"Các người cho rằng Gi*t nha đầu này là có thể khiến Vân Nguyệt Thanh hối hận? Các người lầm rồi! Vân Nguyệt Thanh chính là loại người vô tình, lục thân không nhận, bằng không, ả đã không đối xử với minh chủ như vậy. Ta bắt nha đầu này đến đây là vì một nguyên nhân khác. Nha đầu này là một nữ tử thuần âm!"
Nữ tử thuần âm?
Hô hấp của mọi người bỗng trở nên dồn dập, một số người còn nhìn Liên Nguyệt Sinh bằng đôi mắt phát sáng.
"Nha đầu này rất có lợi cho huynh đệ liên minh Tự Do của chúng ta. Có nha đầu này, thực lực của mọi người sẽ tăng lên rất nhanh." Lãng Tân Nguyệt đẩy Liên Nguyệt Sinh về phía trước, khẽ hất cằm, nở nụ cười âm hiểm lạnh lùng.
Liên Nguyệt Sinh cảm nhận được những ánh mắt trần trụi kia, tức đến run người, đôi mắt thanh lãnh bừng bừng lửa giận, phẫn nộ nhìn bọn người trước mặt.
"Các người ném nha đầu này vào hầm thuốc, nửa tháng sau là có thể sử dụng để thải âm bổ dương."
Muốn sử dụng thể thuần âm để thải âm bổ dương, chỉ có nữ tử thuần âm không vẫn chưa đủ, còn cần thêm dược liệu phụ trợ.
Tuy nhiên, mọi người vừa nghe đến hai chữ hầm thuốc thì lập tức sợ đến run rẩy.
"Lãng Tân Nguyệt!"
Miếng vải trong miệng Liên Nguyệt Sinh không biết đã nơi lỏng ra từ lúc nào, Liên Nguyệt Sinh chỉ phun mạnh một cái đã thành công phun miếng vải bịt miệng mình ra.
Liên Nguyệt Sinh ngước mặt lên, lạnh lùng nhìn Lãng Tân Nguyệt.
"Liên Nguyệt Sinh_ta, dù có ૮ɦếƭ cũng sẽ không để ngươi được như ý!"
Lãng Tân Nguyệt cười khinh miệt: "Đã đến liên minh Tự Do của ta, dù muốn ૮ɦếƭ cũng không do ngươi làm chủ! Đợi đến hầm thuốc, ngươi sẽ biết được cái gì gọi là muốn sống không được, muốn ૮ɦếƭ không xong! Lúc đó, đừng nói là ૮ɦếƭ, ngay cả sức động đậy một ngón tay ngươi cũng không có. Người đâu! Mau lôi nha đầu này đi cho ta!"
Muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân Liên Nguyệt Sinh là thể thuần âm, có một thể chất như vậy, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ tử như mình nhìn thấy cũng phải động tâm....
Sau khi Liên Nguyệt Sinh bị giải đi, Lãng Tân Nguyệt lại nhìn về phía đám đông, nói: "Chúng ta bắt đầu đi!"
So với Kim Dương Quốc, Thần Tôn Giả ở liên minh Tự Do càng nhiều hơn. Thế nhưng, lúc tiền minh chủ còn tại nhiệm, người chỉ cầu yên ổn, không muốn chiến tranh, cho nên Phong Vân Đại Lục mới yên bình nhiều năm như thế.
Còn những Thần Tôn Giả mà Âu Lôi mang theo đến rừng Thiên Phạt trước đó đều là người do ông ta dùng bí thuật tăng thực lực lên, người của liên minh Tự Do không hề biết chuyện này.
Vì thế, tính từ trên xuống dưới, người có thực lực Thần Tôn thật sự trong liên minh, chỉ có mười người.
Có điều, bấy nhiêu đây cũng đã đủ giúp Lãng Tân Nguyệt đột phá Thần Quân.
___________
Ngoại thành liên minh Tự Do.
Các thành trì không xa, Tề Linh đã sớm tập hợp cao thủ chờ ở đây, rất lâu sau, Lưu Phong Quốc do Kỳ Tô dẫn đầu và Tử Nguyệt Quốc mới khoan thai đến muộn.
Còn về Kim Dương Quốc.....
Kim Dương Quốc đầu phục liên minh Tự Do, bọn họ tất nhiên không có mặt mũi xuất hiện trước mặt các nước khác.
"Nhị hoàng tử!"
Kỳ Tô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tề Linh, liền chậm rãi đi đến.
Tề Linh gật đầu với Kỳ Tô: "Kỳ công tử đến rồi!"
"Phải!" Kỳ Tô mỉm cười: "Ta đã báo với Vân cô nương, người sẽ trực tiếp đến đây luôn."
Tề Linh rất khách khí với Kỳ Tô.
Bởi vì Kỳ Tô là người của Vân Lạc Phong, mà Tề Linh_hắn có được như ngày hôm nay, cũng là nhờ Vân Lạc Phong.
Quan trọng nhất là, trước giờ, hắn rất thưởng thức con người Kỳ Tô....
Tuy nhiên, đối với Dịch Lâm_ đại tướng quân Tử Nguyệt Quốc, thái độ của Tề Linh lại không dễ nói chuyện như vậy. Tề Linh chỉ quét mắt nhìn y một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi đến muộn!"
Dịch Lâm ngẩn ngơ, vốn định nói Kỳ Tô cũng đến muộn, tại sao ngài chỉ nói một mình ta?
Thế nhưng.....
Nhớ đến địa vị hiện tại của Tề Linh, cuối cùng Dịch Lâm vẫn nuốt câu này vào bụng.
"Họ tới rồi....."
Đột nhiên, Kỳ Tô như cảm nhận được gì đó nên ngước đầu nhìn lên, tức thì, bóng dáng một đôi tuấn nam mỹ nữ liền đập vào mắt Kỳ Tô.
Hai phu thê nắm tay đi đến, hình ảnh đẹp như tranh vẽ, tựa như thần tiên quyến lữ.
"Mẫu thân ta còn chưa tới à?"
Vân Lạc Phong đáp từ trên không xuống, đảo mắt nhìn một lượt rồi hỏi.
"Sư phụ đã tới rồi. Người nói muốn một mình đến thành Liên Minh trước, bảo ta ở lại chờ mọi người."
"Một mình mẫu thân đến thành Liên Minh?" Hai mắt Vân Lạc Phong tối lại: "Kỳ Tô, Tề Linh, hạ lệnh xuất phát, chúng ta lập tức tới thành Liên Minh."
Trong đội quân Tử Nguyệt Quốc, ngoại trừ đại tướng quân Dịch Lâm, còn có một vị cô nương mặc hồng y đi theo.
Tư thái vị cô nương này tiêu sái oai hùng, diện mạo có vài phần tương tự Dịch Lâm, có lẽ là con gái của Dịch Lâm.
Từ lúc Vân Tiêu xuất hiện đến giờ, ánh mắt nàng ta chưa từng rời khỏi người Vân Tiêu.
Khi còn ở Tử Nguyệt Quốc, lúc tiếp xúc với người khác, Vân Tiêu luôn mang mặt nạ. Nhưng hiện tại đang ở cạnh Vân Lạc Phong, nên Vân Tiêu không mang mặt nạ nữa. Vì vậy mà hai cha con Dịch Lâm không biết Vân Tiêu chính là Quỷ Đế.
Mà lúc này đây, vị cô nương hồng y kia nhìn thấy Vân Lạc Phong ngang nhiên ra lệnh, liền cảm thấy bất mãn, nàng ta quát lên: "Người làm chủ ở đây là nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc, y cũng là người thống nhất bốn nước chúng ta, ngài ấy còn chưa lên tiếng, ngươi dựa vào cái gì mà dám ra lệnh cho chúng ta?"
Vân Lạc Phong liếc nhìn vị cô nương hồng y kia một cái rồi quay đi không thèm trả lời, chỉ đi thẳng về hướng thành Liên Minh.
"Ngu xuẩn!"
Kỳ Tô đi ngang qua trước mặt vị hồng y cô nương kia, không kiềm được mà lên tiếng mắng nàng ta, rồi cũng nhanh chóng theo sát gót Vân Lạc Phong.
Vẻ mặt vị cô nương hồng y kia chuyển từ trắng sang xanh, ngập tràn phẫn nộ, nhưng nàng ta còn chưa kịp phát tiết cơn giận thì đã bị phụ thân mình túm lấy cánh tay kéo lại.
"Diễm nhi, con không thấy lúc nữ tử kia ra lệnh, nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc không dám nói tiếng nào sao? Điều này cho thấy thân phận người này không hề đơn giản, con tốt nhất đừng đi gây sự."
Dịch Diễm cắn môi đỏ, hai mắt lưu luyến nhìn mãi theo bóng lưng Vân Tiêu.
Dịch Lâm tất nhiên có chú ý tới ánh mắt Dịch Diễm, ông ta hơi sửng người, sau đó chợt nhíu mày: "Sao cha cứ cảm thấy, bóng lưng nam tử kia nhìn rất quen?"
"Cha, cha có quen y?"
"Không quen! Có điều, cha cứ cảm thấy người này có vài phần tương tự Quỷ Đế, cũng không biết có phải là ảo giác của cha hay không?"
Quỷ Đế?
Dịch Diễm bật cười: "Tử Nguyệt Quốc có ai không biết tướng mạo Quỷ Đế xấu xí? Bằng không, công chúa đã không đào hôn rồi. Quỷ Đế xấu xí và nam tử tuấn mỹ như vậy sao có thể là một người, khẳng định là cha nhìn lầm rồi."
Nghe vậy, đáy mắt Dịch Lâm chợt hiện tia hoang mang, chẳng lẽ thật sự là mình nhìn lầm?
Trên đời này lại có người giống nhau như vậy sao? Ngay cả khí chất cũng không khác biệt....
Ở phía trước, Vân Tiêu vòng tay ôm eo Vân Lạc Phong, gương mặt tuấn mỹ lại tràn đầy sương lạnh.
"Vừa rồi, nữ tử kia cứ nhìn chằm chằm vào ta."
"Hửm?" Vân Lạc Phong nghe Vân Tiêu nói thì hơi sửng sốt, theo bản năng quay sang nhìn Vân Tiêu.
Sau đó thì sao?
"Vì thế....." Vân Tiêu nghiêm túc hỏi ý kiến Vân Lạc Phong: "Sau khi trận chiến này kết thúc, nếu ả vẫn còn sống, ta có thể móc mắt ả ta không?"
Vân Lạc Phong đã sớm quen với tính cách bạo tàn của Vân Tiêu, nên khi nghe lời này, nàng cũng không thấy lạ. Nhưng đám đông đi theo phía sau thì đều lảo đảo một cái, suýt nữa ngã quỵ xuống hết.
Đại ca, ngài có thể đừng dùng vẻ mặt nghiêm túc đó mà nói ra lời nói tàn bạo như vậy được không?
Cô nương người ta chỉ nhìn ngài có một cái mà ngài đã đòi móc mắt người ta, làm vậy coi được không?
Tích tắc sau đó, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía đôi bích nhân đi phía trước, trong mắt họ chỉ có khi*p sợ và kinh ngạc.
Vân Lạc Phong dường như không nghe thấy lời Vân Tiêu, vẫn tiếp tục đi về phía thành Liên Minh.
Chỉ cần tưởng tượng đến những chuyện mẫu thân đã gặp phải ở đó, trong lòng Vân Lạc Phong liền dâng trào sát ý.....
__________
Thành Liên Minh.
Bạch Linh mặc một thân bạch y trắng như tuyết đang chậm rãi bước vào trong thành. Bà hơi ngẩng đầu lên, nhìn nơi mình đã sinh sống suốt mười mấy năm qua. Cảm xúc nhất thời ngổn ngang.
Đúng lúc này, có vài người nhận ra Bạch Linh, bọn họ lập tức đáp xuống từ trên không, đồng loạt chĩa mũi kiếm về phía Bạch Linh.
"Vân Nguyệt Thanh, ngươi còn không biết xấu hổ mà dám trở về sao? Liên minh Tự Do cứu ngươi, ngươi lại Gi*t minh chủ, chúng ta phải báo thù cho minh chủ!"
Bạch Linh nâng mí mắt, đảo mắt một vòng nhìn mọi người, môi mỏng khẽ mở, từ tốn nói: "Ta tới tìm Lãng Tân Nguyệt, bảo ả lăn ra đây cho ta!"
Trong đám đông, có một người nhếch mép cười khẩy trả lời Bạch Linh: "Lãng cô nương nói không sai, ngươi đã Gi*t ૮ɦếƭ minh chủ cùng vô số cao thủ của liên minh, bây giờ ngay cả người may mắn sống sót như Lãng cô nương mà ngươi cũng không tha, quyết đuổi tận Gi*t tuyệt mới thôi. Bạch Linh, lương tâm của ngươi có phải bị chó tha rồi không?"
Bạch Linh lười nói lời vô nghĩa với những người này, thân mình bà chợt lóe một cái, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lưỡi kiếm sắc bén, ✓út một tiếng bay lên không trung.
"Lãng Tân Nguyệt, ngươi lăn ra đây cho ta!"
Giữa không trung, giọng Bạch Linh lạnh như hàn băng, vang vọng thật lâu chưa tan.
Cũng trong lúc này, ở phía trước, cách chỗ Bạch Linh không xa, một tia sét chợt đánh xuống đỉnh một tòa nhà.
Bạch Linh khẽ nheo mắt, hô hấp chợt căng thẳng.
"Thần Quân?"
Ngay thời điểm này lại có người đột phá Thần Quân?
Chẳng lẽ......
Nghĩ đến khả năng kia, Bạch Linh nhanh chóng lao người bay đến nơi sấm sét đánh xuống.
Sấm sét cực kỳ hung mãnh, từng đạo từng đạo giáng xuống liên tục, mà tòa nhà bên dưới thì đã bị đánh thành phế tích, thế nhưng, giữa tòa phế tích lại có một nữ tử khoanh chân ngồi đó mà không hề bị gì.
Sấm sét tan đi.
Lãng Tân Nguyệt mở mắt nhìn lên, cảm nhận được sức mạnh tràn ngập trong cơ thể, ả liếc nhìn Bạch Linh đang đứng giữa không trung, khóe môi chợt nở nụ cười châm chọc.
"Vân Nguyệt Thanh, chắc ngươi không thể ngờ sẽ có một ngày như hôm nay đúng không?"
Lãng Tân Nguyệt chậm rãi đứng dậy, hất cằm đầy kiêu ngạo.
Xung quanh ả là những lão giả đang ngồi xếp bằng, sắc mặt họ tái nhợt, người đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng khi thấy Bạch Linh không mời mà đến, hai mắt họ liền bừng bừng lửa giận.
"Vân Nguyệt Thanh, ngươi còn dám trở về?"
"Lúc trước ngươi bất kính với lão minh chủ, lão minh chủ ૮ɦếƭ đi, thân xác còn chưa lạnh mà ngươi đã dòm ngó tới ấn giám. Về sau bị minh chủ phát hiện, ngươi lại Gi*t cả minh chủ. Người đàn bà như ngươi sao lại có tâm địa ác độc đến như vậy hả?"
"Dù là loại người vong ơn phụ nghĩa cũng không tồi tệ giống như ngươi! May mà Lãng cô nương đã đột phá Thần Quân, bắt đầu từ bây giờ, ngươi sẽ không còn cơ hội làm hại đến người của liên minh Tự Do chúng ta nữa!"
Bạch Linh hướng mắt về phía Lãng Tân Nguyệt, nghe những lão giả kia nói như vậy, bà liền biết ngay Lãng Tân Nguyệt đã thêu dệt không ít chuyện sau lưng bà.
"Thì ra Lãng Tân Nguyệt và Âu Lôi đã nói với các người như vậy." Suy cho cùng, trong thâm tâm Bạch Linh vẫn có tình cảm rất nặng với liên minh Tự Do, bà không đành lòng nhìn người của liên minh bị Lãng Tân Nguyệt lợi dụng.
Bạch Linh làm lơ những ánh mắt muốn Gi*t người kia, tiếp tục nói: "Ngươi cho rằng, ấn giám của sư phụ muốn tìm là tìm được sao?"
"Ngoại trừ sư phụ, còn có ai biết được ấn giám cất ở đâu?"
Mọi người sửng sốt, trước đó ai cũng tức giận đến mất lý trí, nhất thời không ai nghĩ đến những vấn đề khác.
Dù có một số người cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng cuối cùng họ vẫn bị suy nghĩ của số đông ảnh hưởng.
"Vân Nguyệt Thanh, ngươi đừng cưỡng từ đoạt lý, ngươi có chứng cứ gì chứng minh ấn giám của sư phụ không nằm trong tay ngươi?"
Lãng Tân Nguyệt phóng thích hết khí thế trên người, làm cho áp lực ở đây đột ngột tăng cao.
"Đầu tiên, ta không hề nói trong tay ta có ấn giám, tại sao ngươi cứ một hai khẳng định ấn giám ở trong tay ta?"
Bạch Linh lạnh lùng nhìn Lãng Tân Nguyệt, mặt không chút biểu cảm, hỏi.
"Đương nhiên là do năm đó ngươi đã lấy trộm, hiện tại minh chủ đã ૮ɦếƭ, ta lại đột phá đến Thần Quân, theo lý ta chính là minh chủ kế nhiệm, ngươi còn không mau giao ấn giám ra đây, món đồ đó vốn thuộc về ta!"
Lãng Tân Nguyệt hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cùng là đồ đệ, tại sao sư phụ lại giao ấn giám cho Vân Nguyệt Thanh chứ? Vân Nguyệt Thanh có tư cách gì đáng được sư phụ nhìn bằng con mắt khác?
Bạch Linh lười để ý đến Lãng Tân Nguyệt, bà dời tầm mắt về phía các vị trưởng lão khác của liên minh.
"Mười mấy năm ròng, những việc ta đã làm vì liên minh, chẳng lẽ các người đều không nhìn thấy? Sư phụ đối với ta thế nào? Ta đáp lại sư phụ thế nào? Các người đều không nhìn thấy? Hiện tại, chỉ vì mấy câu nói của Lãng Tân Nguyệt mà các ngươi đã kết tội ta? Hành động này của các người thật khiến ta thất vọng."
Chúng trưởng lão nhất thời không thốt nên lời, tất cả đều im lặng.
Bạch Linh cười lạnh lùng: "Mặt khác, người của bốn nước đã đến dưới chân thành, các người thật sự cho rằng chỉ dựa vào một kẻ giả Thần Quân như Lãng Tân Nguyệt là đủ đối kháng với đại quân bốn nước?"
"Không! Các người lầm rồi! Ả chỉ có thể kéo các người cùng xuống địa ngục mà thôi. Ta đối với liên minh Tự Do này vẫn còn vài phần cảm tình. Vốn dĩ, ta nghĩ nếu các người giúp ta bắt Lãng Tân Nguyệt, ta sẽ bảo đại quân bốn nước tha cho liên minh."
"Đáng tiếc, ta đã tới trễ, các người đã truyền thực lực của mình cho ả ta mất rồi...."
Bạch Linh thân là đồ đệ mà lão minh chủ yêu thương nhất, sao bà có thể không biết tới cấm thuật kia?
Vừa rồi, bà nhìn thấy lôi kiếp chỉ có vẻ ngoài, không có sức mạnh đáng sợ thật sự mà lôi kiếp phải có, liền biết ngay Lãng Tân Nguyệt chỉ là một Thần Quân giả.
"Đúng vậy!" Bạch Linh thấy chúng trưởng lão vẫn im lặng, nên bà nói tiếp: "Ấn giám của sư phụ đúng là ở trong tay ta! Tuy nhiên, đây là trước khi lâm chung, sư phụ lén giao cho ta. Nếu các người không tin, ta có thể lấy ra cho các người xem."
Lãng Tân Nguyệt nhíu mày, nhưng trong lòng lại không mấy lo lắng, dù sao Vân Nguyệt Thanh cũng không nhấc nổi sóng gió gì.
Bạch Linh không quan tâm đến Lãng Tân Nguyệt, bà lấy ấn giám được giấu trong lòng иgự¢ ra. Sau đó, bà truyền một ít linh lực vào ấn giám, tức thì, từ trong ấn giấm chợt vang lên một giọng nói.
"Ta_Thẩm Lạc, lấy danh nghĩa là minh chủ liên minh Tự Do, đem ngôi vị minh chủ liên minh truyền lại cho đồ đệ ta là Vân Nguyệt Thanh, từ nay về sau, liên minh Tự Do phải nghe theo mệnh lệnh của tân minh chủ, một lòng trung thành!"
Tiếng nói vừa dứt, trong đám đông đã có người nhịn không được lệ nóng tuôn dòng.
"Đây là giọng của lão minh chủ, là lão minh chủ....."
Sắc mặt Lãng Tân Nguyệt lập tức tái mét, ả không ngờ trong ấn giám còn giấu càn khôn, là di ngôn của sư phụ.
Thật ra, Bạch Linh cũng chỉ mới vô tình phát hiện ra điều này cách đây không lâu mà thôi, nếu không, bà đã sớm mang theo ấn giám trở về liên minh rồi.
Tiếc là bà phát hiện quá muộn, mới để cho Âu Lôi và Lãng Tân Nguyệt tác oai tác phúc lâu như vậy.
"Các vị trưởng lão, chẳng lẽ các người thật sự tin lời Vân Nguyệt Thanh này sao? Nói không chừng đây là màn kịch do một tay ả dàn dựng. Ta chưa từng nghe nói qua, ấn giám còn lưu giữ được di ngôn."
Câu này, Lãng Tân Nguyệt cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói, ánh mắt ả nhìn Bạch Linh càng lộ rõ sát ý.
Trong đám đông, có người nghe thấy lời Lãng Tân Nguyệt, gương mặt già khẽ biến, cuối cùng nói bằng giọng điệu rối rắm: "Ta nhớ, trước đây khi lão minh chủ làm ra ấn giám này từng nói trong ấn giám có lưu giữ di ngôn của ngài, cho nên, ta tin ân giám này là thật."
"Trước đó, ấn giám biến mất, di ngôn cũng biến mất theo, nên chúng ta chưa từng nghĩ tới......"
Không ngờ, tình thế lại biến chuyển nhanh như vậy.
Hai mắt Lãng Tân Nguyệt trầm xuống, hàn quang bắn ra bốn phía, thần sắc lạnh lùng đầy lệ khí: "Các vị, chỉ dựa vào một câu di ngôn này cũng không chứng minh được điều gì, có lẽ là do Vân Nguyệt Thanh đã bức sư phụ nói như vậy. Chẳng lẽ mọi người thà tin ả còn hơn tin ta và minh chủ?"
Lãng Tân Nguyệt chỉ vào mặt Bạch Linh.
Cái Lãng Tân Nguyệt muốn không chỉ là mạng của Bạch Linh không thôi, ả còn muốn làm Bạch Linh thân bại danh liệt.
Có như vậy mới rửa được mối nhục xưa kia.
Lãng Tân Nguyệt vừa nói vậy, thân mình các vị trưởng lão liền cứng đờ, bọn họ cùng nhìn về phía Lãng Tân Nguyệt, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc cùng phẫn nộ.
Lãng Tân Nguyệt không biết bản thân đã nói sai điều gì, tại sao mấy lão già này lại nhìn ả bằng ánh mắt kia?
"Lãng cô nương, người nói lão minh chủ bị bức? Ta hỏi người, theo như những gì người biết về lão minh chủ, ngài có phải loại người dễ dàng bị người khác ép bức không?"
"Lãng cô nương, vừa rồi người đã nói chính mắt người và minh chủ nhìn thấy Vân Nguyệt Thanh lục lọi phòng lão minh chủ tìm ấn giám, nếu Vân Nguyệt Thanh bức lão minh chủ lưu di ngôn vào ấn giám, vậy Vân Nguyệt Thanh còn lục lọi tìm ấn giám nào nữa?"
"Chưa hết, nếu Vân Nguyệt Thanh bức lão minh chủ lưu lại di ngôn, tức là Vân Nguyệt Thanh đã sớm biết đến di ngôn này, như vậy, Vân Nguyệt Thanh cần gì lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy? E là đã sớm trở về liên minh từ lâu rồi. Cho nên, ta chắc chắn Vân Nguyệt Thanh cũng chỉ mới biết đến di ngôn này cách đây không lâu mà thôi."
Tâm trạng của chúng trưởng lão lúc này đều cực kỳ tức giận. Đã đến nước này, sao họ còn chưa biết, tất cả bọn họ đều bị Lãng Tân Nguyệt lừa gạt?
Thần sắc Lãng Tân Nguyệt thay đổi mấy phen, nhưng rất nhanh thì ả đã khôi phục lại sắc mặt bình tĩnh. Lãng Tân Nguyệt nhếch mép cười khẩy, nhìn chúng trưởng lão bằng ánh mắt chế nhạo.
"Không sai! Đúng là ta đã nói dối, vậy thì sao? Các người không cảm thấy các người nhận ra quá trễ rồi sao? Ha ha ha.."
Lãng Tân Nguyệt bật cười thật lớn.
Theo tiếng cười của Lãng Tân Nguyệt, thiên địa bỗng biến sắc, cuồng phong nổi lên.
Không sai!
Dù bọn họ biết rõ chân tướng, thì cũng đã quá muộn.
Hiện tại, Lãng Tân Nguyệt đã trở thành cao thủ đứng đầu đại lục, không ai là đối thủ!
"Lãng Tân Nguyệt, ngươi thật đê tiện!" Một lão nhân tức giận chỉ vào mặt Lãng Tân Nguyệt, mắng: "Ngươi dám lợi dụng chúng ta?"
Lãng Tân Nguyệt thu lại tiếng cười, lạnh lùng nói: "Vậy cũng chỉ trách các ngươi quá ngu mà thôi, ta chỉ tùy tiện nói vài câu, các ngươi đã tin tưởng không chút nghi ngờ. Thế nhưng, có một chuyện ta không hề nói dối, chính là sư huynh ta_Âu Lôi, đúng là bị Vân Nguyệt Thanh Gi*t ૮ɦếƭ."