Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 352

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Bây giờ nàng mới để ý, Quân gia giăng đèn kết hoa, trên cửa dán hỉ tự, nhìn là biết đang tổ chức hôn lễ.
Không cần phải nói, buổi hôn lễ này chính là của Vân Tiêu và Vân Lạc Phong.
Tưởng tượng đến dáng người nam nhân hoàn mĩ như thế phải cưới nữ nhân khác, Tần lạc hận đến nghiến răng, nhưng nàng sợ Vân Lạc Phong sẽ vạch trần gương mặt thật của mình trước mặt Bạch Túc, lúc này mới
thúc giục Bạch Túc nhanh rời đi.
Diệp Cảnh Thần hoàn toàn nổi giận.
Nhi tử của mình bội tình bạc nghĩa?
“Vân Tiêu, ngươi ra đây cho ta!” giờ đây Diệp Cảnh Thần đã mất đi vẻ ôn nhuận như ngọc, lập tức gầm lên một tiếng.
Cũng không biết người hắn cần phẫn nộ là Tần Lạc hay Vân Tiêu.
Trong đại sảnh của Quân gia, nhiều người hết nhìn đông rồi nhìn tây nhưng lại chưa rời đi, hiện tại nghe được thanh âm giận dữ của Diệp Cảnh Thần, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì đều là vội vàng chạy ra
ngoài.
Tần Lạc càng thêm luống cuống, nàng gắt gao túm chặt tay của Bạch Túc, có chút không tự tin nói: “Phu quân, thật sự là ta không biết hôm nay Quỷ Đế cưới vợ, nên hiện tại chúng ta vẫn là đi thôi, ta……”
“Lạc nhi không cần sợ, hắn bội tình bạc nghĩa là khuyết điểm của hắn, còn ta sẽ không bao giờ bỏ ngươi.”
Bạch Túc an ủi Tần Lạc, rồi chuyển con ngươi tà mị hướng về phía sân.
Đôi chân Tần Lạc thiếu chút nữa không thể đứng thẳng, đôi môi trở nên trắng bệch.
Nhưng sau khi nàng chỉ thấy một thân màu đỏ của tân lang là Vân Tiêu ở ngoài, thì đôi mắt lập tức sáng lên.
Không có Vân Lạc Phong!
Thật quá tốt, chỉ cần không có Vân Lạc Phong thì sẽ không bị Bạch Túc phát hiện.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Đám người Quân Lâm Thiên cũng vội vàng bước ra, sắc mặt cũng không được tốt.
Diệp Cảnh Thần nhìn thấy trong đám người không có Vân Lạc Phong thì trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Dù sao hôm nay cũng là đại hôn của hai đứa, Diệp Cảnh Thần không muốn phá hư tâm tình của Vân Lạc Phong, miễn cho nàng phải nhọc lòng.
“Nàng không tiện ra.”
Vân Tiêu tự nhiên biết suy nghĩ của Diệp Cảnh Thần, liền thấp giọng nói.
Thực tế là hắn không muốn để Bạch Túc nhìn thấy Vân Lạc Phong, đặc biệt là ở ngày đại hôn của hai người.
“Tiêu nhi,” săc mặt Diệp Cảnh Thần thay đổi chút nhưng vẫn như cũ tức giận hỏi, “Vị cô nương này là như thế nào? Nàng nói trước kia ngươi đối nàng cứ dây dưa không dứt, lại bội tình bạc nghĩa.... Không ngờ ngươi
lại làm việc không bằng cầm thú như thế?”
Vân Tiêu quét mắt nhìn Tần Lạc, môi mỏng hơi động: “Ta biết nàng.”
Sau khi nghe được lời này, toàn bộ khách khứa đều thổn thức.
Trước kia bọn họ đều cho rằng Quỷ Đế đối với tình cảm luôn nghiêm túc, nhưng hiện tại.... ....
Đầu tiên là dây dưa không dứt với người ta, sau đó lại không quý trọng mà bội tình bạc nghĩa.
Còn Vân Lạc Phong…… thì ra lại là đoạt phu quân của người khác.
“Ngươi định làm gì?” Hồng Loan thoáng nhìn sắc mặt xanh mét của Nam Cung Vân Dật ở bên cạnh, trầm giọng nói, “Đừng ở hôn lễ của Phong Nhi mà làm loạn!”
Nam Cung Vân Dật trừng mắt nhìn Hồng Loan: “Hôm nay là ngày đại hôn của Vân Lạc Phong, những người này thế nhưng lại muốn làm loạn. Ta phải đi tìm bọn chúng để tính sổ!”
Bất kể là Nam Cung Vân Dật hay Hồng Loan, hai người đều là tin tưởng Vân Tiêu.
Không phải bọn họ hiểu Vân Tiêu mà là bọn họ tin ánh mắt của Vân Lạc Phong.
Nam nhân có thể được Vân Lạc Phong nhìn trúng, sao có thể sẽ kém cỏi!
Hồng Loan kéo tay của Nam Cung Vân Dật lại: “Nếu Vân Tiêu đã không để Phong Nhi ra, liền chứng minh hắn có biện pháp giải quyết, ngươi cứ đứng yên mà chờ diễn biến đi.”
So với đám người Hồng Loan tín nhiệm Vân Tiêu thì những người không rõ chuyện tình đều tỏ ra khinh thường Vân Tiêu, chỉ là ngại Quân gia nên bọn họ không dám nói ra.
Nam Cung Vân Dật phải hít sâu một hơi mới đè lại nội tâm xúc động muốn đánh người.
Kiếp trước, hắn không thể bảo vệ tốt cho Vân Lạc Phong, càng không thể đứng che mưa chắn gió cho nàng.
Còn kiếp này, dù nàng đã có người bảo hộ chu toàn, nhưng hắn vẫn quyết không cho phép bất cứ kẻ nào phá hư hạnh phúc của nàng!
“Xác thật là ta có biết nàng……”
Dưới ánh mắt chờ đợi của đám người, Vân Tiêu lại lần nữa chậm rãi mở miệng.
“Chẳng qua sự thật là nàng muốn dùng một loại bí thuật để Ϧóþ méo ký ức của ta, làm cho ta đem nàng trở thành Phong Nhi, ai ngờ tinh thần lực của ta lại mạnh hơn của nàng vì vậy nàng không thể thực hiện
được.”
Thanh âm của Vân Tiêu nhẹ nhàng nhưng mười phần lãnh khốc.
“Đáng tiếc……”
Tầm mắt Vân Tiêu nhìn về phía Bạch Túc, hàm nghĩa trong mắt lại quá rõ ràng.
Lời nói của Vân Tiêu có nghĩa là Tần Lạc có âm mưu muốn giả mạo Vân Lạc Phong nhưng lại thất bại! Cũng liền chứng minh nam tử trước mắt cũng là người ái mộ Vân Lạc Phong, cũng bị nữ nhân này lừa gạt!
“Ngươi đừng có nói bậy!”
Tần Lạc lạnh lùng nhìn Vân Tiêu: “Vì ngươi bội tình bạc nghĩa với ta nhưng sau đó lại hối hận, cho nên mới muốn phá hư hạnh phúc của ta cùng phu quân. Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng mong thực hiện được, ta
sẽ không bao giờ thích loại người luôn dây dưa không dứt như ngươi.”
Nếu Vân Lạc Phong đã không ra cũng liền chứng minh sẽ không xuất hiện, vì vậy nàng mới có thể nói ra những lời này.
Nhưng Tần Lạc lại không biết, Vân Tiêu không để Vân Lạc Phong ra ngoài, một là không muốn để Vân Lạc Phong trong ngày đại hôn vì những việc này mà mất hứng nên chỉ một mình hắn ra giải quyết, thứ hai đó
là……
Vì hôm nay Vân Lạc Phong quá đẹp, hắn không muốn để Bạch Túc nhìn thấy vẻ đẹp của nàng.
Đúng thế, hắn chính là một nam nhân keo kiệt như vậy.
Mặc dù đối Trầm Ngọc Khanh hay Cơ Cửu Thiên, hắn đều luôn luôn cảnh giác nhưng bọn họ đồng dạng cũng coi như bằng hữu, chỉ vì những người này đều giúp đỡ cho Vân Lạc Phong rất nhiều.
So sánh mà nói sự tồn tại của Mặc Thiên Thành và Bạch Túc, đều làm cho hắn không thoải mái, vì thế tại sao phải để cho bọn họ nhìn thấy vẻ mỹ lệ của thê tử mình chứ!
“Chuyện này rốt cuộc sao lại thế này?”
Bạch Túc nhíu mày, thanh âm lạnh xuống.
Đối với Cẩm Dục do vì yêu hắn mà đố kị hãm hại Vân Lạc Phong……
Nhưng dựa vào sự si tình của Quỷ Đế đối với Vân Lạc Phong, thật sự sẽ bội tình bạc nghĩa sao!
Nói thật, Bạch Túc cũng không tin.
Cho là Vân Lạc Phong vứt bỏ Vân Tiêu, thì Vân Tiêu cũng tuyệt đối không bao giờ dứt bỏ nàng!
“Phu quân, ngươi đừng nghe những người này nói nhăng nói cuội, bọn họ đều là vì ghen ghét ngươi nên mới nói vậy, chúng ta đi, không cần phải để ý những người này.”
Tần Lạc ngăn lại nội tâm khủng hoảng, kéo lấy tay Bạch Túc muốn đi ra ngoài.
Vốn dĩ mọi người là đầy mặt miệt thị cùng khinh thường, nhưng vừa nghe lời này của Vân Tiêu thì lập tức hiểu ra, bắt đầu chuyển ánh mắt về phía Tần lạc cùng Bạch Túc tràn ngập khinh bỉ.
Đến cả những người thân cùng bằng hữu của Vân Lạc Phong cũng đều sợ ngây người.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người chạy đến trước cửa nhà người khác để giả mạo người ta còn cảm thấy hợp lý như thế, hôm nay thật sự là bọn họ được cập nhật thêm kiến thức.
“Vân Tiêu……”
Bỗng nhiên, một đạo thanh âm từ bên trong cánh cửa truyền đến, tà khí lạnh lẽo, lại làm thân mình Bạch Túc cứng đờ.
“Tại sao nàng lại ra ngoài?” Vân Tiêu quay đầu nhìn về phía nữ tử tuyệt sắc đang đi ra từ bên trong viện, “Kỳ thật, những việc này ta có thể giải quyết……”
So với một thân bạch y thì hiện giờ trên người Vân Lạc Phong đổi thành màu đỏ của hỉ phục, nàng đẹp đến làm người quên cả hô hấp.
Từ trước đến giờ nàng không trang điểm đã thấy nàng tuyệt sắc rồi, hôm nay nàng lại tô thêm son phấn càng làm nàng thêm đẹp hơn.
Gọi nàng là đệ nhất mỹ nhân của Thất Châu Đại Lục cũng không quá đáng.
Vân Tiêu cảm nhận được âm thanh hít khí lạnh xung quanh, thì nhăn mày, ánh mắt lãnh khốc quét xung quanh.
Nhận được ánh mắt đầy sát khí đó, không ít người sợ hãi thu hồi tầm mắt.
“Vân Tiêu, ta biết chàng có thể giải quyết chuyện này, nhưng nếu…… Ta đã bị người ta giả mạo, còn bôi đen thanh danh, thì sao ta có thể đứng im chứ?” Vân Lạc Phong cười nhạt, ánh mắt đen nhánh nhìn Bạch Túc,
“Bạch Túc, thật sự là không nghĩ tới ta lại gặp ngươi trong tình huống này.”
Sắc mặt Bạch Túc trở nên cứng đờ.
Giờ khắc này, trong đầu hắn tựa như có thứ gì đang vỡ vụn, giống như pha lê bị phá thành mảnh nhỏ.
“Vân…… Lạc Phong……”
Vô số đoạn ký ức ngắn ngủi hiện ra bên trong đầu của Bạch Túc, ban đầu là một khuôn mặt mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng ở trước mắt.
“Chủ tử……”
Cẩm Dục gian nan từ trên mặt đất bò lên, ánh mắt lo lắng nhìn Bạch Túc.
Thân mình Bạch Túc lay động, bước đi cũng không xong, một đôi con ngươi tà khí tràn đầy lửa giận.
“Ngươi dám lừa gạt ta?”
Hắn chuyển hướng về phía Tần lạc, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Điểm yếu của bí thuật đó là khi gặp được người bị giả mạo sẽ lập tức tự giải trừ, vì vậy khi Vân Lạc Phong xuất hiện thì tất cả ký ức của Bạch Túc đều trở về.
Cũng chứng minh được sự thật của câu chuyện!
Buồn cười chính là, thị nữ đi bên cạnh lâu như vậy hắn lại không tin ngược lại hắn lại đi tin nữ nhân này!
“Ta muốn Gi*t ngươi!”
Thừa dịp Tần Lạc còn chưa phục hồi tinh thần, Bạch Túc liền công kích về phía nàng, lửa giận phẫn nộ ở đáy mắt mãnh liệt phảng phất như có thể đốt cháy cả thế gian.
Tần Lạc tính kế hắn cũng không tính là gì……
Nhưng tưởng tượng đến mấy ngày nay hắn cùng Tần Lạc ở trên giường, trong lòng hắn liền có cảm giác buồn nôn, cái loại cảm giác so với nuốt ruồi bọ còn ghê gớm hơn.
“Hừ!”
Tần Lạc dần dần xoay người, nàng thoáng nhìn công kích của Bạch Túc liền hừ lạnh một tiếng, thân mình tầng tầng lớp lớp lui về phía sau.
“Bạch Túc, uổng công ta thích ngươi như thế, hơn nữa còn đem chính mình giao cho ngươi, nhưng hiện tại ngươi còn muốn Gi*t ta? Ta đây sao lại có thể để ngươi mong muốn!”
Chỉ là một người nam nhân mà thôi, dù nàng có thích cũng quyết không cho phép hắn ở trên đầu mình mà làm càn.
Nếu không phải do thực lực của nàng bị phong bế, thì tất cả mọi người ở đây đều bị cho hóa thành tro rồi……
Oanh!
Bạch Túc công kích chiêu sau so với chiêu trước càng mãnh liệt, Tần Lạc né tránh cũng là mười phần cố hết sức, nàng cắn môi, mặt không biểu tình nói: “Bạch Túc, ngươi đối với ta nhẫn tâm như thế thì đừng trách ta
không niệm tình cũ……”
Trong khi Tần Lạc nói lời này thì cũng lắc mình một cái, lại lần nữa tránh thoát công kích của Bạch Túc.
Trong tay nàng lập tức móc ra một lá bùa màu vàng, từ đầu ngón tay bức ra một giọt máu rơi xuống lá bùa, đôi môi đỏ bừng lẩm nhẫm bùa chú.
Ngay sau đó, phịch một tiếng, lá bùa lập tức nổ mạnh.
“Là Phong Ấn Bùa Chỉ!” kiến thức của Quân Lâm Thiên so với những người khác thì rộng rãi hơn, thời điểm nhìn thấy lá bùa này hắn bất giác kinh ngạc ra tiếng, “Không ngờ trong tay của nữ nhân này lại có Phong Ấn
Bùa Chỉ trong truyền thuyết?”
“Phong Ấn Bùa Chỉ?” Vân Lạc Phong nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Quân Lâm Thiên.
“Nghe nói Phong Ấn Bùa Chỉ là phong ấn linh thú cực kỳ cường đại, bất quá ta cũng chỉ là nghe nói qua loại đồ vật này nhưng chưa gặp, không nghĩ tới lại nhìn thấy ở chỗ này.”
Cùng lúc với lời nói của Quân Lâm Thiên thì trước mặt Tần Lạc xuất hiện một bóng dáng khổng lồ.
Đó là một con Huyết Ngưu khổng lồ, trên đầu là cặp sừng với hai tròng mắt đỏ bừng, khuôn mặt dữ tợn, bốn chân không ngừng cọ xát trên mặt đất.
Sắc mặt Tần Lạc tái nhợt, thân thể lay động vài cái, cuối cùng vẫn kiên trì đứng lên.
“Luyện Ngục Huyết Ngưu, hãy Gi*t hết tất cả người ở đây một người cũng không tha!” Nàng hất cằm, dù sắc mặt tái nhợt vẫn lộ vẻ cao ngạo như cũ.
Thật sự Tần lạc cũng không mấy dễ chịu.
Mỗi khi giải trừ phong ấn chắc chắn sẽ nhận lại hậu quả! Hậu quả đó là, Phong Ấn Bùa Chỉ bên trong linh thú sẽ hấp thụ nửa linh hồn của nàng để giải trừ phong ấn!
Chỉ là……
Bởi vì dùng linh hồn của chính mình trợ giúp phá phong ấn, vì thế từ nay về sau Luyện Ngục Huyết Ngưu nhất định sẽ xem nàng là sinh mạng duy nhất.
Sở dĩ lúc trước ở tàng Thần Sơn nàng chưa từng lấy Phong Ấn Bùa Chỉ ra, đó là bởi vì nàng đã đem nó dấu đi không mang theo trên người, nếu không ngày đó những người này sao có thể rời khỏi Táng Thần Sơn dễ
dàng như vậy.
“Gừ!”
Huyết Ngưu rống giận một tiếng, liền phóng về hướng Vân Tiêu và Vân Lạc Phong.
“Huyết Ngưu, trước tiên hãy Gi*t ૮ɦếƭ tiện nhân Vân Lạc Phong này!” Tần Lạc thấy Huyết Ngưu tấn công Vân Tiêu, liền vội vàng hô to một tiếng, “Còn Quỷ Đế, ngàn vạn lần không được đả thương hắn, vì ta còn phải
mang hắn về Táng Thần Sơn, nhiều năm ở đó ta đã quá cô đơn rồi.”
Hàm ý là đem Vân Tiêu về Táng Thần Sơn để nàng không còn cô đơn nữa.
Quả nhiên Huyết Ngưu nghe theo Tần Lạc, liền xoay người nhằm về phía Vân Lạc Phong, hai cái sừng đỏ bừng giống như lửa, sắc bén vô cùng.
“Cẩn thận.”
Vân Tiêu giơ tay đem Vân Lạc Phong bảo hộ ở trong lòng иgự¢, thân mình né sang một bên liền tránh thoát công kích của Huyết Ngưu, khẽ cau mày nhìn Huyết Ngưu đấu đá lung tung.
Huyết Ngưu nhìn thấy nhân loại này thế nhưng có thể tránh thoát được sự tấn công của mình liền trở nên giận dữ, bốn chân lại cọ xát vài cái trên mặt đất, lần nữa xoay người phóng nhanh hướng về Vân Lạc Phong.
“Tất cả mọi người cùng nhau xông lên Gi*t ૮ɦếƭ con Huyết Ngưu đần này!”
Quân Lâm Thiên giận dữ rút kiếm, những người khác cũng lấy νũ кнí ra cùng nhau chiến đấu với Huyết Ngưu.
Bọn họ cũng không lơ là câu nói của Tần Lạc……
Lời của nàng chính là Gi*t hết tất cả mọi người ở đây!
“Gừ!”
Hai mắt Huyết Ngưu càng thêm đỏ bừng, giống như trâu điên xông lên tấn công mọi người.
“Đáng ૮ɦếƭ, phải mau chóng giải quyết trận này, nếu không để Tần gia biết lá bùa ở trên tay ta……” trong mắt Tần Lạc xuất hiện tia nôn nóng.
Đúng vậy, lá bùa này là nàng trộm được!
Tuy rằng nàng chỉ là chi thứ của Tần Gia, nhưng có thiên phú trác tuyệt nên đã kết giao được với tiểu thư của dòng chính, liền nhân cơ hội trộm lá bùa trên người nàng.
Cũng may nàng ấy niệm tình cũ, hơn nữa mình cũng không thừa nhận là chính mình ăn cắp, nên mới giữ được một mạng, hơn nữa nàng ấy còn phong ấn lực lượng của nàng, ném nàng đến nơi chim không thèm đậu
kia.
Hiện tại, nàng cũng chỉ là mạo hiểm lấy lá bùa ra, tính toán sau khi kết thúc xong trận chiến này Tần gia mới phát hiện……
Ngay cả nàng có thể rời khỏi Táng Thần Sơn, cũng là vận dụng phương pháp phân thân, kỳ thật bản thân vẫn còn giấu ở trong Táng Thần Sơn.
Đương nhiên, sử dụng phương pháp này nhận hậu quả cũng rất lớn, phỏng chừng trong một đoạn thời gian ngắn là không thể phục hồi được……
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tần Lạc chợt lóe, ánh mắt lạnh băng chuyển hướng về phía Vân Lạc Phong được Vân Tiêu hộ ở phía sau, khóe môi gợi lên tươi cười lạnh băng.
“Ta chỉ cần Gi*t ngươi là đủ rồi, những người khác sau này có thể ở chậm rãi tính sổ……”
Bá!
Lúc mọi người đang đánh nhau với Huyết Ngưu, thì thân thể của Tần Lạc hóa thành một thanh kiếm, bay nhanh về Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong ngẩng đầu thoáng nhìn thấy Tần Lạc đang bay về phía mình, khuôn mặt tuyệt mỹ liền giơ lên một nụ cười.
Nếu nàng chưa đột phá thì có lẽ không thể đối mặt với Tần Lạc, nhưng hôm nay nàng có trăm phần trăm nắm chắc có thể chiến thắng nàng ta.
Nhưng lúc nàng đang muốn ứng chiến với Tần Lạc thì một đạo bóng dáng lấy tốc độ tia chớp xuất hiện ở trước mắt nàng, thay nàng chặn lại công kích trí mạng.
Phụt!
Bàn tay Tần Lạc giống như một lưỡi kiếm sắc bén xuyên thấu иgự¢ của người trước mặt.
Máu tươi giống như đóa hoa hồng yêu mị nở rộ trước иgự¢, dần dần nhiễm hồng khắp xiêm y.
Vân Lạc Phong kinh ngạc nhìn nữ tử tuyệt mỹ đang chắn ở trước người mình, nàng chưa từng nghĩ nàng ấy sẽ có lúc bảo vệ mình.
Phanh!
Thân mình Cẩm Dục ngã thật mạnh trên mặt đất, miệng nàng không ngừng phun ra máu tươi, dung nhan tuyệt mỹ sớm đã bị máu tươi bao trùm.
“Vân cô nương, ngươi là người mà chủ tử muốn bảo vệ, còn ta thân là thuộc hạ của chủ tử, theo lý mà nói thì ta cũng tính là phải bảo vệ ngươi.”
Thanh âm của nàng yếu ớt nhưng đôi mắt lại vô cùng kiên định.
“Những năm gần đây, chủ tử đều gây nhiều phiền toái cho ngươi nhưng mục đích chỉ là muốn gây sự chú ý của ngươi……vì vậy hắn chưa bao giờ muốn gây thương tổn cho ngươi, người mà hắn muốn đả thưởng từ
trước đến nay đều là Vân Tiêu.”
“Hắn hận người, ta không màng tánh mạng thay thế hắn Gi*t người, hắn muốn bảo vệ người, ta đây có dốc hết sức lực cũng muốn thay hắn bảo vệ.”
“Đây……chính là sứ mệnh cả đời của ta.”
Những lời này tựa như nàng đã dùng hết lực lượng của mình để nói, sau đó mí mắt nàng run lên rồi chậm rãi khép lại.
Trong khắc nàng nhắm mắt, trong đầu nàng hiện ra một màn……
Trong biển lửa, khi nàng bất lực ghé vào bên cạnh thân thể của cha mẹ thì một bàn tay trắng nõn mãnh khảnh đưa tới trước mặt nàng……
Một thanh âm tà mị vang ở bên tai.
“Đi theo ta, ta hứa cho ngươi một tương lai tươi sáng, mà ngươi chỉ cần bán sinh mạng của ngươi cho ta.”
……
“Mạng của ta là của chủ tử, hiện tại cũng coi như là trả lại cho ngài ấy……”
Một câu cuối cùng này là Cẩm Dục nói với Bạch Túc, chỉ là nàng chưa nói hết câu thì mí mắt đã hoàn toàn đóng lại, cánh tay rơi trên mặt đất, máu tươi bao trùm thân thể nàng.
“Đồ tiện nhân đáng ૮ɦếƭ dám ngăn cản ta, được lắm, ngươi sẽ là người đầu tiên bị ta nghiền thành tro bụi!”
Sắc mặt Tần Lạc liền trở nên dữ tợn, giơ tay đánh ra một ngọn lửa sắp sửa bao trùm thân thể Cẩm Dục.
Đúng lúc này, tay nàng bị một cánh tay mạnh mẽ hung hăng bắt được, ngọn lửa trên tay Tần Lạc liền bị dập tắt.
“Ngươi muốn Gi*t ta sao?”
Nữ tử nhẹ nâng khóe môi, thanh âm lạnh nhạt đầy sát khí: “Chỉ sợ là bản thân ngươi đều không có cơ hội này, huống chi hiện tại chỉ là một phân thân?”
Đáy mắt Tần Lạc đầy hoảng hốt, tại sao nữ nhân này lại phát hiện ra chính mình chỉ là một phân thân?
“Oanh!”
Sát khí trên người Vân Lạc Phong kích động, tóc đen cùng một thân hỉ phục đỏ rực nhảy múa trong gió, phong hoa tuyệt đại.
……
Bạch Túc đứng phía xa nhìn Cẩm Dục nằm trong vũng máu, tròng mắt hắn dần dần co lại, hai bàn tay nắm chặt, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên vô cảm.
“Vân Lạc Phong……” Bạch Túc ngẩng đầu, ánh mắt lẳng lặng nhìn Vân Lạc Phong đứng trước mặt Tần Lạc, “Cả đời này, ngươi và Quỷ Đế là đối thủ khó nhằn nhất mà ta gặp được, ta bày ra trăm phương nghìn kế để
bắt ngươi không chỉ bởi vì năng lực của ngươi có thể trợ giúp ta, mà cả vì…… ngươi là nữ nhân cường đại nhất mà ta từng gặp.”
Giống như mỹ nhâи áι mộ anh hùng, nam nhân cũng vậy, đối với nữ nhân cường đại thì tự nhiên sinh ra hảo cảm, nhưng cũng chỉ là hảo cảm mà thôi.
“Nếu có kiếp sau…… Ta hy vọng có thể trở thành bằng hữu của ngươi, hoặc là đối thủ tâm linh tương thông cũng không tồi,” Bạch Túc cười, “Tần Lạc làm ta bị thương quá nhiều, lừa gạt ta, còn……Gi*t Cẩm Dục, cho nên, nàng là địch nhân của ta, ta biết đây chỉ là phân thân của nàng thôi, nhưng nếu phân thân bị hủy diệt thì bản thân nàng cũng sẽ chịu thương tích nặng nề!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc