"Con rối?" Trong mắt Dư Thiên hiện lên tia nghi hoặc, chậm rãi nói: "Thì ra tiểu tử vừa rồi là con rối, vậy mà lão phu lại không phát hiện ra. Ngay cả Tuyệt Thiên cũng không có bản lĩnh tạo ra con rối có tư tưởng, ngươi làm cách nào làm được điều đó?"
Đối với vấn đề này, Dư Thiên rất tò mò, nếu lão có được bản lĩnh này....
Thì từ nay về sau, trên Linh Thần Đại Lục này chỉ có duy nhất một chúa tể!
"Muốn biết?" Khóe môi Vân Lạc Phong gợi lên một độ cong: "Có lẽ, cả đời này ông cũng không có cơ hội được biết."
Mặt Dư Thiên lạnh xuống, gió lốc quanh người lão càng lúc càng mạnh, che phủ cả bầu trời, một đạo sấm sét đánh xuống, tạo thành một cái hố to trên mặt đất.
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Đã vậy thì đừng trách lão phu tàn nhẫn độc ác."
"Phong Nhi, cẩn thận!"
Khi lực lượng trên người Dư Thiên bộc phát, dường như có một bàn tay vô hình phá hủy hết mọi thứ xung quanh.
Lúc này, Vân Tiêu không rảnh dây dưa cùng Dư Thiên, hắn lập tức xoay người ôm chầm lấy Vân Lạc Phong, ấn đầu nàng vào bả vai mình.
Khi lực lượng cường đại phá hủy mọi thứ, những người phòng ngự yếu một chút đều bị đánh bay ra xa, rồi tắt thở dưới ánh mắt khi*p sợ của những người còn lại.
Dư Thiên còn chưa nhúc nhích một ngón tay mà đã lấy mạng mấy Thần Quân, thực lực cao cường như vậy, có ai không sợ?
Tần Thiên Lao là người đầu tiên có ý nghĩ chạy trốn, chỉ tiếc chân lão ta cứ không ngừng run rẩy, không cách nào nhấc bước, chỉ có thể đứng đó nhìn Dư Thiên bằng ánh mắt hoảng sợ...
Cũng may Dư Thiên không để ý đến lão ta, không, phải nói là Dư Thiên khinh thường nhìn đến lão ta.
Tầm mắt Dư Thiên trước sau luôn đặt trên người Vân Lạc Phong đang được Vân Tiêu bảo hộ trong lòng, mặt mày lão vẫn lạnh tanh không chút cảm xúc.
"Nói cho lão phu biết! Ngươi và Tuyệt Thiên có quan hệ gì?"
Cùng lúc đó, Phong Cẩm cũng nhìn sang, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một tia nghi hoặc: "Cô nương, cô cũng quen ta?"
Vân Lạc Phong từ từ rời khỏi cái ôm của Vân Tiêu, khóe môi cong lên, bình tĩnh nở nụ cười: "Có thể xem như quen, mà cũng không quen.... Theo lý mà nói, ta nên gọi ngài một tiếng sư phụ!"
Sư phụ?
Vẻ mặt Phong Cẩm càng thêm nghi hoặc, dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Ta luôn cảm thấy, có cái gì đó đã bị ta quên mất...."
Nhưng rốt cuộc là cái gì thì hắn không tài nào nhớ ra....
"Tuyệt Thiên, ngươi lại còn sống?" Ánh mắt Dư Thiên một lần nữa rơi lên người Tuyệt Thiên, đáy mắt lộ rõ sự kinh ngạc không thể tin được.
Thân thể kiếp này của Tuyệt Thiên gần như là một phế vật, dưới lực lượng cường hãn của lão, tại sao hắn vẫn có thể sống sót?
"So với nha đầu kia, ta cần phải Gi*t ngươi trước!"
Rất nhanh thì Dư Thiên đã hồi thần lại, một lần nữa phát ra sát khí cường hãn, thân mình lão như một tia chớp, nhanh chóng lao tới trước mặt Phong Cẩm.
Phong Cẩm còn đang chìm trong suy nghĩ của mình nên không chú ý tới Dư Thiên, đôi mày cứ nhíu chặt, gắn sức suy nghĩ xem mình đã quên đi chuyện gì....
"Cẩn thận!"
Vân Lạc Phong vội vàng hô lên.
Vân Tiêu cũng định hành động.
Một bóng dáng màu bạc từ nơi xa bay nhanh tới, chắn trước mặt Phong Cẩm. Công kích của Dư Thiên xuyên qua thân thể bóng dáng màu bạc kia, tạo thành một lỗ thủng nơi lòng иgự¢ người đó.
Phụt!
Mái tóc màu bạc dài rủ xuống, trường bào khẽ bay nhẹ, mặt nở nụ cười khổ sở, như cánh hoa xinh đẹp còn chưa tàn đã phải lìa cành, từ từ rơi xuống, rồi dừng lại trong vòng tay Phong Cẩm....
"Là ngươi......"
Nhìn người thiếu niên sắc mặt tái nhợt trong lòng, tim Phong Cẩm đột nhiên co thắt đau đớn. Cái loại đau đớn này như đã kéo dài cả ngàn năm, khiến hắn vô cùng khó chịu.
"Mặc Thiên Thành?" Vân Lạc Phong cũng đã thấy được người trong lòng Phong Cẩm là ai, hơi bất ngờ: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Khụ khụ!" Mặc Thiên Thành ho khan, miệng cứ nôn máu không ngừng, đôi mắt trong trẻo sạch sẽ lúc đầu giờ đây đã hiện lên một tầng sương trắng mờ nhạt.
Mặc Thiên Thành khó khăn quay đầu lại, nhìn Vân Lạc Phong không chớp mắt.
"Thật ra, ta đã sớm nhận ra, ngươi không phải Tuyệt Thiên...."
Mặc Thiên Thành mỉm cười, nụ cười đầy chua xót và bất đắc dĩ, còn có một cảm giác đau đớn mà người thường không cách nào phát hiện....
"Nhưng ta vẫn luôn gạt người gạt mình! Ngươi đã nói với ta rất nhiều lần, trước đó ngươi chỉ lừa ta mà thôi, thế nhưng trong lòng ta vẫn luôn nói với chính mình, ngươi chính là Tuyệt Thiên!"
"Bởi vì, ta đã đợi quá nhiều năm, dù chỉ là ảo tưởng, cũng tốt hơn là không có gì cả...."
Mặc Thiên Thành từ từ nhắm hai mắt, một giọt nước mắt chảy ra ở khóe mắt, rất lâu sau, Mặc Thiên Thành mới mở mắt ra lần nữa, si tình quyến luyến nhìn Phong Cẩm.
"Tuyệt Thiên, cuối cùng ta cũng gặp lại ngươi! Dù tính cách ngươi đã thay đổi, nhưng ngươi vẫn là người mà ta theo đuổi suốt đời!"
"Vì ngươi, ta sinh bất hối, tử bất hận!"
Bàn tay Phong Cẩm cứng đờ, mắt hơi rũ xuống: "Dù hiện giờ ta không nhớ ngươi là ai, nhưng ta cảm giác được quan hệ giữa ta và ngươi không bình thường, vì vậy, ta sẽ không để ngươi ૮ɦếƭ."
"Tuyệt Thiên, ta không dám nghĩ tới đời này mình còn có thể gặp lại ngươi. Ta cũng không dám nghĩ tới, khi ૮ɦếƭ sẽ được nằm trong vòng tay ngươi. Kết cục như vậy, đối với ta mà nói, đã là tốt nhất!"
Ngay khi lời này vừa dứt, Mặc Thiên Thành cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại, hô hấp ngày một mỏng manh, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
"Ta đã nói sẽ không để ngươi ૮ɦếƭ, thì không một ai có thể lấy mạng ngươi!"
Lúc này, Phong Cẩm không hề nhận ra giọng nói mình đang run rẩy, hắn chỉ biết, tuyệt đối không thể để Mặc Thiên Thành ૮ɦếƭ.
"Tránh ra!"
Vân Lạc Phong chạy tới cạnh Phong Cẩm, nói: "Để ta xem thương thế hắn như thế nào!"
Phong Cẩm sửng sốt, hắn quay lại nhìn vào đôi mắt thanh triệt của Vân Lạc Phong, rồi gật đầu một cái: "Được!"
Nói xong, Phong Cẩm lui qua một bên, nhưng trong mắt vẫn chứa đầy cảm xúc lo lắng như cũ.
