Điều không đáng ngạc nhiên duy nhất chính là, thủ hạ của Vân Lạc Phong được nàng dùng linh dược bồi dưỡng nhiều năm, tiềm lực mỗi người đều trở nên cực kỳ cường đại, vì thế ai cũng đột phá đến Thần Tôn. Thực lực bậc này, bất cứ người nào đến Phong Vân Đại Lục cũng có thể xưng bá một phương.
Vân Lạc Phong giao mười một quả Long Tiên còn lại cho Khinh Yên: "Khinh Yên, muội chọn ra mười một người tới nhận quả Long Tiên, chờ các người đột phá xong, chúng ta sẽ xuất phát...."
Nói xong, Vân Lạc Phong duỗi lưng một cái, vẻ mặt lười biếng mệt mỏi: "Vân Tiêu, chúng ta trở về nghỉ ngơi thôi."
Vân Tiêu nghe xong thì bế Vân Lạc Phong lên, đi thẳng về phòng.
Chuyện còn lại cứ giao cho Khinh Yên là được, Khinh Yên làm việc, nàng rất yên tâm....
________________
"Đường tỷ!"
Vân Lạc Phong về phòng không được bao lâu thì một cái đầu nhỏ từ bên ngoài thò vào dò xét, đôi mắt tròn xoe chuyển động, sau khi nhìn thấy Vân Lạc Phong, khuôn mặt nhỏ non nớt liền nở nụ cười rạng ngời.
"Thủy Nhi tới tìm tỷ có chuyện gì?" Vân Lạc Phong nhìn gương mặt đáng yêu của Vân Nhược Thủy, dịu dàng hỏi.
Advertisement / Quảng cáo
"Đường tỷ, là Vô Ngôn ca ca muốn gặp tỷ, muội dẫn huynh ấy tới."
Vô Ngôn?
Đáy mắt Vân Lạc Phong xuất hiện một tia nghi hoặc, tựa hồ không biết Vô Ngôn trong miệng Vân Nhược Thủy là người nào.
"Đường tỷ, tỷ quên rồi à? Lúc còn ở Vô Hồi Đại Lục, có lần muội và Diệp Quân tỷ tỷ đến Y Tháp tìm tỷ, kết quả bị người ta lừa bắt đi. Trong số những đứa trẻ bị bắt cóc lần đó, một số ít thì về nhà, những người còn lại đều lưu lại Vân gia chúng ta."
"Vô Ngôn ca ca chính là người đã xin đường tỷ giúp đỡ, giúp huynh ấy giải trừ cấm thuật trên người đó."
Nghe Vân Nhược Thủy nói xong, Vân Lạc Phong quả thật có một chút ấn tượng.
Ngày đó, lúc cứu Tiểu Nhược Thủy, trong số những đứa trẻ bị bắt đúng là có một thiếu niên khác biệt.
Thiếu niên kia chẳng những nói ra được thân phận của nàng, còn biết rõ Vô Hồi Đại Lục như lòng bàn tay, chỉ tiếc, thân thể hắn có cấm thuật, cho nên dù có bản lĩnh cũng không dùng được.
Sau đó, thiếu niên kia cầu xin Vân Lạc Phong giúp hắn giải cấm thuật, Vân Lạc Phong đã đồng ý, nhưng khi đó nàng vẫn chưa đủ khả năng giải cấm thuật cho hắn.
Advertisement / Quảng cáo
Vì thế, nàng an bày hắn ở cạnh Tiểu Nhược Thủy.
"Muội kêu hắn vào đi!"
Vân Lạc Phong im lặng một lúc rồi gật đầu, nói.
Vân Nhược Thủy cười hì hì, quay đầu về phía cửa gọi lớn: "Vô Ngôn ca ca, đường tỷ bảo huynh đi vào. Yên tâm đi! Đường tỷ rất tốt, huynh không cần sợ tỷ ấy."
Nghe thấy lời này của Vân Nhược Thủy, khóe mi Vân Lạc Phong không nhịn được giật giật mấy cái.
Rốt cuộc, trong mắt người ngoài, nàng có hình tượng thế nào vậy? Tại sao Tiểu Nhược Thủy lại cho rằng Vô Ngôn sợ nàng?
Một lát sau, một thiếu niên người mặc thanh y từ từ đi vào, so với mấy năm trước, trên mặt hắn đã bớt đi vẻ non nớt, tăng thêm một chút thành thục.
"Vân cô nương, người còn nhớ chuyện lúc trước đã hứa với tôi không?" Hai mắt Vô Ngôn lộ ra chút tia sáng, đáy mắt mang theo chờ mong, lại chứa chút sợ hãi, hình như là sợ Vân Lạc Phong đổi ý.
"Ta vẫn nhớ!" Vân Lạc Phong liếc nhìn Vô Ngôn: "Ngươi đã từng nói, ngươi bán mạng cho ta, đổi lại, ta giúp ngươi giải cấm thuật. Có điều khi đó ta chưa đủ bản lĩnh giải cấm thuật cho ngươi, để thuận tiện, ta bảo ngươi lưu lại bên cạnh Nhược Thủy. Bây giờ..... Ta để ngươi đi theo bên cạnh ta, nghe lệnh ta, ngươi có bằng lòng không?"
Vô Ngôn lập tức quỳ xuống, thái độ cung kính: "Về sau Vô Ngôn sẽ dùng sinh mạng mình để bảo vệ đại tiểu thư."
Có lời này của Vân Lạc Phong, Vô Ngôn lập tức đổi xưng hô từ Vân cô nương thành đại tiểu thư, gương mặt thiếu niên ngây ngô ngập tràn vui mừng.
"Trước khi giải cấm thuật, ta còn một chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi từ đâu đến? Tại sao lại xuất hiện ở Vô Hồi Đại Lục?"
Vô Ngôn đứng dậy, ánh mắt lộ ra cảm xúc phức tạp: "Thuộc hạ đến từ Linh Thần Đại Lục, do bị người hãm hại nên mới xuất hiện ở Vô Hồi Đại Lục."
Quả nhiên.....
Kỳ thật, lúc gặp Vô Ngôn, Vân Lạc Phong chưa từng gặp qua người của Linh Thần Đại Lục, cũng không biết đến sự tồn tại của nơi này.
Vì thế, khi đó Vân Lạc Phong không hề biết gì về thân phận thật sự của Vô Ngôn.
Nhưng vừa rồi, thời điểm Vô Ngôn bước vào phòng, Vân Lạc Phong nhạy bén phát hiện trên người Vô Ngôn có hơi thở tương tự Tần Lạc, thậm chí có chút giống với đám người Tần gia kia...
"Vân Tiêu, xem ra chúng ta cần đợi thêm mấy ngày nữa mới có thể xuất phát." Vân Lạc Phong nhướng mày, nhìn nam tử bên cạnh, khẽ mỉm cười: "Ta cần giải cấm thuật cho Vô Ngôn trước...."
Advertisement / Quảng cáo
Vân Tiêu dịu dàng nhìn Vân Lạc Phong, trong mắt chỉ có bóng dáng của nàng.
Khóe môi Vân Tiêu gợi lên độ cong nhỏ: "Ta chờ nàng."
Chờ nàng làm xong việc, cùng đến Linh Thần Đại Lục....
"Thủy Nhi, muội ra ngoài trước đi!" Vân Lạc Phong nhìn biểu cảm lưu luyến của Vân Nhược Thủy, nàng khẽ híp mắt quan sát thiếu niên trước mặt một lần nữa.
Vô Ngôn thẳng lưng đứng đó như thân cây tùng.
"Dạ!"
Vân Nhược Thủy nhấp nhấp cánh môi phấn nộn, nhìn Vô Ngôn lần cuối rồi ra khỏi phòng.
Thuận tiện giúp Vân Lạc Phong đóng cửa phòng luôn....
"Vô Ngôn!" Vân Lạc Phong khoanh tay trước иgự¢, như cười như không nhìn thiếu niên trước mặt đang ngạo nghễ đứng thẳng người: "Ngươi thành thật trả lời cho ta biết một việc trước, ngươi và Thủy Nhi..... Có quan hệ gì?"
Vô Ngôn hơi sửng sốt, có lẽ không ngờ Vân Lạc Phong lại đột nhiên hỏi chuyện này, hắn trầm ngâm nửa buổi rồi mới nói: "Thủy Nhi vẫn còn là một đứa trẻ, thuộc hạ luôn xem muội ấy như muội muội."
Advertisement / Quảng cáo
Tuy Vô Ngôn trả lời như thế, nhưng Vân Lạc Phong vẫn phát hiện một tia rối rắm trong mắt hắn.
"Phải không?" Nàng mỉm cười, nói: "Ngươi cũng đâu lớn hơn Thủy Nhi bao nhiêu, ngươi thật sự xem Thủy Nhi là muội muội?"
Vô Ngôn cúi đầu không nói gì.
Nói thật, chính hắn cũng không biết, hắn chỉ biết, lúc ở cạnh Vân Nhược Thủy, cảm giác rất thoải mái....
"Ta mặc kệ sau này ngươi và Thủy Nhi như thế nào, ta chỉ hy vọng ngươi nhớ kỹ một việc." Vân Lạc Phong tiến về phía Vô Ngôn hai bước: "Nữ nhi Vân gia ta, không dễ cưới như vậy. Nếu ngươi muốn thành thân cùng Thủy Nhi thì nhất định phải có đủ năng lực bảo vệ nó một đời bình an, không để nó chịu bất kỳ thương tổn nào."
Vân Lạc Phong yêu cầu bản thân không được núp sau lưng Vân Tiêu, mà muốn sánh vai chiến đấu cùng hắn.
Tuy nhiên, nàng nỗ lực như thế là vì không muốn người thân chịu tổn thương, nếu sau khi giao Vân Nhược Thủy cho Vô Ngôn mà để nó uất ức, thì nàng thà giữ Vân Nhược Thủy lại bên cạnh bảo vệ nó suốt đời.
"Thuộc hạ sẽ bảo vệ Thủy Nhi!"
Thần sắc Vô Ngôn đột ngột trở nên nghiêm túc, thái độ trịnh trọng.
"Ta mặc kệ ngươi có bối cảnh gì, mặc kệ ngươi từ đâu đến, nếu ngươi muốn cưới nữ nhi Vân gia ta, thì nhất định phải làm được nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Vĩnh viễn không được nạp thi*p. Nếu không, nhân lúc tình cảm Thủy Nhi đối với ngươi vẫn còn ௱ôЛƓ lung, ta sẽ chặt đứt nó."
Vân Nhược Thủy là con gái nhi thúc, cũng là người thân của nàng, dù nàng không thường xuyên ở cạnh nó, nhưng nàng đã đặt nó dưới cánh chim của mình, sao nàng có thể cho phép người khác tổn thương nó được?
"Nếu sau này thuộc hạ và Thủy Nhi thật sự đến với nhau, thuộc hạ sẽ tranh thủ!"
Vô Ngôn nghĩ tới gia tộc của mình, thoáng ngập ngừng, sau đó lại nghe Vân Lạc Phong hỏi tiếp.
"Tranh thủ không được thì sao?" Vân Lạc Phong nheo mắt hỏi.
"Tranh thủ không được, thuộc hạ đến Vân gia ở rễ."
Câu cuối cùng, Vô Ngôn nói cực kì chắc chắn.
Nếu những người đó thật sự phản đối, hoặc ép hắn nạp thi*p, vậy hắn sẽ buông bỏ hết tất cả, cùng nàng phiêu bạt Thiên Nhai.
"Tốt! Hy vọng ngươi nói được làm được, bằng không...."
Vân Lạc Phong nói đến đây, Vân Tiêu rất phối hợp phát hết khí thế trên người ra cùng nàng.
Dưới khí thế cường đại của hai người, sắc mặt Vô Ngôn tái đi nhanh chóng, thân mình hơi chao đảo, nhưng vẫn cố kiên trì đứng thẳng.
Advertisement / Quảng cáo
"Đây mới chỉ là yêu cầu của ta với ngươi thôi. Ngươi cũng biết, Thủy Nhi là con gái duy nhất của nhị thúc ta, sau này, nếu ngươi muốn cưới Thủy Nhi, ngươi còn phải thông qua sự đồng ý của nhị thúc, nhị thẩm ta nữa." Vân Lạc Phong lười biếng duỗi lưng: "Có điều, đây đều là những chuyện sau này, bây giờ ta giúp ngươi giải cấm thuật trước."
"Vâng!"
Hai mắt Vô Ngôn sáng lên.
Xác thật, chuyện giữa hắn và Thủy Nhi vẫn còn rất xa.
Hiện tại, dù hắn có hảo cảm với Thủy Nhi, nhưng mới chỉ là hảo cảm mà thôi, sau này sẽ phát triển thành dạng gì, không ai nói trước được.
Chuyện cấp bách trước mắt vẫn là giải cấm thuật trên người.
____________________
Cấm thuật trên người Vô Ngôn tương đối phiền phức, thực lực người hạ cấm thuật cũng rất mạnh. Nếu là Vân Lạc Phong của trước đây, tuyệt đối không có bản lĩnh giải nó, nhưng hôm nay nàng đã là Thần Tôn Giả.
Đối với nàng mà nói, cấm thuật này không là gì hết.
Dù vậy thì nàng cũng mất một ngày một đêm mới giải xong cấm thuật trên người Vô Ngôn.
Sáng sớm hôm sau.
Advertisement / Quảng cáo
Vô Ngôn suy yếu đi ra từ phòng Vân Lạc Phong. Cảm nhận linh khí tươi mát trong thiên địa, cảm nhận thân thể nhẹ nhàng sảng khoái của mình, Vô Ngôn nở nụ cười rạng rỡ.
"Hôm nay, mình cùng đại tiểu thư rời đi, không biết khi nào mới trở về." Trong đầu Vô Ngôn chợt hiện lên gương mặt non nớt đáng yêu của Vân Nhược Thủy, khóe môi Vô Ngôn từ từ cong lên: "Cũng nên đi tìm Thủy Nhi nói một tiếng tạm biệt."
Muốn tìm Vân Nhược Thủy không khó.
Từ xa, Vô Ngôn đã nhìn thấy Vân Nhược Thủy một mình nhàm chán ngồi cạnh dòng suối nhỏ.
Hai tay Vân Nhược Thủy chống ra sau, hai chân thả trong nước, vô số cánh hoa rơi từ trên cây xuống, một ít lướt qua gò má phúng phính đáng yêu của cô bé.
"Thủy Nhi!"
Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc từ sau lưng Vân Nhược Thủy truyền đến, làm cô bé giật mình nhảy bật dậy, tay chân luống cuống nhìn thiếu niên đang đi đến.
Vô Ngôn cau mày: "Trời vẫn còn rất lạnh, muội nghịch nước như vậy lỡ cảm mạo thì sao?"
Vân Nhược Thủy như đứa trẻ làm sai nhận lỗi, nhìn rất đáng thương: "Vô Ngôn ca ca, muội biết lỗi rồi!"
Không biết có phải tại mấy lời nói của Vân Lạc Phong hay không, khi Vô Ngôn nhìn biểu cảm vừa đáng thương vừa đáng yêu trên mặt tiểu nha đầu trước mặt, hắn bỗng có xúc động muốn hôn lên đó một cái thật mạnh.
Vô Ngôn bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ, xấu hổ vội quay đi, sợ bản thân thật sự làm ra chuyện không bằng cầm thú đó.
"Thủy Nhi, ta tới tạm biệt muội, lát nữa ta phải rời đi với đường tỷ của muội."
Vân Nhược Thủy cắn cắn môi, đôi mắt to tròn phủ một tầng sương mù: "Vô Ngôn ca ca, vậy bao giờ huynh trở về?"
"Ta sẽ mau chóng trở về!" Vô Ngôn duỗi tay xoa xoa đầu Vân Nhược Thủy, trong mắt toàn là dịu dàng: "Muội phải ở đây chờ ta!"
Vân Nhược Thủy mỉm cười, nụ cười tươi sáng rạng ngời, giống như ánh mặt trời rạng rỡ chiếu sáng lòng người.
"Vô Ngôn ca ca, vậy huynh nhớ phải mau trở về, Thủy Nhi ở nhà đợi huynh."
Nhìn tiểu nha đầu, Vô Ngôn có chút không nỡ đi, nhưng hắn biết, dù không nỡ cách mấy hắn cũng không thể không đi!
Huống chi, hắn còn phải cố gắng trở nên cường đại!
Chỉ có đủ cường đại, mới có thể làm chỗ dựa cho Thủy Nhi!
Vô Ngôn kiềm chế nội tâm không nỡ, quay đầu rời đi. Hắn không dám nhìn lại, sợ bản thân vừa nhìn một cái sẽ không bỏ đi nữa.....
__________________
Advertisement / Quảng cáo
Khi Vô Ngôn tạm biệt Vân Nhược Thủy, thì Vân Lạc Phong cũng đang tạm biệt người thân, cuối cùng, họ cùng rời khỏi Quân gia dưới ánh mắt lưu luyến của mọi người.
Sau khi ra khỏi đại môn, Vân Lạc Phong ngoảnh lại nhìn những người thân của mình và phủ đệ Quân gia thêm lần nữa, khẽ thở dài một tiếng, rồi mới nói với Vân Tiêu: "Vân Tiêu, chúng ta đến Đông Châu trước!"
"Được!"
Vân Tiêu trả lời Vân Lạc Phong xong thì bế nàng lên, nhún chân một cái, cả người bay lên cao, nháy mắt liền biến mất.
Phủ châu chủ Đông Châu.
Từ sau khi Hồng Loan qua đời, trên dưới phủ Đông Châu đều bị bao phủ bởi một tầng bi thương, ngay cả dân chúng cũng bị lây nhiễm không khí này, tâm trạng ai ai cũng nặng nề.
Đường phố không còn náo nhiệt như xưa nữa.
Lúc này, Vân Lạc Phong đang đứng trước đại môn phủ châu chủ. Nàng ngẩng đầu nhìn lụa trắng còn chưa tháo xuống, mắt ngập tràn áy náy.
"Nếu ta có thể về sớm một ngày, có lẽ.... Có lẽ Hồng Loan đã không ૮ɦếƭ!"
Đáng tiếc, cuối cùng nàng vẫn về trễ một bước.....
"Nàng không cần phải tự trách...." Vân Tiêu ôm Vân Lạc Phong vào lòng: "Hồng Loan đã ૮ɦếƭ, nhưng không phải không có cách sống lại, chúng ta ở nơi này tự trách, còn không bằng nghĩ cách cứu sống Hồng Loan."
Advertisement / Quảng cáo
Vân Lạc Phong mỉm cười: "Chàng nói không sai! Bất luận con đường phía trước gian nan thế nào, ta cũng sẽ không từ bỏ. Trên đời này, không thể không có Hồng Loan!"
Nghĩ thông, Vân Lạc Phong cất bước đi vào phủ châu chủ.
Người trong phủ thấy Vân Lạc Phong và Vân Tiêu đến, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng đi bẩm báo Hồng Lăng.
Không bao lâu sau, Hồng Lăng đã chạy tới tiền viện.
Theo sau ông còn có các trưởng lão Đông Châu.
Ban đầu, mấy trưởng lão này cực lực phản đối Hồng Loan cứu Vân gia, chính là vì sợ dẫn tới họa diệt môn. Điều bọn họ không ngờ tới là trong tay Vân Lạc Phong lại có nhiều cao thủ đến vậy, còn Gi*t sạch cao thủ Tần gia.
Hơn nữa.....
Khoảng thời gian trước, trên không trung Quân gia không ngừng xuất hiện lôi kiếp, làm cho toàn bộ Đại Lục phải chấn động. Chuyện lớn như vậy, bọn họ không thể nào không hay biết.
Vì thế, lúc này, mấy trưởng lão Đông Châu cảm thấy vô cùng may mắn, nếu không nhờ Hồng Loan một mực khăng khăng làm theo ý mình, kết cục của họ cũng sẽ giống Nam Châu, đắc tội Vân Lạc Phong....
Sao Hồng Lăng không biết suy nghĩ trong lòng mấy trưởng lão kia là gì được? Ông thầm cười lạnh trong lòng, ông vẫn chưa quên, thời điểm con gái ông muốn bảo vệ Vân gia, đám người này đã cương quyết phản đối như thế nào.
Hiện tại, chứng kiến thực lực của Vân Lạc Phong xong, bọn họ lại nghĩ cách nịnh bợ? Toàn bộ phủ châu chủ, ngoại trừ ông, không thấy có người nào đau lòng vì cái ૮ɦếƭ của Hồng Loan.
Hồng Lăng không thèm liếc mắt nhìn đám người chỉ biết vụ lợi kia, ông chỉ chú ý đến Vân Lạc Phong, hỏi: "Vân cô nương, cô đến đây là có chuyện quan trọng gì sao?"
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, nàng trở tay một cái, một quả trái cây màu đỏ thẫm liền xuất hiện trên tay nàng.
"Đây là....." Hồng Lăng ngạc nhiên, không biết đây là gì.
Đối diện nét mặt khó hiểu của Hồng Lăng, Vân Lạc Phong mỉm cười hòa nhã: "Khoảng thời gian trước, Quân gia liên tục xuất hiện lôi kiếp, chắc ngài cũng đã nghe nói tới."
Đáy mắt Hồng Lăng hiện lên vẻ bất ngờ, có hơi khi*p sợ nhìn gương mặt tươi cười của Vân Lạc Phong: "Ý của Vân cô nương là, những người đột phá Thần Linh Giả kia... Đều là nhờ quả này?"
Chuyện phát sinh ở Quân gia, sao ông lại không biết chứ! Hiện tại, Vân Lạc Phong vừa gợi ý, Hồng Lăng đã liên kết hai sự việc lại ngay, nội tâm ông lập tức chấn động dữ dội.
Ánh mắt đám trưởng lão gắt gao nhìn chằm chằm quả Long Tiên, biểu cảm thèm nhỏ dãi, một vài người còn nuốt nước miếng ừng ực, ai cũng hận không thể nhào tới giành lấy quả Long Tiên.
"Không sai! Họ có thể đột phá chính là nhờ quả Long Tiên trong tay ta, khi đó ta có để lại ba quả, hôm nay cố ý tới tặng cho ngài."
Hồng Lăng trầm mặc.
Advertisement / Quảng cáo
Công dụng của quả Long Tiên đúng là làm người ta thèm nhỏ dãi, nhưng so với quả Long Tiên, Hồng Lăng càng mong muốn con gái mình có thể sống lại hơn.
"Vân cô nương, cô nói cho ta biết, lúc ấy cô mang thi thể Hồng Loan đi, có phải là có cách gì đó cứu sống nó không?"
Trong mắt Hồng Lăng ánh lên vẻ mong đợi cùng khẩn cầu.
Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn vào mắt Hồng Lăng, cuối cùng vẫn không nhịn được, thở dài một tiếng: "Biện pháp không phải không có, chỉ là ta không nắm chắc...."
Hai mắt Hồng Lăng lập tức sáng lên, mặc kệ Vân Lạc Phong có thể nắm chắc được mấy phần, chỉ cần một câu này của Vân Lạc Phong, đã cho ông hy vọng rất lớn rồi.
"Đa tạ!" Giọng Hồng Lăng có chút nghẹn ngào, ông lấy một quả Long Tiên trên tay Vân Lạc Phong: "Quả Long Tiên này ta chỉ lấy một quả là đủ rồi, còn lại Vân cô nương cứ giữ, vật trân quý như vậy, Vân cô nương nên để lại cho người bên cạnh dùng thì hơn."
Tuy Vân Lạc Phong chỉ cho phủ Đông Châu ba quả Long Tiên, lão châu chủ lấy một quả, bọn họ vẫn còn hai người có cơ hội dùng quả Long Tiên. Nhưng bây giờ lão châu chủ lại từ chối nhận bảo vật quý giá như vậy.
Nghĩ đến đây, đám trưởng lão đều nhìn Hồng Lăng bằng ánh mắt tức giận và oán trách.
Hồng Lăng cảm nhận được ánh mắt trách cứ của bọn họ, nhưng ông không thèm để ý đến, thản nhiên đẩy tay Vân Lạc Phong trở về.
Advertisement / Quảng cáo
"Vân cô nương, thật sự đa tạ cô, cho dù cô chỉ nắm chắc một phần thì cũng đủ để ta có lý do tiếp tục sống."
Hồng Lăng nhẹ nhàng nhắm hai mắt.
Sau khi Hồng Loan qua đời, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, người đàn ông trung niên khí lực tràn trề trong nháy mắt như già thêm mấy chục tuổi. Tấm lưng cũng hơi còng đi.
Đối với Hồng Lăng, Đông Châu đã từng là nơi ông muốn bảo hộ cả đời.
Vì Đông Châu, đầu tiên ông mất đi người phụ nữ mình yêu nhất. Sau đó ông ૮ưỡɳɠ éρ con gái duy nhất của mình gả cho công tử phủ châu chủ Bắc Châu.
Nếu không vì sự xuất hiện của Vân Lạc Phong, có lẽ ông đã phạm phải sai lầm không thể cứu vãn.
Thế nhưng, sau khi Hồng Loan mất, ông mới bừng tỉnh nghĩ thông mọi chuyện.
Cái gì Đông Châu, cái gì lê dân bá tánh, cái gì quyền thế....
Tất cả đều không quan trọng bằng người thân của mình!
Nếu Hồng Loan có thể sống lại một lần nữa, ông tình nguyện dùng cả Đông Châu đánh đổi!