Âu Nhã không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Ngay khoảnh khắc mà nàng ta xoay người đi, nụ cười đắc ý trên mặt càng sâu, trong lòng âm thầm nói: "Người của Vu Yêu Tộc thật là dễ lừa gạt, nhìn thấy châu thoa và hình xăm trăng non thì lập tức tin ta là Thánh Nữ, bây giờ ta chỉ tùy tiện nói có mấy câu, ông ta liền tin ngay."
Nếu đổi thành người khác, chưa chắc Âu Nhã có thể lừa gạt thuận lợi như thế.
Nhưng Vu Yêu Tộc này trước nay không lui tới với bên ngoài, cho nên không hiểu mấy chuyện minh tranh ám đấu này nọ, chính vì vậy mà họ mới đơn thuần, dễ bị lừa.
Âu Nhã cũng biết trong Vu Yêu Tộc không có y sư, cho nên mới dám bịa đặt như thế.
Nếu không.....
Một khi nàng ta đi tiếp nhận tiếp nhận truyền thừa, thì sẽ lập tức bại lộ thân phận ngay tức khắc.
Điều đáng tiếc là, Hoàng Oanh Oanh đã ૮ɦếƭ, bằng không nàng có thể thi triển bí thuật thay máu của Âu gia, đem máu của Hoàng Oanh Oanh đổi cho mình, như vậy, nàng có thể dễ dàng đi tiếp nhận truyền thừa Thánh Nữ.
Nghĩ đến đây, Âu Nhã có chút đau đầu, xem ra nàng cần mau chóng nghĩ cách vượt qua một ải này.
__________
Thời khắc này, đám người Vân Lạc Phong đã đi đến đỉnh Vu Yêu Sơn. Tại đây, bọn họ nhìn thấy một tòa đại môn màu đồng cổ.
"Nơi này chính là Vu Yêu Cốc?" Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, đáy mắt chợt lóe một tia sáng: "Chúng ta đi thôi!"
Vu Yêu Cốc này, nàng nhất định phải đi vào.
Mặc kệ là vì muốn cứu Hồng Loan, hay là vì diệt trừ Âu Nhã....
Tại đại môn Vu Yêu Cốc, có hai thủ vệ đang canh giữ, khi hai người họ nhìn thấy đám người Vân Lạc Phong tới gần, thì khuôn mặt liền biến sắc.
"Các ngươi là người phương nào? Lại dám đến Vu Yêu Cốc của chúng ta?"
Ngay lúc Vân Lạc Phong định lên tiếng, thì Cơ Cửu Thiên lại giành bước tới trước một bước, một thân hồng bào nhẹ bay trong gió, hiện ra hết sự cuồng quyến cùng yêu tà.
"Vào báo với tộc trưởng Vu Yêu Tộc, Cơ Cửu Thiên, viện trưởng học viện Tây Châu đến bái phỏng."
Cái tên Cơ Cửu Thiên này, không chỉ nổi danh ở Tây Châu, mà người của các châu khác cũng đã sớm nghe nói đến sự tích vẻ vang của hắn.
Thế nhưng, điều khiến người ta bất ngờ chính là, nhân vật tiếng tăm lừng lẫy khắp đại lục, lại là một nam nhân trẻ tuổi thế này....
Sau khi nói xong lời này, Cơ Cửu Thiên mỉm cười, mắt phượng nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Trong tình huống bình thường, bổn tọa không thích động thủ."
Cơ Cửu Thiên hắn không ra tay thì thôi, một khi ra tay, chính là diệt hết cả nhà người ta!
"Xảy ra chuyện gì?"
Đúng vào lúc này, một âm thanh vang lên từ bên trong cánh cửa.
Chợt, một nữ tử thân mặc bạch y được nhiều nha hoàn vây quanh chậm rãi bước từ bên trong ra.
Sau khi nữ tử này đi ra, chớp mắt một cái đã nhìn thấy ngay đám người Vân Lạc Phong, sắc mặt nàng ta liền thay đổi.
"Vân Lạc Phong, sao ngươi lại ở đây? Còn Hoàng Oanh Oanh, thì ra ngươi vẫn còn sống!"
Âu Nhã không quen biết Cơ Cửu Thiên, cho nên nàng ta không biết, hồng bao nam nhân trước mắt này, là một nhân vật khiến người ta sợ hãi thế nào.
Ngay khoảnh khắc Hoàng Oanh Oanh nhìn thấy Âu Nhã, hốc mắt lập tức đỏ bừng, đôi con ngươi phẫn nộ gắt gao nhìn chằm chằm vào Âu Nhã, nếu không phải biết bản thân mình không phải là đối thủ của Âu Nhã, thì Hoàng Oanh Oanh đã sớm lao đến xé xác Âu Nhã ra rồi.
"Âu Nhã, ngươi Gi*t cha mẹ ta, diệt cả nhà ta, hôm nay ta đến tìm ngươi là để báo thù rửa hận."
"Báo thù?" Âu Nhã cười trào phúng: "Ngươi dám tìm ta báo thù? Hiện giờ ta là Thánh Nữ Vu Yêu Tộc, ngươi là cái thá gì hả? Một bình dân ti tiện, mà cũng dám tìm ta báo thù? Bất quá, quả thật là ông trời giúp ta, ngươi vẫn còn sống!"
Lúc này, Âu Nhã nghiễm nhiên không hề thấy hổ thẹn vì việc ςướק đi thân phận người khác, ngược lại, nàng ta còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Giống như, nàng ta thật sự là Thánh Nữ của Vu Yêu Tộc vậy.... ....
Hoàng Oanh Oanh siết chặt nắm đấm, trong mắt là nỗi hận thấu xương, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt đang cười lạnh của Âu Nhã.
Nắm đấm của nàng, càng nắm càng chặt, cả người không ngừng run rẩy.
"Âu Nhã, lần này ta tới, ngoại trừ báo thù rửa hận cho Hoàng gia, ta còn muốn lấy lại di vật của mẫu thân ta! Ngươi mau đem châu thoa trên đầu ngươi trả lại cho ta!"
Đáy mắt Âu Nhã hiện lên một đạo kinh hoảng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, khóe môi gợi lên một độ cong châm chọc: "Hoàng Oanh Oanh, châu thoa này vốn là của ta, lúc trước ngươi muốn ăn cắp nó, lại không có đắc thủ* (*thành công), bây giờ còn dám nói đây là di vật của mẫu thân ngươi?"
"Ngươi...." Hoàng Oanh Oanh tức đến hai mắt đỏ ngầu, hận ý trong mắt càng mãnh liệt hơn.
"Người đâu! Bắt tên đạo tặc này lại cho bổn Thánh Nữ!"
Âu Nhã phất tay áo, lạnh giọng hạ lệnh.
Hai gã thủ vệ quay sang nhìn nhau, nhưng không có người náo thực hiện mệnh lệnh của Âu Nhã.
Biểu tình của Âu Nhã lạnh xuống ngay lập tức: "Các ngươi không nghe thấy lời của bổn Thánh Nữ nói hay sao? Lập tức bắt hết đám người này lại cho ta!"
"Chuyện này....." Thủ vệ do dự suốt nửa ngày, cuối cùng cũng lên tiếng đáp: "Vị nam tử này là Cơ Cửu Thiên, viện trưởng của học viện Tây Châu!"
Cơ Cửu Thiên là nam nhân đã làm chấn động cả Tây Châu vào năm đó.
Hắn dựa vào thực lực của một mình hắn, tiêu diệt toàn bộ cường giả của Tây Châu, làm cho Tây Châu xuống dốc nhiều năm như vậy mà vẫn chưa thể ngẩng đầu lên.
Một nhân vật đáng sợ như thế, ai dám trêu chọc hắn?
"Tây Châu?" Âu Nhã khinh thường, cười lạnh nói: "Nghe nói Tây Châu này xếp hạng chót nhất trong các châu ở đại lục này, chẳng lẽ Vu Yêu Tộc Trung Châu chúng ta lại đi sợ một thế lực cỏn con của Tây Châu?"
Trong khoảng thời gian ở Thất Châu Đại Lục, Âu Nhã đã sớm tìm hiểu việc phân chia thế lực ở Thất Châu Đại Lục này, trong đó Tây Châu chính là châu lục yếu nhất ở đây.
Một châu lục hạng bét, có tư cách gì so sánh với các châu lục khác?
Đây cũng chính là nguyên nhân Âu Nhã không để Cơ Cửu Thiên vào mắt.
"Mồm thối*!"
(*nguyên văn cover là lưỡi khô, cũng tức là chứng bệnh miệng đắng lưỡi khô, hay còn gọi là khô miệng. Bệnh này làm trở ngại việc ăn, uống, nói,.... Ngoài ra còn đẩy nhanh tình trạng thoái hóa răng, hôi miệng.....
_cho nên, từ lưỡi khô còn là tiếng lóng mắng chửi những người ăn nói vô duyên, miệng thúi.)
Khóe môi Cơ Cửu Thiên cong lên, trên khuôn mặt yêu nghiệt lộ ra hàn khí dày đặc, chợt hắn nâng tay lên, trong khi Âu Nhã còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị một đạo lực cường đại đánh thẳng vào người, âm một tiếng, cả người Âu Nhã liền bị đánh bay.
Âu Nhã khi*p sợ trợn tròn hai mắt, dường như không ngờ tới, nam nhân này lại dám ra tay đánh mình ngay trên địa bàn Vu Yêu Tộc.
"Bổn tọa ghét nhất là nữ nhân mồm thối! Nếu không phải nể tình ngươi là Thánh Nữ Vu Yêu Tộc, thì bổn tọa đã rút lưỡi ngươi rồi!"
Nam nhân này lớn lên có mỹ mạo tuyệt trần, nhưng lời nói ra lại rét lạnh tận xương.
Giống như là hơi thở đến từ địa ngục, nháy mắt đã bao lấy tim Âu Nhã.
"Là ai to gan lớn mất như thế? Dám làm càn trên địa bàn Vu Yêu Tộc của ta!"
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên như xuyên phá không gian và thời gian, quanh quẩn rất lâu trong không trung cũng chưa tiêu tán.
Sau khi nghe thấy giọng nói này, trong mắt Âu Nhã liền hiện lên một tia mừng rỡ, vội vàng nói: "Tộc trưởng, mau cứu ta!"
Âu Nhã vừa dứt lời, một nam nhân trung niên mặc một bộ trường bào trắng như tuyết từ trên không trung chậm rãi đáp xuống, hai tay ông ta chắp sau lưng, dáng vẻ tiên phong dạo cốt, một đấu tóc đen nhẹ bay trong gió, ánh mắt lạnh nhạt dần dần nhìn về phía mấy người đang đứng trước sơn môn.
Âu Nhã bò dậy, đòn đánh vừa rồi của Cơ Cửu Thiên tuy rằng không có dùng quá nhiều lực, nhưng cũng đủ làm cho ngũ tạng lục phủ của Âu Nhã đau đớn không thôi. Giống như là có một lực lượng đang không ngừng đấu đá bên trong cơ thể nàng ta.
"Tộc trưởng, nữ nhân mặc bạch y kia chính là người ta đã nói với ông, Vân Lạc Phong! Không ngờ lá gan của ả lại lớn đến như vậy, dám tới tận đây!"
Âu Nhã cắn chặt răng: "Nữ tử bên cạnh ả là Hoàng Oanh Oanh, trước kia, huynh trưởng của nàng ta là vị hôn phu của ta. Nhưng tay chân của Hoàng Oanh Oanh lại không sạch sẽ, ăn cắp châu thoa của ta, sau khi bị ta bắt gặp, Hoàng Oanh Oanh lại còn bao che cho nàng ta, ta quá tức giận nên đã giải trừ hôn ước!"
"Ngươi nói bậy!" Hoàng Oanh Oanh phẫn nộ quát lên: "Châu thoa này rõ ràng là của mẹ ta cho ta, là ngươi ăn cắp đồ của ta, bây giờ còn ăn nói ngang ngược như vậy!"
Hoàng Oanh Oanh không hề ngờ tới, Âu Nhã chẳng những ăn cắp đồ của mình, bây giờ còn vô sỉ vu oan cho mình như thế.
Lại còn nói tay chân mình không sạch sẽ?
Trước kia cha mẹ quả thật là đã bị ma che mắt mà, cho nên mới tìm một mối hôn sự như vậy cho ca ca.
"Hừ!" Tộc trưởng hừ lạnh một tiếng: "Tiểu cô nương, ngươi tuổi vẫn còn nhỏ, mà lại có thể làm ra những chuyện như vậy, còn dám trộm thánh vật của Thánh Nữ Vu Yêu Tộc chúng ta, châu thoa này là vật tượng trưng cho Thánh Nữ Vu Yêu Tộc, nếu bị ngươi trộm mất, vậy chẳng phải là ngươi có thể giả làm Thánh Nữ hay sao?"
Âu Nhã đắc ý hất cằm, từ trên cao nhìn xuống Hoàng Oanh Oanh.
Vị trí Thánh Nữ này, nàng nắm chắc rồi. Còn về Hoàng Oanh Oanh......
Cũng chẳng nhấc lên được sóng gió gì!
"Châu thoa này là của mẫu thân cho ta!" Hoàng Oanh Oanh cắn chặt môi dưới, hai mắt đỏ bừng: "Nó không phải là tín vật của Thánh Nữ Vu Yêu Tộc gì cả, nó là vật giúp ta tưởng niệm* (*nhớ) mẫu thân!"
"Nực cười!" Tộc trưởng cười lạnh một tiếng: "Ngươi nói châu thoa này là của ngươi, vậy chẳng lẽ trước иgự¢ ngươi cũng có hình xăm hình trăng non?"
Nhưng lời này của tộc trưởng cũng nằm trong dự liệu từ trước của Âu Nhã.
Nàng ta cũng đã nghĩ sẵn cách biện minh, cứ nói do Hoàng Oanh Oanh thấy hình xăm của mình xinh đẹp, nên cũng bắt chước xăm một cái.
Đương nhiên, việc nghiệm chứng Thánh Nữ thật giả vẫn còn một biện pháp, đó chính là tiếp nhận truyền thừa.
Thế nhưng, trước khi phân biệt ra ai thiệt ai giả, tộc trưởng tuyệt đối sẽ không để cho Hoàng Oanh Oanh tiếp nhận truyền thừa, mà trong lúc đó, nàng ta lại có rất nhiều cơ hội thay máu cùng Hoàng Oanh Oanh.
"Ông... Làm sao ông biết được?" Hoàng Oanh Oanh hơi sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn tộc trưởng: "Trước kia ta thật sự có hình xăm này, nhưng cách đây không lâu, ta bị linh thú tấn công, móng vuốt của linh thú kia xé rách một miệng thịt trước иgự¢ ta, vết thương sâu tận xương, đến nay còn chưa bình phục, thế cho nên không cách nào nhìn thấy hình xăm được!"
Tộc trưởng ngơ ngẩn, ông không ngờ trước иgự¢ Hoàng Oanh Oanh cũng có hình xăm.
Trong thời gian tộc trưởng nghiền ngẫm, thì Âu Nhã lại cất giọng trào phúng: "Hoàng Oanh Oanh, ngươi biết ta là Thánh Nữ Vu Yêu Tộc, cũng biết châu thoa và hình xăm là hai thứ tượng trưng cho Thánh Nữ, cho nên ngươi mới muốn trộm đi châu thoa, rồi bịa đặt chuyện như thế, hòng chiếm lấy thân phận của ta! Đáng tiếc, ngươi quá coi thường Vu Yêu Tộc rồi, tộc trưởng làm sao có thể dễ dàng bị lời nói dối của ngươi lừa gạt như vậy."
Người Vu Yêu Tộc không thường xuyên lui tới ngoại giới, đầu óc cứ như khúc gỗ, cho nên, vừa nghe thấy Âu Nhã nói xong, tộc trưởng liền bừng bừng lửa giận.
"Các ngươi thật to gan, ngay cả Vu Yêu Tộc chúng ta mà cũng dám gạt! Tại sao ngươi lại bị linh thú tấn công một cách trùng hợp như vậy? Còn bị hủy cả hình xăm? Ngươi cho rằng ta sẽ tin những lời hô ngôn loạn ngữ của ngươi? Thật là nực cười!"
(*hồ ngôn loạn ngữ: ăn nói bậy bạ.)
Nếu lúc đầu, người cầm châu thoa xuất hiện là Hoàng Oanh Oanh, thì dù hình xăm trăng non bị hủy, tộc trưởng cũng sẽ tin lời của nàng.
Thế nhưng, có câu người đến trước làm chủ, là Âu Nhã xuất hiện trước, cho nên tộc trưởng mới không tin tưởng lời giải thích của Hoàng Oanh Oanh.
Hoàng Oanh Oanh có lý mà không nói được nên lời, chỉ có thể hung hăng trừng đôi mắt đầy thù hận nhìn Âu Nhã.
Nếu ánh mắt có thể Gi*t người, thì chắc Âu Nhã đã bị lăng trì xử tử mất rồi.
"Xem ra chuyện của Vu Yêu Tộc càng ngày càng thú vị!" Mắt phượng của Cơ Cửu Thiên khẽ lóe, bên môi nở nụ cười nghiền ngẫm, hắn cúi đầu, nói nhỏ bên tai Vân Lạc Phong: "Có hứng thú ở lại nơi này, cùng nhau xem tuồng hay hay không?"
Hoàng Oanh Oanh tương đối đơn thuần, cho nên chưa biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Cơ Cửu Thiên và Vân Lạc Phong thì đã nhận ra được gì đó từ cuộc đối thoại vừa rồi của những người này.
Châu thoa mà Âu Nhã trộm lấy chính là tín vật của Thánh Nữ, như vậy suy ra.... Thánh Nữ của Vu Yêu Tộc vốn là Hoàng Oanh Oanh.
"Sao tự dưng ngươi lại có hứng thú với những chuyện thế này?" Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Cơ Cửu Thiên một cái, hỏi.
"A.... ..." Cơ Cửu Thiên khẽ sờ sờ cằm, mắt phượng chứa đầy ý cười: "Bởi vì bổn tọa cảm thấy, có một số biện pháp còn hiệu quả hơn so với động thủ. Hơn nữa, tính tình bổn tọa ôn hòa như vậy, mấy chuyện đánh đánh Gi*t Gi*t không hợp với ta! Ta cảm thấy, chúng ta nên nói đạo lý với họ."
"Nói tiếng người!"
Sắc mặt Cơ Cửu Thiên tối sầm ngay lập tức: "Được rồi, bổn tọa thích việc đánh chó rơi xuống nước*."
(*đánh chó rơi xuống nước: nhân lúc người nào đó gặp khó khăn mà làm thêm việc xấu với người đó; tương tự như câu bỏ đá xuống giếng)
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, nàng chưa kịp mở miệng thì giọng nói của nam nhân yêu nghiệt bên cạnh lại vang lên lần nữa.
"Huống chi, sau khi vạch trần bộ mặt thật của Âu Nhã, để Hoàng Oanh Oanh trở thành Thánh Nữ Vu Yêu Tộc rồi, đến lúc đó, ngươi muốn cái gì, Vu Yêu Tộc cũng sẽ hai tay dâng tặng."
Vân Lạc Phong thở dài: "Ta rốt cuộc cũng hiểu, tại sao Trầm Ngọc Khanh lại muốn ta giúp đỡ Hoàng Oanh Oanh."
"Trầm Ngọc Khanh?" Dung nhan tuấn mỹ của Cơ Cửu Thiên đen lại: "Gia hỏa này lại là ai? Vân Lạc Phong, thì ra ngươi trêu chọc nhiều nam nhân như vậy! Đầu tiên là Quỷ đế, sau đó lại thêm một Trầm Ngọc Khanh, nếu ngươi đã trêu chọc hai nam nhân rồi, thì không ngại trêu chọc thêm bổn tọa luôn đi."
Vân Lạc Phong liếc ánh mắt tà tứ về phía nam nhân tuyệt mỹ bên cạnh: "Ta không có hứng thú với nhân yêu!"
Nhân yêu?
Khuôn mặt Cơ Cửu Thiên đã đen đến mức không thể đen hơn, bộ hắn không giống nam nhân đến như vậy sao?
"Tộc trưởng!"
Trong lúc Cơ Cửu Thiên đang nghĩ cách làm sao phản bác lại Vân Lạc Phong, thì âm thanh ngập tràn lửa giận của Âu Nhã lại vang lên.
"Vốn dĩ, ta bảo ông đi bắt Vân Lạc Phong về, là để ép ả chữa bệnh cho ta, nhưng mà bây giờ ta có một nhân tuyển* khác càng tốt hơn có thể chữa khỏi bệnh khó nói của ta, người đó chính là Hoàng Oanh Oanh."
(*nhân tuyển: người được chọn.)
Âu Nhã đắc ý hất cằm: "Giao Hoàng Oanh Oanh cho ta, rất nhanh thì ta sẽ có thể đi tiếp nhận truyền thừa, giúp cho Vu Yêu Tộc phát triển càng lớn mạnh hơn."
Không gì đáng ngạc nhiên, lời này của Âu Nhã đã làm tộc trưởng động tâm.
Ông ta chịu đựng Âu Nhã lâu như vậy, còn không phải là vì Vu Yêu Tộc sao? Chỉ cần có thể giúp cho Vu Yêu Tộc lưu truyền thiên cổ, thì không có gì là ông không dám làm.
(*lưu truyền thiên cổ: đồng nghĩa với tồn tại, truyền lại, lưu truyền đến trăm ngàn năm sau.)
"Khụ khụ!" Tộc trưởng ho khan hai tiếng, nhìn về phía Hoàng Oanh Oanh: "Vị cô nương này, ngươi..."
Tộc trưởng còn chưa nói được mấy chữ, thì một tiếng cười khẽ bỗng vang lên, trong tiếng cười kia còn chứa vài phần nhạo báng.
"Hôm nay, bổn tọa quả thật đã được chứng kiến một trò hay ở chỗ này, tiếp theo đây có phải sẽ là cảnh tượng Vu Yêu Tộc ép bức một thiếu nữ vô tội?"
Tộc trưởng nhíu mày, quay đầu lại nhìn nam tử xinh đẹp hơn cả nữ nhân.
"Đây là chuyện của Vu Yêu Tộc chúng ta, hy vọng ngươi đừng xen vào chuyện của người khác."
"Tộc trưởng!" Hai gã thủ vệ sau khi nghe thấy tộc trưởng nhà mình nói như thế, thì không nhịn được mà lau mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận mở miệng nhắc nhở: "Hắn ta là Cơ Cửu Thiên!"
"Bổn tộc trưởng mặc kệ hắn ta là ai, hôm nay ai cũng không thể ngăn cản....." Đột nhiên, tộc trưởng giật mình hồi thần lại, ngạc nhiên trừng lớn hai mắt: "Đợi đã, ngươi vừa nói hắn ta là Cơ Cửu Thiên? Cơ Cửu Thiên của học viện Tây Châu?"
Xoát!
Ngay tức khắc, sắc mặt của tộc trưởng tái nhợt, hai môi run run không ngừng, trong mắt đầy kinh ngạc.
Âu Nhã ngây ngốc, nàng ta không hiểu tại sao cái tên Cơ Cửu Thiên này lại khiến cho mọi người cảm thấy chấn động đến như thế? Ngay cả tộc trưởng cũng phải run sợ?
Học viện Tây Châu.... Có mạnh đến như vậy không?
"Ngài.... Ngài là Cơ viện trưởng Cơ Cửu Thiên?" Mồ hôi lạnh của tộc trưởng chảy xuống ròng ròng, ông ta không hiểu, vị ôn thần này sao bỗng dưng lại xuất hiện ở đây?
Không sai! Hiện tại Tây Châu quả thật không đáng nhắc tới. Đó là bởi vì nhiều năm trước đây, tất cả cường giả đứng đầu Tây Châu đều đã ૮ɦếƭ hết rồi.
Là người Gi*t ૮ɦếƭ hết những cường giả kia, chính là Cơ Cửu Thiên!
Cho nên, cái tên Cơ Cửu Thiên không chỉ là ác mộng trong lòng mọi người ở Tây Châu, mà đồng thời nó cũng là ác mộng đối với người của những châu lục khác.
Cơ Cửu Thiên đã bị xếp vào sổ đen của Thất Châu Đại Lục, thậm chí còn có người nói, phàm là những người họ Cơ, hay là những hoa hoa cỏ cỏ từng tiếp xúc với Cơ Cửu Thiên, thì đều không được động vào dù chỉ một chút.
Đương nhiên, mọi người trên Thất Châu Đại Lục cảm thấy bất an như vậy cũng là có nguyên nhân.
Là do trước kia có một vị cường giả, không cẩn thận dẫm lên hoa hoa cỏ cỏ do Cơ Cửu Thiên chăm sóc, Cơ Cửu Thiên không nói tiếng nào thì đã chặt mất chân vị cường giả kia.
Ấn tượng của mọi người về một màn huyết tinh này đến giờ còn chưa phai nhạt.
(*huyết tinh: máu tanh, máu me.)
Nhưng Cơ Cửu Thiên không phải đã mất tích rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
"Thì ra là Cơ viện trưởng!" Tộc trưởng nở nụ cười: "Ta không biết là lão nhân gia ngài đến đây, cho nên mới chậm trễ nghênh tiếp, mong viện trưởng đại nhân thứ lỗi."
Cơ Cửu Thiên nhẹ nhàng nhướng cao mày: "Ta rất già sao?"
"Ặc...." Tộc trưởng sửng sốt, ông cảm thấy trên người Cơ Cửu Thiên toát ra hơi thở nguy hiểm, vội vàng lắc đầu: "Không, viện trưởng đại nhân rất trẻ, ngài chưa bao giờ già!"
Cơ Cửu Thiên không thích người khác nói hắn giống nữ nhân, nhưng hắn càng không thích người khác nói hắn già.
Hắn lớn lên trẻ trung như thế, có chỗ nào già chứ?
"Bổn tọa cùng học sinh của mình đến đây tản bộ, nào ngờ lại gặp phải một nữ nhân điên, cứ thấy người là cắn!" Đôi con ngươi của Cơ Cửu Thiên đảo qua đảo lại trên người Âu Nhã, một lần nữa phát ra hơi thở nguy hiểm: "Cho nên, trong khoảng thời gian mà bổn tọa lưu lại đây, bổn tọa không muốn nhìn thấy nữ nhân điên này."
Tộc trưởng ngây người.
Cơ Cửu Thiên nói thế là có ý gì? Hắn muốn lưu lại đây?
Hơn nữa, tản bộ mà có thể đi đến tận Vu Yêu Tộc? Ngay cả lời nói dối cũng không thèm chuẩn bị.
"Cơ viện trưởng...." Tộc trưởng ngượng ngùng cười hai tiếng: "Vu Yêu Tộc của ta quá nhỏ, chỉ sợ khiến Cơ viện trưởng ở không được thoải mái."
"Không sao! Học sinh của bổn tọa thích ở những nơi thế này, lúc rảnh rỗi có thể ngắm phong cảnh, không có việc gì làm thì còn thể ђàภђ ђạ người khác!" Cơ Cửu Thiên cười tươi nhìn sang Vân Lạc Phong: "Ta nói đúng không, tiểu Phong nhi?"
Cơ Cửu Thiên đã nói rất rõ, ta đến Vu Yêu Tộc chính là để gây phiền phức cho các ngươi, các ngươi cứ tự lo liệu lấy thân.
"Nếu đã như vậy, Cơ viện trưởng, xin mời!" Cuối cùng tộc trưởng vẫn phải đồng ý.
Hiện tại mà đắc tội với vị ôn thần này, là một lựa chọn không sáng suốt.
"Người đâu! Đi chuẩn bị bốn căn phòng!" Tộc trưởng hoàn hồn lại, lạnh giọng hạ lệnh.
"Dạ, tộc trưởng!"
Lập tức có mấy người bước tới đón tiếp mấy người Cơ Cửu Thiên, thái độ cung kính, rất sợ bản thân không cẩn thận đắc tội với vị ôn thần này.
Âu Nhã không cam lòng nhìn theo bóng lưng của đám người Cơ Cửu Thiên: "Tộc trưởng, nam nhân kia rốt cuộc có lai lịch gì chứ? Không phải chỉ là một viện trưởng nho nhỏ ở Tây Châu thôi sao? Ông cần gì kiêng dè hắn ta như thế?"
"Viện trưởng nho nhỏ? Ha ha.." Tộc trưởng cười lạnh hai tiếng, tiếng cười đầy châm chọc: "Người có biết, trước kia Tây Châu là châu lục thế nào không? Tuy rằng xếp hạng chót, nhưng thực lực lại không hề thua kém các châu lục khác bao nhiêu. Nhưng sau này nó lại xuống dốc cho đến tận bây giờ."
"Người tạo ra cái kết quả này, chính là Cơ Cửu Thiên!" Tộc trưởng hít sâu mọt hơi: "Ngươi vĩnh viễn cũng không biết nam nhân này đáng sợ đến mức nào! Ta có thể nói, trên đại lục này, người dám trêu chọc vào hắn không có mấy ai! Không sai, thế lực của Vu Yêu Tộc rất mạnh, nhưng ta cũng không dám trêu chọc vào hắn!"