"Ngũ tạng lục phủ đều bị đánh nát, không thể cứu chữa!" Vân Lạc Phong xem xét kỹ càng thương thế Mặc Thiên Thành, nói: "Có điều, muốn cứu hắn, vẫn còn một cách..."
Vân Lạc Phong lật tay một cái, trong tay nàng xuất hiện một quả trái cây màu xanh biếc.
"Đây là vật ta có được lúc đến Thú Châu ở Thất Châu Đại Lục, có công dụng khởi tử hồi sinh, chỉ cần cho hắn ăn nội trong nửa canh giờ kể từ lúc hắn ૮ɦếƭ, là có thể cứu hắn sống lại."
Khi nói tới điểm này, tim Vân Lạc Phong lại co thắt một phen.
Nếu nàng có thể về Thất Châu sớm hơn một chút, có lẽ đã cứu được Hồng Loan....
Dù Hồng Loan đã ૮ɦếƭ, nàng cũng quyết kéo Hồng Loan trở về từ Minh Giới.
Vân Lạc Phong không nghĩ thêm nữa, nàng hít sâu một hơi, nhét quả kia vào miệng Mặc Thiên Thành.
"Ta biết ngươi còn chưa ૮ɦếƭ, nuốt cái này vào, ngươi sẽ lập tức khang phục."
Mặc Thiên Thành có phần mệt mỏi khó khăn ngẩng đầu lên, hắn quay lại nhìn nét mặt đau thương của Phong Cẩm, từ từ gật đầu....
Sau khi Phong Cẩm nghe Vân Lạc Phong nói như vậy, tâm cũng được hạ xuống. Hắn đi tới nắm chặt lấy tay Mặc Thiên Thành rồi quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong.
"Đa tạ cô, cô nương! Nếu cô có thể cứu hắn, cả đời ta sẽ làm bất cứ chuyện gì vì cô nương!"
Thời khắc này, trong lòng Phong Cẩm chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là, bằng bất cứ giá nào cũng không thể để Mặc Thiên Thành rời xa hắn...
Tuy nhiên....
Tâm Phong Cẩm vừa mới được thả lỏng thì bàn tay hắn đang nắm chợt trở nên vô lực rồi từ từ trượt khỏi tay hắn rơi xuống đất.
"Sao lại thế này?"
Vân Lạc Phong biến sắc, vội vàng bước tới xem xét. Nàng nắm cằm Mặc Thiên Thành, cưỡng bách hắn mở miệng, tức thì, một quả trái cây nhỏ màu xanh biếc rơi ra từ miệng Mặc Thiên Thành, vẫn hoàn hảo vô khuyết.
Đôi con ngươi Vân Lạc Phong tối sầm lại: "Xem ra là hắn một lòng muốn ૮ɦếƭ. Đồ ta đưa, hắn cố ý không ăn."
Gương mặt tuấn mỹ của Phong Cẩm tái đi, hắn không dám tin mà nhìn Mặc Thiên Thành đang nằm im trên đất, run rẩy hỏi: "Tại sao.... ...?"
Đột nhiên, Phong Cẩm như nghĩ ra gì đó, quay phắt lại nhìn Vân Lạc Phong.
"Cô nương có nói, người ૮ɦếƭ trong vòng nửa canh giờ đều có thể cứu sống, vậy cô mau mau cứu hắn đi, chỉ cần cô nương có thể cứu hắn, chuyện gì ta cũng có thể đồng ý với cô!"
Dù muốn mạng hắn, hắn cũng đồng ý từ bỏ!
Vân Lạc Phong cúi người nhặt quả trái cây ấy lên, đặt đến bên môi Mặc Thiên Thành. Lòng bàn tay hội tụ linh khí, chẳng mấy chốc, quả trái cây đã hóa thành chất lỏng, từ từ chảy vào miệng Mặc Thiên Thành.
Thế nhưng, dường như Mặc Thiên Thành đã quyết tâm muốn ૮ɦếƭ, dù hiện tại đã không còn hơi thở, Mặc Thiên Thành vẫn không để cho chất lỏng của quả kia chảy xuống cổ họng mình.
Vân Lạc Phong nhíu chặt mày, rất lâu sau, nàng dùng linh lực thu lại chất lỏng quả kia trở về, sắc mặt nặng nề khó coi.
"Hắn.... Không thể cứu được!"
Không phải nàng không cứu được Mặc Thiên Thành.
Mà là, đối với một người không muốn sống, chỉ muốn ૮ɦếƭ, dù nàng có bản lĩnh bằng trời cũng không thể lôi hắn từ Diêm La Điện trở về.
Ầm!
Phong Cẩm như bị đả kích nặng nề, mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, hắn cúi đầu nhìn thiếu niên ngã trong vũng máu, lòng ngập tràn bi thương thống khổ không thể nói nên lời.
"Tại sao ngươi phải làm như vậy?" Phong Cẩm cúi người, ôm thi thể Mặc Thiên Thành lên, trên mặt là vẻ ôn nhu và hối hận trước nay chưa từng có: "Ngươi làm vậy là muốn trả thù ta sao?"
"Tuy ta không biết ta đã tổn thương ngươi những gì, nhưng ta biết, ngươi chính là người trong số mệnh mà ta tìm kiếm..."
Ngón tay thon dài của Phong Cẩm nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Mặc Thiên Thành, nét mặt càng dịu dàng hơn: "Ngươi cho rằng như vậy là có thể rời xa ta? Không! Đời đời kiếp kiếp ngươi cũng sẽ không được như ý đâu!"
Phong Cẩm bế ngang thi thể Mặc Thiên Thành lên, xoay người đi về phía sau.
Khi Phong Cẩm đi ngang qua Vân Lạc Phong, hắn dừng lại, hạ thấp giọng đến mức chỉ có hai người nghe được: "Hiện tại ta vẫn không nhớ được gì, nhưng lúc Mặc Thiên Thành ૮ɦếƭ.... Trong đầu ta đột nhiên hiện lên một đoạn ký ức ngắn."
"Ta có để lại một thứ tốt ở thành Vô Tận. Thứ đó chắc chắn sẽ giúp được cô!"
Thành Vô Tận?
Vân Lạc Phong ngẩn ra.
Thành Vô Tận chính là thế lực của nàng ở Vô Hồi Đại Lục, Tuyệt Thiên để lại đồ tốt gì ở đó chứ?
Xem ra, sau khi rời khỏi Linh Thần Đại Lục, nàng cần trở về thành Vô Tận một chuyến.
"Muốn chạy à?" Dư Thiên hừ lạnh, định ngăn cản Phong Cẩm và Mặc Thiên Thành rời đi.
Lúc này, Vân Tiêu xông tới, chặn lại công kích của Dư Thiên.
Hai mắt Dư Thiên chợt lóe tia âm hiểm, lạnh giọng quát lớn: "Cút ngay cho ta!"
Ầm!
Đòn công kích của lão rất mạnh, mạnh đến mức đủ để hủy thiên diệt địa.
Tuy nhiên....
Dưới đòn công kích cường hãn ấy, Vân Tiêu lại chỉ lui lại hai bước, mặt vô cảm lạnh lùng nhìn Dư Thiên.
Trên mặt Dư Thiên lộ ra một tia kinh ngạc, có lẽ không ngờ Vân Tiêu vậy mà lại chặn được công kích của lão.
Có điều, lão cũng bình tĩnh lại rất nhanh, gió lốc nhấc bay vạt trường bào, cuồng phong gió lốc tăng thêm khí thế vạn phần cho lão.
"Vân Tiêu!"
Vân Lạc Phong lo lắng nhìn Vân Tiêu, hai tay nắm chặt.
Những người khác có thể không nhìn ra, nhưng với sự hiểu biết của nàng về Vân Tiêu mà nói, nàng hoàn toàn nhìn ra được một đòn vừa rồi đã làm Vân Tiêu bị thương, chỉ là Vân Tiêu không để lộ ra mà thôi.
Người đàn ông này, mặc kệ bị thương nghiêm trọng thế nào, hắn cũng tuyệt đối nhẫn nhịn chịu đựng chứ không để lộ ra trước mặt kẻ địch.
"Ngươi tốt nhất đừng chỏ mũi vào chuyện người khác. Bằng không, chờ sau khi ta Gi*t Tuyệt Thiên, người thứ hai ta Gi*t là ngươi."
Vân Tiêu không trả lời lại Dư Thiên, dẫn đầu tấn công trước. Tốc độ Vân Tiêu rất nhanh, giống như hùng ưng trong đêm đen, ánh mắt lãnh khốc mang theo quyết đoán sắc bén.
Vân Lạc Phong nhìn trận chiến giữa Vân Tiêu và Dư Thiên, rồi quay sang nhìn Long Nham, trầm giọng hỏi: "Tộc trưởng các người còn bao lâu nữa mới tới?"
"Lão phu cũng không rõ! Nếu trên đường không phát sinh biến cố, thì đại khái một nén nhang nữa tộc trưởng sẽ tới."
Một nén nhang?
Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm, hai mắt nheo lại: "Một nén nhang đã đủ rồi!"
Lời này vừa dứt, Vân Lạc Phong lập tức triệu hồi Long Lân Giáp, tay cầm trường kiếm, cả người như tia chớp bắn về phía Dư Thiên.
Uỳnh!
Dư Thiên đang chiến đấu cùng Vân Tiêu, không để ý đến Vân Lạc Phong, mãi đến khi Vân Lạc Phong đã tới gần thì lão mới phát hiện có một luồng khí thế đánh úp về phía mình, lão vội vàng nghiêng người né tránh.
Cùng lúc đó, Dư Thiên xuất chưởng đánh vào lòng иgự¢ Vân Lạc Phong....
Vân Lạc Phong lui về sau mấy bước, rơi vào một vòng tay ấm áp.
"Vân Tiêu, chúng ta cùng bám trụ lão già này!" Vân Lạc Phong trầm mặt xuống, nói.
Chỉ cần bọn họ kéo dài được một nén nhang là ổn...
"Được!"
Vân Tiêu không hỏi thêm câu nào đã trả lời, hắn buông Vân Lạc Phong ra, mắt nhìn thẳng về phía Dư Thiên.
Bầu trời là một mảnh xám xịt.
Sau khi Dư Thiên cười khẩy một cái thì cả người đột nhiên biến mất giữa hư không, chớp mắt sau đó, lão bất ngờ xuất hiện phía sau Vân Tiêu và Vân Lạc Phong.
Khí thế trên người lão hóa thành lưỡi kiếm sắc bén, từ giữa không trung chém xuống, khí thế như chẻ tre.
Ầm!
Vân Tiêu ôm Vân Lạc Phong phóng về một phía, tránh thoát được một đòn trong đường tơ kẽ tóc.
Còn nơi hai người vừa đứng lúc nãy bị lưỡi kiếm chém xuống tạo thành một khe rãnh thật sâu, cả mặt đất như bị chẻ đôi.
Hai người còn chưa kịp phản ứng thì Dư Thiên lại tấn công lần nữa...
______________
Trên đường phố, những kẻ còn sống sót đều rụt rè sợ hãi co cụm người rút qua một bên, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại.
Đặc biệt là những kẻ nghe theo mệnh lệnh Tần Thiên Lao tới đối phó Vân Lạc Phong, sớm đã sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh.
Hai người kia, dưới những đòn tấn công cường hãn của Dư Thiên vẫn có thể không thương tổn gì, vậy thực lực bọn họ đã mạnh tới trình độ nào rồi?
Nếu vừa rồi bọn họ chiến đấu với hai người này, vậy kết cục của họ sẽ là....
Nghĩ đến đây, trong lòng những kẻ này càng oán hận Tần Thiên Lao hơn nữa, cứ nhìn Tần Thiên Lao trừng trừng.
Mà so với những kẻ này, sắc mặt Tần Thiên Lao lại càng khó coi hơn. Trong lòng bọn họ oán hận Tần Thiên Lao, còn trong lòng Tần Thiên Lao thì oán hận con trai mình_Tần Nguyên.
Nếu không phải tiểu tử kia báo giả thực lực Vân Lạc Phong, lão cũng đâu triệu tập những người này tới đối phó Vân Lạc Phong.
Hiện tại, tận mắt chứng kiến thực lực Vân Tiêu và Vân Lạc Phong xong, trán lão cứ đổ mồ hôi lạnh không ngừng...
___________
Trên không trung, trận chiến càng lúc càng kịch liệt, mọi người chỉ thấy bóng người xẹt qua xẹt lại chứ không tài nào thấy rõ hành động của họ.
Vân Lạc Phong ứng phó càng lúc càng lực bất tòng tâm, nàng lại vội vàng ăn thêm một cây linh thảo, tiếc là số linh thảo nàng dùng đã quá nhiều, làm cho hiệu quả lập tức hồi phục thể lực không còn được như ban đầu.
"Phong Nhi, cẩn thận!"
Đột nhiên, một đạo lực lượng đánh tới từ ngay chính diện, tiếp theo, Vân Lạc Phong được một vòng tay bao lấy chặt chẽ.
Hắc bào phủ lấy toàn thân, nam nhân gắt gao ôm chặt nàng vào lòng mà che chở, gương mặt tuấn mỹ gần ngay trước mặt, trông thật chân thật rõ ràng.
Uỳnh!
Tay Dư Thiên đánh vào đầu vai Vân Tiêu. Lúc này, Vân Tiêu không còn nhịn được nữa, miệng phun ra một ngụm máu lớn, tia máu bắn ra khắp nơi, vài giọt rơi trúng mặt Vân Lạc Phong.
Đôi con ngươi Vân Lạc Phong co lại: "Vân Tiêu!"
"Phong Nhi, không sao, ta sẽ bảo vệ nàng!"
Dù đang trong tình cảnh nguy hiểm, nhưng Vân Tiêu vẫn dùng giọng điệu dịu dàng trấn an Vân Lạc Phong. Hắn nâng tay lên lau đi giọt nước mắt trên mặt nàng, ôn nhu nói: "Tin ta! Ta sẽ để nàng bình an rời khỏi nơi này."
"Vân Tiêu!" Vân Lạc Phong nắm chặt tay Vân Tiêu, cánh môi run rẩy: "Chàng muốn làm gì?"
Vân Tiêu rũ mắt, hôn một cái vào giữa hai mày Vân Lạc Phong, nhỏ nhẹ nói: "Chuyện ta đã hứa với nàng, ta không bao giờ nuốt lời!"
Vân Tiêu chậm rãi buông Vân Lạc Phong ra, đi về phía Dư Thiên.
Tích tắc sau đó, khí thế Vân Tiêu lập tức thay đổi, trong lãnh khốc mang theo sát phạt, như thanh kiếm sắc bén chực chờ đâm vào tim người khác.
Lực lượng trên người Vân Tiêu không ngừng tăng lên, có điều, nó vô cùng hỗn loạn, điều này khiến tim Vân Lạc Phong đột nhiên căng thẳng.
"Vân Tiêu!"
Tiếng gọi của Vân Lạc Phong làm Vân Tiêu ngừng bước, nhưng Vân Tiêu vẫn đưa lưng về phía nàng, không có quay đầu lại.
"Phong Nhi, đời này có thể gặp được nàng, Vân Tiêu_ta sống không uổng kiếp người!"
"Vân Tiêu!" Mặt mày Vân Lạc Phong sa sầm: "Ta mặc kệ chàng muốn làm cái gì! Nhưng trước hết, chàng phải tuân thủ lời hứa với ta!"
"Chàng từng nói, ta không bảo chàng ૮ɦếƭ, vậy chàng vĩnh viễn sẽ không ૮ɦếƭ! Nếu ta bảo chàng ૮ɦếƭ, chàng tuyệt đối không nhíu mày!"
"Mạng của chàng thuộc về ta! Chưa có sự đồng ý của ta, ai cho phép chàng lấy mạng mình ra đánh cược?"
"Huống hồ, Vân Lạc Phong_ta vốn không phải loại người yếu đuối vô dụng như thế! Bây giờ ta ra lệnh cho chàng, đời này kiếp này đều phải ở bên cạnh ta! Vĩnh viễn không xa không rời! Nếu chàng không làm được, về sau, đời đời kiếp kiếp, ta không bao giờ gặp lại chàng nữa!"
Lời nói nghe như tuyệt tình, lại thành công làm ai kia dừng bước. Vì Vân Tiêu đưa lưng về phía Vân Lạc Phong, nên nàng không cách nào nhìn thấy biểu cảm trên mặt Vân Tiêu lúc này.
"Vân Tiêu...." Vân Lạc Phong nhìn bóng lưng Vân Tiêu, tiếp tục nói: "Chàng đã nói, những gì chàng hứa với ta, chàng sẽ không nuốt lời. Vậy lời hứa trước kia của chàng, chàng cũng không được bội tín!"