"Trừ việc này ra còn phát sinh chuyện gì nữa không?"
Vân Lạc Phong thu lấy Vẫn Thiết Tâm mà Kỳ Tô đưa đến, cong môi cười, hỏi.
Kỳ Tô trầm tư rất lâu, dường như có đang lo lắng bâng khuâng điều gì đó.
"Đang lo cho tứ công chúa?" Vân Lạc Phong liếc mắt một cái đã nhìn thấu nội tâm Kỳ Tô, nhàn nhạt lên tiếng.
Kỳ Tô khẽ gật đầu: "Vốn dĩ ta không định gặp muội ấy sớm như vậy, nhưng trước đó nghe Kỳ Mặc nói Cầm phi muốn bắt muội ấy làm thi*p cho Kỳ Mặc, ta liền thấy không yên lòng...."
Dựa vào tính tình Mộc Tuyết Hinh mà nói, muội ấy làm sao chịu đựng ủy khuất lớn như vậy?
"Ta hỏi ngươi, ngươi có cách nào gặp Mộc Tuyết Hinh không?" Vân Lạc Phong gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn, hỏi.
"Ở Đế Thành này, muội ấy có hai phủ công chúa. Một ở trong cung, một ở ngoài cung. Nhưng cái phủ đệ ngoài cung kia, muội ấy rất ít lui tới, cho nên nếu muốn gặp muội ấy chỉ có thể tiến cung thôi."
Mà với thân phận hiện giờ của hắn, muốn vào cung e rằng rất khó.
Những người đó sẽ không cho hắn gặp Mộc Tuyết Hinh.
"Nhị thiếu gia!"
Đúng lúc này, một hộ vệ vội vã chạy đến.
Hiển nhiên, hộ vệ này không phải người của Kỳ gia, mà là người đi theo Kỳ Tô từ Lâm Phong trấn đến.
"Có chuyện gì?" Kỳ Tô cau mày, hỏi.
"Tứ công chúa tới, muốn gặp nhị thiếu gia!"
Mộc nhi?
Thân mình Kỳ Tô khẽ run, đáy mắt chợt lóe sáng, trong lòng mừng rỡ nhưng lại liều mạng kiềm chế lại.
"Sao Mộc nhi lại biết ta ở Kỳ gia? Mau đưa muội ấy vào đây!"
"Dạ, nhị thiếu gia!"
Hộ vệ lui xuống.
Một lúc lâu sau, Mộc Tuyết Hinh được hộ vệ dẫn đường đi đến. Từ xa, Mộc Tuyết Hinh đã nhìn thấy bóng dáng nam tử cao gầy, đôi mắt trong suốt của nàng chợt có một tia rung động.
Một năm không gặp, người ấy vẫn tuấn mỹ như thế, nhưng lại cho nàng một cảm giác dường như đã xa cách rất lâu, rất lâu rồi.
"Kỳ Tô....."
Lúc còn cách Kỳ Tô một khoảng không xa thì Mộc Tuyết Hinh dừng bước, ánh mắt nàng nhìn Kỳ Tô giống như đang nhìn.... Toàn bộ thế giới của mình.
"Mộc nhi, muội đến rồi?"
Kỳ Tô không hỏi vì sao Mộc Tuyết Hinh biết mình ở Kỳ gia, cũng không cần phải hỏi. Hiện giờ trong mắt hắn, chỉ có duy nhất hình dáng người con gái ngây ngô trước mặt.
"Kỳ Tô, huynh không nên quay về!" Mộc Tuyết Hinh cười khổ: "Hiện nay, thế cục Đế Thành không ổn định, phụ hoàng bệnh nặng liệt giường, muội.... Muội lại không giúp được gì cho huynh."
"Lần này trở về, là do huynh muốn đòi lại công đạo cho chính mình!" Đáy mắt Kỳ Tô lóe lên tia sáng lạnh: "Kỳ gia có được ngày hôm nay, đều là nhờ sư phụ huynh ban cho, huynh tuyệt đối không để cho Kỳ gia chiếm đoạt những thứ do sư phụ đánh hạ về!"
Cổ họng Mộc Tuyết Hinh bỗng có chút nghẹn ngào, nàng đột nhiên cảm thấy, mới có một năm ngắn ngủi mà Kỳ Tô dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều.....
"Vân cô nương!"
Bỗng nhiên, Mộc Tuyết Hinh nhìn thấy bạch y nữ tử đang ngồi trong đình hóng gió, liền nở nụ cười, ánh mắt nhìn Vân Lạc Phong dâng lên niềm cảm kích.
"Ta nghe nói bên cạnh Kỳ Tô có một nữ tử, liền đoán được ngay chính là cô nương. Đa tạ cô nương ngày đó đã tương trợ, nếu không, e là ta đã táng thân ở núi Linh Xuyên rồi."
"A, Mộc tỷ tỷ, tỷ đến rồi?"
Không đợi Vân Lạc Phong kịp trả lời, thì một bóng dáng nhỏ bé đã đột ngột phi nhanh tới.
Dáng người Kỳ Linh linh động, lúc cười rất xinh xắn, ngây thơ đáng yêu không chịu nổi.
Không còn chút dáng vẻ yếu ớt gì như lần đầu tiên gặp Vân Lạc Phong nữa.
Cuối cùng Vân Lạc Phong cũng bỏ quyển sách trong tay xuống, hơi hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt tà khí chậm rãi dừng lại trên người Mộc Tuyết Hinh.
"Hoàng đế Lưu Phong Quốc bệnh nặng liệt giường, không biết là bệnh gì?"
Đôi mắt Mộc Tuyết Hinh tối sầm lại: "Phụ hoàng thương nhớ mẫu hậu nhiều năm, ưu sầu tích tụ thành bệnh, nhưng nguyên nhân thật sự chính là tại đám lang băm trong Thái Y Viện, không những không giúp phụ hoàng khang phục, mà còn làm người hôn mê bất tỉnh."
"Không biết có thể đưa ta đi xem thử không?"
Vân Lạc Phong khẽ híp mắt lại, dưới đáy mắt chợt lóe tia sáng.
Có thể không cần ra tay mà chiến thắng được kẻ địch, thì nàng sẽ tận lực không động thủ.
Vì thế, nếu nàng trị khỏi cho hoàng đế Lưu Phong Quốc, mặc kệ là Kỳ gia hay Cầm phi, đều không cần nàng bận tâm.
Mộc Tuyết Hinh ngẩn người, rồi cười khổ lắc đầu: "Vân cô nương, phụ hoàng ta đã vô phương cứu chữa, cô nương không cần hao tâm tổn trí, nếu không, e là sẽ liên lụy đến cô nương."
Dù sao phụ hoàng và nàng cũng khó thoát cái ૮ɦếƭ, sao còn phải kéo theo người vô tội làm gì?
Quan trọng nhất là, người vô tội kia còn là sư phụ của Kỳ Linh, ân nhân cứu mạng của nàng.
"Mộc tỷ tỷ, tỷ đưa sư phụ muội đi đi, sư phụ muội rất lợi hại, nhất định sẽ trị khỏi cho hoàng thượng!"
Đối với Kỳ Linh mà nói, Vân Lạc Phong chính mà vị thần không gì không làm được.
Trên đời này, không có chuyện gì làm khó được sư phụ cô bé.
Nhín ánh mắt đầy mong đợi của Kỳ Linh, Mộc Tuyết Hinh mỉm cười bất đắc dĩ, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong, nói: "Ta đã đưa phụ hoàng xuất cung, ta có thể dẫn cô nương đến gặp người một lần, nếu như không chữa được, thì cô nương nhất định phải lặng lẽ rời đi ngay!"
Nếu ở trong cung, nhiều người nhiều mắt, khẳng định không tiện.
Cũng may nàng đã đưa phụ hoàng ra ngoài, dù Vân Lạc Phong không chữa được cho phụ hoàng cũng sẽ không có ai nói gì Vân Lạc Phong.
"Đi thôi!"
Vân Lạc Phong lại cầm quyển sách lúc nãy lên rồi đứng dậy.
"Ngay bây giờ?" Mộc Tuyết Hinh giật mình, có chút kinh ngạc.
Vân Lạc Phong nhàn nhạt liếc nhìn Mộc Tuyết Hinh: "Đúng vậy! Cô có gì bất tiện à?"
"Không phải vậy...." Mộc Tuyết Hinh bất đắc dĩ nói: "Vậy mọi người theo ta đi!"
_______________
Phủ công chúa.
Một mảnh yên tĩnh.
Bên ngoài một căn phòng ở đông sương, hai thị vệ đang đứng canh giữ. Hai người nhìn thấy Mộc Tuyết Hinh đang đi đến từ xa, liền cung kính chắp quyền hành lễ: "Công chúa điện hạ!"
"Ta đưa người tới xem bệnh cho phụ hoàng, các ngươi canh giữ ở đây, đừng cho bất kỳ kẻ nào vào quấy rầy!"
"Dạ, công chúa!"
Hai thị vệ lập tức nghiêm người canh giữ.
"Vân cô nương, hai thị vệ này là người phụ hoàng để lại cho ta, tuyệt đối trung thành, cô nương không cần lo lắng bọn họ sẽ truyền chuyện này ra ngoài." Sau khi Mộc Tuyết Hinh nói xong lời này mới đẩy cửa phòng đi vào: "Nếu thật sự không trị được cũng không sao!"
Dù sao, nàng cũng không ôm nhiều hy vọng.
Bên trong phòng, một người đàn ông mang vẻ mặt tái nhợt đang nhắm mắt nằm trên giường, thần sắc thống khổ, hơi thở mong manh.
Giống như có thể ૮ɦếƭ bất cứ lúc nào.
Vân Lạc Phong nhìn người nằm trên giường, sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Vân cô nương, làm sao vậy?" Mộc Tuyết Hinh chú ý tới sự thay đổi của Vân Lạc Phong, có chút khó hiểu hỏi.
"Vân Lạc Phong nhíu mày, hỏi: "Hôm nay là ai cho hoàng đế uống thuốc?"
"Thuốc là do cung nữ hầu hạ cho uống, có vấn đề gì sao?" Tim Mộc Tuyết Hinh chợt căng thẳng.
Chẳng lẽ chén thuốc hôm nay có vấn đề?
"Hôm nay, trong chén thuốc hoàng thượng uống, có một loại linh thảo tên là Hoàn Mộng Thảo!" Đôi mắt Vân Lạc Phong càng tối hơn: "Dược lực của Hoàn Mộng Thảo rất mạnh, sau khi uống vào, không quá ba ngày, người bệnh sẽ ૮ɦếƭ trong khi đang nằm mộng."
"Hoàn Mộng Thảo?"
Mặt mày Mộc Tuyết Hinh lập tức trắng bệch: "Làm sao cô nương biết phụ hoàng đã uống Hoàn Mộng Thảo?"
"Trên người hoàng thượng có mùi hương của Hoàn Mộng Thảo!"
Thực tế, nếu Vu thái y đã dám dùng thuốc hạ độc hoàng đế, tất nhiên sẽ dùng loại vô sắc vô vị, sau khi uống vào không dễ gì bị phát hiện.
Chẳng qua tinh thần lực của Vân Lạc Phong quá mạnh, Hoàn Mộng Thảo lại là loại linh dược chuyên trị tinh thần, cho nên Vân Lạc Phong mới có thể thông qua tinh thần lực nhận ra Hoàn Mộng Thảo.
Đương nhiên, điểm này Vân Lạc Phong sẽ không nói cho Mộc Tuyết Hinh biết, mà Mộc Tuyết Hinh không phải y sư, hiển nhiên không thể biết Hoàn Mộng Thảo vô sắc vô vị.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Cả người Mộc Tuyết Hinh chợt rã rời, cắn chặt môi mình: "Ta còn tưởng có thể làm bạn bên cạnh phụ hoàng thêm mấy tháng nữa, nào ngờ...."
"Thật ra.... ..." Vân Lạc Phong hơi dừng lại một chút mới tiếp tục nói: "Cho dù không có Hoàn Mộng Thảo, chỉ sợ hoàng thượng cũng không thể sống quá hai tháng."
Từ lúc Kỳ Tô vào phòng đến giờ vẫn chưa nói câu nào.
Hắn đỡ lấy cơ thể đang run rẩy của Mộc Tuyết Hinh, sợ nàng ấy không thể chịu nổi đả kích này.
"Sư phụ!" Kỳ Linh ôm lấy hai đùi Vân Lạc Phong, nhìn nàng bằng ánh mắt đáng thương: "Sư phụ có cách nào cứu hoàng thượng không?"
Vân Lạc Phong nhìn chằm chằm người đàn ông nằm trên giường.
"Hoàng thượng ưu tư thành bệnh, vốn chẳng phải chuyện lớn gì, dùng linh dược bồi bổ thì có thể từ từ khỏe lại, thế nhưng.... ..." Vân Lạc Phong ngập ngừng: "Ta không biết là ai đã kê đơn cho hoàng thượng, lại đổi linh thảo Thiên Linh Tham bình thường thành Thiên Linh Tham mọc ở đầm lầy. Vì vậy, bệnh tình hoàng thượng chẳng những không thể khang phục mà ngày càng nghiêm trọng hơn."
Mộc Tuyết Hinh cố hết sức bắt bản thân mình bình tĩnh, hỏi: "Hai loại này có gì khác nhau?"
"Khác nhau ở chỗ, Thiên Linh Tham mọc ở đầm lầy sẽ bị nhiễm chất độc trong đầm lầy. Hai loại này để chung một chỗ rất khó phân biệt. Loại độc này sẽ không lấy mạng người ta ngay, mà sẽ làm người ta từ từ suy kiệt rồi ૮ɦếƭ."
Hoàng đế trúng độc Thiên Linh Tham trước cả Hoàn Mộng Thảo, đến nước này rồi, sao Mộc Tuyết Hinh còn không biết có người muốn hại phụ hoàng minh?
"Cầm phi! Nhất định là bà ta!"
Ngoại trừ Cầm phi, Mộc Tuyết Hinh không nghĩ ra người nào khác nữa.
"Vân cô nương!" Mộc Tuyết Hinh quỳ xuống trước mặt Vân Lạc Phong, đau khổ cầu xin: "Nếu cô nương đã nhìn ra được bệnh của phụ hoàng, vậy khẳng định là người cũng có biện pháp chữa trị, cầu xin cô nương cứu phụ hoàng ta! Chỉ cần cô nương có thể cứu phụ hoàng, Tuyết Hinh nguyện ý cả đời đều nghe theo mệnh lệnh người!"
Tôn nghiêm? Có là gì? Quan trọng bằng mạng của phụ hoàng?
Nếu có thể cứu phụ hoàng, đừng nói là tôn nghiêm, dù lấy mạng đổi mạng Mộc Tuyết Hinh nàng cũng bằng lòng.
Kỳ Tô nhìn Mộc Tuyết Hinh quỳ trên đất, cũng vội vàng quỳ xuống trước Vân Lạc Phong: "Chủ tử, người nhất định có cách phải không?"
Bởi vì nơi này không có người ngoài, nên Kỳ Tô không gọi Vân Lạc Phong là Vân cô nương, mà trực tiếp gọi nàng là chủ tử.
Kỳ Linh chớp chớp mắt, rồi cũng bắt chước quỳ xuống luôn: "Sư phụ~, người giúp Mộc tỷ tỷ đi~!"
Vân Lạc Phong nhìn ba người quỳ trước mặt mình, sau đó chuyển tầm mắt đến gương mặt ướt đẫm nước mắt của Mộc Tuyết Hinh.
"Ta đâu có nói không cứu!"
Mộc Tuyết Hinh lập tức mừng rỡ, nàng ấy ngẩng đầu lên, nhìn Vân Lạc Phong : "Vân cô nương, cô nương đồng ý cứu phụ hoàng ta?"
"Cứu hoàng thượng, cũng là ta tự giúp mình!" Vân Lạc Phong dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Huống chi, Kỳ Tô, Kỳ Linh cũng đã cầu xin ta, sao ta có thể không cứu?"
Dù không nể tình Kỳ Linh, nàng cũng không đến nỗi thấy ૮ɦếƭ không cứu.
"Chẳng qua, hiện tại độc của Hoàn Mộng Thảo đã phát tác. Trúng độc Hoàn Mộng Thảo, hoàng thượng sẽ nhìn thấy người mà mình muốn nhìn thấy nhất trong giấc mộng, còn miên man suốt ba ngày. Ba ngày sau, hoàng thượng sẽ thất khiếu chảy máu mà ૮ɦếƭ." Vân Lạc Phong sờ sờ cằm, trầm ngâm nói: "Vì vậy, trước tiên phải giải độc Hoàn Mộng Thảo đã."
"Vân cô nương, cô cần linh dược gì xin cứ nói, ta sẽ tận lực chuẩn bị cho cô!"
Thần sắc Mộc Tuyết Hinh vui mừng rạng rỡ.
Lúc đầu, Mộc Tuyết Hinh thật sự không dám ôm nhiều hy vọng, hiện tại thấy Vân Lạc Phong có thể dễ dàng nhìn ra bệnh của phụ hoàng, nên lập tức hỏi Vân Lạc Phong cần linh dược gì xin cứ nói.
Mộc Tuyết Hinh như người rơi xuống nước, may mắn bám được khúc gỗ.
"Được!" Vân Lạc Phong gật đầu: "Ta sẽ viết ra tất cả linh dược cần dùng, cô đi tìm về càng nhanh càng tốt, chậm trễ, e là hoàng thượng không chống đỡ được!"
Vân Lạc Phong vừa nói xong, Mộc Tuyết Hinh lập tức sai ngươi mang giấy 乃út đến. Vân Lạc Phong cầm 乃út, nhanh chóng viết ra hết những linh dược, linh thảo giải độc cần dùng.
"Sau khi tìm đủ linh dược, dùng một trăm thùng nước nấu thành thuốc tắm, cho hoàng thượng ngâm mình một ngày một đêm, độc Hoàn Mộng Thảo sẽ được giải."
Đưa đơn thuốc cho Mộc Tuyết Hinh, Vân Lạc Phong lại viết thêm một đơn thuốc khác.
"Cái này là để giải độc Thiên Linh Tham đầm lầy. Có điều đây không phải thuốc tắm, mà là thuốc uống. Sau hai ngày, độc Thiên Linh Tham đầm lầy sẽ được giải, hoàng thượng cũng sẽ tỉnh lại."
"Ta lại kê thêm một đơn thuốc điều dưỡng thân thể, chờ hoàng thượng tỉnh lại thì sắc cho ngài uống, không đến nửa tháng, sức khỏe hoàng thượng sẽ hoàn toàn khang phục."
Mộc Tuyết Hinh nắm chặt đơn thuốc, không nói hết được sự cảm kích của mình.
Nếu Vân Lạc Phong thật sự có thể chữa khỏi cho phụ hoàng, vậy người chính là ân nhân của Lưu Phong Quốc.
"Ngoài ra.... ..." Vân Lạc Phong ngừng lại, liếc nhìn Mộc Tuyết Hinh: "Nếu đã có người mưu hại hoàng thượng, vì để đảm bảo an toàn, tốt nhất mấy ngày này cô nên ở cạnh hoàng thượng, một tấc cũng không rời, tránh cho kẻ gian có cơ hội xuống tay lần nữa."
Chuyện này, dù Vân Lạc Phong không nhắc thì Mộc Tuyết Hinh cũng sẽ làm vậy.
Cứ nghĩ đến những kẻ đó vì quyền thế mà mưu hại phụ hoàng, trong lòng Mộc Tuyết Hinh liền ngập tràn ý lạnh.
"Ta biết rồi! Vân cô nương, thật sự đa tạ cô. Mặc kệ phụ hoàng có bình phục được hay không, thì ân tình này, Tuyết Hinh cũng sẽ dùng cả đời để đền đáp."
Vân Lạc Phong mỉm cười, quay lại nhìn Kỳ Tô: "Ngươi ở lại hay đi cùng ta?"
Kỳ Tô ngẩn ra, hắn rất muốn ở lại làm bạn cùng Mộc Tuyết Hinh, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
"Tụ Linh Dược Đường còn rất nhiều chuyện cần xử lý, huống chi......" Đáy mắt Kỳ Tô lóe lên tia phức tạp: "Nếu ta lưu lại, nhất định sẽ mang phiền phức đến cho Mộc nhi."
Nếu để Cầm phi biết hắn ở lại phủ công chúa, nhất định sẽ phái người đến, lỡ như làm lộ chuyện chữa bệnh cho hoàng thượng, vậy bọn chúng chắc chắn sẽ xuống tay lần nữa.
Vì đảm bảo an toàn, tốt nhất trong mấy ngày này đừng gặp hoàng thượng thì hơn.
Nghĩ như vậy, Kỳ Tô quay sang nhìn Mộc Tuyết Hinh, trong mắt mang theo sự lưu luyến, rồi nói với Kỳ Linh: "Tiểu Linh, chúng ta đi thôi!"
"Dạ, ca ca!"
Kỳ Linh tươi cười hồn nhiên, rồi dường như cô bé sực nghĩ ra gì đó, chợt nghiêng đầu nhìn Mộc Tuyết Hinh bằng đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh.
"Mộc tỷ tỷ, đợi ca ca muội xử lý chuyện quan trọng xong, bọn muội sẽ đến thăm tỷ."
Mộc Tuyết Hinh cười cười, cũng không giữ họ lại, hiện giờ tâm trí nàng đều đặt trên người phụ hoàng, đâu còn thời gian nghĩ đến tình cảm nam nữ.
Hơn nữa, Kỳ Tô nói không sai.
Tình hình hiện nay, Kỳ Tô thật sự không thích hợp lưu lại.
Kỳ Tô dắt tay Kỳ Linh, chậm rãi rời đi.
Đợi đến khi ra khỏi cửa phòng, Kỳ Tô thoáng dừng bước, môi khẽ mím như có điều suy nghĩ sâu xa.
Dù Kỳ Tô không nói một lời, nhưng Vân Lạc Phong vẫn nhìn ra được từ nét mặt của Kỳ Tô, hắn đang lo cho Mộc Tuyết Hinh.
"Không biết có thể bình an vô sự vượt qua ba ngày này không?"
Ba ngày sau, hoàng thượng sẽ tỉnh.
Lúc đó, tại Lưu Phong Quốc này, không còn ai có thể tổn thương muội nữa!
"Nếu ngươi không yên tâm, ta có thể cho ngươi mượn hai con rối âm thầm bảo vệ Mộc Tuyết Hinh."
Vân Lạc Phong suy tư một lúc lâu rồi lên tiếng.
Đối với người trong nhà, nàng chưa bao giờ keo kiệt.
Nếu Kỳ Tô đã một lòng làm việc cho nàng, vậy nàng cũng không thể bạc đãi hắn.
"Đa tạ!"
Giọng Kỳ Tô có hơi nghèn nghẹn, đáy mắt dâng lên niềm cảm kích: "Người giúp Mộc nhi, cũng tương đương với giúp ta, về sau chỉ cần là mệnh lệnh của người, núi đao biển lửa, Kỳ Tô ta quyết không từ nan!"
Vân Lạc Phong khẽ híp híp mắt, tư thái hiện tại của nàng, kiêu căng có, cao ngạo có, khí phách có. Thật sự là một phong phạm khó ai sánh bằng.
"Ta đã nói rồi, từ lúc bắt đầu thì mục tiêu của ta chính là cả đại lục này! Mà ngươi, làm người bên cạnh ta, nhất định sẽ theo ta bước lên đỉnh cao, trở thành vương giả!"
"Vì thế, ngươi không cần cám ơn ta, ngươi chỉ cần giúp ta xử lý tốt mọi việc là đủ!"
Giọng điệu Vân Lạc Phong nghe thật bình thản, nhưng lại khiến tâm Kỳ Tô kích động không thôi.
Thu phục đại lục?
Trở thành vương giả?
Nếu không phải Vân Lạc Phong người, thì còn có thể là ai?
Lần đầu tiên Kỳ Tô cảm thấy nhiệt huyết trong lòng dâng trào dữ dội đến như vậy, có lẽ, may mắn nhất đời này của hắn chính là đã gặp được Vân Lạc Phong.
"À phải, ta bảo ngươi giúp ta tìm người, đã có tin tức gì chưa?" Vân Lạc Phong nhíu mày hỏi.
Phong Vân Đại Lục lớn như vậy, Vân Tiêu và Cơ Cửu Thiên rốt cuộc ở nơi nào?
"Ta đã phái người ra sức tìm kiếm, tin rằng qua một thời gian nữa sẽ có tin tức."
Nói đến đây, Kỳ Tô cũng có chút bất đắc dĩ.
Hắn nhận lời giúp Vân Lạc Phong tìm người, nhưng đã lâu vậy rồi mà một chút tin tức cũng không có, tuy nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Suy cho cùng, Vân Lạc Phong cũng chỉ mới yêu cầu hắn mỗi việc này.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng khép hờ hai mắt, rồi lại nhìn về phía bầu trời xanh thẩm xa xa, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng không rõ ý vị, sau đó, nàng càng kiên định quyết tâm hơn.
"Ta biết rồi! Hiện tại ngươi đã khống chế toàn bộ Kỳ gia trong tay, có thể phái càng nhiều người đi tìm hơn, nhất định phải tìm được họ!"
"Tuân lệnh!"
Kỳ Tô cung kính đáp, nhưng trong lòng thầm thắc mắc, hai nam nhân kia có quan hệ gì với Vân cô nương, sao Vân cô nương lại lo cho họ đến như vậy....
________
Tần Sơn.
Nơi núi cao hiểm trở.
Vốn là bầu trời xanh thẩm, nào ngờ lại bị mây đen che kín, tiếng sấm rợp trời.
Trên không trung, hai người nam tử đang đứng đôi lưng với nhau, vạt áo vũ động theo cuồng phong, khí phách hiên ngang.
Hai nam tử kia bất phân cao thấp, vẻ ngoài hay thực lực đều ngang nhau.
Một người trong đó mang gương mặt yêu diễm, thân mặc hồng y, giữa mày có một điểm chu sa.
Người này thoạt nhìn quyến rũ vô song, nét đẹp yêu tà, nhưng nụ cười bên môi lại lộ ra hàn ý dày đặc.
Một người nam tử khác thì mặc hắc bào.
Dù đứng trước một mỹ nam yêu tà như thế, nhưng vẫn không lấn át được ánh sáng của hắn, ngược lại còn khiến bản thân nổi trội hơn.
Diện mạo tuấn mỹ, tựa như thiên thần, chỉ nhìn phớt qua cũng đủ khiến người ta quên cả hít thở.
Đôi con ngươi kia lãnh khốc sắc bén giống như chim ưng, trong bóng tối càng thêm thâm thúy lạnh lùng.
"Quỷ Đế!" Trong đôi mắt phượng của Cơ Cửu Thiên xẹt qua ý cười: "Không ngờ ở thời điểm này, ngươi lại có thể giúp bổn tọa."
Mặt Vân Tiêu không chút cảm xúc, lãnh khốc như một vị sát thần, khí thế ngút trời nhìn xuống chúng sinh.
"Người nàng hận, ta diệt! Người nàng quan tâm, ta bảo vệ! Ngươi không cần cảm ơn ta, muốn cám ơn thì cám ơn nàng."
Theo lý mà nói, mỗi lần Cơ Cửu Thiên nhìn thấy Vân Lạc Phong, hai mắt đều lóe sáng. Chính Vân Tiêu cũng xem Cơ Cửu Thiên là tình địch.
Nhưng mà......
Cơ Cửu Thiên không giống Bạch Túc!
Bạch Túc không có bao nhiêu tình cảm với Vân Lạc Phong, cái Bạch Túc nhìn trúng là năng lực của nàng, nên mới muốn có được nàng mà thôi! Trên thực tế, lần nào hắn cũng gây thương tổn cho Vân Lạc Phong.