Đáng tiếc, biểu tình khi*p sợ này của Ninh lão rơi vào trong mắt những người khác liền trở thành bị lời của Cao Đồ làm kinh hách!
Khoé môi Cao Đồ nhếch lên một độ cung, tiếp tục nói: “Lão tiền bối, ta cũng không biết ngài và phủ tướng quân là quan hệ gì nhưng thiên phú của đứa nhỏ Vô Song này xác thật không tồi, tin tưởng sau khi lão tiền bối nhìn thấy đứa nhỏ này nhất định cũng sẽ thích nàng, còn về phủ tướng quân —— trẫm có thể vì lão tiền bối mà tha thứ cho bọn họ! Không biết ý của lão tiền bối như thế nào? Đương nhiên, nếu lão tiền bối muốn giao hảo với Vô Song, ta khuyên ngài vẫn là đừng thân cận quá với phủ tướng quân.”
Nếu là dĩ vãng làm sao Cao Đồ cũng sẽ không nói ra loại lời nói này ở dưới đại điện, nhưng hôm nay, hắn hoàn toàn cùng phủ tướng quân xé rách da mặt, thế nên không cần phải tiếp tục ngụy trang chính mình!
Huống chi, hoàng tộc hắn có đệ nhất cao thủ tọa trấn, cũng không cần kiêng kị phủ tướng quân, chỉ là dĩ vãng hắn muốn tìm nhược điểm của phủ tướng quân, dần dần bình ổn miệng lưỡi thế nhân.
“Ha hả.” Ninh lão phục hồi tinh thần lại, ánh mắt ông đạm nhiên hướng về phía Vân Lạc Phong, trong mắt hàm chứa một tia ôn hòa, “Nha đầu, những người này còn không biết cháu biết y thuật sao? Lại còn dám gọi thiên phú y học của Mộ Vô Song không người nào có thể sánh bằng? Này quả thực chính là múa đao trước mặt Quan Công! Ở trước mặt cháu lại dám khen Mộ Vô Song như thế, ta thấy Mộ Vô Song ngay cả một phần mười cháu cũng không sánh bằng.”
Giống như ngũ lôi oanh đỉnh, mọi người ở đây đều bởi vì lời nói của Ninh lão mà ngây ngẩn cả người.
Vân Lạc Phong biết y thuật?
Sao có thể?
Nàng chỉ là một phế vật phá của, loại phế vật này thế nhưng lại biết y thuật? Đây chẳng phải giống như heo mẹ biết leo cây sao?
Tầm mắt Cao Đồ đánh giá Vân Lạc Phong, rồi chuyển ánh mắt sang Ninh lão, dò hỏi một tiếng: “Lão tiền bối cũng là y sư?”“Lão hủ thật ra cũng muốn thầm học y thuật, đáng tiếc không có thiên phú này, sao có thể sánh bằng Mộ Vô Song của Long Nguyên Quốc các ngươi?”
Trên mặt Ninh lão mang theo đạm nhiên, nhưng mà bất luận kẻ nào cũng có thể nghe được sự châm biếm trong giọng nói của ông.
Cao Đồ lại không để ý giọng điệu châm chọc của ông, mỉm cười nói: “Lão tiền bối, nếu ngài không phải y sư, ngài làm sao biết thiên phú y học của Vân Lạc Phong nhất định tốt hơn Mộ Vô Song? Phương diện y thuật này chỉ có chính y sư mới rõ, sư phụ Cảnh Lâm của Mộ Vô Song là danh y đức cao vọng trọng của Long Nguyên Quốc chúng ta, hắn đã nhìn ra Mộ Vô Song có thiên phú rất mạnh, nếu như thế thì thành tựu sau này của Mộ Vô Song nhất định không người nào có thể sánh bằng.”
Ninh lão nhíu mày, trên gương mặt đạm nhiên xuất hiện một tia cười lạnh.
“Còn Vân Lạc Phong……” Cao Đồ dừng một chút, tiếp tục nói, “Nàng xác thật có hứng thú với y thuật, bằng không sẽ không tiêu hết toàn bộ tài sản của phủ tướng quân để mua về một đống dược liệu vô dụng! Nhưng cảm thấy hứng thú chỉ là cảm thấy hứng thú, đây không đại biểu nàng có được cái thiên phú này, y thuật không phải dễ dàng học được như vậy, có một vài người mất cả đời cũng không có được thành tựu gì lớn.”
Một vài người trong miệng hắn rõ ràng chính là đang chỉ Vân Lạc Phong.
Vân Lạc nhìn Cao Đồ như nhìn kẻ ngu ngốc.
Ngay cả đại nhân của Y Các đều tới tìm cháu gái ông chữa bệnh, kết quả, Cao Đồ lại dám tuyên bố cháu gái ông cả đời cũng sẽ không có thành tựu gì lớn sao?
“Các ngươi nói xong chưa?” Vân Lạc Phong lười biếng ngáp một cái, nàng xoay bả vai đau nhức, nhếch môi, “Ta có chút mệt mỏi, đứng lâu như vậy, ngay cả cái ghế dựa cũng không có, xem ra đạo đãi khách của hoàng tộc thật đúng là không ra làm sao.”
Hai phương tranh đấu bởi vì giọng nói của Vân Lạc Phong đột nhiên xen vào mà an tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người thiếu nữ, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc kinh ngạc.
Vào thời điểm này mà Vân Lạc Phong còn có tâm trạng chê bai Hoàng tộc không cho cô ta ghế ngồi? Còn đòi ghế dựa? Chẳng lẽ nàng ta không có một chút ý thức nào về chuyện bản thân là kẻ đầu sỏ của cuộc tranh cãi này hay sao?
Ninh lão cũng ngây ngẩn cả người, những lời phản bác sắp nói cũng quên sạch sẽ, ánh mắt ông cứ ngơ ngác nhìn Vân Lạc Phong.
Chỉ có duy nhất Vân Tiêu là không hề nghĩ rằng lời của Vân Lạc Phong có chỗ nào sai. Trong suy nghĩ của hắn, đạo đãi khách của Hoàng tộc thực sự quá mức không ra gì, chỉ một cái ghế dựa cũng tiếc.
Vì thế, lần đầu tiên từ khi bước vào cung đến giờ, ánh mắt của Vân Tiêu rời khỏi người Vân Lạc Phong, bắn về phía Mộ Quý phi đang ngồi trên cao kia.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Mộ quý phi thấy Vân Tiêu đi về phía mình thì sợ đến mức run lên. Lập tức hét lớn lên: "Mau! Mau bắt hắn lại! Hộ giá! Người đâu! Mau hộ giá!"
"Hộ giá! Hộ giá!"
Cao Đồ cũng bị hành động bất thình lình của Vân Tiêu làm cho sợ hãi, gấp gáp gọi người hộ giá.
Ngay khi Cao Đồ vừa cất tiếng gọi người hộ giá, thân hình Vân Tiêu đã như một cơn gió đến ngay trước mặt Mộ Quý phi, tốc độ này thật sự khiến người ta không kịp phản ứng. Còn thị vệ chạy tới hộ giá thì ngay cả thời gian rút kiếm cũng không có.
Bịch!!
Vân Tiêu cũng không làm động tác dư thừa gì, cứ trực tiếp ném Mộ Quý phi từ trên ghế xuống đất. Sau đó khom người nâng ghế phượng lên, trở về trung tâm đại điện cạnh Vân Lạc Phong.
Vân Tiêu đặt ghế phượng xuống sau lưng Vân Lạc Phong, lúc chân ghế chạm đến mặt đất liền vang lên một tiếng bộp, tuy âm thanh rất nhẹ, nhưng giữa không khí yên lặng trong đại điện lúc này thì lại vang lên rất rõ ràng. Đồng thời, cũng đánh thức tinh thần đang ngơ ngẩn của đám người trong đại điện. Vậy là chúng đại thần vừa chiu cú sốc ngũ lôi oanh đỉnh do lời nói của Vân Lạc Phong xong thì lại bị sét đánh thêm lần nữa vì hành động này của Vân Tiêu.
Hành động này của Vân Tiêu quá khí phách, cộng thêm gương mặt lạnh lùng vô cảm kia liền khiến cho chúng đại thần vô cùng khi*p sợ.
Nam nhân này chỉ vì một câu nói của Vân Lạc Phong mà không hề do dự tiến lên đoạt lấy ghế phượng của Mộ Quý phi? Rốt cuộc phủ Tướng quân tìm ra được tên nam nhân vừa bá đạo vừa nghe lời như vậy từ nơi nào? Đây đúng là mẫu hình tình lang trong mộng của tất cả các thiếu nữ mà.
Quan trọng nhất chính là, diện mạo của nam nhân này vô cùng, vô cùng anh tuấn.
Đáng tiếc, thân phận của hắn quá thấp kém, chỉ là một hộ vệ nhỏ nhoi trong phủ Tướng quân, nếu không, không biết sẽ có bao nhiêu thiếu nữ điên cuồng lao vào hắn."Cái ghế này ngồi không thoải mái chút nào, nhưng ở nơi như thế này thì không thể yêu cầu quá cao được, đành tạm chấp nhận vậy!"
Vân Lạc Phong từ từ ngồi xuống, khóe môi gợi lên một nụ cười tà mị, nàng cười như không cười nhìn những người khác nói: "Các ngươi cứ tiếp tục."
Tiếp tục?
Tiếp tục khỉ khô!
Bị ngươi quấy nhiễu như vậy, còn bảo bọn họ tiếp tục đề tài vừa rồi như thế nào hả?
Mộ Quý phi càng nghẹn khuất hơn, bà ta trừng mắt nhìn Vân Tiêu không ngừng, nhưng vì lúc nãy vừa bị Cao Đồ tát một cái, nên giờ bà ta không dám lên tiếng nữa.
Đương nhiên, so với Mộ quý phi, thì nội tâm Cao Đồ càng phẫn nộ hơn.
Bây giờ ngay cả một hộ vệ nho nhỏ cũng dám không để người Hoàng tộc vào mắt? Đặc biệt là còn ở trước mặt bao nhiêu đại thần như vậy! Như vậy từ nay về sau làm sao giữ được uy nghiêm của Hoàng tộc nữa? Chỉ sợ sẽ bị người đời không ngừng cười nhạo!
"Lão tiền bối!" Cao Đồ lại phải kiềm chế cơn giận trong lòng xuống: "Hy vọng người nên suy nghĩ kĩ lời ta vừa nói. Chắc chắn thành tựu trong tương lai của Mộ Vô Song sẽ làm cho rất nhiều người sum xoe lấy lòng nàng ta. Lão tiền bối đừng nên đắc tội với Vô Song thì hơn."
Nếu không phải Cảnh Lâm khẳng định thiên phú y học của Mộ Vô Song không có ai bằng, thì sao Cao Đồ lại thiên vị Mộ Vô Song như vậy, lại càng muốn chọn nàng ta làm Thái tử phi. Mà nếu Mộ Vô Song có bản lĩnh như vậy thật thì Long Nguyên Quốc có nàng ta chính là như hổ mọc thêm cánh.
"Bệ hạ!"
Một thái giám hối hả chạy vào từ ngoài đại điện, hắn quỳ xuống, khom lưng, cúi đầu trước mặt Cao Đồ, cung kính bẩm báo: "Khởi bẩm bệ hạ, Vinh lão của Y Các đến đây xin cầu kiến."
Người của Y Các đến?
Hai mắt Cao Đồ phát sáng.
Dù Y Các cự tuyệt chữa trị cho Cao Lăng, nhưng quan hệ của Y Các và Hoàng cung trước giờ không tệ. Nếu có Vinh lão của Y Các ở đây, lão già phách lối kia cũng sẽ không dám làm càn.
“Mau mời ông ta vào.”
Cao Đồ ngồi đoan chính trên ghế, vẻ mặt mang theo vui sướng mừng rỡ, đương nhiên không biết Vinh lão đến để làm cái gì.
Dù sao Cảnh Lâm ở Y Các bị thua thiệt nhiều, cũng không có thể diện nói ra nguyên nhân hậu quả, bằng không tất nhiên người mất mặt sẽ chính là hắn! Bây giờ Cao Đồ vẫn luôn cho rằng Y Các không ra tay trị liệu Cao Lăng là vì cảm thấy bất mãn đối với việc Cảnh Lâm hủy hoại tài vụ của Y Các mà không phải bởi vì nguyên nhân do Hoàng tộc.
Hắn vừa nói xong thì một lão giả toàn thân áo bào trắng chợt xuất hiện thật rực rỡ dưới ánh nắng ở ngoài đại điện.
Bạch y trên người lão giả bay phất phới, tiên phong đạo cốt, rất có khí phách của cường giả!
Cao Đồ vừa liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của lão giả đó.
“Vinh lão.”
Rốt cuộc Cao Đồ ngồi không yên, vui sướng đứng lên, gương mặt anh tuấn biểu lộ ý cười: “Trẫm không biết hôm nay ngài đến là vì chuyện gì? Dù cho trước kia Cảnh Lâm mạo phạm Y Các, nhưng mà chuyện này không hề liên quan với Hoàng thất chúng ta, hy vọng Vinh lão có thể ra tay chữa bệnh cho Thái tử.”
Theo cái nhìn của Cao Đồ, Vinh lão xuất hiện ở Hoàng cung tất nhiên là tha thứ cho hành động của Cảnh Lâm, muốn ra tay chẩn trị cho Cao Lăng.
“Ha ha,” Ninh lão nghe lời Cao Đồ nói, cười lạnh một tiếng, “Không phải vừa rồi ngươi nói Mộ Vô Song y học thiên phú không người nào thể bằng sao? Vì sao ngươi không để cho Mộ Vô Song trị liệu cho người Long Nguyên Quốc? Còn cần thỉnh cầu đến người khác?”Vinh lão mới vừa đi vào đại điện, còn chưa kịp nói gì thì đã bị câu nói của Ninh lão làm ngây ngẩn cả người.
Mộ Vô Song có y học thiên phú không người nào có thể bằng sao? Nếu như vậy thì đệ tử thiên tài trong Y Các của ông tính là gì? Huống chi có Vân Lạc Phong, người khiến các y sư cường giả của Y Các không thể so được ở đây, vậy mà Hoàng tộc người dám không biết xấu hổ nói ra lời như vậy?
Xem ra lần này ông tới quá muộn, bỏ lỡ rất nhiều thứ đó.
Sắc mặt Cao Đồ không vui nhưng lại không dám tức giận với Ninh lão, chỉ có thể nghẹn một hơi rồi nói: “Nha đầu Vô Song này thiên phú không tồi, nhưng mà quá trẻ! Rất nhiều thứ nàng ta còn chưa thông, cho nên nàng không thể trị liệu thì vẫn có thể bỏ qua được.”
Mày của Vinh càng nhíu chặt lại, ánh mắt ông chuyển hướng về phía Ninh lão đang lạnh nhạt bình thản ở bên cạnh: “Ninh lão, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không? Không phải nghe nói Vân nha đầu cùng tiểu nha đầu nhà ngươi bị người của Hoàng tộc bắt sao? Như thế nào lại liên quan đến y thuật? Chẳng lẽ người Hoàng tộc muốn tìm Vân nha đầu chữa bệnh? Chuyện này không thể được, không phải ai cũng đều có tư cách để Vân nha đầu ra tay cứu trị!”
Giống như một tiếng sấm lớn nện mạnh vào đám người xung quanh, khiến họ rùng mình một cái.
Vốn là Cao Đồ đang muốn dựa vào uy thế của Vinh lão để khiến Ninh lão kinh hãi, bây giờ cả khuôn mặt đều cứng lại rồi, ánh mắt khi*p sợ nhìn chăm chú gương mặt phẫn nộ của lão giả, trong lòng giống như sấm sét cuồn cuộn, cả người cứng ngắc.
Lời của Vinh lãà có ý tứ gì? Ông ta tiến đến Hoàng cung vì Vân Lạc Phong sao? Vậy mà ông ấy còn nói người Hoàng tộc không có tư cách để Vân Lạc Phong trị liệu? Chẳng lẽ Vân Lạc Phong kia thật sự biết y thuật?
Sắc mặt Cao Đồ trắng bệch một mản, một chút phản ứng cũng đều không thể làm, chỉ ngơ ngẩn nhìn Vinh lão, trong đôi mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Vinh lão, ngươi tới đúng lúc lắm,” Ninh lão cười cười, “Ta nghe nói những năm gần đây Mộ Vô Song khi dễ Vân nha đầu không ít lần, nên muốn xả giận cho nha đầu kia, không nghĩ tới người Hoàng tộc nói Mộ Vô Song thiên phú siêu tuyệt, y thuật cao minh, sau này thành tựu không phải là người ta có thể trêu chọc vào! Còn nói với thiên phú của Vân nha đầu, mặc dù cố gắng hết đời cũng sẽ không có thành quả quá lớn! Ta chỉ muốn hỏi một chút, nửa năm qua ngươi chăm sóc Vân nha đầu như thế nào? Đừng quên, Vân nha đầu chính là ân nhân cứu mạng Y Các của ngươi.”
Lời nói của Ninh lão vừa thốt ra đã khiến Vinh lão không có chỗ dung thân*, trong lòng tràn đầy sự áy náy, nhưng sự phẫn nộ vẫn trào dâng nhiều hơn.
*Nguyên văn là vô địa tự dung --> không có chốn dung thân, tức là vô cùng xấu hổ, không còn mặt mũi nào.
“Hừ!” Ông hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Cao Đồ đang ngồi trên cao, khuôn mặt già nua lạnh đi, ông nói: "Cao Đồ, rốt cuộc Mộ Vô Song kia đã cho ngươi lợi ích gì mà có thể khiến ngươi thiên vị nàng ta như vậy? Lại còn gọi nàng ta là thiên phú siêu việt (sự siêu việt được trời phú)? Nếu nàng ta được coi như thiên tài ở trên cao thì phải dùng yêu nghiệt mới đủ để hình dung Vân nha đầu! Hơn nữa, ta có lòng tốt nói cho ngươi biết một chuyện, trước đó chủ tử của ta bệnh nặng, không ai trị được, nhưng nha đầu kia lại trị hết cho ngài ấy, dựa vào Mộ Vô Song mà cũng dám so sánh với nàng à?"
Cả người Cao Đồ chấn động, sắc mặt càng thêm phần khi*p sợ.
Vân Lạc Phong thật sự là danh y sư (y sư danh tiếng), lại chữa khỏi được bệnh tình mà tất cả cao thủ ở Y Các đều phải bó tay sao? Chuyện này... Sao có thể chứ? Hắn không tin phế vật này còn có ngày để xoay người!
“Nhân tiện ta cũng nói một câu với ngươi, trong thiên hạ này, người chữa trị được cho Cao Lăng cũng chỉ có một mình Vân nha đầu."
Khóe môi Vinh lão khẽ nhoẻn thành nét cười lạnh, không hề bận tâm đến việc cõi lòng của Cao Đồ đang chấn động.
Lúc này đây, Ngô Nhiên đã cuộn chặt người lại, núp vào trong xó, cả người run rẩy không thôi, muốn cố hết sức để làm giảm cảm giác về sự tồn tại của mình.
Tuy người đời luôn cho rằng dưới bầu trời này hay trên hoàng thổ, chỉ có duy nhất một người có thể khiến Hoàng đế tôn kinh, người đó chính là lão già của Y Các! Đặc biệt khi nghe ông nói Vân Lạc Phong là ân nhân cứu mạng Y Các, có tầng quan hệ này ở đây, hôm nay ắt hẳn hắn không thể chiếm được thế mạnh.
Mộ Quý phi cũng hiếm khi không dám nói câu oán hận nào, bà ta cắn chặt môi, ánh mắt liếc nhìn Vân Lạc Phong lộ ra vẻ oán độc.
“Ông nói Vân Lạc Phong có thể chữa khỏi cho Thái tử?” Sắc mặt Cao Đồ ngẩn ra, ánh mắt vội nhìn về phía Vân Lạc Phong, sự lo âu xuất hiện nơi đáy mắt.
“Không sai, nhưng dựa theo tình huống này, ngươi đừng nghĩ Vân nha đầu sẽ trị liệu cho Cao Lăng." Vinh lão lạnh lùng cười nói: “Mặt khác, những lời mà trước đó Ninh lão nói với ngươi, ngươi không nghe thấy hay là không muốn chấp hành? Lập tức tuyên triệu Mộ Vô Song tiến cung! Ta cũng muốn khiến người đời hiểu rõ hoàng thất các ngươi hoàn toàn không tính là gì cả."
Trong đại điện, chúng đại thần thổn thức không thôi.
Địa vị của Y Các ở đại lục, bọn họ biết rất rõ, càng hiểu rằng cho dù đứng trước mặt Y Các, hoàng thất cũng phải cực kỳ tôn kính, nhưng bọn lại không hề nghĩ tới một chuyện, đối với Y Các, hoàng thất không phải tôn kính mà là sợ hãi.
Bây giờ bọn họ thật sự giống như ếch ngồi đáy giếng, chỉ biết hoàng thất cường đại, lại không biết trên hoàng thất còn có người cường đại hơn tồn tại --
“Vinh lão.” Cao Đồ có hơi chần chờ, cau mày nói. “Cho dù Vân Lạc Phong có y thuật nhưng điều đó không có nghĩa là thiên phú của nàng mạnh hơn Vô Song! Nàng chữa khỏi cho người của Y Các, có lẽ là vừa khéo thôi, nhưng y thuật thiên phú của Vô Song lại nhận được sự tán thành của rất nhiều người đấy."
Cho dù như thế nào, Cao Đồ vẫn không muốn tin tưởng một phế vật như thế lại có sức ảnh hưởng đến vậy.
“Một đám ếch ngồi đáy giếng!” Vinh lão khinh thường mà liếc mắt Cao Đồ, nói lời mỉa mai: "Thiên phú của Mộ Vô Song, hẳn là Cảnh Lâm nói với ngươi nhỉ, tên đó đáng tin à? Chẳng qua hắn tự thổi phồng bản thân mình thôi, một trăm Mộ Vô Song vẫn còn kém một Vân Lạc Phong! Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nếu ngươi không tuyên triệu Mộ Vô Song và Cảnh Lâm tới, ta sẽ tự mình tới trước phủ Thừa tướng, lúc đó, phủ Thừa tướng sẽ như thế nào thì ta không rõ lắm đâu."
“Bệ hạ!”
Mộ Quý phi kêu lên một tiếng sợ hãi, khuôn mặt diễm lệ trở nên trắng bệch, bà ta đâm móng tay vào lòng bàn tay mình thật sâu.
“Bệ hạ, Vô Song vô tội! Nhất định là Vân Lạc Phong hãm hại nàng, xin Bệ hạ làm chủ cho Vô Song!"
“Vô tội ư?”
Ninh lão hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt thản nhiên nở nụ cười mỉa mai: "Ta nghe nói hơn nửa năm trước, hoàng tộc các ngươi vu cáo hãm hại Vân nha đầu, tuyên bố rằng nàng cưỡng đoạt mỹ nam ngay trên đường, làm nàng và Thái tử phải giải trừ hôn ước, nhưng ta lại điều tra ra được kẻ cố tình hãm hại nàng chính là người vô tội trong miệng ngươi - Mộ Vô Song!"
Lời của lão giả tựa như bàn cân nặng nề, hung hăng nện vào lòng Mộ Quý phi, bà ta khi*p sợ trợn to mắt, thề thốt phủ nhận: "Chuyện này không thể nào! Vô Song có tâm địa thiện lương, tuyệt đối không làm ra chuyện hèn hạ như thế!"
Cho dù Mộ Quý phi nói ra miệng như vậy nhưng trong lòng lại không rõ ngọn nguồn gì cả, có lẽ người đời chẳng hiểu rõ tính cách thật sự của Mộ Vô Song, nhưng bà ta lại hiểu rất rõ! Với tính cách ấy, nhất định là Mộ Vô Song làm ra loại chuyện này.
“Người đâu!”
Cao Đồ quyết tâm, lạnh giọng ra lệnh: “Mau đưa Mộ Vô Song tới gặp trẫm!"
“Bệ hạ!” Mộ Quý phi thất thanh kêu lên, bà ta nắm chặt nắm tay: "Vô Song sẽ không làm ra chuyện này đâu, tất cả đều là vu cáo hãm hại!"
Nếu thanh danh của Mộ Vô Song bị hủy sẽ cực kỳ bất lợi cho Mộ gia, bà tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
“Ái phi, nàng mệt rồi, xuống dưới nghỉ ngơi đi."
Cao Đồ trông thấy sắc mặt trắng bệch của Mộ Quý phi, hắn thản nhiên mở miệng, hiển nhiên, hắn đã cảm thấy bất mãn nhiều lần vì Mộ Quý phi nói năng lỗ mãng rồi.
Tuy Mộ Quý phi thật sự nhận được sự sủng ái của hắn, nhưng hắn sẽ không vì một nữ nhân mà đắc tội với Y Các!
Có Vinh lão ở đây, lần này Mộ gia cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo!
Thân mình Mộ Quý phi run lên, bà ta ỷ vào việc trước đó Cao Đồ yêu thương mình nên mới muốn mở miệng cầu tình cho Mộ Vô Song, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, giọng nói uy nghiêm của nam nhân kia lại vang lên một lần nữa.
“Người đâu, đưa Quý phi đi, không có mệnh lệnh của trẫm, không cho phép nàng ấy bước ra khỏi tẩm cung một bước."
Nghe thấy thế, hai gã hộ vệ hai bên cung điện liền đứng dậy, cung kính chắp tay nói: “Tuân chỉ!”
Thân mình Mộ Quý phi mềm nhũn đi, suýt chút nữa đã ngã xuống, bà ta cương quyết chống đỡ thân thể, không cam lòng mà hành lễ với Cao Đồ, khom lưng nói: “Thần thi*p cáo lui.”
Đôi mắt đẹp của bà ta hàm chứa những giọt lệ điềm đạm đáng yêu, lúc ngẩng đầu không kìm được mà nhìn về phía Cao Đồ một lần nữa, thấy hắn không có bất kỳ phản ứng nào, bà ta đành đi theo hai gã thị vệ ra khỏi đại điện...
“Vinh lão, trẫm đã sai người đưa Mộ Vô Song tới, mong Vinh lão chờ thêm một lát."
Cao Đồ khẽ mỉm cười, giọng điệu cũng không còn sắc bén như trước, ngược lại mang theo ý tứ lấy lòng.
Vinh lão hừ một tiếng, cũng không để ý tới việc Cao Đồ bày tỏ ý tốt, ông kiêu ngạo quay đầu sang một bên, bắt đầu trò chuyện với Ninh lão.
“Người thì già đi, chân cẳng đúng là bất tiện thật, không giống như một số kẻ chỉ biết ngồi, không biết nhường chỗ ngồi cho lão nhân gia."
Giọng nói của lão giả lộ ra sự bất mãn, chân mày ông hơi nhăn lại khiến Cao Đồ chợt phản ứng kịp, nghiêm mặt quát lớn Vân Lạc Phong: "Vân Lạc Phong, ngươi còn không mau nhường ghế dựa của ngươi cho Vinh lão?"
Khắp đại điện này chỉ có hắn và Vân Lạc Phong ngồi! Vì thế, Cao Đồ nhận định rằng người trong miệng của Vinh lão chính là Vân Lạc Phong.
Nghe vậy, Vân Lạc Phong nhếch khóe môi, ánh mắt tà mị quét qua Cao Đồ, cười như không cười và nói: "Ngươi chắc chắn rằng Vinh lão bảo ta nhường chỗ ư?"
“Không phải ngươi còn có thể là ai?” Vẻ mặt Cao Đồ kiên quyết, nghiêm khắc nói lời khiển trách: "Vân Lạc Phong, cho dù ngươi có ân cứu mang với người Y Các, nhưng rốt cuộc Vinh lão vẫn có thân phận ở chỗ này, ngươi cần phải tôn trọng ông ấy, không thể ép lấy ân báo đáp! Huống hồ, Vinh lão vì ngươi mới tiến cung, đáng lý ra ngươi phải nhường chỗ của mình cho ông ấy!"