Đại hán ho khù khụ liên tục, muốn nôn viên thuốc kia ra, chỉ tiếc, thuốc vừa vào miệng là tan, dược hiệu lập tức thấm vào người.
"Ngươi cho ta ăn cái gì?" Đại hán trừng mắt, phẫn nộ quát lên.
"Thuốc độc!"
Thiếu nữ cười cười tà khí, nhưng lời nói lại làm người ta sởn cả tóc gáy.
Đại hán lập tức vô cùng hoảng sợ, đến thời khắc này hắn mới biết, bản thân đã trêu chọc phải người thế nào.
"Bất quá ta chỉ chất vấn ngươi vài câu, sao ngươi phải hạ sát ta?"
"Không!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Nếu ta thật muốn Gi*t ngươi, thì đã ra tay từ sớm. Ta cho ngươi uống thuốc độc là vì có chuyện cần ngươi đi làm."
Đại hán sợ đến mức không thể nói được nên lời, toàn thân không ngừng run rẩy.
Vân Lạc Phong lấy một cây thảo dược màu tím từ trong nhẫn không gian ra, đưa đến trước mặt tên đại hán.
"Ngươi đem thảo dược này đến Vu Yêu Tộc, giao tận tay tộc trưởng, sau đó Vu Yêu Tộc sẽ giúp ngươi giải độc." Vân Lạc Phong nhìn thấy ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào thảo dược giải độc của đại hán, cười lạnh nói: "Thảo dược này không phải loại độc nào cũng có thể giải được, viên thuốc độc mà ta cho ngươi ăn, chỉ có cổ trùng của Vu Yêu Tộc mới hút ra được, nếu thử dùng các biện pháp khác, ngươi chắc chắn sẽ phải ૮ɦếƭ!"
Cả người đại hán lại run lên cầm cập, vươn tay ra run rẩy nhận lấy cây thảo dược kia, hắn là người trước giờ luôn rất sợ ૮ɦếƭ, hiển nhiên là sẽ không dám dùng tánh mạng của mình đi đùa giỡn.
"Chúng ta đi thôi!"
Vân Lạc Phong không nhìn đến đại hán nữa, xoay người đi về phía cuối đường.
Tiểu Thụ ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, năm lấy tay nàng, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười sáng ngời.
Trà Trà nằm bò trên đầu Tiểu Thụ, hai tay vẩy vẩy, ánh mắt rất đáng thương nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Ẳng ẳng, nó không muốn đi theo Tiểu Thụ đâu, nhưng Tiểu Thụ đã bá chiếm nó rồi, không cho nó được nằm trong lòng chủ nhân.
"Phải rồi, mẫu thân!" Tiểu Thụ dường như vừa sực nhớ ra điều gì, vươn tay xuống gãi gãi ௱ôЛƓ, móc một quả trái cây từ cúc hoa ra đưa cho Vân Lạc Phong: "Đây là Hóa Nhân Quả vừa kết trái, người cho Manh Manh ăn đi."
Linh thú khi đạt đến cảnh giới nhất định thì có thể hóa hình người, nhưng tiếc là Hóa Nhân Quả ra hoa kết quả quá chậm, chỉ kết được có mỗi một quả, mà quả này hiển nhiên là để cho Manh Manh dùng.
Vân Lạc Phong nhìn chằm chằm Hóa Nhân Quả vừa được Tiểu Thụ móc ra từ cúc hoa, sắc mặt tối sầm: "Tự con đưa cho Manh Manh đi!"
Tiểu Thụ không hề biết là mẫu thân đang ghét bỏ Hóa Nhân Quả, trên mặt vẫn nở nụ cười sáng ngời: "Dạ, lát nữa con sẽ vào không gian thần điển đưa cho Manh Manh."
"Tiểu Thụ!" Đáy mắt Vân Lạc Phong chợt lóe sáng: "Khi nào thì con mới có thể kết thêm nhiều Hóa Nhân Quả hơn nữa?"
"Cái này...." Tiểu Thụ trầm mặc, nghiêng đầu nhỏ, nói: "Cho con thêm linh thảo, linh dược, phẩm chất càng cao, dược hiệu càng tốt, con chẳng những có thể kết thêm nhiều Hóa Nhân Quả, mà còn có thể kết ra nhiều loại quả khác nữa, tốc độ cũng không chậm như bây giờ."
Linh thảo, linh dược?
Vân Lạc Phong bỗng cảm thấy nhu cầu về linh dược của mình vĩnh viễn cũng không thể chấm dứt.
_____
Linh Châu.
Quân gia.
Quân gia chủ đang mặt ủ mày chau, đầy ưu sầu mà ngồi trong thư phòng.
Cửa thư phòng chợt bị đẩy ra, khi Quân gia chủ nhìn thấy người vào là một thiếu nữ, thì sắc mặt mới hơi hòa hoãn lại.
"Linh Nhi, sao con vào đây? Có phải đã tìm được gia gia con rồi không?"
Linh Nhi tất nhiên là biết Quân lão gia tử ở đâu, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không nói ra, bởi vì nàng đã hứa với Quân lão gia tử rồi.
Cho nên, Linh Nhi mở to mắt nói dối: "Con không biết! Gia gia không có nói với con."
"Cũng không biết là gia gia con gặp phải chuyện gì? Ba năm trước đột nhiên xông vào Độc Cốc, còn Gi*t ૮ɦếƭ không ít người." Quân gia chủ lắc đầu cười khổ: "Con nói xem, đám người Độc Cốc kia đã trêu chọc cái gì với gia gia con? Độc Cốc là một trong những thế lực của Trung Châu, lúc đó Châu chủ Trung Châu còn đến tìm ta, đòi lão gia tử phải cho bọn họ một lời giải thích."
Linh Nhi chớp chớp mắt: "Năm đó gia gia xem trọng một thiên tài, liền nhận người ấy làm cháu gái. Nhưng thiên tài kia lại bị người Độc Cốc Gi*t ૮ɦếƭ, gia gia quá phẫn nộ, nên mới đi tìm Độc Cốc tính sổ."
"Ông ấy đi tìm Độc Cốc tính sổ, lại bỏ lại một đống cục diện rối rắm cho ta, kẻ địch của Quân gia vốn đã nhiều, bây giờ lại còn tăng thêm." Quân gia chủ đau đầu xoa xoa trán: "Người sư phụ này một ngày không tìm việc cho ta thì cả người không thoải mái mà, hiện giờ Quân gia hai mặt thọ địch, còn ông ấy thì không biết lại chạy tới đâu mà tiêu dao tự tại."
Nếu có thể thì Quân gia chủ sẽ lập tức ném cái cục diện rối rắm này đi ngay, ai mà thèm ngồi cái ghế gia chủ này chứ.
Chỉ tiếc, sư phụ hắn lại chỉ có mỗi hắn là đồ nhi, hắn không gánh vác Quân gia, chẳng lẽ thật muốn giao Quân gia cho người ngoài?
Đừng nói là Quân lão gia tử không thể buông tay, ngay cả hắn cũng không nỡ.
"Linh Nhi, nếu như cô cô con ở đây thì tốt quá, muội ấy là nữ nhi thân sinh của sư phụ, kế thừa Quân gia là chuyện đương nhiên, đến lúc đó, ta và mẫu thân con có thể đi du ngoạn nam bắc, không cần quản cái mớ rắc rối này."
Rất rõ ràng, Quân gia chủ vô cùng oán hận đối với hành vi vứt bỏ Quân gia của Quân lão gia tử, tiếc là hắn không làm gì được lão nhân gia ngài.
"Nếu con tìm được gia gia con, nhớ nói với ông ấy một tiếng, do ông ấy thường xuyên không trở về Quân gia cho nên khiến cho kẻ thù của Quân gia bắt đầu ngo ngoe rục rịch, muốn tiêu diệt Quân gia chúng ta, nếu như có ngày thời khắc ấy đến, thì ông ấy nhất định phải trở về Quân gia."
"Cha, người yên tâm đi! Trong lòng gia gia hiểu rõ, nếu như Quân gia thật sự lâm vào tình cảnh nguy nan, gia gia chắc chắn sẽ trở về!" Linh Nhi cười hi hi, nói.
Nói gì thì Quân gia cũng là tâm huyết của Quân lão gia tử, ông ấy không thể nào vứt bỏ Quân gia được.
"Con đi tìm bằng hữu của mình đi, cha muốn một mình yên tĩnh một chút."
Quân gia chủ đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, chỉ cần hắn nhớ đến tin tức mật thám truyền về, thì không khỏi cảm thấy đau đầu.
Nhiều năm qua, lão gia tử luôn ngao du bên ngoài, chưa từng về nhà, mới khiến cho kẻ địch của Quân gia nghĩ rằng ông đã ૮ɦếƭ. Nếu không phải ba năm trước Quân lão gia tử đột nhiên gây khó dễ cho Độc Cốc, thì đoán chừng tất cả mọi người đều sẽ cho rằng ông đã ૮ɦếƭ thật rồi.
Nhưng dù biết Quân lão gia tử chưa ૮ɦếƭ, thì trong ba năm qua, các thế lực kia vẫn nhịn không được mà ngo ngoe rục rịch, làm người ta khó mà đề phòng.
"Gia chủ, đại sự không xong rồi!"
Đột nhiên, một giọng nói nôn nóng được truyền từ bên ngoài vào, tiếp đó là một người vội vội vàng vàng chạy đến, vì hắn quá sốt ruột, nên bước chân có chút lảo đảo, suýt chút là té ngã.
Quân gia chủ nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Gia chủ, đã xảy ra chuyện, không biết mà ai để lộ tin tức, rằng lão gia chủ có một đứa cháu gái thất lạc, hiện đang ở tại Thất Châu Đại Lục này...."
"Cái gì?" Quân gia chủ vỗ bàn đứng dậy, sắc mặt âm trầm: "Tin tức này được truyền ra từ đâu?"
"Là.... Là truyền từ Quân gia ra."
Quân gia chủ siết chặt nắm đấm, nói như vậy là trong Quân gia có nội gián? Đã vậycòn để chúng biết được tin tức này?
"Tra cho ta! Bổn gia chủ nhất định phải biết là kẻ nào truyền ra tin tức này!"
Nếu để hắn biết là ai, hắn chắc chắn sẽ bắt kẻ đó sống không bằng ૮ɦếƭ!
"Dạ, gia chủ!"
Thị vệ nhận lệnh lui xuống.
Sau khi thị vệ lui ra rồi, Quân gia chủ mới thả người ngồi phịch xuống, tâm trạng uể oải.
"Không ngờ cuối cùng tin tức vẫn bị người khác truyền ra ngoài. Nếu để bọn người kia tìm được cháu gái chưa gặp mặt của ta trước, thì nhất định chúng sẽ bắt nó để uy Hi*p Quân gia, lúc đó, lão gia tử khẳng định sẽ nổi điên lên!"
Vì thế, hắn cần phải nhanh chân tìm được cháu gái trước đám người kia.
Nghĩ đến đây, Quân gia chủ siết chặt nắm đấm, trong lòng hạ quyết tâm.
___ ___
Linh Châu.
Trong một tòa thành nhỏ cách biên cảnh không xa, không khí ở đây náo nhiệt hơn trong quá khứ rất nhiều.
Một nữ tử đang vội vàng lên đường, đột nhiên, từ phía trước truyền tới một giọng nói mềm mại làm nàng dừng bước: "Dì ơi, cháu có thể hỏi thăm một chút không? Tại sao trong một cái thành nhỏ mà lại có nhiều người như vậy?"
Nữ tử sửng sốt, cúi đầu xuống, liền nhìn thấy ngay một khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu.
Vốn dĩ nữ tử kia cũng không muốn trả lời, nhưng nhìn bé trai xinh xắn đáng yêu thế này, nàng thật không có cách nào cự tuyệt.
"Tiểu gia hỏa, sao một mình con lại ở chỗ này? Cha mẹ con đâu?"
"Cha mẹ con không ở đây! Con chỉ là thấy rất tò mò, vì sao lại có nhiều người như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Đứa bé trai chớp chớp mắt, cười tủm tỉm nói.
Tục ngữ nói, khác thường tất có yêu*.
(*ý nói mọi chuyện đều có nguyên nhân.)
Một cái thành nhỏ ở biến cảnh, theo lý mà nói thì không thể nào có nhiều người như vậy. Nhưng hiện tại trong thành đầy ấp người, nội việc tìm một chỗ nghỉ chân thôi mà bọn họ cũng phải tìm rất lâu.
Hơn nữa thực lực của những người này đều rất mạnh, chắc chắn là đến đây vì một điều gì đó.
Nói không chừng là có dược liệu gì đó vô cùng trân quý....
Nghĩ đến thức ăn của mình, Tiểu Thụ âm thầm quyết tâm phải điều tra cho rõ nguyên nhân chuyện này.
"Tiểu gia hỏa, chúng ta tới nơi này, mục đích là vì thần tích trong Ngải Sơn."
"Ngải Sơn? Thần tích?"
Trong Thất Châu Đại Lục có thần?
"Những việc này, con tốt nhất đừng hỏi? Ngải Sơn kia vừa lớn vừa hung hiểm, con tốt nhất là nên trở về bên cạnh cha mẹ con đi!" Nữ tử cười cười nói với đứa bé trai.
Mà sau khi nàng ta nói xong thì cũng vội vàng rời đi!
Đứa bé trai nhìn theo phương hướng nữ tử kia đi, sau khi trầm mặc hết nửa ngày, thì đi thẳng về khách điếm.
Lúc này, trong khách điếm, Vân Lạc Phong đang ngồi cạnh bàn nhàn nhã uống trà.
Trà Trà ngoan ngoãn nằm rạp trên đất, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía cửa đầy cảnh giác, sợ sẽ có kẻ xấu đột ngột xông vào làm hại Vân Lạc Phong.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng bị một bàn tay nhỏ đẩy mở ra, một gương mặt phấn điêu ngọc trác xuất hiện ngay trước mắt Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong nhướng mày: "Đi đâu?"
"Mẫu thân!" Tiểu Thụ chạy tới cạnh Vân Lạc Phong: "Trước đó con cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao một nơi nghèo nàn thế này lại thu hút nhiều cường giả đến như vậy? Cho nên mới ra ngoài hỏi thăm thử. Nghe nói, ở một ngọn núi cạnh tòa thành này xuất hiện một thần tích."
"Thần tích?" Trong mắt Vân Lạc Phong chợt lóe lên tia sáng không dễ gì phát hiện.
Tiểu Thụ vươn tay ôm lấy cổ Vân Lạc Phong: "Mẫu thân, không phải mẹ muốn tìm cha và dì Hồng Loan à? Còn có cả tiểu Bạch nữa? Nói không chừng bọn họ cũng tò mò về thần tích kia mà chạy đến Ngải Sơn."
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày: "Được! Chúng ta đến thần tích kia xem thử."
Có lẽ Tiểu Thụ nói không sai, nếu như mấy người Vân Tiêu cũng đến thần tích, vậy thì nàng có thể tìm được bọn họ rồi.
"Thật tốt quá!"
Bẹp!
Tiểu Thụ hôn cái bẹp lên má Vân Lạc Phong: "Mẫu thân, nếu như trong thần tích có dược liệu, vậy mẹ phải đoạt hết về làm thức ăn cho con, nếu không, con không thể kết ra Hóa Nhân Quả."
Vân Lạc Phong nhướng mày, Tiểu Thụ liên tục dẫn dụ nàng đến thần tích, mục đích thật đơn giản, chính là vì cái bụng nhỏ kia.
Hiện tại, số linh thảo do thảo dược bình thường tiến hóa thành đã không thỏa mãn được nó nữa rồi.
Dược liệu mà nó cần phải có niên đại ngàn năm trở lên!
Nếu không có kỳ ngộ, thì rất khó mà tìm được dược liệu có niên đại cao như vậy.
Hôm sau.
Vân Lạc Phong dẫn theo Tiểu Thụ đến Ngải Sơn, cũng may khoảng cách từ Ngải Sơn đến khách điếm mà Vân Lạc Phong trọ rất gần, chỉ đi nửa khắc thời gian là tới.
Lúc này, trên Ngải Sơn đã đông nghịt người, trong số những người này, ngoài trừ người của những thế lực kết minh, thì còn có cả nhưng cường giả nhàn tản.
Cũng giống như nữ tử mà ngày hôm qua Tiểu Thụ đã tiếp cận...
"Là con?"
Nữ tử kia vừa quay đầu, liền nhìn thấy ngay Tiểu Thụ đang đi vào núi, tức thì, nàng liền mỉm cười đi về phía Tiểu Thụ.
"Chào dì, hôm qua xin đa tạ dì!" Tiểu Thụ rất lễ phép mà nói.
Nữ tử hơi ngẩng đầu, nhìn Vân Lạc Phong một cái rồi hỏi: "Vị này chính là mẫu thân của con à?"
Từ lúc bắt đầu, tầm mắt của Trà Trà luôn dán chặt vào nữ tử kia, tràn đầy cảnh giác, sau khi nó xác định nữ tử này không có ác ý, thì mới thả lỏng, yên tâm nằm rạp trên đầu Tiểu Thụ.
"Xin chào!"
Thấy Tiểu Thụ gật đầu xác nhận, nữ tử mới vươn tay về phía Vân Lạc Phong: "Ta tên là Nhan Khả, không biết nên xưng hô với cô nương thế nào?"
"Vân Lạc Phong!"
Vân Lạc Phong chậm rãi nói ra tên của mình.
"Khụ khụ!"
Một người thiếu niên đi theo bên cạnh Nhan Khả, vừa nghe thấy ba chữ Vân Lạc Phong thì bỗng ho khù khụ, ánh mắt đầy vẻ cổ quái.
Trực giác của Vân Lạc Phong rất nhạy bén, hiển nhiên là cũng nhận ra được sự kì lạ của những người này, bất giác, nàng nhíu mày lại.
"Sao vậy? Tên của ta có vấn đề gì à?"
Nhan Khả mỉm cười: "Vân cô nương, có lẽ là do trùng hợp, tên của cô nương giống với một người. Tuy nhiên, ta muốn nhắc nhở cô nương một câu, khi ra ngoài ngàn vạn lần đừng nói tên của cô nương là Vân Lạc Phong."
"Tại sao?" Ánh mắt Vân Lạc Phong càng thêm nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu có chuyện gì xảy ra.
"Cái này...." Nhan Khả cẩn thận liếc nhìn chung quanh, khi thấy không có ai ở gần, mới thấp giọng nói: "Bởi vì ba chữ Vân Lạc Phong này hiện giờ là cấm kỵ của Thất Châu Đại Lục! Nghe nói chỉ cần có người nói ra ba chữ này, mà bị truyền tới tai Châu chủ Đông Châu Hồng Loan cô nương, thì sẽ bị đánh đến nửa sống nửa ૮ɦếƭ!"
Vân Lạc Phong sửng sốt.
Hồng Loan? Chuyện này có liên quan gì đến Hồng Loan?
"Trước đó ta bế quan hết ba năm, cho nên không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao khi nhắc đến ba chữ này thì sẽ chọc giận Hồng Loan?"
Nhan Khả kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong, khó trách vị cô nương này lại không biết gì cả, thì ra là do bế quan tu luyện.
"Mọi chuyện là như thế này....."
Cuối cùng, Nhan Khả quyết định mạo hiểm, kể hết mọi chuyện cho Vân Lạc Phong nghe.
"Ba năm trước, Độc Cốc hại ૮ɦếƭ một vị nữ tử tên là Vân Lạc Phong, ngờ đâu Vân Lạc Phong lại có quan hệ với nhiều thế lực khắp nơi trên đại lục, đầu tiên là Quân gia Quân lão gia tử, sau thì có phủ châu chủ Đông Châu cùng với học viện Tây Châu, cùng nhau tru sát Độc Cốc..."
(*tru sát: tận diệt, Gi*t hết.)
"Vốn dĩ việc này chỉ dính dáng đến Độc Cốc, không có liên quan đến những người khác, nhưng tính tình của vị Hồng Loan cô nương kia quá nóng nảy. Có một lần, Hồng Loan cô nương đi ngang qua tửu lầu, vô tình nghe được có người nhắc đến ba chữ Vân Lạc Phong, thì lập tức đánh người nọ một trận tơi bời, thiếu chút nữa là xảy ra án mạng."
Vân Lạc Phong phát ngốc. Mình bị Độc Cốc Gi*t? Chuyện hồi nào?
Hơn nữa, dù tính tình Hồng Loan nóng nảy, nhưng tuyệt đối sẽ không vô cớ sinh sự, chắc chắn là đám người kia đã nói gì đó không hay về mình, hoặc là vui sướng khi người gặp họa, nên mới chọc giận Hồng Loan, lời đồn truyền qua từng người từng người, tự nhiên cũng sẽ dần thay đổi...
"Vân cô nương, ta đã nói nguyên nhân cho cô nương biết rồi, về sau cô nương tuyệt đối đừng nhắc đến ba chữ này nữa, nếu không, lỡ như truyền đến tai Hồng Loan, e là nàng ta sẽ gây phiền phức cho cô nương."
Nhan Khả nói rất cẩn thận, sợ lời nói của mình sẽ bị người khác nghe thấy.
"Ta hiểu rồi!"
Cuối cùng thì nàng cũng hiểu vì sau hai đại thế lực lại liên hợp tấn công Độc Cốc, thì ra nguyên nhân chính trong đó là do mình.
Kỳ thực thì Độc Cốc cũng không hoàn toàn bị oan uổng, nếu không nhờ Cơ Cửu Thiên ở bên cạnh, có lẽ bản thân mình đã thật sự gặp phải độc thủ của chúng rồi.
Thế nhưng khi lời này rơi vào tai Nhan Khả, thì nàng ấy lại tưởng rằng là Vân Lạc Phong đã nghe lọt tai lời khuyên của mình, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm theo bản năng.
"Dì ơi~!" Tiểu Thụ cười tủm tỉm nhìn Nhan Khả: "Khi nào thì chúng ta có thể lên núi vậy ạ?"
Một người ở bên cạnh Nhan Khả đúng lúc nghe thấy câu hỏi này, bất giác liền ngây ngẩn cả người.
Tiểu gia hỏa này đang tính bám dính lấy đội ngũ của bọn họ à?
Nên biết, trên Ngải Sơn vô cùng hung hiểm, nếu mang theo một nữ tử yếu ớt và một đứa bé thì sẽ tạo thành gánh nặng rất lớn cho bọn họ.
Còn về con rối nam cường tráng đi theo phía sau Vân Lạc Phong kia, cho dù hắn lớn lên trông cũng cường tráng mạnh mẽ, nhưng bọn họ lại không cảm nhận được thực lực chân thực của hắn ta.
Tuy nhiên, còn chưa đợi những người kia đưa ra ý kiến phản bác, thì tâm của Nhan Khả đã bị lời nói mềm mại ngọt ngào của Tiểu Thụ làm cho hòa tan, làm sao còn có thể cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì mà Tiểu Thụ đưa ra nữa chứ?
"Bất cứ lúc nào cũng có thể lên núi! Tiểu gia hỏa, con và mẫu thân của con có muốn đồng hành cùng chúng ta hay không?"
Tiểu Thụ càng cười tươi hơn: "Vậy xin làm phiền dì~!"
Nói đến cùng thì Tiểu Thụ và Vân Lạc Phong cũng chỉ vừa tới đây, còn chưa quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, nếu có thể đi theo đám người này thì có thể bớt được rất nhiều đường vòng.
Đây chính là mục đích của Tiểu Thụ.
"Sư muội!"
Sắc mặt của nam nhân mặc cẩm y đại biến, nhíu chặt mày: "Nếu như thực lực của cả hai người kia đều không tồi thì cũng còn được, nhưng bọn họ chẳng những mang theo một đứa con nít, mà trên người của một trong hai người kia còn chẳng có một chút linh lực nào, đưa bọn họ đi cùng không phải là tự chuốc khổ cho bản thân chúng ta sao?"
"Sư huynh, huynh yên tâm đi! Ta biết chừng mực, huynh không cần lo lắng!" Mày liễu của Nhan Khả hơi nhíu: "Hơn nữa, mục đích chính lần này chúng ta tới đây chẳng qua là để mở mang kiến thức, không phải là vì bảo vật của thần tích!"
Thấy Nhan Khả cứ khăng khăng như vậy, nam nhân cẩm y cũng không nói gì nữa, chỉ khẽ thở dài, để lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.
"Tiểu gia hỏa, ta còn chưa biết tên của con?"
Nhan Khả thật sự rất thích trẻ con, bằng không cũng không chịu đưa Tiểu Thụ cùng Vân Lạc Phong đi cùng dễ dàng như thế.
Tiểu Thụ hơi hơi chớp chớp mắt: "Con tên là Vân Thụ!"
Vân Thụ?
Nhan Khả ngẩn ra, lại có người có tên như vậy à? Cái tên này và dáng vẻ phấn điêu ngọc trác của đứa bé này hoàn toàn không tương xứng một chút nào.
(*Phấn điêu ngọc trác - Nguyên văn: 粉雕 玉 琢: như ngọc đã được chạm khắc mài dũa, miêu tả sự xinh đẹp đáng yêu của con nít.)
"Đi thôi!" Nhan Khả cũng không nghĩ nhiều, lập tức hồi thần lại: "Đã có rất nhiều người lên núi rồi, nếu chúng ta mà còn không nhanh lên, có lẽ bảo vật sẽ rơi hết vào tay những người này mất!"
(*Sa: ở trên Nhan Khả có nói mục đích chính là mở mang kiến thức, không phải vì bảo vật. Nhưng nếu có thể có được luôn bảo vật thì càng tốt, cho nên mọi người đừng cảm thấy lời nói của Nhan Khả có mâu thuẫn nhé!)
Tuy rằng Ngải Sơn không hung hiểm bằng một vài nơi khác, nhưng cũng tồn tại vô số cạm bẫy, mà lần này lại có rất nhiều người tiến đến đây, cho nên suốt đường đi, mọi người phát hiện ra không ít thi thể người và linh thú.
Thông qua cuộc nói chuyện dọc đường, Vân Lạc Phong đã biết người nam nhân cẩm y kia tên là Phó Cẩm, là sư huynh đồng môn với Nhan Khả, tuy nhiên hai người họ đều đã sớm xuất sư, một mình lang bạt trên phiếm đại lục này.
Trong đội ngũ còn có một đại hán có thân hình cường tráng tên là Triệu Hoành, và một thiếu niên có vẻ ngoài thanh tú, tuy rằng thực lực của thiếu niên không cao, nhưng lại là y sư duy nhất trong đội ngũ bọn họ.
Hai người này đều là người mà sư huynh muội Nhan Khả kết giao dọc đường, sau khi hiểu rõ lòng và chí hướng của nhau thì cùng nhau kết bạn đồng hành, cùng lang bạt trên phiếm đại lục hung hiểm này.
"Sắc trời không còn sớm, chúng ta có cần nghỉ ngơi trước không, ngay mai lại xuất phát?"
Thiếu niên thanh tú nhìn bầu trời tối om, xong lại quay đầu nhìn mấy người Nhan Khả, cất tiếng đề nghị.
"Tề Thiệu nói không sai! Buổi tối trong Ngải Sơn rất nguy hiểm, chúng ta cứ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai rồi xuất phát!" Nhan Khả gật gật đầu, tán thành lời đề nghị của thiếu niên.
Lúc này, trên Ngải Sơn, đã có không ít người thuộc các thế lực khác nhau dựng trại đóng quân. Sau khi Tề Thiệu dựng lều xong, lại nhìn về phía Vân Lạc Phong đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần dưới một gốc cây cổ thụ. Hắn ngẩn người, nói: "Vân cô nương, cô nương không mang theo lều sao? Vậy không bằng cô nương cứ ở chung một lều với Nhan Khả đi!"
"Không cần!"
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu, giọng điệu bình thản như nước chảy mây trôi: "Ta cũng không cần lều!"
Thấy Tề Thiệu còn muốn nói gì đó, Phó Cẩm liền đi đến cạnh Tề Thiệu: "Nếu bọn họ không muốn được giúp đỡ, thì ngươi và Nhan Khả quan tâm bọn họ làm gì? Bọn họ muốn thế nào thì cứ mặc bọn họ, liên quan gì đến chúng ta?"
Cuối cùng, Tề Thiệu đành thở dài, quay về lêu của mình.
Đêm trên Ngải Sơn rất dài, trong đầu Vân Lạc Phong lúc này chỉ toàn là bóng dáng lãnh khốc như chim ưng của nam nhân nào đó, thế nhưng trong lúc này đây, nàng không biết khi nào mới có thể nhìn thấy hắn.
"Vân Tiêu... Rốt cuộc là chàng ở đâu? Trong ba năm ta không ở đây, chàng làm thế nào để vượt qua?"
Nàng có thể tưởng tượng được, nam nhân kia đã điên cuồng thế nào khi hay tin mình táng thân ở Vu Yêu Tộc, cho nên, nàng không dám nghĩ tới, ba năm qua, Vân Tiêu đã trải qua như thế nào?
"Mẫu thân!" Dường như Tiểu Thụ cảm giác được sự đau lòng của Vân Lạc Phong, hắn bò lên người nàng, mỉm cười để lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu, bày ra bộ dáng tiểu đại nhân rồi dùng bàn tay nho nhỏ của mình vỗ vỗ lên đầu nàng: "Mẹ yên tâm, cha nhất định sẽ đến tìm mẹ!"
Vân Lạc Phong bỗng nhiên nảy ra một ý.
Xác thật là mình muốn tìm Vân Tiêu thì cũng như mò kim đáy biển, nhưng nếu đem tin tức mình còn sống truyền bá rộng rãi ra bên ngoài, thì sau khi bọn họ biết được, chắc chắn sẽ đến đây tìm nàng....
"Cám ơn con, Tiểu Thụ!"
Vân Lạc Phong mỉm cười.
Nàng cười rất đẹp! Đẹp đến nỗi ngay cả ánh trăng đang treo lơ lửng trên trời cũng không sánh bằng....
___ ___
Bình minh ló dạng.
Vân Lạc Phong đang ngồi tĩnh tọa thì bỗng nghe thấy âm thanh ồn ào từ phía trước vọng lại, nàng chậm rãi mở mắt, đáy mắt lộ ra tia sáng lạnh.
"Nhan Khả sự muội, Phó Cẩm sư đệ, đã lâu không gặp! Không ngờ hôm nay lại có thể gặp được các ngươi ở nơi này!"
Ngay khi Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn đến, liền thấy ngay một nam tử tuấn lãng đang đứng đối diện với mấy người Nhan Khả, nói chuyện bằng giọng điệu kiêu căng ngạo mạn.
Nhan Khả tức đến xanh mặt, hai tay siết chặt thành nắm đấm, hai mắt đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm vào nam tử tuấn lãng trước mặt.
"Ta và Phó Cẩm đã rời khỏi môn phái, các ngươi còn muốn thế nào?"
"Ha, một câu rời khỏi môn phái, là có thể xóa sách hết tất cả sai lầm mà các người từng phạm phải hay sao?" Khóe môi nam tử tuấn lãng câu lên một nụ cười, trong mắt chứa đầy sự khinh miệt, bày ra khí thế hơn người, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mà nhìn những người trước mặt hắn: "Nếu không phải sư phụ các ngươi giúp các ngươi cầu tình, thì nói không chừng các ngươi đã sớm bị cha ta xử phạt đến ૮ɦếƭ rồi!"
Bốp!
Nhan Khả cuối cùng cũng không thể không chế tính tình của mình, đánh thẳng một quyền vào mặt nam tử tuấn lãng, trong mắt lập lòe lửa giận.
"Ngươi còn dám nói! Trước kia là ngươi muốn ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ muội muội ta, ta vì báo thù cho muội muội mới đánh ngươi, nhưng không ngờ các ngươi lại bất phân thị phi*, muốn Gi*t luôn cả ta!"
(*bất phân thị phi: không phân biệt đúng sai.)