“Duyệt nhi.”
Lúc này, trong phòng xa hoa, Tiêu Thần nhìn phụ nhân mỹ diễm nằm ở trên giường, trong mắt chứa đau lòng, hắn chậm rãi tiến lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng, con ngươi rũ xuống che dấu một tia tức giận.
“Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng!”
Lâm Duyệt cười lạnh một tiếng, quay đầu, mặt hướng về vách tường, hiển nhiên còn không tha thứ cho hành động vừa rồi của Tiêu Thần.
“Duyệt nhi.”
Trông thấy thái độ của Lâm Duyệt như thế, hận ý trong lòng Tiêu Thần với Vân Tiêu cùng Vân Lạc Phong càng nhiều, hắn hít một hơi thật sâu: “Vừa rồi phụ thân nói, để Ngọc Thanh tiến vào bí cảnh trước, lúc đó, nàng tùy ý đối phó hai người kia như thế nào cũng được!”
Cơ thể Lâm Duyệt run lên, trong ánh mắt hiện lên một tia hận ý, khuôn mặt mỹ diễm dữ tợn.
“Chàng nói Ngọc Thanh có thể đi tới bí cảnh trước?”
Lâm Duyệt xoay người, nhìn Tiêu Thần rồi hỏi.
Tiêu Thần nhẹ nhàng gật đầu: “Đây là phụ thân quyết định, hơn nữa, ông ấy đã không còn quan tâm tín vật đính hôn gì nữa, mặc dù phế vật kia không muốn giao tín vật đính hôn ra nhưng hôn sự của bọn chúng phải hủy bỏ cũng là điều không thể nghi ngờ!”
“Vậy để Ngọc Thanh sớm nghênh thú nha đầu Lăng gia,” Lâm Duyệt lạnh lùng nở nụ cười, “Để tránh nữ nhân nào đó mang ý xấu với nó.”
Ả vẫn cho rằng Vân Lạc Phong không thể thích phế vật như Vân Tiêu, trái tim của nữ tử kia thuộc về Tiêu Ngọc Thanh.
Chỉ là, ả lại không suy xét, nếu như Vân Lạc Phong thật sự yêu thích Tiêu Ngọc Thanh, như thế nào lại động thủ với ả?
“Duyệt nhi, nàng có tha thứ cho việc làm của ta?” Ánh mắt Tiêu Thần dịu dàng, thương tiếc nhìn Lâm Duyệt vết thương đầy người nằm trên giường.
Có thể tưởng tượng được Vân Lạc Phong ra tay vô cùng tàn nhẫn mới khiến ả ta thành dáng vẻ này.
Con ngươi Lâm Duyệt sâu thêm vài phần: “Tiêu Thần, ta gả cho chàng nhiều năm như vậy, sinh hạ một nhi tử ưu tú như thế, ở thời khắc mấu chốt chàng lại lựa chọn từ bỏ ta! Chàng biết ta đau lòng thế nào không?”
“Duyệt nhi, lúc ấy ta lựa chọn như vậy cũng đều là vì nhi tử của chúng ta, hiện tại chúng ta còn cần dùng đến phế vật kia, chờ khi hắn vô dụng là lúc lại phế hắn đi!”
Lúc nói mấy chữ cuối cùng, Tiêu Thần hung tợn cắn răng, dường như Vân Tiêu là kẻ thù hắn không đội trời chung mà không phải là nhi tử do hắn sinh ra.
Nghe được lời này, con ngươi Lâm Duyệt hơi chuyển động: “Tiêu Thần, nghe nói sau khi con cháu của Tiêu gia ra đời thì sẽ dùng một mảnh linh hồn để chế thành ngọc bài, lấy cái này trói buộc con cháu Tiêu gia.”
“Duyệt nhi, ý của nàng là……”
“Ta muốn ngọc bài của phế vật kia!” Khóe môi Lâm Duyệt cong lên thành nụ cười tàn nhẫn, “Nếu chàng muốn ta tha thứ cho hành động của chàng thì lấy ngọc bài của phế vật kia cho ta, bằng không, ta sẽ không tha thứ cho chàng.”
Tiêu Thần nhíu chặt mày, im lặng.
Ngọc bài của con cháu Tiêu gia đều ở trong tay phụ thân, hiện giờ phụ thân bôn ba mệt nhọc vì chuyện của Ngọc Thanh, sợ là không rảnh để ý tới những chuyện khác, huống chi, mặc dù ông ấy có rảnh, cũng chưa chắc sẽ giao ngọc bài cho Lâm Duyệt.
Nhưng hắn nhìn đến ánh mắt Lâm Duyệt mang theo phẫn nộ, Tiêu Thần quyết tâm, cắn răng nói: “Được! Ta biết ngọc bài kia ở nơi nào, để ta đi trộm cho nàng, chẳng qua ta cần phải đi tạo một ngọc bài giả để thay thế cái bị ta lấy đi.”
Nếu hắn không làm như vậy, một khi bị phụ thân phát hiện, tất nhiên ông ấy sẽ giận tím mặt.
“Tướng công.”
Nghe được Tiêu Thần nói, sắc mặt Lâm Duyệt mới ôn hòa lại, vùi cái mặt sưng thành đầu heo kia vào trong lòng иgự¢ nam nhân, ôn nhu nói: “Ta sẽ ở chỗ này chờ tin tức tốt của ông.”
Nhìn thấy mặt Lâm Duyệt sưng đỏ như đầu heo, trong lòng Tiêu Thần có chút buồn nôn, nhưng hắn nhớ tới những lời Tiêu Lâm nói với hắn lúc nãy nên che giấu tất cả ghét bỏ, đáy mắt lộ ra một tia sủng nịch.
“Duyệt nhi, ta sẽ nhanh chóng lấy ngọc bài của hắn tới cho bà, bà chỉ cần lẳng lặng chờ đợi là đủ rồi.”
Sau khi nói xong lời này, Tiêu Thần gắt gao ôm thân thể Lâm Duyệt, khóe môi gợi lên một nụ cười bất đắc dĩ.
Lúc bọn họ đàm luận không hề chú ý tới trong một góc âm u, một con chuột nhỏ màu trắng nhanh chóng từ cửa nhảy ra ngoài, biến mất dưới ánh mặt trời sáng lạn……
……
Đông viện.
Bên trong tẩm phòng ấm áp, Vân Lạc Phong chậm rãi mở hai mắt, nhìn Trà Sữa từ ngoài cửa vọt vào, hỏi: “Thế nào? Có nghe được cái gì hay không?”
“Chít chít!”
Trà Sữa nhảy lên đùi Vân Lạc Phong, quơ chân múa tay kêu to.
“Tiểu Mạch, ngươi có thể nghe hiểu nó nói hay không?” Vân Lạc Phong nhíu nhíu mày, hỏi.
Sau nửa ngày, trong linh hồn của nàng truyền đến giọng nói mềm mại của Tiểu Mạch: “Chủ nhân, nó nói vừa rồi nó ở trong phòng của Tiêu Thần và Lâm Duyệt nghe được một tin tức, nghe nói ngọc bài của Vân Tiêu là bị Tiêu Lâm giữ, nhưng Lâm Duyệt thổi gió bên gối bảo Tiêu Thần trộm ngọc bài tới cho bà ta.”
Vân Lạc Phong giật mình, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười.
“Ta vốn dĩ suy đoán Lâm Duyệt gặp loại nhục nhã này tất nhiên sẽ không dễ dàng nuốt xuống khẩu khí này, cho nên mới bảo Trà Sữa đi điều tra tình huống, không nghĩ tới sẽ được đến một kinh hỉ lớn như vậy!”
Nếu ngọc bài ở trong tay Tiêu Lâm, nàng muốn tìm nó ở đâu rất khó, rốt cuộc ai biết hắn giấu ở chỗ nào?
Làm Vân Lạc Phong không có dự đoán được chính là Lâm Duyệt lại đánh chủ ý lên ngọc bài của Vân Tiêu, kể từ đó nàng chỉ cần nhìn chằm chằm Lâm Duyệt là đủ rồi!
“Trà Sữa, ngươi tiếp tục đi nhìn chằm chằm tình huống, có bất luận tin tức nào đều tới cho ta biết.”
“Chít chít.”
Trà Sữa vui sướng kêu hai tiếng, thân mình nho nhỏ nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, trong chớp mắt cũng đã biến mất.
Vân Lạc Phong nhìn chăm chú bóng dáng biến mất của Trà Sữa, nụ cười bên môi lộ ra một tia tà khí: “Hiện tại ta chỉ cần ở yên chỗ này chờ tin tức! Chờ sau khi lấy được ngọc bài đó là lúc khai đao với Vân gia!”
……
Ban đêm.
Ánh trăng như nước, chiếu rọi vào nhà.
Thân ảnh Tiêu Thần lén lút từ ngoài cửa chạy vào, sau khi điều tra thấy không có người đi theo, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, đi về phía Lâm Duyệt nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
“Ngọc bài ta đã vì bà lấy tới.”
Hắn thật cẩn thận móc ra một khối ngọc bài từ trong vạt áo, đưa tới trước mặt Lâm Duyệt: “Ngọc bài này bà nhất định phải giữ kỹ, ít nhất trước khi Ngọc Thanh chưa có đăng vị trở thành gia chủ, không thể để bất luận kẻ nào biết, nếu để phụ thân ta phát hiện chuyện này, hai người chúng ta đều sẽ bị trừng phạt.”
Một khi Tiêu Ngọc Thanh trở thành gia chủ, vậy sau này toàn bộ Tiêu gia đều do bọn họ định đoạt! Như thế làm sao cần sợ hãi lão bất tử kia?
Lâm Duyệt kinh hỉ nhận lấy ngọc bài, trên mặt tươi cười dữ tợn: “Phế vật kia chắc chắn cũng không thể tưởng được sẽ có một ngày như vậy, mạng của nó bị ta khống chế! Về sau ta muốn hắn sống, hắn nhất định phải sống, ta muốn hắn ૮ɦếƭ, hắn cũng chỉ có thể ૮ɦếƭ!”
Giờ phút này Lâm Duyệt đã không còn mỹ diễm của dĩ vãng, hơn nữa vẻ mặt dữ tợn kia làm đáy lòng Tiêu Thần không tự chủ được dâng lên một tia chán ghét.
Nhưng ai bảo bà là mẫu thân của Tiêu Ngọc Thanh? Vì Ngọc Thanh hắn cũng cần phải làm ra vẻ rất yêu bà ta.
“Thứ bà muốn ta đã lấy tới, chỉ là bây giờ ta còn có chuyện khác muốn làm, bà phải nghỉ ngơi cho tốt.” Ánh mắt Tiêu Thần tràn ngập ôn nhu, giọng nói vẫn trước sau như một luôn ôn hoà.
Lâm Duyệt thưởng thức ngọc bài trong tay, nhìn cũng không nhìn Tiêu Thần một cái, hân hoan nhảy nhót nói: “Được, ông đi đi.”
Tiêu Thần lắc lắc đầu, cuối cùng nhìn Lâm Duyệt, xoay người đi ra cửa phòng.
Thân ảnh cao dài rất nhanh liền biến mất ở trong bóng đêm.
“Ngọc bài, ta rốt cuộc bắt được ngươi!” Lâm Duyệt hít sâu một hơi, trong mắt đẹp hàm chứa một tia âm ngoan, “Sau này ta xem phế vật ngươi còn làm sao ở trước mặt ta làm ra vẻ lãnh khốc, hơn nữ, còn dám cùng con ta đoạt nữ nhân! Cũng không nhìn xem ngươi là cái đức hạnh nào, làm sao xứng đôi với nữ nhi Lăng gia?”
Bịch!
Lúc Lâm Duyệt đang đùa giỡn ngọc bài đột nhiên một bóng dáng màu trắng từ một bên chạy ra tới, sau đó ngọc bài trong tay bà liền biến mất.
Lâm Duyệt nhìn bàn tay trống rỗng sửng sốt một chút, ánh mắt vội vàng nhìn ra ngoài cửa.
Vì thế bà trông thấy một con chuột màu trắng đang cố hết sức kéo miếng ngọc bài còn lớn hơn nó chạy ra ngoài cửa.
Trong nháy mắt, Lâm Duyệt phục hồi tinh thần lại, giận tím mặt nói: “Tiểu súc sinh, lại dám đến Tiêu gia ta trộm đồ vật, tìm ૮ɦếƭ!”
Sau khi nói xong lời này, Lâm Duyệt giận dữ đứng dậy, một chưởng đánh về phía con chuột nhỏ.
Phịch một tiếng, toàn bộ mặt đất đều run lên dưới một chưởng này của bà ta, bụi mù nổi lên bốn phía, ban đầu nàng cho rằng một chưởng này của mình có thể chụp Trà Sữa thành bánh nhân thịt, ai biết sau khi bà thu hồi bàn tay lại phát hiện trên mặt đất chỉ để lại một cái hố lớn nhỏ giống như ngọc bài……Còn con chuột nhỏ trộm đồ vật kia đã sớm đã bỏ chạy khỏi hố.
“A a a!”
Lâm Duyệt hoàn toàn điên rồi, đầu tóc rối tung lên như một bà điên, phẫn nộ lớn tiếng giận dữ hét.
Tầm Kim Thử ૮ɦếƭ tiệt, nếu như để bà tìm được nó, bà nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn!
“Xảy ra chuyện gì?”
Vốn dĩ Tiêu Thần đi xa sau khi nghe thấy Lâm Duyệt rống giận lại vòng trở về, vội vàng đẩy cửa mà vào, hắn liếc mắt một cái liền thấy được Lâm Duyệt đầu tóc rối tung, bất mãn nhíu nhíu mày.
Lòng Lâm Duyệt dần dần bình tĩnh lại, dùng giọng điệu bình thường nói: “Vừa rồi một con Tầm Kim Thử muốn ngậm ngọc bài của ta đi, ta đang muốn chụp ૮ɦếƭ nó, ai ngờ nó đào động chạy trốn.”
Dù như thế nào bà cũng không thể để Tiêu Thần biết ngọc bài bị mất trộm, cho nên bà mới lựa chọn nói dối.
“Tầm Kim Thử?” Tiêu Thần nhíu chặt mày, “Tiêu gia làm sao có Tầm Kim Thử loại linh thú thấp kém này chứ? Bà nhớ rõ Tầm Kim Thử kia màu gì không? Sau đó ta liền phái người tìm tung tích của nó cho bà.”
“Được.”
Lâm Duyệt hơi hơi gật gật đầu: “Tầm Kim Thử đó toàn thân màu trắng, lớn lên mập mạp, tốc độ đào động rất nhanh, tướng công, ông nhất định phải bắt lấy súc sinh đáng ૮ɦếƭ đó!”
Khi nói lời này, Lâm Duyệt hận nghiến răng nghiến lợi, có thể tưởng tượng được hành vi của Trà Sữa khiến lòng bà thương tổn cỡ nào.
Bà vì Gi*t ૮ɦếƭ phế vật kia đã nhớ thương lâu ngọc bài như thế, không nghĩ tới vừa đến tay đã bị trộm đi, làm sao bà có thể không hận?
Chỉ cần bắt lấy tiểu súc sinh đó, bà không quất xác nó một trăm ngày thì khó có thể tiêu diệt phẫn nộ trong lòng.
"Đây là linh hồn ngọc bài sao?"
Trong căn phòng thanh nhã, rèm cửa sổ chậm rãi lay động, Vân Lạc Phong nhận lấy một khối ngọc bài màu nâu sẫm từ Trà Sữa cầm trong tay, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong nhỏ, chuyển mắt nhìn nam nhân lãnh khốc bên cạnh.
"Vân Tiêu, ngươi xem xem, ngọc bài này là thật hay giả."
Vân Tiêu tiếp nhận ngọc bài từ tay Vân Lạc Phong, cẩn thận nghiền ngẫm một chút, lại đưa lại vào trong tay thiếu nữ.
"Là thật."
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: "Nếu là như thế, vậy Tiêu Thần không tùy tiện dùng một khối ngọc bài lừa gạt Lâm Duyệt, nhưng mà, hành động của bọn họ lại tiện nghi cho chúng ta rồi, Vân Tiêu, nếu ngọc bài đã có trong tay, vậy ngươi phải giữ cho tốt."
Mắt nhìn ngọc bài Vân Lạc Phong đưa tới trước mặt, Vân Tiêu cũng không cầm lấy, hắn hơi nâng mắt lên, ánh mắt ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ thật sâu.
"Ngọc bài này... Tặng cho nàng."
Vân Lạc Phong sửng sốt một chút, đáy mắt xẹt qua một tia khó hiểu: "Linh hồn ngọc bài đại biểu cho tính mạng của ngươi, ngươi tặng cho ta như vậy sợ là có chút không ổn."
Nghe vậy, ánh mắt Vân Tiêu càng thêm nghiêm túc: "Ngọc bài này... Cùng với mệnh của ta đều giao cho nàng!"
Ngọc bài này... Cùng với mệnh của ta đều giao cho nàng!
Giọng nói nam nhân mang theo sự chân thành tha thiết, làm ngón tay Vân Lạc Phong bỗng dưng run rẩy một cái, nàng nhìn khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ lãnh khốc này, cuối cùng vẫn thu lấy ngọc bài.
"Được, vậy ta giúp ngươi bảo quản ngọc bài này, chỉ cần ta còn sống thì không cho phép nó bị bất cứ tổn hại nào."
Nhìn Vân Lạc Phong thu hồi ngọc bài, khóe môi Vân Tiêu dùng tộc độ thong thả khẽ cong lên, gợi lên một nụ cười mà không ngươi nào cảm giác được.
"Nếu như sau này ta không ở bên cạnh nàng, nó sẽ thay thế ta, làm bạn bên cạnh nàng."
Dứt lời, Vân Tiêu chậm rãi đi lên, hai cánh tay có lực ôm thật chặt thiếu nữ tuyệt mỹ trước mặt, giờ khắc này, thậm chí hắn có thể cảm giác được một mùi thơm nhàn nhạt từ trên người thiếu nữ.Mùi thơm nhạt này, làm cho hắn có cảm giác rất thỏa mãn, cả đời này, chỉ cần có nàng, hắn không còn tiếc nuối cái gì nữa.
"Vân Tiêu, ngươi định lúc nào thì động thủ với Tiêu gia?" Dường như Vân Lạc Phong nhớ ra cái gì đó, hỏi.
Vân Tiêu giật mình, mày nhíu thật chặt: "Vào này Tiêu Ngọc Thanh mở ra bí cảnh! Bởi vì ta có chút hứng thú với bí cảnh này..."
"Được."
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Chờ đến ngày đó, ta sẽ khiến cho người Tiêu gia phải hối hận với hành vi mà trước đây đã làm với ngươi!"
Để cho cả một đời của bọn họ phải sống trong vô tận hối hận, không cách nào thoát ra!
Đây cũng là trừng trị của nàng dành cho Tiêu gia!
...
Tiêu gia mở ra bí cảnh, chính là chuyện trọng đại nhất trong một trăm năm qua.
Gần đây, vào một ngày này, tâm đại gia tốc tề tựu ở Tứ Phương thành Tiêu gia.
Nhưng mà, giống như Tiêu Lâm và gia chủ Lăng gia Lăng Phong đã ước định tốt, đều không để ý đến Ngụy Liên Thành, phảng phất như không có chú ý tới sự hiện hữu của hắn.
Ngụy Liên Thành cũng không thèm để ý, hắn vẫn trước sau như một cười híp mắt nhìn tiểu nha đầu ngây ngô đứng bên cạnh Vân Lạc Phong, sau khi thấy nàng bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.
Đã mấy ngày!
Hắn đưa tin đến núi Linh Thần cũng đã được mấy ngày rồi, nếu vị kia biết chuyện nữ nhi mình ở đây bị khi dễ, đoán chừng rất nhanh sẽ chạy đến Tứ Phương thành...
Đối với người ái nữ như mạng như vị kia mà nói, nữ nhi có rớt một cọng tóc gáy cũng phải đau lòng đến nửa ngày trời, huống chi là bị người sỉ nhục như thế?
"Khụ khụ!" Thấy mọi người đều đã đến, Tiêu Lâm ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái rồi nói: "Nói vậy các vị cũng biết chuyện mà hôm nay Tiêu gia chúng ta sắp sửa tiến hành! Mà trước khi làm việc này, ta có một việc muốn thông báo cho các vị."
Mọi người đối mặt nhìn nhau, trong ánh mắt mang theo sự nghi hoặc.
Khị bọn họ đang suy đoán chuyện mà Tiêu Lâm muốn tuyên bố, giọng nói già nua bén nhọn của lão ta lại vang lên: "Mọi người đều biết, bởi vì mấy năm trước, Tiêu gia chúng ta có định ra hôn ước với Lăng gia, lại không ngờ đến, Tiêu nhi hắn trời sanh là một phế vật, ta không muốn liên lụy đến Lăng Dao, vì vậy tính toán giải trừ hôn ước giữa hai người, mặt khác cho Lăng Dao sánh duyên với Ngọc Thanh, kính xin các vị ở đây làm chứng."
Lâm Nhược Bạch an tĩnh đứng cạnh Vân Lạc Phong, sau khi nghe thấy lời đó cảu Tiêu Lâm, trong đôi mắt khả ái sáng ngời lộ ra một tia khinh bỉ.
Lão đầu này còn nói sư công của mình là phế vật! Nếu như sư công là phế vật, vậy trên đời này còn có người gọi là thiên tài sao?
Tuy nói bây giờ Lâm Nhược Bạch không biết thực lực của Vân Tiêu, nhưng nàng đối với Vân Lạc Phong tin tưởng không hề nghi ngờ! Nam nhân có thể được Vân Lạc Phong coi trọng, có thể kém ở chỗ nào?
Kết quả, nhóm người này cái gì cũng không biết mà ở đây kết luận xằng bậy.
Đáy mắt Lâm Duyệt xuất hiện nồng nặc châm chọc, nàng nhìn sắc mặt Lăng Dao đang vui mừng ở bên cạnh, sắc amwtj từ từ ôn hòa lại.
"Dao nhi, con còn nhớ rõ tối hôm qua ta đã nói gì với con không?"
Lăng Dao dùng sức gật đầu một cái: "Bá mẫu, thật sự người có thể tìm được y sư giải độc cho ta?"
Chuyện này đương nhiên là... Giả!
Ngay cả Lăng Dao bị trúng độc gì nàng cũng không biết, làm sao có thể giúp nàng ta giải độc được? Huống chi, Lăng gia đã tìm nhiều y sư như vậy mà cũng không có chút tác dụng nào, nàng có thể đi đâu kiếm thần y?
Mặc dù là trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Duyệt vẫn mỉm cười trả lời nàng ta: "Đương nhiên là thật rồi, có từng nghe về thần y Thiên Nhai không? Là thần y có danh tiếng lừng lẫy ở khắp đại lục, hắn định xuất thủ chữa bệnh cho con, cho nên, con không cần phải sợ Vân Lạc Phong này, có Tiêu gia làm chỗ dựa cho con, cần gì phải sợ nàng ta?"Đầu óc nha đầu Lăng Dao này ngu xuẩn, dễ dàng lừa gạt, cho dù mình có nói cái gì cũng có thể tin tưởng!
Loại nhân vật như thần y Thiên Nhai, há là nàng xin thì có thể được?
Nhưng mà, cho dù như thế nào, chỉ cần nha đầu Lăng Dao này tin tưởng lời của nàng liền đủ.
"Bá mẫu, ta hiểu," Trong lòng Lăng Dao hiện ra một tia ánh sáng kích động, "Tiện nữ nhân Vân Lạc Phong này làm ra loại chuyện này với ta, ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta!"
Lâm Duyệt cong cong khóe môi, trên mặt nở một nụ cười âm hiểm: "Con muốn nói cái gì, muốn làm gì, thỏa sức mà làm đi, chỉ cần hôm nay con có thể làm bọn họ ghê tởm, ta lập tức xin thần y Thiên Nhai chữa bệnh cho con."
Nàng thân là phu nhân Tiêu gia, cần phải duy trì mặt mũi bên ngoài, không thể nói ra lời làm nhục người khác được, vì vậy, nàng mới thiết kế để cho Lăng Dao nghe theo lời nàng, như thế, chẳng những nàng sẽ không mất hết mặt mũi, còn có thể nói ra lời trong lòng mình.
Quả nhiên, vừa nghe Lâm Duyệt nói như vậy, tất cả sợ hãi trong lòng Lăng Dao đều biến mất hết, nàng ngửa đầu ưỡn иgự¢ đi đến chỗ Vân Tiêu, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên sự đắc ý.
"Vân Tiêu, coi như ngươi không giao ra đây tín vật đính hôn của chúng ta thì như thế nào? Bây giờ ta từ hôn với ngươi, ta cho ngươi biết, chỉ có Ngọc Thanh ca ca mới xứng với ta! Ngươi là cái thứ gì? Lăng Dao ta coi như mắt bị mù, cũng sẽ không coi trọng nam nhân như ngươi."
Nàng vốn cho là, mình đính hôn với Tiêu Ngọc Thanh, cái phế vật này tất nhiên sẽ không còn cách nào giữ vững vẻ mặt lãnh khốc, và sẽ không bị cám dỗ nữa.
Ai biết, cho đến thời điểm này, Vân Tiêu vẫn không liếc nhìn nàng ta nhiều thêm một cái, ánh mắt hắn vẫn trước sau như một dừng lại trên người thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh.
Lăng Dao hoàn toàn nổi giận, nàng chỉ vào Vân Lạc Phong ở một bên, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi đừng cho là ta không biết, nữ nhân này là ngươi cố ý tìm đến, mục đích chính là diễn tiết mục này theo ý ngươi! Đáng tiếc, ngươi đã quá khinh thường Lăng Dao ta, bất kể như thế nào, ta cũng sẽ không thể thích ngươi!"