Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 396

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Ngay lúc này, Kiều Tử Huyền đột nhiên nhớ tới chuyện Kim Dương công chúa đột ngột rời đi. Không hiểu tại sao trong lòng hắn lại ẩn ẩn cảm giác bất an.
Đáng chú ý hơn là, những người đi theo Vô Tôn kia đều là cường giả cảnh giới Thần Tôn.
Ông trời ơi! Từ khi nào mà Thần Tôn Giả ở Phong Vân Đại Lục lại mọc lên như nấm thế kia?
"Ha ha ha! Xem ra người đều đến đủ cả rồi. Chỉ còn thiếu tên phế vật tam hoàng tử của Thiên Tề Quốc kia thôi. Có điều, loại phế vật như hắn ta cũng không đáng bận tâm."
Một tiếng cười duyên đột ngột vang lên, sau đó ở giữa đám người Vô Tôn, một người con gái mặc y phục màu lục từ từ đi lên trước.
Nữ tử lục y kia vừa đảo mắt đã thấy ngay cô gái tuyệt sắc đang đứng cạnh Vân Tiêu. Trong mắt cô ta liền hiện lên vẻ ghen ghét nồng đậm.
Trước có một Vân Nguyệt Thanh đã đành, bây giờ lại xuất hiện thêm một người lớn lên giống hệt Vân Nguyệt Thanh kia. Quan trọng nhất là, minh chủ còn có hứng thú với cô gái này.
"Tân Nguyệt cô nương, không biết liên minh có thể tha cho những thiên tài của Kim Dương Quốc chúng ta không?"
Vô Tôn quay sang nhìn Lãng Tân Nguyệt, cẩn thận dò hỏi.
Lãng Tân Nguyệt không chỉ là sư muội của minh chủ liên minh, mà ả còn là tiểu thi*p của minh chủ. Vô Tôn đương nhiên không dám đắc tội với Lãng Tân Nguyệt.
"Mệnh lệnh của minh chủ: Tru sát tất cả thiên tài có mặt ở Thiên Phạt Sâm! Bao gồm cả thiên tài Kim Dương Quốc." Trong mắt Lãng Tân Nguyệt hiện lên sự khinh miệt, lạnh lùng trả lời Vô Tôn.
Vô Tôn biến sắc, lão ta nhìn xuống các thiên tài Kim Dương Quốc đứng bên dưới, miệng há ra muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng vẫn không thốt được lời nào.
"Vô Tôn đại nhân, chuyện này rốt cuộc là sao?" Sắc mặt Trình Lực đã rất khó coi, hắn siết chặt nắm đấm: "Còn Kim Dương nữa! Trước đó Kim Dương nói chỉ đi một lát sẽ về ngay, nhưng đến giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu, có phải Kim Dương đã biết trước chuyện gì rồi không?"
Vô Tôn liếc nhìn Trình Lực, thản nhiên nói: "Kim Dương công chúa không biết hết mọi chuyện. Chẳng qua là Kim Dương công chúa may mắn, được minh chủ liên minh Tự Do coi trọng, nên ta mới để Kim Dương công chúa rút lui."
"Chuyện này phụ hoàng có biết không?" Trình Lực cắn răng hỏi tiếp.
" Bệ hạ là người nhìn ra trông rộng. Chuyện thành lập hiệp nghị với liên minh Tự Do cũng là do bệ hạ làm chủ."
Vốn dĩ, trong lòng người Kim Dương Quốc còn ôm chút hy vọng, đặc biệt là Trình Lực, hắn vô cùng sùng bái, tôn kính phụ hoàng mình.
Nhưng hôm nay, đám người này lại nói cho hắn biết, phụ hoàng đã từ bỏ hắn?
Không!
Trình Lực siết chặt nắm đấm, gào khàn cả giọng: "Ngươi gạt ta! Ta tốt xấu gì cũng là nhi tử của phụ hoàng, sao phụ hoàng có thể đối xử với ta như vậy được?"
"Tứ hoàng tử điện hạ, bệ hạ cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ. Đây là mệnh lệnh của liên minh Tự Do, chúng ta không thể làm trái."
Lời này đã nói rất rõ, Kim Dương Quốc hiện giờ đã thần phục liên minh Tự Do.
Mệnh lệnh của liên minh Tự Do ban xuống, bọn họ không có lá gan cãi lại.
Thần sắc Tề Linh lãnh lệ: "Nói như vậy, chuyện để chúng ta đến rừng Thiên Phạt này cũng là âm mưu của Kim Dương Quốc và liên minh Tự Do? Miệng thì nói tứ quốc cùng kết minh diệt trừ liên minh Tự Do, đến cuối cùng, chính bản thân Kim Dương Quốc lại làm chi chó săn cho liên minh Tự Do. Đã vậy còn muốn dùng một mẻ lưới bắt hết tất cả thiên tài chư quốc?"
"Không sai!" Vô Tôn không hề phủ nhận: "Hôm nay, Thiên Phạt Sâm này sẽ là mồ chôn của các ngươi. Tuy nhiên, lão phu nể tình các ngươi đều là hoàng tử một nước, ta cho phép các ngươi tự mình kết liễu."
Giọng điệu Vô Tôn cao ngạo, hiển nhiên không thèm để mấy thiên tài các nước này vào mắt.
Người duy nhất khiến Vô Tôn có phần kiêng kỵ là Quỷ Đế. Nhưng lão ta không cho rằng, chỉ dựa vào một mình Quỷ Đế thì có thể đánh thắng được bao nhiêu đây Thần Tôn Giả.
Đây là chuyện không thể nào xảy ra!
Từ đầu chí cuối, Vân Tiêu vẫn luôn đứng cạnh Vân Lạc Phong, che chở nàng trong lòng mình, ánh mắt lãnh khốc thì liếc nhìn về phía đám cường giả Thần Tôn kia, trong đôi mắt ấy đã bắt đầu dâng lên sát khí.
Tất cả thiên tài ba nước kia đều lộ thần sắc tuyệt vọng. Ngay cả người của Kim Dương Quốc cũng không ngoại lệ.
Bọn họ cực khổ chiến đấu vì nước, kết quả đổi được.... Lại là cái ૮ɦếƭ?
"Không! Ta không tin!" Trình Lực ôm đầu, đau khổ rống lên từng tiếng: "Phụ hoàng sẽ không đối xử với ta như vậy đâu! Tuyệt đối không! Kim Dương đâu? Kim Dương đâu rồi?"
Đột nhiên, Trình Lực chợt nhớ tới Kim Dương công chúa, ánh mắt đau khổ lập tức chuyển sang phẫn nộ.
Chắc chắn Kim Dương đã sớm biết chuyện này, cho nên mới sớm rời đi. Đáng thương cho bọn họ vẫn còn ngây thơ ở lại chiến đấu vì vinh dự quốc gia!
"Kim Dương công chúa ở đâu không có liên quan gì đến các ngươi." Thần sắc Vô Tôn cũng lạnh dần xuống: "Ta chỉ biết, tất cả những người tiến vào Thiên Phạt Sâm ngày hôm nay, đều phải ૮ɦếƭ."
Ầm!
Vô Tôn phóng khí thế về phía mọi người bên dưới, uy áp đè ép xuống như Thái Sơn áp đỉnh.
Mặt mày Trình Lực tái nhợt, không nói được lời nào. Trên mặt hắn lộ đầy vẻ thống khổ không cách nào che giấu được.
"Chạy!"
Kiều Tử Huyền cắn chặt răng, xoay mình phóng đi về hướng xuống núi.
Thế nhưng, Kiều Tử Huyền còn chưa chạy được mấy bước, thì một đạo kiếm quang sắc bén đã đột ngột bắn tới từ phía sau, xuyên thủng qua иgự¢ hắn ta.
(*Kiếm quang là ánh sáng, kiếm phong là gió. Do nội lực ngưng tụ rồi phóng ra thông qua νũ кнí. Nếu xài đao thì gọi là đao quang và đao phong. Tới nay thì Sa chỉ mới nghe tới đao và kiếm thôi, chưa nghe mấy loại νũ кнí khác cũng phóng ra loại này. Và tay thì có quyền phong và chưởng phong, chứ không có quang.)
Máu tươi ồ ạt chảy ra từ lỗ thủng trên иgự¢. Hai mắt Kiều Tử Huyền trợn trừng, sau đó ngã quỵ xuống đất. Cảm xúc trước khi ૮ɦếƭ của Kiều Tử Huyền chính là không cam lòng.
"Còn kẻ nào muốn chạy nữa không?" Lãng Tân Nguyệt cười lạnh, khóe môi cong lên độ cong khinh miệt: "Cho đến nay, chưa có kẻ nào ta muốn Gi*t mà có thể chạy thoát cả! Tất nhiên, các ngươi cũng không ngoại lệ!"
Chỉ ngoại trừ lão bà Vân Nguyệt Thanh kia......
Nhưng trên đời này làm gì có đến hai Vân Nguyệt Thanh?
Lãng Tân Nguyệt đảo mắt qua, lại nhìn Vân Lạc Phong thêm lần nữa.
Gương mặt kia giống hệt Vân Nguyệt Thanh, làm Lãng Tân Nguyệt hận đến nỗi không thể lập tức xé rách nó ra. Xem tiểu tiện nhân kia lấy gì để quyến rũ đàn ông?
"Giao cho ta!"
Vân Tiêu khẽ rũ mắt, nói nhỏ bên tai Vân Lạc Phong.
Khi Vân Tiêu nói xong câu ấy, cũng là lúc Vân Tiêu buông Vân Lạc Phong ra. Đôi mắt lãnh khốc tuyệt tình nhìn chằm chằm đám người giữa không trung.
Vù.. Vù....
Lúc này đây, Vân Tiêu đã triển khai toàn bộ khí thế trên người, vẻ mặt lạnh lùng, một thân trường bào màu đen vũ động trong cuồng phong. Vân Tiêu như một con chim ưng trong màn đêm, cường đại đến mức làm lòng người run sợ.
Tâm thần Lãng Tân Nguyệt cũng dâng lên cảnh giác, ánh mắt nhìn Vân Tiêu bắt đầu thận trọng hơn.
"Các ngươi lên hết cho ta! Ngoại trừ người phụ nữ kia thì một kẻ cũng không lưu!"
Cô gái kia là vật thay thế do đích thân minh chủ chỉ định, vì thế, dù Lãng Tân Nguyệt rất muốn Gi*t ૮ɦếƭ ả ta, nhưng cũng cần phải khắc chế tâm tình.
Cường đại đông nghìn nghịt trên trời đồng loạt lao xuống, mục tiêu là tất cả những người đang ở bên dưới.
Do Kiều Tử Huyền ૮ɦếƭ, nên Tử Nguyệt Quốc hiện giờ như rắn mặt đầu. Dù đội ngũ Kiều Tử Huyền mang theo đều là những thiên tài xuất sắc của Tử Nguyệt Quốc, nhưng dưới sự chém Gi*t thẳng tay của bao nhiêu Thần Tôn Giả, bọn họ từng người từng người đều ngã xuống trong vũng máu.
"Vân cô nương, đám người kia đều là Thần Tôn Giả, tình cảnh chúng ta lúc này quả là chạy trời không khỏi nắng rồi."
Tề Linh lộ vẻ tuyệt vọng.
Lúc này, người đầu tiên Tề Linh nhớ đến lại là muội muội của vong thê. Nếu hôm nay hắn ૮ɦếƭ ở Thiên Phạt Sâm, vậy thì từ nay về sau, ai sẽ bảo vệ cho muội ấy đây?
(*vong thê: cách gọi thê tử đã ૮ɦếƭ của mình.)
Sợ là muội ấy sẽ bị người thân của mình bán đi lần nữa.....
Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt lại, tay khoanh trước иgự¢, lưng dựa vào thân cây, ánh mắt lười biếng mang theo tia sáng bình tĩnh, khóe môi nở nụ cười thản nhiên.
Kỳ Tô thấy Vân Lạc Phong bình tĩnh như vậy, nội tâm cũng thả lỏng đi: "Vân cô nương đã nghĩ ra cách đối phó đám Thần Tôn Giả kia rồi à?"
"Không có!" Vân Lạc Phong cong môi cười, trả lời một cách thản nhiên như không.
"Vậy Vân cô nương đang suy nghĩ chuyện gì?"
"Ta đang nghĩ, người đàn ông của ta, tại sao ngay cả tư thế Gi*t người cũng đẹp đến vậy?"
Kỳ Tô hóa đá ngay tại chỗ.
Hóa ra ở cái thời điểm nguy cấp này mà người còn có tâm trạng quăng thức ăn cho cẩu độc thân à?
Cũng trong lúc này, sắc mặt Lãng Tân Nguyệt đang ngày càng nặng nề hơn.
Trên không trung, đối diện với đám Thần Tôn Giả, động tác của Vân Tiêu vẫn nhanh thoăn thoắt, không hề bị đòn công kích của đối phương cản trở.
Từ khi nào trên đại lục này lại xuất hiện một kẻ đáng sợ như vậy?
Ngoại trừ ả tiện nhân đáng ૮ɦếƭ Vân Nguyệt Thanh kia ra, còn có kẻ nào đủ bản lĩnh cùng lúc đối mặt với nhiều Thần Tôn Giả như vậy mà vẫn không rớt xuống thế hạ phong chứ?
"Không được! Cứ tiếp tục như vậy e là sẽ xảy ra biến cố."
Ánh mắt Lãng Tân Nguyệt chợt tối đi, ả đột nhiên nhìn về phía cô gái đứng bên dưới, đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén.
"Các ngươi cản gã đàn ông này lại cho ta!"
Nói xong, Lãng Tân Nguyệt nhanh chóng lao về phía Vân Lạc Phong.
Giữa không trung, Vân Tiêu nhìn Lãng Tân Nguyệt đang lao mình về phía Vân Lạc Phong, khóe môi chợt nhếch lên nụ cười châm chọc.
Người con gái của hắn, không ai hiểu nàng hơn hắn.
Chỉ là một Thần Tôn Giả mà đã vọng tưởng đả thương được nàng?
Đúng là quá coi thường nàng rồi.....
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Vân Tiêu vẫn ra tay. Vân Tiêu phất tay một cái, một lưỡi đao gió sắc bén từ trên trời chém xuống, nhắm thẳng vào Lãng Tân Nguyệt.
Lãng Tân Nguyệt không rảnh quan tâm đến công kích phía sau, ả một lòng lao đến trước mặt Vân Lạc Phong, mắt lóe tia sắc bén, tay giơ cao chém xuống cổ Vân Lạc Phong....
Ngay khi tay Lãng Tân Nguyệt sắp chém tới cổ Vân Lạc Phong, thì có một cánh tay bất ngờ giữ chặt tay của ả lại.
"Trước đó ngươi có nói, những ai đến Thiên Phạt Sâm ngày hôm nay, một kẻ cũng đừng hòng rời đi."
"Bây giờ, câu nói này.... Bổn cô nương trả lại cho ngươi!"
Uỳnh!
Tích tắc sau đó, cả người Vân Lạc Phong được bao phủ bởi một lớp áo giáp bằng vẩy rồng. Nàng tăng thêm lực tay giữ lấy cánh tay Lãng Tân Nguyệt, bàn tay còn lại chưởng mạnh một chưởng vào иgự¢ ả ta.
Nếu là trước đó, với thực lực của Lãng Tân Nguyệt, chưa chắc đã bị Vân Lạc Phong đánh trúng dễ dàng như thế này.
Đáng tiếc, vừa rồi ả ta quá chủ quan. Lãng Tân Nguyệt không ngờ chỉ một Thiên Thần Giả mà lại có khả năng phản kháng lại ả.
Khi Lãng Tân Nguyệt bị một chưởng của Vân Lạc Phong đánh lui về sau, thì đòn tấn công của Vân Tiêu phát ra lúc nãy cũng vừa đến. Lưng Lãng Tân Nguyệt trúng đòn rồi văng tới trước, miệng phun máu tươi không ngừng.
Cô gái đứng trước mặt Lãng Tân Nguyệt, một thân long lân ánh bạc, uy phong lẫm lẫm, ánh mắt lãnh lệ, đang đứng khoanh tay nhìn xuống ả.
Sắc mặt Lãng Tân Nguyệt đã hơi tái nhợt, sau đó, ả đột nhiên bật cười: "Không ngờ ngươi còn trẻ mà đã có thực lực cao thâm như vậy. Ngay cả tiện nhân kia cũng không sánh bằng ngươi! Đáng tiếc, minh chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Ai bảo ngươi trông giống ả ta như vậy chứ."
Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt, đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh.
"Nói! Mục đích của các ngươi tới đây là gì?"
Lãng Tân Nguyệt từ từ nhắm mắt lại. Vừa rồi đúng là do bọn họ quá chủ quan. Bọn họ căn bản không ngờ tới, trong các thiên tài chư quốc lại có hai kẻ mạnh như vậy.
Đầu tiên là tên Quỷ Đế chỉ dựa vào thực lực một mình hắn mà đối chọi với đông đảo Thần Tôn Giả. Sau đó là nữ tử Thiên Thần Giả mà lại có bản lĩnh thâm sâu khó lường này. Chỉ với hai người này, Lãng Tân Nguyệt biết, kế hoạch hôm nay.... Thất bại rồi!
Mà khi chứng kiến một màn này, tất cả người của bốn nước đều trợn mắt há hốc mồm.
Kỳ Tô và Tề Linh đã sớm biết bản lĩnh của Vân Lạc Phong.
Nhưng những người khác thì lại không biết.
Trình Lực khi*p sợ trừng lớn hai mắt. Hắn kinh ngạc nhìn nam nhân hắc y trên không trung, rồi lại nhìn xuống nữ tử bạch y dưới đất.
Vẻ mặt chỉ còn lại tuyệt vọng của hắn dần dần xuất hiện một tia hy vọng.
Tuy nhiên, cảm xúc lớn nhất của Trình Lực vẫn là chấn động.
Thiên phú Kim Dương rất cao, được ca tụng là đệ nhất thiên tài trong bốn nước.
Nhưng Kim Dương không có bản lĩnh chống đỡ được đòn công kích của Thần Tôn Giả. Càng không có năng lực dưới uy Hi*p của bao nhiêu đây Thần Tôn Giả mà mặt vẫn không đổi sắc.
Vốn dĩ, người Kim Dương Quốc ai nấy cũng xem thường Vân Lạc Phong, nếu không, trước đó bọn họ đã không lựa chọn liên kết với Tử Nguyệt Quốc cùng đối phó đám người Vân Lạc Phong. Bây giờ, được chứng kiến bản lĩnh thật sự của Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, làm cho bọn họ run sợ từ tận đáy lòng.
May mắn đám người liên minh Tự Do này đến đúng lúc, nếu không bọn họ đã phạm phải sai lầm không thể nào sửa đổi rồi.
Cho dù Vân Tiêu không xuất hiện, thì với bản lĩnh Thiên Thần Giả mà đối kháng lại được với Thần Tôn Giả của Vân Lạc Phong, bọn họ còn đánh đấm thế nào nữa đây? Đánh lại à?
Nếu không phải tên Kiều Tử Huyền ngu xuẩn kia buông lời mê hoặc hắn, hắn đã không muốn đoạt ngọc tỷ trong tay Vân Lạc Phong rồi.
Nghĩ đến điều này, Trình Lực liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu Kiều Tử Huyền còn sống, hắn chắc chắn sẽ bầm thây Kiều Tử Huyền ra ngàn mảnh.
"Ha ha..."
Lãng Tân Nguyệt bò dậy, lạnh lùng cười hai tiếng, nụ cười chứa đầy chế giễu: "Lúc nãy là do ta đã xem thường bản lĩnh của các ngươi. Nhưng mà bây giờ, ta sẽ không cho các ngươi có cơ hội đó nữa đâu!"
Lời vừa dứt, Lãng Tân Nguyệt liền lấy ra một cây sáo, sau đó lập tức thổi lên.
Vừa nghe tiếng sáo này, Vân Lạc Phong liền nhận ra ngay đây là khúc nhạc khống thú.
Quả nhiên, tiếng sáo vừa vang lên, tất cả linh thú trong phạm vi trăm dặm đều mang theo sự hung ác điên cuồng chạy về hướng của mấy người Vân Lạc Phong.
"Kỳ Tô."
Tâm Mộc Tuyết Hinh căng thẳng, nàng kéo tay Kỳ Tô lại theo bản năng, ánh mắt nhìn Kỳ Tô ngập tràn lo lắng.
Kỳ Tô trở tay nắm ngược lại tay Mộc Tuyết Hinh, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho nàng.
Đối với sự kinh hoảng của mọi người, Vân Lạc Phong vẫn đứng yên trong gió. Nàng bình tĩnh thản nhiên, đôi mắt trong trẻo thanh tĩnh không hề gợn sóng.
Cái gì gọi là vạn thú tề tựu?
Thời khắc này, tất cả mọi người đều được chứng kiến tận mắt rồi.
Vạn thú chạy như điên đến làm cho mặt đất cũng rung chuyển, dường như tất cả linh thú trong rừng Thiên Phạt đều kéo đến hết.
Lãng Tân Nguyệt ngưng thổi sáo, khóe miệng ả ta trào ra một vết máu, cất giọng châm chọc: "Để ta chống mắt xem thử, bao nhiêu đây Thần Tôn Giả và linh thú, các ngươi có còn ứng phó nổi không."
Cho dù Vân Tiêu và Vân Lạc Phong có thể chống đỡ được, nhưng những người khác thì sao đây?
Vân Lạc Phong đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, Long Lân Giáp bao phủ toàn thân nàng, ngay cả gương mặt nàng cũng phủ vẩy rồng ánh bạc, nhìn uy phong vô cùng, như một vị tướng quân diệt thế.
Dẫn đầu đám linh thú là một là một con hổ vằn màu máu, nó vừa gầm vang một tiếng như sấm rền, vừa tiếp tục lao nhanh tới, làm cho bụi đất phía sau bay mịt mù.
Tuy nhiên.....
Khi đám linh thú chạy tới gần đoàn người Kim Dương Quốc, bọn chúng vẫn cứ tiếp tục chạy tới trước mà không thèm dừng lại tấn công. Có lẽ do sự khác thường này của đám linh thú nên Vân Lạc Phong quyết định tạm thời không động thủ tấn công chúng trước. Nàng đứng yên nhìn đám linh thú đang lao tới ngày càng gần.
"Grào....."
Huyết Hổ gầm lên một tiếng oai phong mạnh mẽ, rồi phóng mình về phía Lãng Tân Nguyệt.
Còn những linh thú phi điểu thì tấn công đám Thần Tôn Giả đang giao chiến với Vân Tiêu.
Nụ cười của Lãng Tân Nguyệt còn chưa nở hết thì đã cứng đơ lại. Ả bị một màn đang diễn ra trước mắt làm cho choáng váng, đến nỗi có linh thú lao tới trước mặt ả mà ả ta cũng không nhìn thấy. Cho đến khi gương mặt bị móng vuốt sắc nhọn cào một cái, Lãng Tân Nguyệt mới giật mình hét lên thất thanh.
"Các ngươi muốn làm gì? Ta mới là chủ nhân của các ngươi."
Thuật khống thú của ả vô dụng?
Không thể nào! Mới mấy ngày trước vẫn còn hiệu nghiệm mà....
Đừng nói là người liên minh Tự Do, ngay cả người của tứ quốc cũng đang há hốc mồm ra kia kìa.
Sao lại thế này?
Lãng Tân Nguyệt bị thuật khống thú phản phệ à? Nếu không, tại sao đám linh thú ả gọi tới lại tấn công ngược lại ả ta chứ?
Chúng linh thú tấn công mạnh mẽ dồn dập. Mà trước đó, đám Thần Tôn Giả giao chiến cùng Vân Tiêu đã tiêu hao không ít sức lực, cho nên, linh thú tấn công không được bao lâu thì phía bọn chúng đã thương vong hơn phân nửa.
Huyết Hổ đi tới trước mặt Vân Lạc Phong rồi dừng lại. Nó nhìn nàng. Trong mắt nó hiện lên một chút khó hiểu.
Kỳ quái, tại sao trên người của cô gái loài người này lại có hơi thở giống y như hơi thở của chủ nhân Nguyệt Thanh vậy kìa?
Chẳng lẽ, cô gái loài người này chính là con gái mà chủ nhân tìm kiếm bấy lâu nay?
_________
Lúc này, ở sâu trong rừng Thiên Phạt, Vân Nguyệt Thanh đang nằm co rút trên đất, mặt mày tái nhợt đến đáng sợ.
Độc trong người bộc phát, đầu bà đau như thể sắp nổ tung, dường như có thứ gì đó muốn đâm thủng đầu bà để xông ra ngoài....
"Vân gia.... Dương ca, Phong Nhi....."
Trong cơn đau đớn cùng cực, Vân Nguyệt Thanh nhắm nghiền hai mắt, ở đuôi mắt bà bất chợt có một giọt nước mắt chảy ra, lăn dài trên má.
"Ta nhớ ra rồi! Rốt cuộc ta cũng nhớ lại rồi...."
Bà là con dâu Vân gia, là thê tử Vân Dương!
Vân Nguyệt Thanh ôm chặt lòng иgự¢ mình, gương mặt tuyệt mỹ vì đau đớn mà tái nhợt không còn chút huyết sắc. Lúc này, bà yếu ớt như một trang giấy mỏng, có thể bị xé rách bất cứ lúc nào.
"Ta nên đa tạ sư huynh tốt của mình, hay là nên hận hắn đây? Nếu không phải hắn hạ độc ta, thì khi độc phát, ta cũng sẽ không nhớ lại quá khứ của mình. Thế nhưng, ta đã sắp ૮ɦếƭ rồi, còn để ta nhớ lại những ký ức đau khổ đó làm gì?"
Mấy năm qua, Vân Nguyệt Thanh luôn áp chế chất độc trong người, nên mới bình yên vô sự sống đến bây giờ. Nhưng hiện tại, bà đã không còn đủ sức áp chế độc tố nữa rồi.
Điều bà vạn lần không ngờ tới chính là, trước khi ૮ɦếƭ, bà lại có thể nhớ ra tất cả mọi chuyện....
Cũng nhớ ra phu quân của bà đã ૮ɦếƭ!
"Nếu ta không nhớ ra mọi chuyện, có lẽ ta còn có thể thản nhiên đón nhận cái ૮ɦếƭ!" Tầm mắt Vân Nguyệt Thanh bắt đầu trở nên mơ hồ, đôi con ngươi tối đi: "Dương ca, chàng đã không còn nữa, thi*p lại một mình tham sống sợ ૮ɦếƭ đến tận bây giờ. Giờ đây, cuối cùng thi*p cũng có thể đi gặp chàng rồi....."
Tầm mắt Vân Nguyệt Thanh càng lúc càng mơ hồ. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, dường như bà nhìn thấy một bóng dáng màu trắng cưỡi trên lưng Huyết Hổ đang chạy nhanh về phía bà.
"Dương ca, xin lỗi đã để chàng đợi lâu như vậy, thi*p đến gặp chàng đây...."
Mi mắt Vân Nguyệt Thanh từ từ khép kín.
Trước khi hai mắt nhắm chặt, hình như bà loáng thoáng thấy được thần sắc khẩn trương và lo lắng trên mặt cô gái cưỡi Huyết Hổ kia....
"Grừ.... Grừ...."
Huyết Hổ dừng lại, miệng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ như than khóc, mắt nó ngập tràn bi thương, giống như có thể khóc như con người.
Vân Lạc Phong vội vã trượt xuống từ trên lưng Huyết Hổ, rồi chạy nhanh đến bên cạnh Vân Nguyệt Thanh. Khi nàng nhận thấy chóp mũi Vân Nguyệt Thanh vẫn còn hơi thở mỏng manh thì tâm mới chợt thả lỏng.
"Câm đi! Bà ấy còn chưa ૮ɦếƭ!"
Huyết Hổ nghe câu này, quả nhiên lập tức ngậm miệng lại.
Bấy giờ, Vân Lạc Phong mới được yên tĩnh kiểm tra thương thế Vân Nguyệt Thanh.
Vừa rồi, sau khi Huyết Hổ cảm nhận được trên người Vân Lạc Phong có hơi thở giống y như Vân Nguyệt Thanh, nó liền quyết đoán dò hỏi quan hệ giữa Vân Lạc Phong và Vân Nguyệt Thanh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc