một việc muốn nói cho ngươi.” Phương Nhã ngẩng đầu nhìn Vân Lạc Phong, nói: “Lần này tiến đến người Ninh gia, là Tứ trưởng lão Ninh gia, Tứ trưởng lão Ninh gia này có một nhi tử, bời vì lão đã già mà chỉ có một nhi tử nên bị hắn yêu chiều mà trở nên hư hỏng, hơn nữa thiên phú của con hắn cũng không tồi, bởi vậy, toàn bộ tiểu bối bên trong Ninh gia, trừ bỏ Ninh Hân, con của hắn có địa vị cao nhất.”
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: “Sau đó thì sao?”
Phương Nhã bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Nhi tử của hắn cho tới nay đều rất thích Ninh Hân, hơn nữa, ở trong suy nghĩ của hắn, Ninh Hân đã là trở thành nhi tức phụ của hắn, Tứ trưởng lão Ninh gia cũng là đối xử với Ninh Hân giống như nhi tức phụ! Đáng tiếc, Ninh Hân lại không thích con hắn, bởi vậy, hắn mới có thể căm thù Vân Thanh Nhã như thế, nếu là đổi một trưởng lão tiến đến Long Nguyên Quốc, cũng sẽ không xảy ra hậu quả như vậy.”
Vẻ mặt Vân Lạc Phong không chút thay đổi, gió lốc trong đôi mắt đen càng ngày càng lớn, dường như lúc nào cũng sẽ bùng nổ.
“Phương Nhã, nhị thúc ta liền tạm thời giao cho ngươi chắm sóc. “
Nàng thít thở một hơi thật sâu, đè ép cơn tức giận đang điên cuồng trong lòng xuống, nâng đôi mắt lên, nhìn chăm chú nữ tử yêu mị* đến tận xương ở trước mắt.
Nữ tử yêu mị*: chỉ người con gái lẵng lơ, không đứng đắn.
Nghe được lời nói của thiếu nữ, Phương Nhã sửng sốt một chút, nhíu chặt mày: “Ngươi quyết định cứ như vậy đi đến Ninh gia? Không đợi Ninh lão trở về?”
“Không cần.” Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Chỉ sợ Ninh Hân không thoát được lâu, ta đi Ninh gia trước trị thương cho nàng, lại tính sổ với Tứ trưởng lão Ninh gia!”
Nàng thế nào cũng không có nghĩ đến, mình rời đi trong khoảng thời gian này, sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy. Cho dù chuyện gì thương tổn đến người thân của nàng, nàng đều sẽ không bỏ qua!
“Được.”
Phương Nhã nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu: “Ngươi cứ yên tâm giao Vân Thanh Nhã cho ta, ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt, mặt khác, ngươi hẳn là không biết cụ thể Ninh gia ở nơi nào, ta sẽ phái người đưa ngươi đi.”
Xác thật, theo như lời Vân Lạc Phong nói, Ninh Hân đã không thoát được bao lâu, mà còn chưa biết Ninh lão ở chỗ nào……
Cho nên, đối mặt với lựa chọn của Vân Lạc Phong, nàng không có biện pháp để ngăn cản, chỉ hy vọng Vinh lão có thể nhanh chóng báo với lại Ninh lão, để tránh cho nha đầu này ở Ninh gia chịu thiệt thòi.
Có lẽ là cảm nhận được trong lòng Phương Nhã lo lắng, ánh mắt của Vân Lạc Phong dần dần ôn hòa lại: “Ngươi yên tâm, Vân Lạc Phong ta cái gì cũng đều ăn, chính là không ăn thiệt thòi!”
Nói xong lời này, tầm mắt của nàng lại chuyển nhìn về phía lão gia tử, vẻ mặt chân thành tha thiết: “Gia gia, người ở nơi này chờ cháu, cháu sẽ đưa nhi tức phụ trở về cho người.”
Lão gia tử hơi hơi hé miệng, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Có muốn ta đi chung với cháu hay không?”
Để cho một mình cháu gái đi đến hang cọp kia, hắn làm sao có thể yên tâm?
“Vân gia cần người làm chủ.” Vân Lạc Phong trang trọng nhìn vẻ mặt ão gia tử tràn ngập sầu lo: “Cho nên, người nhất định phải ở lại nơi này!”
Nghe vậy, lão gia tử cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ thở dài: “Được, vậy cháu đi sớm về sớm, ta chờ cháu dẫn nhi tức phụ tương lai trở về đây.”
Cuối cùng, ánh mắt Vân Lạc Phong nhìn Vân Thanh Nhã nằm ở trên giường, hơi hơi rũ mắt xuốn, che giấu lửa giận điên cuồng ở trong mắt.
“Tiểu Bạch, chúng ta đi!”
“Vâng.”
Lâm Nhược Bạch chớp chớp mắt: “Sư phụ, muốn tìm phụ thân ta giúp đỡ hay không?”
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Quá xa, không kịp.”
Thương thế của Ninh Hân không thể nào đi tiếp, nếu hiện tại trơ lại Linh vực tìm Linh thần Thượng Tương giúp đỡ, chỉ sợ trước khi nàng trở về, Ninh Hân sẽ phải bỏ mình vì bị trọng thương.
“Đợi một chút!”
Ngay khi Vân Lạc Phong xoay người rời đi, phía sau truyền đến một giọng nói nôn nóng.
Chỉ thấy nam tử vừa rồi còn nằm ở trên giường ánh mắt vô thần, không biết khi nào chống gượng từ trên giường đứng lên, tay hắn đè chặt lại mép giường, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt nở ra nụ cười duyên dáng.
Nam nhân tươi cười, liền tựa như một đóa thanh liên, đẹp đến rung động lòng người.
“Ta đi với ngươi.”
Vân Lạc Phong giật mình, hơi nhíu mày: “Thương thế của người……”
“Ta không sao.” Vân Thanh Nhã khẽ lắc đầu, suy yếu cười: “Tiểu Phong nhi, tiểu Hân là vì ta mà bị thương, ngươi lại là nguyên nhân mà ta quyết định đi Ninh gia, sao ta có thể lùi bước ngay lúc này? Lúc trước không có bảo vệ nàng, hiện tại, ta muốn đích thân đi đưa nàng tới Vân gia.”
Hắn là nam nhân, thân là một người nam nhân nhất định phải có khí phách kiên cường! Mà không phải tránh ở phía sau chất nữ nhà mình!
Nhìn vẻ mặt Vân Thanh Nhã kiên định, Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, gật đầu nói: “Người uống hết thuốc, lập tức xuất phát với cháu, đi Ninh gia!”
Bên trong đại sảnh Ninh gia, một nam tử trung niên ngồi trên cao, trong chân mày nhíu chặt hàm chứa một tia ưu sầu, hắn trầm giọng hỏi: "Lão gia tử vẫn chưa về sao?"
"Khởi bẩm gia chủ."
Đại trưởng lão đi ra, chắp tay, cung kinh hồi đáp: "Người Ninh gia chúng ta đã ra ngoài tìm kiếm tung tích của lão gia chủ, chỉ là lần này không biết lão gia chủ đi đến chỗ nào, vì vậy, đến bây giờ vẫn không thể tìm thấy người."
"Ai," Nam tử trung niên thở dài một tiếng, ưu sầu giữa chân mày càng sâu hơn, "Sợ rằng Hân Nhi không kiên trì được mấy ngày nữa, nhưng lão gia tử còn ở bên ngoài chưa từng trở về, có lẽ, ngay cả lần gặp mặt cuối cùng bọn họ đều không thể nhìn thấy..."
Ngón tay hắn xoa chặt trán, trên dung nhan anh tuấn tràn đầy khổ sở.
Mấy ngày nay, hắn lần tìm danh y, tất cả đều nói thương tích của Ninh Hân quá nặng, vô lực xoay chuyển! Trừ phi có thể tìm được thần y Thiên Nhai! Mới có thể tìm đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ, vãn hồi tính mạng của Ninh Hân.
Nhưng mà, năm đó lão gia tử bệnh nặng, bọn họ tìm kiếm Thiên Nhai mấy năm, cũng không tìm được hắn, hôm nay chỉ có ngắn ngủi mấy ngày, thì đi chỗ nào tìm được hắn chứ?
"Thôi thôi," Nam tử trung niên phất phất tay, nặng nề thở ra một ngụm trọc khí, "Đại trưởng lão, ngươi truyền ra tin tức Ninh Hân bị trọng thương không chữa trị được, nếu là lão gia tử nghe được, tự nhiên người sẽ trở lại! Bây giờ Ninh Hân chỉ có mấy ngày để sống, chúng ta đừng quấy rầy nàng ấy nhiều quá, để cho nàng an tĩnh rời đi."
Nói xong lời này, hắn đứng lên, đi ra ngoài đại sảnh.
Mấy ngày này, đã từng là một nam nhân oai phong một cõi ở Ninh gia, thế nhưng lưng dần dần còng xuống, trong nháy mắt hắn trông giống như già đi mười mấy tuổi, một mái tóc ban đầu đen nhánh như mực, chẳng biết từ lúc nào một nửa đã biến thành màu trắng.
"Gia chủ."
Lúc nam tử trung niên sắp bước ra khỏi ngưỡng cửa, một gã gia đinh vội vã đi vào, một mực cung kính nói: "Ngoài cửa có một nam một nữ cầu kiến."
Bước chân của nam tử trung niên hơi dừng lại, nhíu mày: "Đối phương có nói là người nào không?"
"Hồi bẩm gia chủ, hai người kia tự xưng là đến từ Long Nguyên quốc, trong đó có một cô nương tên là Vân Lạc Phong, còn một nam tử khác.. Còn lại là Vân Thanh Nhã."
Ồn ào!
Không đợi nam tử trung niên có chút phản ứng gì, bên trong đại sảnh, Tứ trưởng lão chợt đứng lên, trong đôi con ngươi âm trầm bùng lên ngọn lửa tức giận.
"Người Vân gia này còn dám đến! Nhất là cái người Vân Thanh Nhã đó, nếu như không phải hắn trêu chọc đến người Y thành, Ninh Hân cũng sẽ không bị thương! Lại càng không như bây giờ chỉ còn mấy ngàycòn sống! Nhưng không ngờ Ninh gia chúng ta không tìm hắn tính sổ, hắn lại có lá gan dám tới cửa! Gia chủ, ngay bây giờ ta đi giáo huấn tiểu tử này một chút!"
Làm cho Tứ trưởng lão kinh ngạc hơn là, một chưởng kia mình đả thương Vân Thanh Nhã, mặc dù là không có hạ sát thủ, nhưng đồng dạng cũng dùng không ít lực đạo, thế mà hắn vẫn có thể đi đến Ninh gia?
Chẳng lẽ thương thế của hắn đã được chữa trị?
Không! Không thể nào, hắn dùng sức như thế nào chính hắn rõ ràng nhất, chắc chắn không thể nào hồi phục nhanh như vậy được.
"Tứ trưởng lão," Nam tử trung niên nhẹ cau mày, liếc nhìn bộ mặt tức giận của Tứ trưởng lão, thản nhiên nói, "Dù gì Vân Thanh Nhã kia tốt xấu gì cũng là người mà Hân Nhi kiên cường bảo vệ, ngươi làm như thế, chẳng phải phụ lại sự trả giá của Hân Nhi sao? Nhưng mà, ta cũng muốn gặp Vân Thanh Nhã này rốt cuộc là một người ra sao, có thể khiến cho Hân Nhi không màn sinh tử để bảo vệ hắn như thế."
Tứ trưởng lão siết chặt nắm đấm, cả khuôn mặt già nua âm trầm.
Sớm biết Vân Thanh Nhã vẫn có thể từ trên giường bò dậy, lúc ấy, hắn ra tay không nên lưu tình! Chỉ với loại người như hắn, hoàn toàn không có tư cách xứng đôi với Ninh Hân!
Ở ngoài cửa lớn, thiếu nữ đón gió mà đứng, một thân quần áo trăng như tuyết lay động theo gió, đẹp đến nỗi làm người ta hít thở không thông.
Khuôn mặt nàng khí phách, đôi mắt đen thâm trầm mà tà khí, tư thái rất lười biếng lại giống như một bức họa tuyệt mỹ, thoạt nhìn như cảnh đẹp ý vui.
Nhưng mà...
Sau khi nhìn thấy mọi người Ninh gia đi ra nghênh tiếp, đôi mắt thiếu nữ hơi nheo lại, lộ ra một tia ánh sáng nguy hiểm mà tà mị.
Vân Thanh Nhã trước sau như một đứng bên cạnh Vân Lạc Phong, sắc mặt tái nhợt đã không còn tuấn mỹ lúc đầu, lại suy yếu vì có bệnh nặng mới khỏi, một đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng ẩn chứa ánh sáng quật cường, thân thể thẳng tắp lẳng lặng đứng trong gió nhẹ, kiên định mà quyết tuyệt.
Chỉ có Lâm Nhược Bạch đứng một bên bày ra dáng vẻ không mấy liên quan, nàng ngây ngô nháy nháy đôi mắt, trong mắt to sáng ngời mang theo ánh sáng tà ác.
"Người mặc trường bào màu xanh đen kia, có phải là Tứ trưởng lão hay không?"
Vân Lạc Phong liếc mắt liền thấy được lão giả sau lưng nam tử trung niên, bởi vì trên mặt lão giả lộ ra tức giận và oán hận, như vậy, lập tức nàng liền đoán được thân phận của đối phương.
Nghe vậy, Vân Thanh Nhã khẽ gật đầu: "Là hắn..."
Nghe được nam nhân trả lời, Vân Lạc Phong ngược lại không nói thêm gì nữa, hai tròng mắt hơi nheo lại bước nhanh đến chỗ nam tử trung niên, trầm giọng hỏi.
"Ninh Hân ở đâu."
Nàng đi thẳng vào vấn đề, mở miệng liền hỏi tung tích Ninh Hân.
Nam tử trung niên hơi ngẩn ra, nhàn nhạt cười cười: "Nói vậy vị này chính là tôn nữ của tướng quân Long Nguyên quốc Vân Lạc Phong cô nương, gia phụ đã từng nhắc đến cô nương với ta, cũng coi như ta nghe đại danh đã lâu."
"Ninh Hân đang ở đâu?"
Thiếu nữ giống như là không nghe thấy lời của nam tử trung niên, tiếp tục hỏi.
Nam tử trung niên không nghĩ tới Vân Lạc Phong cố ý muốn gặp Ninh Hân như thế, càng không thèm nghe lời của mình, trên mặt không khỏi hiện lên chút không thích, giọng nói cũng không hữu hảo như trước.
"Hân Nhi bị bệnh nặng nằm trên giường, sợ là không cách nào gặp khách, Vân cô nương, mời các ngươi trở về cho."
Lúc nói lời này, đôi mắt nam tử trung niên còn không ngừng liếc nhìn Vân Thanh Nhã ở một bên, ánh mắt trần trụi quan sát kỹ hắn.
Càng nhìn, hắn lại càng không hài lòng.
Thiên phú của Vân Thanh Nhã này tại thế tục xem như không tồi, thế lực giống như bọn họ này, cũng chỉ có tên Thiếu thành chủ hoàn khố kia mới có thể bị hắn đánh bại!
Nhưng ai cũng biết, thiên phú của Thiếu thành chủ cũng không tốt, chẳng qua là bởi vì sau khi Thiếu thành chủ ra đời, thành chủ Y thành đánh mất năng lực sinh dục, vì vậy, mới có thể sủng ái như vậy với dòng độc đinh duy nhất này, tạo nên tính tình vô pháp vô thiên của hắn!
Về phần Ninh gia...
Cho dù là Ninh Hân, hay là tôn tử của Tứ trưởng lão, đều là nhân vật thiên tài khó có được! Loại nam nhân như Vân Thanh Nhã này không có cách nào so sánh cùng!
Hắn có thể nhìn vào phân lượng của lão gia tử và Ninh Hân mà hảo hảo đãi khách, nhưng không có nghĩa là hắn có thể tiếp nhận người nam nhân này trở thành nữ tế của hắn!
"Nếu như ngươi muốn nàng ấy ૮ɦếƭ, vậy ngươi hãy ngăn cản chúng ta đi gặp nàng, nếu như ngươi muốn nàng sống sót, ngay bây giờ nhất định phải dẫn ta đi gặp Ninh Hân."
Lúc nam tử trung niên đang quan sát Vân Thanh Nhã, thiếu nữ xinh đẹp ở một bên chậm rãi mở miệng một lần nữa.
Trong giọng nói của nàng mang theo sự chân thật đáng tin, bất giác làm cho tim nam tử trung niên run lên một cái, hơi nhíu mày.
"Hừ!" Tứ trưởng lão hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trào phúng nhìn Vân Lạc Phong, trên mặt mày đều là ý châm chọc, "Tiểu nha đầu, ta khuyên ngươi làm người thì nên biết chột dạ một chút, ngươi cho rằng tùy tiện học mấy quyển sách thuốc mà đã có thể tự xưng là y sư hay sao? Ninh gia chúng ta đã tìm nhiều danh y như vậy đều không thể trị liệu bệnh tình, ngươi cho rằng với chút bản lĩnh kia của ngươi là có thể chữa khỏi cho Ninh Hân sao? Nếu không phải nhìn vào phân lượng của lão gia chủ, hiện tại ngươi đã sớm bị Ninh gia chúng ta ném ra ngoài, còn dám ở chỗ này ầm ĩ!"
Thiếu nữ liếc mắt nhìn tứ trưởng lão, trong mắt nàng mang ý lạnh làm lòng người khác không tự chủ mà run rẩy, dường như có một cây đao đặt trên cổ, vô cùng lạnh.
“Cút ngay!”
Tiếng nàng quát giống như tiếng bom nổ vang trong đám người, trên khuôn mặt tà mị tuyệt mỹ bao phủ một tầng sát khí.
Chỉ cần tưởng tượng đến hành động của tứ trưởng lão đối với Vân Thanh Nhã, lửa giận trong lòng nàng liền cuồn cuộn, có thể nuốt chửng người ta trong nháy mắt.
Chỉ là, hiện tại thương thế của Ninh Hân vẫn quan trọng nhất, chờ sau khi bệnh tình Ninh Hân ổn định thì tính sổ cùng tứ trưởng lão cũng không muộn!
Tứ trưởng lão sửng sốt một chút rồi phục hồi tinh thần, đột nhiên, khóe môi hắn cong lên, cười lạnh: “Tiểu nha đầu, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không? Nơi này là Ninh gia của ta, ngươi có tư cách gì bảo ta cút? Ngươi cho rằng ngươi là gì? Nếu ngươi còn muốn giữ lại mệnh của mình, tốt nhất rời khỏi nơi này cho ta, bằng không, đừng trách ta không khách khí!”
Nếu là trước kia, nam tử trung niên sẽ ngăn cản tứ trưởng lão, nhưng hôm nay, hắn lại không có bất luận hành động gì, lẳng lặng thờ ơ lạnh nhạt.
Hắn muốn biết, đối mặt với áp bách của tứ trưởng lão, thiếu nữ này phải lựa chọn như thế nào?
Là rời khỏi nơi này? Hay là…… tranh phong cùng tứ trưởng lão?
Rốt cuộc, cho đến hiện tại, hắn vẫn không biết vì sao lão gia tử của mình lại tôn sùng một thiếu nữ trẻ tuổi như thế, bởi vậy, hắn mới muốn tới thử thực lực Vân Lạc Phong thông qua tứ trưởng lão!
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại, trong đôi mắt cười như không cười chứa tia sáng nguy hiểm.
“Ngươi hỏi ta có tư cách gì bảo ngươi cút sao? Được, bây giờ ta sẽ để ngươi thấy tư cách của ta!”
Sau khi nói xong lời này, Vân Lạc Phong lấy một mảnh ngọc bội màu xanh biếc từ trong ống tay áo ra, đặc biệt là trên ngọc bội kia có khắc một chữ Ninh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
“Đây là…… ngọc bội của phụ thân? Vì sao trên tay ngươi có thứ này?”
Nam tử trung niên đang thờ ơ lạnh nhạt ở một bên, sau khi thấy ngọc bội Vân Lạc Phong lấy ra thì trên khuôn mặt hiện lên vẻ kinh sợ, trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Ngọc bội của phụ thân …… Vì sao ở trong tay nàng ta?
Mà ngọc bội này là tượng trưng cho quyền thế, thể hiện một điều chính là nàng ta có thể tùy ý điều động thế lực của Ninh gia!
Nhưng vì sao phụ thân lại giao ngọc bội cho một thiếu nữ vốn không quen biết? Chuyện chỉ đơn giản là yêu thích nàng ta thôi sao?
Không! Hiện giờ chỉ là yêu thích, phụ thân không có khả năng giao ra đồ vật quý trọng như vậy! Nhất định trong đó còn có nguyên nhân gì mà hắn không biết.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt nam tử trung niên tràn đầy ảo não, sớm biết rằng phụ thân giao ngọc bội cho nàng ta, vừa rồi hắn không nên giữ vẻ lạnh nhạt lúc tứ trưởng lão gây khó dễ.
“Không sai, vật này đúng là là ngọc bội của gia chủ.”
Đại trưởng lão đi ra, cẩn thận quan sát ngọc bội trong tay Vân Lạc Phong, cuối cùng kết luận một câu như vậy.
Trong tức khắc, ánh mắt mọi người nhìn về phía Vân Lạc Phong đều trở nên không giống nhau, trong đó cũng không địch ý như trước.
“Không biết bằng cái này, ta có tư cách bảo ngươi cút hay không?”
Vân Lạc Phong hơi nâng mắt lên, quay đầu nhìn khuôn mặt xanh mét của tứ trưởng lão, khóe môi cong lên.
Trong giây lát, tứ trưởng lão im lặng, hắn hơi hơi hé miệng, muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Trên tay nha đầu này giữ ngọc bội của lão gia chủ, nếu như mình khăng khăng muốn đuổi nàng đi, đó chính là bất kính đối với lão gia chủ!
Mà gia chủ luôn luôn kính yêu lão gia chủ, tuyệt đối sẽ không cho phép việc này xảy ra.
“Nhị thúc, chúng ta đi, sợ là Ninh Hân không trụ được bao lâu.” Vân Lạc Phong nhìn Vân Thanh Nhã bên cạnh, trầm giọng nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc