Thấy Tề Linh im lặng không trả lời, giọng điệu Tề Ba Hà cũng dịu lại đôi chút.
"Lão nhị, nữ tử thiên hạ nhiều vô số kể, nếu lão tam vừa ý cô ta, thì con cứ đưa ả cho lão tam, có sao đâu? Cô ta đả thương lão tam, theo lý nên bị lão tam trừng phạt."
Một người đàn bà mà thôi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, lão nhị hà tất vì một người đàn bà mà công kích huynh đệ ruột thịt?
Tề Linh lạnh lùng cười: "Nữ tử? Vậy chắc là phụ hoàng không biết, nữ tử trong miệng phụ hoàng chính là người đã Gi*t ૮ɦếƭ cường giả cảnh giới Thiên Thần của Lưu Phong Quốc, đã vậy, cô nương ấy còn không bị chút tổn hại nào."
Cả triều đều hít sâu một hơi vì lời nói này của Tề Linh.
Theo như họ biết thì người đả thương tam hoàng tử chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi mà thôi.
Cô gái trẻ như vậy mà đã có bản lĩnh đánh bại Thiên Thần Giả? Vậy rốt cuộc nàng ta đáng sợ cỡ nào chứ?
"Nữ tử trong miệng phụ hoàng chính là người có thể khiến Kỳ Tô cam tâm tình nguyện nghe lệnh làm việc, là chủ nhân sau lưng của Tụ Linh Dược Đường!"
"Kỳ Linh của Kỳ gia, từ nhỏ đã không cách nào tu luyện, cũng chính nhờ y thuật xuất thần nhập hóa của người chỉ là một nữ tử trong thiên hạ kia đã trị khỏi cho Kỳ Linh."
"Có lẽ các vị không biết Kỳ Linh là ai, nhưng khoảng thời gian trước, hoàng đế Lưu Phong Quốc lâm trọng bệnh, tất cả y sư đều phải bó tay, vô phương chữa trị, chuyện này chắc các vị đều biết chứ? Người trị khỏi bệnh cho hoàng đế Lưu Phong Quốc chính là cô nương ấy!"
Tề Linh thật không hiểu, phụ hoàng hắn lấy tư cách gì mà coi thường nữ nhân?
Chẳng lẽ ông ấy không biết, nữ nhân mà ông ấy coi thường lại là người có thực lực cường đại tới mức khiến bao người khi*p sợ sao?
"Phụ hoàng muốn động thủ với Vân cô nương? Có thể thử! Hoàng đế Lưu Phong Quốc coi Vân cô nương là ân nhân cứu mạng. Nếu người tổn thương Vân cô nương, một khi truyền tới tai hoàng đế Lưu Phong Quốc, chắc chắn sẽ dẫn đến hai nước giao chiến!"
Thật ra Tề Linh rất muốn nói, người ta làm hoàng đế, phụ hoàng người cũng làm hoàng đế, nhưng người tự nhìn lại chính người mà xem!
Có thể bằng được một phần mười vị hoàng đế anh minh của Lưu Phong Quốc không?
Thần sắc Tề Ba Hà cực kỳ khó coi, ông ta không ngờ Vân Lạc Phong lại có bối cảnh và thực lực cường đại đến như vậy.
Hai nước giao chiến? Chuyện này vừa nghĩ đã làm ông ta khi*p đảm.....
"Bệ hạ~...." Vị ái phi của hoàng đế mím môi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, thật sự nhìn thấy mà thương.
"Ái phi, nàng yên tâm, trẫm sẽ đền bù cho lão tam!"
Hiện tại, Tề Ba Hà không còn nhắc lại chuyện trừng trị Vân Lạc Phong nữa.
"Phụ hoàng, lần này nhi thần vào cung là có chuyện cần khải tấu!" Tề Linh ngẩng đầu lên: "Mấy tháng nữa là đến trận tranh bá của bốn nước, nhi thần muốn mang người của minh tham gia."
Tề Ba Hà hơi biến sắc, bởi vì ông ta dự định cuộc tranh bá lần này chỉ để một mình tam hoàng tử tham gia.
Hơn nữa.....
Do quốc sư từng tiên đoán như vậy, nên ông ta càng tin tưởng tam hoàng tử nhất định thắng chắc.
Hiện tại nghe Tề Linh đòi đi, Tề Ba Hà chỉ nói cho có lệ: "Có tam hoàng đệ con đi là đủ rồi, con không cần lãng phí thời gian."
Dù sao cũng không có khả năng thắng....
"Phụ hoàng, tranh bá không giới hạn người tham gia, cũng không có quy định mỗi quốc gia chỉ được cử một đội ngũ đến. Đến lúc đó, nhi thần và tam hoàng đệ chia ra ghi danh, như vậy có thể tăng thêm phần thắng."
Trong hoàn cảnh bình thường, mỗi quốc gia đều có đến mấy đội ngũ tham gia thi đấu, chính là vì muốn tăng thêm phần thắng cho mình.
Nếu xui xẻo, hai đội ngũ cùng một quốc gia sẽ gặp nhau, chiến đấu để loại một, chọn một. Nhưng nếu may mắn, hai đội ngũ cùng một quốc gia sẽ đối đầu với các đội ngũ thuộc quốc gia khác, như vậy tỷ lệ giành phần thắng sẽ lớn hơn, không phải sao?
"Bệ hạ, vi thần cảm thấy lời nhị hoàng tử nói rất có lý!" Quần thần trong triều đồng loạt tán thành: "Dù sao, có thêm một đội tham gia thi đấu, Thiên Tề Quốc cũng không thiệt thòi gì!"
"Đúng vậy, bệ hạ, cứ để nhị hoàng tử mang theo đội ngũ của mình đi trước, nhị hoàng tử và tam hoàng tử, bất kể ai thắng cũng đều là may mắn của Thiên Tề Quốc chúng ta."
Thấy các vị đại thần đều tán thành, Tề Ba Hà cũng không tiếp tục phản đối, chỉ có thể đanh mặt mà nói: "Nếu đã như vậy, lão nhị, trẫm đồng ý cho con tham gia. Hy vọng con đừng làm trẫm thất vọng, cũng đừng níu chân hoàng đệ con!"
Níu chân?
Tề linh cười khẩy coi thường, cái thứ vô dụng bị tửu sắc tàn phá này còn cần người khác níu chân mới thua à? E là vừa lên võ đài thì đã bị người ta đá rớt xuống rồi.
Thật không biết phu hoàng lấy tự tin ở đâu ra mà cứ cho rằng hắn ta nhất định thắng?
Chẳng lẽ chỉ dựa vào mấy lời tiên đoán của quốc sư?
Đúng là lúc nhỏ tam hoàng đệ của hắn thật sự có tiềm lực, nhưng trải qua nhiều năm dung túng cưng chiều của phụ hoàng, tam hoàng đệ của hắn đã thành một đống bùn nhão không thể trét tường.
"Nếu không còn chuyện gì khác thì bãi triều!"
Giọng Tề Ba Hà lạnh lùng, thần sắc vô cảm.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Chúng đại thần quỳ xuống hô lớn, cung tiễn hoàng đế.
Chờ Tề Ba Hà đi rồi, chúng đại thần mới đứng lên, cùng nhau rời khỏi Kim Loan Điện.
_____________
Một nơi nào đó.
Đình viện đẹp như tranh vẽ, trên một ngọn núi giả, một nam nhân đứng trong gió, toàn thân mặc trường bào màu đen, thần sắc lãnh khốc. Không biết người kia đang nghĩ đến điều gì mà gương mặt vô cảm từ từ lộ ra chút nhu hòa.
Vẻ nhu hòa này đến mau mà đi cũng mau, chỉ trong chớp mắt, gương mặt người kia lại khôi phục vẻ lãnh khốc.
Đột nhiên, người kia nghe thấy sau lưng mình vang lên tiếng động, hắn lập tức lấy mặt nạ ra mang lên mặt, che đi diện mạo tuấn mỹ mà chỉ có thần tiên mới có của mình.
"Chủ tử!"
Người đến là một nam tử mặc hoàng bào, sắc mặt cung kính.
"Ừm!" Người kia cất giọng trầm thấp: "Ta sai ngươi tìm người, việc làm đến đâu rồi?"
"Chủ tử, thuộc hạ đã phái tất cả cao thủ của hoàng tộc đi tìm, tin chắc rất nhanh sẽ có tin tức."
Nam tử mặc hoàng bào nhìn người đang đứng trước mặt mình, bất chợt hốt hoảng, hình như là do nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên người kia xuất hiện.
Người kia như thiên thần, từ trên trời giáng xuống, lãnh khốc mà cao quý, vô cùng cường đại! Đặc biệt là giọng điệu ngông cuồng của người kia, vừa mở miệng đã nói muốn toàn bộ quốc gia hắn phải thần phục.
Giọng điệu ngông cuồng kia chọc giận hai đại cao thủ của hoàng tộc, khiến hai đại cao thủ cùng liên kết đối chiến với người kia.
Trận chiến ấy không kéo dài lâu, chỉ trong thời gian ngắn, hai đại cao thủ đã bại trận.
Mà người kia vẫn y như lúc vừa xuất hiện, lãnh khốc, tôn quý, một sợi tóc cũng không tán loạn, tựa như chiến thắng vừa rồi chỉ đơn giản là một cái phất tay.
Cũng bắt đầu từ hôm đó, một hoàng đế cao cao tại thượng như hắn đã trở thành thuộc hạ của người kia....
Nghĩ đến đây, hoàng đế thật muốn khóc, nhưng trước mặt người kia, hoàng đế không dám để lộ chút xíu vẻ bất mãn nào.
"Cho ngươi ba ngày! Trong vòng ba ngày phải tìm được người, nếu không.... Tử Nguyệt Quốc của ngươi, không cần phải tồn tại nữa!"
Giọng nói người kia lãnh khốc vô tình, lại nặng nề như 乃úa tạ, đánh mạnh vào tâm hoàng đế, khiến tim hoàng đế run rẩy.
"Dạ, chủ tử, thuộc hạ lập tức phái thêm người mau chóng đi tìm!" Hoàng đế cố gắng kiềm chế xúc động muốn khóc của mình, cung kính chấp quyền rồi lảo đảo rời đi, vội vàng ra khỏi đình viện.
Sau khi hoàng đế đi rồi, người kia mới tháo mặt nạ xuống, để lộ dung nhan tuấn mỹ.
"Phong nhi, chờ ta! Không bao lâu nữa.... Ta sẽ về bên nàng!"
Bầu trời xanh thẳm trên cao như hiện ra bóng dáng của cô gái tuyệt sắc nào đó, làm cho ánh mắt của người kia trở nên dịu dàng hơn.
Tử Nguyệt Quốc.
Hoàng cung.
Hoàng đế phất tay áo, đi vào trong một cung điện.
Đúng lúc này, âm thanh vui đùa ồn ào từ phía trước truyền đến, làm hoàng đế cau mày.
Các cung nữ thấy hoàng đế đến, vô cùng hoảng hốt, đồng loạt quỳ xuống, cùng hô to: "Tham kiến bệ hạ!"
Có lẽ tiếng thông truyền của cung nữ đã làm ôn tới người bên trong, nên tiếng vui đùa réo rắt như chuông ngân đột ngột im bặt, thiếu nữ nhìn thấy hoàng đế đến liền nghịch ngợm thè lưỡi: "Phụ hoàng, sao người lại tới đây?"
Thiếu nữ này lớn lên xinh đẹp động lòng người, đôi mắt linh động hoạt bát, nhưng dù là vậy cũng không lấn áp được khí chất cao ngạo bẩm sinh của nàng ta.
"Phượng nhi!" Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, phất tay ra lệnh cung nhân lui ra hết, rồi mới nghiêm túc nói: "Con lại ở nơi này chơi đùa với đám cung nữ, thái giám nữa à? Có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy còn không bằng bỏ thêm chút công sức học tập lễ nghi, như vậy, phụ hoàng mới có thể gả con cho Quỷ Đế."
"Phụ hoàng!" Kiều Diệp Phượng hoàn toàn biến sắc: "Hoàng nhi không muốn gả cho Quỷ Đế, hắn ta xấu như vậy, căn bản không xứng với hoàng nhi!"
Khuôn mặt hoàng đế bỗng lạnh dần: "Con nói năng bậy bạ gì đó? Ai nói cho con biết là Quỷ Đế xấu xí?"
Kiều Diệp Phượng hừ, giọng điệu khinh thường: "Nếu hắn không xấu thì cần gì mang mặt nạ?"
"Dù có thật như vậy đi nữa thì chỉ dựa vào thực lực của Quỷ Đế cũng đã dư sức xứng với con rồi!" Hoàng đế liếc nhìn Kiều Diệp Phượng: "Nói cho con biết, gần đây Quỷ Đế bảo trẫm tìm một cô gái, quan hệ giữa cô gái kia và Quỷ Đế khẳng định không đơn giản. Trẫm chưa từng nghĩ để con làm thê tử của Quỷ Đế, ngay từ đầu, trẫm đã định để con làm thi*p cho Quỷ Đế mà thôi."
Uỳnh!
Kiều Diệp Phượng lảo đảo, mặt mày trắng bệch, nàng ta nhìn vị phụ hoàng luôn hết mực yêu thương mình bằng ánh mắt không dám tin.
Tại sao?
Tại sao phụ hoàng lại muốn để mình làm thi*p cho Quỷ Đế?
Một gã đàn ông không dám để người khác nhìn mặt, dựa vào đâu mà muốn nạp mình làm thi*p?
"Phụ hoàng, có phải Quỷ Đế bảo người tới tìm con không?" Kiều Diệp Phượng nhanh chóng ổn định cảm xúc, cắn răng nói: "Người đi nói cho hắn ta biết, bảo hắn đừng nằm mơ! Con tuyệt đối sẽ không lấy một gã đàn ông xấu xí!"
Nhìn bộ dáng thà ૮ɦếƭ không khuất phục của Kiều Diệp Phượng, ánh mắt hoàng đế càng lạnh hơn: "Trẫm nói cho con biết, chuyện này không phải do con quyết định! Người đâu! Đưa công chúa về phòng canh chừng cẩn mật, không có lệnh của trẫm, không cho công chúa bước ra khỏi phòng nửa bước!"
Nghe lệnh, hai thị vệ tiến lên, giải Kiều Diệp Phượng về phòng.
Kiều Diệp Phượng giãy giụa, tức đến đỏ mặt.
"Phụ hoàng, đừng nói là thi*p, cho dù là chính thê, hoàng nhi cũng không làm! Người bảo Quỷ Đế hãy ૮ɦếƭ tâm đi!"
Hoàng đế làm như không nghe thấy lời Kiều Diệp Phượng, chỉ lạnh lùng nhìn hai thị vệ kéo Kiều Diệp Phượng đi.
Từ xa còn nghe Kiều Diệp Phượng tức giận nói vọng lại: "Quỷ Đế! Tên khốn kiếp nhà ngươi dám có ý đồ với bổn công chúa, bổn công chúa thề không đội trời chung với ngươi! Chỉ dựa vào tên xấu xí nhà ngươi mà cũng ưmmm...."
Hoàng đế bị mấy lời của Kiều Diệp Phượng dọa cho kinh hãi, thừa dịp Kiều Diệp Phượng chưa kịp nói ra lời gì quá đáng hơn thì vội sai thị vệ bịt miệng nàng ta lại.
Mà lúc này, trên trán hoàng đế đã ứa đầy mồ hôi lạnh.
May mà Quỷ Đế không ở trong cung, nếu không, để hắn ta nghe được những lời này, vậy thì Tử Nguyệt Quốc sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục mất.
Kiều Diệp Phượng ૮ɦếƭ sống cho rằng Quỷ Đế có ý đồ bất chính với mình, nên mới bảo hoàng đế tới bức ép nàng ta, nếu không phải vậy, thì sao hoàng đế lại vô duyên vô cớ muốn nàng ta đi làm thi*p cho Quỷ Đế chứ?
Dù Quỷ Đế có thực lực cao cường cách mấy đi nữa, thì nàng ta cũng sẽ không bao giờ thích một kẻ xấu xí.
Đáng tiếc......
Kiều Diệp Phượng phản kháng vô ích, bị thị vệ trực tiếp giải về phòng giam lỏng.
Kiều Diệp Phượng tức giận hất hết trà cụ trên bàn xuống đất, lòng иgự¢ phập phồng lên xuống: "Quỷ Đế kia đúng là không phải thứ tốt lành gì mà! Không biết hắn ta lấy đâu ra lá gan mà dám nhìn trộm bổn công chúa? Tốt xấu gì bổn công chúa cũng là đệ nhất mỹ nhân Tử Nguyệt Quốc này, một tên xấu xí sao có thể xứng đôi với bổn công chúa?"
"Công chúa!" Cung nữ bên cạnh cẩn thận nhìn Kiều Diệp Phượng: "Sau khi Quỷ Đế đến Tử Nguyệt Quốc liền bảo hoàng thượng đi tìm một cô gái, theo như nô tỳ nghĩ, cô gái kia nhất định là ý trung nhân của Quỷ Đế. Có lẽ chuyện này là do hoàng thượng tự chủ trương, muốn công chúa...."
Dù Kiều Diệp Phượng điêu ngoa ngang ngược, nhưng lại không hà khắc với cung nhân bên dưới, cho nên cung nữ kia mới dám nói những lời như vậy trước mặt Kiều Diệp Phượng.
"Há!" Kiều Diệp Phượng cười khẩy, trong mắt toàn là vẻ khinh thường: "Ngươi cảm thấy, người phụ nữ của một tên xấu xí thì có thể đẹp đến đâu kia chứ? Có thể so với bổn công chúa sao? Lúc Quỷ Đế đánh nhau với hai đại cao thủ hoàng tộc, bổn công chúa cũng ở đó, nhất định là khi đó hắn đã chú ý tới bổn công chúa!"
Kiều Diệp Phượng hận nghiến răng nghiến lợi: "Nếu hắn có bản lĩnh thì cứ dùng cách thức bình thường theo đuổi bổn công chúa, nhưng hắn lại bảo phụ hoàng tới ép ta! Hắn càng như vậy, ta càng ghét hắn!"
Cung nữ cúi đầu, không lên tiếng nữa.
Cung nữ vẫn cảm thấy một nam nhân cường đại làm người người run sợ như Quỷ Đế, không thể nào có chuyện nhất kiến chung tình với công chúa được.
Hơn nữa, người như Quỷ Đế, chắc chắn khinh thường chuyện dùng quyền thế ép bức một nữ tử!
Kiều Diệp Phượng hít sâu một hơi: "Trên đời này, nam nhân có thể lọt vào mắt của bổn công chúa, chẳng những thực lực phải siêu quần, mà dung mạo cũng phải tuyệt thế. Quỷ Đế không xứng với ta!"
"Nhưng mà hoàng thượng...." Cung nữ cẩn thận lựa lời mà nói.
Nhưng còn chưa nói trọn câu thì đã bị Kiều Diệp Phượng cắt ngang.
"Hắn nằm mơ đi! Ta tuyệt đối sẽ không khuất phục!"
Cung nữ lại cúi thấp đầu lần nữa. Cung nữ vẫn cảm thấy, hoàng đế sẽ không dễ dàng từ bỏ....
Cùng lúc đó, trong ngự thư phòng, hoàng đế đang cầm một quyển sách. Bên cạnh hoàng đế là một mỹ nữ thân mặc cung trang lộng lẫy, tay dâng một tách trà cho hoàng đế.
"Hoàng hậu!" Kiều Quân thở dài: "Nàng trở về nên khuyên bảo Phượng nhi một chút, nếu nó có thể làm thi*p cho Quỷ Đế, vậy Quỷ Đế sẽ vĩnh viễn lưu lại Tử Nguyệt Quốc."
Hoàng hậu sửng sốt: "Phượng nhi luôn tâm cao khí ngạo, bảo nó làm thi*p, sợ là nó khó mà chấp nhận. Huống chi, chuyện này..... Quỷ Đế có đồng ý không? Thần thi*p lo, việc tặng mỹ thi*p này sẽ chọc giận hắn ta."
Kiều Quân khẽ cười: "Đàn ông tam thê tứ thi*p không phải là chuyện rất bình thường sao? Đặc biệt là loại người cường đại như Quỷ Đế, càng không thể nào chỉ có một người phụ nữ! Trẫm tặng người cho hắn, hắn cảm ơn trẫm còn không kịp, làm sao có thể tức giận? Chuyện cấp bách trước mắt là phải trấn an Phượng nhi, tránh việc nó đắc tội Quỷ Đế, kết quả lại thành mất nhiều hơn được!"
"Dạ, hoàng thượng!"
Đột nhiên, hoàng hậu nhớ tới ánh mắt của Quỷ Đế, lãnh khốc, lạnh lẽo, sâu thẳm, hệt như vực sâu không đáy, làm người ta khi*p sợ khôn cùng.
Nam nhân như vậy thật sự sẽ nhận Phượng nhi làm thi*p?
Trong lòng hoàng hậu không có chút xíu nắm chắc nào, ngược lại còn ngập tràn lo lắng.
Nhưng, chuyện hoàng đế đã quyết định, bất luận là ai cũng không thay đổi được, hoàng hậu cũng chỉ có thể tuân theo.
Thiên Tề Quốc.
Phủ đệ nhị hoàng tử.
Tề Linh vừa định ra ngoài thì chợt nhìn thấy một nữ tử đang đi đến từ phía đối diện, hắn hơi bất ngờ: "Vân cô nương, ta vừa định đi tìm cô thì cô đã đến rồi."
"Ta tới để hỏi xem bao giờ chúng ta xuất phát?" Vân Lạc Phong nhìn Tề Linh, giọng hòa hoãn hỏi.
"Trận tranh bá lần này tổ chức tại Phong Vân Thành, nơi đó cách Thiên Tề Quốc rất xa, cho nên ba ngày sau chúng ta phải xuất phát."
Phong Vân Thành?
Ánh mắt Vân Lạc Phong hơi lóe lên, phiếm đại lục này cũng tên là Phong Vân, chẳng lẽ.... Nó có liên quan đến Phong Vân Thành kia?
Kỳ Tô luôn theo sau Vân Lạc Phong, vừa nghe ba chữ Phong Vân Thành thì thần sắc có hơi nao núng: "Lúc sư phụ từ nơi khác đến đại lục này, nơi sư phụ đặt chân chính là Phong Vân Thành!"
Nghe vậy, Vân Lạc Phong lâm vào trầm tư, nàng sờ cằm mình: "Vậy ngươi nói cho ta biết một chút về Phong Vân Thành kia đi!"
"Được, hai người đi theo ta, chúng ta đến thư phòng nói chuyện."
________.__
Thư phòng Tề Linh bày trí khá đơn giản, kệ chứa đầy sách, còn có mùi hương thanh mát.
Sau khi vào thư phòng, Tề Linh sai thị vệ mang hai cái ghế đến, đặt bên cạnh Vân Lạc Phong và Kỳ Tô, rồi mời hai người ngồi.
"Vân cô nương, Kỳ công tử, chuyện về Phong Vân Thành, ta cũng không biết được bao nhiêu. Ta đoán phụ hoàng ta là người duy nhất biết được nội tình trong đó." Vẻ mặt Tề Linh trở nên nặng nề: "Tuy nhiên, Phong Vân Thành này là thánh địa của Phong Vân Đại Lục chúng ta. Phong Vân Thành còn, Phong Vân Đại Lục còn! Phong Vân Thành diệt, vậy thì toàn bộ Phong Vân Đại Lục và tất cả mọi người ở đại lục này đều biến mất hết."
Vân Lạc Phong im lặng.
Nàng nhớ lúc trước nàng bắt nữ nhân Tần gia bị nhốt ở Táng Thân Sơn về tra khảo, ả ta từng nói một câu, sở dĩ Linh Thần Đại Lục tồn tại được là vì nhiều năm trước có người đã thiết lập một trận pháp, tách thế giới này ra làm hai, hơn nữa, còn hút hết linh khí của thế giới này dồn vào Linh Thần Đại Lục.
Nhìn theo góc độ này, có lẽ nguồn gốc Phong Vân Đại Lục và Linh Thần Đại Lục cũng tương tự nhau.
Vậy thì Phong Vân Thành kia..... Chắc là tâm trận của trận pháp.
Một khi tâm trận mất đi, trận pháp sẽ sụp đổ, vậy thì Phong Vân Đại Lục tự nhiên cũng sẽ biến mất theo. Còn về những người sống trên đại lục này.... Biến mất theo Phong Vân Đại Lục là không thể! Khả năng lớn nhất là sẽ bị đẩy đến Thất Châu Đại Lục.
Cường giả của Phong Vân Đại Lục quá nhiều, nếu tất cả bọn họ đều đến Thất Châu Đại Lục, vậy chẳng phải là sẽ lật ngược cả Thất Châu Đại Lục lên à?
Toàn bộ người thân và đại đa số người quen của nàng đều ở Thất Châu Đại Lục, nàng không cho phép tình huống đó xảy ra được!
"Còn gì nữa không?" Vân Lạc Phong khẽ nheo mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh.
Tề Linh suy nghĩ một lúc: "Người ở đây đều sợ không cẩn thận sẽ phá hủy Phong Vân Thành, cho nên, đối với mọi người mà nói, Phong Vân Thành là một tòa thành ૮ɦếƭ! Ngoại trừ khoảng thời gian tổ chức tứ quốc tranh bá ra, thì không ai được phép bước vào Phong Vân Thành một bước."
"Ngươi có từng đến Phong Vân Thành chưa?"
Vân Lạc Phong suy nghĩ một chút rồi hỏi.
"Cho đến hiện tại, ta chưa từng đến Phong Vân Thành lần nào. Cũng không biết Phong Vân Thành có hình dạng gì."
Nghe vậy, Vân Lạc Phong không hỏi thêm gì nữa, bởi vì có hỏi tiếp thì e là cũng không thu được thêm tin tức hữu dụng nào.
"Còn một chuyện này nữa....." Tề Linh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Khi nào đến Phong Vân Thành rồi, có một nơi, Vân cô nương tuyệt đối không thể đi vào!"
"Nơi nào?" Ánh mắt Vân Lạc Phong sáng lên.