Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 389

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Ánh mắt lão giả mặc bạch y hơi trầm xuống: "Lão phu không nhìn thấy bọn họ Gi*t người, lão phu chỉ nhìn thấy cô nương đuổi Gi*t bọn họ, bất đắc dĩ, lão phu mới xuất hiện ngăn cô nương lại."
"A~? Nói như vậy, người bên ta ૮ɦếƭ là do họ rủ nhau tự sát à? Hay là họ tự tàn sát lẫn nhau?" Vân Lạc Phong nheo mắt, cười mỉa hỏi ngược lại.
Vẻ mặt lão giả mặc bạch y thản nhiên: "Cái này cũng không phải không thể!"
"Là ngươi ngu, hay là cho rằng người trong thiên hạ đều ngu như ngươi? Rõ ràng người của ta là bị đám người này Gi*t, vậy mà ngươi còn mở to mắt nói dối?" Vân Lạc Phong cười lạnh, từ từ tiến lại gần hai lão giả kia: "Nói! Là ai phái các ngươi tới?"
Nghe câu hỏi này, lão giả mặc bạch y vẫn thản nhiên như không: "Lão phu và những người này xưa nay chưa từng quen biết, chỉ là trùng hợp đi ngang qua mà thôi. Nhìn thấy các người ỷ mạnh Hi*p yếu, lão phu bất bình nên mới xen vào."
"Nếu như.... Ta nhất định muốn Gi*t chúng thì sao?" Đáy mắt Vân Lạc Phong lóe lên tia sáng lạnh, bên môi vẫn giữ nụ cười mỉa mai.
"Vậy đừng trách lão phu không nói đạo lý!"
Giọng điệu lão giả mặc bạch y trước sau vẫn bình thản. Lão ta xuất thủ, ra tay tấn công Vân Lạc Phong trước.
Hai lão giả này đã sớm biết được thực lực của Vân Lạc Phong từ miệng Lâm quý phi, tất nhiên không dám khinh địch. Vì thế, sau khi lão giả mặc bạch y vừa ra tay, lão giả mặc áo xám cũng động thủ.Cả hai lão giả tấn công không hề nương tay, một khi chiến đấu chính là dốc hết toàn lực.
"Hôm nay, kẻ nào ngăn cản ta Gi*t người, ta sẽ Gi*t kẻ đó!"
Giọng Vân Lạc Phong khí phách ngút trời, xuyên thủng mây xanh, vang vọng khắp núi.
Cùng lúc đó, nàng triệu hồi Long Lân Giáp, tay cầm trường kiếm, phóng người bay lên không trung đến trước mặt hai lão giả kia.
Đao quang kiếm ảnh bắn ra tứ phía, cả bầu trời đều biến thành chiến trường.
Kỳ Tô đứng phía dưới, nhìn Vân Lạc Phong đang chiến đấu trên không mà ngập tràn lo lắng.
"Không đúng...." Vẻ mặt Tề Linh hơi trầm xuống: "Những cường giả Thiên Thần trong hoàng tộc, ta đều đã gặp qua. Nhưng ta lại chưa từng nhìn thấy hai người này."
Kỳ Tô ngạc nhiên, quay sang nhìn Tề Linh: "Chẳng lẽ không phải là người do Lâm quý phi phái tới?"
"Không, ta có cảm giác chính là bà ta! Cũng chỉ có bà ta mới làm ra loại chuyện này!" Tề Linh lắc lắc đầu, nói.
"Vậy chuyện này là sao?" Kỳ Tô rầu rĩ hỏi.
Mặc Thiên Thành nghe hai người Kỳ Tô nói chuyện, thật sự không nhịn nổi mà chen miệng một câu: "Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghe nói đến thuật dịch dung hả?"
Ngay cả hơi thở của một người cũng có thể thay đổi, thì chuyện dịch dung lại càng không có gì khó khăn.
Suy cho cùng, Lâm quý phi làm ra loại chuyện này, khẳng định là không muốn lưu lại dấu vết để người ta nắm được nhược điểm. Như vậy, bà ta chắc chắn sẽ để những người này dịch dung.
Mặc Thiên Thành ngẫm nghĩ, đôi mắt đen nhánh nhìn hai lão giả đang chiến đấu với Vân Lạc Phong trên không trung, không biết là hắn đang suy nghĩ cái gì....
Trên không trung.
Vân Lạc Phong không cách nào ung dung chiến đấu như vừa rồi...
Đừng thấy nàng từng đánh bại một Thiên Thần Giả mà tưởng chuyện này rất dễ dàng. Đó là vì đối thủ lúc đó chỉ có một.
Nhưng hiện tại, đối diện nàng có đến hai người.
Hơn nữa, Long Lân Giáp còn hạn chế thời gian triệu hồi, nàng cần giải quyết xong hai người này trong thời gian ngắn. Nếu không, một khi Long Lân Giáp biến mất, nàng sẽ rơi xuống thế hạ phong.
Rầm!
Một lão giả lẻn ra sau lưng Vân Lạc Phong, đánh một quyền vào lưng nàng, làm cả người Vân Lạc Phong văng tới trước tận mấy trượng. Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt nheo lại lóe lên tia sáng lạnh lùng.
"Vân cô nương!"
Nôi tâm Kỳ Tô căng thẳng, thầm hận thực lực bản thân kém cỏi, nếu không, hắn cũng không đến nỗi chỉ biết lo lắng đứng nhìn như lúc này.
"Cô nương, cô có từng nghe qua câu nói...." Lão giả mặc áo trắng nhìn Vân Lạc Phong, giọng điệu bình thản: "Thiên đạo luân hồi, quả báo không sai! Vừa rồi, cô đã Gi*t người, vậy thì bây giờ phải trả giá lớn!"
Vân Lạc Phong lau vết máu nơi khóe miệng, hơi hơi cong môi: "Ta cũng tặng cho ngươi một câu: Ác giả ác báo!"
Nghe câu này, sắc mặt lão giả mặc áo trắng lạnh đi, lão ta hừ: "Dẻo mồm dẻo miệng! Nếu đã như vậy thì đừng trách sao lão phu không khách sáo!"
Ầm!
Ngay sau đó, lão giả mặc áo trắng một lần nữa phát động khí thế trên người, cuồng phong càng quét khắp không trung.
Bầu trời cũng vì vậy mà trở nên xám xịt.
Giữa không trung, Vân Lạc Phong tay cầm trường kiếm, đón gió mà đứng. Thần sắc Vân Lạc Phong bình tĩnh, mái tóc đen dài vũ động trong gió.
"Chủ nhân, để Vân Dực và Tiểu Trùng Trùng ra ngoài giúp một tay đi!"
Trong linh hồn Vân Lạc Phong truyền tới giọng nói đầy lo lắng của Tiểu Mạch.
Trước đó, Tiểu Trùng Trùng và Vân Dực đã đột phá đến Thần Linh Giả, hơn nữa, bọn họ một là Tổ Long thượng cổ, một là con rối bất tử bất diệt.
Dù thực lực chỉ là Thần Linh Giả, nhưng cũng đủ để ứng phó với Thiên Thần Giả.
Tuy nhiên.....
Vân Lạc Phong lại bình tĩnh lắc đầu: "Không! Ta còn chống đỡ nổi! Hơn nữa, mấy ngày trước ta đã tới bình cảnh, nói không chừng, nhờ trận chiến này, ta có thể phá tan bình cảnh mà đột phá."Đúng vậy! Ngay từ lúc bắt đầu, Vân Lạc Phong đã tính toán làm vậy.
Nếu không thành công, trong tay nàng vẫn còn có Tiểu Trùng Trùng và Vân Dực.
Nhưng không đến phút cuối cùng, nàng vẫn muốn dùng thực lực chính mình để đối phó hai lão giả kia.
Ầm!
Sau khi Vân Lạc Phong vừa nói dứt lời với Tiểu Mạch, thì đòn công kích của lão giả mặc áo trắng và lão giả mặc áo xám đã đến ngay trước mặt nàng.
Vân Lạc Phong gấp rút nghênh chiến, xông về phía hai lão giả.
Cuộc chiến ngày càng kịch liệt, mọi người đứng nhìn bên dưới cũng khẩn trương theo.
Mặc Thiên Thành cứ nhìn chằm chằm vào hai lão giả đang đánh với Vân Lạc Phong, đôi con ngươi của Mặc Thiên Thành thấp thoáng ẩn hiện tia hồng quang.
Hắn nắm chặt hai nắm tay, trên gương mặt ngây ngô chỉ toàn là vẻ phẫn nộ.
Đúng vậy! Là phẫn nộ!
Mặc Thiên Thành nhìn cô gái đang bị tấn công dồn dập, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên hình ảnh người nam nhân như vương giả bị vô số cường giả đuổi Gi*t năm đó.
Rầm!
Đúng lúc này, lão giả áo xám lại đánh trúng một quyền nữa vào иgự¢ Vân Lạc Phong, cả người nàng văng đi như mũi tên rời dây cung.
Thời khắc này, tim Mặc Thiên Thành như ngừng đập.
Hai mắt hắn ta đỏ bừng, một đầu tóc trắng xóa bay múa giữa cuồng phong, vẻ mặt hắn trông vô cùng đáng sợ, hoàn toàn mất đi vẻ ngây ngô vô hại lúc đầu.
"Gi*t! Gi*t sạch tất cả! Để bọn chúng chôn cùng!"
Chôn cùng....
Hai chữ này rơi vào tai Mặc Thiên Thành, đầu óc hắn bỗng trở nên trống rỗng, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: Tất cả những người ở đây, bất luận là ai, đều đáng ૮ɦếƭ!
Hai lão già Thiên Thần Giả tổn thương nàng, đáng ૮ɦếƭ!
Nhị hoàng tử, đáng ૮ɦếƭ!
Nếu không phải tên nhị hoàng tử kéo những kẻ này đến đây, nàng sẽ không gặp nguy hiểm!
Lạch cạch!
Mặc Thiên Thành đứng yên tại chỗ, từ sâu bên trong cơ thể mình, hắn như nghe được tiếng vỡ vụn của phong ấn.
Tuy nhiên, lúc này, trong mắt Mặc Thiên Thành chỉ có hình ảnh Vân Lạc Phong đang rơi xuống. Hai mắt hắn đầy tơ máu, lóe lên từng tia hồng quang khi*p người.
Ánh mắt của đám người Kỳ Tô cũng dán chặt vào người Vân Lạc Phong, chính vì vậy mà không người nào phát hiện ra sự khác thường của Mặc Thiên Thành
Thân thể Vân Lạc Phong rơi mạnh xuống đất, làm mặt đất sụp thành một cái hố to. Nàng lau máu bên khóe miệng, đứng dậy khỏi mặt đất, không chút do dự phóng người về phía hai lão giả kia lần nữa.
"Ha?" Lão giả mặc áo xám kinh ngạc, cất giọng âm trầm: "Nha đầu, ngươi đúng là làm lão phu phải rửa mắt mà nhìn. Bị trúng đòn nghiêm trọng như vậy mà còn đứng dậy nổi, chẳng trách ngươi vẫn còn trẻ mà đã có thành tựu bậc này!"
Vân Lạc Phong ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời.
"Tiếp tục!"
Lần này, nàng chủ động tấn công trước, lao mình về phía lão giả mặc áo xám.
Lão giả mặc áo xám nghiêng người tránh đòn, né được đòn công kích của Vân Lạc Phong. Tay lão ta bắt được vai Vân Lạc Phong, nàng lập tức lui lại về sau, chỉ lưu lại tàn ảnh.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, Vân Lạc Phong cảm nhận được rõ ràng, uy lực của Long Lân Giáp đã bắt đầu suy yếu. Nếu không nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, sợ là nàng khó mà đánh thắng hai lão già này.
"Nha đầu, ta xem ngươi chống đỡ được bao lâu?"
Ban đầu, Vân Lạc Phong còn né tránh được công kích của lão ta, nhưng hiện giờ thì thực lực của nàng đang yếu dần đi, hiển nhiên không phải là đối thủ của bọn họ.
Lão giả mặc áo xám cũng muốn tốc chiến tốc thắng, vì thế mà lão ta không cho Vân Lạc Phong cơ hội thở lấy hơi. Lão ta tấn công nàng liên tục không ngừng.
Ầm!Lực lượng cường đại đánh mạnh lên người, làm Vân Lạc Phong phun một ngụm máu, tuy nhiên, thân thể nàng cứng như sắt, không có dấu hiệu ngã xuống.
"Tiếp tục!" Vân Lạc Phong lại lau máu một lần nữa.
"Lão Bạch!" Lão giả áo xám nhìn lão giả áo trắng, âm trầm nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên rời khỏi nơi này. Vì vậy không cần nương tay nữa, cứ lấy hết sức Gi*t ả!"
"Được!"
Lão giả áo trắng gật đầu, lão ta chậm rãi nâng tay lên, giữa lòng bàn tay lão ta từ từ xuất hiện một cơn lốc.
Cơn lốc kia càng ngày càng lớn, lực lượng dường như có thể hủy thiên diệt địa, phá hủy hết tất cả!
Lão giả áo xám cũng không yếu thế, quanh người lão ta cũng nổi lên gió lốc, vạt áo trường bào cũng bị gió cuốn bay phần phật.
Đừng nói cả hai lão giả cùng dốc toàn lực tấn công, e là chỉ cần một người thôi cũng đủ khiến thân xác Vân Lạc Phong tan thành tro bụi rồi.
__________
Bên dưới cánh rừng xơ xác, Mặc Thiên Thành đứng yên không động đậy, trong cơ thể hắn không ngừng vang lên những âm thanh vỡ vụn rất nhỏ. Những âm thành này, ngoại trừ hắn thì không có ai nghe thấy.
Mà khi nhìn thấy Vân Lạc Phong rơi vào tình cảnh nguy hiểm đến tính mạng, âm thanh vỡ vụn kia vang lên càng lúc càng nhanh, sau đó ầm một tiếng, phong ấn hoàn toàn giải khai....
Nhưng đáng tiếc, không còn kịp nữa....
Ngay khoảnh khắc Mặc Thiên Thành phá tan phong ấn, đòn công kích hung mãnh của hai lão giả kia đã đến trước mắt Vân Lạc Phong. Chỉ trong nháy mắt, hai cổ lực lượng kia đã cắn nuốt Vân Lạc Phong....
"KHÔNG!"
Tức khắc, con ngươi Mặc Thiên Thành co rút, giọng nói mang theo thống khổ và sợ hãi tột cùng.
"Vân cô nương!"
Kỳ Tô và Tề Linh cũng biến sắc, lao nhanh đến chỗ Vân Lạc Phong vừa đứng.
Mặc Thiên Thành thì ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Hai mắt hắn cứ nhìn chăm chăm nơi Vân Lạc Phong bị cắn nuốt, rồi lại chợt nhìn đến gương mặt đầy khẩn trương của Tề Linh.
Tích tắc sau đó, trong đôi con ngươi đang co rút của Mặc Thiên Thành bắn ra sát khí mãnh liệt, hắn ta siết chặt nắm đấm, gương mặt hắn vừa thống khổ vừa dữ tợn.
Là hắn ta hại ૮ɦếƭ Vân Lạc Phong!
Đúng! Nếu không phải hắn dẫn đủ những kẻ này đến, Vân Lạc Phong sẽ không ૮ɦếƭ....
Vì thế, bất luận là hai lão già Thiên Thần Giả kia, hay là người Thiên Tề Quốc, đều phải chôn cùng nàng!
"Hừ! Cuối cùng cũng giải quyết xong nữ nhân này!" Lão giả áo xám hừ lạnh, âm trầm nói: "Đi thôi! Chúng ta cần phải trở về!"
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc bọn họ xoay người đi, thì một giọng nói vừa tà khí vừa cuồng vọng đột nhiên vang lên từ trong bụi mù.
"Kỳ Tô, các người tránh ra!"
Giọng nói vang lên, làm thân mình hai lão giả sững sờ cứng đơ tại chỗ. Sau khi Kỳ Tô và Tề Linh ngây người đúng một giây thì hồi thần lại ngay, rồi lập tức lùi lại hơn trăm thước....
Hai mắt Mặc Thiên Thành ngây dại, rồi chợt lóe lên tia sáng, hắn nhìn chằm chằm đám bụi mù không chớp mắt, như sợ bản thân bỏ qua điều gì....
Bụi mù tan đi, bóng dáng Vân Lạc Phong từ từ hiện rõ.
Bạch y nữ tử tuy có chút chật vật, nhưng vẫn mang lại cho người khác cảm giác nàng không nhiễm bụi trần như cũ. Long Lân Giáp trên người nàng đã biến mất, y phục cũng bị rách tả tơi.
Lão giả mặc áo trắng kinh ngạc quay đầu lại, hai con ngươi trừng lớn, hô hấp như ngừng lại tại thời khắc này.
"Ngươi.... Ngươi không ૮ɦếƭ?"
Sao có thể?
Nha đầu này sao lại còn sống được?
Vân Lạc Phong không trả lời câu hỏi của lão ta, chỉ cười thần bí: "Ta có một lễ vật muốn tặng các ngươi!"
Cái gì?Hai lão giả còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một tiếng ầm, trên bầu trời bỗng có một đám mây sấm sét ùn ùn kéo đến.
Sấm sét có màu tím, tiếng sấm nổ vang ầm ầm, tiếp theo, không hề có dấu hiệu báo trước, một đạo lôi điện đột ngột đánh xuống.
"A!"
Vừa rồi, hai lão giả tiến tới gần Vân Lạc Phong, hiển nhiên cũng bị sấm sét đánh trúng. Bọn họ đau đớn thét lên.
"Ngươi..... Ngươi đột phá?"
Chỉ có từ Thần Linh Giả đột phá đến Thiên Thần Giả mới xuất hiện lôi kiếp!
Nữ tử này lại đột phá ngay trong thời điểm này?
"Chuyện này cũng nên đa tạ các ngươi! Nếu không nhờ các ngươi hỗ trợ ta phá bình cảnh, ta làm sao đột phá đến Thiên Thần Giả?"
Lão giả áo trắng suýt nữa thì tức hộc máu, lão ta nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi cho rằng dựa vào lôi kiếp này thì có thể Gi*t được bọn ta? Nói cho ngươi biết, chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Ta cũng không phải vừa từng gặp lôi kiếp!"
Tốt xấu gì lão ta cũng từng đột phá từ Thần Linh Giả đến Thiên Thần Giả, hiển nhiên là từng vượt qua lôi kiếp rồi. Chỉ bằng vào lôi kiếp mà muốn Gi*t bọn họ là chuyện không thể nào.
Vân Lạc Phong cười gian: "Nhưng mà đáng tiếc, lôi kiếp của ta lại không giống người thường...."
Ầm ầm ầm!
Vân Lạc Phong vừa dứt lời, sấm sét lại đánh xuống, uy lực lần này còn dữ tợn hơn vừa nãy, trực tiếp đánh trúng người hai lão giả, làm bọn họ hét lên đau đớn tê tâm liệt phế.
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc...
Sấm sét vẫn tiếp tục đánh, một đạo càng hung hiểm uy mãnh hơn một đạo. Sấm sét cứ giáng xuống như mưa, làm hai lão giả muốn trốn cũng không trốn được.
"A......"
Mỗi lần hai lão giả kia hét lên, mấy người bên dưới lại trợn mắt há hốc mồm.
Kỳ Tô kinh ngạc nhìn lôi kiếp uy mãnh, ánh mắt dại ra.
"Mẹ kiếp!"
Đột nhiên, hắn chửi tục một tiếng.
Tề Linh giật mình hồi thần lại, quay sang nhìn Kỳ Tô: "Xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt Kỳ Tô thay đổi liên tục: "Cách đây một năm, ở phụ cận Lưu Phong Quốc chúng tôi có người đột phá Thần Linh Giả, dẫn đến lôi kiếp. Lôi kiếp kia vô cùng hung tợn mãnh liệt, làm tất cả cường giả ở Lưu Phong Quốc phải chấn động kinh ngạc.
"Mà khi ấy, ta vô tình tìm thấy Vân cô nương ở gần nơi đó."
"Đáng tiếc, lúc đó ta một lòng cho rằng vận khí Vân cô nương không tốt, nên không cẩn thận bị cuốn vào lôi kiếp kia. Bây giờ nhìn lại, người dẫn đến lôi kiếp kia chắc chắn là cô ấy."
Nhớ lại chuyện này, Kỳ Tô liền hít sâu một hơi.
Đến tận bây giờ, cường giả Lưu Phong Quốc vẫn còn đang điên cuồng tìm kiếm người dẫn đến lôi kiếp hung mãnh kia. Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ tới, người đó lại ở ngay bên cạnh hắn.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Thiên Thần Giả của Thiên Tề Quốc cũng không chịu nổi lôi kiếp này.
Cùng so sánh với nhau, Vân Lạc Phong lại khá ung dung, biểu tình kia cứ như đang đi dạo dưới mưa phùn vậy.
Kỳ thật, không một ai biết, dưới mưa sét của lôi kiếp, Vân Lạc Phong đã không thể chống đỡ nổi nữa rồi, nhưng nàng bắt buộc bản thân phải kiên trì chịu đựng, nếu không tất cả công sức sẽ thành kiếm củi ba năm đốt trong một giờ.
Cũng may nàng từng nếm mùi vị của lôi kiếp này rồi, nên cũng có sức chịu đựng nhất định. So với hai lão già kia thì tốt hơn nhiều.
"Nha đầu, ngươi thật độc ác! Nhất định sẽ gặp báo ứng!" Lão giả mặc áo trắng nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng lão ta trào ra vệt máu, nói bằng giọng hung tợn.
Vân Lạc Phong cong môi cười: "Ta chỉ đột phá mà thôi! Là tự các ngươi chạy đến gần ta mà. Sấm sét làm sao biết phân biệt người nào với người nào, có thể trách được ai?"
Quả thật, sấm sét đâu phải do Vân Lạc Phong điều khiển, muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân bọn họ xui xẻo.
Đùng!
Lôi kiếp càng ngày càng mạnh, hai lão giả cuối cùng cũng không chịu được nữa, bị sét đánh ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Dùng hết sức lực cuối cùng, lão giả áo xám tức giận quát lên: "Dù bọn ta có ૮ɦếƭ ở đây thì ngươi cũng không thể trốn thoát, ông trời sẽ không tha cho ngươi!"
Thiên phú nha đầu này quá cao, nên mới kéo đến lôi kiếp cường đại như vậy. Nếu như để ả tiếp tục trưởng thành, hậu quả thế nào, không có ai tưởng tượng nổi.Sau khi thốt ra câu này, cả hai lão giả đều mất hết sức lực, mi mắt từ từ khép lại.
"Vân Dực!"
Ngay thời điểm hai lão giả mất sức chống cự, thì sức chịu đựng của Vân Lạc Phong cũng đã đến cực hạn, cả người nàng chao đảo gọi một tiếng.
Vụt!
Tức thì, một thân hình cường tráng uy vũ xuất hiện chắn trước mặt Vân Lạc Phong, chặn hết tất cả sấm sét hung mãnh của lôi kiếp.
Lôi kiếp đánh từng đạo sấm sét lên người Vân Dực, rèn thân thể hắn càng lúc càng bóng loáng hơn. Nhưng gương mặt Vân Dực vẫn không có chút cảm xúc nào.
"Con rối?"
Đám người Tề Linh đều sửng sốt nhìn Vân Dực đứng chắn trước mặt Vân Lạc Phong. Nhưng một màn tiếp theo mới thật sự làm bọn họ khi*p sợ...
Tất cả sấm sét đánh xuống ngay sau đó đều bị Vân Dực hấp thụ hết. Sau khi hấp thụ sấm sét, trên người Vân Dực sẽ tản ra hơi thở cường hãn, hai mắt lạnh lùng tràn ngập cường thế.
"Thiên thần?"
Dưới sự rèn giũa của sấm sét, con rối này lại trực tiếp biến thành Thiên Thần?
Đám người Tề Linh lại trợn mắt há hốc mồm lần nữa, hiện nhiên là bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến ngu người.
Còn về hai lão giả kia.....
Bọn họ vốn còn đang tràn trề hy vọng Vân Lạc Phong sẽ ૮ɦếƭ dưới lôi kiếp, hiện tại chứng kiến một màn này, sắc mặt họ sớm đã biến thành màu gan heo, trong mắt chỉ còn lại hoảng sợ.
"Gi*t chúng!" Vân Lạc Phong khẽ cong môi, thản nhiên nói.
Tức khắc, Vân Dực lao đến trước mặt hai lão giả.
Do đã mất hết sức chiến đấu vì bị lôi kiếp đánh, nên Vân Dực Gi*t hai người bọn họ dễ dàng như đang thái rau. Tay Vân Dực vung lên đâm xuống, lòng иgự¢ hai lão giả kia liền thủng một lỗ.
Thiên Thần Giả vừa ૮ɦếƭ, đám hắc y nhân liền tan rã, dưới thực lực của Vân Dực, không kẻ nào thoát được.
Vân Lạc Phong chậm rãi đi đến trước mặt đám người Kỳ Tô, khẽ liếc mắt nhìn Tề Linh đang trợn mắt há hốc mồm: "Ngươi tới nhìn xem thử có quen hai kẻ kia hay không?"
"Được!"
Đáy mắt Tề Linh hiện lên cảm xúc phức tạp, nội tâm lại thầm cảm thấy may mắn.
May mắn vì được Vân Lạc Phong trợ giúp.
Hơn nữa, hắn có lòng tin, bằng vào thực lực của Vân Lạc Phong, muốn thống nhất Phong Vân Đại Lục chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc