Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 269

Tác giả: Tiêu Thất Gia

"Hồng Loan!" Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, nói: "Hôm nay lúc Lăng Trần tới tìm ngươi, lại có việc gấp rời đi, ta hỏi thăm được, nguyên nhân là do bệnh cũ của Hạ Sơ tái phát, cho nên hắn ta mới cấp tốc rời đi. Nhưng lúc nãy, ta xem qua thân thể của Hạ Sơ, thể chất của ả suy nhược như vậy, là bởi vì ả đã sử dụng một loại dược liệu có tên là La Tàng Hoa."
"La Tàng Hoa?" Hồng Loan ngẩn ra: "La Tàng Hoa này là cái gì?"
"La Tàng Hoa là một loại dược liệu làm giả bệnh trạng suy nhược! Nói cách khác, ả ta vì muốn làm cho Lăng Trần quay về, nên cố ý ăn La Tàng Hoa vào, khiến cho cơ thể sinh ra tình trạng bệnh giả, ngoại trừ điều này ra thì cơ thể ả ta hoàn toàn không có điều gì bất thường. Vì vậy mà ta muốn hỏi ngươi một chút, trước kia, mỗi khi ngươi cùng Lăng Trần gặp mặt, Hạ Sơ có phải thường xuyên dùng cớ này để gọi hắn đi?"
Hồng Loan trầm mặc, rất lâu sau nàng mới gật đầu, nói: "Đúng là vậy, mấy năm trước, trong lúc vô tình, Lăng Trần cứu được Hạ Sơ, hai người bọn họ liền lén lút nảy sinh tình cảm, hơn nữa, Hạ Sơ còn chưa thành thân thì đã mang thai. Lăng Trần vốn định nạp ả ta làm thi*p, nhưng Châu chủ Bắc Châu không đồng ý, còn giam lỏng Lăng Trần, làm cho Hạ Sơ đau lòng quá độ mà sảy thai. Từ đó về sau, thể chất của ả liền trở nên suy nhược. Cũng chính vì điều này, Lăng Trần mới luôn cảm thấy áy náy với Hạ Sơ. Hắn luôn cho rằng là chính hắn đã hại ả ta!"
Dứt lời, Hồng Loan liền ngẩng đầu lên, nghiêm túc mà nhìn Vân Lạc Phong.
"Cho nên, ý của ngươi là thân thể của ả ta không hề có bệnh tật gì cả, điều này là thật sao?"
"Ta chắc chắn, thân thể của ả không hề có bất cứ vấn đề gì cả!"
Lời nói của Vân Lạc Phong làm tim Hồng Loan run lên, lúc trước nàng còn thấy thương hại Hạ Sơ, cũng cảm thấy đồng tình với Lăng Trần.
"Thì ra, Lăng Trần kia cũng chỉ là một tên ngốc, bị một nữ nhân xoay vòng vòng! Tâm cơ của nữ nhân này cũng sâu thật, biết bản thân mình đã mất đi đứa con, thì không còn cách nào tiến vào Bắc Châu phủ được nữa, cho nên ả ta mới giả bệnh, để Lăng Trần phải cảm thấy áy náy."
Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm: "Hồng Loan, La Tàng Hoa này cũng không phải là dược liệu thần kỳ gì, chẳng lẽ phủ Châu chủ chưa từng phái y sư đến chẩn đoán bệnh tình của ả ta à?"
Hồng Loan lắc lắc đầu: "Lúc ấy Lăng Trần vô cùng áy náy, muốn để cho y sư trong phủ Châu chủ tới trị cho Hạ Sơ, nhưng Hạ Sơ lại liều ૮ɦếƭ cự tuyệt, lúc ấy, ả nói rằng thân phận của mình thấp hèn, không xứng để mấy vị y sư cao quý kia vì ả mà ra tay chữa trị, hơn nữa, nếu như ả ta nhờ vào tài lực của phủ Châu chủ, thì Châu chủ Bắc Châu khẳng định sẽ càng không cho phép ả vào cửa. Vì thế mà Lăng Trần cảm động vô cùng, hận không thể đem hết yêu thương của mình dành cho ả ta!"
"Bây giờ thì ta đã hiểu tại sao mà tên Lăng Trần kia không chịu chọn ngươi rồi!" Vân Lạc Phong chớp chớp mắt: "Bởi vì ngươi không biết giả bộ đáng thương như ả Hạ Sơ kia, cũng không biết nói những điều mà người khác thích nghe như Hạ Sơ, nhưng mà, cuối cùng cũng có một ngày, ngươi sẽ gặp được người biết thưởng thức tính cách thẳng thắn này của ngươi."
Chính bởi vì Hồng Loan quá thẳng thắn, cho nên khi đối diện với Hạ Sơ, nàng mới bị rơi xuống thế hạ phong, tuy nhiên, Vân Lạc Phong lại rất thích tính cách này của nàng, ít nhất khi ở chung với Hồng Loan, Vân Lạc Phong rất thả lỏng.
"Ngươi nói không sai!" Hồng Loan mỉm cười: "Bằng vào Hồng Loan này, chẳng lẽ còn không tìm được nam nhân ưu tú? Lăng Trần kia là cái thá gì chứ? Ta dựa vào đâu mà phải ép dạ cầu toàn vì hắn? Hắn thích loại nữ nhân dối trá như Hạ Sơ, vậy thì ta thanh toàn cho bọn họ! Vân Lạc Phong, chúng ta đi, tửu lâu này có người mà ta không thích, chúng ta đổi một nơi khác!"
Trên mặt Hồng Loan nở nụ cười tươi như hoa, nàng nắm chặt lấy tay Vân Lạc Phong kéo đi, đi thẳng về hướng của một tửu lâu khác.
Chờ sau khi đến tửu lâu rồi, Vân Lạc Phong mới hiểu rõ, như thế nào gọi là hào khí.
Trong Đông Châu này, mỗi một tửu lâu, Hồng Loan đều bao một gian phòng! Chỉ vì không muốn để mình sử dụng lại đồ mà người khác đã chạm qua.
Khi tất cả món ăn đều được dọn lên, thật sự có thể nói là sắc hương vị đều có đủ, Hồng Loan nhìn Vân Lạc Phong không có hành động gì, liền nhướng mày nói: "Ngươi không thích món ăn của tửu lâu này?"
Vân Lạc Phong gắp một miếng thức ăn đưa vào miệng, lắc lắc đầu, nói: "Không phải, ta chỉ là đang nhớ tới tay nghề của người nào đó!"
Suốt mấy ngày Vân Tiêu rời đi, nàng không có cách nào ăn quen thức ăn ở bên ngoài, đương nhiên, nếu đổi thành người khác, thưởng thức qua tay nghề của Vân Tiêu rồi, chỉ sợ đối với những món ăn bên ngoài này cũng khó mà nuốt trôi được.
Thật có thể nói là một cái thì ở trên trời, còn một cái lại ở tuốt dưới đất.
"Đúng rồi, Vân Lạc Phong, Hồ Li đi đâu rồi?"
Vân Lạc Phong đặt đôi đũa trong tay xuống: "Hắn ở cách ta không xa, nhưng tạm thời hắn sẽ không xuất hiện trước mặt ta!"
Trước khi nàng biết được thân phận của Vô, thì sẽ không để nó đến gần mình, còn Hồ Li thì đã bị nàng phái đi giám sát Vô.
"Ngươi hoài nghi thân phận của đứa bé kia, cho nên mới phái Hồ Li đi canh chừng nó, chẳng lẽ ngươi không sợ Hồ Li sẽ gặp nguy hiểm à?" Hồng Loan tò mò hỏi.
Vân Lạc Phong cười cười: "Nếu đứa nhỏ này thật sự có vấn đề, vậy mục tiêu của nó chính là ta. Cho nên, nó sẽ không rút dây động rừng mà gây thương tổn tới Hồ Li."
Đây cũng là lý do mà nàng yên tâm để Hồ Li ở chung một chỗ với Vô.
________
Chờ sau khi Hồng Loan và Vân Lạc Phong trở về phủ Châu chủ, thì sắc trời đã tối, chân của hai người vừa bước vào ngạch cửa, thì một bóng dáng bỗng lao nhanh tới như điên từ phía sau hai nàng.
"Hồng Loan!"
Lăng Trần giận dữ hét lên, nhanh chóng chạy đến trước mặt Hồng Loan, hai nắm đấm của hắn nắm chặt đến kêu lên răng rắc, hai mắt đỏ ngầu như máu.
"Tại sao nàng phải làm như vậy? Tại sao phải trừng phạt Sơ nhi như vậy? Sơ nhi chẳng qua là vì ta cho nên mới đến tìm nàng. Ngay cả một nữ tử lương thiện như Sơ nhi mà nàng cũng có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy sao?"
Lăng Trần tức đến cả người run rẩy: "Bây giờ, ta muốn nàng đi cầu xin Sơ nhi đứng lên, bằng không, ta cứ ép buộc Sơ nhi đứng dậy, thì nàng ấy lại dùng cái ૮ɦếƭ để uy Hi*p ta, còn nói, không có mệnh lệnh của nàng, thì nàng ấy không dám đứng dậy. Bây giờ nàng lập tức theo ta đi cầu xin nàng ấy đứng dậy!"
Từ mà hắn dùng không phải là mời, mà là cầu xin!
Ngay khi Lăng Trần bắt lấy cánh tay Hồng Loan muốn ૮ưỡɳɠ éρ kéo nàng đi, thì ánh mắt Hồng Loan liền trở nên lạnh lùng, rồi hất mạnh tay của hắn ra.
"Phong nhi nhà ta đã nói, nếu ả có thể quỳ suốt năm ngày năm đêm, thì Phong nhi có thể sẽ suy nghĩ đến chuyện nhường ta lại cho ngươi, nhưng mà ta lại không có ép ả phải quỳ, đó là do ả tự mình lựa chọn, không có liên quan gì đến ta."
Lúc ấy, Vân Lạc Phong chỉ nói là sẽ suy nghĩ, chứ không có nói lời chắc chắn nào! Cho dù Hạ Sơ kia có thật sự quỳ năm ngày năm đêm, thì Vân Lạc Phong cũng không thể náo nhường Hồng Loan lại cho Lăng Trần.
Lăng Trần giơ tay lên, muốn tát một cái thật mạnh vào mặt Hồng Loan.
Khi mà bàn tay của hắn sắp chạm vào mặt Hồng Loan, Hồng Loan liền giơ tay lên, giữ chặt lấy cánh tay của Lăng Trần.
"Lăng Trần, tình nghĩa của chúng ta dừng lại tại đây! Giữa ta và ngươi, không ai nợ ai!"
Hồng Loan đột nhiên dùng thêm chút sức, làm Lăng Trần phải lui lại về sau vài bước, hắn ôm lấy cánh tay bị Hồng Loan Ϧóþ chặt đến bầm tím, ngẩng đầu lên mà nhìn theo bóng dáng hồng y đang từ từ biến mất....
Không biết tại sao, nhìn thấy thái độ tuyệt tình của Hồng Loan, trong khoảnh khắc, tim hắn dường như trống rỗng...
Ngay cả chính Lăng Trần cũng không rõ, cái cảm giác này là từ đâu mà đến.
"Đại tiểu thư!"
Bỗng nhiên, có một thị vệ đi tới, chắp nắm tay với Hồng Loan, cung kính nói: "Đại tiểu thư, Châu chủ mời người cùng Vân công tử đến đó một chuyến."
"Phụ thân tìm ta?" Hồng Loan ngẩn người, quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong, hỏi: "Nếu như ngươi muốn đi cùng ta, vậy bây giờ chúng ta sẽ đi, còn nếu ngươi không muốn đi, thì không ai có thể miễn cưỡng được ngươi!"
"Đi thôi!"
Vân Lạc Phong nhún nhún vai.
Châu chủ đã mời nàng đi cùng với Hồng Loan, vậy nàng cứ đi một chuyến thì đã sao?
Hồng Loan cũng không nói nhiều, nhưng trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm, nếu như phụ thân gây khó dễ cho Vân Lạc Phong, vậy nàng nhất định sẽ đứng về phía của Vân Lạc Phong.
Đây cũng là lời hứa mà trước đó nàng đã hứa với Vân Lạc Phong!
Một lời của quân tử nặng ngàn vàng*, tuyệt đối không thể nuốt lời!
(*nguyên văn: quân tử nhất ngôn nặc thiên kim.)
... ........
Trong thư phòng, không khí nghiêm túc, nam nhân trung niên khoanh tay mà đứng, đưa lưng về phía cửa thư phòng ở phía sau, khí thế trên người ông ta cao ngút trời, không thể chạm tới.
Đây cũng là lần thứ hai Vân Lạc Phong gặp Châu chủ Hồng Lăng. Đây chính là nhân vật hô phong hoán vũ*, đứng trên vạn người ở Đông Châu.
(*hô phong hoán vũ: hô mưa gọi gió.)
Hồng Lăng dường như phát hiện ra hai người Hồng Loan đã đến, liền chậm rãi xoay người lại, thời khắc này, ông ta không còn nóng nảy áp bức như trước nữa, mà biểu tình làm như là bất đắc dĩ, thở dài một tiếng thật mạnh.
"Loan nhi, con thật sự không muốn gả cho Lăng Trần?"
Lúc Hồng Loan vừa trở về phủ Châu chủ, ông bị lửa giận công tâm, không kiềm được mà mở miệng khiển trách, hiện giờ đã bình tĩnh lại, vì không muốn ép buộc nữ nhi bỏ nhà ra đi một lần nữa, ông chỉ có thể ngăn chặn lửa giận trong nội tâm của mình, ra vẻ bất đắc dĩ mà hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này, Hồng Loan liền gật đầu thật mạnh: "Phải, con sẽ không gả cho Lăng Trần!"
"Loan nhi, sau này Thất Châu đại biến, nếu như con thành thân với Lăng Trần, hai Châu liên hợp, thì mới có thể sinh tồn trong Thất Châu." biểu tình của Hồng Lăng dần dần trở nên nghiêm túc: "Bằng không, Đông Châu của chúng ta nhất định sẽ bị hủy hoại trong một sớm một chiều!"
Hồng Loan cười lạnh một tiếng: "Phụ thân, người vì muốn cho Đông Châu có thể sinh tồn khi Thất Châu đại biến sau này, mà bắt nữ nhi của mình đi liên hôn sao? Nếu việc này đổi thành những người khác thì cũng đành chịu! Nhưng Hồng Loan này chưa bao giờ dùng hôn sự để đổi lấy một thân an bình!"
Thất Châu đại biến?
Sau khi Vân Lạc Phong nghe thấy mấy chữ này, thì âm thầm ghi nhớ trong lòng, tuy nhiên, trước sau nàng cũng chỉ đứng yên bên cạnh Hồng Loan, không có nói câu nào.
"Loan nhi!" Hồng Lăng nén giận: "Con chỉ là giới nữ lưu, cho dù thiên phú có cường đại, nhưng sao có thể dựa vào sức của một mình mình mà chống đỡ cả Đông Châu? Chỉ tiếc, vi phụ lại chỉ có một mình con là nữ nhi, nếu như con không chịu gả cho Lăng Trần, vậy ta làm sao có thể an lòng lúc qua đời?"
Hồng Loan không ngờ phụ thân nhà mình lại gàn bướng hồ đồ đến như vậy, cho nên thần sắc của nàng cũng lạnh đi vài phần.
"Con nói rồi, bằng vào thực lực của con, không cần đến sự tương trợ của Bắc Châu! Rồi sẽ có ngày, con dùng chính thực lực của mình để đưa Đông Châu bước lên vị trí tối cao ở Thất Châu Đại Lục, lưu truyền vĩnh viễn!"
"Thôi thôi!"
Vị cường giả tuyệt thế uy chấn tứ phương, hiện giờ đối mặt với nữ nhi thời kỳ phản nghịch nhà mình, lại không thể làm gì được cả.
Ông ta biết tính tình của nữ nhi nhà mình, một khi con bé đã nhận định chuyện gì đó, thì có ૮ɦếƭ cũng không quay đầu.
"Loan nhi, con không chịu khổ thì vĩnh viễn cũng không tỉnh ngộ, cha cũng không có cách nào với con!"
Hồng Lăng cười khổ một tiếng.
Cho dù ông rất nghiêm khắc với nữ nhi nhà mình, nhưng cuối cùng thì con bé cũng là nữ nhi duy nhất của mình, chẳng lẽ ông còn có thể trói nó lên kiệu hoa hay sao?
"Sau này cha không quản chuyện của con nữa, ngoài ra, chuyện giữa con và Lăng Trần, con cứ tự mình xử lý đi! Con nữa, qua mấy ngày nữa thì Châu chủ Bắc Châu sẽ tự mình tới cửa cầu hôn, con có nghĩ ra làm sao để uyển chuyển từ chối chưa?"
"Uyển chuyển từ chối? Tại sao con phải uyển chuyển từ chối?" Hồng Loan lạnh lùng cười mà nói: "Con không gả chính là không gả, cho dù là Thiên Vương lão tử tới đây, con cũng không gả!"
Hồng Lăng bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này, ánh mắt ông ta mới đặt lên người Vân Lạc Phong.
Từ nãy giờ, có lẽ là do Vân Lạc Phong thấy cuộc trò chuyện của hai cha con Hồng Loan quá nhàm chán, cho nên liền tự mình kéo ghế ngồi xuống, thân mình nàng lười biếng dựa vào lưng ghế, trong ánh mắt dường như manh theo thái độ bễ nghễ thiên hạ.
Thế nhưng, cái loại tư thái cao ngạo này của Vân Lạc Phong, làm cho trong lòng Hồng Lăng sinh ra bất mãn, sắc mặt cũng trầm xuống vài phần.
Khi lần đầu gặp mặt, do Hồng Loan và Vân Lạc Phong không có nán lại quá lâu, cho nên, ông ta vẫn chưa kịp đánh giá Vân Lạc Phong một cách kỹ càng.
Hiện giờ, ông mới có thể tinh tế mà đánh giá Vân Lạc Phong từ đầu đến chân một lần.
Thế nhưng.....
Hồng Lăng bỗng nhìn thấy bên hông của thiếu niên có đeo một miếng ngọc bội, trên bề mặt của miếng ngọc bội kia có khắc một chữ Quân chói lọi, làm cho hai tròng mắt của ông ta bỗng co chặt lại.
"Ngươi là người Quân gia Linh Châu?"
Quân gia Linh Châu?
Vân Lạc Phong ngẩn ra, tầm mắt nàng dừng lại trên miếng ngọc bội tùy thân của mình, ánh mắt đầy hồ nghi.
Ngọc bội này là Quân Phượng Linh cho nàng, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
"Quân gia Linh Châu là cái gì?" Vân Lạc Phong khẽ nheo mắt, hỏi.
"Châu chủ Linh Châu họ Quân!" Hồng Lăng nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong: "Ngươi mau nói cho ta biết, từ đâu mà ngươi có được miếng ngọc bội này?"
Vân Lạc Phong khẽ vuốt ve miếng ngọc bội, nhàn nhạt cong môi lên: "Từ nhỏ thì mẹ của ta đã mang theo miếng ngọc bội này, có vấn đề gì sao?"
Quân Phượng Linh là mẫu thân của Vân Tiêu, tất nhiên cũng là mẫu thân của nàng, hiện giờ nàng không thể để người ngoài biết đây là của mẹ chồng nàng tặng cho nàng, cho nên nàng mới gọi Quân Phượng Linh là mẫu thân.
Hai tròng mắt Hồng Lăng bỗng co lại, lát sau lại khôi phục bình thường.
"Ngươi muốn biết lai lịch của miếng ngọc bội này thì có thể đến Quân gia ở Linh Châu một chuyến. Ở đó tự nhiên có đáp án mà ngươi muốn tìm, ngoài ra, Quân gia cũng đắc tội không ít người, ta khuyên ngươi một câu, nên lấy xuống miếng ngọc bội này đi, tránh để kẻ thù phát hiện."
Hai mắt Vân Lạc Phong hơi híp lại, trầm ngâm hết nửa ngày.
Quân gia Linh Châu?
Xem ra, đợi sau khi tìm được Vân Tiêu, nàng cần phải đến Linh Châu một chuyến.
Tìm kiếm đáp án!
... ........
Đợi sau khi Vân Lạc Phong rời khỏi thư phòng, Hồng Loan nhìn thấy phụ thân mình dường như là có chuyện muốn nói, cho nên lưu lại, trầm giọng hỏi: "Cha, Quân gia mà cha nói, rốt cuộc là chuyện thế nào?"
Hồng Lăng thở dài: "Nhiều năm trước, lão gia tử của Quân gia đắc tội với Châu chủ tiền nhiệm của Linh Châu, cho nên mới bị vô số cường giả của Linh Châu truy sát, khi đó, phu nhân của ông ấy bị Châu chủ tiền nhiệm Gi*t ૮ɦếƭ, vì bảo vệ mạng sống của nữ nhi còn trong tã, lão gia tử Quân gia bất đắc dĩ phải đem nữ nhi của mình giao cho một cố nhân...."
"Về sau, lão gia tử Quân gia trở về tìm Châu chủ tiền nhiệm báo thù, hơn nữa còn diệt cả nhà Châu chủ tiền nhiệm, vì vậy mà ông ấy mới trở thành Châu chủ của Linh Châu. Thế nhưng ông ấy lại không có dọn ra khỏi Quân gia, cho nên, thời điểm mà người khác nhắc đến Châu chủ Linh Châu, đều gọi là Quân gia Linh Châu! Dù vậy thì ông ấy cũng đã trở thành Châu chủ Linh Châu danh chính ngôn thuận!"
"Những năm gần đây, lão gia tử vẫn luôn nhớ thương vị phu nhân quá cố của mình, cho nên không có cưới thê nạp thi*p, còn đi khắp nơi tìm kiếm tung tích nữ nhi của mình. Nhưng mà, đừng nói là nữ nhi của ông ấy, ngay cả vị cố nhân kia cũng hoàn toàn biến mất, vô tung vô ảnh!"
(*vô tung vô ảnh: không hình không bóng.)
"Vì vậy, nữ nhi mất tích của Quân gia, đã trở thành tâm bệnh lớn nhất trong lòng lão gia tử. Hiện tại, ngọc bội của Quân gia lại xuất hiện trong tay Vân Lạc Phong, chẳng lẽ..... Mẫu thân của hắn chính là nữ nhi mất tích của lão gia tử Quân gia?"
Hồng Loan có chút kinh ngạc, dường như không nghĩ tới Vân Lạc Phong lại có thân phận như vậy.
Nàng trầm mặc một lúc, hỏi: "Cha xác định mẫu thân Vân Lạc Phong là nữ nhi của Quân gia? Lỡ như miếng ngọc bội kia là thuộc về một người khác của Quân gia thì sao?"
Hồng Lăng lắc lắc đầu: "Chữ Quân trên ngọc bội là dùng thủ pháp đặc thù để khắc lên, đặc biệt là miếng ngọc này còn có thể ngăn cản công kích của cường giả một lần, con cảm thấy người thường trong Quân gia có thể sở hữu được một miếng ngọc bội như vậy sao?"
Hồng Loan chớp chớp mắt: "Cha, chuyện này có cần báo cho Quân gia không?"
Trên thực tế, Hồng Loan muốn báo chuyện này với Quân gia, là vì muốn cho Vân Lạc Phong thêm một cái đảm bảo.
Quan trọng nhất là, Hồng Loan cảm thấy bội phục lão gia tử Quân gia từ tận đáy lòng.
Phu nhân của lão gia tử Quân gia ૮ɦếƭ đã nhiều năm vậy rồi, mà trước sau ông ấy luôn giữ vững lòng mình, cả đời không thành thân nữa, sau khi báo thù xong thì toàn tâm toàn ý đi tìm nữ nhi, mấy chục năm qua đều như thế, đến giờ cũng vẫn chưa từ bỏ.
Tinh thần như vậy, bảo nàng làm sao mà không bội phục?
"Miếng ngọc bội này chắc chắn là xuất phát từ trong tay Quân lão gia tử, không còn gì nghi ngờ, nhưng mẫu thân Vân Lạc Phong có phải là vị đại tiểu thư mất tích của Quân gia hay không, thì còn cần kiểm chứng. Hơn nữa, sau khi Quân lão gia tử giao lại Quân gia cho đồ nhi của ông, thì liền rời khỏi Linh Châu, đến nay hành tung bất định, muốn tìm được ông ấy, quả thật là nói dễ hơn làm!"
(*hành tung bất định: đi đâu, làm gì không ai biết.)
Hồng Lăng lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài!
Quân lão gia tử vẫn luôn đi khắp các Châu, cụ thể là nơi nào thì sợ là ngay cả người của Quân gia cũng không biết.
Mà bên cạnh Quân lão gia tử chỉ mang theo nữ nhi của đồ đệ ông ấy. Muốn tìm được Quân lão gia tử, chẳng khác gì mò kim đáy biển.
"Cha, mặc kệ là như thế nào, chúng ta cũng phải báo cho Quân gia biết, Quân gia nhất định sẽ có biện pháp tìm được Quân lão gia tử."
Ánh mắt Hồng Loan kiên định, nếu Vân Lạc Phong có Quân gia làm hậu thuẫn, thì nàng hoàn toàn có thể đi ngang đi dọc tại Thất Châu Đại Lục này.
Còn ai dám khinh thường nhục mạ nàng nữa?
"Được!" Trên mặt Hồng Lăng bỗng lóe lên một tia sáng: "Loan nhi, trong khoảng thời gian này con cứ tiếp tục tạo mối quan hệ tốt với Vân Lạc Phong, nếu hắn quả thật là nhi tử của đại tiểu thư Quân gia, thì con liên hôn cùng hắn cũng không sao!"
Hồng Lăng càng nói càng hưng phấn.
Ở trong Thất Châu Đại Lục, Linh Châu xếp hạng trước Đông Châu và Bắc Châu, nếu có thể liên hôn với Quân gia, hiển nhiên là tốt hơn nhiều so với Bắc Châu.
Nhưng tâm trạng hưng phấn của Hồng Lăng còn chưa kịp thu hồi, thì Hồng Loan đã dội một chậu nước lạnh xuống người ông ta.
"Thứ nhất, quan hệ giữa con và Vân Lạc Phong vốn dĩ đã không tệ!"
"Thứ hai, Quân gia là Quân gia, Vân Lạc Phong là Vân Lạc Phong, mặc kệ hắn có phải người của Quân gia hay không, thì hắn vẫn là người mà con nhận định! Con và cha không giống nhau, cha quá coi trọng quyền thế, nhưng trong mắt con, quyền thế không quan trọng bằng tình nghĩa. Quá nặng lòng theo đuổi quyền thế, thì cả đời có thể đạt được bao nhiêu thành tựu chứ?"
Hồng Lăng bị chính nữ nhi nhà mình giáo huấn, sắc mặt xanh trắng đan xen nhau, trong lòng giận dữ.
"Cha, chúng ta là người tu luyện, người tu luyện vốn là tùy tâm sở dục*, tạp niệm quá nhiều chỉ làm chúng ta khó mà có được bước tiến. Nếu cha cứ khăng khăng muốn con trở thành người giống như cha, vậy vị trí Châu chủ này, con không cần cũng được! Con tin, bằng vào thực lực của con, dù chỉ có một mình thì con cũng có thể bước lên đỉnh của đại lục này."
(*tùy tâm sở dục: làm việc tùy theo ý mình.)
Hồng Loan sớm đã nhìn không quen phụ thân mình cứ mãi truy danh trục lợi*, trong mắt nàng, tu luyện vốn là nên làm việc theo ý mình.
(*truy danh trục lợi: theo đuổi danh lợi.)
Bất luận Vân Lạc Phong có phải là người Quân gia hay không, thì nàng ấy cũng là bằng hữu mà đời này của nàng nhận định! Cả đời không thay đổi!
Nếu có ai hỏi, tại sao nàng lại xem trọng Vân Lạc Phong như vậy? Thì nguyên nhân có lẽ là do trận chiến trong khách điếm lúc trước.
Một trận chiến này, đã làm cho nàng sinh ra cảm giác thương tiếc nhân tài đối với Vân Lạc Phong. Mà qua những ngày ở chung này, nàng hiểu rõ, các nàng là cùng một loại người.
Huống chi, trong trận chiến ấy, nàng và Vân Lạc Phong đánh hòa nhau, mà mục tiêu của nàng, chính là có một ngày đánh bại được Vân Lạc Phong!
"Loan nhi, con....." Hồng Lăng vỗ bàn đứng dậy, tức giận nhìn Hồng Loan.
Hồng Loan không dao động, mỉm cười, nói: "Cha, nếu Vân Lạc Phong là người Quân gia, con sẽ không vì cha mà đi vay mượn bất cứ quyền thế nào của Quân gia, nếu hắn không phải là người Quân gia, vậy hắn cũng là người duy nhất có thể gọi là bằng hữu trong đời này của con!"
Những người nàng từng gặp qua, đều là đám người vì thế lực của phủ Châu chủ mà nịnh bợ lấy lòng nàng.
Chỉ có mỗi mình Vân Lạc Phong, mới có thể trở thành bằng hữu của nàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc