“Mộ Vô Song!” Mộ Vô Sâm nghiến răng nghiến lợi, trong mắt phun lửa cháy phẫn nộ, “Ngươi lại dám hỏi Mộ gia cho ngươi cái gì? Chẳng lẽ nhiều năm cẩm y ngọc thực kia đều là giả? Không có Mộ gia, ngươi cho rằng sẽ có ngươi hôm nay? Trong toàn bộ Mộ gia, gia gia thương yêu nhất chính là ngươi, không nghĩ tới lòng lang dạ sói là ngươi!”
Nghe được giọng nói rít gào của huynh trưởng nhà mình, khóe môi Mộ Vô Song hiện lên sự châm chọc càng sâu.
“Nhưng mà Mộ gia không thể làm ta trở thành người đứng trên vạn người! Ta còn ở đây thì còn bị Vân Lạc Phong khi dễ! Nếu Mộ gia có được thực lực cường đại, làm sao tiện nhân Vân Lạc Phong kia lại dám khi dễ ta? Mộ gia cũng đừng trách ta rời khỏi, chỉ trách Mộ gia các ngươi không có thực lực giữ ta lại.”
Nếu nói, lúc ban đầu Mộ Vô Song còn cảm thấy có chút áy náy vì quyết định của mình, hiện giờ, bởi vì hành động của những người này khiến áy náy trong lòng ả biến mất không còn gì nữa!
Nhưng mà lúc Mộ Vô Song cùng Mộ Vô Sâm khắc khẩu, bọn họ đều không chú ý tới, ở nơi cách đó không xa, mộ bóng dáng chợt lóe lên, sau đó đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
“Ca, ngươi quá ích kỷ,” Mộ Vô Song nhìn Mộ Vô Sâm bị chọc tức nói không ra lời, mắt đẹp lộ ra thất vọng, “Nếu các ngươi thật sự thương ta thì không nên ngăn cản ta, nếu Mộ gia bị huỷ diệt cũng đừng tới làm phiền ta! Nhưng mà các ngươi lại dùng lời lẽ đứng đây nhục mạ ta! Các ngươi như vậy sẽ chỉ làm ta càng thêm chán ghét Mộ gia!”
“Mộ Vô Song!!!”
“Đại ca, ta không cho rằng mình sai, người không vì mình, trời tru đất diệt! Ta tin tưởng trên đời này, bất luận kẻ nào đứng ở góc độ của ta đều sẽ lựa chọn giống ta, không có người nào ngoại lệ! Ngươi đừng nhìn tiện nhân Vân Lạc Phong kia biểu hiện trọng tình trọng nghĩa cỡ nào, ta tin rằng, nếu nàng ta có cơ hội một bước lên trời thì cũng sẽ không từ bỏ!”
Bên trong cảm nhận của Mộ Vô Song, người khác đều rất ích kỷ, không có khả năng ngoại lệ, cho nên, ả không cho rằng mình làm sai chuyện gì! Nếu tính Mộ gia nuôi nấng ả thì sao? Đều là bọn họ tự nguyện, cũng không thể dùng việc đó để ép buộc ả!“Thiên Kha cô nương,” Mộ Vô Song chuyển hướng sang Thiên Kha, “Chúng ta xuất phát đi.”
Thiên Kha lạnh nhạt gật gật đầu, đáy mắt nàng ta xẹt qua một tia trào phúng thật sâu.
Chỉ bằng loại người như Mộ Vô Song mà cũng vọng tưởng trở thành người trên vạn người? Quả thực là nằm mơ! Chờ nàng ta tới Thiên gia mới biết được từ bỏ gia gia cùng huynh đệ là một sai lầm lớn bao nhiêu.
Đáng tiếc, ả đã không có cơ hội lựa chọn lại lần nữa!
“Mộ Vô Song, ngươi đứng lại đó cho ta!” Mộ Vô Sâm nôn nóng bắt lấy cánh tay Mộ Vô Song, “Ngươi thật sự vô tình như thế sao, mặc kệ Mộ gia sao? Hiện tại Mộ gia không chỉ có có quân đoàn Liệt Diễm làm đối thủ, còn có Vân Lạc như hổ rình mồi! Ngươi vừa đi, tất nhiên Mộ gia sẽ huỷ diệt, như thế lương tâm ngươi yên ổn sao?”
Bước chân Mộ Vô Song ngừng lại.
Bởi vì ả ta đưa lưng về phía Mộ Vô Sâm nên hắn không có cách nào nhìn vẻ mặt của ả.
Nhưng mà nhìn thấy Mộ Vô Song dừng chân, Mộ Vô Sâm cho rằng còn có cơ hội khiến ả quay đầu lại, ánh mắt cũng không nhịn được mà dịu xuống.
“Vô Song, năm đó muội bị người ta khi dễ bên ngoài, là ta mang theo một đám người đánh mấy tên hỗn đản đó đến tàn phế, muội ái mộ Thái Tử điện hạ, ta liền không cho phép bất luận nữ nhân nào nhìn trộm Thái tử, miễn là nữ nhân nhìn trộm Thái tử, ta đều giúp muội xử lý, còn có, khi còn nhỏ…… Chúng ta rèn luyện bên ngoài, muội bị linh thú công kích, là ta chắn một chiêu kia giúp muội, muội mới còn sống, muội đều quên mất hay sao?”
Chuyện cũ giống như nước chảy, dũng mãnh ập vào lòng Mộ Vô Song.
Nhưng những việc ấy lại không hề khiến cõi lòng Mộ Vô Song có một chút áy náy, ngược lại càng làm cho hận ý của nàng ta sâu hơn, nàng ta giơ tay lên, hung hăng đẩy cánh tay Mộ Vô Sâm đang túm chặt lấy tay mình, xoay người đối mặt với hắn.
“Mộ Vô Sâm, năm đó, cho dù ngươi vùi thây ngay dưới móng vuốt của Linh Thú đứng đầu kia cũng là do ngươi tự tìm lấy! Ta không hề cầu xin ngươi cứu ta, chính ngươi không có tự trọng mới phải! Ta nói cho ngươi biết, ai ngăn cản tiền đồ của ta thì người đó chính là kẻ thù! Ta tuyệt đối sẽ không xuống tay lưu tình với kẻ thù của mình!"
Ngụ ý, nếu như Mộ Vô Sâm cản đường nàng ta, nàng ta tuyệt đối không khách khí!
“Vô Sâm.” Mộ Hành Cừu sớm không còn giận dữ, lấy lại tinh thần, ông khẽ nhắm mắt lại, cả người đều có vẻ như già đi vạn phần: "Để nó đi!"
“Gia gia!”
Mộ Vô Sâm kêu lên nghẹn ngào.
“Để nó cút đi!” Mộ Hành Cừu mở cặp mắt già nua, ánh mắt nhìn xoáy vào Mộ Vô Song: "chỉ là, ta hy vọng ngươi đừng bao giờ hối hận hành vi ngày hôm nay!"
“Hối hận?” Mộ Vô Song cười lạnh một tiếng, nhếch khóe môi trào phúng: "Ta rời khỏi Mộ gia vì để sức mạnh cường đại hơn, ta có gì mà hối hận nhỉ? Gia gia, kẻ khiến ta có quyết định ngày hôm nay chính là người đấy! Nếu không phải vì sức mạnh của người không cường đại bằng Vân Lạc, ta cũng không cần rời khỏi Mộ gia! Cho nên tất cả đều do người sai, do người quá vô dụng (phế vật)!"
Câu nói cuối cùng, dường như Mộ Vô Song muốn rít gào, ánh mắt tràn đầy sự căm hận: "Ta muốn gia nhập Thiên gia, ta muốn trở nên cường đại, ta muốn tiện nhân Vân Lạc Phong kia phải quỳ gối xin tha ngay trước mặt ta!"
Mộ Hành Cừu cảm thấy giống như mới quen biết Mộ Vô Song vậy, ánh mắt ông không chớp một cái nào, nhìn chằm chằm đôi mắt tràn đầy hận ý của thiếu nữ.
Hóa ra, mấy năm nay ông cưng chiều nàng ta, tất cả đều kém xa với quyền thế mà nàng ta theo đuổi! Cháu gái như vậy, sao ông còn phải giữ lại?
“Gia gia, lúc này đây, ta sẽ đưa Cao Lăng đi cùng, hơn nữa ta sẽ nhanh chóng dùng danh nghĩa Thiên gia lệnh cho Vân Lạc Phong phải trở thành tiểu thi*p của Cao Lăng, đến lúc đó, ta muốn tra tấn nàng ta như thế nào thì sẽ tra tấn như thế đó, chút chuyện này, Mộ gia các ngươi có thể làm được sao?"
Thù hận trong lòng với Vân Lạc Phong đã khiến khuôn mặt Mộ Vô Song vặn vẹo cả đi, nàng ta cất tiếng nói cùng với ánh mắt tràn đầy sự dữ tợn.
“Nếu các ngươi không làm được thì không có tư cách giữ ta lại!" Mộ Vô Song hung hăng vung tay áo, xoay người bước tới bên cạnh Thiên Kha: "Thiên Kha cô nương, ta đã xử lý xong chuyện của mình, từ đây về sau, ta là người của Thiên gia, nguyện ý làm trâu làm ngựa cho Thiên gia! Còn phủ Mộ Thừa tướng này, sống hay ૮ɦếƭ cũng chẳng liên quan tới ta!"
Mộ Vô Song vừa dứt lời, một giọng nói tà mị lười biếng bỗng truyền từ ngoài sân vào, kèm theo tiếng cười: "Đi ư? Không biết ngươi vội vã như vậy là muốn chạy đến chỗ nào thế?"
Đối với Mộ Vô Song mà nói, giọng nói này quá quen! Ngay tức khắc, hận ý trong mắt nàng ta càng sâu, lạnh lùng nhìn ra phía ngoài sân...
Lộc cộc!
Đầu tiên là một tràng tiếng bước chân vừa trật tự vừa có lực truyền từ ngoài cửa vào, kế đó là một hàng lính được huấn luyện nghiêm chỉnh ùa từ ngoài cửa vào một cách mãnh liệt, trong nháy mắt đã vây kín cả sân.
Rồi sau đó……
Vài nữ tử khiêng một chiếc kiệu có đỉnh đầu rộng rãi, bước từ ngoài sân vào.
Trên chiếc kiệu rộng rãi xa hoa ấy, cả người thiếu nữ nằm ngang ngay trên đùi của nam nhân lãnh khốc, tay phải đỡ gáy, trên người mặc váy áo màu trắng như tuyết, phất phơ trong gió, để lộ xương quai xanh đẹp đẽ. Dung nhan của nàng tuyệt mỹ vô song, khóe môi khẽ nhếch lên mang theo nét cười tà khí, đôi mắt đen nhánh hàm chứa ý cười lười nhác.
Không thể không nói, trông thấy Vân Lạc Phong như thế, cho dù đám người Mộ gia nhìn vào cũng không thể nhịn nổi vẻ kinh diễm này.
Đặc biệt là đôi tuấn nam mỹ nữ đang ngồi trên kiệu, thoạt nhìn họ rất xứng đôi, hoàn mỹ giống như một bức bích họa.
Hình như nam nhân rất bất mãn với những ánh mắt tập trung trên người thiếu nữ, đôi mắt lãnh khốc của hắn nhìn khắp bốn phía, ánh nhìn ác liệt như một thanh trường kiếm sắc bén, ai bị hắn nhìn đều phải thu hồi ánh mắt lại, hơn nữa còn cảm giác được có một luồng khí lạnh len lỏi từ lòng bàn chân vào trái tim mình.
“Là ngươi!”
Mộ Hành Cừu liếc mắt một cái đã trông thấy Chung Linh Nhi đứng bên cạnh chiếc kiệu, trong nháy mắt, cõi lòng ông tràn ngập lửa giận, hận không thể bước tới tha hồ hung hăng đánh nàng một trận.
Nhưng cuối cùng, ông vẫn nhẫn nhịn.
Cặp mắt ông giận dữ, nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong, trên khuôn mặt già nua tràn đầy sự căm hận: "Vân Lạc Phong! Vân gia! Trước đó ta đã nghi rồi, không ngờ kẻ đứng sau màn sắp đặt tất cả những chuyện này lại là ngươi!"
Buồn cười, thế nhân đều bị nàng che giấu, lại không hề phát hiện trong lúc vô tình, thiếu nữ này đã phát triển sức mạnh và vượt trội cường đại như vậy!
Vân Lạc Phong bày ra dáng vẻ lười biếng mà thỏa mãn, đôi mắt tà tà liếc nhìn Mộ Hành Cừu: "Vậy thì hẳn là ta phải cảm tạ Cao Lăng, nếu không nhờ hắn tốn công hao tâm tổn trí tìm một đám người như thế cho ta, thế lực của ta cũng không phát triển nhanh đến vậy."
Sắc mặt Mộ Hành cừu bỗng trở nên khó coi hơn: "Thái tử tìm cho ngươi toàn là mấy người có tư chất thấp kém, tuyệt đối không có khả năng là những kẻ này! Vân Lạc Phong, hành vi của ngươi phản loạn như thế, ắt phải bị tru di cửu tộc!"
“Tru di cửu tộc?" Vân Lạc Phong khẽ cười một tiếng: "Không biết các ngươi có tư cách gì mà tru di cửu tộc ta? Đừng nói những người này do Thái tử tự tay đưa tới tay ta, cho dù ta ngầm mời chào họ thì thế nào? Nếu ta thật sự muốn mưu phản soán vị, ngôi vị Hoàng đế này đã sớm không thuộc về hắn rồi."
Mộ Hành Cừu ngây ngẩn cả người, hiển nhiên không thể tin được lời nói của thiếu nữ có thể cuồng vọng đến mức như thế, lại còn dám nói lời phản nghịch ngay trước mặt đám đông? Cho dù nàng có phủ Tướng quân hậu thuẫn thì cũng kém hoàng tộc mà thôi.
Đừng quên trong hoàng tộc còn có một đệ nhất cường giả Cao Linh Giả cao cấp, mà Vân gia chỉ có Vân Lạc tương đối cường đại, nhưng cho dù Vân Lạc cường đại hơn nữa, bây giờ thực lực cũng chỉ ở mức gần Cao Linh Giả sơ cấp.
Hoàn toàn không thể so sánh với đệ nhất cao thủ kia của hoàng tộc.
“Vân Lạc Phong.”
Sau khi biết được kẻ chủ mưu đứng sau màn của đoàn quân Cương Thiết Liệt Diễm là Vân Lạc Phong, cõi lòng Mộ Hành Cừu trầm xuống, nói lời mỉa mai: "Hơn nửa năm qua, ngươi quả là khiến người ta phải rửa mắt để nhìn, đáng tiệc, cho dù trong tay ngươi có thế lực mạnh mẽ, ngươi vẫn mãi là một phế vật! Hôm nay, ngươi dám can đảm xâm nhập phủ Thừa tướng, ta ắt sẽ khiến ngươi có đến mà không có về!"
Vân Lạc Phong nhướng mày, cười như không cười hỏi: “Ngươi cho rằng ngươi có tư cách nói lời này à?"
Sau khi thiếu nữ dứt lời, tất cả người trong đoàn quân Cương Thiết Liệt Diễm đã không còn che giấu khí thế nữa, họ đều khuếch tán hơi thở ra ngoài, bao phủ cả vùng trời trong phủ Thừa tướng.
Mộ Hành Cừu vốn tràn đầy sự tự tin, nhưng sau khi cảm nhận được khí thế của đám người này, khuôn mặt già nua trở nên tái nhợt, khi*p sợ trợn lớn hai mắt, cả người run rẩy kịch liệt.
“Mười Cao Linh Giả sơ cấp, ngoài ra còn có Trung Linh Giả cao cấp, chuyện này... chuyện này không có khả năng!"
Khắp Long Nguyên quốc chỉ có hai Cao Linh Giả! Cho dù là người từng được xưng tụng thiên tài - Vân Thanh Nhã, năm đó cùng lắm chỉ là Trung Linh Giả cao cấp mà thôi! Không ngờ lần này lại có mười Cao Linh Giả liều lĩnh nhảy ra?
Có điều, năm đó Vân Thanh Nhã mới mười hai tuổi, khoảng thời gian y tu luyện cũng gần hai năm, thời gian hai năm không có bất kỳ ngoại vật nào tương trợ mà có thể đột phá đến Trung Linh Giả cao cấp quả là thiên tài.
Dù sao phủ Tướng quân ở Long Nguyên quốc cũng không giống Linh Môn nhiều thế lực, đệ tử thuộc Linh Môn có thế lực cường đại như vậy, sáu tuổi đã bắt đầu kiểm tra thiên phú, lựa chọn công pháp tu luyện thích hợp với mình, nhưng Vân Thanh Nhã chỉ ở thế tục! Vì vậy, mãi đến khi tròn mười tuổi y mới có thể tiến hành kiểm tra thiên phú.
So sánh một cách tương đối, những người thuộc đoàn quân Cương Thiết Liệt Diễm này khá may mắn.
Chẳng những bọn họ có được dịch Tẩy Tủy Dược để cải thiện thiên phụ mà còn có cả dịch Tụ Linh Dược để tăng cường thực lực, vì vậy, những người như họ mới có thể đạt đến cảnh giới như thế trong vòng nửa năm ngắn ngủi.
Đương nhiên, cấp bậc trước Cao Linh Giả đều tương đối bình thường, lại đột phá tương đối dễ dàng, nhưng một khi đã đạt tới cảnh giới Cao Linh giả, sau này việc tu luyện sẽ trở nên cực kỳ khó khăn, mỗi một bước đi đều giống như leo núi.
“Ngu ngốc!”
Thiên Kha lạnh lùng quét mắt nhìn Mộ Hành Cừu, sự khinh thường nồng đậm hiện lên nơi đáy mắt.
Trước khi đoàn quân Cương Thiết Liệt Diễm hiện thân khoảng một khắc, nàng ta đã cảm nhận được thực lực của những người đó, không ngờ Mộ Hành Cừu còn bày đặt ra vẻ không sợ ૮ɦếƭ ngay tại chỗ này!
Chẳng qua...
Thiên Kha hơi nheo mắt lại, nhìn về phía đôi tuấn nam mỹ nữ trong kiệu, hít mạnh một hơi vào lòng.
Hai người đó cho nàng ta một cảm giác rất nguy hiểm!
Tên nam nhân lãnh khốc có thực lực cao kia làm nàng ta hơi kiêng kỵ, ngay cả thiếu nữ xinh đẹp mặc bạch y... khí thế cao ngất cũng khiến nàng ta thấy nguy hiểm! Dường như không cẩn thận một chút thì nàng ta sẽ lọt vào cái bẫy mà thiếu nữ kia sắp đặt đến mức vạn kiếp bất phục!
“Hai vị, mong hai vị có thể giúp đỡ cho, nhất định ta phải đưa Mộ Vô Song đi, những người khác tùy hai vị xử lý." Thiên Kha chắp tay nói.
Vân Lạc Phong khẽ nhướng mày: “Ta và Mộ Vô Song có thể coi như còn vài món nợ, ta đành phải buộc nàng ta ở lại."
“Vân cô nương.” Sắc mặt Thiên Kha hơi trầm xuống, giọng điệu cũng trở nên không quá hay ho: "Ngươi cần phải nghĩ cho kỹ, đối địch với Thiên gia chẳng có lợi đâu! Ta nghe nói ngươi cũng là một y sư, nếu ngươi để ta đưa Mộ Vô Song đi, sau này ngươi có chỗ nào không hiểu có thể chạy tới thỉnh giáo ta, tất nhiên ta biết gì nói hết."
“Thiên Kha cô nương.”
Mộ Vô Song hơi nôn nóng: “Vân Lạc Phong không phải thứ gì tốt, sao ngươi có thể bảo nàng ta tới Thiên gia? Ngươi…”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Thiên Kha lạnh lùng nhìn Mộ Vô Song: "Ta xử sự thế nào còn cần ngươi cho phép à? Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì? Không có Thiên Kha ta, ngươi chẳng là gì cả!"
Mộ Vô Song ngậm miệng lại, đôi mắt đẹp chứa đầy sự cam lòng và nỗi căm hận, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
Vì sao ở trước mặt mình, Thiên Kha ra vẻ lên mặt nạt người? Nhưng khi đối mặt với Vân Lạc Phong, khi mở miệng nói chuyện, mặt mũi nàng ta lại thay đổi như vậy?
Không!
Mộ Vô Song không cam lòng! Nàng ta không cam lòng vì ở đâu mình cũng bị bại trước Vân Lạc Phong!
Mộ Vô Sâm thấy Mộ Vô Song bị Thiên Kha trách mắng, không nhịn được bật cười mỉa mai: "Mộ Vô Song, người từng thật sự để ý ngươi chỉ có ta và gia gia, ngươi cho rằng tự mình ôm đùi, thật ra trong lòng người khác, ngươi chẳng là thứ gì cả!"
“Ha ha.” Mộ Vô Song cười lạnh một tiếng: “Cho dù ta là con chó của Thiên gia cũng tốt hơn làm Đại tiểu thư của phủ Thừa tướng!"
Ít nhất, nàng ta thân là chó, còn có cơ hội chó cậy thế chủ!
Hơn nữa bây giờ được Thiên Kha và Thiên Ngọc bảo vệ, Vân Lạc Phong muốn Gi*t nàng ta cũng không Gi*t được!
Nghĩ đến đây, Mộ Vô Song không nói chuyện nữa, im lặng đứng bên cạnh Thiên Kha, chỉ có ánh mắt nàng nhìn Vân Lạc Phong vẫn mang theo vẻ căm hận! Ánh mắt ấy giống như hận không thể bằm thây đối phương thành nhiều khúc!
“Ngươi muốn chạy thì có thể chạy." Ánh mắt đen tà khí lướt qua Thiên Kha, Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Nhưng Mộ Vô Song cần phải ở lại!"
Nàng vẫn nói câu đó, Mộ Vô Song cần phải ở lại đây!
Sắc mặt Thiên Kha đột nhiên thay đổi: “Nếu ta ૮ưỡɳɠ éρ muốn đưa Mộ Vô Song đi thì sao?"
“Xin lỗi, vậy các ngươi chỉ có thể cùng nhau ở lại!”
Giọng nói của thiếu nữ cuồng vọng mà tự tin, khiến hai nắm đấm của Thiên Kha không nhịn được mà nắm lại thật chặt, cả người phát ra khí thế. Lúc nàng ta sắp ra tay thì Thiên Ngọc vốn chưa từng nói chuyện lại đưa tay ngăn cả nàng ta.
“Vân cô nương.” Thiên Ngọc quay đầu nhìn sang Vân Lạc Phong, mặt mày lạnh lùng: "Ngay từ đầu, Thiên gia chúng ta không biết ân oán của ngươi với Mộ Vô Song nên lúc này mới muốn đưa nàng ta đi, nếu Vân cô nương ngươi có thù oán với nàng ta, hôm nay ta sẽ bán ân tình, để Mộ Vô Song lại cho ngươi."
“Thiên Ngọc?”
Thiên Kha hơi sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía Thiên Ngọc, sự nôn nóng xuất hiện nơi đáy mắt: "Nhưng mà dược nhân của ta..." (hiểu nôm na là người thử thuốc, người dẫn thuốc, kiểu như chuột bạch thí nghiệm ấy)
“Thiên Kha.” Mặt mày Thiên Ngọc trầm xuống, dùng giọng nói nhỏ tới mức chỉ hai người bọn họ nghe được: "Thể xác của Mộ Vô Song quả thật đặc thù, nhưng trên đời này cũng không phải chỉ có nàng ta mới thích hợp trở thành dược nhân cao cấp, vì một kẻ như thế mà đắc tội với hai người này cũng chẳng đáng đâu."
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt (kẻ thức thời mới là người tài giỏi)! Mặc dù Thiên gia bọn họ có Thiên Nhai danh chấn đại lục, nhưng như vậy thì sao? Rốt cuộc Thiên Nhai cũng không ở đây, nếu bọn họ dùng cứng đối cứng với những người này, tuyệt đối không có kết cục tốt!
Cho nên vừa rồi Thiên Ngọc mới quả quyết ra quyết định này.
Trên kiệu, Vân Lạc Phong nhấc hai chân lên, ngón tay khẽ 乃úng vào đùi: "Mộ Vô Song vốn phải ở lại, ngươi lại mượn chuyện này để muốn một ân tình từ ta? Ân tình của ta thật sự trân quý lắm, sợ là ngươi chịu không nổi đâu."
“Ngươi...” Ánh mắt lạnh băng của Thiên Kha dần phát ra lửa giận: "Người đừng có quá phận! Thiên Ngọc hắn là Thiên gia chúng ta..."
“Thiên Kha!” Thiên Ngọc lạnh nhạt quét mắt nhìn Thiên Kha, cắt ngang lời của nàng ta rồi chuyển ánh nhìn sang Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, vậy ngươi muốn như thế nào?”
Vân Lạc Phong khẽ hất cằm lên, dung nhan tuyệt mỹ nở nụ cười ngông cuồng: "Ta muốn ngươi nợ ân tình của ta!" “Được.” Thiên Ngọc hít một hơi thật sâu: "Ta đồng ý với ngươi."
“Thiên Ngọc!”
Thiên Kha thất thanh kêu lên, tiếng kêu vừa dứt, Thiên Ngọc đã túm lấy cánh tay nàng ta nói: “Chúng ta đi!”
Ở chỗ này, hắn thật sự giống như mang theo mũi nhọn trên lưng! Tên nam nhân lãnh khốc mặc hắc y kia, cho dù từ lúc xuất hiện ở đây vẫn luôn giữ vẻ im lặng, nhưng ánh mắt sắc bén của người đó lại trước sau nhìn thẳng vào hắn, nếu như hắn còn ở lại thêm một lát, tất nhiên sẽ không chịu nổi ánh mắt của nam nhân kia mà ngã quỵ xuống đất!
Đây cũng là lý do vì sao hắn vứt bỏ Mộ Vô Song!
Nhất là vừa rồi hắn nói muốn Vân Lạc Phong nợ ân tình của mình, một khắc ấy, hắn cảm thấy hơi thở của mình bị cứng lại, giống như trong nháy mắt sẽ bỏ mạng ngay tại đây!
Nam nhân lãnh khốc này quá khủng bố, khủng bố đến mức khiến lòng người run sợ.
“Không!”
Mộ Vô Song không biết chuyện gì xảy ra, vì sao hai người Thiên gia lại muốn vứt bỏ nàng ta?! Dưới cơn sợ hãi tột độ, nàng ta vội vội vàng vàng chạy tới trước mặt Thiên Kha, bắt lấy ống tay áo đối phương, nôn nóng nói: "Thiên Kha cô nương, các người đừng đi, đừng vứt bỏ ta! Sau khi vào Thiên gia ta sẽ cố gắng tu luyện thật tốt, tuyệt đối không để các người thất vọng!"
“Tu luyện?”
Thiên Kha cười một tiếng mỉa mai, đạp một cước làm thân thể Mộ Vô Song ngã ra đất, khuôn mặt lạnh lùng, cất tiếng nói: "Ngươi còn muốn tới Thiên gia tu luyện à? Nằm mơ đi nhé! Ngươi cho rằng ta tới đây vì thật sự nhìn trúng thiên phú của ngươi sao? Cũng không biết soi gương xem lại bản thân mình! Chỉ bằng vào ngươi mà đòi trở thành kẻ đứng trên người khác ư? Ta nói thật cho ngươi biết, chủ yếu vì thể chất ngươi thích hợp trở thành dược nhân cao cấp của ta nên ta mới định đưa ngươi vào Thiên gia, bằng không, cả đời ngươi chẳng bao giờ có tư cách bước vào nơi như thế đâu!"
Giờ này khắc này, Thiên Kha phát tiết và đổ toàn bộ sự phẫn nộ với Vân Lạc Phong lên đầu Mộ Vô Song!