Thời gian như nước, năm tháng thoi đưa.
Ở trong ảo cảnh, bất tri bất giác đã trôi qua ba năm.
(*bất tri bất giác: không hay không biết.)
Thiên phú của Vân Lạc Phong xác thật rất cường hãn, hơn nữa có sự phụ trợ của Huyết Linh Trì, nàng chỉ tốn có một năm thời gian thì đã đột phá từ Thánh Vương trung giai lên đến Thánh Tôn trung giai.
Kỳ thực, khi đã đạt tới cảnh giới này rồi, trừ phi là có kỳ trân dị bảo trợ giúp, bằng không dù mất mười năm cũng chưa chắc có thể đột phá.
Cho nên, vận khi Vân Lạc Phong đúng thật là không tồi, có được truyền thừa của Tuyệt Thiên, bằng không làm sao nàng có được Huyết Linh Trì, còn trong khoảng thời gian ngắn ngủi đột phá đến Thánh Tôn trung giai.
Đáng tiếc, dù nàng đột phá đến Thánh Tôn rồi nhưng vẫn không thể rời khỏi nơi này.
Vì vậy, hai năm tiếp theo, Vân Lạc Phong chuyên tâm nghiên cứu thuật con rối.
Thuật chế tạo con rối rất khó, nàng mất suốt hai năm thời gian mới có thể nghiên cứu thấu triệt hoàn toàn, đáng tiếc, dù đã nghiên cứu thấu triệt, cũng chưa chắc có thể chế tạo thành công.
Trong ba năm, nhóm linh thú cũng từng con từng con đột phá.
Đầu tiên là Hỏa Hỏa, trực tiếp phá tan cảnh giới Thánh Tôn, đạt đến Thánh Quân sơ giai, ngay cả thực lực không bằng Hỏa Hỏa như Tiểu Mạch cũng đột phá đến Thánh Tôn cao giai.
Đương nhiên, nếu cho hắn thêm một chút thời gian nữa, hắn chắc chắn có thể phá tan cảnh giới Thánh Tôn, tiến vào hàng ngũ Thánh Quân.
Trừ hai người bọn họ, Trà Sữa cùng chuột hậu cũng đồng thời cùng đột phá đến Thánh Tôn trung giai, Manh Manh cũng theo sát phía sau, vừa đột phá ngày hôm qua, trở thành một con Tầm Kim Thử Thánh Tôn trung giai.
Tầm Kim Thử trong tộc chuột cũng đồng loạt đột phá, thực lực thấp nhất đều ở cảnh giới Thánh Vương cao giai, còn đại đa số đã đột phá đến Thánh Tôn sơ giai.
Tùy rằng thực lực của Trà Trà lúc đầu còn mạnh hơn của Hỏa Hỏa, thế nhưng thiên phú của nó lại không bằng được Hỏa Hỏa, tốc độ hấp thu Huyết Linh Trì cũng vì thế mà chậm hơn, cho nên, thực lực của nó hiện giờ là vừa mới đột phá đến Thánh Quân.
Dù hiện tại cả hai linh thú đều ở cảnh giới Thánh Quân như nhau, nhưng một con là từ Thánh Vương đột phá đến Thánh Quân, còn một con thì trước đó đã ở cảnh giới Thánh Tôn rồi. So sánh thiên phú với nhau, ai cao ai thấp đã quá rõ ràng.
Người duy nhất khiến người ta nhìn không thấu, thì chỉ có mình Tiểu Thụ.
Ngay cả Vân Lạc Phong cũng không biết, thực lực hiện tại của Tiểu Thụ là ở cảnh giới nào?
Trong ba năm, Hỏa Hỏa cùng các linh thú bận rộn tu luyện, tộc chuột thì không thể thông qua hấp thu linh khí để đột phá, cho nên, phương pháp tu luyện của chúng nó là trực tiếp uống nước suối của Huyết Linh Trì.
Đoán chừng cũng chỉ có tộc chuột mới có thể làm như thế, nếu linh thú khác mà uống nước suối của Huyết Linh Trì, e là sẽ bị nổ tan xác mà ૮ɦếƭ.
Thế nhưng.....
Tiểu Thụ lại ở trong hồ nghịch nước, cũng không hề phát hiện có dấu hiệu đột phá nào, nhưng không biết tại sao, mọi người đều cảm thấy trên người của Tiểu Thụ có một loại biến hóa cực lớn.
Biến hóa kia, siêu việt hơn hẳn mọi người.....
___________
Dưới bầu trời xanh thẳm, Vân Lạc Phong đang bận rộn mân mê con rối trong tay, Mặc Thiên Thành an vị ở một bên, dù ánh mắt si ngốc chăm chú nhìn nàng.
Ánh mắt kia dường như đang xuyên thấu qua thân thể nàng, để nhìn một vị cố nhân của ngàn năm trước.
"Cuối cùng cũng thành công!"
Thiếu nữ chậm rãi thở phào một hơi, đứng dậy khỏi mặt đất, nàng lau đi mồ hôi trên trán, khóe môi nở nụ cười nông cạn.
Trước mắt nàng, là một bé gái xinh xắn đáng yêu với mái tóc màu nâu, hai mắt của tiểu loli cũng có màu nâu, nhưng nó lại ngây dại vô hồn.
(*loli: là lolita, tiếng nhật, chỉ những cô bé gái xinh xắn đáng yêu, từ loli tiếng hoa là la lị, đọc la lị thấy không hay nên Sa xin để từ loli nha, nghe có hơi hiện đại một xíu, mọi người thông cảm.)
Tuy nhiên.... ...
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Mặc Thiên Thành, tiểu loli kia chậm rãi đứng lên.
Ánh mắt của cô bé như bị che phủ bởi một tầng sương mù, có vẻ ngây dại vô thần, nhưng tứ chi lại hoạt động rất nhanh nhẹn, hoàn toàn không có một chút cứng đờ nào.
"Ngươi chế tạo ra con rối?"
Mặc Thiên Thành hưng phấn chạy về phía tiểu loli, hắn nâng tay lên, chạm vào da thịt co giãn của cô bé, đáy mắt hiện lên một tia kích động: "Làn da này so với da thịt con người hoàn toàn không có gì khác biệt, độ đàn hồi như nhau, Tuyệt Thiên, ngươi thật là lợi hại!"
"Ta đã nói, ta tên là Vân Lạc Phong!"
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn khuôn mặt kích động của Mặc Thiên Thành, không nóng không lạnh, nói.
Con ngươi của Mặc Thiên Thành tối sầm lại, hắn rũ mắt, che giấu đi một tia thất vọng trong đáy mắt: "Thật xin lỗi, về sau ta sẽ không gọi sai nữa!"
Lỡ như hắn tái phạm, Tuyệt Thiên không cần hắn nữa thì phải làm sao bây giờ?
"Con rối này còn chưa được hoàn mỹ!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Thực lực của nó chỉ ở Thánh Vương cấp thấp, với ta mà nói, con rối có thực lực như vậy còn chưa đủ!"
Mặc Thiên Thành cái hiểu cái không gật đầu: "Ý chính là, đây là vật thất bại như cũ?"
"Không, nó là vật bán thành phẩm thôi! Cũng may ta đã học suốt hai năm, cũng đã hiểu được sự tinh túy trong thuật chế tạo con rối! Lúc này, ta hoàn toàn tự tin có thể chế tạo ra con rối thành phẩm hoàn mỹ."
Trong mấy năm này, nàng đã lãng phí không ít nguyên liệu, may mắn chính là, Tuyệt Thiên đã sớm chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu cho nàng, cho nên nàng mới có vốn để lãng phí.
Sau khi nói xong lời này, Vân Lạc Phong không thèm để ý đến Mặc Thiên Thành nữa, tiếp tục chuyên chú luyện chế con rối.
Mặc Thiên Thành yên lặng lùi lại lên trên tảng đá, nâng tay chống cằm, ánh mắt không cách nào rời khỏi người Vân Lạc Phong.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Lúc này Mặc Thiên Thành không phải chờ quá lâu, trước mặt Vân Lạc Phong đã có thêm một con rối.
So với con rối loli trước đó, thì con rối trước mắt này hoàn toàn không có bộ dáng đáng yêu, phúc hậu hay vô hại. Ngược lại, nó là một con rối nam nhân cường tráng. Con rối nam nhân này cơ bắp cuồn cuộn, đường cong rõ ràng, mạnh mẽ hữu lực!
Cho dù diện mạo bình thường, nhưng thả vào giữa đám đông thì chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được.
Khuôn mặt nhỏ của Mặc Thiên Thành lập tức trầm xuống, tức giận quát: "Vân Lạc Phong, tại sao ngươi lại muốn chế tạo một nam nhân?"
Thế nhưng.....
Mặc Thiên Thành vốn mặt đầy phẫn nộ nộ, rồi không biết nhìn thấy cái gì, mà khuôn mặt nhỏ đang âm trầm bỗng nở nụ cười.
Vân Lạc Phong liếc ánh mắt cổ quái nhìn Mặc Thiên Thành.
Gia hỏa này đầu óc có vấn đề à? Vừa mới tức giận đó, chớp mắt đã vui ra mặt, chẳng lẽ bị nhốt lâu quá nên điên rồi?
"Grào....."
Vu Yêu Cốt là linh hồn của con cự long, bởi vì đã được phóng thích ra bên ngoài, cho nên lúc này đây đang nằm yên bên cạnh Mặc Thiên Thành.
Nó cũng không biết tại sao thần sắc Mặc Thiên Thành lại thay đổi nhanh như vậy, vì không rõ nên mới phát ra một tiếng gầm, hai mắt ngập tràn nghi hoặc.
Mặc Thiên Thành đương nhiên rất vui vẻ.
Trong lúc Vân Lạc Phong chế tạo con rối kia, nàng đã quên tạo ra một thứ rất quan trọng đối với nam nhân.
Vì thế.....
Dù sau này con rối kia có may mắn có được ý thức như con người thì cũng chỉ là một thái giám!
"Vân Lạc Phong, ta đã biết là ngươi rất tốt với ta!" Mặc Thiên Thành cười tươi vô cùng, để lộ ra cả hai cái răng nanh: "Nếu không ngươi cũng không đối đãi với con rối này như vậy!"
Sau khi nói xong lời này, Mặc Thiên Thành liền cưỡi linh hồn của cự long bay thẳng lên không trung.
Đúng lúc này, Cơ Cửu Thiên cũng tới ngay bên cạnh Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong lại như hòa thượng trọc đầu sờ mãi không thấy tóc, nàng chỉ chỉ vào đầu mình, hỏi: "Chỗ này của Mặc Thiên Thành có phải có vấn đề hay không?"
"Ưhm...." Cơ Cửu Thiên sờ sờ cằm, cũng cảm thấy lạ mà gật gật đầu: "Hình như vậy!"
Nếu không phải đầu óc có vấn đề, Mặc Thiên Thành thân là nam nhân sao lại đi yêu Tuyệt Thiên?
"Thế nào?" Cơ Cửu Thiên đảo mắt phượng, nhìn về phía con rối nam nhân cường tráng phía sau Vân Lạc Phong, hơi hơi nheo mắt: "Đây là con rối do ngươi chế tạo?"
Vân Lạc Phong gật gật đầu: "Đáng tiếc, hiện tại ta không có cách nào làm cho hắn có ý thức như con người!"
"Ngươi có thể chế tạo con rối thành công đã là không tệ rồi, còn về ý thức...." Cơ Cửu Thiên hơi dừng lại một chút: "Năm đó Tuyệt Thiên nghiên cứu rất lâu, cũng chưa nghiên cứu ra phương pháp hoàn thiện!"
Thư tịch của Tuyệt Thiên chỉ đưa ra phương pháp làm cho con rối có thể có y thức, đáng tiếc, dù là Tuyệt Thiên cũng chỉ phát hiện được một chút da lông bên ngoài, còn chưa kịp nghiên cứu ra phương pháp hoàn chỉnh thì đã gặp tai họa bất ngờ.
"Một ngày nào đó, ta sẽ thành công chế tạo ra con rối có ý thức!" Giọng điệu Vân Lạc Phong thập phần kiên định: "Hiện tại ta đã hoàn thành khảo hạch Tuyệt Thiên giao cho, chúng ta lập tức rời đi!"
Ba năm!
Nàng đã ở trong ảo cảnh này ba năm, cũng không biết thế giới bên ngoài có xảy ra chuyện gì hay không?
Vân Tiêu có phải là đang điên cuồng tìm kiếm nàng?
"Hửm?"
Đột nhiên, Vân Lạc Phong cảm giác được thần thức của mình có thêm một cái gì đó, khiến nàng hơi ngẩng ra, trong mắt xẹt qua một tia mê mang.
"Đây là cái gì?"
"Chủ nhân!" Từ trong linh hồn vang lên giọng nói của Tiểu Mạch: "Người đã hoàn thành khảo hạch của Tuyệt Thiên, hắn đưa ảo cảnh này cho người, từ nay về sau, người có thể tự do ra vào ảo cảnh này!"
Nghe thấy lời này, đáy mắt Vân Lạc Phong xẹt qua một tia vui mừng, nếu nói như vậy, thì lúc nào đó, nàng cũng có thể đưa người trong quân đoàn vào ảo cảnh này tu luyện.
"Nếu ta khống chế ảo cảnh này, vậy ta cũng có thể khống chế luôn tâm trận của ảo cảnh là Mặc Thiên Thành?" Ánh mắt Vân Lạc Phong khẽ lóe, trầm giọng hỏi.
Tiểu Mạch trầm ngâm hết nửa ngày, mới cất tiếng trả lời câu hỏi vừa rồi của Vân Lạc Phong.
"Chủ nhân, cho dù Mặc Thiên Thành là tâm trận của ảo cảnh, nhưng hắn không phải bảo vật, cũng không phải linh thú, không có cách nào bị người cưỡng chế đạt thành khế ước! Vì thế mà cả đời này hắn cũng sẽ đi theo bên cạnh người, nếu để hắn biết người giả mạo Tuyệt Thiên, vậy chắc chắn hắn sẽ trở thành mối nguy hiểm cho người!"
Trong lòng Vân Lạc Phong có chút thất vọng, nàng tưởng Tuyệt Thiên đã giao ảo cảnh này cho mình, thì nàng có thể giải trừ quả bom hẹn giờ Mặc Thiên Thành kia.
"Ngoài ra Mặc Thiên Thành không thể ૮ɦếƭ được! Nếu như hắn ૮ɦếƭ, ảo cảnh cũng sẽ sụp đổ, đối với chủ nhân mà nói, là mất nhiều hơn được!" Tiểu Mạch tiếp tục nói: "Chẳng qua, chỗ tốt duy nhất chính là, Mặc Thiên Thành tạm thời không thể rời khỏi ảo cảnh này!"
"Tạm thời? Đây là có ý gì?"
"Chủ nhân có biết tại sao Mặc Thiên Thành ở trong ảo cảnh lại tu luyện chậm như vậy không? Đó là do Tuyệt Thiên cố ý bố trí, chờ khi Mặc Thiên Thành đạt tới một cảnh giới nhất định, thì hắn có thể thành công rời khỏi ảo cảnh."
Nội tâm Vân Lạc Phong bỗng trở nên căng thẳng, xem ra, nàng cần phải mau chóng tăng lên thực lực, để ứng phó với nguy hiểm sắp tới.
Phịch!
Mặc Thiên Thành cưỡi cự long từ trên trời đáp xuống, hắn dường như nhận ra được cái gì đó, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
"Có phải ngươi sắp đi hay không?" Mặc Thiên Thành khẽ nhấp môi mỏng, trầm giọng hỏi.
"Phải!" Vân Lạc Phong gật đầu đáp: "Ta còn có người thân và bằng hữu ở bên ngoài, không cách nào vĩnh viễn lưu lại nơi này!"
Trong mắt Mặc Thiên Thành chợt nhiễm một tia hồng quang, hắn dùng sức túm chặt lấy cánh tay Vân Lạc Phong, giống như một tiểu hài tử giận dỗi, nói: "Không được đi! Ta không cho ngươi đi! Ta đã đợi ngươi nhiều năm như vậy rồi, tại sao ngươi còn muốn vứt bỏ ta?"
"Mặc Thiên Thành, buông nàng ra!" Trong mắt Cơ Cửu Thiên cũng lóe lên một tia huyết quang, con ngươi âm trầm lạnh lùng nhìn Mặc Thiên Thành.
Mặc Thiên Thành không cam lòng yếu thế, trừng mắt trở lại: "Đừng cho ta là không biết, ngươi cũng muốn đoạt người với ta, ta không cho nàng ấy đi! Muốn đi, tự một mình ngươi đi đi!"
Ngay lúc Cơ Cửu Thiên bước lên một bước, thì Vân Lạc Phong giơ ta ngăn Cơ Cửu Thiên lại.
"Mặc Thiên Thành, ngươi buông tay ra trước!" Vân Lạc Phong khẽ cau mày, nói.
Mặc Thiên Thành hơi ngẩn người, lúc này hắn mới phát hiện, bản thân hắn đã dùng sức quá mạnh, làm cho cánh tay Vân Lạc Phong bị đỏ ửng, trong lòng hắn lập tức thấy căng thẳng, trong mắt toàn là vẻ đau lòng, ngay cả lời nói thốt ra cũng không hoàn chỉnh.
"Ta... Ta không phải cố ý! Ngươi có đau hay không? Ta có thể xoa giúp ngươi...."
"Mặc Thiên Thành, hiện tại ta đã không chế được ảo cảnh này, lúc ta đi, cũng sẽ mang theo cả áo cảnh, đồng thời ngươi cũng sẽ đi theo bên cạnh ta." Vân Lạc Phong trịnh trọng nói.
Trong lòng Mặc Thiên Thành liền vui vẻ, dường như có chút không dám tin những lời này của Vân Lạc Phong.
"Ngươi sẽ không vứt bỏ ta? Ngươi đồng ý mang theo ta rời đi?"
Vân Lạc Phong gật đầu: "Hơn nữa, sau này thuộc hạ của ta sẽ vào ảo cảnh này tu luyện!"
Trước khi Mặc Thiên Thành nhìn thấu lời nói dối của nàng, thì những người bên cạnh nàng đều sẽ an toàn, cho dù có để người của quân đoàn vào đây, thì cũng không tạo thành tổn thất gì....
"Được!" Ánh mắt Mặc Thiên Thành trước sau vẫn chuyên chú nhìn Vân Lạc Phong: "Ngươi không được lại lừa gạt ta, bằng không.... Bằng không ta sẽ không tha cho ngươi!"
Lúc nói câu cuối cùng, tất cả lệ khí trên người Mặc Thiên Thành đều hiện hết ra bên ngoài, hồng quang trong mắt càng lúc càng đậm.
"Cơ Cửu Thiên, chúng ta đi thôi!"
Vân Lạc Phong nhìn Mặc Thiên Thành lần cuối, rồi đem tầm mắt dời đến trên người Cơ Cửu Thiên: "Đã ở nơi này suốt ba năm, cũng đã tới lúc chúng ta rời đi!"
Bởi vì chủ nhân hiện tại của ảo cảnh là Vân Lạc Phong, cho nên chỉ cần nàng động ý niệm, thì đã có thể lập tức rời khỏi ảo cảnh.
Thế nhưng, chúng linh thú lại được nàng lưu lại ảo cảnh để tiếp tục tu luyện.
___________
Vân Lạc Phong không hề biết, trong ba năm nàng rời đi, bên ngoài đại lục đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất.
Sự kiện dẫn đầu ba năm trước chính là, ảo cảnh Vu Yêu Tộc đột nhiên hiện lên tia sáng, rồi sau đó, bóng dáng Hạng Phi bỗng nhiên xuất hiện ở quảng trường Vu Yêu Tộc.
Sau khi tộc trưởng Vu Yêu Tộc nhận được tin, liền dẫn người tiến đến đó, ai ngờ, tên Hạng Phi này giống như là đã phát điên vậy, cứ cười lớn không ngừng.
Tộc trưởng vốn dĩ muốn dò hỏi tình huống của Vân Lạc Phong, ai ngờ Hạng Phi đã phát điên, chỉ lẩm bẩm mãi một câu.
"૮ɦếƭ sạch! Đều ૮ɦếƭ sạch hết rồi!"
Ngay khi mấy chữ này rơi xuống, tâm của tộc trưởng bỗng dưng trở nên căng thẳng vô cùng.
Tất cả đều đã ૮ɦếƭ?
Nói cách khác, nghĩa là những người tiến vào ảo cảnh, ngoại trừ Hạng Phi thì tất cả đều đã ૮ɦếƭ hết rồi?
Đáng tiếc, ý nghĩ này của tộc trưởng đã kết luận quá sớm, bởi vì ngay khi Hạng Phi nói xong những lời này thì thân thể đột nhiên trở nên trong suốt, sau đó thì dần dần biến mất.
Nhìn thấy một màn này, tộc trưởng tức giận lao về phía Hạng Phi, ấn trụ vai hắn ta, phẫn nộ mà mắng: "Hạng Phi, có phải là tên cẩu tạp chủng nhà ngươi Gi*t ૮ɦếƭ bọn họ không?"
Hạng Phi chỉ cười nhạo nhìn tộc trưởng.
Sau đó.....
Ngay cả một chữ còn chưa kịp nói thì cả người đã hóa thành từng điểm sáng li ti, phiên tán trong không khí.
Nhưng nụ cười cuối cùng của Hạng Phi, lại khiến cho tộc trưởng hiểu lầm rằng, người của Độc Cốc đã Gi*t ૮ɦếƭ Vân Lạc Phong.
Vì thế, tộc trưởng hạ lệnh, lập tức tìm kiếm thân nhân của Vân Lạc Phong, dự định báo cho người nhà của nàng biết tin dữ này.
Nhưng tin tức Vân Lạc Phong tử vong còn chưa kịp truyền tới tai thân nhân của nàng, thì người của Độc Cốc lại tìm đến cửa Vu Yêu Tộc một lần nữa, tộc trưởng vốn đã trúng độc của Hạng Phi, bây giờ lại bị Độc Cốc công kích, sinh mạng càng bị đe dọa, mãi cho đến khi Quân lão gia tử đuổi tới nơi, Gi*t hết đám người Độc Cốc kia.
Khi ấy, Quân lão gia tử mới vừa biết được Vân Lạc Phong là cháu gái của mình, lại nghe được tin Vân Lạc Phong đến Vu Yêu Tộc tìm Vu Yêu Hoa, tức khắc liền mang theo tâm trạng hưng phấn chạy đến đây.
Ai ngờ....
Cái ông nhận được lại là một hung tin bậc này.
Ngươi có thể hiểu được cái cảm giác đó không, chỉ vừa biết được tin tức của người thân, nhưng ngay khoảnh khắc mà ông tìm tới, lại nhận được một tin dữ như thế?
Ban đầu Quân lão gia tử mang theo khí phách hăng hái, trong nháy mắt lại già đi thêm mấy chục tuổi, ngay cả lưng cũng như còng đi, mặt mày đầy bi thương mà rơi khỏi Vu Yêu Tộc.
Quân lão gia tử bi thương, tất nhiên là phải có người trả giá.
Ông đem tất cả mọi chuyện quy hết lên đầu Độc Cốc, vì thế, một mình ông xông vào Độc Cốc, bắt đầu tàn sát.
Cùng lúc đó....
Tin tức Vân Lạc Phong tử vong cũng truyền khắp đại lục, khiến cho khắp nơi tức giận.
Hồng Loan của Đông Châu, Học viện Tây Châu của Tây Châu, tất cả đều phát động tấn công Độc Cốc, cho dù cao thủ của Quân gia ở Linh Châu không xuất mã, nhưng chỉ dựa vào một mình Quân lão gia tử, thì cũng đủ nghiền áp cả Độc Cốc.
Cốc chủ Độc Cốc sớm đã bị dọa cho phát ngốc, ai mà ngờ được, một nhân vật trước giờ không có tiếng tăm gì, lại có thể thu hút nhiều cường giả của Thất Châu Đại Lục đến như vậy.
Càng khiến hắn phẫn nộ nhiều hơn chính là, tên Hạng Phi ૮ɦếƭ tiệt kia trêu chọc ai không trêu chọc, lại đi trêu chọc ả nữ nhân tên là Vân Lạc Phong kia!
Thế nên, vì bảo vệ mạng sống, Cốc chủ Độc Cốc liền mang theo thủ hạ của mình thối lui vào Táng Thần Sơn.
Nếu nói, nơi nguy hiểm nhất ở Long Khiếu Đại Lục là Vô Hồi Chi Sâm, thì ở Thất Châu Đại Lục này chính là Táng Thần Sơn.
Nghe nói, trước kia có Thần Linh đã vào trong Táng Thần Sơn này, nhưng người kia cũng phải cửu tử nhất sinh!
(*cửu tử nhất sinh: chín đường ૮ɦếƭ một đường sống, miêu tả tình huống hoặc những sự vật sự việc cực kỳ nguy hiểm.)
Người Độc Cốc thà rằng ૮ɦếƭ trong Táng Thần Sơn, cũng không muốn rơi vào tay kẻ địch, hơn nữa, Cốc chủ nghĩ, nói không chừng hắn may mắn, có thể sống sót ở Táng Thần Sơn.
Hành vi này của người Độc Cốc cũng hữu dụng, sau khi mọi người nhìn thấy người Độc Cốc lui vào Táng Thần Sơn, thì cường giả khắp nơi đều dừng lại.
Bất quá, tất cả mọi người đều chờ đợi ở bên ngoài, nếu người Độc Cốc dám bước ra, lập tức truy sát không chút do dự!
Ngay lúc mọi người cho rằng, ngoại trừ bọn người Độc Cốc đào vong, sẽ không có ai dám bước chân vào Táng Thần Sơn, thì dưới cái nhìn của mọi người, một nam tử toàn thân mặc trường bào màu đen bay thẳng vào Táng Thần Sơn.
Nam tử kia ngoài trừ diện mạo tuấn mỹ anh khí, thì khí thế càng lớn hơn, dù chỉ thoáng tiếp cận, nhưng cũng đủ để cảm nhận được hơi thở lãnh khốc người sống chớ tới gần trên người hắn.
Cho nên, khi thấy nam nhân kia tiến vào, cũng không có ai dám tiến lên dò hỏi, cho đến khi bóng dáng của hắn hoàn toàn biến mất, mọi người mới kịp phản ứng.
"Người này có lai lịch gì thế?"
"Không rõ lắm! Nhưng khí thế trên người hắn quả thật quá mức dọa người, vừa rồi ta chỉ đứng cạnh hắn mà cũng cảm giác được cả người lạnh băng, giống như có thể ૮ɦếƭ trong tay hắn bất cứ lúc nào."
Chỉ bằng vào khí thế mà cũng có thể Gi*t người, rốt cuộc thì thực lực của người nam nhân này cường đại đến mức nào?
Nói không chừng chỉ có vị lão tiền bối của Quân gia mới đủ khả năng đánh với hắn.
________
Trung Châu.
Bên trong một cổ trạch. (*nhà cổ)
Quân lão gia tử khóc lóc như một đứa trẻ, trên khuôn mặt già nua đầy nước mắt, ánh mắt bi thương thống khổ vạn phần.
Mục Động thở dài: "Đã ba năm rồi! Tính từ lúc nha đầu kia ૮ɦếƭ, cũng đã ba năm, rốt cuộc là ông muốn khóc tới khi nào?"
"Người ૮ɦếƭ không phải là cháu gái của ông, ông đương nhiên là không thấy thương tâm!" Quân lão gia tử cứ ô ô khóc lóc không ngừng: "Cái đám hỗn đản Độc Cốc kia, lại dám động đến cháu gái của lão tử, nếu để chúng rơi vào tay lão tử, lão tử nhất định bắt chúng sống không bằng ૮ɦếƭ!"
Mục Động giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng vẫn bất đắc dĩ im miệng.
Bỏ đi, ông cũng không nỡ đả kích lão bằng hữu này, để tránh lão già này lại nhảy vào Táng Thần Sơn tìm đám người Độc Cốc báo thù.
Ba năm trước, lão già này thiếu chút nữa đã chạy vào trong đó, nếu không phải Mục Động ông kịp thời đuổi theo ngăn cản, nói không chừng lão già này đã sớm trở thành thức ăn cho linh thú trong Táng Thần Sơn.
"Cũng đã qua ba năm rồi, nói không chừng người của Độc Cốc đều ૮ɦếƭ hết trong Táng Thần Sơn rồi, địa phương kia nguy hiểm thế nào chứ? Ngay cả chúng ta cũng không dám tùy tiện đặt chân vào, huống chi là đám người Độc Cốc."