Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 319

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Phượng tộc.
Trên một ngọn núi lửa bỗng vang lên tiếng hót của một con Hỏa Phượng Hoàng, tiếng hót của nó vang rền khắp cả ngọn núi.
Sâu trong núi, một lão giả đang khoanh chân mà ngồi bỗng nhiên mở bừng hai mắt, trong mắt lão hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng: "Chủ tử đã trở lại?"
Mấy năm trước, Phượng tộc gặp phải một kiếp nạn lớn! Lần đó đã khiến cho vô số cường giả của Phượng tộc bị tiêu diệt gần hết, ngay thời khắc sống còn kia, một nam tử hắc y như thiên thần từ hư vô mà hiện ra, giúp Phượng tộc hóa giải tình thế khó khăn này.
Từ đó, bọn họ liền tôn vị nam tử kia làm chủ nhân Phượng tộc, tuy nhiên, sau đó, nam nhân nọ lại biến mất, không còn xuất hiện nữa......
Thật không ngờ, ngay lúc này, Hỏa Phượng Hoàng mà Phượng tộc phái đi tìm người lại truyền tới tin tức của người kia về.
Tin tức này quá mức chấn động lòng người, cũng kéo theo sự chấn động trong nội tâm toàn bộ trên dưới Phượng tộc....
... ...
Cùng lúc đó, trên tế đàn Long tộc, một người nam nhân tóc bạc đang ngồi ở giữa nhắm mắt khoanh chân, dù diện mạo nam nhân này anh tuấn phi phàm, nhưng cũng khó che giấu đi nét tang thương.
"Hửm?"
Đột nhiên, nam nhân mở bừng hai mắt, trong đôi mắt vẩn ᴆục kia bỗng hiện ra một tia vui sướng.
"Người đâu, mau triệu tập tất cả trưởng lão của Long tộc ngay, bổn vương có chuyện quan trọng cần phân phó!"
"Dạ, vương."
Một bóng người thoáng hiện lên ngay trước mặt nam nhân tóc bạc, sau đó lại biến mất ngay lập tức.
Nam nhân từ trên bồ tịch* đứng lên, một tay chắp ra sau lưng, vội vàng đi về hướng trở về Long tộc.
(* bồ tịch là đệm tròn nhỏ, bên trong lót bông hoặc vải dùng để ngồi thiền, đọc kinh hay niệm phật.)
Trong tộc đường, các trưởng lão sớm đã tới đông đủ, đang lẳng lặng chờ, sau khi bọn họ nhìn thấy nam tử tóc bạc vội vàng đi đến, liền đồng loạt đứng lên, cung kính nói: "Không biết vương triệu hồi chúng ta về là có chuyện gì phân phó?"
Nam nhân đầu bạc đi lên đài cao phía chủ tọa, biểu tình nghiêm nghị, nhìn chung quanh bốn phía.
"Lần này, bổn vương tìm các ngươi tới, là muốn tuyên bố một sự kiện......" Hắn hơi dừng một chút, rồi mới tiếp tục nói: "Tổ tông Long tộc chúng ta, đã trở lại!"
Tổ tông?
Mọi người đại kinh thất sắc, có vài người kinh ngạc quá mà đứng bật dậy, sự kích động kia khó mà che dấu.
"Vương, lời này là thật ư? Tổ tông thật sự đã trở lại?"
"Đúng vậy!" Nam nhân đầu bạc khẽ gật đầu: "Mấy ngàn năm trước, tổ tông trêu chọc phải một tên tuyệt thế cường giả, nên ngài muốn rời khỏi Long tộc, hơn nữa còn lừa tên tuyệt thế cường giả kia đi, để bảo vệ sự an nguy của Long tộc!"
Nhắc tới chuyện cũ, nam nhân đầu bạc liền nhịn không được mà có chút thương cảm: "Đáng tiếc, tổ tiên đã đoán sai, tên tuyệt thế cường giả kia không có đuổi theo Gi*t tổ tông, ngược lại lại phá hủy Long tộc tan tác. Nhưng dù là vậy, thì tinh thần vì người quên mình của tổ tông vẫn đáng để chúng ta noi theo!"
"Vương, ngài vẫn nên nói cho chúng ta biết tổ tông rốt cuộc ở nơi nào trước đã, để chúng ta đi nghênh đón tổ tông trở về......"
"Kỳ thật, ta cũng không biết vị trí cụ thể của ngài ấy! Bởi vì thần thức ta không đủ cường đại, nên chỉ có thể khuếch tán được khắp toàn bộ Thú Châu mà thôi, nếu tổ tông ở ngoài Thú Châu, ta không tài nào tìm được ngài ấy! Mới vừa rồi, một tia thần thức của ta đã cảm nhận được sự tồn tại của tổ tông, ngài ấy đã trở lại!"
Nam tử tóc bạc càng thêm kích động, đôi mắt hắn ngân ngấn nước mắt.
"Vương, trong Long tộc, cũng chỉ có ngài từng gặp tổ tông, chúng ta không biết hình dáng tổ tông như thế nào, thì làm sao có thể tìm được ngài ấy?"
Một vị trưởng lão đưa ra nghi vấn.
Xác thực nam nhân tóc bạc kia vì muốn tìm được lão tổ của long tộc một lần nữa mà khiến sinh mệnh bản thân mình tựa như đèn cạn dầu.
Linh thú có tuổi thọ rất dài, cho dù thực lực của ngươi thấp kém, nhưng ngươi cũng có thể sống lâu tới ngàn năm. Tuy nhiên, tuổi thọ dài, cũng không đại biểu là sẽ không ૮ɦếƭ! Trừ phi thực lực tới đỉnh, nếu không, rồi cũng sẽ đến ngày ngươi ૮ɦếƭ đi!
Vì vậy, nam nhân đầu bạc tuy vẫn duy trì được diện mạo trẻ tuổi, ngay cả thân thể cũng chẳng khác mấy với thời còn niên thiếu, nhưng bởi vì hắn phải trấn phục mọi người trong Long tộc, cho nên khiến thọ mệnh của mình bị tiêu hao.
Hiện tại, hắn không còn cách nào rời khỏi Long tộc, cho nên, hắn chỉ có thể dựa vào các vị trưởng lão đi tìm lão tổ.
"Chuyện này bổn vương cũng đã suy xét qua, vì vậy mới cố ý vẽ ra bức họa của lão tổ, các ngươi dựa theo bức họa là có thể tìm được ngài."
Nam nhân đầu bạc cười thần bí, từ ống tay áo móc ra một bức hoạ cuộn tròn, trải lên trên bàn.
Bức hoạ cuộn tròn chậm rãi mở ra, lúc này, tức khắc, hình dáng của lão tổ rơi vào trong mắt tất cả trưởng lão......
Ặc......
Nói như thế nào nhỉ, hình dáng của lão tổ Long tộc , có chút ngoài dự đoán mọi người.
Chỉ thấy trên bức hoạ cuộn tròn là một con sâu nhỏ màu xanh biếc, toàn thân trong suốt, một đôi mắt to tròn thật là dễ thương. Nếu không phải đã sớm biết thân phận của nó, có lẽ tất cả mọi người sẽ nghĩ nó thật sự là một con sâu bình thường đến không thể bình thường hơn.
"Vương......" Các trưởng lão đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía nam nhân đầu bạc.
"Người xác định, đây là tổ tông của Long tộc chúng ta? Sao ta nhìn như thế nào cũng không giống......"
Đâu chỉ không giống lão tổ Long tộc! Đến rồng còn chẳng giống ! Sâu nhỏ như vậy, mà có thể khống chế được cả Long tộc sao?
"Năm xưa, thời điểm lão tổ còn ở Long tộc, khi ấy ta vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng cũng được nhìn thấy lão tổ từ xa, đây xác thực là lão tổ, hơn nữa, thực lực của ngài quả thật rất là cường đại!" Ánh mắt nam nhân đầu bạc tràn đầy sùng bái cùng kính ngưỡng, biểu tình đó giống như tôn thờ vị thần trong lòng mình.
Chẳng lẽ không đúng sao? Trong lòng mỗi người Long tộc, lão tổ chính là một vị thần trong lòng bọn họ!
Một vị thần cao cao tại thượng!
"Vương...." Các trưởng lão nhìn thấy biểu tình của nam tử đầu bạc , bèn nhận lấy bức hoạ cuộn tròn, cung kính nói: "Xin vương yên tâm! Chúng ta nhất định sẽ tìm được lão tổ, hơn nữa cũng sẽ đưa ngài ấy trở về!"
"Chuyện này giao cho các người, ta rất yên tâm! Chờ lão tổ trở về rồi, ta cũng có thể yên tâm mà nhắm mắt......"
Nam nhân đầu bạc hơi hơi mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng nói.
________
Thú thành.
Trong căn phòng cho khách, Vân Lạc Phong dựa vào vai Vân Tiêu, vui vẻ giày vò Tiểu Trùng Trùng trong lòng bàn tay.
Tiểu Trùng Trùng giận mà chẳng dám nói gì, chỉ có thể nghẹn khuất mặc cho Vân Lạc Phong chà đạp. Lúc trước, nếu không phải vì muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái kia, nên mới lập khế ước với Vân Tiêu, thì bây giờ nó cũng sẽ không bi thảm như vậy......
"Vân Tiêu, Tiểu Trùng này có lai lịch gì vậy? Vì sao nó lại ở táng Thần Sơn?" Vân Lạc Phong hơi hơi nhướng mày, ý cười không ngớt hỏi.
Ánh mắt Vân Tiêu liền nhìn sang Tiểu Trùng Trùng, mặt không cảm xúc, Vân Tiêu không nói gì cả, chỉ dùng ánh mắt thì đã đủ biểu đạt ý tứ trong đó.
Tiểu Trùng Trùng rất là ủy khuất, nó không dám phản kháng, chỉ có thể thành thật trả lời, nói: "Lúc trước, ta không cẩn thận trêu chọc phải một tên cường giả Thần cấp ... ..."
Cường giả Thần cấp ?
Vân Lạc Phong ngẩn ra, trên đại lục này thực sự có thần tồn tại?
"Thực lực tên cường giả Thần cấp kia quá khủng khi*p, ta đánh không lại nên bỏ chạy. Thế nhưng, loài rồng chúng ta cường đại như vậy, ta làm sao có thể nói cho người khác là ta đang bỏ chạy? Cho nên, ta nói với tộc nhân của ta rằng, ta trêu chọc phải tuyệt thế cường giả, vì không muốn mang đến tai họa cho mọi người, nên ta sẽ dẫn dụ tên tuyệt thế cường giả kia đi......"
Khi nói lời này, thần sắc Tiểu Trùng Trùng tràn đầy đắc ý, nó nghĩ mình quá thông minh, nên dương dương tự đắc.
"Cường giả Thần cấp kia không tìm thấy ta, nên tức giận mà phá hủy địa bàn của ta. Kỳ thực, ta đã sớm biết tính cách tên cường giả Thần cấp kia, cùng lắm thì hắn cũng chỉ đánh sập vài căn nhà mà thôi, tuyệt đối sẽ không gây thương tổn gì với tộc nhân của ta, nên ta mới yên tâm trốn đi...."
Tiểu Trùng Trùng ngẩng cao đầu, nó nghiễm nhiên không cảm thấy hành động đó của nó là việc làm tổn hại đến tôn nghiêm.
Trong mắt Tiểu Trùng Trùng, để người khác biết được nguyên nhân nó chạy trốn là vì bị người ta đuổi Gi*t, thì mới thật sự là mất tôn nghiêm.
"Sao ngươi lại đắc tội với tên cường giả Thần cấp kia?" Trong mắt Vân Lạc Phong ẩn chứa ý cười.
Khóe miệng Tiểu Trùng Trùng cứng đờ, sắc mặt xấu hổ, môi hơi run rẩy vài cái, biểu tình kia giống như đây là một chuyện cực kỳ khó mở miệng....
"Phong Nhi, nàng muốn nướng sống hay là hấp?"
Giọng nói Vân Tiêu lạnh lùng không có bắt cứ cảm xúc nào, bất kỳ ai cũng đều có thể nghe ra, việc Tiểu Trùng Trùng không trả lời Vân Lạc Phong khiến hắn rất bất mãn.
Sắc mặt Tiểu Trùng Trùng lập tức trắng bệch, nó vốn định nói dối cho qua chuyện, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu, cả người liền rùng mình một cái.
Nếu đổi lại là người khác, lời nói dối của nó có thể sẽ hữu dụng......
Nhưng tiếc thay, nam nhân trước mắt này lại là người đã khế ước với nó.
Cho dù nó chỉ nói dối một chữ thui, thì chủ nhân nhà nó cũng có thể nhìn thấu được....
"Nhiều năm trước, ta có quen với tên cường giả Thần cấp này, nhưng cũng chỉ là quen biết hời hợt mà thôi, tuy nhiên......" Sắc mặt Tiểu Trùng Trùng càng lúc càng khó coi: "Có một lần, ta đang nằm trên mặt đất ngủ trưa, tên kia không chú ý tới ta đang ngủ trưa ở đó, chờ sau khi ta bị thức dậy, thì đã bị vật dơ bẩn của hắn vùi lấp......"
"Dưới sự tức giận, ta tự biến lớn thân thể mình, chui vào...... chui vào cúc...... cúc hoa của hắn."
Ngón tay Vân Lạc Phong chợt khựng lại, sắc mặt cũng trở nên thập phần khó coi, nàng chậm rãi hít sâu một hơi, mới ngăn chặn được cơn xúc động quăng Tiểu Trùng Trùng ra ngoài.
"Chủ mẫu, người nói tên kia có phải là rất quá đáng không?" Tiểu Trùng Trùng rất là tức giận: "Đầu tiên là hắn dùng một đống phân vùi lấp ta, ta chỉ là quá mức phẫn nộ mới làm vậy với hắn, hắn có cần phải truy sát đến tận cửa như vậy không?"
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Tiểu Trùng Trùng: "Ngươi nên thấy may mắn, vì hắn chỉ truy sát ngươi mà thôi."
Tiểu Trùng Trùng chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn Vân Lạc Phong.
Chủ mẫu đây là có ý gì?
Tại sao mình lại phải thấy may mắn khi bị người ta truy sát chứ?
Vân Lạc Phong hơi dừng lại một chút, xong tiếp tục nói: "May mắn là hắn ta không có vì vậy mà yêu ngươi......"
Vẻ mặt Tiểu Trùng Trùng ௱ôЛƓ lung, nó không hiểu Vân Lạc Phong nói như vậy là có ý gì.
Bỗng nhiên, một bàn tay to từ bên cạnh duỗi tới, xách Tiểu Trùng Trùng lên rồi dùng sức ném ra ngoài cửa sổ.
Vân Tiêu ôm chặt vai Vân Lạc Phong, để mặt nàng đối diện với mình, đôi mắt đen lạnh lùng vào giờ phút này tràn đầy ủy khuất.
"Thời gian nó bá chiếm nàng lâu quá rồi!"
Lâu đến mức...... Làm hắn hận không thể làm thịt sâu nhỏ này!
Lần đầu tiên, Vân Tiêu hối hận!
Hối hận mang Tiểu Trùng Trùng ra ngoài!
Quá rõ ràng, tuy rằng Vân Lạc Phong không có nói ra, nhưng trong lòng nàng lại rất thích Tiểu Trùng Trùng.
Cái này làm cho Vân Tiêu rất là ghen!
Nhìn nam nhân trước mặt, Vân Lạc Phong cười một tiếng, nàng động thân đem Vân Tiêu đè ở trên giường, hai tay vây lấy hai bên người Vân Tiêu.
"Vân Tiêu, chàng lại đi tranh sủng với linh thú ư?"
Vân Lạc Phong hơi nheo hai mắt lại, trong đó chợt lóe lên một tia sáng nguy hiểm.
Cảm nhận được khối mềm mại đang đè lên иgự¢ mình, lửa tình của Vân Tiêu tức khắc liền bừng cháy, hắn kéo cánh tay Vân Lạc Phong, trở người đè ngược nàng xuống giường, dùng sức hôn lên môi nàng.... .....
Tay Vân Lạc Phong nắm chặt lấy tấm chăn trên giường.
Môi nam nhân vừa mỏng vừa lạnh, lại mang theo hơi thở bá đạo, trong mắt hắn mơ hồ có thể thấy được hai đóm lửa đang cháy, ngọn lửa kia, dường như có thể thêu đốt cả người nàng chỉ trong tích tắc.
Tất cả y phục bị trút bỏ, trên giường lớn chỉ còn lại thân hình hai người đang không ngừng dây dưa......
Một đêm yêu kiều!
"Y Lợi, ngươi lăn ra đây cho ta!"
Hôm sau, một loạt tiếng hét phẫn nộ vang vọng khắp toàn bộ cung điện .
Y Lợi đang được cung nữ hầu hạ thay y phục, thì thấy một nữ nhân che mặt từ bên ngoài vọt vào, vốn dĩ Y Lợi bị hoảng sợ, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của nữ nhân kia, mới thả lỏng cảnh giác.
"Đại tỷ, tỷ tới nơi này tìm ta có chuyện gì?"
"Y Lợi, ngươi thật to gan! Chẳng những dám giúp đỡ người ngoài đối phó Báo tộc, còn đả thương phụ thân! Vết thương trên mặt ta, khẳng định cũng là do bọn chúng làm!"
Đại công chúa tức giận, thân thể mềm mại run rẩy, ngón tay thon dài phẫn nộ chỉ hướng Y Lợi, bộ dáng hận đến nghiến răng nghiến lợi, dường như muốn đem người trước mặt bầm thây vạn đoạn.
Y Lợi hơi hơi mỉm cười: "Đại tỷ, phụ thân là bị ngoại vật đánh trọng thương, không có ai động thủ cả. Còn về tỷ...... Ai biết được là do tỷ nhiễm bệnh gì, rồi lại đi vu oan giá họa!"
"Ngươi......" Sắc mặt Đại công chúa càng đen hơn.
Xác thực, tuy rằng tất cả mọi người đều biết chuyện này có quan hệ với Vân Tiêu, nhưng mà, có ai tận mắt nhìn thấy hắn ra tay?
Chỉ dựa vào khí thế, đã có thể đánh bại phụ thân?
Có khả năng này sao?
"Y Lợi, chờ coi! Ta sẽ khiến các ngươi hối hận!"
Đại công chúa hung hăng phất tay áo, đi ra ngoài.
Y Lợi nhìn theo bóng lưng Đại công chúa, lạnh lùng cười, đừng tưởng rằng nàng không biết, lúc trước, mặt nàng bị thương, chính là do người đại tỷ tốt này giở trò.
Mọi người đều biết, bản tính linh thú đơn thuần, sẽ không lục ᴆục với nhau.
Nhưng đó là những linh thú sống lâu trong núi rừng, không tiếp xúc với con người, không học được lòng dạ sâu hiểm của nhân loại.
Còn Thú Châu hiện tại, cũng coi như là tự hình thành một thế giới, linh thú sinh trưởng tại thú châu, sao có thể đơn thuần như linh thú sống ở núi rừng?
Bất luận một giống loài đơn thuần nào, một khi trải qua tiêm nhiễm, thì không bao giờ còn như tờ giấy trắng được nữa......
______
Trong hậu viện.
Đại công chúa mới vừa về tới, một đám nam nhân tuấn mỹ chạy đến vây quanh tứ phía, những nam nhân đó giống như những phi tử của hoàng đế, chờ đợi sự sủng ái từ đại công chúa.
"Cút ngay!"
Đại công chúa hừ lạnh một tiếng, đá một cước vào nam nhân đứng gần nhất, phẫn nộ quát lớn.
Nam nhân này có diện mạo rất thanh tuấn, bộ dáng thanh tâm quả dục, bình thường, cũng chính vì bộ dáng này mà hắn rất được đại công chúa sủng ái.
(*thanh tâm quả dục: lòng dạ ngay thẳng, thánh khiết, không ham muốn bất cứ thứ gì.)
Chỉ tiếc......
Sau khi gặp được loại nam nhân cực phẩm như Vân Tiêu, đại công chúa cảm thấy nam thi*p trong viện của mình đều không thể lọt vào mắt mình được nữa, nhìn nhiều hơn một chút cũng cảm thấy ghê tởm!
"Nam nhân này càng cự tuyệt ta, thì ta lại càng nhất định phải có được hắn!" Đại công chúa liếm khóe môi, trong mắt hiện lên một tia tham dục.
Trong Thú thành này, bất luận là linh thú, hoặc là con người, đều khó chống cự lại được sức quyến rũ của nàng.
Thân phận nàng tôn quý, dung nhan mỹ miều! Chỉ cần là nam nhân, có mấy ai chống đỡ nổi cám dỗ nhường ấy?
Riêng chỉ có hai người...... Dám cự tuyệt nàng!
Người thứ nhất chính là Hồ Li, người thứ hai......
Chính là nam nhân hắc y lãnh khốc kia......
Càng cự tuyệt, nàng lại càng muốn có được, bất kể là dùng thủ đoạn gì!
Đại công chúa đi vào phòng, đóng cửa lại, lệnh cho thị vệ canh gác trước cửa phòng, nàng đi đến bên giường, cẩn thận lấy một bức tranh từ dưới gối ra.
Nàng cầm lấy bức tranh kia, đi đến gần ngọn nến, rồi chậm rãi châm lửa.
Khói trắng từ từ bay lên biến ảo thành một con Thủy Long màu lam ... ...
Ánh mắt con rồng này khí phách mà kiêu ngạo, nó nhìn xuống đại công chúa đang đứng trước mặt, giống như là đang nhìn một con kiến. Dường như trong đôi mắt màu lam kia, không có bất kỳ thứ gì có thể lọt vào mắt nó.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Giọng điệu của Thủy Long rất là lạnh nhạt, lại còn mang theo vẻ khinh thường đại công chúa.
"Long đại nhân..." Đại công chúa vui vẻ trong lòng, vội vàng nói: "Chuyện là như này, gần đây ta có gặp mấy nhân loại, trong đó, có một nữ tử tên là Vân Lạc Phong, trong tay ả ta có Hỏa Linh Quả mà ngài đang tìm kiếm!"
Nói về duyên phận giữa đại công chúa và con rồng này, thì đó là chuyện cũ từ nhiều năm về trước.
Năm đó, đại công chúa tuổi còn nhỏ muốn ra cửa rèn luyện, nàng ngẫu nhiên gặp một con rồng bị thương rất nặng, vì muốn kết tình hữu nghị với Long tộc, nên đại công chúa đã cứu con rồng đó.
Con rồng kia trước khi rời đi, đã đưa cho đại công chúa một bức tranh, bảo nàng nếu chẳng may gặp nguy hiểm, thì có thể dùng bức tranh ấy triệu hồi nó......
"Hỏa Linh Quả? Ngươi xác định?" Đôi mắt rồng đột nhiên sáng ngời.
Ánh mắt Đại công chúa lập loè một chút, nói:
"Chỉ tiếc, Hỏa Linh Quả này đã bị một nữ nhân ăn rồi."
"Hừ! Ăn vào thì sao? Hỏa Linh Quả không dễ dàng bị tiêu hóa như thế. Chờ ta tìm được ả rồi, Gi*t ૮ɦếƭ ả, sau đó lại moi tim ả ta ra, là có thể lấy được Hỏa Linh Quả!" Giọng điệu con rồng kia còn mang theo khinh thường: "Nhưng mà, gần đây vương phát lệnh, tất cả mọi người trong Long tộc đều phải đi tìm lão tổ, vì vậy, ta không có thời gian đi lấy Hỏa Linh Quả, ngươi đưa nữ nhân kia đưa tới Long tộc đi."
Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng con rồng kia cũng biến mất......
Đại công chúa hoàn toàn trợn tròn mắt.
Nàng dùng cơ hội duy nhất bảo vệ mạng sống, chỉ đổi lại được kết quả thế này sao?
Nếu nàng có thể đối phó được Vân Lạc Phong, còn cần tìm hắn ư?
Còn về chuyện con rồng kia có tìm thấy Hỏa Linh Quả trong cơ thể Vân Lạc Phong hay không, đã không còn nằm trong phạm vi suy xét của nàng, lòng của nàng hiện giờ đã ghen ghét đến phát cuồng, dựa vào cái gì mà loại nữ nhân này có thể có được nam nhân cực phẩm như thế?
Dù bản thân nàng không chiếm được người nam nhân này, thì nàng cũng sẽ không để cho một mình Vân Lạc Phong chiếm tiện nghi!
Nhưng mà......
Trước mắt, nàng phải làm như thế nào để lừa Vân Lạc Phong đến Long tộc?
"Xem ra phương pháp này hoàn toàn không dùng được."
Hai mắt Đại công chúa chợt tối đi: "Hiện giờ, cách duy nhất để đối phó với bọn chúng, cũng chỉ còn đi tìm Thú tộc khác tới hỗ trợ!"
Nghĩ đến đây, nàng đẩy cửa phòng, đi ra ngoài.
"Người đâu, đi thông báo Hồ tộc, Ưng tộc, Lang tộc và các đại chủng tộc khác...... Nói rằng, có nhân loại tiến đến khiêu khích, hơn nữa còn đả thương phụ thân ta, yêu cầu bọn họ đến hỗ trợ!"
"Dạ, đại công chúa!"
Thị vệ chấp tay, lui xuống......
... ...
Dưới bầu trời xanh thẳm, Y Lợi mang ánh mắt ௱ôЛƓ lung nhìn Hồ Li đang đứng trước mặt nàng: "Huynh thật sự phải đi?"
Hồ Li gật đầu: "Y Lợi công chúa, bảo trọng."
Đúng lúc này, Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu đi ra, nàng nhìn đôi mắt quyến luyến không nỡ của nhị công chúa Y Lợi khi nàng ấy nhìn Hồ Li, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên một độ cong nhỏ.
"Hồ Li, chúng ta xuất phát thôi!"
Tuy thấy thế, nhưng cái gì Vân Lạc Phong cũng không nói. Nàng chỉ quay sang nhìn Hồ Li, rồi bảo phải lên đường thôi.
"Được."
Hồ Li cũng không có phát hiện sự bất thường của công chúa Y Lợi, hắn cười quyến rũ. Vốn định đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu, Hồ Li liền biết thân biết phận lui lại phía sau......
Mấy người họ rất nhanh đã đi ra khỏi đại môn hoàng cung, công chúa Y Lợi dõi mắt nhìn theo phương hướng Hồ Li rời đi, mấy lần định mở miệng muốn bảo hắn hãy mang nàng đi cùng, nhưng cuối cùng lời nói ấy lại không tài nào thốt ra khỏi miệng được....
"À phải!"
Vân Lạc Phong bỗng nhiên dừng bước, nàng giơ tay đưa lên, ném một lọ sứ cho công chúa Y Lợi.
"Lọ thuốc này có thể chữa khỏi vết sẹo trên mặt của cô, nhớ rõ, sáng tối mỗi ngày thoa một lần."
Y Lị công chúa ngẩn ra, nàng nắm chặt bình sứ trong tay, gắt gao cắn cắn môi nói: "Cảm ơn......"
... ...
Ngay khi đám người Vân Lạc Phong vừa rời đi, thì tin tức này cũng truyền tới tai đại công chúa, nàng ta đột nhiên đứng phắt dậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc