Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 350

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Vân Lạc Phong dừng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía Hư Không: “Sư phụ còn có chuyện gì sao?”
“Cái này……” Hư Không một bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi, hắn vốn định nói, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, nói, “Ta chỉ là muốn hỏi một chút, khi nào con có thời gian thì đi một chuyến đến Tây Linh Học Viện,
các sư phụ đều rất nhớ ngươi.”
“Vâng, chờ sau khi thành thân con sẽ đi vấn an các vị sư phụ.”
Xác thật, nàng đã rời khỏi Tây Linh Học Viện được năm năm, cũng nên trở về vấn an một chút.
Hư Không khẽ gật đầu: “Tây Linh Học Viện còn có chút chuyện cần xử lí, chỉ sợ vào ngày thành thân ta không thể tới được, nhưng lễ vật thì bọn ta nhất định sẽ đưa tới.”
Ngay cả hôm nay hắn cũng là dành chút thời gian lại đây, còn những người khác phải ở lại Tây Linh Học Viện.
Trong mắt Vân Lạc Phong xuất hiện một chút nghi hoặc, cảm thấy Hư Không có chuyện lén gạt nàng, chỉ là nàng lại không phải là cái loại hay tìm tòi chuyện của người khác, nếu đối phương đã không muốn nói, thì
nàng cũng sẽ không dò hỏi.
“Sư phụ, một ngày làm sư phụ thì cả đời cũng là sư phụ, nếu Tây Linh Học Viện có yêu cầu, bất kể ngàn dặm ở bên ngoài, ta cũng nhất định sẽ chạy đến.”
Mặc dù nàng không có nói rõ, nhưng cũng đã biểu đạt ý tứ của chính mình rất là rõ ràng.
Nếu Tây Linh Học Viện có yêu cầu thì nàng nhất định sẽ đến giúp đỡ.
Hư Không bất đắc dĩ cười, nha đầu này vĩnh viễn đều là như thế, chính mình vừa rồi chỉ là chần chờ một chút liền đã bị nàng nhìn ra.
Chính là……
Nếu Vân Lạc Phong không tổ chức thành thân thì có lẽ hắn sẽ thỉnh cầu nàng giúp đỡ.
Nhưng hiện tại, sắp sửa đến ngày đại hôn của nha đầu này, mà việc này lại không thể sớm tối có thể giải quyết, cho nên sau khi hắn trầm tư thật lâu mới quyết định tạm thời không nói ra.
“Nha đầu, cũng không có chuyện gì quan trọng, chờ sau khi con thành thân, ta sẽ chờ con ở Tây Linh Học Viện,” Hư Không cười, “Hôm nay ta không thể ở lại lâu được.”
Sau khi nói xong lời này, Hư Không chấp tay hướng về Quân Lâm Thiên, rồi rời đi.
Quân Lâm Thiên biết Hư Không có chuyện khẩn cấp muốn xử lý, liền không ngăn hắn, ngược lại gọi Quân Huyễn đưa hắn ra ngoài thành.
“Vân Tiêu,” Vân Lạc Phong nhìn bóng dáng Hư Không rời đi, nhẹ nhàng nhíu mày, “Chàng nghĩ xem Tây Linh Học Viện có phải đang gặp khó khăn hay không?”
Vân Tiêu trầm ngâm nửa ngày: “Ta cũng không rõ ràng lắm, ta sẽ cho Phượng Tê đi theo, nếu là Tây Linh Học Viện thực sự có bất trắc, vậy thì để hắn tương trợ.”
“Như thế cũng được.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu.
Trên thực tế, nếu Tây Linh Học Viện thật sự gặp chuyện khẩn cấp nguy nan thì Hư Không khẳng định sẽ nói ra, nếu có thể kéo dài hai mươi ngày thì cũng chứng minh được, chuyện này nguy cơ đều không thể giải
quyết ngay bây giờ được……
……
Buổi sáng hôm sau.
Vân Lạc Phong mới vừa xuất hiện, liền thấy Mặc Thiên Thành với một khuôn mặt gian khổ đứng ở trước cửa phòng của nàng.
Sau khi trông thấy Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu dắt tay nhau mà ra, trong lòng hăn liền xuất hiện một cổ đố kỵ, nhưng hắn đều không nhìn Vân Tiêu, hai tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
“Ngươi thật sự muốn thành thân sao?”
“Đúng vậy.”
Đối với chuyện tình ngày đó lừa gạt Mặc Thiên Thành, trong lòng Vân Lạc Phong thật ra có chút hối hận, bất quá cũng không có áy náy.
Nếu Mặc Thiên Thành không từng vọng tưởng làm thương tổn Tuyệt Thiên, thì hắn làm sao có thể bị nhốt mấy ngàn năm?
Trong ảo cảnh kia, nếu hắn không có thương tổn đến Cơ Cửu Thiên, thì nàng cũng là sẽ không vì cứu Cơ Cửu Thiên mà lừa gạt hắn.
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận! Nàng thật sự không đồng tình nổi với Mặc Thiên Thành.
“Ngươi thế nhưng thật sự muốn thành thân!” trong mắt Mặc Thiên Thành chứa đầy nước mắt, gắt gao cắn môi, tựa như hạ quyết tâm, hai tròng mắt hung hăng nhìn chằm chằm Vân Tiêu, “Hiện tại nàng gả cho ngươi, ta sẽ không để bụng, chờ ta khôi phục thực lực, một ngày kia ta sẽ ςướק nàng về!”
Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Mặc Thiên Thành, cũng không có đem tiểu chính thái trước mặt này diễu võ dương oai đặt ở trong mắt.
“Ngươi không có cơ hội.”
Hắn sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội thương tổn đến nàng!
Mặc Thiên Thành hừ một tiếng, lại lần nữa nhìn về phía Vân Lạc Phong: “Ta mặc kệ ngươi là nam hay nữ, ta chỉ là thích Tuyệt Thiên mà thôi, ngàn năm trước ta có thể không màng thế tục mà quyến luyến hắn, ngàn
năm sau cũng vậy, ta sẽ không để bụng việc ngươi gả cho người khác!”
“Ta đã đợi ngươi ngàn năm ở bên trong ảo cảnh, chẳng sợ ngàn năm này ta vẫn luôn thuyết phục rằng ta hận ngươi, nhưng vẫn như cũ không thể che dấu được chính mình thích ngươi.”
“Vì thế ta không ngại tiếp tục chờ ngươi mấy năm, chờ ta khôi phục lại thực lực, nhất định ta sẽ đoạt ngươi trở về!”
Vân Lạc Phong nhìn Mặc Thiên Thành đứng trước mặt, bất giác thở dài.
“Ta thật sự không phải là Tuyệt Thiên, lúc trước ta chỉ là vì cứu Cơ Cửu Thiên mới có thể lừa gạt ngươi, nếu ngươi vẫn không tin, ngươi có thể đi hỏi Cơ Cửu Thiên.”
Mặc Thiên Thành lắc đầu, mặt đầy kiên định: “Ta không tin lời nói của ngươi, ta chỉ tin ngươi chính là Tuyệt Thiên!”
Gia hỏa này, thật là cố chấp đến ૮ɦếƭ.
“Nói thật cho ngươi biết, sở dĩ ta là người kế thừa năng lực của Tuyệt Thiên, bởi vì ta đã đáp ứng hắn một yêu cầu,” sắc mặt Vân Lạc Phong có vẻ bất đắc dĩ, “Đó là…… ta nhất định sẽ tìm được người mà hắn chuyển
thế! Hơn nữa, ta còn gặp qua linh hồn còn lại của Tuyệt Thiên! Linh hồn của hắn đã cứu ta một mạng!”
Giờ khắc này, trong đầu Vân Lạc Phong hiện ra một nam tử với dáng vẻ thư thái cao ngạo……một thân hồng y, phong hoa tuyệt đại, mỹ mạo khuynh thành, bễ nghễ thiên hạ.
Hắn giống như ma thần đi ra từ trong tranh, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng có thể hạ gục cường giả trong thiên hạ trong nháy mắt.
Cũng khó trách, Mặc Thiên Thành là nam nhân mà cũng muốn……
Nhưng nàng……
Vân Lạc Phong theo bản năng nhìn nam tử lãnh khốc ở bên cạnh, khóe môi hơi gợi lên một nụ cười.
So sánh với khí phách cuồng vọng nam nhân của Tuyệt Thiên, nàng lại càng thích Vân Tiêu lãnh khốc đáng yêu hơn.
Bước chân Mặc Thiên Thành lui về phía sau hai bước, hai mắt đẫm lệ ௱ôЛƓ lung nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong.
“Ngươi chỉ vì gả cho hắn cho nên lừa gạt ta sao?” Hắn chỉ nam nhân đứng ở bên cạnh Vân Lạc Phong, thanh âm run rẩy nói.
Vân Lạc Phong nhíu mày: “Cơ Cửu Thiên đang ở Tây Linh Học Viện, ngươi có thể đi hỏi hắn.”
Mặc Thiên Thành gắt gao nắm chặt nắm tay, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu một mảnh trắng bệch.
Trời mới biết thời điểm hắn biết được Vân Lạc Phong chính là Tuyệt Thiên, trong lòng hắn hưng phấn cùng kích động.
Đặc biệt là, hiện tại Tuyệt Thiên là nữ tử, hẳn là sẽ không lại vì cố kỵ mà cự tuyệt hắn……
Nhưng hôm nay, nữ tử ấy lại nói bản thân không phải là Tuyệt Thiên, lời nói này giống như một cây gậy lớn đánh ở trên đầu của hắn, làm trong óc nháy mắt trống rỗng.
“Ta đi! ta đi tìm Cơ Cửu Thiên! ta nhất định phải hỏi rõ ràng!”
Mặc Thiên Thành quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong, rồi xoay người chạy khỏi Quân gia.
Hiện tại chỉ có Cơ Cửu Thiên, mới có thể chứng minh thân phận chân chính của Vân Lạc Phong……
“Hắn đi rồi, chúng ta cũng không cần lo lắng có người tới phá hư hôn lễ.” Vân Lạc Phong quay đầu lại nhìn Vân Tiêu, nói, “Vân Tiêu, chàng có cảm thấy ta quá độc ác hay không?”
Nàng để Mặc Thiên Thành đi tìm Cơ Cửu Thiên, mục đích là ngày thành thân của hai người không có người tới phá hư!
“Hắn là ta tình địch.”
Vân Tiêu giơ tay đem Vân Lạc Phong kéo vào trong lòng иgự¢: “Vậy mà nàng còn hỏi ta là nàng có độc ác hay không! Hơn nữa, hắn cũng là tự làm tự chịu.”
Về Mặc Thiên Thành, trước kia Vân Lạc Phong đều đã nói với Vân Tiêu, bao gồm cả việc truyền thừa của Tuyệt Thiên. Đối với hành vi của Mặc Thiên Thành, Vân Tiêu chỉ là khinh thường.
“Yêu không được liền thương tổn đối phương, khó trách Tuyệt Thiên sẽ không tiếp nhận hắn. Huống chi Tuyệt Thiên đã lưu tình, cũng chỉ nhốt hắn ngàn năm.”
Trong mắt Vân Lạc Phong xẹt qua một đạo đùa giỡn, cười như không cười hỏi: “Nếu năm đó ta không tiếp nhận chàng, vậy chàng sẽ làm thế nào?”
“Đi theo bên cạnh nàng cho đến khi nàng đồng ý mới thôi.”
Vân Tiêu nghiêm túc trả lời.
“Vậy chàng không sợ bên người ta sẽ xuất hiện nam nhân khác sao?”
“Ta đã đi theo bên cạnh nàng, thì những người khác như thế nào có thể xuất hiện?” đáy mắt Vân Tiêu lập loè, “Nếu có người dám đánh chủ ý lên nàng, ta sẽ làm cho hắn đến sinh hoạt cũng không được!”
“Phải không?”
Vân Lạc Phong nhẹ vỗ về cằm, ý cười trong mắt càng sâu.
“Đương nhiên ta sẽ không để người khác có cơ hội đánh chủ ý lên nàng, đồng dạng ta cũng sẽ không giống Mặc Thiên Thành, yêu không được liền diệt,” Vân Tiêu đè lại bả vai của Vân Lạc Phong, nghiêm túc nói, “Ta chỉ biết thương tổn người khác, nhưng lại không thể làm thương tổn nàng chỉ một chút, chỉ sợ nàng sẽ không để ý đến ta.”
Không để ý đến hắn sao? Rất đơn giản, hắn sẽ kiên trì bền bỉ đả động nàng.
Mặc Thiên Thành lại bởi vì Tuyệt Thiên không muốn tiếp nhận chính mình, liền cùng người ngoài liên hợp đối phó hắn.
Cho dù cuối cùng có đổi ý thì lại thế nào? Đã từng phạm phải thì không có khả năng làm sạch.
Còn chuyện Vân Lạc Phong giả mạo Tuyệt Thiên……
Vân Tiêu cũng không cảm thấy nàng làm sai.
Năm đó ở bên trong ảo cảnh, Mặc Thiên Thành chỉ vì Cơ Cửu Thiên là bạn tốt của Tuyệt Thiên, Vân Lạc Phong là truyền nhân, liền dời thù hận lên trên bọn họ.
Nếu không phải Vân Lạc Phong giả mạo mình là Tuyệt Thiên, có lẽ nàng sớm đã mất mạng trong tay Mặc Thiên Thành.
Nghĩ đến đây, trên mặt Vân Tiêu liền hiện lên một mảnh lạnh băng, hai tròng mắt nổi sát khí.
Nếu Mặc Thiên Thành lại đánh chủ ý lên Phong Nhi, vậy thì mình…… bất kể mạo hiểm, cũng muốn đánh ૮ɦếƭ hắn!
“Vân Tiêu,” Vân Lạc Phong khẽ thở dài một tiếng, “Ta đã đáp ứng Tuyệt Thiên tìm được người mà hắn chuyển thế, hắn đã nói với ta chờ ngày ta gặp được người chuyển thế sẽ tự cảm ứng được, nhưng mà hiện tại đã qua nhiều năm như vậy, trước sau như một vẫn không tìm được.”
Vân Tiêu ôm lấy bả vai Vân Lạc Phong tay hơi dùng lực: “Nếu có duyên thì chắc chắn sẽ gặp lại.”
“Chỉ hy vọng như thế……”
Cả đời này, người để Vân Lạc Phong khâm phục không nhiều lắm và Tuyệt Thiên là một trong số đó.
Không những bởi vì Tuyệt Thiên sáng tạo ra con rối, càng quan trọng là chính mình đã tiếp nhận truyền thừa của hắn……
Vì vậy, so với bất luận kẻ nào nàng là người muốn nhìn thấy người chuyển thế của hắn nhất.
Chẳng sợ hắn chuyển thế thành phế vật, cả đời nàng cũng sẽ bảo hộ hắn chu toàn.
“Phong Nhi, không quá quá hai mươi ngày nữa thì chúng ta sẽ đại hôn……” Vân Tiêu cong cong khóe môi, “Vì vậy.... chúng ta có nên bắt đầu kế hoạch tạo người hay không?”
Vân Lạc Phong nhướng mày: “Chàng thích nhi tử hay là nữ nhi?”
“Nếu nàng sinh nữ nhi, ta đây khẳng định sẽ sủng nàng, cho dù dốc hết cả đời, đều sẽ bảo hộ mẹ con nàng chu toàn; còn nếu là nhi tử……” Vân Tiêu chần chờ, nói, “Vậy nhất định phải xuống được phòng bếp, vào được nhà trên, đuổi tình địch, bảo hộ thê tử, vì thế phỏng chừng ta sẽ hung hăng dạy dỗ hắn.”
“Xuống được phòng bếp?” Vân Lạc Phong nhướng mày, cười như không cười hỏi.
Vân Tiêu gật đầu: “Nam nhân nhất định phải là một tay đầu bếp giỏi mới có thể để thê tử hưởng thụ mỹ thực.”
Vân Lạc Phong cảm thấy, nếu chính mình thực sự có nhi tử, khẳng định sẽ rất đồng tình với hắn, khẳng định sẽ không có ngày lành tháng tốt……
Nhưng nàng lại rất thích phong cách hành sự như vậy của Vân Tiêu.
“Vân Tiêu, ta đói bụng.” Vân Lạc Phong có chút lười biếng nói.
“Ta sẽ vì nàng chuẩn bị sớm một chút.”
Thanh âm Vân Tiêu ôn nhu; đối với hắn, vì thê tử chuẩn bị sớm một chút là một loại cực kỳ hạnh phúc.
Mấy ngày nay ở bên người Vân Lạc Phong, hắn đều dốc hết sức lực vì Vân Lạc Phong chuẩn bị đồ ăn cũng không để bất luận kẻ nào nhúng tay, vì vậy mỗi lần tách ra, Vân Lạc Phong đều sẽ không cần người khác làm
đồ ăn.
Cũng may hiện tại, Vân Lạc Phong có thể sử dụng linh khí để bồi bổ thân thể, vì vậy sẽ không làm nàng có cảm giác đói khát.
……
Tin tức về Vân Tiêu là Quỷ Đế liền truyền khắp toàn bộ Thất Châu Đại Lục.
Đương nhiên những người đã từng đi tìm Vân Tiêu gây phiền toái, sau khi biết được hắn là cháu ngoại của Quân lão gia tử liền sợ tới mức thiếu chút tè ra quần, hối hận không thôi.
So với sự oanh động ở bên ngoài, ở Quân gia là một mảnh an bình, tất cả mọi người đều bận rộn chuẩn bị hôn lễ của mấy ngày sau, không có ai đi để ý đến những điều bên ngoài.
“Đại tiểu thư.”
Tại thời điểm Quân Phượng Linh lựa chọn giá y cho Vân Lạc Phong thì một đạo thanh âm vội vội vàng vàng truyền tới.
Quân Phượng Linh nhìn về phía tiểu nha hoàn hấp tấp lỗ mãng nói: “Chuyện gì?”
“Một người gọi là Diệp Hi Mạch đến, nói là nghĩa tử của người..…”
Diệp Hi Mạch?
Nghe đến tên này, ánh mắt Quân Phượng Linh sáng lên, hô hấp dồn dập vài phần: “Mau, mau mang ta đi.”
Từ sau khi Quân Phượng Linh cùng Diệp Cảnh Thần rời khỏi Diệp gia, Diệp Hi Mạch cũng lần lượt rời đi, chỉ là không lâu trước đây mang theo một nữ tử trở về Diệp gia, lúc sau lại ra cửa rèn luyện, từ đó là không thấy tin tức.
Không nghĩ tới, Diệp Hi Mạch tìm đến được Quân gia.
Quân Phượng Linh vội vã chạy ra ngoài sảnh, liền thấy được nam tử đứng ở trong sân, trong mắt nàng xẹt qua một tia vui sướng, nói: “Đường nhi, nghĩa mẫu rốt cuộc lại gặp được con.”
“Nghĩa mẫu,” nhìn thấy Quân Phượng Linh chạy tới, Diệp Hi Mạch cong khóe môi, “Ta là nghe nói chuyện của người cùng Quân gia nên đã cố ý tìm tới, hẳn là còn kịp tham gia hôn lễ của nhị đệ cùng Phong nhi đi?”
“Đường nhi, con là một mình đến sao?” Quân Phượng Linh có chút kinh ngạc, “Ta nghe Tà nhi cùng Quân nhi nói, lần trước con có mang theo một vị cô nương trở về Quân gia, vì sao lần này nàng lại không cùng
đến?”
Diệp Hi Mạch ho khan hai tiếng, sắc mặt của hắn có chút xấu hổ: “Cái này…… Nàng ấy lần này không có đến.”
Trên thực tế, Diệp Hi Mạch vẫn luôn biết Diệp Kỳ đối chính mình có tâm tư, nhưng hắn đối nàng lại không có cảm giác, chỉ coi nàng là muội muội thôi.
Chỉ là chính mình đã cùng nàng nói vài lần, nàng đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Bất đắc dĩ, hắn mới tìm người giả mạo nữ nhân của mình, để làm Diệp Kỳ hết hy vọng, cũng muốn nàng chọn người khác để tránh bỏ lỡ lương duyên.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm già nua từ ngoài cửa truyền đến, tấm tắc bảo lạ: “Không nghĩ được sau khi sư phụ rời khỏi Long Khiếu Đại Lục cư nhiên chỉ ngắn ngủn mấy năm liền trưởng thành đến như vậy, thời
điểm người Vân gia tìm được ta, ta còn có chút không tin……
Có thể để ông lão xưng hô Vân Lạc Phong là sư phụ cũng chỉ có một người.
Đó là Thiên Nhai!
Chỉ là, từ khi Vân Lạc Phong rời khỏi Long Khiếu Đại Lục, liền không còn gặp qua Thiên Nhai, không nghĩ tới lúc chính mình thành hôn, Vân gia sẽ thay nàng tìm đến Thiên Nhai.
Nhìn thấy tiểu lão đầu đi từ ngoài cửa vào, trong lòng Vân Lạc Phong liền vui vẻ, đối với người quen của chính mình ở Long Khiếu Đại Lục, nàng vẫn là hoài niệm.
“Thiên Nhai, sao ngươi lại tới đây?”
Lời này của Vân Lạc Phong chỉ là một câu bình thường đến không thể bình thường hơn, lại làm trong mắt Thiên Nhai tràn ngập ai oán, biểu tình kia giống như Vân Lạc Phong đã làm cái chuyện trời giận người trách.
“Sư phụ, tốt xấu gì ta cũng là đồ đệ của người, tuy rằng trước nay người đều không có thừa nhận, nhưng là ở trong lòng đồ nhi, một ngày là sự phụ cả đời là sự phụ, người thành thân ta có thể nào lại không đến chứ?”
Vừa nghe lời này, tức khắc sắc mặt Vân Lạc Phong liền đen.
Ban đầu nàng đã không vui khi thu nạp Thiên Nhai vì tuổi lão quá lớn hơn mình, nhưng hiện tại, hắn cư nhiên còn đem câu một ngày là sư phụ cả đời làm sự ra nói!
Từ khi sinh ra đến giờ, nàng chưa thấy một ai có bệnh tự kỷ lớn như thế!
“Bất quá……” Thiên Nhai ha hả cười, “Lần này ta không chỉ là đi một mình mà còn mang theo cả tức phụ.”
Cùng với lời nói cuả Thiên Nhai là một nữ tữ thân lục y đi tới.
Nữ tử diện mạo thanh lệ xuất trần, trên khuôn mặt là nét tươi cười, tựa câu thành ngữ như hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
“Phù Sinh?”
Đối với nữ tữ trước mắt, Vân Lạc Phong lại quá quen thuộc.
Lúc trước Phù Sinh chính là vì một hồi hiểu lầm mà rời bỏ Thiên Nhai, hơn nữa canh giữ ở trong Vô Hồi Chi Sâm không rời, nên Thiên Nhai đi tìm nhiều năm đều không tìm được nàng.
“Vân cô nương đã lâu không gặp.”
Phù Sinh hơi mỉm cười, bụng nàng hơi phồng lên, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.
“Chúc mừng,” Vân Lạc Phong quét mắt qua phần bụng hơi nhô lên của nàng chúc phúc nói, “Chỉ là ta muốn biết, Thiên Nhai đã dùng phương pháp gì để đem ngươi trở về.”
Khi lời nói của Vân Lạc Phong vừa dứt thì một đạo thanh âm sang sảng từ phía trước truyền đến.
“Chủ tử, chuyện này ta là người biết rõ nhất; từ sau khi biết sư phụ ta là Thú Vương ở Vô Hồi Chi Sâm, hắn liền mặt dày mày dạn giữ lại, mặc cho sư phụ ta đuổi như thế nào hắn cũng đều không đi, cũng coi như hắn có vận khí tốt, trong lúc có người muốn bắt giữ sư phụ, hắn đã chiế đấu hết mình để cứu sư phụ, vì vậy đã làm cho sư phụ bị cảm động, nên lại tiếp tục tiếp nhận hắn.”
Nam tử cất bước từ phía trước đến, người mà ngày trước vì để sư phụ hết giận liền chạy tới Thiên gia tìm phiền toái, rồi được Vân Lạc Phong cứu - sát thủ Long Phi.
“Xem ra, ta đã đến chậm……”
Thời điểm Vân Lạc Phong muốn nói cái gì đó, một thanh âm lạnh nhạt đột nhiên từ trong hư không truyền đến, hấp dẫn chú ý của tất cả mọi người.
Có lẽ qua mấy ngày nữa là đại hôn của Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu, vì vậy, các thế lực trong khoảng thời gian trước đã đến tham gia yến hội đều không có rời đi, đều lưu lại Quân thành.
Hơn nữa Quân gia như cây cao, rất nhiều người đều muốn tìm thời cơ để leo lên, cho nên không ít thế lực đã đứng trước cửa Quân gia, trong đó không thiếu một ít thiếu nữ chưa gả.
Hiện giờ, sau khi nghe thấy một đạo thanh âm dễ nghe làm người quên hết tất cả đều không nhịn được ngửa đầu nhìn lại……
Trong hư không, một thân trường bào nhẹ nhàng phất trong gió, đẹp giống như một bức tranh thuỷ mặc.
Dung nhan nam nhân tuấn mỹ, lạnh nhạt như tiên, sạch sẽ giống như không nhiễm những thứ dơ bẩn của thế gian.
Nữ tử càng là kinh ngạc bưng kín môi.
Trên đời này, sao lại một nam nhân như vậy? Sạch sẽ đến mức người người không dám ᴆụng vào.
“Trầm Ngọc Khanh! Đã lâu không gặp.”
Vân Lạc Phong nở nụ cười, từ sau khi nhận thức Trầm Ngọc Khanh, người nam nhân này xác thật luôn giúp nàng rất nhiều.
Ngay cả chính mình có thể tiến vào Thất Châu Đại Lục, cũng là được Trầm Ngọc Khanh giúp đỡ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc