Lão già hơi nhăn mày, quay đầu nhìn thiếu nữ đang cất bước đi vào từ ngoài cửa, khuôn mặt già nua trầm xuống: "Ngươi chính là Vân Lạc Phong - cháu gái của Vân Lạc à?"
Vân Lạc Phong khẽ chớp mắt: “Làm như chỉ có mình ta tên là Vân Lạc Phong vậy."
“Hừ!” Lão già vuốt ve ống tay áo: “Quả nhiên là tuổi nhỏ không biết noi theo gương tốt! Dám lừa bịp tống tiền lão nhân, ta khiến Vân Lạc mắc bệnh tim hồi nào?"
Vân Lạc Phong nhếch khóe môi: "Tim của lão nhân nhà ta vốn không được khỏe, không chịu được khi*p sợ, ngươi hung dữ với ông ấy như thế, nếu ông ấy bị ngươi dọa tới mức gặp nguy hiểm, Y thành các ngươi thật sự không bồi thường nổi đâu."
Vân Lạc trợn trắng mắt, tim ông trở nên yếu ớt hồi nào? Chẳng qua vì phối hợp với cháu gái, ông đành đưa tay đỡ trán, bày ra vẻ suy yếu mỏi mệt.
“Ôi, ta bẩm sinh không thể chịu được nỗi khi*p sợ, vừa rồi ngươi dọa ta như thế, dọa ta tới mức phát bệnh, bây giờ ta váng đầu hoa mắt, tim run rẩy hết cả lên, các ngươi nói xem, Y thành các ngươi tính toán bồi thường ta như thế nào đây?"
“Ngươi…” Sắc mặt lão già đột nhiên biến đổi: “Vân Lạc, ngươi vô sỉ!”
Mới vừa rồi lão nhân này còn chạy nhảy lung tung, bộc phát tính tình rất mạnh, sao bây giờ lại trở thành dáng vẻ lung lay sắp đổ?
Ai mà tin chứ?
“Vô sỉ? Cho dù ai vô sỉ cũng không vô sỉ hơn ngươi." Vân Lạc bĩu môi: "Dẫu sao ta cũng đâu có nói câu "khi ở trên đấu trường, đối thủ phải đứng yên để mặc cho người nhà mình đánh" nhỉ."
Cõi lòng không ngừng phập phồng của lão già dần lấy lại sự bình tĩnh, mặt không hề có cảm xúc: “Vân Lạc, cho dù ngươi nói gì, người Vân gia các ngươi, hôm nay đừng hòng có kẻ nào tránh được!"
“Chít chít.”
Trà Sữa bò ra khỏi ống tay áo Vân Lạc Phong, đôi mắt to tròn xoe tràn đầy sự khinh miệt đang nhìn lão già, vẻ mặt nó giống như đang mỉa mai lão ta.
Lão già giận tím mặt, Vân gia này đúng là to gan lớn mật, ngay cả Tầm Kim Thử cũng có lá gan to như thế! Một khi đã như vậy, trước tiên lão ta phải Ϧóþ ૮ɦếƭ Tầm Kim Thử ૮ɦếƭ tiệt này!
“Đi ૮ɦếƭ đi!”
Lão già hét lớn một tiếng, giơ tay chộp lấy chuột đồng nhỏ đang chui vào trong tay Vân Lạc Phong, ánh mắt tràn đầy sự тһô Ьạᴏ.
Trà sữa kêu lên một tiếng rồi trốn vào tay áo Vân Lạc Phong, chỉ để lộ cái đầu chọc, kêu chi chít mỉa mai.
“Tiểu Phong Nhi, cẩn thận!”
Vân Thanh Nhã cực kỳ sợ hãi, thân hình y nhảy lên, phóng đến Vân Lạc Phong đang bị lão già lao tới đánh úp, khuôn mặt tuấn tú của y tràn đầy sự sốt ruột.
Thế nhưng...
Trong khoảnh khắc, tay lão già còn chưa chạm vào nàng, thân hình nàng đã lóe lên, biến mất ngay tức khắc.
Đợi lão già lấy lại tinh thần, một trận gió lạnh bỗng đánh úp lão ta từ phía sau, khiến lưng lão ta phải căng ra chống chọi.
Ầm!
Thiếu nữ đá một chân vào lưng lão già, đá thân thể lão ta văng ra xa mấy mét, ngay cả vách tường cũng bị thân thể lão ta làm cho sụp đổ, lão ta bị ném ra giữa đám người trên đường phố.
Toàn bộ Vân gia đều trở nên yên tĩnh trước động tác của Vân Lạc Phong, ngay cả mấy nam nhân trung niên mà lão già kia đưa tới cũng ngây ngẩn cả người.
Thực lực đại nhân nhà mình đã sớm đột phá tới Địa Linh Giả cao cấp! Nhưng thiếu nữ này chỉ dùng một chữ đã đá lão ta bay ra ngoài.
Dù trong đó có nguyên do đại nhân khinh địch, nhưng muốn đá vào làm đại nhân di chuyển, thực lực của bản thân cũng phải đạt tới Địa Linh Giả!
Một người hơn mười tuổi đã là cường giả Địa Linh Giả, đây là khái niệm gì? Nói ra thật sự sẽ không có ai tin tưởng!
Nhưng hôm nay một màn này lại xảy ra ở trước mặt họ...
Lão gia tử ngơ ngác nhìn Vân Lạc Phong: “Nha đầu, thực lực của cháu đã đột phá đến cảnh giới nào thế?"
Vân Lạc Phong nhìn lão già ngã vào trong đám người: "Bằng cấp bậc của hắn ạ."
Ầm!
Giống như một luồng sét giáng xuống, cả người lão gia tử trở nên ngây ngốc, ngay cả hơi thở cũng không thông, ông vội vàng ôm lấy tim mình, bước chân lảo đảo lùi lại phía sau.
Vân Thanh Nhã vừa mới lấy lại tinh thần đã trông thấy lão gia tử ôm tim bước lảo đảo về phía sau, y vội vàng bước tới đỡ lấy lão nhân.
“Phụ thân, người sao vậy?”
Lão gia tử dựa vào người Vân Thanh Nhã, một người trợn trắng mắt, một người há hốc mồm không thể thốt nên lời.
Vân Thanh Nhã nhanh chóng vỗ иgự¢ cho ông, thấy ông thở xuôi rồi mới hỏi một cách sốt ruột: "Phụ thân, người ổn hơn chút nào chưa?"
Hồi lâu sau, lão nhân mới cảm giác được mình đã hít thở trở lại, ông hung hung hít một hơi lạnh, căm giận trợn trừng Vân Lạc Phong.
“Nha đầu thúi, ngươi nói xem, từ lúc ta trở về Long Nguyên quốc, ngươi dọa ta mấy lần rồi? Hơn nữa, ngươi lại vô thanh vô tức* đột phá tới Địa Linh Giả!"
*Không nói tiếng nào, không vang tiếng nào
Thật sự là Địa Linh Giả!
Ông lớn tuổi như vậy rồi mà chỉ mới đạt được Cao Linh Giả cao cấp! Nha đầu này mới mười lăm tuổi thôi đã trở thành Địa Linh Giả!
Bảo ông phải sống thế nào đây?
Tuy Vân Lạc nói vậy nhưng trong lòng ông lại cảm thấy rất tự hào, có cháu gái nhà ai thiên tài bằng cháu gái ông chứ?
Đừng nói là Mộ Vô Song, chỉ sợ Đại tiểu thư Linh Môn cũng kém nàng...
Lúc này đây, bên ngoài phủ Tướng quân, rất nhiều người vây quanh đông đúc, trong số những người này có người vừa mới châm chọc mỉa mai Vân Lạc Phong.Bây giờ, trông thấy một màn trước mắt thế này, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại như một kỳ tích (một sự thần kỳ), yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng hít thở của người bên cạnh...
Một người mới mười lăm tuổi đã đột phá đến Địa Linh Giả, bọn họ lại dám gọi là phế vật ư?
Nếu nàng vẫn là phế vật, sao lại có thiên tài tồn tại trên đời này?
Nghĩ đến điều đó, những kẻ vũ nhục nàng đều phải xấu hổ cúi đầu, vài người hận không thể tìm cái hầm dưới lòng đất để chui vào.
“Ban đầu ta cho rằng Đại tiểu thư Vân gia - Vân Lạc Phong vẫn không tài nào tu luyện được, nhưng ta lại quên mất y thuật của nàng cao siêu như thế, ngay cả nhị gia của Vân gia cũng được chữa khỏi, vì sao nàng không trị hết cho mình? Hóa ra trong lúc vô tình không để ý, ngày hôm nay nàng đã trưởng thành đến mức này rồi."
“Sớm biết thực lực Vân Lạc Phong như thế, ta tuyệt đối sẽ không làm nàng nhục nhã, đúng rồi, Cảnh Lâm đâu? Chính hắn xúi giục chúng ta sỉ nhục Đại tiểu thư Vân gia, hắn chạy đi đâu mất rồi?"
Cảnh Lâm?
Vân Lạc Phong vốn đang vô tình nghe người ta bàn tán ngoài cửa, sau khi nghe thấy hai từ đó, nàng không khỏi quay đầu nhìn sang.
Ngày đó, lúc nàng vào hoàng cung đánh Gi*t, Cảnh Lâm thấy tình thế không ổn nên đã bỏ trốn mất dạng, nhưng điều nàng không ngờ là hắn chẳng rời khỏi Long Nguyên quốc, ngược lại trốn trong bóng tối, vọng tưởng dùng lời nói kẻ khác để làm nàng bị ghét bỏ!
Nhưng Cảnh Lâm không đoán trước được, chẳng những nàng không bị xúc động vì mấy lời nói vũ nhục đó, nàng đã không còn là phế vật ngày trước.
“Chủ tử.”
Đúng lúc này, Diệp Linh dẫn một lão nhân đang run rẩy hết cả người, hắn đi từ ngoài cửa vào, ném lão ta xuống đất và ném trước mặt Vân Lạc Phong.
“Lão gia hỏa này lén lén lút lút, ta bắt hắn vào đây."
Vân Lạc Phong rũ mắt nhìn Cảnh Lâm đang nằm trên đất, khóe môi nhoẻn thành nét cong: "Bây giờ ta không rảnh xử lý hắn, ngươi coi chừng trước, đợi sau khi ta giải quyết xong chuyện Y thành, ta sẽ tính sổ với hắn sau."
Giọng nói thiếu nữ tà mị mà nghiêm nghị khiến thân mình Cảnh Lâm cứng đờ, hắn rụt cổ cúi đầu, hận không để vùi đầu xuống đất.
Biết sớm như vậy, hắn nên quyết đoán rời khỏi Long Nguyên quốc, cao chạy xa bay còn tốt hơn bị nữ nhân này bắt lấy!
Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận, cho dù Cảnh Lâm hối hận thế nào đi chăng nữa cũng không thay đổi được gì!
Vân Lạc Phong chẳng thèm liếc nhìn hắn một lần, ánh mắt nàng chuyển sang lão già đến từ Y thành, trong đôi mắt đen tà khí tràn đầy ý cười.
“Năm đó Y thành các ngươi đã gây thương tổn cho nhị thúc như thế nào, rốt cuộ sẽ có một ngày, ta buộc các ngươi trả giá gấp mười lần!"
Lão già cười nhạo một tiếng, chầm chậm bò dậy khỏi mặt đất, ánh mắt mỉa mai nhìn Vân Lạc Phong: “Vân Lạc Phong, ngươi cho rằng Y thành tới đây mà chỉ có một mình ta à? Ha ha, không thể không nói, vận khí của ngươi quả là không tồi! Nếu Đại tiểu thư Linh Môn báo chuyện của ngươi lên Y thành, nói không chừng Y thành chỉ phái Địa Linh Giả tới thôi đấy, nhưng ai bảo vận khí của ngươi tốt như vậy, lần này đúng lúc Y thành chúng ta đến vùng phụ cận Long Nguyên quốc làm việc, cho nên..." (ý nói 1 địch với vô vàn Địa Linh Giả sẽ khó thắng)
Lão ta còn chưa nói xong, một giọng nói già nua đã chậm rãi truyền từ hư không tới.
“Vân gia nha đầu, thiên phú của ngươi quả là không tệ, cao hơn nhị thúc ngươi nhiều, nếu năm đó người mà Y thành chúng ta đối đầu không phải nhị thúc ngươi mà là ngươi, nói không chừng ta phải tự mình ra tay mới có thể bắt được ngươi."
Bước đi trên không ư?
Thiên Linh Giả?
Vân Lạc Phong nhìn chăm chú vào lão già xuất hiện trong hư không, đôi mắt nàng dần dần trầm xuống.
Nàng không ngờ được lần này còn có Thiên Linh Giả tới Vân gia!
Lần này, thật sự là nàng sơ suất rồi!
Ngay từ đầu, sở dĩ nàng không để lộ thực lực của mình trước mắt người khác vì còn đang suy xét tới sự tồn tại của Y thành!
Y thành có thế lực lớn như vậy, cường giả đều rất bận rộn! Cho nên bọn họ sẽ không phái người quá cường đại tới Vân gia đâu! Chỉ phái người cao hơn Vân gia một bậc mà thôi! Đó cũng là lý do vì sao năm đó nhị thúc có thể liều ૮ɦếƭ chạy thoát!
Vì một Vân gia nho nhỏ mà phái một cường giả ở cảnh giới Thiên Linh Giả tới, hoàn toàn không cần phải như thế! Nhưng nếu để mấy người đó biết được thực lực của Vân Lạc Phong thì lại khác hoàn toàn!
Vì vậy nửa năm qua, Vân Lạc Phong vẫn luôn che giấu bản thân mình.
Thế nhưng, nàng tuyệt đối không ngờ Thiên Linh Giả của Y thành lại đang làm việc ở vùng phụ cận Long Nguyên quốc, vận khí của nàng quả là quá kém.
“Tiểu Phong Nhi.” Vân Thanh Nhã chậm rãi tiến lên, khẽ cầm tay Vân Lạc Phong, khuôn mặt anh tuấn hàm chứa ý cười: "Con là hy vọng của Vân gia, cho dù thế nào đi chăng nữa, con cũng không thể có bất kỳ tổn thất nào."
Giọng điệu nam nhân rất kiên quyết, hơn nữa còn mang theo khí thế thấy ૮ɦếƭ không sờn.
“Nhị thúc." Vân Lạc Phong nhíu mày: “Chúng ta là người một nhà, con sẽ không để một mình người phải đối mặt với kẻ địch đâu!"
Thiên Linh Giả thì sao chứ?
Cho dù phải ૮ɦếƭ, nàng cũng không để những người này động vào nhị thúc một chút nào!
Vân Thanh Nhã cười cười, quay đầu nhìn lão nhân trong hư không: "Nếu ta tự sát tại đây, các ngươi có tha cho bọn họ không?"
Khuôn mặt nhăn nheo của lão già nở nụ cười, để lộ chiếc răng nanh màu đen, đôi mắt bị nếp nhăn che chắn, híp thành một khe hở.
“Nếu là trước đó, ta sẽ đồng ý, nhưng tiểu nha đầu của Vân gia các ngươi quá nguy hiểm, nếu ta không Gi*t nàng, chỉ sợ Y thành của ta sẽ bị nàng hủy diệt."
Cõi lòng Vân Thanh Nhã bỗng trầm xuống: “Năm đó người đánh bại Thiếu Thành chủ của Y thành các ngươi chính là ta, không hề liên quan tới họ!"
“Ha ha.” Lão già cười mấy tiếng, tiếng cười của người già như lão hệt như tiếng vỏ cây khô, khô cằn tới mức rất khó nghe: "Muốn trách chỉ có thể trách nàng mang họ Vân! Ai bảo nàng là cháu gái của ngươi?"
Nguyên nhân chính là vì nàng là chất nữ của ngươi! Cho nên người Vân gia các ngươi đều nhất định phải ૮ɦếƭ!
Lòng Vân Thanh Nhã dần dần chìm vào đáy vực, gắt gao nắm nắm tay.
Đột nhiên, một bàn tay dừng ở trên nắm tay hắn, nhẹ nhàng bao bọc lấy nắm tay run rẩy của hắn.
“Nhị thúc, cháu sẽ không để người lại chịu khổ như mười năm trước.”
Mắt đen của thiếu nữ một mảnh sáng rực, kiên định mà tự tin.
Rồi sau đó, con ngươi nàng nghiêng nghiêng nhìn lão giả đứng ở trong hư không: “Lúc này đây, xác thật là ta bất cẩn! Nhưng muốn Gi*t ta nhất định phải làm tốt chuẩn bị để ta cắn ngược lại một cái!”
“Tiểu nha đầu, quá mức với càn rỡ cũng không phải là chuyện gì tốt.”
Tiếng nói của lão nhân già nua mà khàn khàn, tựa như có người dùng móng tay cào nhẹ ở trên bàn, nghe vào tai thực không thoải mái.
“Nhị thúc, người đến bên cạnh gia gia đi!” Sắc mặt Vân Lạc Phong dần dần ngưng trọng lên, “Diệp Linh, ngươi và các thành viên khác của quân đoàn liều ૮ɦếƭ bảo vệ bọn họ! Tuyệt đối không thể để gia gia và nhị thúc của ta chịu một chút thương tổn!”
Đối mặt với Thiên Linh Giả, nàng không dám có một chút khinh thường nào, rốt cuộc cùng loại cường giả cấp bậc này chiến đấu, hơi không cẩn thận liền sẽ táng thân tại đây.
Lúc này, nàng cần thiết vực dậy toàn bộ tinh thần để đối mặt với trận chiến này!
“Chủ tử, người yên tâm, cho dù ta ૮ɦếƭ cũng sẽ không để tướng quân và nhị gia chịu bất luận thương tổn nào.”
Thần sắc Diệp Linh kiên định, trịnh trọng bảo đảm.
“Vân nha đầu." Lão nhân thấp thấp cười nói, “Ngươi làm như vậy không có bất luận tác dụng gì, chờ sau khi Gi*t ngươi thì mỗi một người của Vân gia đều trốn không thoát.”
“Phải không?” Vân Lạc Phong một mình tiến lên, “Chỉ sợ đến lúc đó không thể như ngươi mong muốn.”
Nàng chỉ cần kéo dài thời gian!
Trước khi Vân Tiêu rời khỏi đã nói với nàng, ngày hôm sau hắn nhất định sẽ quay lại Vân gia.
Mà nàng chỉ cần kiên trì đến khi Vân Tiêu về nhà là đủ rồi!
“Ta vừa rồi đã nói, quá mức càn rỡ không phải chuyện gì tốt.”
Trong hư không, lão nhân khẽ hừ một tiếng, thân mình giống như một làn khói trắng, thực mau liền bay tới trước mặt Vân Lạc Phong——
Tốc độ của hắn rất nhanh! Nhanh đến làm người ta đều thấy không rõ động tác của hắn, bàn tay mềm mại cũng đã tới trước mặt Vân Lạc Phong……
Ầm!
Thần sắc của Vân Lạc Phong chợt tắt, nghênh đón công kích của lão giả, tức khắc nàng cảm giác được một cổ linh lực cường đại thông qua bàn tay truyền tới lục phủ ngũ tạng của nàng.
Mũi chân của Vân Lạc Phong gắt gao bấu vào mặt đất, giống như là mọc rễ vững chắc trên mặt đất, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa trào ra cũng bị nàng nuốt xuống, bên môi gợi lên một tia cười nhạt.
“Lực lượng của Thiên Linh Giả cũng chỉ như thế.”
“Hả?” Lão nhân thật sự không nghĩ tới khí lực của Vân Lạc Phong cường đại như vậy, không khỏi giật mình, “Tiểu nha đầu, ta thật đúng là xem thường ngươi, nha đầu giống như ngươi vậy tuyệt đối không thể tiếp tục trưởng thành nữa, bằng không Y Thành ta sớm muộn gì cũng sẽ hủy ở trong tay của ngươi.”
Lúc này đây, lão giả không dùng bàn tay mềm mại đánh về phía Vân Lạc Phong nữa, mà là nắm chặt thành quyền, một thân khí thế che trời lấp đất bắt đầu khởi động mà ra.
Sắc mặt Vân Lạc Phong ngưng trọng, con ngươi màu đen gắt gao nhìn chằm chằm động tác của lão nhân.
Rồi sau đó, lão giả rốt cuộc cũng ra tay lần nữa……
Đối mặt với nắm tay nghiêm túc của lão nhân, thân mình Vân Lạc Phong nghiêng sang bên cạnh, tránh được nguy hiểm, cùng lúc đó quyền của hắn từ bên eo lại lần nữa đánh úp lại, gần ngay trước mắt.
Ầm!
Một quyền đánh lên eo của Vân Lạc Phong, thân thể của nàng nhanh chóng bay ra xa mấy mét, máu tươi từ khóe miệng trào ra, dung nhan tuyệt sắc tái nhợt như tờ giấy.
“Tiểu Phong nhi!”
Vân Lạc và Vân Thanh Nhã đại kinh thất sắc, không màng sự ngăn trở của mọi người trong quân đoàn, bước nhanh đi đến trước mặt Vân Lạc Phong.
“Tiểu Phong nhi, cháu sao rồi?”
Vân Thanh Nhã vội vội vàng vàng nâng Vân Lạc Phong lên, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía lão nhân.
“Người ngươi muốn Gi*t là ta, người ngươi phải đối phó cũng là ta! Nếu ngươi dám động chất nữ của ta, dù Vân Thanh Nhã ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Một thân thanh y tung bay trong gió, nam nhân đứng thẳng dưới gió nhẹ, mặt mày hàm chứa lựa chọn thấy ૮ɦếƭ không sờn.
Lão nhân đứng lặng trong hư không, khóe môi khơi mào một nụ cười nhạt nhẽo: “Thành quỷ? Chỉ sợ ngay cả cơ hội thành quỷ ngươi cũng không có!”
Người của Vân gia cần phải ૮ɦếƭ, đặc biệt là tiểu nha đầu Vân Lạc Phong thiên phú dị bẩm này!
“Người của Y Thành thật đúng là nhanh.”
Đột nhiên một giọng nói theo gió vang vọng ở cửa Vân gia, đạm nhiên và lạnh nhạt.
Lão nhân trong hư không nhíu mày, quay đầu nhìn hai người xuất hiện ở cửa……
Đó là một già một trẻ!
Trong đó lão nhân một thân trường bào màu trăng non, trên dung nhan già nua giơ lên nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt ông hờ hững và đông lạnh, nhìn hắn thật sâu.
Bên cạnh lão giả, một thiếu nữ tú lệ mười bảy mười tám tuổi nâng ông.
Thiếu nữ này lớn lên cực kỳ thanh tú, ngũ quan rất là đẹp, mắt to sáng ngời đảo quanh khắp nơi, trên mặt nàng trước sau luôn cười đoan trang.Liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra thiếu nữ này không phú thì quý, tuyệt đối không phải người bình thường.
“Ninh lão, Ninh Hân?” Vân Lạc trông thấy hai người xuất hiện, trong lòng bỗng nhiên vui vẻ.
Tuy nói hiện tại ông cũng không rõ Ninh lão có thân phận gì, nhưng nếu ông ấy xuất hiện ở chỗ này cũng đã chứng minh chuyện này ông ấy có thể xử lý.
Ninh lão không nói gì, con ngươi đạm nhiên nhìn chăm chú lão giả giữa hư không, lạnh lùng nói: “Lục Dẫn, chẳng những ngươi đã qua trăm tuổi, thân còn là một người Thiên Linh Giả, ức Hi*p vãn bối như thế không sợ mất hết thanh danh sao?”
Ánh mắt Lục Dẫn hơi hơi trầm xuống: “Ninh lão, chuyện của Y Thành chúng ta không liên quan đến Ninh gia các ngươi! Dù thế lực của Ninh gia các ngươi cường hãn nhưng cũng chống cự không nổi quái vật khổng lồ như Hiệp hội Y Sư vậy, nếu như ngươi trợ giúp Vân gia thì chính là địch của Y Thành ta, làm địch với Y Thành cũng là đối lập với Hiệp hội Y Sư.”
Đối mặt với đe doạ của Lục Dẫn, Ninh lão nhàn nhạt cười cười: “Hiệp hội Y Sư có quản chuyện nhỏ nhặt này hay không ta không biết nhưng lão phu vừa vặn thiếu tiểu nha đầu Vân gia một ân tình! Nếu ngươi muốn động người của Vân gia, lão phu sẽ không cho phép.”
Sắc mặt Lục Dẫn trầm xuống, nếu Ninh lão ở chỗ này, hôm nay hắn thật đúng là không thể động thủ với Vân gia.
Lúc hai lão nhân giao phong, Vinh lão đã được đến tin tức cũng vội vàng chạy lại đây, ông lau mồ hôi trên mặt, bước nhanh đi đến trước mặt hai người.
“Lục Dẫn, tiểu nha đầu Vân gia chẳng những là người Ninh lão muốn bảo vệ, càng có ân với Y Các ta, cho nên không chỉ ông ấy không đồng ý ngươi thương tổn Vân gia, ta cũng không đồng ý!”
Lục Dẫn lạnh lùng nhìn Vinh lão mồ hôi đầy đầu, trong mắt lão hiện lên một tia tàn nhẫn: “Y Các các ngươi cũng muốn xen vào việc người khác?”
“Ha hả!” Vinh lão cười gượng hai tiếng, “Y Các ta và Y Thành các ngươi đều là người của Hiệp hội Y Sư, mà tất cả thế lực phụ thuộc Hiệp hội Y Sư đều kí kết hiệp ước cùng tộc tuyệt đối không thể tương tàn! Bởi vậy, nếu Y Thành các ngươi làm ta bị thương thì sẽ bị trục xuất khỏi Hiệp hội Y Sư.”
Lòng Lục Trầm dần dần trầm xuống, hắn không nghĩ tới một cái Vân gia nho nhỏ lại dẫn cả Ninh lão và Y Các ra tới.
Xem ra, hắn thật đúng là xem thường tiểu nha đầu Vân Lạc Phong này……