Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 230

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Vân Lạc Phong khẽ vân vê cằm.
Theo lời Tiểu Mạch nói....
Cô hình như thật sự hơi giống một kẻ bội tình bạc nghĩa thì phải?
Xem ra, cô cần phải nhanh chóng đem hôn sự của cô và Vân Tiêu làm cho xong mới được.
Nhưng mà, điều cốt yếu nhất của hiện giờ chính là, bản thân cô còn không biết Vân Tiêu đang ở đâu kia kìa....
"Chủ nhân, người đã ăn Vân Tiêu sạch sẽ từ trong ra ngoài rồi, ngàn vạn lần đừng nên làm ra loại chuyện cầm thú kéo quần lên liền không nhận người giống như lời nói trong miệng của lão gia tử."
Nếu như Vân Lạc Phong gặp phải một nam nhân nào khác, thì Tiểu Mạch cũng không khẩn trương đến như vậy,
Thế nhưng, nam nhân trước mắt này lại quá cường đại, cường đại đến mức ngay cả Tiểu Mạch hắn cũng không thể nhìn thấu được thực lực của người này.
Vì thế, kêu Tiểu Mạch hắn làm sao mà không lo lắng cho Vân Tiêu được đây? Lỡ như, tên nam nhân này thừa lúc Vân Tiêu không có ở bên cạnh chủ nhân mà nhân cơ hội đào góc tường thì biết phải làm sao bây giờ? Tiểu Mạch thân là người ủng hộ trung thành của Vân Tiêu, thì nhất định phải thời thời khắc khắc mà nhắc nhở chủ nhân một chút, không thể để chủ nhân bị cái đồ yêu mị lẳng lơ này mê hoặc tâm trí.
Nói đến cùng, một nam nhân tốt như Vân Tiêu, quả thật là đã tuyệt chủng rồi.
Vân Lạc Phong không thèm để ý đến Tiểu Mạch, mà là đang tự mình suy tính, chờ sau khi gặp lại Vân Tiêu rồi, việc trước tiên phải làm chính là thành thân! Miễn cho tất cả mọi người đều nói cô là loại người cầm thú kéo quần lên liền không nhận người nữa.
Nhớ đến vẻ ngoài tuấn mỹ lãnh khốc của Vân Tiêu, khóe môi Vân Lạc Phong không khỏi gợi lên một độ cong nhàn nhạt.
Mấy tháng không gặp, mình quả thật là đã có chút nhớ chàng rồi.
Cũng không biết, thời gian gần đây chàng như thế nào rồi....
_____
Tại một phiếm đại lục khác.
Trong sơn cốc ở một nơi nào đó, nam nhân lãnh khốc dường như cảm nhận được sự nhung nhớ từ một nơi xa, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, vẻ lãnh khốc dần dần trở nên nhu hòa, khóe môi cũng hơi hơi cong lên một độ cong rất nhỏ.
"Thời gian cũng đã có hơn một tháng rồi, dựa theo tốc độ của Tần Nguyên, hẳn là cũng đã về tới Vô Hồi Đại Lục."
_____
Bên trong phủ đệ xa hoa, sau khi nhìn thấy Cơ Cửu Thiên trở về, một đám nha hoàn với y phục xinh đẹp tinh xảo liền đi đến.
Tích tắc tiếp theo, nào là Ϧóþ vai đấm chân, nào là bưng trà rót nước, một loạt hành động liền mạch lưu loát, phân công vô cùng rõ ràng.
Cơ Cửu Thiên đưa tay đón lấy tách trà của nha hoàn đưa tới, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, sau đó liền nhíu mày, hắn quăng mạnh tách trà trong tay xuống đất, ngay cả nước trà trong miệng cũng phun hết ra ngoài.
"Trà hôm nay là do ai pha hả? Lá trà bỏ quá ít, không đủ vị chua, trình tự pha trà thiếu hết một bước, nước pha trà không đủ độ lửa, còn nữa, là ai cho phép các ngươi lấy nước pha trà của ngày hôm qua để pha trà? Bổn tọa chỉ uống trà mới!"
Tất cả nha hoàn đều hoảng sợ mà cùng quỳ hết xuống, run run rẩy rẩy: "Khởi bẩm chủ tử, vị sư phụ chuyên phụ trách việc pha trà tạm thời có việc nên đã trở về quê, trà hôm nay là do vị sư phụ mới tới pha, vì vậy mới xảy ra sơ sót, xin chủ tử thứ tội!"
"Bỏ đi, hôm nay tâm trạng của bổn tọa tốt, tha cho hắn một lần!" Cơ Cửu Thiên thả lỏng ấn đường: "Quản gia, cho người dọn dẹp sương phòng ở bên cạnh phòng của bổn tọa, sắp xếp cho Vân cô nương vào đó ở!"
Nghe được lệnh đặc xá, tất cả nha hoàn nhất tề lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Chủ tử thích uống trà, mỗi ngày, việc đầu tiên chủ tử làm sau khi hồi phủ chính là uống trà, chỉ là, chủ tử vô cùng bắt bẻ, nếu như để ngài có một chút xíu không hài lòng, vậy thì không phải chỉ đơn giản là xử phạt thôi đâu.
Nhưng, sao hôm nay chủ tử lại dễ dàng tha cho vị sư phụ mới tới kia như vậy?
Chẳng lẽ nguyên nhân chính là nằm trên người vị cô nương mà chủ tử đưa về này?
Cả đám nha hoàn đều dùng dư quang nơi khóe mắt mà nhìn Vân Lạc Phong, tiếp theo, trong mắt liền dâng lên sự kinh diễm. Mỹ nữ xinh đẹp như vậy, bọn họ mới được nhìn thấy lần đầu tiên, đứng chung một chỗ với chủ tử, quả thật là trai tài gái sắc, tuyệt thế vô song.
Vân Lạc Phong tà tà mỉm cười: "Cơ Cửu Thiên, ngươi thích uống trà à?"
"Trà, rượu, thiếu một thứ cũng không được!"
Cơ Cửu Thiên tự kiêu mà nói.
Vân Lạc Phong cười cười, nhưng không nói thêm gì nữa, mà thản nhiên đứng lên cùng theo quản gia đi xuống.
Đám người Khinh Yên cũng vội vàng đi theo Vân Lạc Phong, cùng cất bước rời khỏi đại sảnh.
Ban đêm.
Ánh trăng như nước.
Vân Lạc Phong chỉ mới vừa đẩy cửa bước vào, liền thấy ngay Cơ Cửu Thiên đang ngồi trong phòng mình, tay hắn còn cầm một chén rượu nhỏ, khẽ lắc lắc rượu trong chén.
"Chẳng lẽ ngươi không biết cái gì gọi là nam nữ hữu biệt? Đêm hôm khuya khoắt ngươi tới phòng ta làm gì?"
Thân mình Vân Lạc Phong lười biếng tựa lưng vào cạnh cửa, thần sắc như cười như không mà nhìn nam nhân ngồi trong phòng.
Lúc này, vạt áo trước иgự¢ nam nhân hé nửa, lộ ra làn da trắng như tuyết mê người, dưới ánh trăng nhàn nhạt, làn da kia như được phủ thêm một tầng ánh sáng, dụ hoặc nhân tâm.
Không thể không nói, nam nhân này đúng là có bản lĩnh quyến rũ câu hồn đoạt phách, mỗi một ánh mắt nụ cười đều lộ ra bản sắc yêu diễm.
"Tay ngươi có vấn đề?" Cơ Cửu Thiên quét mắt nhìn tay phải của Vân Lạc Phong, nhướng mày hỏi.
Vân Lạc Phong đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó lại vô thức sờ sờ lên cánh tay phải của mình theo bản năng, tươi cười trên mặt không hề giảm: "Trước đó, bởi vì ૮ưỡɳɠ éρ mạnh mẽ đột phá, cho nên làm cánh tay này bị phế đi!"
Nếu tay phải là bị người ta làm cho tàn phế, Vân Lạc Phong hoàn toàn có thể nắm chắc mười phần chữa được cho cánh tay phải của mình.
Chỉ tiếc, đây là hậu quả tạo thành của việc cô mạnh mẽ đột phá thực lực, cho nên, ngay cả Tiểu Mạch cũng không có biện pháp nào chữa trị được cho cô.
"Ta biết có một thứ, có thể chữa khỏi được cho cánh tay của ngươi!" Cơ Cửu Thiên liếc nhìn Vân Lạc Phong: "Nước thánh của Thánh Nữ Tộc có tác dụng trọng tố lại xương cốt của một người, cánh tay của ngươi cũng có thể không trị mà khỏi!"
Nước thánh?
Vân Lạc Phong giật mình.
Nghe thấy hai chữ này, đột nhiên, Vân Lạc Phong bỗng nhớ tới lọ nước thánh đã lấy được từ tay phụ thân của Lâm Nhược Bạch.
Đều được gọi là nước thánh, nhưng Vân Lạc Phong biết rõ, lọ nước thánh trong tay mình trước đó không hề có công dụng trọng tố xương cốt.
"Thánh Nữ Tộc ở nơi nào?" Vân Lạc Phong nhíu mày hỏi.
"Bên cạnh ngươi, không phải là có một người Thánh Nữ Tộc đó sao?" Cơ Cửu Thiên chậm rãi đứng dậy, hắn mỉm cười đầy yêu diễm, cũng kém phần gian xảo: "Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết bấy nhiêu, có thể chữa khỏi cánh tay mình hay không thì phải dựa vào năng lực của chính ngươi, ta sẽ không giúp ngươi!"
Cơ Cửu Thiên có thể cung cấp manh mối cho Vân Lạc Phong, nhưng tuyệt đối sẽ không ra tay giúp đỡ.
Vân Lạc Phong vừa định mở miệng hỏi thêm cái gì đó, nhưng thân ảnh Cơ Cửu Thiên đã hoàn toàn biến mất trong không khí mất rồi.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy âm thanh xào xạc của gió đem thổi phất qua.
Còn nam nhân yêu diễm mới vừa rồi còn ngồi ở trong phòng, lại dường như chưa từng xuất hiện....
"Tiểu Mạch, Thánh Nữ Tộc này có lai lịch thế nào?" Vân Lạc Phong khẽ vỗ vỗ cằm, trầm ngâm hết nửa ngày mới lên tiếng hỏi Tiểu Mạch.
Rất lâu sau, từ trong linh hồn mới vang lên giọng nói của Tiểu Mạch.
"Ta từng nghe nói qua, Thánh Nữ Tộc này là một chủng tộc rất thần bí! Bất cứ người nào được tuyển vào Thánh Nữ Tộc đều không được phép thành thân! Năm xưa, thế lực Thánh Nữ Tộc vô cùng cường đại, nhưng đến bây giờ đã trở thành như thế nào thì ta cũng không biết. Bất quá, điều ta có thể nói cho người biết chính là, Thánh Nữ Tộc kia không có ở Vô Hồi Đại Lục."
"Tiểu Mạch, hắn nói bên cạnh ta có người của Thánh Nữ Tộc, ngươi có biết người mà hắn nói là ai hay không?"
"Việc này.... " Tiểu Mạch chần chừ hết nửa ngày: "Chủ nhân, người muốn chữa khỏi cánh tay của mình, không nhất thiết phải dùng đến nước thánh của Thánh Nữ Tộc, ta nhất định sẽ có cách khác để chữa lành tay cho người, chỉ cần người cho ta thêm một ít thời gian nữa thôi! Trên đời này, không có chuyện gì mà Tiểu Mạch ta không thể làm được!"
Thanh âm của Tiểu Mạch tràn ngập tự tin, từ giọng điệu và cách nói chuyện của hắn, hiển nhiên là hắn không hề hy vọng Vân Lạc Phong có bất cứ tiếp xúc gì với Thánh Nữ Tộc.
Vân Lạc Phong tất nhiên là cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của Tiểu Mạch, bèn cười cười mà nói: "Ngươi không muốn ta đi tìm Thánh Nữ Tộc?"
"Phải!" Tiểu Mạch rất thành thật gật đầu đáp: "Đám người Thánh Nữ Tộc kia thật sự là không tài nào hiểu được, vạn nhất bọn họ chấm trúng người, một hai bắt người gia nhập Thánh Nữ Tộc, vậy Vân Tiêu phải làm sao bây giờ? Chủ nhân, người cho ta thêm chút thời gian, để ta nghĩ cách. Ta tuyệt đối sẽ không để người có chút tiếp xúc gì với đám người đó đâu."
Đại hội y sư lần này là do phủ thành chủ tổ chức, cho nên, lúc này đây, không khí trong phủ thành chủ vô cùng náo nhiệt.
Vân Lạc Phong vừa mới bước chân vào đại sảnh phủ thành chủ, liền trông thấy ngay Lâm U đang mặt đầy tươi cười, được đông đảo người vây quanh hết lời ca tụng tán dương.
Lâm U cũng đã nhìn thấy Vân Lạc Phong, đáy mắt lão ta chợt lóe lên một tia tàn nhẫn, khóe môi lại nhếch lên thành một nụ cười trào phúng.
"Vân Lạc Phong, ta không ngờ ngươi lại thật sự dám đến nơi này! Hiện tại, ngươi đã đứng trên địa bàn của ta, vậy rất nhanh thôi, ta sẽ khiến cho ngươi kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất không linh!"
Lâm U nghiến răng nghiến lợi mà nói, lão ta chỉ cần nghĩ đến những chuyện mà Vân Lạc Phong đã làm với mình, thì liền hận đến mức không thể lập tức lôi Vân Lạc Phong ra mà băm vằm thành ngàn mảnh.
Đáng tiếc, hiện giờ trong tay Vân Lạc Phong lại đang nắm giữ thiệp mời, cho nên lão ta không có cách nào hạ lệnh đem Vân Lạc Phong ném ra ngoài.
"Vân Lạc Phong!" đúng ngay vào lúc này, một giọng nói thanh lãnh đột nhiên truyền tới từ chỗ cách Vân Lạc Phong không xa.
Khi Vân Lạc Phong quay đầu nhìn sang, thì liền nhìn thấy ngay một người nữ tử toàn thân mặc một bộ y phục màu lục đang từ từ tiến tới gần mình.
Diện mạo của nữ tử này tuy không tính là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác thư thái dị thường, vẻ đẹp của cô ấy rất đặc biệt, một mái tóc đen dài như thác nước rũ xuống hai bên vai, trên mặt là nụ cười tươi khách khí mà hữu hảo, hai mắt đen láy sáng ngời, vô cùng có thần.
Thanh Mộc liếc nhìn nữ tử lục y đang từ từ tiến tới gần Vân Lạc Phong, rồi thấp giọng nói nhỏ bên tai Vân Lạc Phong: "Người này là Thanh Sương công chúa của Lưu Nguyệt Đế Quốc, thật không ngờ cô ấy cũng đến tham gia đại hội y sư lần này."
Thanh Sương công chúa?
Vân Lạc Phong hơi sửng sốt một chút, sau đó liền nhớ ra ngay vị Thanh Sương công chúa này là người phương nào.
Vào ngày thành thân của nhị thúc, vị công chúa này từng phái người đến tặng hạ lễ chúc mừng, cũng nhờ vậy mà Vân Lạc Phong mới có dịp nghe nói đến tên của vị Thanh Sương công chúa này.
Thanh Sương công chúa đã đến bên cạnh Vân Lạc Phong, hơi mỉm cười mà nói: "Ngày đó, ta vốn định tự mình đến gặp cô, ai ngờ đúng lúc lại có việc trên người, nên chỉ đành phái người đến đó một chuyến, hy vọng cô không lấy đó làm phiền lòng."
Thanh Sương công chúa hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Còn lúc này, ta biết cô chắc chắn sẽ đến tham gia đại hội y sư lần này, cho nên ta cũng đến đây, mục đích chính là để gặp cô!"
"Gặp ta?" Vân Lạc Phong hơi hơi nhướng đầu mày, khóe môi câu lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Không biết tại sao cô lại muốn gặp ta?"
Thanh Sương công chúa cũng cười khẽ một tiếng: "Ta chỉ là tò mò muốn biết, ở đại hội tranh tài chư quốc, nữ tử đã trở nên nổi bật nhất rốt cuộc là một người như thế nào? Hiện tại đã gặp được rồi, quả thật là so với trong tưởng tượng của ta không hề khác biệt gì mấy!"
Giữa lúc hai nữ tử đang trò chuyện, thì bỗng từ bên cạnh lại vang lên một tiếng cười: "Thanh Sương công chúa, thật không ngờ người đầu tiên gặp được Vân cô nương lại là công chúa, ta vẫn là chậm hơn công chúa một bước mất rồi!"
Tiếng nói còn chưa dứt, thì từ trong đám đông, một nam tử người mặc cẩm y hoa phục đã bước tới.
Diện mạo của nam nhân này anh tuấn tiêu sái, trên mặt tràn đầy ý cười.
"An Lan điện hạ!" sau khi Thanh Sương nhìn thấy An Lan, liền gật đầu một cái tỏ ý chào.
An Lan cũng gật đầu chào lại với Thanh Sương, tiếp theo liền đem tầm mắt dời đến trên người Vân Lạc Phong.
"Vân cô nương, đã lâu không gặp!"
Trên mặt An Lan nở nụ cười tươi, ánh mắt nhẹ nhàng dừng lại trên người Vân Lạc Phong.
Người nam tử này chính là An Lan điện hạ của Vô Song Đế Quốc mà Vân Lạc Phong đã từng gặp qua trong đại hội tranh tài chư quốc.
Đồng thời, cũng chính là người đã trợ giúp cho mấy người Thanh Mộc, Cát Dương thành công rời khỏi Thiên Hồi Đế Quốc.
Nói thật, đối với An Lan, Vân Lạc Phong thật sự không có cảm giác bao lớn, cùng so sánh mà nói, vẫn là vị Thanh Sương công chúa này mang đến cho cô cảm giác thoải mái hơn nhiều.
"Các vị, hoan nghênh mọi người đến đây tham gia đại hội y sư do Cơ gia chúng ta tổ chức." Lâm U đằng hắng mấy tiếng, rồi cất cao giọng nói: "Đại hội y sư lần này sẽ do ta đại diện chủ trì thay cho Cơ gia, Linh Hồn Chi Quả cũng sẽ do ta phát cho mọi người."
Ngụ ý, lão ta mới chính là người làm chủ đại hội y sư lần này, Vân Lạc Phong và Cơ Cửu Thiên dám đắc tội với lão ta, vậy cả đời này cũng đừng mong lấy được Linh Hồn Chi Quả.
Buồn cười chính là, mãi cho đến tần bây giờ lão ta cũng không hề biết được, nguyên nhân thật sự mà lão ta có thể làm người chủ trì đại hội chính là do Cơ Cửu Thiên đã bí mật hạ lệnh.
Cũng chính bởi vì cái gì lão ta cũng không biết, cho nên mới khiến lão ta phạm phải sai lầm không thể nào cứu vãn.
"Gia chủ Cơ gia chúng ta tôn trọng nhất chính là y sư, cho nên mới đứng ra tổ chức đại hội y sư lần này, mục đích chính là để tìm được một vị tuyệt thế thiên tài từ trong vô số y sư. Thế nhưng, từ trước đến nay ngài ấy luôn không quan tâm đến thế sự bên ngoài, vì vậy mà chỉ cần là người hành y, thì đều được ngài ấy phát thiệp mời. Cũng chính vì như vậy, mới để cho người nào đó thành công lừa gạt qua ải, chỉ với một chút y thuật thấp kém của mình mà cũng được tham gia vào đại hội lần này."
Khi Lâm U nói những lời này, ánh mắt của lão ta trước sau vẫn luôn liếc nhìn Vân Lạc Phong, quá hiển nhiên, người nào đó trong miệng lão ta chính là Vân Lạc Phong.
Nhớ đến vụ tranh cãi trên đường phố trước đó không lâu của Lâm U và Vân Lạc Phong, ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều nhất trí nhìn về phía của cô, trong mắt họ hàm chứa ý đồng tình, cũng có chút thương hại.
Đắc tội với Lâm U, có khác nào đắc tội với Cơ gia. Ngày tháng về sau của vị cô nương này, e là sẽ không còn được tốt nữa.
"Sao thế? Cô lại đắc tội với Cơ gia à?" An Lan nhẹ nhàng nhướng mày, như cười như không mà nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong: "Xem ra cô đúng là có năng khiêu trong việc trêu chọc thị phi! Đầu tiên là ở trong đại hội tranh tài chư quốc đắc tội với Thiên Hồi Đế Quốc, bây giờ lại ở chỗ này đắc tội với Cơ gia. Dường như bất luận là cô đi tới nơi nào, thì cũng sẽ tạo ra kẻ địch cho mình ở nơi đó vậy!"
Vân Lạc Phong nhún nhún vai, trên mặt lại ra vẻ bất đắc dĩ: "Ta cũng đâu có muốn đối địch với những kẻ này! Nhưng cố tình bọn họ cứ thích tìm tới ta!"
Âm thanh của Vân Lạc Phong không lớn không nhỏ, lại vừa vặn rơi hết vào tai những người ở đây.
Lâm U càng thêm phẫn nộ, hai mắt cứ gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
Cái nhìn kia của lão ta, rơi vào trong mắt những người không biết rõ chân tướng, còn tưởng rằng giữa lão ta và Vân Lạc Phong có mối huyết hải thâm thù không đội trời chung gì nữa chứ.
Cũng trong lúc này, toàn bộ đại sảnh đều trở nên an tĩnh.
Ánh mắt của tất cả mọi người bỗng nhiên đều hướng về phía cửa lớn của đại sảnh, nhìn chăm chú một thân phong hoa tuyệt đại của nam nhân đang bước vào.
Nam nhân này xinh đẹp đến mức làm lòng người nhộn nhạo, giữa hai mày còn có một điểm chu sa màu đỏ, vô cùng quyến rũ, xiêm y trước иgự¢ nửa kín nửa hở, để lộ ra làn da trắng như bạch ngọc, mơ hồ còn toát ra ánh sáng nhàn nhạt làm người ta lóa mắt.
Bên trong đại sảnh có không ít nữ tử, đáy mắt bọn họ khi nhìn nam nhân kia đều lộ ra sự kinh diễm, ánh mắt của chúng nữ tử lúc này quả thật chẳng khác gì là sói đói chợt tìm thấy được miếng mồi ngon cả.
Nếu không phải còn muốn giữ lại một chút rụt rè, thì nói không chừng bọn họ đã sớm nhào vào người nam nhân kia mất rồi.
Nam nhân kia làm lơ tất cả ánh mắt của mọi người, một đường đi thẳng đến bên cạnh Vân Lạc Phong.
"Tại sao ngươi lại không chờ ta?" mắt phượng hẹp dài của hắn nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong không chớp mắt, hỏi.
Vân Lạc Phong thản nhiên cong cong khóe môi: "Tại sao ta phải chờ ngươi?"
Giọng nói Cơ Cửu Thiên tức khắc liền tắt ngấm, khuôn mặt tuyệt mỹ khẽ lộ vẻ bất đắc dĩ. Mình tốt xấu gì cũng cho con nha đầu này ở nhờ, thế nhưng, nha đầu này lại không nói tiếng nào mà một mình chạy tới đại hội y sư, triệt để vứt hắn sang một bên.
Nhìn thấy hành vi thân thiết của hai người, chúng nữ tử đồng loạt bắn ánh mắt phẫn nộ lên người Vân Lạc Phong, trong mắt họ đều là vẻ ghen tị và hung ác.
Biểu tình kia, giống như là hận một nỗi không thể dùng ánh mắt mà ᴆục thủng mấy lỗ trên người Vân Lạc Phong, xem thử sau này Vân Lạc Phong làm sao còn có thể đi câu dẫn nam nhân.
Sắc mặt của Lâm U cũng không mấy gì đẹp, lão ta lạnh lùng nhìn hai người Vân Lạc Phong và Cơ Cửu Thiên một cái, rồi thu hồi lại tầm mắt của mình, bên môi lại khẽ kéo lên một độ cong châm chọc: "Hôm nay là đại hội y sư do Cơ gia ta tổ chức, hy vọng những người không liên quan lập tức rời khỏi đây ngay!"
Lúc nói những lời này, Lâm U không có nhìn Vân Lạc Phong, mà là đang nhìn về phía của Cơ Cửu Thiên.
Trong tay Vân Lạc Phong có thiệp mời, lão ta không thể làm gì được, nhưng nam nhân này thì không, chẳng lẽ lão ta còn không có cách nào đuổi hắn ta đi được hay sao?
Cho dù thực lực hắn ta có mạnh cách mấy, cũng không có cái lá gan ở trước mặt bao nhiêu người mà đối địch với Cơ gia.
Cơ Cửu Thiên công môi cười, ở trước mặt bao nhiêu người phất tay áo ngồi xuống, một thân hồng y nhẹ bay trong gió, tay nắm nhẹ thành nắm đấm mà chống lên má, hơi hất mặt lên một chút, thần thái kia nói không ra được là có bao nhiêu quyến rũ, mê hồn.
"Hôm nay bổn tọa chính là muốn ở lại đây xem cuộc vui. Để bổn tọa xem thử, kẻ nào dám đuổi ta đi?"
Ngữ khí khi nói của Cơ Cửu Thiên ngông cuồng mà khí phách, tầm mắt sắc bén chậm rãi đảo qua một lượt những người đang có mặt ở đây, cuối cùng dừng lại trên người Lâm U, rồi nhướng mày: "Chỉ là một con kiến nhỏ nhoi, mà cũng dám khoa tay múa chân trước mặt bổn tọa."
"Ta là người Cơ gia!" Lâm U vẫn tỏ ra cứng đầu cứng cổ mà nói: "Nếu như ngươi dám động thủ với ta, thì chính là đối địch với Cơ gia, chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ ૮ɦếƭ?"
Cơ gia?
Cơ Cửu Thiên cười.
Nếu không phải hắn muốn giữ lão già này lại cho Vân Lạc Phong xử lý, thì nói không chừng hắn đã sớm làm cho lão già này đổ máu tại đây rồi.
"Ngươi nghĩ mang Cơ gia ra đây thì có thể làm cho ta sợ hãi chắc?" ngón tay Cơ Cửu Thiên khẽ nâng lên.
Ngay tức khắc, Lâm U bỗng cảm thấy mình không tài nào hít thở được, giống như, nam nhân này chỉ cần nhấc tay một cái, thì lão ta sẽ bị Ϧóþ ૮ɦếƭ ngay tại chỗ vậy.
"Cút đi chủ trì đại hội của ngươi đi!"
Môi đỏ Cơ Cửu Thiên hé mở, lời nói thốt ra lại vô cùng bá đạo, quan trọng nhất là, trong lời nói của hắn, tựa hồ không hề đem Cơ gia để vào mắt.
Mọi người chợt hốt hoảng, không ngừng thắc mắc, rốt cuộc thì nam nhân này có thân phận gì, mà lại khiến hắn dám nói ra những lời ngạo mạn đến như vậy?
Lâm U oán hận nhìn Cơ Cửu Thiên, rồi từ từ đi về phía vị trí của chính mình.
Nhưng lão ta còn chưa kịp ngồi xuống thì đã bị lời nói của Cơ Cửu Thiên ngăn lại hành động tiếp theo của lão ta.
"Cút xuống đi!"
Bước chân Lâm U khựng lại, quay đầu lại trừng mắt nhìn Cơ Cửu Thiên đầy phẫn nộ: "Ngươi còn muốn gì nữa?"
"Đó là chỗ của ta, ngươi không có tư cách ngồi!"
Khóe môi Cơ Cửu Thiên cong lên, nở một nụ cười mỉm thị huyết. (Khát máu)
Trong đôi mắt đen của hắn xẹt qua một tia huyết quang, chợt lóe rồi tắt.
"Ngươi đừng có mà quá đáng!" Lâm U tức đến cả người run rẩy không thôi: "Đây là địa bàn của Cơ gia ta!"
Phủ thành chủ Linh Thành, sớm đã bị Cơ gia mua đứt, chính là vì để tổ chức đại hội y sư ngày hôm nay.
Cho nên, trong cảm nhận của Lâm U, vị trí cao nhất ở đây, chiếu lý là nên thuộc về lão ta.
"Ngươi không xứng!"
Ba chữ đầy ngạo nghễ, càng làm Lâm U thêm tức giận, sắc mặt ông ta xanh mét đến mức gần như trắng bệch.
Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần thứ hai lão ta bị sỉ nhục.
Lần đầu là ở Y Tháp, trước mặt bao nhiêu người, lão ta bị Vân Lạc Phong trục xuất khỏi Y Tháp.
Lần thứ hai, chính là ngay lúc này!
Không đợi Lâm U bình ổn lửa giận, Cơ Cửu Thiên đã phất tay áo đứng lên, thân mình chợt giống như một tia hồng quang, nháy mắt đã an tọa tại vị trí cao nhất trong đại sảnh.
Một thân hồng y quyến rũ kia, quả thật là chấn động nhân tâm.
Tay hắn vẫn chống đầu như cũ, trong đôi mắt phượng hẹp dài ẩn ẩn hiện hiện tia huyết quang, dưới cái nhìn của mọi người, Cơ Cửu Thiên chậm rãi mở miệng.
"Bổn tọa chỉ là tới xem náo nhiệt mà thôi, các ngươi cứ tiếp tục, ta chỉ xem, sẽ không nói lời nào!"
Sự áp bách của nam nhân này mang đến cho mọi người quá mãnh liệt, dưới sự áp bách của hắn, mọi người không khỏi tuôn ra mồ hôi lạnh, nhưng lại không có một ai dám mở miệng nói lời nào....
Toàn bộ đại sảnh hiện giờ, tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy từng tiếng hít thở khá rõ ràng.
Lâm U siết chặt hai nắm đấm, tâm bất cam, tình bất nguyện mà ngồi xuống vị trí bên dưới, đáy mắt chợt hiện lên một tia tàn nhẫn lạnh lùng.
Sau khi đại hội kết thúc, gia chủ sẽ xuất hiện, chỉ cần gia chủ hiện thân, thì chính là ngày ૮ɦếƭ của nam nhân này.
Bây giờ cứ để hắn ta được đắc ý thêm một lúc....
"Các vị, hoan nghênh mọi người tới tham gia đại hội y sư do Cơ gia tổ chức!" Lâm U ngoài cười nhưng trong không cười, mở miệng nói: "Cơ gia chúng ta vì đại hội y sư lần này mà đã thiết lập ra vô số câu hỏi, những câu hỏi kia đều được dán trên tường, lát nữa mọi người có thể đến đó xem mà trả lời các câu hỏi, người có câu trả lời đúng và nhiều nhất, chính là người xuất sắc nhất trong đại hội y sư lần này!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc