Đây là tiếc nuối duy nhất của nàng!
"Tuy nhiên, dù ta có ૮ɦếƭ ở đây, thì ta cũng sẽ dùng tất cả sức lực cuối cùng của mình để tranh thủ cho bọn họ thêm một chút thời gian!"
Lúc này đây, thực lực của Hồng Loan vẫn không ngừng thoái hóa.
Nàng hiển nhiên đang bất chấp tất cả, dùng toàn bộ sức mạnh của mình phát ra ngoài, hóa thành từng cây Thương Long màu đỏ, tập kích về phía đám cường giả đang lao tới.
Đáng tiếc, thực lực hiện tại của Hồng Loan quá yếu, tựa như một chén nước nhỏ trong biển cả mênh ௱ôЛƓ, nháy mắt đã bị bao phủ toàn bộ.
"Xin lỗi! Dù ta đã tận lực, nhưng vẫn không thể thực hiện lời hứa với ngươi!"
Thân mình Hồng Loan hơi lay động, cuối cùng không thể chống đỡ được nữa, một đầu hướng xuống mặt đất, trường kiếm trong tay cũng buông lỏng mà rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Bỗng nhiên có một cánh tay từ phía sau duỗi tới, kéo mạnh Hồng Loan trở lại.
Hồng Loan ngẩn ra, nàng chậm rãi mở hai tròng mắt, tức khắc, một bóng dáng bạch y như tiên mờ ảo ánh ngay vào mắt nàng, tóc đen khẽ bay, tuyệt mỹ như tranh vẽ.
"Vân Lạc Phong... "
Nhìn thiếu nữ đang giữ chặt lấy mình, khóe môi Hồng Loan khẽ gợi lên một độ cong, giọng nói của nàng rất nhỏ, chậm rãi vang lên dưới bầu trời ầm ĩ này.
"Ngươi thành công?"
Nàng ấy thành công....
Lời của mình với Vân Lạc Phong, làm được rồi!
"Hồng Loan, ngươi vất vả rồi, trước cứ ngủ một giấc đi, chờ sau khi ngươi thức dậy thì mọi chuyện đều giải quyết xong hết rồi!"
"Được!"
Hồng Loan từ từ nhắm hai mắt lại, nàng xác thật rất mệt, mệt mỏi vì kiệt sức.
Vì thế, nàng chỉ vừa mới nằm xuống thì đã ngủ ngay.
"Tiểu Mạch, đưa Hồng Loan vào trong nghỉ ngơi đi!"
Vân Lạc Phong giao Hồng Loan cho Tiểu Mạch, rồi mới quay đầu lại nhìn đám người phía sau.
"Phong nhi!"
Hắc y của nam nhân lãnh khốc trong gió nhẹ bay, vẻ mặt của hắn vĩnh viễn đều là bộ dáng lạnh lùng, trừ Vân Lạc Phong ra, thì đối với những người khác, hắn đều không hề có bất kỳ biểu tình gì.
Dù là đối với đám người đến đây diệt trừ hắn cũng vậy....
"Bọn chúng đến đây vì ta! Vậy... Cứ để ta đích thân Gi*t chúng!"
Uỳnh!
Trong tích tắc, khí thế cùng sát khí trên người nam nhân phát ra, mạnh đến mức làm người ta không thể nào địch nổi.
Mọi người kinh hải: "Quỷ đế, hắn... Hắn đột phá đến Thánh Quân?"
Không thể nào!
Trên đại lục này, phàm là có cường giả Thánh Quân xuất hiện, thì thiên địa đều có dị tượng*, tại sao Quỷ đế có thể im hơi lặng tiếng đột phá đến Thánh Quân mà không có người nào phát hiện?
(*dị tượng: hiện tượng khác thường.)
Hồng Loan đột phá Thánh Quân, là nhờ sử dụng dược liệu, cho nên thực lực của nàng ta không được ổn định, cũng không thể phát huy thực lực chân chính của Thánh Quân. Bằng không, đừng nói là một khắc, chỉ cần không đến nửa khắc thì đã có thể giải quyết hết đám cường giả này rồi.
Nhưng nam nhân trước mắt lại là một người đã thực sự đột phá đến Thánh Quân! Người mạnh nhất trong đám người kéo đến đây cũng chỉ là Thánh Tôn cao giai mà thôi.
"Chạy!"
Mọi người quay sang hai mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt xoay người bỏ chạy.
Nhưng Vân Tiêu làm sao cho chúng cơ hội chạy trốn?
Ầm!
Khi đám người kia vừa chạy được vài bước, thì từ dưới lòng đất bỗng có ngọn lửa bừng lên, ngọn lửa này làm khắp không trung phản chiếu thành một mảnh đỏ bừng, âm thanh gào thét xin tha cũng theo đó mà vang vọng khắp chân trời.
Khô Long Trấn vốn là một trấn nhỏ yên tĩnh, đặc biệt là, sau khi Quỷ đế tới, thì tất cả người dân ở đây đều bỏ đi.
Hiện tại, Khô Long Trấn bị lửa lớn vây quanh thiêu đốt, suốt mấy ngày chưa tắt, hơn nữa, trong trấn còn truyền tới âm thanh như quỷ khóc sói gào, vì vậy mà nhiều năm sau cũng không có một ai dám bước chân tới.
"Vân Tiêu!"
Vân Lạc Phong nhìn thấy bước chân Vân Tiêu hơi lảo đảo, vội vàng tiến lên đỡ lấy cả người của hắn: "Thương thế của chàng còn chưa khang phục, về sau những chuyện nằm trong khả năng của ta thì cứ giao cho ta giải quyết!"
"Bọn chúng quá đông người!" Vân Tiêu quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong, kiên định đáp: "Ta không muốn để nàng bị thương!"
Vân Lạc Phong đột phá đến Thánh Vương còn chưa được bao lâu, cho dù nàng thật sự Gi*t được hết đám người này, thì bản thân cũng sẽ bị trọng thương.
Mà hắn không muốn để nàng bị thương.....
Bỗng nhiên, cả người thiếu nữ lao mạnh vào ôm lấy thân mình nam nhân, có lẽ do không cẩn thận nên đã ᴆụng trúng vào vết thương trên người hắn, làm hắn rên lên một tiếng, sau đó hắn cũng nâng tay lên, ôm lấy thiếu nữ vào lòng.
"Vân Tiêu, mặc kệ sau này có chuyện gì đi nữa, thì chàng cũng không được gạt ta!"
Nàng không dám tưởng tượng, nếu như bản thân mình không đuổi tới kịp thời, thì Vân Tiêu sẽ gặp phải nguy hiểm bậc nào?
Dù hắn uống nước thuốc Bồ Đề Tâm, thì cũng sẽ vì đau đớn mà rơi vào hôn mê, dưới tình huống như vậy mà ngất đi là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Nếu không phải vậy, Vân Lạc Phong cũng không mạo hiểm đem hết linh khí trong không gian thần điển truyền cho hắn.
Vân Tiêu trầm ngâm nửa ngày, nói: "Được!"
Nghe thấy chữ này, Vân Lạc Phong mới chậm rãi rời khỏi cái ôm của nam nhân, xoay người đi vào trong phòng: "Đi thôi! Ta muốn đi xem thử tình trạng của Hồng Loan!"
Trong phòng, Tiểu Mạch đang đứng chờ ở trước giường của Hồng Loan, sau khi hắn nhìn thấy Vân Lạc Phong và Vân Tiêu đi vào thì quay đầu đi, trên khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ bỗng hiện lên một tia ưu sầu.
"Chủ nhân, tình trạng của Hồng Loan tương đối nghiêm trọng, nàng dùng dược liệu mạnh mẽ tăng lên thực lực của mình, để lại di chứng, thực lực bị thục lùi! Cho nên, dù người có chữa khỏi thương thế của Hồng Loan thì cả đời này của nàng ta cũng thể nào tu luyện được nữa!"
Tiểu Mạch nhíu mày, nếu không phải vì chủ nhân, thì Hồng Loan cũng không phải trả cái giá lớn thê thảm thế này.
Về tình về lý, bọn họ đều phải giúp nàng ta khang phục!
"Ta nhớ là trong Y Học Thần Điển có ghi chép, nếu như thực lực bị thục lùi do ngoại lực tác động, thì có một loại dược liệu có thể giúp nàng ấy khang phục!" Vân Lạc Phong khẽ cau mày, trầm ngâm nửa ngày, nói: "Dược liệu kia gọi là Vu Yêu Hoa!"
"Vu Yêu Hoa?"
Thanh y nam nhân vẫn luôn trầm mặc, vừa nghe thấy lời Vân Lạc Phong thì liền kinh ngạc kêu lên.
Sau khi ánh mắt của Vân Tiêu quét về phía hắn, hắn mới hồi thần lại, ho khan hai tiếng rồi nói: "Chủ mẫu, thuộc hạ từng nghe nói qua về Vu Yêu Hoa này, đây là loài hoa trấn tộc của Vu Yêu Tộc. Vu Yêu Tộc trước nay không tiếp xúc với ngoại giới, cho nên muốn tìm được Vu Yêu Hoa thật sự rất khó khăn."
"Vu Yêu Tộc ở đâu?" Vân Lạc Phong nhìn Hồng Loan đang nằm trên giường, hỏi.
Vân Tiêu liếc mắt một cái thì đã nhìn ra ý nghĩ trong lòng Vân Lạc Phong, hắn đi tới cạnh nàng, ánh mắt trước sau luôn ngắm nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ: "Ta đi cùng nàng!"
"Vân Tiêu, thương thế của chàng còn chưa khang phục, hơn nữa ta vừa mới làm miệng vết thương của chàng rách ra, nếu chàng còn tiếp tục vận dụng lương thực trong người, thì chỉ làm cho vết thương càng ngày càng nghiêm trọng hơn mà thôi!"
"Cho nên,...." Vân Lạc Phong dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Hiện giờ để một mình ta đi là đủ rồi!"
Tựa hồ cảm nhận được lo lắng trong lòng nam nhân, khóe môi thiếu nữ cong lên: "Vân Tiêu, chàng yên tâm, ta nhất định sẽ sống sót trở về gặp chàng, huống chi, nhiều năm như vậy, thời điểm chàng không ở bên cạnh ta, một mình ta không phải vẫn xông qua mọi chuyện đó sao? Tin tưởng ta, chỉ cần ta không muốn ૮ɦếƭ, ai cũng không thể Gi*t được ta!"
Vân Tiêu bình tĩnh nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ, hắn vươn tay, ngón tay thon dài khẽ vuốt mái tóc đen của nàng, sắc mặt lãnh khốc dần dần trở nên ôn nhu.
"Ta đợi nàng trở về!"
Sau khi dứt lời, Vân Tiêu đột nhiên kéo lấy cánh tay Vân Lạc Phong, ôm nàng vào lòng, không coi ai ra gì mà cúi xuống hôn lên môi thiếu nữ.
Thanh y nam tử xấu hổ quay đầu sang chỗ khác, đám người Tiểu Mạch, Hỏa Hỏa thì vội vàng che kín mắt mình lại, nhưng lại xuyên qua khe hở ngón tay mà nhìn trộm hai người đang hôn nhau.
Hai người kia hoàn mỹ như là tranh vẽ, có vẻ không chân thật.
Hôn xong, Vân Tiêu buông lỏng thiếu nữ trong lòng ra, ôn nhu nói: "Đi đi! Nàng nhất định phải chú ý an toàn!"
Vân Lạc Phong gật gật đầu, phân phó Tiểu Mạch và Hỏa Hỏa: "Tiểu Mạch, Hỏa Hỏa, chúng ta đi!"
Nàng nhìn Vân Tiêu lần cuối rồi xoay người rời đi.
Sau khi nàng rời đi không bao lâu, thì Vân Tiêu lại ra lệnh cho thanh y nam tử: "Ngươi chăm sóc cho nữ nhân này!"
Một mình Hồng Loan ở chỗ này, khẳng định là cần có người chăm sóc.
Mà cả đời Vân Tiêu chỉ nguyện ý chăm sóc một mình Vân Lạc Phong mà thôi!
Cho nên, sau khi hắn ném việc chăm sóc Hồng Loan lại cho thuộc hạ của mình, thì cũng xoay người rời đi.
Trấn nhỏ tiêu điều, vẫn bị lửa đốt cháy hừng hực như cũ, Vân Tiêu nhìn cũng không thèm nhìn đến đám người kia một cái, một đường đi thẳng về hướng rừng cây bên ngoài.
Khi hắn tìm được một nơi yên tĩnh, lại không biết lấy từ đâu ra một miếng ngọc bội, đưa tay Ϧóþ nát, tức khắc, miếng ngọc bội liền biến thành phấn vụn trong tay hắn.
Đây là lúc trước Cơ Cửu Thiên để lại cho hắn!
Trận chiến ấy, bọn họ đánh rất thống khoái! Vì vậy, Cơ Cửu Thiên để lại một miếng ngọc bội, nếu như Vân Tiêu còn muốn tái đấu, thì có thể Ϧóþ nát miếng ngọc này, Cơ Cửu Thiên có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Vì thế mà ngọc bội vừa bị Ϧóþ nát không lâu, thì có một bộ hồng y yêu diễm đang bay nhanh tới từ chân trời, nam nhân kia cất tiếng cười tiêu sái không kiềm chế được, nhưng lại làm cho sắc mặt Vân Tiêu trầm xuống.
Nam nhân từ trên trời đáp xuống, da hắn trắng như tuyết, môi đỏ như máu, mặt mày như tranh vẽ, hồng y quyến rũ, sự tuyệt mỹ này hoàn toàn không giống nhân loại.
Đặc biệt là giữa hai mày của hắn còn có một điểm chu sa, làm khí chất của hắn càng thêm yêu diễm, mê hoặc lòng người.
Nếu đứng trước mặt hắn ta là một nữ nhân, e là sẽ khó mà ngăn chặn được cảm giác dụ hoặc từ trên người hắn ta.
"Quỷ đế, ngươi muốn đánh tiếp với ta?" Cơ Cửu Thiên hơi nhướng mày, cằm khẽ hất, thái độ có chút mang vẻ từ trên cao nhìn xuống, tà khí, lạnh lùng mà yêu dị.
Vân Tiêu trước sau vẫn mang bộ mặt than: "Phong nhi đi Vu Yêu Tộc!"
Cơ Cửu Thiên lại nhướng mày: "Ngươi nói với ta chuyện này làm gì?"
"Ta hy vọng ngươi có thể đi bảo vệ nàng!"
"A~?" Khóe môi Cơ Cửu Thiên cong lên một độ cong yêu mị: "Ngươi kêu bổn tọa đi bảo vệ Phong nhi? Tại sao ngươi không tự mình đi?"
"Nàng không muốn ta đến đó!" Vân Tiêu dừng một chút rồi nói tiếp: "Ta không muốn làm ra bất cứ chuyện gì khiến nàng không vui!"
Nói thật, đối với tình trạng cơ thể mình, Vân Tiêu hiểu rất rõ, hắn biết, nếu mình cứ khăng khăng đi, thì sẽ khiến nữ nhân mà hắn yêu thương lo lắng.
Đây không phải là điều mà hắn muốn thấy!
Thực lực của Cơ Cửu Thiên không chênh lệch bao nhiêu so với hắn! Nếu Cơ Cửu Thiên có thể đi theo bảo vệ Vân Lạc Phong, thì an toàn của nàng không còn gì đáng ngại.
"Ngươi không sợ bổn tọa nhân cơ hội ngươi không phòng bị, mà ςướק tiểu Phong nhi sao?" Cơ Cửu Thiên mỉm cười, trong đôi mắt yêu dị chợt lóe tia sáng.
Vân Tiêu lạnh lùng nhìn khuôn mặt yêu mị của Cơ Cửu Thiên: "Phong nhi sẽ không cảm thấy có hứng thú với loại người bất nam bất nữ như ngươi!"
Sắc mặt Cơ Cửu Thiên đột ngột trầm xuống, rất lâu sau, môi hắn mới gợi lên một ý cười: "Nếu không phải sợ tiểu Phong nhi thương tâm, bổn tọa thật sự không muốn dễ dàng tha cho ngươi!"
"Như nhau!"
Nếu không phải Cơ Cửu Thiên đối với Vân Lạc Phong không hề có bất kỳ uy Hi*p gì, thì Vân Tiêu cũng sẽ không tha cho hắn.
Vân Tiêu sẽ diệt trừ tất cả địch nhân bên cạnh Vân Lạc Phong, đồng thời cũng sẽ không thương tổn người trợ giúp cho nàng.
"Bổn tọa sẽ đi bảo vệ Phong nhi!" Cơ Cửu Thiên cong môi cười: "Chẳng qua, bổn tọa thật sự khâm phục ngươi. Đầu tiên, ngươi vì Phong nhi mà moi tim lấy máu, hiện giờ, lại vì sự an toàn của nàng mà cam tâm để nam nhân khác đi bảo vệ nàng! Nếu bổn tọa là ngươi, tuyệt đối không làm được đến nước này!"
Vân Tiêu nói lời lạnh nhạt: "Cho nên, ngươi mới không chiếm được nàng!"
Cơ Cửu Thiên bá đạo cường thế, nhưng cố tình, tính cách của Vân Lạc Phong cũng như vậy, nếu đổi lại nam nhân bên cạnh nàng là Cơ Cửu Thiên, vậy chắc chắn là hằng đêm hai người sẽ tranh đấu, đánh nhau không thôi.
Người nàng cần không phải là một nam nhân cường thế, mà là một người có thể cam tâm tình nguyện che giấu tất cả ánh sáng của mình vì nàng.....
Không gì đáng trách, Vân Tiêu chính là nam nhân như vậy!
Bề ngoài, hắn thích Gi*t chóc như mạng, lãnh khốc tuyệt tình! Nhưng khi ở trước mặt Vân Lạc Phong, hắn cam nguyện vì nàng mà chuẩn bị tốt hết thảy, cho dù là thiên hạ trong tay, hắn cũng tặng cho nàng.
Qua việc hắn buông bỏ tôn nghiêm, trở thành thị vệ bên cạnh nàng lúc đầu là có thể nhìn ra.
Cũng chỉ có nam nhân nguyện đi theo nàng chinh chiến sa trường, mới có thể ở bên cạnh nàng cả đời!
Cơ Cửu Thiên nhẹ nhàng nheo hai mắt, khẽ cười, nói: "Sao ta lại cảm thấy, là do ngươi xuất hiện trước, nên nàng mới chọn ngươi? Quỷ đế, bổn tọa thừa nhận, ngay từ đầu, bổn tọa là vì bằng hữu cũ mới tiếp cận nàng, nhưng khi càng tiếp cận nàng lại càng phát hiện ra, nàng thật mê người, mặc dù bổn tọa không ở bên cạnh nàng, nhưng những chuyện nàng đã trải qua, đều có người hồi báo cho bổn tọa."
Cơ Cửu Thiên chậm rãi đi về phía Quỷ đế, khuôn mặt tuyệt thế nở nụ cười, khí thế hơn người mà cảnh báo: "Cho nên, ngươi tốt nhất là đừng nên làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với Phong nhi, bằng không, bổn tọa nhất định sẽ mang nàng đi, để ngươi suốt đời suốt kiếp đều không thể gặp được nàng!"
Trên thực tế, Cơ Cửu Thiên xác thật là rất có hảo cảm với Vân Lạc Phong, còn về tình yêu.....
Nghĩ đến hai chữ này, Cơ Cửu Thiên chỉ cười tự giễu.
Hắn cũng không cho rằng bản thân mình sẽ thật sự yêu người nào!
"Ngươi sẽ không có cơ hội này!"
Ngữ khí Vân Tiêu rất là kiên định, vĩnh viễn hắn cũng sẽ không cho Cơ Cửu Thiên có cơ hội này.
"Chỉ hy vọng là thế! Ha ha ha.."
Cơ Cửu Thiên cười lớn hai tiếng, phất phất tay áo hồng y, xoay người đi về hướng chân núi.
Sâu bên trong sơn cốc, vẫn còn đang vang vọng âm thanh cuồng tiếu của Cơ Cửu Thiên.
_________
Vu Yêu Cốc.
Trong cốc, một nam nhân trung niên ngồi trên ghế đá, lật xem sách trong tay.
Đúng lúc này, một tộc nhân vội vàng chạy tới báo: "Tộc trưởng, Thánh Nữ đại nhân tới!"
"Thánh Nữ tới?" Tộc trưởng sửng sốt, đứng dậy khỏi ghế đá, sau đó, liền trông thấy một nữ tử mặc y phục màu trắng đang chậm rãi đi đến.
Nữ tử này không trang điểm son phấn, lại có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, trên đầu còn cài một cây trâm ngọc châu màu xanh, chính là vật tượng trưng cho Thánh Nữ của Vu Yêu Tộc.
Thánh Nữ Vu Yêu Tộc có quyền thế rất lớn, cho dù là tộc trưởng cũng phải lễ nhượng ba phần đối với nàng ta, nguyên nhân chuyện này rất đơn giản, là vì tổ tiên đã lưu truyền lại, Thánh Nữ là người có thể thay đổi Vu Yêu Tộc.
Nếu tìm được Thánh Nữ trở về, nhất định phải lấy lễ tương đãi. Quyền uy của Thánh Nữ còn là ở trên vạn người.
Cho nên, Thánh Nữ đến, mang theo biển người mênh ௱ôЛƓ cuồn cuộn, một đám nha hoàn mặc y phục trắng theo sát phía sau, phụ trợ cho khí chất khuynh quốc của nàng ta.
"Thánh Nữ, sao ngài lại tới đây?"
Tộc trưởng nhíu nhíu mày, hỏi.
Tính tình vị Thánh Nữ này cũng không tốt mấy, chỉ tiếc là tổ tiên đã lưu lại quy định, cho nên bọn họ chỉ có thể thuận theo nàng ta, mà cố tình vị Thánh Nữ này còn sợ trong cốc có người xinh đẹp hơn mình, vì vậy mà phân phát hết tất cả nữ tử có dung mạo xinh đẹp, chỉ để lại một đám người có dung mạo tầm thường.
"Tộc trưởng!" Ánh mắt của bạch y nữ tử khẽ lóe, bên môi nở nụ cười: "Ngày hôm qua, ta vừa tiên đoán tương lai của Vu Yêu Tộc, sau này sẽ xuất hiện một nữ tử tên là Vân Lạc Phong đến hủy diệt Vu Yêu Tộc. Cho nên, tộc trưởng ngươi nên phái người đến Vô Hồi Đại Lục, truy sát Vân Lạc Phong ngay lập tức đi!"
Khi nhắc đến cái tên này, đáy mắt bạch y nữ tử chợt lóe lên hận ý thấu xương, hiển nhiên là nàng ta đang hận Vân Lạc Phong.
Tộc trưởng không để ý đến sự khác thường của bạch y nữ tử, hắn khẽ nhíu nhíu mày, hỏi: "Thánh Nữ, ngài xác định nữ tử tên Vân Lạc Phong kia sẽ hủy diệt Vu Yêu Tộc?"
"Ta là Thánh Nữ, ta đã nói như thế thì khẳng định là thật! Chẳng lẽ ngươi không muốn bảo vệ an bình của Vu Yêu Tộc?"
Bạch y nữ tử hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng ra lệnh: "Nếu các ngươi còn coi ta là Thánh Nữ, thì lập tức đi Gi*t Vân Lạc Phong! Ta sẽ giữ cho Vu Yêu Tộc các ngươi được an bình ngàn năm!"
Sau khi nói xong lời này, bạch y nữ tử liền phất vạt áo một cái, xoay người bỏ đi, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của nam nhân trung niên.
Sắc mặt của nam nhân trung niên xanh mét, gắt gao siết chặt nắm đấm, dùng sức bình ổn lửa giận trong lòng.
"Ta là tộc trưởng Vu Yêu Tộc, cường giả Thánh Quân! Hiện giờ lại bị một tiểu nha đầu thực lực tầm thường kêu đến đuổi đi! Nếu không phải vì ngươi có thân phận là Thánh Nữ, ta đã sớm ném ngươi ra khỏi Vu Yêu Tộc rồi!"
Nói tới vị Thánh Nữ này, chỉ mới trở về Vu Yêu Tộc cách đây không lâu mà thôi.
Vu Yêu Tộc đã mất rất nhiều năm để tìm kiếm Thánh Nữ, không ngờ lại tìm được nàng ta ở Vô Hồi Đại Lục.
________
Bạch y nữ tử cũng không có rời đi quá xa, nàng ta đi đến bên cạnh một dòng suối, nhìn bóng dáng phản chiếu dưới nước, khóe môi gợi lên một độ cong dày đặc.
Nhìn xem, hiện tại ta phong quang đến cỡ nào? Vân Lạc Phong ngươi có lợi hại cách mấy, thì cũng chỉ là một tháp chủ nhỏ bé của Y Tháp ở Vô Tận Thành mà thôi! Nhưng ta, thì đã trở thành Thánh Nữ cao cao tại thượng!
Cả đời này, ngươi cũng không thể ưu việt hơn ta!
Nếu Vân Lạc Phong ở chỗ này, khẳng định có thể đoán ra được, nữ tử được xưng là Thánh Nữ này chính là con cá lọt lưới của Âu gia ở Vô Tận Thành..... Âu Nhã!
Cũng chính là nữ nhân mà Nam Cung Vân Dật từng theo đuổi!
Năm đó, Âu gia bị Vân Lạc Phong tiêu diệt, Âu Nhã đã sớm được đưa đến gia tộc vị hôn phu của mình từ trước, cho nên mới tránh được một kiếp! Sau này, nàng ta lại sợ Vân Lạc Phong sẽ tìm tới gia tộc vị hôn phu của mình, cho nên đã ăn cắp cây trâm của muội muội vị hôn phu mình, dự tính sẽ âm thầm rời đi.
Ai ngờ, việc trộm đồ lại bị muội muội vị hôn phu phát giác, vì che giấu tai mắt của mọi người, nàng ta đâm thủng yết hầu muội muội vị hôn phu, rồi vội vàng bỏ trốn.
Vì một đường bị đuổi Gi*t, nàng ta không dám đem cây trâm đi bán, chỉ có thể giữ lại bên người.
Nhưng nàng ta không ngờ rằng, cây trâm này lại là tín vật của Thánh Nữ Vu Yêu Tộc!
Âu Nhã khẽ sờ sờ cây trâm trên đầu, nụ cười trên mặt càng thêm đắc ý, trong đôi mắt đẹp khẽ xẹt qua tia sáng.
Trên thực tế, nàng ta có thể lừa gạt qua ải, ngoại trừ cây trâm này, còn có hình xăm trên người nàng ta.
Lúc ấy, nàng ta vô tình nhìn thấy trên иgự¢ muội muội vị hôn phu có một hình xăm hình trăng non, cảm thấy nó rất đẹp mắt, nên cũng nhờ người xăm cho mình một cái.
Cũng nhờ hình xăm này, nên thân phận Thánh Nữ của nàng ta càng được chứng thực....
"Vân Lạc Phong, địa vị hiện tại của ta, ngươi không thể nào siêu việt hơn được, những thương tổn mà ngươi mang lại cho Âu gia ta, ngày sau, ta khẳng định sẽ hoàn lại cho ngươi đủ số! Còn có cái Hoàng gia đáng ghét kia nữa, không phải ta chỉ lấy một cây trâm của Hoàng Oanh Oanh thôi sao? Bọn chúng có cần đuổi tận Gi*t tuyệt ta vậy không?"