Y Các, trong hậu đường an tĩnh, Phương Nhã lau chùi mồ hôi trên trán, chậm rãi đứng lên từ mép giường, sắc mặt nàng mang theo mệt mỏi, quay đầu nhìn Vân Thanh Nhã đang lo lắng ở phía sau.
“Thế nào?” Vân Thanh Nhã căng thẳng, nắm tay siết chặc lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập cảm xúc nôn nóng.
Phương Nhã lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trông thấy vẻ mặt này của nàng ta, Vân Thanh Nhã cảm giác một tiếng sấm đánh xuống đầu mình, làm bước chân hắn không nhịn được mà lui về phía sau vài bước.
“Ta đã cố hết sức, nhưng nàng ta bị thương quá nặng, một chưởng kia của Lục Dẫn đánh nát ngũ tạng lục phủ, ta dùng hết khả năng mới có thể giúp nàng ấy sống thêm mười ngày! Nếu mười ngày mà Vân Lạc Phong còn không trở về, chỉ sợ thật sự nàng ấy không cứu được……”
Mười ngày……
Ánh mắt Vân Thanh Nhã dần dần chuyển hướng về phía thiếu nữ trên giường.
Giờ phút này, sắc mặt thiếu nữ tái nhợt như tờ giấy, dường như chạm vào thì sẽ vỡ vụn, trên môi càng không có một chút huyết sắc nào, chân mày nhíu chặt lộ ra thống khổ nàng ấy đang phải chịu đựng.
“Chuyện này đều do ta, nếu không phải bởi vì ta, nàng cũng sẽ không chịu trọng thương như vậy!” Vân Thanh Nhã lo lắng, có thế nào hắn cũng không nghĩ tới, vào thời điểm đó, Ninh Hân sẽ không màng tánh mạng mà che chở hắn.
Tình nghĩa như vậy, mặc dù hắn dùng hết cả đời cũng khó có thể hồi báo.
“Khi nào Vân Lạc Phong trở về?”
Phương Nhã nhẹ nhàng nhíu mày liễu, trên khuôn mặt yêu mị xuất hiện một tia lo lắng.
Lúc Ninh lão rời khỏi Long Nguyên Quốc, từng nhờ Y Các chăm sóc Ninh Hân thay ông, ai biết sẽ phát sinh chuyện này!
Hai lão nhân mới vừa rời đi, người Y Thành liền tới rồi!
Vân Thanh Nhã cười khổ lắc lắc đầu, ngón tay hắn nhẹ nhàng vỗ về da thịt mịn màng của thiếu nữ nằm trên giường: “Tiểu Phong nhi vừa đi mới mấy tháng thôi, không có ai biết khi nào nó có thể trở về, có lẽ Tiểu Hân không đợi được nó trở lại……”
Phương Nhã hơi hơi hé miệng, vừa muốn nói cái gì thì vào lúc này, một gã sai vặt của Y Các vội vàng xốc vải mành lên đi đến, cung kính nói: “Phương Nhã cô nương, người của Ninh gia tới.”
“Ninh gia?”
Nghe được lời này, Phương Nhã hơi nhíu mày liễu lại: “Người nào của Ninh gia tới đây?”
“Khởi bẩm Phương Nhã cô nương, lão giả kia tự xưng tứ trưởng lão Ninh gia, đến để đưa tiểu thư Ninh Hân về nhà.”
Gã sai vặt nói làm Vân Thanh Nhã chấn động, hắn vội vàng cầm tay Ninh Hân, gương mặt thanh lãnh hiện lên vẻ kiên định.
“Không! Không thể làm Tiểu Hân đi! Ta phải đợi Tiểu Phong nhi trở về!”
Nếu Ninh Hân về tới Ninh gia, chỉ có một con đường ૮ɦếƭ, chờ đợi Vân Lạc Phong ở chỗ này, nói không chừng còn có cơ hội.
Hắn tuyệt đối không để người Ninh gia mang Ninh Hân đi.
“Hừ, ta muốn xem ngươi dùng thực lực gì để giữ nha đầu Ninh Hân.”
Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh truyền tới từ ngoài vải mành, Vân Thanh Nhã chuyển mắt nhìn thì thấy một lão giả mặc trường bào mang theo một đám người đang đi vào hậu đường.
Lão giả kia có khí thế lạnh lùng thản nhiên, trên khuôn mặt lộ ra vẻ kiêu căng không dễ phát hiện, trường bào màu xanh khiến thân hình già nua của hắn nổi bật hơn, giống như một bảo kiếm sắc bén, Gi*t người một cách thầm lặng.
Đặc biệt là, bên trong ánh mắt nhìn Vân Thanh Nhã ẩn chứa địch ý.
“Các ngươi không thể mang Ninh Hân đi!”
Trông thấy người tới, ánh mắt Vân Thanh Nhã dần dần trầm xuống, hai tay càng nắm chặt lại, trong giọng nói thanh lãnh mang theo sự kiên định.
“Ha ha!” Lão giả cười lạnh hai tiếng, “Ta đây muốn xem các ngươi có thể ngăn được ta hay không, người đâu! Ôm đại tiểu thư đi!”
Sắc mặt Vân Thanh Nhã biến đổi, nắm chặt nắm tay tạo nên tiếng răng rắc, hắn bước nhanh lên phía trước, muốn ngăn hành vi của những người đó nhưng vào lúc này, Phương Nhã lại đưa tay ra cản hắn.
“Trưởng lão Ninh gia." Phương Nhã khẽ nhăn mày, khuôn mặt yêu mị trở nên đông cứng, đôi mắt đẹp như hồ ly của nàng chuyển sang nhìn đám người Ninh gia, hỏi: "Nếu bây giờ các người khăng khăng muốn đưa Ninh Hân đi, nói không chừng sẽ khiến nàng không được chữa trị mà ૮ɦếƭ, đấy chính là kết quả mà Ninh gia các người muốn sao?"
Tứ trưởng lão hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hàm chứa sự khinh thường: “Y Các các ngươi không trị hết bệnh không có nghĩa các y sư khác cũng bó tay hết cách! Chỉ khi nha đầu Ninh Hân trở về Ninh gia mới có thể được chữa trị một cách tốt nhất!"
Ánh mắt Phương Nhã hơi trầm xuống, hít một hơi thật sâu: "Trưởng lão Ninh gia, ngươi không phải y sư, không hiểu được y thuật, vừa rồi ta đã giúp Ninh Hân xem thử bệnh tình, có thể nói rằng trên đời này chỉ có hai người cứu được nàng ấy thôi! Một là thần y Thiên Nhai, người còn lại là Vân Lạc Phong của Vân gia! Từ trước tới nay không thấy đầu đuôi thần long Thiên Nhai, muốn tìm hắn rất khó, cho nên chỉ có thể để Ninh Hân ở lại đây, đợi Vân Lạc Phong về, nàng sẽ chuyển nguy thành an!"
Đã đến nước này, Phương Nhã vẫn muốn khuyên Ninh gia để Ninh Hân ở lại, nhưng sau khi nghe lời nàng nói, Tứ trưởng lão lại là khịt mũi coi thường, cong môi mỉa mai.
“Vân Lạc Phong? Từ trước tới nay ta chưa từng nghe nói đến tên của nàng ta, chỉ dựa vào việc là cháu gái của Tướng quân mà cũng dám đánh đồng với thần y Thiên Nhai?"
“Trưởng lão Ninh gia, Vân Lạc Phong trị hết bệnh của Ninh lão, ngươi cho rằng nàng có tư cách được đánh đồng với thần y Thiên Nhai không?"
Phương Nhã càng nhăn chặt mày hơn, trên mặt dần lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Đám người Ninh gia này đúng là dầu muối không ăn, nếu Vinh lão ở đây, ắt hẳn bọn chúng sẽ không dám tới Y Các ςướק người!
Tuy rằng trên đại lục này, Vinh lão không có thân phận tôn quý như Ninh lão, nhưng hai người họ đã quen biết từ thuở thiếu thời, tình cảm nhiều năm như vậy sẽ không vì địa vị thay đổi mà xảy ra biến hóa chứ?
Vì vậy, đối với Vinh lão, người ở Ninh gia đều rất tôn kính! Không có ai dám lỗ mãng trước mặt ông!
“Ha ha ha!”
Lời Phương Nhã nói làm Tứ trưởng lão không nhịn được cười phá lên, tiếng cười tràn ngập ý vị mỉa mai: "Phương Nhã, ngươi cho rằng ta thật sự không biết sao, bệnh tình của Ninh lão vốn đã không thể khống chế, chắc chắn ông ấy vì muốn khiến người Ninh gia chúng ta an tâm nên mới cố ý tìm một cái cớ! Đại lục có nhiều danh y như vậy mà cũng bó tay trước căn bệnh ấy, một đứa cháu gái của Tướng quân lại có thực lực chưa hết cho ông ấy sao? Ngươi tưởng ta ngốc à?"
“Ngươi…” Phương Nhã giận đến mức cả người run lên, bộ иgự¢ không ngừng phập phồng: "Ta nói cho ngươi biết, không chỉ có Ninh lão, ngay cả các chủ Y Các chúng ta cũng được Vân Lạc Phong chữa khỏi! Hơn nữa các ngươi cũng biết trước đó thực lực của Vân Thanh Nhã bị phế, bây giờ hắn có thể bình an vô sự đứng ở đây, tất cả đều là công lao của Vân Lạc Phong, ngươi dám nói y thuật của nàng không tốt hả?"
Tứ trưởng lão hừ lạnh một tiếng: “Thực lực của Vân Thanh Nhã có bị phế hay không, làm sao ta biết? Có lẽ trước đó hắn chỉ làm bộ bị trọng thương, nhiều năm như vậy vẫn luôn giấu tài mà thôi! Về phần các chủ Y Các... Quả thật hắn đã khỏe bệnh, đó là công lao của nàng ta sao? Ai biết có phải nhà ngươi bịa đặt lung tung hay không?"
Dù sao đi nữa lão cũng không tin y thuật của Vân Lạc Phong có thể đánh đồng với thần y Thiên Nhai! Phải nói là hai người đó không thể so sánh tương đồng!
Một thiếu nữ mười lăm tuổi, lại sinh ra ở nơi như Long Nguyên quốc, làm sao có thể có y thuật cao minh như vậy được?
Phương Nhã thật sự cho rằng mình ngốc sao? Sẽ tin tưởng lời nói dối của nàng à?
“Cho dù các ngươi tin hay không, ta vẫn chỉ nói một câu, trên đời này người có thể cứu Ninh Hân, ngoại trừ thần y Thiên Nhai thì chỉ còn Vân Lạc Phong! Nếu ngươi ૮ưỡɳɠ éρ đưa nàng về Ninh gia, nếu nàng xảy ra chuyện gì, ngươi sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm nhé?"
Giờ này khắc này, sắc mặt Phương Nhã đã khó coi đến cực điểm, đôi mắt đẹp hàm chứa ánh sáng lạnh lẽo.
“Nàng ở lại đây mới đúng là không được chữa trị dẫn tới mất mạng!" Tứ trưởng lão phất phất tay: “Không cần phải để ý những người này, lập tức đưa nha đầu Ninh Hân đi!"
Ầm!
Khi những người đó đi tới mép giường, Vân Thanh Nhã đã chặn thẳng ở phía sau, khí thế trên người hắn bắt đầu tuôn ra, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo.
“Không ai trong số các ngươi được phép đưa nàng đi!"
Ánh mắt hắn vô cùng kiên định, kèm theo vẻ sống ૮ɦếƭ không sờn, cường bạo chặn những người này lại.
“Đánh cho ta!"
Ánh mắt Tứ trưởng lão trầm xuống, lạnh giọng khiển trách.
Trong nháy mắt, đám người Ninh gia nhanh chóng lao về phía Vân Thanh Nhã, linh lực trên tay vọt tới tập kích nam nhân thanh lãnh tuấn mỹ này.
Kể từ khi được chữa lành vết thương, thực lực của Vân Thanh Nhã cũng tiến bộ vượt bậc, hơn nữa chỉ đột phá một lần đã thăng tới Cao Linh Giả cao cấp! Nhưng cho dù như vậy, hai nắm đấm của hắn cũng khó địch lại bốn tay, ngay thời khắc hắn bị phân tâm, phần иgự¢ bị trúng một đòn cường bạo!
Phụt!
Vân Thanh Nhã bỗng lùi bước lại phía sau, thấy mình sắp đâm vào chiếc giường sau lưng, hắn vội vàng ngừng bước, lau vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng vô vị nhìn đám người Ninh gia.
“Ta không cho phép các ngươi đưa nàng đi!"
Ninh Hân vì bảo vệ hắn mà bị thương, cho dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng sẽ bảo vệ nàng, quyết không để bất kỳ kẻ nào đưa người rời khỏi hắn!
“Đi ૮ɦếƭ đi!"
Tứ trưởng lão hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó, thân hình lão vừa động, đột nhiên lao về phía Vân Thanh Nhã, khí thế trên người cực kỳ sắc bén giống như một thanh kiếm bắn tới.
“Dừng tay!”
Sắc mặt Phương Nhã hoảng hốt, nàng kinh hãi nhìn động tác của Tứ trưởng lão, vội vàng lao tới hỗ trợ, nhưng chưa tới được bên cạnh Vân Thanh Nhã đã bị khí thế của lão già kia lan tới, giống như một trận cuồng phong thổi qua, hung hăng thổi nàng bay ra ngoài.
Rầm!
Thân hình yêu kiều mềm mại ngã xuống mặt đất, nàng ngẩng đầu, đôi mắt đẹp phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Tứ trưởng lão Ninh gia.
“Ngươi mau dừng tay, nếu Vân Thanh Nhã xảy ra chuyện, Ninh gia các người tất sẽ có ngày bị hủy diệt!"
Phương Nhã hiểu rõ bản tính có thù tất báo của Vân Lạc Phong hơn bất kỳ kẻ nào.
Bây giờ nhị thúc nàng ấy bị người Ninh gia gây thương tích, với tính cách của nàng ấy, cho dù có quan hệ tốt với Ninh lão cũng tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho Ninh gia!
Nhưng tốc độ trưởng thành của nha đầu kia cũng quá khủng bố, thời gian nửa năm ngắn ngủi đã đạt đến mức này, về sau ai có thể ngăn cản bước đi của nàng ấy chứ?
Đắc tội nàng ấy chẳng khác gì đắc tội ma quỷ!
Ầm!
Một nắm đấm giáng xuống, thân mình Vân Thanh Nhã văng ra ngoài, đập bể vách tường, ngã xuống giữa đống phế tích.
Ngón tay hắn khẽ động, muốn bò dậy khỏi mặt đất nhưng lại cảm thấy cả người không còn sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn người của Ninh gia bế Ninh Hân ra khỏi giường.
“Thả... thả nàng ra..."
Tiếng nói của Vân Thanh Nhã trở nên khàn ᴆục, ngón tay nắm chặt đất cát trước mặt, hắn vừa mở miệng đã phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt đến mức gần như trong suốt.
Giờ khắc này, ánh mắt hắn tràn đầy sự phẫn nộ tuyệt vọng…
Hơn nữa, từ trước tới nay hắn chưa từng gặp tình trạng không còn sức lực như ngày hôm nay! Giống như... thân thể bỗng chốc bị vét sạch vậy...
“Tứ trưởng lão, nam nhân này làm sao bây giờ?”
Hộ vệ Ninh gia chặn ngang bế Ninh Hân lên, đi đến trước mặt Tứ trưởng lão hỏi.
Tứ trưởng lão dừng một chút, lạnh giọng nói: “Không cần phải để ý hắn, chỉ bằng đám người bọn họ thì khơi không dậy nổi sóng gió gì, bây giờ chúng ta mau trở về Ninh gia.”
Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại, bước nhanh ra khỏi hậu đường Y Các.
Sau khi đám người Ninh gia rời khỏi, Phương Nhã chống đỡ thân thể đứng lên, thất tha thất thểu chạy về phía Vân Thanh Nhã ngã vào trong đống phế tích, lo lắng hỏi: “Vân công tử, ngươi sao rồi?”
Vân Thanh Nhã không nói gì, ngón tay gắt gao nắm chặt đất cát trên mặt đất, trong ánh mắt hắn lộ ra đau đớn thâm trầm.
“Thương thế của ngươi rất nặng, ta tới giúp ngươi trị liệu.”
Phương Nhã nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nàng biết bằng vào lực lượng của chính mình và Vân Thanh Nhã thì không thể ngăn lại những người của Ninh gia này.
Hiện giờ cũng chỉ có thể tùy ý để bọn họ mang theo Ninh Hân rời khỏi.
Thần sắc Vân Thanh Nhã có chút dại ra, tùy ý để Phương Nhã nâng hắn lên, từng bước đi về phía giường, giờ phút này hắn nghiễm nhiên như là một người mất đi linh hồn, ánh mắt một mảnh tan rã.
“Người tới!”
Ánh mắt Phương Nhã trầm xuống, phân phó: “Đi Vân gia, mời lão gia tử Vân gia đến, nói…… Vân Thanh Nhã đã xảy ra chuyện.”
……
Đứng ở ngoài đại môn của Vân gia, Vân Lạc Phong dừng bước chân, nàng nhìn vẻ mặt hoảng loạn của bọn gia đinh Vân gia ở cổng và trong sân, mày không tự chủ được nhăn lại.
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian nàng rời khỏi này, Vân gia xảy ra chuyện gì?
Đang lúc Vân Lạc Phong tính toán đi vào ngạch cửa thì nghênh diện gặp được một hình bóng quen thuộc, người nọ hiển nhiên cũng phát hiện Vân Lạc Phong xuất hiện ở cửa, đáy mắt hàm chứa một tia kinh hỉ.
“Chủ mẫu, người đã trở lại? Chủ tử nhà ta đâu?”
Trên mặt Tần Nguyên tràn ngập kích động, nhưng mà hắn thấy bên cạnh Vân Lạc Phong chỉ có một tiểu nha đầu đi theo, cũng không có bóng dáng lãnh khốc kia, bất giác sửng sốt một chút.
“Chuyện của Tiêu gia đã giải quyết, hắn ở nơi đó còn có một ít chuyện khác, đúng rồi, Vân gia đã xảy ra chuyện gì? Vì sao các ngươi đều hoảng loạn như thế?” Vân Lạc Phong nhíu chặt mày, hỏi.
Nghe được Vân Lạc Phong hỏi chuyện, tươi cười hưng phấn trên mặt Tần Nguyên dần dần biến mất, hắn thật cẩn thận nhìn thiếu nữ trước mặt, nói: “Chủ mẫu, Thanh Nhã công tử bị thương, hiện tại đang ở Y Các trị liệu.”
Sắc mặt thiếu nữ đột nhiên trầm xuống, đôi mắt đen nhánh thâm thúy mênh ௱ôЛƓ bát ngát.
Lòng Tần Nguyên lập tức nhắc lên, nôn nóng giải thích: “Chủ mẫu, chuyện này là ta không tốt, ta không có bảo vệ tốt Thanh Nhã công tử, để ngài ấy chịu thương tổn, dù chủ mẫu muốn trừng phạt ta ra sao, Tần Nguyên ta đều nhận.”
Vừa nói đến đây, ánh mắt Tần Nguyên liền mang theo áy náy.
Trước khi Vân Lạc Phong rời khỏi Long Nguyên Quốc, hắn đã hứa với nàng sẽ chiếu cố tốt Vân gia, nhưng đầu tiên là để Ninh Hân bị thương, tiếp theo lại bởi vì hắn sơ sẩy nên ngay cả Vân Thanh Nhã cũng trọng thương không dậy nổi.
Lúc này đây, dù hắn ૮ɦếƭ muôn lần cũng không thể thoái thác tội của mình!
Vân Lạc Phong không trả lời Tần Nguyên, nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một cái, nàng trầm mặc xoay người, đi về phía Y Các.
Thấy vậy, Tần Nguyên không dám nói thêm gì nữa, thấp thỏm đi theo bên cạnh thiếu nữ, dọc theo đường đi, lòng hắn luôn hồi hộp.
……
Hậu đường Y Các, Vân lão gia tử ngồi ở trước giường, ông nhìn nam nhân trên giường mở to hai mắt, không tự chủ được phát ra một tiếng than nhẹ.
“Phương Nhã cô nương, lần này thật là phiền toái cô, ta cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy, sớm biết thì không nên để một mình Thanh Nhã tới Y Các.”
Phương Nhã miễn cưỡng cười cười, mày liễu của nàng vẫn luôn ngưng tụ một tia ưu sầu, càng nhiều hơn là sự áy náy sâu sắc.
“Vân gia chủ, ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, lúc trước nếu không nhờ Vân Lạc Phong, bệnh tình của các chủ ta cũng không có khả năng chữa khỏi, nhưng hôm nay, Vân gia ngài có việc yêu cầu hỗ trợ, ta lại không thể giúp được bất luận chuyện gì, nhưng ngài yên tâm, ta đã thả bồ câu truyền tin, báo việc này cho Vinh lão, cũng để ông ấy hỗ trợ tìm kiếm Ninh lão.”
Mười ngày!
Ninh Hân chỉ có thời gian mười ngày!
Nàng cần phải nội trong mười ngày này tìm được Ninh lão và Vân Lạc Phong, nếu không Ninh Hân sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
“Phương Nhã cô nương, dù như thế nào, ta cũng muốn cảm ơn cô vì những chuyện đã làm cho Vân gia, vừa rồi nếu không phải cô thi cứu đúng lúc, có lẽ Thanh Nhã nó……”
Nói tới đây, lão gia tử chợt dừng lại.
Nhưng ý ông muốn biểu đạt cũng đã rất là rõ ràng.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau khổ như vậy, ông cũng không muốn nếm thử lần thứ hai……
“Phương Nhã tiểu thư, Vân gia chủ, đại tiểu thư Vân gia tới!”
Đột nhiên, một giọng nói kích động truyền từ ngoài vào, sau khi nghe thấy giọng nói này, cạch một tiếng, Vân Lạc đột nhiên đứng lên, trong con ngươi vẩn ᴆục xuất hiện một tia kinh hỉ.
“Phong nhi đã trở lại?”
Thật tốt quá!
Chỉ cần nàng trở lại, dù là Vân Thanh Nhã hay là Ninh Hân đều có thể bình an không có việc gì!
Sau khi lão gia tử dứt lời, vải mành đã bị một bàn tay xốc mở ra, lập tức thiếu nữ một thân bạch y từ ngoài đi vào, xuất hiện ở trong tầm mắt lão gia tử.
Ở bên cạnh thiếu nữ có một tiểu nha đầu đáng yêu đi theo, tiểu nha đầu này đảo đôi mắt to nhìn ngó khắp nơi.
“Phong nhi……” Yết hầu lão gia tử có chút khô khốc, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt ông.
Vân Lạc Phong trở về, lập tức làm ông tìm thấy người tâm phúc, lòng đầy lo âu cũng chậm rãi hạ xuống.
Ngay cả lão gia tử cũng không biết, từ khi nào bắt đầu, Vân Lạc Phong đã trở thành người tâm phúc của Vân gia, giống như chỉ cần có nàng, bất luận khó khăn gì cũng có thể dễ dàng giải quyết!
Trên đời này không có bất luận chuyện gì làm nàng không giải quyết được!
"Chuyện khác để nói sau đi, hiện tại con xem thương thế của nhị thúc trước.”
Lời này vừa dứt, thiếu nữ đi về phía giường lớn, tay nàng chỉ nhẹ nhàng đặt trên mạch đập của Vân Thanh Nhã, sau khi điều tra rõ thương thế trên cơ thể hắn, tâm dần dần chùng xuống.
“Nhị thúc xác thật bị thương rất nghiêm trọng, cũng may không có gì nguy hiểm đến tính mạng, Phương Nhã, ở đây ta có một phương thuốc, ngươi lấy dược nấu cho nhị thúc dùng." Sau khi Vân Lạc Phong nói xong, lại không biết từ địa phương nào lấy ra một gốc dược thảo màu xanh biếc, “Nhớ rõ, phải thêm linh thảo này vào.”
“Được.”
Phương Nhã tiếp nhận linh thảo Vân Lạc Phong đưa qua, chợt phân phó hạ nhân chuẩn bị giấy 乃út, sau khi chờ Vân Lạc Phong viết tất cả dược liệu cần có lên giấy, nàng mới rời khỏi hậu đường.
Toàn bộ hậu đường, bởi vậy an tĩnh xuống.
Thiếu nữ quay đầu nhìn về phía lão gia tử, trầm giọng hỏi: “Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lão gia tử cười khổ một tiếng: “Người Y Thành không tuân thủ hứa hẹn, từ bỏ ước hẹn ba năm, triển khai công kích với Vân gia, nha đầu Ninh Hân vì bảo hộ nhị thúc con bị Lục Dẫn đánh một chưởng, thân chịu trọng thương, nguy ở sớm tối! Nhị thúc con vì bảo vệ mạng sống của Ninh Hân, mang nó đến Y Các, ai ngờ…… sau đó người của Ninh gia cũng đến, chẳng những mang Ninh Hân đi, còn làm nhị thúc con bị thương.”