Vốn dĩ sau khi nghe đến hai chữ miễn phí này, lão gia tử rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, nhưng những lời kế tiếp Vân Lạc Phong nói làm ông sững sờ ở tại chỗ…
“Vừa rồi cháu nói cái gì?” Lão gia tử ngơ ngác nhìn Vân Lạc Phong, lúc này ông hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.
Vừa rồi cháu nói… Cái người chạy vặt kia chính là môn chủ Linh Môn?
Có phải cái kia Linh Môn mà ông biết rõ kia hay không?
Vân Lạc Phong nhìn lão gia tử đang kinh ngạc, hơi nhún vai: “Đúng như ông nghĩ.”
Giọng nói không cho là của thiếu nữ đva chạm thật mạnh vào trái tim của lão gia tử, giống như một cây gậy gõ mạnh làm cả người hắn đều thất điên bát đảo.
“Chuyện này…” Lão gia tử do dự một lúc, nói: “Môn chủ Linh Môn tới Vân gia làm việc vặt, không cho hắn tiền công hình như không tốt lắm, nếu không như vậy đi, ta cũng không phải loại người keo kiệt, nên trả tiền công thì vẫn phải trả, quản gia, ngươi ghi nhớ, mỗi tháng cấp cho tên sai vặt mới tới một đồng tiền công.”
Lão gia tử biểu tình nghiêm trang, làm quản gia đang đứng yên bên cạnh nhịn không được chửi bậy vài câu.
Một đồng tiền? Có phải tống cổ ăn mày đâu? Cũng mệt cho tướng quân đại nhân có thể nói ra loại lời nói này.
“Cháu thấy vẫn không cần đâu.” Vân Lạc Phong giật giật khóe môi, nhìn biểu tình như cắt thịt của lão nhân, tà khí cười nói: “Cho dù người để hắn làm không công hắn cũng nguyện ý, cho hắn tiền công ngược lại hắn sẽ bất an.”
Lão gia tử tán thành, gật đầu: “Một khi đã như vậy, một đồng tiền kia ta vẫn nên giữ lại, tốt xấu cũng có thể mua cọng hành, được rồi, hai người các ngươi chậm rãi chơi, ta không quấy rầy các ngươi nữa. Quản gia, mau đỡ bản tướng quân, chân bản tướng quân có hơi bủn rủn…”
“Vâng, tướng quân đại nhân.”
Quản gia đi lên phía trước, đỡ lão gia tử, chậm rì rì đi ra ngoài.
Lúc này lão gia tử rõ ràng vẫn còn khi*p sợ, cho nên bước chân của ông có chút mềm nhũn, nếu không phải quản gia đỡ ông, nói không chừng ông sẽ tùy thời té ngã…
Đừng nhìn vừa rồi ông nghiêm trang, kỳ thật đã sớm bị lời nói của Vân Lạc Phong làm cho kinh hách rồi.
Bất cứ ai đều sẽ không nghĩ đến, đường đường là môn chủ Linh Môn lại có thể đến Vân gia làm việc vặt…
“Vân Tiêu.” Sauk hi Vân Lạc Phong nhìn thấy bóng dáng lão gia tử biến mất, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Vân Tiêu: “Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết hai ngày nay ngươi dã đi đâu?”
Vân Tiêu dừng một chút, nói: “Ta mới vừa nhận được tin tức, Tiêu gia đến Long Nguyên Quốc! Cho nên, ta đi dò xét chuyện này, nàng yên tâm, ta sẽ không để những người này quấy rầy nàng đâu.”
Nếu Tiêu gia quấy rầy nàng, hắn không ngại huỷ hoại toàn bộ Tiêu gia!
“Vân Tiêu.” Vân Lạc Phong nhướng mày, trên mặt xẹt qua sự lạnh lẽo: “Nếu người của Tiêu gia tìm tới, chúng ta tìm một cơ hội thích hợp gặp mặt bọn họ, thế nào? Ta cũng muốn biết, rốt cuộc bọn họ vì chuyện gì mà tìm ngươi!”
Vân Tiêu nhẹ hé môi mỏng, đôi mắt đen nhìn Vân Lạc Phong thật sâu: “Nàng muốn gặp, ta nguyện ý bồi nàng đi gặp, nếu nàng không thích bọn họ, ta sẽ hủy bọn họ.”
Vân Lạc Phong lắc đầu: “Vân Tiêu, ngươi có muốn gặp mẫu thân của ngươi?”
Mẫu thân?
Này hai chữ này đối với Vân Tiêu mà nói, đã rất xa lạ! Nhưng mà năm đó mẫu thân hắn là người duy nhất ở Tiêu gia quan tâm đến hắn.
Chỉ tiếc, mẫu thân ở Tiêu gia không hề có địa vị, thế nên không có cách nào bảo vệ được hắn lúc nhỏ…
“Bà không ở Tiêu gia.”
Đôi mắt Vân Tiêu lãnh khốc như nước: “Từ năm đó, sau khi ta bị đuổi ra khỏi Tiêu gia, bà cũng đã biến mất, không có người nào biết bà đi đâu.”
Sauk hi rời khỏi Vô Hồi chi sâm, không phải hắn chưa từng lén lút trở về đi tìm bà, nhưng nghe được tin tức mấy năm trước bà cũng đã mất tích, ngay cả Tiêu gia…
Cũng không biết tung tích của bà.
Vân Lạc Phong trầm mặc một lúc, trong đôi mắt đen có ánh sáng lập lòe bất định: “Mẫu thân ngươi mất tích sau khi ngươi rời khỏi Tiêu gia, như thế, chỉ có đến Tiêu gia mới có thể tìm hiểu được tung tích của mẫu thân ngươi! Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, ta muốn cho những người từng thương tổn ngươi phải trả giá đắt thê thảm!”
Giọng nói kiên quyết của thiếu nữ làm trong lòng Vân Tiêu ấm áp, khóe môi lãnh khốc của hắn hơi nhếch tạo thành một đường cong nhỏ.
“Được.”
Vân Lạc Phong không nói thêm gì nữa, trong đôi mắt cúi xuống hiện ra sát ý, hiện tại nàng chỉ cần tưởng tượng đến những tra tấn khổ sở Vân Tiêu phải chịu thì nhịn không được muốn bầm thây vạn đoạn những người từng thương tổn hắn!
Đặc biệt là nữ nhân ném hắn vào Vô Hồi chi sâm kia!
“Vân Tiêu, người của Tiêu gia khi nào tới?” Vân Lạc Phong cười lạnh: “Chờ bọn họ tới rồi, ta phải chiêu đãi bọn họ thật tốt!”
“Còn khoảng mấy ngày nữa.” Đôi mắt Vân Tiêu thâm thúy mà lãnh khốc: “Hơn nữa, thế lực Tiêu gia rất rộng lớn, cho nên bọn họ đã biết ta ở hoàng thành Long Nguyên Quốc, chỉ là không biết ta ở phủ tướng quân mà thôi.”
Vân Lạc Phong giật mình, hỏi: “Ngươi bảy tuổi đã rời khỏi Tiêu gia, bọn họ làm thế nào biết ngươi ở chỗ này?”
Sau khi nam nhân nghe được những lời này, khí thế lạnh lẽo lập tức tỏa ra, áo đen bay cao giống như dã thú trong đêm đen, tùy thời có thể xé địch nhân thành mảnh nhỏ.
“Tiêu gia có thể thông qua huyết mạch tìm được ta!”
Trong đại gia tộc giống như Tiêu gia, huyết mạch nông sâu rất là quan trọng! Hơn nữa, có thể nhờ vậy mà tìm được chỗ ngươi đang ở.
Chẳng qua, thông qua liên hệ huyết mạch để tìm kiếm một người, chỉ có thể tìm ra phương hướng đại khái chứ không có cách nào tìm được chỗ ở chuẩn xác! Vì vậy, Tiêu gia tìm lâu như vậy, mới tìm được Long Nguyên Quốc!
“Vân Tiêu, chuyện này giao cho ta.” Vân Lạc Phong cười tươi: “Ta sẽ làm bọn họ hối hận khi đến Long Nguyên Quốc!”
“Được.”
Đối với Tiêu gia, Vân Tiêu không có bao nhiêu tình cảm! Hiện giờ nếu Vân Lạc Phong muốn bồi bọn họ chơi, vậy dung túng nàng thì đã sao? Chờ nàng chơi đủ rồi hắn sẽ ra mặt thu dọn mọi việc cho nàng.
Vân Lạc Phong hơi ngẩng đầu, nhìn chăm chú nam tử lãnh khốc đứng trước mặt mình, hỏi: “Vân Tiêu, ngươi thực sự không hận Tiêu gia?”
Hận?
Vân Tiêu khẽ nhíu mày, đáy mắt thoáng qua ánh sáng lãnh khốc.
Mười mấy năm trước, hắn bị đuổi khỏi Tiêu gia, hơn nữa bị ném vào Vô Hồi chi sâm, hắn thật sự có hận những người đó! Bởi vì khi đó hắn còn để ý Tiêu gia này.
Bởi vậy, hắn mới có thể hận Tiêu gia vô tình, càng hận nữ nhân kia ςướק đi địa vị của mẫu thân!
Nhưng mà, hiện tại đối với Tiêu gia hắn đã không có bất kỳ cái gì cảm xúc! Càng cảm thấy thực may mắn, chính mình mười mấy năm trước rời khỏi Tiêu gia! Nếu không cũng sẽ không có thành tựu như hiện giờ.
Về phần mẫu thân…
Rời khỏi Tiêu gia, có lẽ là giải thoát của bà.
“Không hận.” Vân Tiêu nghiêm túc nói: “Nếu không phải năm đó rời khỏi Tiêu gia, ta sẽ không có thực lực hiện tại, cũng không có cách nào có đủ lực lượng để bảo hộ nàng.”
Vân Lạc Phong mỉm cười nhợt nhạt, chậm rãi tiến lên, hai tay ôm chặt lấy nam nhân trước mặt, cúi mặt xuống, nói: “Ta hận Tiêu gia, hận những người đã từng tổn thương ngươi, cho nên, ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ!”
Vân Tiêu im lặng không nói, mắt đen trước sau nhìn về phía trong lòng иgự¢ thiếu nữ.
Hắn không hận Tiêu gia, không có nghĩa là…… Hắn sẽ bỏ qua Tiêu gia! Chẳng qua ở trong mắt hắn, Tiêu gia chỉ là một tồn tại có thể có cũng có thể không.
“Chủ tử.”
Đúng lúc này, đột nhiên giọng nói của Tần Nguyên truyền đến, rồi sau đó, cơ thể hắn bay qua tường vây, quỳ gối trước mặt Vân Tiêu: “Khởi bẩm chủ tử, người của Tiêu gia đã tiến vào Hoàng thành.”
Nghe vậy, đột nhiên sắc mặt Vân Lạc Phong trầm xuống, tươi cười tà mị mà âm trầm, lạnh giọng nói: “Tiêu gia? Không nghĩ tới đến nhanh như vậy! Diệp Linh, ngươi đi truyền lệnh, khách điếm bên trong Hoàng thành đều không cho phép nhận người Tiêu gia, nếu có ai vi phạm, trục xuất khỏi Long Nguyên Quốc.”
“Vâng!”
Diệp Linh chắp tay, cung kính nói.
Vân Tiêu nhìn thiếu nữ liều lĩnh khí phách trước mặt, khóe môi lạnh lùng hơi giật giật: “Thế lực Tiêu gia rất mạnh, ta để Tần Nguyên bảo vệ nàng.”
“Không cần,” Vân Lạc Phong cong khóe môi, “Ta có chừng mực.”
“Như vậy tùy nàng.”
Chỉ cần nàng vui vẻ, bất luận nàng làm cái gì, hắn đều sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Tần Nguyên hơi hơi hé miệng, muốn nói cái gì đó, lại nhận thấy ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu, tức khắc ngậm miệng lại.
“Khinh Yên, chúng ta đi.”
Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo, hơi nheo mắt lại, trong đó lại hiện ra tia nguy hiểm: “Bây giờ ta đi dưỡng tinh súc lực* dễ đối phó mấy người của Tiêu gia kia.”
* ý chỉ tĩnh dưỡng để tích trữ sức lực
Ánh mặt trời rực rỡ nghiêng nghiêng chiếu xuống, rơi vào mỗi một góc nhỏ bên trong viện. Vân Lạc Phong nói xong liền mang theo Khinh Yên đi về phía sau viện.
Chờ hình bóng thiếu nữ hoàn toàn biến mất, Tần Nguyên mới đối mặt với Vân Tiêu, chần chờ nói: “Chủ tử, vì sao người không nói cho chủ mẫu biết trong tay Tiêu gia có giữ đồ vật như vậy? Lỡ như Tiêu gia thẹn quá hóa giận, tánh mạng chủ tử sẽ chịu uy Hi*p……”
Ánh mắt Vân Tiêu vẫn luôn ngóng nhìn về phía Vân Lạc Phong rời đi, môi mím lại mang theo độ cong lạnh lùng cứng rắn, dung nhan tuấn mỹ không cảm xúc, hãy còn gọi là mặt than.
“Tiêu gia không uy Hi*p được ta.”
Ngụ ý, bất luận Vân Lạc Phong làm cái gì, hắn đều sẽ không ngăn cản! Chỉ luôn yên lặng bảo vệ nàng ở sau lưng ……
“Có tin tức của bà ta hay không?” Vân Tiêu đưa lưng về phía Tần Nguyên, lãnh khốc hỏi.
“Bà ta” trong miệng hắn đương nhiên là vị mẫu thân sau khi hắn biến mất cũng biến mất theo.
Nghe được lời này, Tần Nguyên thật cẩn thận trả lời: “Chủ tử, người chúng ta đi tìm rất nhiều nơi, nhưng không thấy phu nhân ở đâu cả……”
“Ừ.”
Giọng nói Vân Tiêu trầm thấp khàn khàn, lộ ra lãnh khốc, không tự chủ được làm tim Tần Nguyên nhảy lên, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
“Chủ tử, là thuộc hạ hành sự bất lực! Xin chủ tử trừng phạt.”
Hắn vội vàng quỳ rạp xuống đất, trong lòng run sợ nói.
“Về sau ngươi đi theo bên người Phong nhi,” Đôi mắt lạnh lùng của Vân Tiêu đảo qua trên người Tần Nguyên, “Nếu nàng chịu một chút thương tổn nào, ngươi đề đầu tới gặp.”
Hắn không dám tưởng tượng, nếu hai ngày trước không phải người Ninh gia chạy tới đây, chờ đợi Vân Lạc Phong sẽ là cái gì?
Mà hắn, tuyệt không cho phép loại chuyện này lại phát sinh!
Nếu Vân Lạc Phong thật sự xảy ra chuyện gì, hắn không dám bảo đảm chính mình sẽ làm ra việc điên cuồng gì đâu!
“Vâng, chủ tử.”
Tần Nguyên lau mồ hôi trên trán, cung kính nói.
……
Trên đường phố phồn hoa náo nhiệt, hai nam nữ thanh niên dẫn một đám người đi vào trong khách điếm, không tới một lát, trong khách điếm liền truyền đến từng đợt cãi vã.
“Ngươi dựa vào cái gì không cho chúng ta vào ở?”
Trong khách điếm, thiếu nữ chống nạnh, phẫn nộ trừng mắt đứng trước mặt lão bản của khách điếm, đáy mắt phun ra lửa giận.
“Xin lỗi mấy vị khách quan, người của quán chúng ta đã đầy, thật sự không đủ chứa hai vị, nếu không hai vị ở chuồng ngựa được không?”
Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ tức giận đỏ bừng, chủ quán đáng ૮ɦếƭ này, lại để thân phận tôn quý như nàng ở chuồng ngựa? Cao quý như nàng tất nhiên phải ở phòng xa hoa nhất, những nơi khác đều không xứng với thân phận của nàng.
“Ngươi nói bậy, vừa rồi rõ ràng ta nhìn thấy có người vào ở, dựa vào cái gì chúng ta không được?”
“Ha ha,” Lão bản của khách điếm cười hai tiếng, lễ phép cự tuyệt, “Vừa rồi vị kia vừa vặn thuê được gian phòng cuối cùng, hai vị đã tới chậm, bởi vậy, chỉ có thể để các ngươi nhường thôi, nếu không các ngươi đi tìm khách điếm khác đi?”
Thiếu nữ nheo mắt, đáy mắt toát ra sát khí bừng bừng, nàng vừa định động thủ thì lại bị nam tử bên cạnh ngăn cản.
“Quên đi,” Nam tử lắc lắc đầu, “Dao Nhi, chúng ta đi tìm khách điếm khác, không phải khách điếm ở Long Nguyên Quốc này chỉ có mình chỗ hắn.”
“Nhưng mà……” Lăng Dao vẫn không cam lòng, căm giận dậm chân, “Thật sự mấy kẻ tầm thường này không biết điều một chút nào! Người tôn quý như chúng ta tới nơi này, thì phải đuổi hết mọi kẻ khác đi, để chúng ta chọn lựa phòng tốt nhất! Không nghĩ tới hắn lại đuổi chúng ta đi!”
Cả đời này, Lăng Dao chưa từng chịu nhục nhã như thế! Ở trong Linh Vực, nàng thân là tiểu công chúa của Lăng gia, ai không nhường nàng chứ? Không nghĩ tới, đi tới chỗ tầm thường này, những người ở đây lại không cho nàng mặt mũi như thế, làm sao nàng có thể chịu đựng được chuyện này?
“Bỏ đi,” Tiêu Kính lôi kéo ống tay áo của Lăng Dao, lắc đầu nói, “Đừng quên, lần này chúng ta tới nơi này là có nhiệm vụ, vẫn nên không gây chuyện thì tốt hơn, hơn nữa, khách điếm lại không chỉ có một chỗ này, chúng ta có thể đi tìm khách điếm khác vào ở.”
Sau khi nói xong lời này, Tiêu Kính lôi kéo Lăng Dao còn đang tức giận đi ra ngoài, nhưng mà, điều làm cho bọn họ không nghĩ tới chính là, toàn bộ khách điếm ở Hoàng thành đều đủ người, không có một nơi nào có thể cho bọn họ vào ở.
Lăng Dao hoàn toàn phẫn nộ rồi, hung hăng nghiến răng nghiến lợi: “Đây là nơi quỷ quái gì? Nếu không phải Tiêu gia các ngươi muốn tìm phế vật kia, ta tuyệt đối không tới nơi như chỗ này!”
Trong gia tộc, Lăng Dao hưởng thụ ưu đãi khắp nơi, chưa từng gặp chuyện như thế, cũng khó trách khiến nàng hoàn toàn phẫn nộ.
“Dao Nhi,” Gương mặt trầm ổn của Tiêu Kính hiện lên suy nghĩ sâu xa, “Chuyện này quá trùng hợp, hiện giờ Long Nguyên Quốc lại không có chuyện quan trọng gì xảy ra, vì sao khách điếm đều đủ người? Ta nghi có người điều khiển mọi việc ở sau lưng.”
Lăng Dao hừ hừ, gương mặt xinh đẹp không che giấu khinh thường: “Ai có lá gan lớn như vậy, dám can đảm đối đầu cùng người Linh Vực chúng ta? Phế vật của Tiêu gia các ngươi sao? Chỉ bằng phế vật kia, nào có thực lực lớn như vậy? Hơn nữa, chuyện chúng ta tới Long Nguyên Quốc bí ẩn như thế, phế vật kia không thể biết được!”
Lúc đang nói về Vân Tiêu, trên mặt Lăng Dao tràn đầy khinh thường.
Tuy nói mười mấy năm trước, phế vật kia có một khuôn mặt hoàn mỹ! Nhưng phế vật chính là phế vật! Nói chung, kiểu phế vật không thể tu luyện, không có thực lực, Lăng Dao nàng tuyệt đối không nhìn lấy một cái!
Nam tử nàng sùng bái là kiểu người chẳng những có dung mạo tuấn mỹ, mà còn thực lực cường đại, chỉ có loại nam tử này mới có thể xứng đôi với thân phận cao quý của nàng.
“Lăng Dao, lúc này chúng ta tới nơi này, trừ bỏ việc muốn tìm được phế vật kia, ngươi còn phải từ hôn với hắn.”
Tiêu Kính khẽ nhíu mày, trầm giọng phân phó.
Vừa nghe lời này, Lăng Dao liền nhịn không được tức giận: “Thật không biết gia gia của ta bị sao, lại bảo ta đính hôn với phế vật kia từ lúc nhỏ chứ! Hơn nữa, nhiều năm như vậy ta lại không biết gì! Nếu không phải lần này Tiêu Ngọc Thanh trở về, gia gia muốn để ta gả cho Tiêu Ngọc Thanh, cũng sẽ không nói cho ta việc này……”
Gia tộc giống như Lăng gia cùng Tiêu gia vô cùng chú trọng ước định! Nếu nàng muốn gả cho Tiêu Ngọc Thanh, nhất định phải từ bỏ hôn sự này, bởi vậy, lúc nghe nói Tiêu gia muốn đi tìm phế vật này, nàng liền xung phong nhận việc theo tới đây.
“Chuyện này, hẳn là phế vật kia cũng không biết,” Tiêu Kính càng nhăn mày chặt hơn, “Chỉ là mặc kệ hắn có đồng ý hay không, hôn sự của các ngươi phải bỏ đi.”
Năm đó, bởi vì Vân Tiêu cha mẹ đều vì ngàn dặm mới tìm được một thiên tài, này đây, lăng gia gia chủ mới vừa rồi đề nghị làm hai người từ tiểu định ra oa oa thân, chỉ là chuyện này chỉ có trưởng bối hai gia tộc mới biết được.
Nhưng không nghĩ tới, Vân Tiêu lại là một phế vật! Cho nên, việc này mới trì hoãn như vậy, nếu như không phải Lăng gia tính toán để Lăng Dao cùng Tiêu Ngọc Thanh liên hôn, cũng là sẽ không nói việc này ra……
“Hắn không biết là tốt nhất,” Lăng Dao hừ một tiếng, “Nếu từ khi còn nhỏ mà hắn biết có đính hôn với ta, nhất định hắn sẽ quấn lấy ta không bỏ! Nếu không, với loại phế vật này thì có nữ nhân nào sẽ gả cho hắn?”
“Chưa chắc, từ nhỏ hắn đã có diện mạo xuất chúng, với dung mạo đó thì đi ở rể hẳn là không là vấn đề gì.”
Tiêu Kính nhớ lại khuôn mặt kia trong đầu, khóe môi nhợt nhạt gợi lên độ cong, trong mắt hắn lại chứa đầy khinh miệt.
Lăng Dao châm chọc cong cong khóe môi: “Phỏng chừng nữ nhân có thể coi trọng phế vật kia cũng không phải loại gì tốt, nếu không phải phế vật giống nhau, như vậy thì cũng là đồ háo sắc! Loại như vậy thì có gì tốt chứ?”
Ngụ ý, Vân Tiêu không có khả năng tìm được nữ nhân nào tốt hơn nàng ta, đáng tiếc, phế vật như vậy nàng nhìn thật chướng mắt.
“Được rồi, trước tiên chúng ta không nói chuyện về phế vật đó nữa, việc cấp bách vẫn là giải quyết vấn đề chỗ ở bây giờ, chỉ có chờ chúng ta sắp xếp xong thì mới có thể đi tìm phế vật kia!”
Tiêu Kính nhìn Lăng Dao trước mặt, chậm rãi mở miệng nói.
“Chỉ là khách điếm nơi này đã đủ người, chúng ta đi nơi nào tìm chỗ ở đây?” Lăng Dao chu cái miệng nhỏ, mặt không cam lòng.
Tiêu Kính trầm ngâm một lúc lâu, trong mắt xẹt qua một tia sáng, hắn bước nhanh đến một ngôi nhà ở trước mắt, gõ cửa ba lần.
Kẽo kẹt!
Cửa phòng bị đẩy ra, một nam tử trung niên tức giận đi ra, phẫn nộ hỏi: “Các ngươi là ai? Tới làm gì?”
“Ta muốn mua nhà của ngươi.”
Tiêu Kính nhàn nhạt cười.
“Đi đi đi,” nam tử trung niên không kiên nhẫn phất tay, “Nhà này không bán, các ngươi đừng tới nơi này quấy rối.”
“Một ngàn vạn lượng.” Khóe môi Tiêu Kính vẫn treo nụ cười lạnh lùng tự tin như bình thường.
Quả nhiên, nghe lời hắn nói, mắt nam tử trung niên sáng rực lên, mạnh mẽ nuốt nước miếng.
“Ngươi thật sự nguyện ý dùng một ngàn vạn lượng mua nhà ta?”
Hiển nhiên hắn không tin, trên đời này có người ngốc đến trình độ như thế, dùng một ngàn vạn lượng tới mua một ngôi nhà.
Tiêu Kính không nói thêm gì nữa, rút ra một sấp ngân phiếu từ ống tay áo, đưa tới trước mặt nam tử trung niên.
“Ở đây có một ngàn vạn lượng, bao gồm ngôi nhà cùng tất cả thứ bên trong, hiện tại ngươi có thể rời đi.”