Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 363

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Trước khi lui xuống, Thi Vũ còn không quên trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong một cái.
Trong đầu Kỳ Tô lúc này toàn là chuyện Tề lão nhị, nên không phát hiện ánh mắt hung ác cuối cùng của Thi Vũ nhìn Vân Lạc Phong. Đợi Thi Vũ đi rồi, hắn liền bước tới bên cạnh Vân Lạc Phong.
"Vân cô nương, hôm nay ở dược đường, ta đã gặp nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc."
"Nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc?" Hai mắt Vân Lạc Phong chợt lóe, dò hỏi: "Hắn tới làm gì?"
"Nhị hoàng tử muốn chúng ta cung cấp số lượng lớn Tụ Linh Dược, hắn ta dùng giá gốc mua, nhưng ta chưa đồng ý, nói cần về suy nghĩ thêm!" Kỳ Tô nhìn Vân Lạc Phong, nói.
Nói cho cùng, Tụ Linh Dược là Vân Lạc Phong bỏ ra, cho nên hắn không biết trong tay Vân Lạc Phong còn bao nhiêu, vì vậy không dám tùy tiện đồng ý với nhị hoàng tử.
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày: "Trong một tháng, ta có thể cung cấp cho hắn ta năm mươi lọ Tụ Linh Dược bản cường hóa, một trăm lọ Tụ Linh Dược bản bình thường, nếu hắn ta đồng ý, vậy cuộc mua bán này có thể làm!"
"Được! Ta sẽ nhanh chóng hồi âm cho nhị hoàng tử."
Kỳ Tô cười, hiển nhiên, hắn cũng rất muốn nhận mối làm ăn này.
"Kỳ Tô, số bạc thu được nhờ bán Tụ Linh Dược hôm nay không cần giao lại cho ta, bởi vì tiếp theo đây ta còn muốn nhờ ngươi đi mua dùm ta một vài thứ."
Đáy mắt Vân Lạc Phong khẽ lóe lên, Phong Vân Đại Lục suy cho cùng không hề giống Thất Châu Đại Lục, rất nhiều việc không thể thực hiện ở Thất Châu Đại Lục, nhưng lại có thể thành công thực hiện tại đây.
"Vân cô nương, mời nói!"
Kỳ Tô cung kính đứng trước mặt Vân Lạc Phong.
Có lẽ nguyên nhân chính là do Tụ Linh Dược, nên khiến Kỳ Tô tràn ngập sùng bái, kính trọng với nữ tử trước mặt.
"Ta viết những thứ ta cần lên giấy, ngươi dựa theo đó mua giúp ta là được! Mặt khác, ngươi bảo nhị hoàng tử tạm thời lưu lại, một tháng sau ta muốn đích thân gặp hắn ta."
Ngón tay Vân Lạc Phong gõ nhẹ nhàng từng cái một lên mặt bàn đá, đôi mắt khẽ nheo lại mang theo từng tia sáng lóe lên nơi đáy mắt, bên môi im lặng nở một nụ cười mỉm.
Linh Thần Đại Lục quá cường đại!
Cường đại đến mức nàng không cách nào địch nổi!
May mắn thay, có một cái Phong Vân Đại Lục, nơi đây sẽ trở thành không gian rèn luyện của nàng!
Cũng chính nơi đây, nàng sẽ nắm chắc cơ hội, biến Phong Vân Đại Lục thành hậu thuẫn của mình!
Tin tức dược đường Kỳ gia ở Lâm Phong trấn bán ra linh dịch, từ sau ngày đó bắt đầu lan truyền mạnh mẽ, nhiều người từ những nơi khác nhau cũng bắt đầu nghe danh mà đến.
Triệu thúc bận đến sứt đầu mẻ trán, trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười biến mất đã lâu, ngay cả mấy hộ vệ cận thân cũng bị Kỳ Tô phái đi hỗ trợ, có thể thấy được buôn bán của dược đường Kỳ gia hiện tại phát đạt cỡ nào.
Tất nhiên, có người vui thì có người giận.
Đại đường Kỳ gia, Kỳ Chính vỗ mạnh một chưởng lên mặt bàn, trán nổi đầy gân xanh, phẫn nộ quát: "Tên nghịch tử Kỳ Tô kia, ngay cả mệnh lệnh của ta cũng dám không nghe, chẳng lẽ nó muốn đích thân người làm phụ thân ta đây đến một nơi nhỏ như Lâm Phong trấn gặp nó?"
Trong một tháng này, Kỳ Chính năm lần bảy lượt hạ lệnh cho huynh muội Kỳ Tô trở về Kỳ gia, chỉ tiếc, Kỳ Tô đối với mệnh lệnh của ông ta luôn ngó lơ không màng! Nên mới khiến Kỳ Chính nổi trận lôi đình như lúc này.
Nếu Kỳ Tô ở trước mặt ông ta lúc này, ông ta nhất định sẽ không kiềm được mà một chưởng đánh ૮ɦếƭ tên nghịch tử kia!
"Cha, Kỳ Tô làm vậy rõ ràng là không để cha vào mắt!" Đáy mắt Kỳ Mặc xẹt qua một tia âm lãnh: "Lần trước hắn ta còn tuyên bố bản thân hắn không phải là người Kỳ gia!"
"To gan!" Kỳ Chính giận xanh mặt, cả người run rẩy: "Kỳ gia ta nuôi nó nhiều năm như vậy, hiện tại nó không cần Kỳ gia thì muốn một chân đá văng Kỳ gia? Ta thật muốn nhìn thử, người làm phụ thân ta đích thân đi gặp nó, có phải nó cũng dám cứng đầu không giao phối phương linh dịch ra không?"
Thực tế, Kỳ Chính tức giận như vậy, nguyên nhân chủ yếu không phải là do Kỳ Tô ngỗ nghịch bất hiếu.
Mà là.....
Trong tay Kỳ Tô nắm giữ thứ đồ tốt như phối phương linh dịch, ấy vậy mà không chịu đem hiếu kính ông ta, đây mới thật sự là nguyên nhân không thể tha thứ!
"Ngươi đâu! Lập tức theo bổn gia chủ đến Lâm Phong trấn một chuyến, lần này, không chỉ phối phương linh dịch, mà tất cả mọi thứ trong dược đường Kỳ gia, ta đều phải thu hồi!"
"Cha!" Hai mắt Kỳ Mặc lóe lên: "Tiền gia lại phái người đến, nói muốn Kỳ Linh làm tiểu thi*p cho lão nhân gia Tiền gia, Tiền gia sẽ dùng trăm cây linh thảo làm sính lễ."
Trăm cây linh thảo?
Kỳ Chính giật mình, đáy mắt dấy lên tia tham lam, rồi lại chợt trầm mặc.
"Một năm trước, ta đã nói trực tiếp đưa Kỳ Linh đến làm thi*p cho lão nhân gia Tiền gia, con lại một hai muốn đuổi huynh muội chúng nó đến Lâm Phong trấn, còn lập ra một ước định hoang đường như thế với Kỳ Tô. Bây giờ đã thua cho Kỳ Tô, thì làm sao bắt Kỳ Linh về?"
Nhớ đến chuyện này, Kỳ Chính hối hận không thôi.
Kỳ Linh chỉ là một phế vật, lúc ở Kỳ gia hoàn toàn không mang lại được lợi ích gì, có thể dùng nó đổi lấy trăm cây linh thảo, cũng xem như là kiếm lời được cho Kỳ gia.
"Cha, hôn nhân đại sự vốn là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, cha thân là phụ thân Kỳ Linh, cha muốn gả nó cho ai, nó có tư cách gì mà cãi lời chứ?" Kỳ Mặc cười lạnh: "Còn về ước định của con và Kỳ Tô, con không thừa nhận không phải được rồi sao?"
"Cũng chỉ có thể làm vậy!"
Kỳ Chính nhìn Kỳ Mặc, nói tiếp: "Ngoài ra, con đi chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa tự mình đi đón mẫu thân con hồi phủ!"
Thân mình Kỳ Mặc cứng đờ, có chút không dám tin ngẩng mặt lên nhìn Kỳ Chính, đáy mắt tràn đầy vui sướng: "Cha, cha nói thật sao? Cha thật sự cho mẫu thân danh phận?"
"Mặc nhi!" Kỳ Chính đau lòng nhìn Kỳ Mặc: "Mấy năm nay, mẫu tử hai người các con đã chịu quá nhiều ủy khuất, hiện tại Kỳ gia đã đủ cường đại, Vân Nguyệt Thanh cũng không còn nữa, theo lý, đã đến lúc cha nên bồi thường thật tốt cho mẫu tử các con!"
Nói đến đây, Kỳ Chính hơi ngừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Ta biết con ghen ghét Vân Nguyệt Thanh nhận Kỳ Tô làm đệ tử, thế nhưng, nó có làm đệ tử Vân Nguyệt Thanh thì thế nào? Con mới là trưởng tử Kỳ gia, bất kỳ thứ gì của Kỳ gia đều là của con."
"Cha, con hiểu! Chỉ là con và mẫu thân đã cách biệt nhiều năm, cho nên mới...."
"Chuyện này đúng là lỗi của cha, để cho mẫu tử hai người chia cách, về sau, cha sẽ dùng cả đời để bù đắp cho hai người."
Kỳ Chính cảm thấy chuyện mình làm sai nhất chính là để cho mẫu tử Kỳ Mặc chia lìa.
Thế nhưng, ông ta lại không cảm thấy Ϧóþ ૮ɦếƭ con ruột của mình là có gì sai.
Ai bảo tiểu tử kia vừa sinh ra đã khiến cho hoa cỏ trên dười cả phủ đệ khô héo? Thứ bất lành như vậy nếu như vậy, nếu như còn tiếp tục tồn tại, khẳng định sẽ ảnh hưởng con đường làm quan của Kỳ gia.
Xem đi, nếu không phải tiểu tử kia đã ૮ɦếƭ, Kỳ gia làm sao có được địa vị như ngày hôm nay?
Cho nên, Kỳ Chính cảm thấy thật may mắn vì mình đã quyết đoán Ϧóþ ૮ɦếƭ huynh trưởng ruột của Kỳ Tô.
Ông ta càng cho rằng, là Kỳ Mặc đến Kỳ gia, mang theo may mắn vào Kỳ gia, mới làm cho Kỳ gia chỉ trong thời gian ngắn ngủi trở thành gia tộc cường đại, chỉ đứng sau hoàng tộc.
Nếu Vân Nguyệt Thanh biết bà giúp đỡ Kỳ gia, nhưng Kỳ gia lại có suy nghĩ này, không biết bà có hối hận vì những chuyện mình đã làm lúc trước hay không?
"Cha, khi nào chúng ta đi lấy lại đồ thuộc về Kỳ gia?"
Không!
Phải nói là lấy lại đồ thuộc về hắn mới đúng!
Sắc mặt Kỳ Chính hơi trầm xuống, hai mắt sắc bén xẹt qua một tia tàn nhẫn: "Trước cứ đến Lâm Phong trấn, ta muốn xem thử lá gan tên nghịch tử kia bao lớn, lại dám cãi lệnh ta."
________
Lâm Phong trấn.
Huynh muội Kỳ Tô còn chưa biết động tĩnh ở Kỳ gia, càng không ngờ tới, Kỳ Chính lại tự mình đến đây.
Lúc này đây, trong biệt viện, Kỳ Tô đang đứng ở cửa chờ Vân Lạc Phong, nửa ngày sau, cánh cửa phòng đang khép chặt mở ra, nữ tử một thân bạch y xuất hiện ngay trước mắt Kỳ Tô.
Ánh mắt Kỳ Tô chợt sáng lên, vừa định mở miệng, lại chợt nhìn thấy sau lưng Vân Lạc Phong còn có ba nữ tử khác.
Trên mặt ba nữ tử này không hề có chút cảm xúc, gương mặt tê liệt, ánh mắt vô hồn tối tăm, nhìn như một con rối.
"Vân cô nương, mấy vị này là...." Kỳ Tô ngẩn ra, kinh ngạc nhìn ba nữ tử trẻ tuổi kia, trong mắt toàn là vẻ mờ mịt.
Từ khi nào những người này lại xuất hiện trong phòng Vân cô nương? Vì sao hắn không hề hay biết gì cả?
Hơn nữa, áp bách trên người ba nữ tử này quá mạnh, mạnh đến nỗi khiến lòng người run sợ....
Thần Linh Giả?
Thân mình Kỳ Tô run run, nếu hắn đoán không lầm, thực lực ba nữ tử này đều ở cảnh giới Thần Linh Giả.
"Đi thôi! Không phải còn phải đi gặp nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc sao? Bây giờ chúng ta lập tức xuất phát." Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, liếc nhìn Kỳ Tô, chậm rãi nói.
"Đi gặp nhị hoàng tử? Vậy ba vị cô nương này...."
Kỳ Tô không rõ rốt cuộc Vân Lạc Phong định làm gì? Đặc biệt là, mới một tháng trước, cô nương ấy còn bảo mình mua một lượng lớn Vẫn Thạch dùng để rèn binh khí.
Khi hắn mua đầy đủ những thứ đó về, cô nương ấy liền nhốt mình trong phòng, không bước ra ngoài nửa bước.
Đợi khi Vân cô nương xuất hiện một lần nữa, thì bên cạnh lại nhiều hơn ba nữ tử....
"Không...." Kỳ Tô đột nhiên nhận ra điều gì đó, hai mắt lập tức ngập tràn khi*p sợ: "Vân cô nương, mấy vị cô nương này không có hơi thở!"
Đúng vậy!
Ba nữ tử này không hề có hơi thở!
Bất luận là con người, hay là linh thú, chỉ cần còn sống thì sẽ có hơi thở.
Nếu không có hơi thở, vậy thì chỉ có một trường hợp.....
Con rối?
"Đoán được rồi?" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Ba người này chính là kiệt tác trong một tháng qua của ta, con rối!"
Lúc trước, thực lực Vân Lạc Phong tương đối thấp, cho nên, thời điểm tạo ra Vân Dực, chỉ đạt đến cảnh giới Thánh Linh Giả mà thôi.
Hiện tại, theo thực lực tăng lên, con rối mà nàng tạo ra đã có thể đạt tới cảnh giới Thần Linh Giả.
Chẳng qua.....
"Ba con rối này chỉ là thành phẩm thất bại, ta dự định bán chúng cho nhị hoàng tử!"
Kỳ Tô khi*p sợ trợn tròn hai mắt: "Cô.... Cô nương bán thành phẩm thất bại cho nhị hoàng tử? Vậy nhị hoàng tử sẽ không tìm người tính sổ chứ?"
Nghe vậy, Vân Lạc Phong liền mỉm cười.
"Tuy là thành phẩm thất bại, nhưng thực lực của những con rối này đều ở cảnh giới Thần Linh Giả. Chúng khác với con người, không biết đau đớn, sẽ không ૮ɦếƭ! Còn có thể chiến đấu vĩnh viễn không ngừng! Quan trọng nhất là...... Vĩnh viễn sẽ không phản bội ngươi! Loại đồ tốt như vậy, ngươi cảm thấy nhị hoàng tử có thích không?"
Sở dĩ nói số con rồi này thất bại, là bởi vì số nguyên liệu mà nàng nhờ Kỳ Tô tìm vẫn còn thiếu một thứ, thứ đó là Tâm Vẫn Thạch!
Tâm Vẫn Thạch rất khó tìm, lấy năng lực hiện tại của Kỳ Tô, là không cách nào tìm được, cho nên nàng không có viết ra vật liệu này.
Lúc trước, khi nàng chế tạo Vân Dực, do trong ảo cảnh, Tuyệt Thiên có lưu lại Tâm Vẫn Thạch, nên mới có thể giúp Vân Dực đột phá, chỉ là Vân Lạc Phong không ngờ tới Vân Dực cắn nuốt lôi điện để đột phá.
Mà ba con rối trước mắt này, thực lực vĩnh viễn chỉ ở tại cảnh giới Thần Linh Giả, không thể đột phá.
Cho nên, nàng mới nói chúng là thành phẩm thất bại.
"Vân cô nương!" Kỳ Tô trầm mặc nửa ngày: "Cô nương có mấy con rối này, tại sao không giữ lại cho mình dùng? Ngược lại lại muốn bán cho nhị hoàng tử? Mấy thứ này căn bản là không có giá cả đo lường!"
Ngụ ý, bán mấy con rối này đi, quá thua thiệt!
Vân Lạc Phong nhướng mày: "Ta không chỉ bán chúng cho nhị hoàng tử, ta còn muốn bán con rối này trên khắp đại lục. Ngươi cảm thấy, nhưng con rối này một khi bán ra, mấy thế lực trên Phong Vân Đại Lục có bỏ qua không? Một khi bỏ qua, chính là đồng nghĩa với việc chịu thua đối thủ của bọn họ. Vì thế, ta có lòng tin, những thế lực kia chắc chắn sẽ thành lập một quân đoàn con rối!"
Kỳ Tô kinh ngạc há hốc mồm.
"Cô nương làm vậy với mục đích gì?"
Vân Lạc Phong nheo hai mắt, im lặng nở nụ cười: "Con rối sẽ không phản bội chủ nhân đã mua nó, đồng dạng.... Cũng sẽ không phản bội ta, người đã tạo ra chúng! Nếu ta đưa số con rối này đến tay các đại gia tộc, thì không phải những đại gia tộc đó sẽ nằm trong tay ta sao?"
Cả người Kỳ Tô chấn động, ánh mắt nhìn Vân Lạc Phong càng khi*p sợ cực độ.
Ngươi thử tưởng tượng một chút, thực lực chủ yếu của các đại gia tộc về sau đều đổi thành con rối thì sẽ là cảnh tượng gì?
Số con rối này được đưa đến các đại gia tộc, chẳng phải sẽ tương đương với việc, mạch máu của các đại gia tộc kia đều bị Vân Lạc Phong khống chế sao?
"Vân cô nương, đây là mục đích của cô nương?"
Từ lúc bắt đầu, Vân Lạc Phong nàng vốn chẳng quan tâm đến những lợi ích nhỏ nhặt kia, cái nàng muốn là toàn bộ Phong Vân Đại Lục.
"Phải, mục đích của ta, chính là phiến đại lục này!"
Một ngày nào đó, toàn bộ phiến đại lục này sẽ là của nàng!
Kỳ Tô cười khổ: "Không chỉ số con rối này, dược hiệu của số linh dịch mà cô nương bán ra cũng cường đại không kém. Về sau, nếu như chỉ có mình cô nương có thể cung cấp thứ linh dịch đó, cô nương muốn tất cả thế lực trên đại lục này làm việc cho cô, bọn họ cũng sẽ không từ chối!"
Vân Lạc Phong cười cười, không đáp lại lời Kỳ Tô nói....
Cái nàng muốn, không phải là bắt những thế lực kia làm việc cho nàng.
Mà là cần một nguồn lực có thể chống lại sự tồn tại của Linh Thần Đại Lục.
Vì thế, không từ thủ đoạn thì thế nào?
Nàng chỉ cần bảo vệ được chính mình và người bên cạnh, vậy đã đủ rồi!
"Ngày mai nhị hoàng tử sẽ phải rời đi, hiện tại chúng ta có phải nên đi gặp hắn không?" Cảm xúc của Kỳ Tô lúc này vỗ cùng phức tạp, nhưng rõ ràng nhất chính là khâm phục.
Tại Phong Vân Đại Lục, chỉ có một mình Vân Lạc Phong mới dám nói ra loại lời nói muốn cả đại lục này.
Ngay cả những cường giả đứng đầu các quốc gia nơi này cũng chưa dám cuồng vọng như thế.
Thế nhưng, Kỳ Tô lại có một cảm giác, bởi vì Vân Lạc Phong đến nơi này, mà bầu trời Phong Vân Đại Lục sắp sửa đổi sắc.
___ ___
Phúc Lai khách điếm!
Nam tử chắp tay sau lưng, đứng trước cửa sổ, trong đôi mắt đen nhánh kia ẩn chứa những suy nghĩ sâu xa. Tầm mắt hắn ta trước sau cứ mãi nhìn người qua kẻ lại dưới phố, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
"Điện hạ, Kỳ nhị công tử đã tới!"
Ngoài cửa truyền tới tiếng thông báo của thị vệ, đôi mày nhíu chặt của nam tử chợt thả lỏng, khẽ mỉm cười: "Cuối cùng hắn cũng đến, mời hắn vào đi!"
Kẽo kẹt!
Cửa phòng bị đẩy mở ra.
Nam tử chậm rãi xoay người lại, mắt nhìn Kỳ Tô đang từ ngoài cửa đi vào, khi hắn ta nhìn thấy Vân Lạc Phong đi theo bên cạnh Kỳ Tô, bất giác sửng người, nói: "Vị cô nương này là....."
"Tề nhị gia, cô nương này là bằng hữu của tại hạ, gần đây lưu lại trong nhà ta, cho nên ta mới đưa cô nương ấy theo cùng."
"A?" Nam tử cười khẽ một tiếng, nụ cười kia lộ ra chút ái muội: "Thì ra là bằng hữu của Kỳ nhị công tử, vậy xin mời ngồi!"
Nói xong lời này, Tề lão nhị liền nhìn sang Kỳ Tô: "Không biết Kỳ nhị công tử chuẩn bị thế nào?"
"Năm mươi lọ Tụ Linh Dược bản cường hóa, một trăm lọ Tụ Linh Dược bản bình thường, tại hạ đều đã mang đến đủ!" Kỳ Tô lấy ra một chiếc nhẫn không gian, đặt lên bàn: "Mời Tề nhị gia kiểm tra!"
"Không cần! Ta tin tưởng công tử!" Tề lão nhị mỉm cười, lấy từ trong vạt áo ra một xấp ngân phiếu, đưa đến trước mặt Kỳ Tô: "Đây là tiền mua Tụ Linh Dược!"
Kỳ Tô khẽ mỉm cười, thu lấy xấp ngân phiếu.
"Tề nhị gia, lần này ta tới còn có một thứ muốn bán cho ngài!"
Dứt lời, Kỳ Tô liền vỗ tay hai cái, tức khắc, từ ngoài phòng liền có ba nữ tử đi vào.
Ba nữ tử này cũng không tính là xinh đẹp, ngược lại lộ ra một cổ anh khí cứng như sắc thép, không có vẻ điềm đạm dịu dàng như nữ tử bình thường.
(*anh khí: khí khái anh hùng, khí khái hào hùng.
_tuy nhiên, đây là nữ nên anh khí nghĩa là khí khái anh thư. Anh hùng là khen nam, anh thư là khen nữ, nghĩa giống nhau.)
Tề lão nhị ngẩn người, sắc mặt thoáng chốc đã trầm xuống: "Kỳ nhị công tử, công tử đây là có ý gì? Tề lão nhị ta là loại người háo sắc sao? Phiền ngươi mau đem hết đám nữ nhân này đi đi, ta không có hứng thú với họ!"
"Tề nhị gia, ngài hiểu lầm ta rồi, ta bán mấy nữ tử này cho ngài, là muốn để họ làm hộ vệ cho ngài."
Ngay khi lời Kỳ Tô vừa dứt, trên người ba nữ tử kia lập tức phát ra một cổ khí thế cường đại. Cổ khí thế này khiến Tề lão nhị ngẩn người, khẽ cau mày.
"Thần Linh Giả? Trong tay ta cũng không phải không có hộ vệ Thần Linh Giả, mấy hộ vệ này của công tử, e là ta không nhận được."
Đúng lúc này, bạch y nữ tử luôn im lặng ngồi bên cạnh Kỳ Tô đột nhiên lên tiếng: "Ngươi cảm nhận thử một chút, xem thử mấy nữ tử này có gì khác thường?"
Nghe giọng nói của bạch y nữ tử, lúc bấy giờ, Tề lão nhị mới chuyển tầm mắt về phía nàng.
Vừa rồi hắn ta không có nhìn kỹ Vân Lạc Phong, lúc này nhìn lại, thế nhưng phát hiện nữ tử này thật vô cùng xinh đẹp, diện mạo tuyệt thế tà mị, đôi con ngươi đen nhánh sáng ngời, khóe môi gợi lên một độ cong nhỏ tà khí.
Một thân bạch y, phụ trợ thêm cho làn da trắng như tuyết, tóc đen như thác nước lười biếng xỏa sau lưng.
Tuy nhiên, Tề lão nhị thật sự không phải người háo sắc, sự kinh diễm chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc ngắn, rất nhanh thì hắn đã hồi thần lại ngay.
"Lời này của cô nương là có ý gì?"
Vân Lạc Phong cong môi mỉm cười: "Nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc, vậy mà lại không nhận ra chỗ đặc biệt của ba nữ tử này?"
Tề lão nhị nhìn vào mắt Vân Lạc Phong, rồi thu hồi ánh mắt mình ngay, sau đó dời đến trên người ba nữ tử vẫn đứng yên bất động như núi.
Một lúc lâu sau, có lẽ hắn ta đã phát hiện ra được điều gì, hơi hơi căng cứng người: "Con rối?"
Cả ba nữ tử này, hình như không hề có sinh mệnh.
Như vậy, đã đủ chứng minh.... Bọn họ là con rối!
"Không sai! Đây quả thật đều là con rối!" Vân Lạc Phong lại gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn: "Bên cạnh nhị hoàng tử ngài đúng là có cường giả Thần Linh Giả, nhưng ngài dám đảm bảo, những người kia sẽ không phản bội ngài? Tỷ như, có kẻ bắt đi người thân, người yêu, con cái của bọn họ, lúc đó.... Bọn họ có còn trước sau như một, tiếp tục trung thành với ngài nữa không?"
Bất luận là ai cũng đều có nhược điểm, một khi nhược điểm này rơi vào tay kẻ địch, thì sẽ mang đến cho ngươi đòn uy Hi*p chí mạng!
Sắc mặt Tề lão nhị thoáng cứng đờ, xác thật, hắn không thể đảm bảo người bên cạnh sẽ vĩnh viễn trung thành với hắn.
"Nhưng những con rối này thì khác!" Vân Lạc Phong nhàn nhạt cười, nói: "Bọn chúng không có sinh mệnh, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, cho nên, vĩnh viễn sẽ không phản bội ngài."
Tề lão nhị im lặng trầm tư.
Không thể không nói, lời Vân Lạc Phong đúng là rất có sức thuyết phục và mê hoặc lòng người.
"Huống chi....." Vân Lạc Phong hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Ngoài trừ việc tuyệt đối không phản bội, những con rối này còn không biết đau đớn, không ૮ɦếƭ, có chúng, tương đương với việc ngài có cả một đội quân bất tử!"
Những con rối này và quân đoàn Khô Lâu trong tay Vân Lạc Phong, về mặt công dụng là giống nhau.
Không có sinh mệnh thì không biết đau, cũng sẽ không ૮ɦếƭ.
Chỉ cần không tan xương nát thịt, thì mặc kệ chịu thương tổn lớn thế nào, chúng vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.
"Được!" Tề lão nhị quả nhiên đã bị nói đến động tâm: "Ba con rối này ta đều muốn, nếu ngươi vẫn còn con rối, có thể bán cho ta!"
"Ngại quá, số lượng tạm thời con rối có hạn, chờ thêm một thời gian ngắn nữa, Kỳ Tô sẽ bày bán con rối trong tiệm, ngài có thể đến tiệm để mua."
Vân Lạc Phong cong môi cười nhạt, chậm rãi đứng dậy.
"Thỏa thuận!" Tề lão nhị gật đầu: "Có điều ta có một yêu cầu, các người đã bán con rối cho ta, thì không thể bán cho các hoàng tử khác của Thiên Tề Quốc!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc