“Vân Tiêu, chàng không định gặp ông ngoại à?”
Vân Lạc Phong nhướn mày hỏi.
“Ta cũng không nhận Quân gia,” Vân Tiêu trầm ngâm nửa ngày, tiếp tục nói, “Nếu nàng thích bọn họ thì bọn họ chính là người nhân của ta, còn nếu nàng không thích, vậy ta với họ cũng chỉ có thể làm kẻ thù.”
Ngụ ý, người nàng thích, đó chính là người mà đến cuối đời ta vẫn sẽ giúp đỡ, bảo vệ. Người nàng không thích, ta dù hao phí sức lực cả một đời cũng nhất định phải diệt trừ bọn họ.
Đáy lòng Vân Lạc Phong đột nhiên ngẩn ra, nàng ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt đen của nam nhân kiên định, thâm tình này, khóe môi hơi gợi lên một cung tròn.
Nam nhân này, lúc trước đã từng nói với nàng...
Vì nàng, hắn thà rằng tàn sát sạch cả thiên hạ!
Cho dù đối phương có là người thân của hắn đi chăng nữa.
Cho nên trước đây, lúc Tiêu gia làm nàng khó xử, hắn không do dự lựa chọn bại lộ thực lực, cũng muốn giữ tôn nghiêm cho nàng.
Nam nhân như vậy, không đáng để nàng trả giá sao?
“Vân Tiêu.”
Vân Lạc Phong tiến lên, nhẹ nhàng ôm chặt thân thể Vân Tiêu, đặt môi mỏng lên môi ấm áp của nam nhân.
Hai làn môi dán lại với nhau, một cổ nhiệt lưu kích động toàn thân, sảng khoái vô cùng.
Thấy hành động không coi ai ra gì của hai người, Hoàng Oanh Oanh có chút há hốc mồm, nàng nhanh chóng bịt kín hai mắt của mình, không dám xem hai người này thân thiết...
“Vân Tiêu, chờ sau khi gặp Quân gia, ta muốn trở về Vô Hồi Đại Lục một chuyến.”
Vân Lạc Phong trầm mặc nửa ngày, nói: “Ta nên đưa mẫu thân tới gặp ông ngoại một chút.”
Quân lão gia tử nhớ Quân Phượng Linh lâu như vậy, tất nhiên nàng nên đưa Quân Phượng Linh đến.
“Huống chi, chúng ta rời Vô Hồi Đại Lục cũng đã gần năm năm, khoảng thời gian năm năm đó, chúng ta chưa từng gặp người thân, hiện tại nên về một chút...”
“Được.”
Đối với yêu cầu của Vân Lạc Phong, Vân Tiêu sẽ không từ chối.
Nàng muốn đi Thiên Nhai hải giác hắn cũng sẽ đi cùng, cả đời không rời!
“Ngươi thì sao?” Vân Lạc Phong nhìn Hoàng Oanh Oanh, “Có theo chúng ta trở về một chuyến không?”
Thân mình Hoàng Oanh Oanh thân mình run lên, nhẹ nhàng rũ con ngươi xuống, trong mắt nàng tràn đầy đau xót: “Theo lý thuyết, ta phải trở về viếng mồ mả người thân, nhưng mà... về Hoàng gia, ta sẽ lại nhớ tới một màn năm đó.”
Người thân ૮ɦếƭ, trong lòng nàng vĩnh viễn đau, sao nàng lại chấp nhận nhớ lại tất cả những chuyện đó?
“Nếu ngươi không quay về, vậy ở đây chờ chúng ta,” Vân Lạc Phong hơi hơi nhún vai, cũng không miễn cưỡng Hoàng Oanh Oanh, nét mặt tà mị biểu lộ một nụ cười lười biếng, “Vân Tiêu, chúng ta xuất phát, hy vọng có thể rời Thú châu trước khi trời sáng.”
...
Đám người Vân Lạc Phong đi vào Thú châu đã được một đoạn thời gian.
Trong khoảng thời gian này, Thất Châu Đại Lục lại đã xảy ra biến hóa long trời lở đất...
Đầu tiên là Quân gia lão gia tử mất tích!
Từ sau khi Vân Lạc Phong mất tích ở tàng Thần Sơn, lão gia tử xúc động xông vào tàng Thần Sơn, cứ như vậy mà mất đi tung tích, chưa từng xuất hiện, sống hay ૮ɦếƭ cũng không có người biết.
Kế tiếp, hai gã thiếu gia phủ Bắc Châu châu chủ lúc trước một ૮ɦếƭ một bị thương trong tay Vân Lạc Phong, tạo thành hậu quả không cách nào cứu vãn, làm Bắc Châu châu chủ giận tím mặt, vốn định đi tìm Vân Lạc Phong tính sổ, nhưng mà khi đó Vân Lạc Phong đã đi đến Thú châu...
Vì thế, người Bắc Châu biết được thân phận Vân Lạc Phong, lại phái người đến Vô Hồi Đại Lục, tìm người thân của nàng gây phiền phức!
Vốn dĩ sau khi nghe nói việc này, những nơi có quan hệ với Vân Lạc Phong như Quân gia, Tây Châu học viện, Đông Châu châu chủ phủ đều phái người ngăn cản.
Đáng tiếc, Tây Châu học viện lúc đó gặp chuyện, thế cho nên ốc còn không mang nổi mình ốc, đến nỗi cao thủ Quân gia cùng Đông Châu châu chủ phủ phái đi ngăn cản cũng bị người Thánh Nữ tộc đánh ૮ɦếƭ.
Chuyện này đã gây ra sóng to gió lớn trên đại lục...
Bắc Châu.
Bên trong phủ Châu chủ, nữ tử váy trắng mặt như băng sương đang ngồi ở trên thủ tịch, tay nàng chỉ khẽ vuốt chén trà ly duyên, ánh mắt lạnh nhạt quét qua những người phía dưới.
Đứng ngay phía dưới chỗ ngồi của nàng là một nam tử trung niên, nam tử trung niên này đã mất đi khí phách uy nghiêm trong quá khứ, mặt đầy nịnh nọt.
"Tần Tuyết đại nhân, tuy người của Quân gia và phủ Đông Châu châu chủ đều bị ngài Gi*t, nhưng người ta phái đi Vô Hồi Đại Lục lấy mạng người nhà Vân Lạc Phong cũng đã bị những người đó diệt, ngài xem..."
Tần tuyết hơi nhướn mày, khuôn mặt lạnh như băng sương hiện lên một nụ cười lạnh.
Nàng cười, lạnh đến thấu xương, giống như ở giữa trời đông giá rét, không có độ ấm.
"Vân Lạc Phong Gi*t muội muội của ta, thân nhân của nàng cũng phải ૮ɦếƭ!"
Lúc trước, người Huyền Thanh Môn mật báo rằng truyền nhân Thánh Nữ tộc vẫn luôn tìm kiếm đang ở trong tay Vân Lạc Phong! Vì vậy, muội muội Tần Nguyệt của nàng xung phong nhận nhiệm vụ Gi*t Vân Lạc Phong...
Nhưng ai biết, Tần Nguyệt lại ૮ɦếƭ trong tay Vân Lạc Phong!
Thánh Nữ tộc bọn họ trải qua trăm cay ngàn đắng mới biết được tin tức này.
Nghĩ đến muội muội ૮ɦếƭ thảm, đáy mắt Tần Nguyệt xẹt qua một tia sáng lạnh, sát khí lạnh lẽo như kiếm.
"Cho nên, ta sẽ để người Thánh Nữ tộc đi Vô Hồi Đại Lục một chuyến" Tần Tuyết lạnh lùng nói, "Còn ngươi, chuyện ngươi phải làm, đó là mượn sức mấy lục địa khác."
"Chuyện này..." Bắc Châu châu chủ chần chờ nửa ngày, "Chuyện này, chỉ sợ rất khó, nữ nhi Đông Châu châu chủ - Hồng Loan có quan hệ rất tốt với Vân Lạc Phong, sau khi thấy Quân gia trợ giúp Vân Lạc Phong, ta đã đi tìm hiểu quan hệ giữa Vân Lạc Phong và Quân gia, mới biết được Quân lão gia tử là ông ngoại của phu quân Vân Lạc Phong..."
"Đến nỗi Tây Châu, còn có một Cơ Cửu Thiên tồn tại, chỉ sợ cũng không cách nào mượn sức! Châu chủ tiền nhiệm của Trung Châu, lại có kết giao với Quân gia lão gia tử, cho nên, chỉ có Nam Châu... là chúng ta có thể mượn sức một chút."
Tần tuyết khinh miệt cười, cũng không vì những lời này của Bắc Châu châu chủ mà hành động.
"Cơ Cửu Thiên ở Tây Châu gần đây giống như gặp phải chút chuyển, cho nên, hắn không cách nào ngăn cản tình thế phát triển, không có Cơ Cửu Thiên và Tây Châu học viện, cũng không có gì ghê gớm... Còn mấy nơi khác, ngươi chỉ cần đưa bọn họ đến đây, ta sẽ có cách cho bọn họ nghe theo mệnh lệnh của ta!"
Thần sắc Bắc Châu châu chủ vô cùng kinh ngạc.
Lời này của Tần Tuyết là có ý gì?
"Tần Tuyết đại nhân, ngươi đang nói..."
Giọng Bắc Châu châu chủ mang theo cẩn thận, nhưng làm sao cũng ngăn không được nội tâm run rẩy.
Đột nhiên, một ánh mắt lạnh của Tần Tuyết quét qua, làm lời Bắc Châu châu chủ tới miệng rồi lại nuốt xuống, trong lòng run sợ nhìn nàng...
...
Trong thành, yên lặng đến ngoài ý muốn, Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu vừa qua cửa thành được một nửa đã bị hai gã thị vệ chặn lại.
"Đứng lại!"
Tên thị vệ kia vừa mở miệng khiển trách, ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu đã bắn về phía hắn.
Phụt!
Khoảnh khắc đó, thị vệ hộc ra một ngụm máu tươi, chật vật ngã xuống.
"Hoàng Oanh Oanh, chúng ta tạm biệt ở đây, ngươi về
Vu Yêu tộc chờ ta trước."
Vân Lạc Phong quay đầu nhìn về phía Hoàng Oanh Oanh, trong con ngươi đen nhánh mang theo một chút ý cười.
"Được."
Hoàng Oanh Oanh khẽ gật đầu: "Bảo trọng!"
"Vân Tiêu, chúng ta đi."
Vân Lạc Phong thu hồi ánh mắt, không nhìn Hoàng Oanh Oanh nữa, dừng tầm mắt trên dung nhan nam nhân lãnh khốc, tuấn mỹ.
Nam nhân giơ tay ôm eo nàng, tung người nhảy lên phía trời cao, rất nhanh biến mất trong tầm mắt Hoàng Oanh Oanh...
...
Cả đoạn đường Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu đều ở trên trời cao, cũng không dừng lại chút nào, hơn nữa, dựa vào thực lực hiện giờ của bọn họ mà nói, cho dù không ăn không uống, cũng không sao.
Vân Tiêu mặt không biểu tình gật đầu, thần sắc lãnh khốc của hắn vẫn trước sau như một.
"Việc này không nên chậm trễ, hiện tại chúng ta chia ra hành động," Vân Lạc Phong xoay người, nhẹ nhàng ôm lấy Vân Tiêu, "Chờ chàng tìm được Quân lão gia tử, ta cũng đưa gia gia bọn họ đến, sau đó chúng ta sẽ hội hợp ở Quân gia."
Vân Tiêu vỗ nhẹ mái tóc Vân Lạc Phong, khóe môi lãnh khốc dần dần giơ lên một vòng cung nhợt nhạt, hắn cúi đầu, in lên trán nàng một nụ hôn.
"Chú ý an toàn."
Môi Quân Huyễn khẽ động, ánh mắt của hắn dừng ở trên người Vân Tiêu có chút không dứt ra được, nhưng hắn cũng rõ ràng, lúc này, hắn không thể giữ Vân Tiêu lại, bởi vì bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
"Phong Nhi, Quân gia chúng ta cũng có không gian trùng động, cháu có thể từ không gian trùng động của Quân gia đi Vô Hồi Đại Lục..."
...
Vô Hồi Đại Lục.
Cách vô tận chi thành không xa một trấn nhỏ, đoàn người đang lên đường, đúng lúc này, bỗng nhiên bị hai bóng người nho nhỏ chặn đường...
"Xin hỏi, làm sao để đến vô tận chi thành?"
Dẫn đầu đám người kia là một nam tử mặc trường bào cẩm y, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người hai tiểu nữ hài trước mặt.
Hai tiểu nữ hài tuổi còn nhỏ, trông mới chỉ có bốn năm tuổi, đôi mắt ngập nước to tròn đáng yêu, nhìn cách ăn mặc của bọn chúng là có thể biết được, hai tiểu nha đầu này nhất định là người của các đại gia tộc.
Chỉ là...
Thiên kim tiểu thư từ các đại gia tộc đều có tùy tùng, vì sao phía sau hai nàng lại không có kẻ nào đi theo?
"Hai vị tiểu muội muội, các muội vì sao lại một mình xuất hiện ở chỗ này, cha mẹ đâu?"
Thanh niên rất kiên nhẫn cúi đầu, mỉm cười nói.
"Đại ca, ta tên là Vân Nhược Thủy, nàng là Diệp Quân, tỷ tỷ của ta, chúng ta trốn cha mẹ đi, huynh có thể nói cho chúng ta biết muốn đến Vô Tận chi thành thì đi hướng nào hay không?"
Trên mặt tiểu nữ hài trên treo một nụ cười thiên chân vô tà, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác tinh xảo giống như 乃úp bê sứ, không cần bàn cãi, sau khi nàng lớn lên, nhất định là đại mỹ nhân tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành.
Đến cả tiểu cô nương nàng gọi là Diệp Quân kia...
Tuổi còn nhỏ, một thân váy áo đỏ càng làm nổi bật tư sắc phi phàm của nàng, so sánh với Vân Nhược Thủy tinh xảo đáng yêu, tư thế nàng oai hùng, mặt mày cũng ẩn chứa anh khí.
"Vô Tận chi thành tương đối hỗn loạn, các muội đi đến đó làm gì?"
Nói lời này, là nữ nhân bên tên cẩm y trường bào nam tử kia.
Nữ nhân này dáng người tha thướt yêu kiều, mặt mày ẩn chứa sóng ngầm, trong mắt lộ ra sự xảo trá, ánh mắt nàng nhìn hai tiểu cô nương này nhẹ nhàng lập loè tia sáng.
"Muội với tỷ tỷ muốn đi Dược Tháp ở Vô Tận chi thành tìm đường tỷ, cha muội nói, đường tỷ rất lợi hại, tỷ ấy..."
"Thủy nhi."
Sắc mặt Diệp Quân đứng bên khẽ biến đổi, vội vàng kéo ống tay áo Vân Nhược Thủy, lắc lắc đầu, ngăn lời nói kế tiếp của Vân Nhược Thủy.
Chợt, nàng giơ bàn tay lên trước khuôn mặt nhỏ, ông cụ non nói: "Ngươi chỉ nói cho chúng ta biết Vô tTận chi thành đi hướng nào là đủ rồi, chúng ta đến đó làm gì, ngươi không cần biết."
Gia gia từng nói, cõi đời hiểm ác, nàng không thể tin tưởng bất kì người xa lạ nào!
Huống chi, dù nói tháp chủ Dược Tháp là tẩu tẩu nàng, những người này cũng không tin tưởng.
Chẳng qua, các nàng nếu muốn đi Thất Châu Đại Lục tìm nhị ca với nhị tẩu, nhất định phải đến Dược Tháp, người nơi đó sẽ giúp bọn nàng nghĩ cách.
Nữ tử yêu kiều sắc mặt hơi hiện lên chút vội vàng, ánh mắt nàng lập loè vài cái, khóe môi gợi lên một độ cung giảo hoạt.
"Tiểu muội muội, như vậy đi, đúng lúc chúng ta cũng phải đi Vô Tận chi thành, không bằng chúng ta đưa muội đi cùng, như thế nào?"
Vân Nhược Thủy ngẩn người, trên khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác hiện lên một tia nghi ngờ.
Nàng chỉ muốn hỏi đường mà thôi, vị đại tỷ tỷ này... Có phải ân cần quá hay không?
Diệp Quân theo bản năng kéo ống tay áo Vân Nhược Thủy, hai người cùng lui về phía sau hai bước, giữ khoảng cách với đám người trước mặt.
"Không cần, chúng ta hỏi những người khác là được, Thủy Nhi, chúng ta đi."
Nàng nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Vân Nhược Thủy, vòng qua nữ tử yêu kiều muốn đi về phía trước.
Nữ tử với thanh niên áo gấm liếc nhau, một trái một phải tách ra cản đường các nàng.
"Tiểu muội muội, lòng người hiểm ác, các muội một mình đi Vô Tận chi thành quá nguy hiểm, chúng ta đã tốt thì tốt đến cùng, đưa các muội đi một đoạn đường."
Hai tiểu cô nương này tuổi còn nhỏ mà đã khuynh quốc khuynh thành như vậy, nhất định có thể bán được giá cao.
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Quân hơi trầm xuống, đáy mắt mang theo một tia cảnh giác: "Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Đừng cho là tuổi ta còn nhỏ là có thể lừa bán, ta là sẽ không đi cùng với các ngươi."
Khuôn mặt nữ tử yêu kiều biến đổi, nụ cười âm hiểm trên khuôn mặt trở nên lạnh lẽo vô cùng, trong ánh mắt lộ ra tia sáng tham lam.
"Ha ha, tỷ tỷ chỉ là muốn cho các muội biết, hài tử trốn nhà đi, chắc chắn sẽ bị người ta bắt đi! Cho các ngươi mở rộng đầu óc! Người đâu, đem hai tiểu nha đầu này trói lại, rồi tìm kim chủ bán đấu giá với giá cao."
Vân Nhược Thủy khi*p sợ trốn ra phía sau Diệp Quân, đôi mắt to hoảng sợ ngập nước, nàng khẽ cắn đôi môi nhỏ phấn nộn, bộ dạng sợ hãi làm người ta thương tiếc.
"Thủy nhi, tỷ sẽ bảo vệ muội."
Nàng lớn hơn Vân Nhược Thủy một tuổi, là tỷ tỷ, phải bảo vệ muội muội mình.
"Như Ý cô nương, lúc trước chúng ta lừa tên tiểu ca kia, trông cũng không tệ, lại xấp xỉ với vị muội muội của tiểu cô nương Diệp Quân này, nếu bán đấu giá cả ba đứa chắc chắn có thể bán với giá cao."
Tiểu ca?
Diệp quân giật mình, đáy mắt hiện lên một tia sáng.
Ca ca ít ngày trước cũng trốn khỏi Diệp gia, định đi tìm cha mẹ với nhị ca nhị tẩu, bọn họ trốn đi sau huynh trưởng.
Có khi nào... huynh trưởng cũng bị đám người xấu này bắt?
"Quân tỷ tỷ," Vân Nhược Thủy nén nước mắt, mếu máo, "Chúng ta không thể rơi vào tay những người này, bằng không, muội sợ..."
Diệp quân vỗ bàn tay nhỏ nhắn của Vân Nhược Thủy an ủi, trong ánh mắt xẹt qua một tia sáng lạnh, nàng cúi đầu, dùng giọng cực nhỏ nói với Vân Nhược Thủy: "Thủy Nhi, tỷ nghi ngờ bọn họ bắt ca ca tỷ."
"Tiểu Tà ca ca?"
Vân Nhược Thủy kinh ngạc mở to hai tròng mắt, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy kinh ngạc.
"Tỷ nói là Tiểu Tà ca ca rơi vào tay bọn họ?"
"Tỷ chỉ suy đoán, cho nên..."
Diệp quân nói tiếp, nhưng cũng không nói ra.
Vân Nhược Thủy cũng đã hiểu rõ ý của nàng...
"Tiểu muội muội, ngươi chọn đi cùng ta, hay là ta trói các ngươi đi?" Như Ý cười lạnh, chậm rãi ra hỏi.
Diệp Quân lại nhéo tay nhỏ của Vân Nhược Thủy lần nữa, trấn an sự lo lắng mãnh liệt trong lòng nàng.
Chợt, nàng ngẩng đầu, mặt mày mười phần anh khí, nhưng lại mang tư thế hiên ngang oai hùng của Quân Phượng Linh.
"Ta đi với các ngươi, tuy nhiên, ta khuyên các ngươi một câu, tốt nhất đừng ᴆụng vào muội muội ta, nếu không, các ngươi không gánh nổi hậu quả."
Nụ cười của Như ý không còn lạnh nhạt như vừa rồi: "Các ngươi xem ra còn thức thời, người đâu, mang hai tiểu nha đầu này đi cho ta!"
Vân Nhược Thủy với Diệp Quân trốn nhà đi, không ngờ đã khuấy lên làn sóng lớn ở Vô Hồi Đại Lục.
Nguyên nhân chính là vì Vân Nhược Thủy và Diệp Quân đều là người Diệp gia!
Diệp gia là gì? Thế gia đứng đầu Phong Vân quốc! Đầu tiên là hai yêu nghiệt Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, càng về sau, Diệp Tà ra đời, hắn chẳng những thân phận tôn quý vô cùng, hiện tại lại là đệ nhất thiên tài Diệp gia, được Diệp lão gia tử rất yêu thương.
Mặc dù thiên phú của Diệp Quân không bằng Diệp Tà, nhưng bởi vì tính cách thành thục ổn trọng nên đã sớm bị Diệp lão gia tử phó thác trọng trách.
Đến cả Vân Nhược Thủy...
Nàng không phải là hài tử Diệp gia, mà là đường muội Vân Lạc Phong, tính tình hoạt bát, đáng yêu động lòng người, người Diệp gia từ trên xuống dưới không ai không quý nàng.
Cho nên...
Ba người này trốn nhà đi, thiếu chút nữa làm Diệp lão gia tử phát bệnh, thế nên chấn động cả đại lục.
...
Thời khắc này, phía trên sơn mạch, Vân Lạc Phong từ hư không chậm rãi hạ xuống, Tiểu Mạch gắt gao theo sau nàng.
Trở về cố thổ, trong lúc nhất thời làm nàng có muôn vàn suy nghĩ.
"Không nghĩ tới, nơi truyền tống của Quân gia lại là Vô Tận chi thành, nếu đi ngang qua nơi này, vậy ta thuận đường về vấn an mọi người một chút."
Vân Lạc Phong cong cong môi, hai tròng mắt tà khí hơi hơi đảo qua, ngay lập tức trông thấy một khối thân thể ngã vào bụi cỏ.
"Ừm?" Nàng nhẹ nhàng chớp mi, tầm mắt nhìn chăm chú cẩm y nam hài bên trong vũng máu, ma xui quỷ khiến lại chậm rãi đi về hướng về tiểu nam hài.
Trong bụi cỏ, thân thể nho nhỏ rách nát không chịu nổi, một thân áo gấm sớm đã lam lũ, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của hắn còn mang theo máu đen, khẽ nhắm mắt yên tĩnh nằm trong bụi cỏ, không có một tiếng động.
"Tiểu Mạch, tiểu gia hỏa này còn sống."
Vân Lạc Phong nhướn mày nói.
"Chủ nhân, tỷ muốn cứu hắn?" Tiểu Mạch ngẩn người, tò mò hỏi.
Vân Lạc Phong không nói gì, cúi người, lấy tấm bản đồ tiểu gia hỏa gắt gao nắm chặt trong tay ra.
Nàng mở ra nhìn, chỉ thấy trên bản đồ vẽ một điểm đỏ, mà điểm đỏ kia là vị trí Dược Tháp.
"Mục tiêu của hắn là Dược Tháp."
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày: "Nếu hắn muốn đi Dược Tháp, tỷ nhất định phải cứu hắn."
Những năm gần đây, Dược Tháp dần dần mạnh lên, người đến cậy nhờ cũng không ít, mặc dù đối phương là có ý đồ xấu với Dược Tháp, cũng chỉ có chờ hắn tỉnh, mới biết được mục đích của hắn.
Nghĩ vậy, Vân Lạc Phong móc một viên thuốc đen từ trong ống tay áo nhẹ nhàng bỏ vào miệng tiểu nam hài, lại lấy một hồ thủy rót vào.
Ực!
Thuốc viên theo nước trôi vào trong bụng tiểu nam hài, sau đó, miệng vết thương trên người hắn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại.
Không cần đợi lâu, tiểu nam hài ban đầu nằm trobg bụi cỏ đã chậm rãi mở mắt.
Đó là một đôi mắt như thế nào?
Sạch sẽ không dính bụi trần, thanh triệt trong suốt, phảng phất như được dùng nước trong rửa sạch, qua con ngươi có thể thấy ảnh ngược của mình.
"Các ngươi đã cứu ta?" Tiểu nam hài thanh âm non nớt, giống như kẹo bông mềm mại, làm trong lòng người nghe rất thoải mái.
Vân Lạc Phong giơ bản đồ trong tay lên: "Ngươi muốn đến Dược Tháp?"
Nghe được lời này, đôi mắt tiểu nam hài tức khắc bắn ra hai tia cảnh giác: "Các ngươi muốn gì?"
"Không có gì, ta chỉ muốn biết tên của ngươi, còn cả... nguyên nhân ngươi đến Dược Tháp?"
"Ta..." Tiểu nam hài cúi đầu: "Ta tên Diệp..."
Hắn vừa định nói tên mình ra, lại trong giây lát nhớ ra danh tiếng của mình trên đại lục, cho nên vội vàng nghĩa ra một dòng họ, nói: "Ta tên Lâm Tà, đến Dược Tháp vì muốn gia nhập Dược Tháp."