Mà....
Trương Hạ cũng không tin, có một thê tử tuyệt sắc nhường đó mà nam nhân kia còn có thể bị Âu Lan quyến rũ.
"Trương Hạ, bỏ đi, cô đừng tranh cãi với Âu Lan nữa." Một người khác lên tiếng an ủi: "Ca ca của Âu Lan tốt xấu gì cũng là thiên tài bảng chữ Thiên, cô tranh cãi với cô ta cũng không được lợi ích gì."
"Đúng vậy, Trương Hạ, cô vẫn nên nhường một bước đi, cô đừng thấy thê tử của nam nhân kia có dung mạo hơn người, địa vị của Âu Lan trong học viện này không thấp, nói không chừng nam nhân kia sẽ vì địa vị của Âu Lan mà bỏ rơi thê tử của hắn."
"Hơn nữa, ta cứ cảm thấy vị cô nương bạch y kia rất quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải...."
Vân Lạc Phong rời khỏi Tây Châu Học Viện cũng đã được năm năm.
Năm năm này, Tây Châu Học Viện cũng đã sớm thay học sinh mới, chỉ có một số ít thiên tài bảng chữ Thiên là bị các vị trưởng lão giữ lại, còn lại đều là những học sinh mới, hoặc là những học sinh không thể thi đậu cuộc khảo hạch tốt nghiệp rời khỏi học viện.
Dù vậy thì chuyện năm đó Vân Lạc Phong đã gây oanh động khắp học viện, ngay cả viện trưởng cũng bị kinh động tới, nên những học sinh cũ lưu lại Học Viện cũng có chút ấn tượng với Vân Lạc Phong.
Nhưng dù sao cũng đã năm năm trôi qua, trong nhất thời nửa khắc bọn họ không thể nhận ra Vân Lạc Phong, cũng không có liên hệ nữ tử năm đó với Vân Lạc Phong lại cùng nhau....
"Âu Lan, ngươi sẽ không thực hiện được ý đồ đâu!" Trương Hạ tức giận dậm dậm chân, rất không cam tâm mà nói.
Thực tế thì nam nhân tuấn mỹ như Vân Tiêu, có được mấy nữ tử không động lòng trước hắn.
Nhưng so với Âu Lan, Trương Hạ làm người có nguyên tắc hơn.
Nếu Vân Tiêu chưa có thê tử, nàng ta nhất định vận dụng hết thủ đoạn để có được Vân Tiêu, nhưng tiếc thay hắn đã thành thân, vậy nàng ta chỉ có thể lựa chọn từ bỏ!
Không thôi chẳng lẽ lại đi làm thi*p?
Tự tôn không cho phép nàng ta làm vậy!
"Đạt được hay không, không phải là do ngươi nói. Chúng ta cứ chờ xem!"
Âu Lan hừ lạnh, như một con khổng tước kiêu ngạo đi lướt qua người Trương Hạ.
Lúc đi ngang qua còn không quên dùng vai húc mạnh vào người Trương Hạ một cái.
Trương Hạ sầm mặt, nếu không phải người bên cạnh nhanh chóng giữ nàng ta lại, thì nàng ta đã xông lên liều mạng với thứ nữ nhân không biết xấu hổ kia rồi.
__________
Đối với một màn phát sinh kia, Vân Lạc Phong và Vân Tiêu hiển nhiên không hề hay biết.
Hai người một đường đi thẳng vào Trưởng lão thất.
Có điều, năm năm trôi qua, học viện đã xảy ra biến hóa lớn, những gương mặt quen thuộc đã không còn nữa rồi.
"Vân Lạc Phong, cuối cùng cô cũng đến!"
Một giọng nói mừng rỡ đột ngột vang lên khiến bước chân Vân Lạc Phong khựng lại, khi nàng quay lại thì bắt gặp ngay một gương mặt yêu nghiệt.
"Hồ Li?"
Nhìn thấy Hồ Li, tâm trạng Vân Lạc Phong dường như cũng không tệ: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Là Hư Không trưởng lão đến tìm ta, muốn ta nhậm chức trưởng lão của học viện, ta cũng đã đồng ý rồi." Hồ Li cười cười: "Dù ta nhậm chức trưởng lão học viện, nhưng ta tuyệt đối không quên việc đã bán mình cho cô, sinh tử đều là người của cô!"
Hai chữ bán mình này khiến sắc mặt Vân Tiêu đen lại, lạnh lùng liếc nhìn Hồ Li.
Bị ánh mắt Vân Tiêu chiếu tướng, cả người Hồ Li chợt run lên, nhưng không biết bản thân đã nói gì sai mà lại trêu chọc trúng nam nhân tâm tình bất định này.
"Ta rời khỏi năm năm, học viện bây giờ nhìn thật xa lạ quá!" Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười, nói.
Hồ Li cũng cười: "Năm năm, học sinh trước kia đều rời khỏi học viện hết rồi, bây giờ toàn là học sinh mới, cả bảng chữ Thiên năm đó cũng chỉ còn lại mình ta."
"Như thế cũng tốt!"
Ban đầu Vân Lạc Phong còn lo lắng vừa vào Học Viện Tây Châu sẽ bị nhận ra, như vậy thì ngày tháng nhàn nhã của nàng e là cũng không còn nữa rồi.
Không biết Hồ Li chợt nghĩ đến cái gì mà hai mắt chợt tối lại, rồi thở dài một tiếng: "Đáng tiếc, cuối cùng ta vẫn phụ sự ủy thác của cô, không tìm được Vô."
"Ngươi không cần tìm hắn nữa!"
Vân Lạc Phong ngẩng đầu lên: "Bởi vì ta đã gắp hắn rồi...."
Vô chính là Bạch Túc!
Chỉ là việc này một lời khó nói hết cho rõ, mà nàng cũng không định giải thích nhiều hơn.
Hồ Li gãi gãi đầu: "Như vậy thì ta cũng yên tâm! À phải, mấy người Hư Không trưởng lão đợi cô cũng nhiều ngày rồi, cô mau đi theo ta."
Vân Lạc Phong gật đầu, cùng Vân Tiêu đi theo sau Hồ Li.
Trong trưởng lão viện, mấy vị trưởng lão đã chờ Vân Lạc Phong ở đây từ sớm.
Trên thực tế, ngay khi Vân Lạc Phong vừa bước vào Tây Châu thì đã có người báo tin cho họ rồi, thế nên họ mới ở đây chờ Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong đi vào, liền thấy các vị trưởng lão đều tề tụ đông đủ.
Hư Không, Hư Vô, Lăng Hải, Quỳnh Thiên, còn có..... Tuyết Oánh.
Mấy vị trưởng lão này là những người đầu tiên nàng quen biết khi vừa đặt chân đến Thất Châu Đại Lục, cũng là ân sư cả đời này của nàng.
"Con cuối cùng cũng tới!"
Tuyết Oánh là vị nữ trưởng lão duy nhất, cảm xúc tự nhiên cũng nhiều hơn. Vừa thấy Vân Lạc Phong thì bà đã kích động đứng dậy đi đến.
Mấy vị trưởng lão còn lại cũng hướng mắt nhìn về phía Vân Lạc Phong, thần sắc đều toát lên sự kiêu ngạo.
Tuy bọn họ chưa từng dạy Vân Lạc Phong cái gì, nhưng chỉ cần Vân Lạc Phong thừa nhận họ là sư phụ thì đã đủ rồi.
Vân Lạc Phong..... Chính là sự kiêu ngạo cả đời của họ.
"Tuyết Oánh, chúng ta nói chính sự trước đã."
Quỳnh Thiên trưởng lão ho khan hai tiếng, nói.
"Nói cái gì mà nói!" Tuyết Oánh trưởng lão trừng mắt nhìn Quỳnh Thiên trưởng lão, rồi lại mỉm cười nhìn Vân Lạc Phong: "Con một đường đến đây hẳn là đã rất mệt, ta đưa con đi nghỉ ngơi trước đã, năm năm nay... Con đã vất vả rồi."
Tất cả mọi người chỉ biết tiếng tăm Vân Lạc Phong vang dội, nhưng mấy ai biết con đường nàng đi đã trải qua bao nhiêu trăm cay ngàn đắng.
Vân Lạc Phong rũ mắt, thấy được sự đau lòng trong mắt Tuyết Oánh trưởng lão, lòng nàng chợt thấy ấm áp.
Thời gian ở Học Viện Tây Châu ngắn ngủi, nhưng mấy vị sư phụ này.... quả thật đã dốc lòng đối với nàng.
"Không cần đâu!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Trước đó Hư Không sư phụ đến tìm con, nói muốn con về học viện một chuyến, con đoán mọi người chắc chắn có chuyện cần nói với con, vì thế con mới đến đây."
Tuyết Oánh trưởng lão hơi khựng lại, rồi chợt thở dài.
"Vốn dĩ chuyện này không liên quan đến con, nhưng ta nghĩ với quan hệ giữa con và viện trưởng, hẳn là nên nói với con một tiếng."
"Cơ Cửu Thiên?" Tâm Vân Lạc Phong bỗng dưng căng thẳng, khẩn trương hỏi: "Là Cơ Cửu Thiên xảy ra chuyện?"
Vân Tiêu quay đầu nhìn Vân Lạc Phong, không hiểu sao dáng vẻ lo lắng cho Cơ Cửu Thiên của Vân Lạc Phong làm hắn thấy thật khó chịu.
Đương nhiên, sự khó chịu của hắn không dành cho Vân Lạc Phong, mà là nhắm vào Cơ Cửu Thiên.
Nhưng hắn cũng tin tưởng Vân Lạc Phong, hắn biết vị trí Cơ Cửu Thiên trong lòng nàng chỉ là một người bằng hữu đáng tin.
Cho nên, mặc dù khó chịu, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài.
Tuyết Oánh trưởng lão khẽ mấp máy môi: "Trước đó không lâu, viện trưởng vô tình phát hiện ra trên Thất Châu Đại Lục này có tồn tại một mảnh không gian khác."
"Linh Thần Đại Lục?"
Vân Lạc Phong sửng sốt, hỏi.
"Không phải Linh Thần Đại Lục!" Tuyết Oánh trưởng lão thở dài: "Chỉ là viện trưởng phát hiện linh khí ở không gian kia rất nhiều, cho nên không màng việc chúng ta phản đối, quyết định tự mình đến phiến không gian kia để tăng cường thực lực. Ta cảm thấy chuyến đi này của viện trưởng sẽ gặp điều bất trắc, cho nên mới tìm con đến ngăn viện trưởng lại."
"Làm sao đến được phiến không gian kia?"
"Chúng ta biết phương pháp đến đó, nhưng cần có thời gian chuẩn bị." Tuyết Oánh trưởng lão ngẩng đầu nhìn Vân Lạc Phong: "Cho nên, ta và mấy vị trưởng lão khác định đến đó tìm viện trưởng. Tuy nhiên, Học Viện Tây Châu cần có người trấn giữ, cho nên chúng ta mới tìm con về."
Nói là tìm Vân Lạc Phong về nghĩ cách, kỳ thực thì họ đã quyết định xong hết cả rồi.
Dù bỏ lại Học Viện Tây Châu thì họ cũng phải đến không gian kia tìm viện trưởng.
Có điều, nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng thực tế họ cũng không nỡ thật sự bỏ mặc Học Viện Tây Châu, chính vì thế mới gọi Vân Lạc Phong về.
"Mọi người đưa con đến phiến không gian kia!" Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn Tuyết Oánh trưởng lão, gằn từng chữ một, nói.
Tuyết Oánh trưởng lão sửng sốt: "Không được! Nơi đó quá nguy hiểm, con không thể đi!"
"Con không thể? Vậy mọi người thì có thể?" Vân Lạc Phong mím môi: "Con đi, ít nhất cũng bảo vệ tốt được chính mình, huống chi con còn có Vân Tiêu!"
Mấy vị trưởng lão đều biết ý của Vân Lạc Phong, đồ đệ ngoan này của họ sợ họ gặp nguy hiểm, cho nên mới tự mình xung phong đi.
"Không được!" Hư Không trưởng lão đứng phắt dậy: "Đây là chuyện của Học Viện Tây Châu, chúng ta sao có thể để con đi mạo hiểm? Hơn nữa, mấy bộ xương già chúng ta còn chưa vô dụng đến mức đó."
Thần sắc Vân Lạc Phong cũng thập phần kiên định: "Thứ nhất, con cũng là người của học viện, chiếu lý nên tận lực vị học viện! Thứ hai, Cơ Cửu Thiên là bằng hữu của con, con không thể khoanh tay, trơ mắt ngồi nhìn! Thứ ba,...."
Vân Lạc Phong dừng lại một chút mới nói tiếp: "E là con đã chọc đến Linh Thần Đại Lục rồi!"
"Linh Thần Đại Lục?"
Đáy mắt Hư Không trưởng lão chợt xuất hiện tia kinh hoàng: "Sao con lại chọc đến Linh Thần Đại Lục?"
Dựa vào địa vị của mấy lão gia hỏa bọn họ, sao có thể không biết đến sự tồn tại của Linh Thần Đại Lục?
Điều bọn họ không ngờ chính là, Vân Lạc Phong vậy mà lại chọc vào Linh Thần Đại Lục.
"Cho nên mọi người đã biết vì sao con nhất định phải đi phiến không gian kia rồi chứ? Để đủ sức đối địch cùng Linh Thần Đại Lục, con cần phải đột phá thực lực hiện tại. Ở Thất Châu Đại Lục hiển nhiên là không thể, chỉ có cách đến không gian kia mà thôi."
Nghe thấy lời này của Vân Lạc Phong, Hư Không trưởng lão bất đắc dĩ thở dài.
"Được, vậy con đi đi! Trước khi con về, ta sẽ thay con chăm sóc người thân của con thật tốt."
Trên mặt Vân Lạc Phong lập tức lộ vẻ cảm kích: "Đa tạ!"
Hư Không trưởng lão cười khổ: "Sư đồ chúng ta cần gì nói lời đa tạ! Hơn nữa, dù muốn đa tạ, thì cũng nên là chúng ta đa tạ con. Tìm viện trưởng vốn là trách nhiệm của chúng ta, vậy mà bây giờ lại liên lụy đến con."
Đối diện với lời xin lỗi của các vị trưởng lão, Vân Lạc Phong không nói thêm lời nào.
Cơ Cửu Thiên tìm được phiến không gian kia, ai nói trước được, đây không phải là cơ hội cho nàng?
"Khi nào không gian kia mở ra?" Giọng nói trầm thấp của Vân Tiêu chậm rãi vang lên bên tai các vị trưởng lão.
"Ba ngày, cho chúng ta ba ngày thời gian chuẩn bị."
"Được! Vậy ba ngày sau, ta cùng Phong nhi đến tìm các người."
Vân Tiêu duỗi tay ôm lấy eo Vân Lạc Phong, rồi xoay người rời khỏi trưởng lão viện.
"Chúng ta có cần trở về từ biệt không?"
"Không cần!" Vân Lạc Phong lắc đầu: "Lúc rời khỏi Đông Châu, ta đã nói cùng gia gia rồi, chỉ e là lần này lại phải rơi đi một khoảng thời gian, còn về Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn, ta đã đưa họ vào Linh Trận, cho nên không cần trở về."
Linh Trận chính là trận pháp tùy thân bên người nàng.
Do không tiện nhắc đến trận pháp trước mặt người khác, nên nàng đã tùy tiện đặt tên nó là Linh Trận.
Tu luyện trong Linh Trận, người Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn đột phá cực nhanh, Diệp Linh và Khinh Yên đều đã đạt cảnh giới Tôn Linh Giả. Khoảng cách tới Thánh Linh Giả cũng chỉ còn một bước ngắn.
"Trong trưởng lão viện không có phòng, nên Hư Không trưởng lão sai ta đưa hai người đến Tu Luyện Thất của chúng đệ tử."
Hồ Li gãi gãi cái ót, quay đầu nhìn Vân Tiêu và Vân Lạc Phong: "Các người thật sự muốn đến nơi đó?"
"Không đi không được!"
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, trong mắt khẽ xẹt qua một tia nguy hiểm.
Đúng thật là trong hoàn cảnh hiện nay, nàng không thể không đi.
Hồ Li cười khổ: "Ta biết ta không ngăn nổi các người, nhưng mà các người nhất định phải sống sót trở về!"
Cả đời này, Hồ Li hắn chưa từng bội phục ai.
Trừ nữ tử trước mặt.
Ngay cả việc năm năm trước bán mình cho Vân Lạc Phong, cũng là hắn cam tâm tình nguyện, vô oán vô hối.
"Yên tâm, ta còn tiếc mạng lắm, không ૮ɦếƭ được!"
Vân Lạc Phong chớp chớp mắt, trên mặt thoáng lộ vẻ lười nhác: "Ta mệt rồi! Ngươi đi trước đi!"
Hồ Li vốn định nói thêm gì đó, nhưng cũng hiểu Vân Tiêu và Vân Lạc Phong đúng là đã đi đường mệt mỏi, cho nên hắn nhìn hai người họ thêm một cái rồi xoay người đi về hướng trưởng lão viện.
___ ___
Lúc này, trong Tu Luyện Thất của học sinh bảng chữ Địa.
Âu Lan đột ngột đứng phắt dậy, sắc mặt âm trầm khó coi: "Ngươi nói hai tên tân sinh* kia quen Hồ Li trưởng lão?"
(*tân sinh: học sinh mới.)
Âu Lan không biết tên Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, nên mới dùng hai chữ tân sinh này thay thế.
"Âu Lan sư tỷ, là chính mắt muội nhìn thấy Hồ Li trưởng lão dẫn hai người bọn họ đến Tu Luyện Thất, hơn nữa, trước đó họ cũng có đến trưởng lão viện một chuyến, nếu muội đoán không lầm, bọn họ chắc hẳn là đến tìm Hồ Li trưởng lão."
Một nữ tử trẻ tuổi đứng trước mặt Âu Lan, trên mặt toàn là vẻ nịnh nọt: "Theo muội thấy, Âu Lan sư tỷ mặt nào cũng hơn hẳn nữ tử kia, ca ca của tỷ còn là thiên tài bảng chữ Thiên, cũng chẳng kém Hồ Li bao nhiêu. Chờ thêm hai năm nữa, ca ca tỷ chắc chắn cũng tiến vào hàng trưởng lão. Lúc đó, địa vị khẳng định là siêu việt hơn Hồ Li."
Âu Lan trầm tư: "Thực lực ca ca ta rất mạnh, tiền đồ vô lượng, nhưng dù thế nào thì Hồ Li cũng là trưởng lão của học viện, ta không thể không nể mặt hắn."
"Sư tỷ, muội có một cách...." Nữ tử kia chớp mắt: "Nếu nữ tử kia có quan hệ với Hồ Li trưởng lão, vậy thì chúng ta cứ tung tin đồn, nói nữ tử kia chính là người mà Hồ Li kim ốc tàng kiều trong học viện, ả ta thừa dịp vị hôn phu của mình vắng mặt nên cấu kết với Hồ Li, hai người bọn họ đã có quan hệ thân mật về da thịt, đến lúc đó, chẳng những có thể làm nam nhân kia hoài nghi thê tử của hắn, mà còn có thể khiến Hồ Li thân bại danh liệt."
Hai mắt Âu Lan chợt sáng lên, ngay từ đầu ả ta đã muốn dùng quyền thế áp người, ai ngờ hai tên tân sinh kia lại quen Hồ Li trưởng lão, cho nên ả mới đành dùng biện pháp khác.
"Hồ Li không phải loại người dễ bị hãm hại, lỡ như bị tra ra..."
"Âu Lan sư tỷ, chuyện này hoàn toàn có thể đổ lên đầu ả kỷ nữ Trương Hạ kia, dù có bị điều tra thì cũng không liên quan đến chúng ta."
"Tốt!" Hai mắt Âu Lan lóe sáng, im lặng nở nụ cười: "Hạ Linh, chuyện này giao cho muội đi làm, nếu thành công, ta nhất định sẽ nói vài lời tốt về muội trước mặt ca ca ta, nói không chứng có thể làm huynh ấy yêu muội."
Hai mắt nữ tử tên gọi Hạ Linh kia lập tức sáng lên, vẻ mặt lại tràn ngập thẹn thùng: "Âu Lan sư tỷ, chuyện này, muội nhất định giúp tỷ làm thật thỏa đáng."
Nói xong, Hạ Linh liền cáo từ Âu Lan rồi lui ra.
Âu Lan nhìn theo bóng lưng Hạ Linh, khóe miệng gợi lên nụ cười chế giễu, mặt đầy khinh thường.
"Ngu xuẩn, cũng không nhìn xem bản thân có tài đức gì, lại vọng tưởng muốn làm tẩu tẩu ta? Trên đời này, chỉ có nữ nhân cường đại nhất mới xứng với ca ca ta!"
"Âu Lan sư tỷ!"
Một người thanh niên đứng trong phòng từ nãy giờ vẫn không lên tiếng, lúc này không thể nhịn được nữa mà mở miệng hỏi: "Tỷ không muốn giúp Hạ Linh, vì sao còn mở miệng hứa với nàng ta?"
"Ta chỉ muốn lợi dụng ả làm việc cho ta mà thôi!" Âu Lan nằm xuống ghế quý phi: "Chỉ bằng vào ả mà cũng dám si tâm vọng tưởng! Hiện giờ ca ca ta tốt xấu gì cũng là đệ tử bảng chữ Thiên, không phải người bình thường có thể xứng đôi."
"Vậy sư tỷ cảm thấy nhân vật thế nào mới xứng với Âu Phi sư huynh?"
Thanh niên kia hỏi câu này là có tâm tư riêng.
Âu Phi là tình lang trong mộng của vô số nữ tử Học Viện Tây Châu, muội muội nhà hắn cũng một lòng chung tình với Âu Phi.
Âu Phi chẳng những có tính tình ôn nhuận, còn có thiên phú cường đại, sau khi vào học viện, chỉ dùng bốn năm thời gian đã tiến vào bảng chữ Thiên, xếp hàng thứ ba.
Quan trọng nhất là, Âu Phi chính là người trẻ tuổi nhất của thiên tài bảng chữ Thiên.
Đương nhiên, vị thiên tài trẻ tuổi nhất này là xét theo bảng chữ Thiên của hiện giờ, hoàn toàn không thể so sánh với các thiên tài bảng chữ Thiên của năm năm trước.
Thiên tài bảng chữ Thiên năm năm trước có một Vân Lạc Phong, còn có một kẻ điên là Hồng Loan.
Nhưng bảng chữ Thiên năm năm thay đổi một lần, Vân Lạc Phong và Hồng Loan cũng đã rời học viện năm năm, bảng chữ Thiên của học viện hiện giờ là do mấy người Âu Phi làm chủ.
"Vân Lạc Phong, ngươi có biết không?" Âu Lan đột nhiên tràn đầy hứng thú: "Chính là nữ nhân năm năm trước đã từng làm chấn động toàn bộ học viện, ta cảm thấy chỉ có thiên tài như vậy mới xứng với ca ca ta!"
Vân Lạc Phong?
Thiếu niên kia kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
Hắn không hề xa lạ với cái tên này.
Phải nói, trên dưới Học Viện Tây Châu, thậm chí toàn bộ Thất Châu Đại Lục, không ai không biết cái tên này.
Điều khiến thiếu niên kia không ngờ chính là, miệng của Âu Lan lại lớn đến vậy, cho rằng chỉ có Vân Lạc Phong mới xứng với ca ca ả ta.
Nói thật, dù thiên phú Âu Phi không tồi, nhưng cũng chỉ xét ở Tây Châu mà thôi, còn Vân Lạc Phong hiện giờ đã là cường giả Thánh Linh Giả cao giai.
Âu Phi ngay cả tư cách xách hài cho Vân Lạc Phong cũng không xứng!
Tất nhiên, lời này, thiếu niên kia không dám nói ra. Hắn không dám đắc tội với Âu Lan, đặc biệt là trong lòng Âu Lan luôn cho rằng ca ca ả chính là nam nhân ưu tú nhất trên đời.
Vì thế ả mới nói ra lời khoa trương cuồng vọng một cách hiển nhiên như thế.
"Âu Lan sư tỷ, Vân Lạc Phong.... Vân Lạc Phong đã thành thân rồi!"
Ý nói, muốn Vân Lạc Phong làm tẩu tử của ngươi, sợ là không được.
Âu Lan bĩu môi: "Không phải vẫn còn châu chủ Đông Châu, Hồng Loan đó sao? Năm đó, người này cũng là học sinh Học Viện Tây Châu, hạ thấp yêu cầu một chút, ta cảm thấy người này cũng rất thích hợp làm tẩu tử ta."
Sắc mặt thiếu niên kia gần như đã biến thành màu gan lợn.
Ả ta xác định ca ca ả thật sự xứng với Hồng Loan?
Luận thân phận, Hồng Loan là đại tiểu thư phủ Đông Châu, cũng tức là châu chủ tương lai, còn Âu Phi chỉ là một đệ tử thế gia mà thôi.
Luận địa vị học viện, năm năm trước Hồng Loan là đệ nhất bảng chữ Thiên, Âu Phi chỉ xếp hạng ba mà thôi.
Luận thực lực, Hồng Loan trẻ tuổi hơn Âu Phi, nhưng thực lực lại mạnh hơn Âu Phi rất nhiều.
Âu Lan ả rốt cuộc dựa vào đâu mà cảm thấy Âu Phi có tư cách sánh đôi với đại tiểu thư phủ Đông Châu chứ?
Hơn nữa, thái độ kia của Âu Lan, dường như còn cảm thấy bản thân đã thiệt thòi....
"Qua một thời gian ngắn nữa, ta định sẽ cùng ca ca đến Đông Châu du ngoạn, lúc đó, ta muốn đi nhìn vị đại tiểu thư phủ Đông Châu kia một chút. Hồng Loan kia nhìn thấy ca ca ta tuấn tú khí phách như vậy, nhất định sẽ yêu huynh ấy ngay."
Khóe miệng thiếu niên kia co giật.
Hắn cảm thấy bản thân nên giữ khoảng cách với đôi huynh muội nhà này một chút thì tốt hơn, để tránh thời điểm bọn họ tự tìm đường ૮ɦếƭ lại kéo hắn theo. (*Sa: thông minh lắm em zai!!!)
Vừa có ý nghĩ này, thiếu niên kia lập tức ra vẻ bình tĩnh, nói: "Đệ ở nơi này xin chúc Âu Lan sư tỷ mã đáo thành công, đệ chợt nhớ có chút chuyện cần làm, xin phép cáo lui trước."
Dứt lời, hắn liền vội vã rời đi. Hắn nhất định phải về cảnh cáo muội muội nhà mình, không được bám theo Âu Phi nữa.