"Vân Lạc Phong vẫn còn chưa tới!"
Trong giọng nói lãnh khốc của Thiên La tràn đầy sự cung kính, thế nhưng hắn trước sau vẫn luôn cúi đầu, vì vậy mà người khác không cách nào nhìn thấy được biểu cảm trên mặt của hắn.
Nam nhân cong môi cười nhạt, hiện ra toàn bộ bản sắc quyến rũ phong tao của mình.
"Bổn tọa có thể chờ! Chờ sau khi Vân Lạc Phong tới, thì mới khai mạc đại hội y sư. À phải, biểu hiện gần đây của Lâm U thế nào?"
"Xuân phong đắc ý!"
Một câu nói, đã miêu tả được hết tình hình gần đây của Lâm U.
"Cứ để mặc lão ta đi!" nam nhân nhợt nhạt cười: "Lão già này nói dối hết lần này đến lần khác, tuyệt không thể lưu lại được nữa! Mà lúc trước, lão ta ở trước mặt mọi người vũ nhục Vân Lạc Phong, vậy thì ta sẽ tặng món đồ chơi này cho Vân Lạc Phong từ từ mà chơi! Còn Linh Hồn Chi Quả..... Xem như là lễ vật lần đầu gặp mặt ta tặng cho cô ấy!"
Thiên La im lặng cúi đầu, nhưng trong lòng sớm đã nổi lên sự đồng tình với Lâm U.
Ai kêu lão già Lâm U này lại phạm phải tận hai sai lầm chí mạng như thế?
Đầu tiên là ở trước mặt mọi người nhục mạ Vân Lạc Phong, kế tiếp vì trốn tránh trách nhiệm mà đem hết tất cả sai lầm của mình đổ lên đầu Vân Lạc Phong, lời nói dối cứ một lời lại tiếp một lời, hết lần này đến lần khác.
Mà chủ tử ghét nhất, chính là người nói dối!
Chỉ bằng vào điểm này, thì Lâm U đã không thể nào sống tiếp được nữa rồi!
"Thiên La, ngươi tiếp tục đi giám sát Lâm U, chờ sau khi Vân Lạc Phong tới, thì trở về bẩm báo!"
"Tuân lệnh!"
Thiên La chắp quyền, cả người hắn như một cơn gió nhẹ, chớp mắt thì đã biến mất bên trong gian phòng.
_____
Linh Thành.
Phi thường náo nhiệt.
Lâm U mặt đầy tươi cười nghênh đón các vị cường giả lui tới, quả thật là như lời Thiên La nói, xuân phong đắc ý.
Bao nhiêu năm rồi? Đã bao nhiều năm rồi lão ta chưa từng được đắc ý đến như vậy? Nếu không phải nhờ vào bản thân có vận khí tốt, may mắn được gia nhập vào Cơ gia, chỉ sợ cũng sẽ không có được đãi ngộ tốt như vậy.
Vân Lạc Phong!
Ngày đó, khi ngươi trục xuất ta ra khỏi Y Tháp, có từng nghĩ đến ta sẽ có ngày hôm nay hay không?
Nghĩ đến nhiệm vụ lần này Cơ gia giao cho mình, trên gương mặt già nua của lão ta ngay lập tức cười tươi như hoa nở.
Trong mắt của Lâm U, sở dĩ chủ tử sai lão ta đi hoàn thành nhiệm vụ lần này, là do nhìn trúng vào thực lực của lão ta. Nếu không, trong Cơ gia nhiều người như vậy, tại sao chủ tử không tìm người khác đến chủ trì đại hội, mà một hai cứ phải chọn lão ta?
Đúng lúc này, ánh mắt của Lâm U nhìn xuyên qua mọi người, dừng lại trên một đạo thân ảnh tuyệt mỹ khuynh thành trên đường phố.
Trên môi thiếu nữ kia nở một nụ cười lười biếng, thản nhiên nhìn người qua kẻ lại trên đường, y phục trắng hơn tuyết đặc biệt nổi bật giữa đám đông, hơn nữa, diện mạo khuynh quốc khuynh thành kia thật sự khiến người khác không có cách nào xem nhẹ được.
"Vân Lạc Phong!" Lâm U nghiến răng nghiến lợi gằn ra ba chữ, tiếp đó lại ha ha cười lớn mấy tiếng: "Không ngờ ngươi cũng tới tham gia đại hội y sư lần này, thế nhưng, tình cảnh lúc này đã đảo ngược rồi, ngươi rốt cuộc cũng rơi vào tay của ta! Lần này, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Những chuyện của Y Tháp tại Vô Tận Thành, còn chưa được lan truyền hết ra bên ngoài, thế cho nên Lâm U không hề biết rằng hiện giờ Vân Lạc Phong đã đột phá đến Thánh Linh Giả rồi! Bằng không, lão ta đã không dám làm ra những chuyện mà khiến lão ta phải hối hận cả đời.
Còn về việc nam nhân yêu mị kia tại sao lại biết chuyện này.....
Đó là bởi vì trong Vô Tận Thành có tai mắt của Cơ gia, cho nên, tất cả những việc làm của Vân Lạc Phong đều không thể qua được mắt hắn.
Vân Lạc Phong tựa hồ cảm giác được có người đang nhìn chằm chằm vào mình, khi cô ngước mắt nhìn lại, ngay lập tức, liền đối diện với một đôi mắt ngập tràn phẫn nộ cùng oán hận.
"Đây có được xem là oan gia ngõ hẹp không?" Vân Lạc Phong sờ sờ cánh mũi của mình, nụ cười tà khí trên mặt lúc này còn mang theo một tia bất đắc dĩ.
Chẳng qua, thực lực của lão già Lâm U này còn chưa đủ để làm cô kiêng kỵ...
Hai mắt của Lâm U đỏ ngầu, ánh mắt này của Lâm U rơi vào mắt những người không rõ chân tướng, còn khiến người ta tưởng rằng Vân Lạc Phong là kẻ thù Gi*t cha lão ta.
Có lẽ Vân Lạc Phong đã sớm quên những chuyện xảy ra vào ngày đó, thế nhưng, Lâm U lại không tài nào quên được nỗi nhục khi bị đuổi ra khỏi Y Tháp!
"Lâm U đại nhân, vị cô nương này là...."
Ánh mắt của những y sư tiến đến tham gia đại hội đều cực kỳ sắc, bọn họ nhìn thấy hai mắt Lâm U thoáng cái đã đỏ ngầu lên, thì lập tức nhất trí chuyển cái nhìn lên trên người Vân Lạc Phong.
"Một kẻ không có đầu óc!" Lâm U hừ một tiếng, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh, hai tay lão ta chắp ra sau lưng, bước từng bước tới trước mặt Vân Lạc Phong, hơi hất cằm, bày ra khí thế hơn người mà nói: "Vân Lạc Phong, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay! Đương nhiên, nếu như ngươi cầu xin ta, thì ta sẽ cho ngươi được tham gia đại hội y sư lần này!"
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Lâm U một cái, khóe môi có hơi giật giật: "Thanh Mộc, lấy đồ ra đây!"
Nghe thấy lời này của Vân Lạc Phong, vị lão giả đứng cạnh Vân Lạc Phong liền lấy ngay một tấm thiệp mời từ trong vạt áo trước иgự¢ ra rồi đưa đến trước mặt Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong đón lấy thiệp mời, lạnh lùng liếc Lâm U một cái, ánh mắt kia còn mang theo một tia khinh thường.
"Đây là thiệp mời do Cơ gia đưa tới! Không biết lần đại hội y sư này, là lời của gia chủ Cơ gia nói lớn hơn, hay là lời nói của ngươi lớn hơn?"
Ánh mắt Lâm U chợt tối lại, lão ta không ngờ Vân Lạc Phong lại có thể làm khó lão ta như vậy, tức thì, cả khuôn mặt già nua liền đen hơn cả đít nồi.
"Vân Lạc Phong, lần đại hội y sư này là do ta làm chủ, ngươi có lấy được Linh Hồn Chi Quả hay không cũng là do ta quyết định! Nếu bây giờ ngươi lập tức quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, nếu không....." Lâm U hơi hơi nheo hai mắt lại, một tia hàn quang từ đáy mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
"Tránh ra!"
Khinh Yên nhìn thấy Lâm U vô lễ như thế, khuôn mặt nhỏ khả ái liền lạnh lùng, một mình bước lên trước chắn trước mặt Vân Lạc Phong, trường kiếm trong tay giơ thẳng lên cao ngang иgự¢.
"Ta và chủ tử của ngươi đang nói chuyện, một thị nữ như ngươi có tư cách gì mà chen miệng vào, lập tức cút ngay cho ta!"
Lâm U mất kiên nhẫn nhíu mày, giọng điệu khi nói tràn ngập sự lạnh lùng như hàn băng.
Khuôn mặt nhỏ của Khinh Yên chợt lạnh đi, lập tức tuốt kiếm khỏi vỏ chỉa về phía Lâm U đang bước tới, ngăn không cho lão ta tiến tới gần tiểu thư nhà mình.
Vân Lạc Phong đứng ở phía sau Khinh Yên, trong đôi mắt đen láy chứa đầy ý cười tà khí, khóe môi lại câu lên một độ cong tuyệt mỹ.
Cùng lúc này, giữa đám đông bên ngoài có một giọng nam đột ngột vang lên.Giọng nói này như có năng lực đặc biệt, khiến người ta cảm thấy tê dại đến tận xương, đồng thời cũng êm tai thoải mái dị thường.
"Bổn tọa nghe nói, những người có tư cách tham gia đại hội y sư lần này đều là do gia chủ Cơ gia quyết định, bất luận là kẻ nào cũng không được phép thay đổi các thí sinh đến tham gia tranh tài! Không biết là ai cho ngươi cái lá gan lớn như vậy, để cho ngươi dám vượt quyền?"
Khi đám đông tách ra mà nhìn lại, liền thấy ngay một bộ trường bào màu đỏ thắm đập vào mắt. (*Sa: hừ hừ, hồ ly tinh nam, thuyvi_hino hốt hàng biến nhanh.)
Đó là một người nam nhân tuyệt mỹ.
Còn đẹp tới mức độ nào?
Cho dù là hoa hồng được mệnh danh là diễm lệ nhất, nhưng so ra cũng không bằng được sự yêu diễm của nam nhân này.
Hồng bào trong gió, cùng một mái tóc đen dài nhẹ bay lên, đôi môi đỏ diễm lệ khẽ cong cong, nở một nụ cười làm điên đảo chúng sinh.
Đặc biệt nhất là, giữa hai mày của nam nhân này còn có một điểm chu sa, xinh đẹp vô cùng, càng góp phần phụ trợ và phát huy khí chất yêu diễm toàn thân hắn ta một cách nhuần nhuyễn hơn, dùng bốn chữ để hình dung thì chính là "muôn vàn phong hoa".
Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn nam nhân đang chậm rãi bước tới, trong mắt cô chợt lóe lên một tia kinh diễm.
Nam nhân mà xinh đẹp như vậy, quả thật là từ lúc chào đời đến giờ, lần đầu tiên cô mới được nhìn thấy.
Chỉ là so với sự yêu diễm của nam nhân này, thì cô lại càng thích sự lãnh khốc và trung trinh của Vân Tiêu hơn.
(*Sa: thuyvi_hino, yêu diễm, yêu diễm đó nhá, nguyên văn cover đấy nhá!)
Vì thế, một tia kinh diễm kia cũng chỉ là lóe qua mà thôi, hai mắt của Vân Lạc Phong rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thản, không hề dao động.
"Ngươi là người phương nào?" thần sắc Lâm U thoáng trầm xuống: "Đây là chuyện của Cơ gia chúng ta, không có liên quan gì đến ngươi cả!"
Ở chỗ tối, Thiên La nghe được lời này của Lâm U, liền khinh bỉ mà cười lạnh vài tiếng.
Địa vị của chủ tử nhà mình ở Cơ gia là không có người nào sánh được! Vậy mà cái lão già buồn cười này lại dám hỏi chủ tử là người phương nào? Lại còn hùng hồn tuyên bố chủ tử không có tư cách xen vào việc của người khác?
Mà cũng phải thôi, bằng vào năng lực của lão già Lâm U này, còn chưa đủ tư cách để gặp mặt chủ tử.
"Thân phận của bổn tọa, ngươi còn chưa có tư cách được biết!" đôi mắt phượng hẹp dài của nam nhân quét về phía Lâm U, giọng nói trong trẻo nhưng lại lạnh lùng tuyệt tình, trên gương mặt tuyệt mỹ hiện tại là một mảnh âm trầm, ánh mắt kia, âm u nặng nề đến mức khiến lòng người run sợ.
Lâm U có lẽ cũng bị dọa sợ, cho nên cả ngươi hơi chấn động một chút, cũng không có lá gan tiếp tục nhìn vào mắt của nam nhân.
Cảm giác như..... Nam nhân này là ma thần đến từ địa ngục, chỉ cần liếc nhìn hắn một cái, cũng sẽ khiến bản thân rơi vào nơi vạn kiếp bất phục.
"Các ngươi cứ chờ mà coi!" hai mắt Lâm U tối sầm lại, phất mạnh trường bào một cái: "Ta xác thật không có quyền từ chối, không cho ngươi tham gia đại hội y sư, tuy nhiên.... Linh hồn Chi Quả lại vẫn nằm trong tay ta, ta không cho ngươi, thì ngươi vĩnh viễn cũng không thể có được nó!"
Nói xong lời này, Lâm U lần nữa phất mạnh vạt áo, khí thế dạt dào mà xoay người rời đi.
Nam nhân khẽ híp mắt phượng, lạnh lùng nhìn theo phương hướng Lâm U rời đi, khóe môi khẽ nhếch lên cười đầy trào phúng.
Nam nhân dường như là đang nói với Vân Lạc Phong, lại dường như là từ mình lầu bầu.
"Đối với loại chó điên này, so với việc để mặc cho nó cắn ngươi một cái, còn không bằng dùng loạn côn đánh ૮ɦếƭ!"
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn nam nhân yêu diễm đang đứng cạnh mình: "Ta không phải chó, hiển nhiên là sẽ không cắn nhau với chó điên, huống chi, cắn xé với chó điên, người chịu thiệt vĩnh viễn cũng chỉ có ngươi!"
Tầm mắt của nam nhân yêu diễm rốt cuộc cũng đặt lên người Vân Lạc Phong, hắn nhẹ nhàng nâng lên chiếc cằm trắng như tuyết của mình, đôi mắt cuồng quyến ngắm nhìn thật sâu người nữ tử đang đứng trước mặt.
"Vừa rồi lão già kia đối với ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi lại không tức giận một chút nào à?"
Vân Lạc Phong nhún vai: "Ngươi cũng đã nói lão ta là chó điên, ta thân là người, sao lại hạ mình đi so đo với một con chó?"
"A~?"
Nam nhân nhướng nhướng mày, hứng thú nơi đáy mắt càng nồng đậm: "Xem ra tính tình của ngươi cũng không tệ lắm, là bổn tọa nghĩ xấu cho ngươi rồi!"
Hắn vốn tưởng đem Lâm U đưa đến trước mặt Vân Lạc Phong, thì Vân Lạc Phong nhất định sẽ nhân cơ hội này mà dạy cho Lâm U một bài học nhớ đời, thế nhưng, hắn lại ngàn vạn lần không đoán được, lòng dạ của nữ tử này lại rộng lượng như thế, là bản thân hắn đã lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử rồi.
Cũng không biết mấy lời đồn thổi bên ngoài kia làm sao mà hình thành nữa?
Chẳng phải nói lòng dạ Vân Lạc Phong rất hẹp hòi à? Chẳng phải nói nữ nhân này chưa bao giờ để bản thân chịu ủy khuất dù là nhỏ nhất hay sao? Là ai nói nếu như có kẻ nào dám vũ nhục cô ta một câu, thì cô ta chắc chắn sẽ một lời không hợp liền động thủ? Những lời này rốt cuộc là do ai lan truyền ra thế? Có biết tôn trọng sự thật là cái gì không hả?
"A....!"
Giữa lúc nam nhân đang vô cùng khâm phục sự rộng lượng của Vân Lạc Phong, thì ở một chỗ cách nơi hai người bọn họ đang đứng không xa, đột ngột vang lên tiếng hét chói tai của Lâm U.
"Ở đâu ra nhiều Tầm Kim Thử như vậy chứ? Có ai không? Mau giúp lão phu đuổi hết mấy con Tầm Kim Thử này ra khỏi người của ta! Cứu mạng! Đừng cắn lỗ tai của ta!"
Tiếp theo đó, là những âm thanh ầm ĩ nhốn nháo vang lên, mãi một lúc lâu sau, có lẽ là số Tầm Kim Thử kia đều đã rút đi, cho nên nơi đó mới khôi phục lại sự yên tĩnh...
Khóe miệng nam nhân co rút liên hồi: "Ta xin rút lại hết tất cả những gì vừa nói!"
Lòng dạ rộng rãi?
Nếu lòng dạ của nữ nhân này mà thật sự rộng rãi, vậy hắn sẽ lấy đầu mình xuống cho Thiên La đá ngay lập tức.
Hắt xì!
Ẩn thân ở chỗ tối, Thiên La tự dưng không nhịn được mà hắt xì mấy cái, hắn quẹt quẹt mũi, không biết tại sao, vừa rồi đột nhiên hắn lại có một cảm giác rợn cả tóc gáy.
Phủ đệ vốn ồn ào rồi trở nên an tĩnh, lúc này lại trở nên ồn ào một lần nữa, vì Lâm U đang nổi giận đùng đùng quay lại, hai mắt tóe lửa mà nhìn Vân Lạc Phong.
"Mấy con Tầm Kim Thử vừa rồi có phải là của ngươi hay không?"
Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn Lâm U: "Chứng cứ?"
"Ngoài trừ ngươi ra thì còn có ai có thể làm ra loại chuyện thất đức như vậy nữa hả?" Lâm U tức đến độ muốn Gi*t người luôn rồi.
Lão ta thật sự không ngờ, Vân Lạc Phong lại âm hiểm như vậy.
Mà cố tình lão ta lại không thể lấy ra được chứng cứ gì!
"Có!"
Vân Lạc Phong nghiêm túc gật đầu, đưa tay chỉ về phía nam nhân yêu diễm đứng bên cạnh: "Hắn!"
Nam nhân bỗng dưng như bị một cái gì đó nghẹn trong cổ họng, cả khuôn mặt yêu diễm vô cùng khó coi mà quay phắt lại nhìn Vân Lạc Phong.
Nha đầu này muốn để cho mình gánh tội thay?
"Tiểu nữ tử, hai chúng ta chỉ mới gặp nhau lần đầu, ngươi đừng có vu khống ta!"
Tuy rằng hắn muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ Lâm U cũng đơn giản như Ϧóþ ૮ɦếƭ một con kiến, nhưng điều này không có nghĩa là.... Hắn đồng ý gánh tội thay cho người khác.
"Ta mặc kệ hai người các ngươi là ai hãm hại ai, ta cũng sẽ cho hai người các ngươi biết được sự lợi hại của ta!" trong mắt Lâm U chợt lóe lên sự ngoan độc, lão ta nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Mắt phượng của nam nhân yêu diễm dần dần trầm xuống, hắn sống nhiều năm như vậy rồi, còn chưa từng bị người nào uy Hi*p thế này đâu.
"Sự lợi hại của ngươi? Bổn tọa cũng muốn được mở mang tầm mắt một chút!" nam nhân mở miệng vừa cười vừa nói, nụ cười này phá lệ âm trầm: "Nếu ngươi thật sự có cái bản lĩnh đó, thì cứ mang ra đây cho bổn tọa xem thử!"
Nam nhân chậm rãi tiến gần về phía Lâm U.
Khí thế trên người hắn cũng theo đó mà khuếch tán ra, tựa như muốn che trời lấp đất.
Dưới khí thế trùng dương đại hải của nam nhân, Lâm U liền giống như một con thuyền nhỏ, chỉ cần một cơn sóng nhỏ ập tới, cũng đủ làm lão ta toàn quân bị diệt.
"Ngươi...." Lâm U sợ đến mức khuôn mặt già tái nhợt, liên tục lui về sau: "Ngươi uy Hi*p ta?"
"Không phải uy Hi*p! Mà là cảnh cáo!" nam nhân cuồng quyến cười: "Cút ngay cho bổn tọa! Nếu không, bổn tọa lập tức khiến ngươi đầu rơi máu chảy tại nơi này!"
Lâm U đã sợ đến mức tè ra quần, không đợi nam nhân mở miệng lần thứ hai thì lão ta đã vừa té ngã vừa chạy biến khỏi đây.
Chờ đến khi Lâm U chạy xa nam nhân yêu diễm hơn trăm thướt, lão ta mới có cảm giác như vừa nhặt được cái mạng trở về.
"Chỉ là một con ruồi, thiếu chút nữa đã làm bẩn y phục của bổn tọa!"
Nam nhân nâng ngón tay thon dài của mình lên, 乃úng 乃úng vạt áo trước иgự¢, hai mày nhíu chặt cho thấy thái độ chán ghét cùng cực của hắn đối với Lâm U.
Hành động này của hắn, giống như là nơi nào mà Lâm U đứng thì nơi đó đều có đầy vi khuẩn dơ bẩn vậy.
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, như cười như không mà nhìn nam nhân yêu diễm trước mặt.
Một lúc lâu sau nam nhân mới chuyển hướng về phía Vân Lạc Phong, khuôn mặt khẽ ngẩng cao chứa đầy sự cuồng quyến khí phách: "Tên của ta, Cửu Thiên!" (*Sa: không thể không nói, tác giả cực kỳ thích chữ Thiên!)
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng híp mắt: "Ta thì không cần giới thiệu, tin rằng ngươi đã sớm biết ta là ai rồi!"
Từ sau khi nam nhân này suy đoán số Tầm Kim Thử kia là của Vân Lạc Phong cô, thì cô hoàn toàn khẳng định, người nam nhân này chắc chắn là đã sớm biết rõ thân phận của cô rồi.
Chỉ có một số người đặc biệt ở Vô Tận Thành mới biết được điều này mà thôi.
Cho dù là Lâm U từng bị cô đuổi khỏi Y Tháp, cũng không hề biết được trong tay cô đang nắm những lá bài nào.
Nam nhân nở nụ cười.
Hắn cười rất đẹp, cho dù có nói là khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh thì cũng không hề quá một chút nào.
"Vân Lạc Phong, tháp chủ Y Tháp, người nắm quyền đương nhiệm của Vô Tận Thành, một tiểu nữ tử còn chưa đầy hai mươi tuổi!" khóe môi Cơ Cửu Thiên lại lần nữa gợi lên độ cong yêu diễm: "Quả thật là nghe danh không bằng gặp mặt, bổn tọa thật không ngờ, ngươi đúng là vô sỉ y như trong lời đồn!"
Vân Lạc Phong cười tủm tỉm: "Như nhau như nhau, ta dù vô sỉ, nhưng cũng không sánh được với ngươi. Nếu như không phải trong lúc vô tình, ngươi để lộ ra việc đã sớm biết đến ta, thì ta còn không biết là ngươi dự định sẽ che giấu đến khi nào?"
"Ha ha!" Cơ Cửu Thiên cười lớn hai tiếng: "Thú vị! Rất lâu rồi chưa từng có người nào có thể khơi dậy sự hứng thú của bổn tọa lớn như thế!"
Quả không hổ là người thừa kế của tên kia....
"Vân Lạc Phong, trong cuộc đời của Cơ Cửu Thiên ta, người có thể làm ra bội phục không nhiều lắm, ngươi xem như là người thứ hai!" hắn cong môi cười: "Vì thế, người bằng hữu như ngươi, bổn tọa định chắc rồi!"
Người đầu tiên khiến hắn bội phục, hiển nhiên không ai khác ngoài vị cường giả ở hơn vạn năm trước, y thần Tuyệt Thiên!
Người đã từng đứng trên đỉnh cao của phiếm đại lục này, lại đột nhiên ૮ɦếƭ một cách không rõ ràng, Tuyệt Thiên!
"Bằng hữu như ngươi, ta tiếp nhận!" Vân Lạc Phong vươn tay ra trước, nở nụ cười tươi tà khí, đôi mắt đen nhánh hơi mở lớn, trong đôi con ngươi còn có thể thấy được ảnh ngược của Cơ Cửu Thiên.
Thêm một bằng hữu, tương tự với có thêm một con đường lui, huống chi, thực lực của Cơ Cửu Thiên không thấp, thái độ làm người của hắn cũng không khiến cô thấy phản cảm, vậy thì sau lại không thể tiếp nhận người bằng hữu như hắn?
Cơ Cửu Thiên đưa tay ra bắt lấy bàn tay Vân Lạc Phong, ý cười trên mặt càng thêm tươi đậm.
(*Sa: cổ đại cũng có bắt tay nữa sao? Cái câu nam nữ thụ thụ bất thân ở nơi nào????)
"Vân Lạc Phong, nói thật, ngươi chẳng hề giống nữ nhân!"
Vân Lạc Phong nhướng mày: "Ngươi cũng không giống nam nhân!"
Cơ Cửu Thiên khựng cả người lại, tiếp theo chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Người này không làm hắn tức ૮ɦếƭ thì không cam lòng có phải không?
Thiên La có chút kinh ngạc, ngây người như phỏng mà nhìn Cơ Cửu Thiên bị người ta xỉa xói, biểu tình lãnh khốc của Thiên La trong nháy mắt có chút dấu hiệu bị nứt nẻ.
Từ sau khi Thiên La hắn đi theo chủ tử, thì chưa từng thấy qua chủ tử chịu thiệt thòi lớn đến như vậy a.
Hiện giờ, đứng trước mặt Vân Lạc Phong, chủ tử lại phải chịu thiệt hết lần này đến lần khác.
Vị cô nương này.... Chẳng lẽ sinh ra là để khắc chế chủ tử nhà mình à?
Quan trọng nhất là, nếu như đổi lại thành một người khác, dám nói chuyện cùng chủ tử như thế thì đã sớm đầu mình hai nơi rồi.
Ấy vậy mà, Vân Lạc Phong lại vẫn còn sống sờ sờ ra đó....
Thiên La lau đi mồ hôi lạnh trên trán của mình, có chút không dám tin mà nhìn một màn không hề hợp lý một chút nào đang diễn ra trước mắt.
"Lần đầu tiên ngươi tới nơi này, chắc là còn chưa tìm được nơi nào để ở đâu hả? Nếu như ngươi không ngại, vậy thì có thể đến nhà bổn tọa!"
"Không cần, ta tự mình tìm khách điếm là được!"
Vân Lạc Phong lắc đầu cự tuyệt hảo ý của Cơ Cửu Thiên.
Khóe môi Cơ Cửu Thiên cong lên: "Đại đa số tất cả khách điếm đều đã hết phòng trống rồi, cho dù ngươi có đi tìm, thì cũng không thể nào tìm được phòng để thuê đâu. Không bằng cứ tới chỗ của ta mà ở tạm mấy ngày đi!"
Cũng thuận tiện cho hắn gần gũi mà quan sát một chút người kế thừa của Tuyệt Thiên....
Hắn muốn xem thử, nữ nhân này có thật sự có bản lĩnh đem những gì mà Tuyệt Thiên truyền thụ lại phát dương quang đại hay không?
Vân Lạc Phong rơi vào im lặng, mãi một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng với vẻ không còn sự lựa chọn nào khác: "Vậy ta đây chỉ có thể quấy rầy ngươi mấy ngày vậy!"
Mới vừa rồi, Cơ Cửu Thiên còn ăn không ít khổ ở chỗ của Vân Lạc Phong, sau khi nhìn thấy biểu tình bất đắc dĩ của cô, tâm trạng không cam lòng lúc đầu của hắn trong nháy mắt hoàn toàn bình phục, càng sâu hơn là, tâm tình của hắn dường như chưa có lúc nào tốt được như lúc này.
Mồ hôi lạnh của Thiên La tuôn ra càng lúc càng nhiều, không biết tại sao, nhưng hắn có cảm giác chủ tử nhà mình dường như đã thay đổi thành một người khác vậy.
Nếu không phải suốt ngày hắn luôn đi theo sát phía sau chủ tử, thì hắn nhất định sẽ nghi ngờ có phải là đã có người nào đánh tráo chủ tử nhà hắn rồi hay không?
"Tiểu thư...."
Khinh Yên có chút cẩn trọng mà kéo Vân Lạc Phong lại, sau đó vô cùng cảnh giác mà nhìn Cơ Cửu Thiên: "Chúng ta và người này chỉ vừa mới gặp mặt không lâu thì đã đi theo hắn, có phải là có chút quá không an toàn rồi không?"
Vân Lạc Phong nhàn nhạt mỉm cười: "Tin tưởng ta, sẽ không có chuyện gì đâu!"
Đây đúng thật là ngày đầu tiên cô quen biết với Cơ Cửu Thiên, nhưng cô lại có cảm giác rất quen thuộc với hắn, ngay cả bản thân cô cũng không biết, rốt cuộc cái cảm giác quen thuộc này là từ đâu mà có.
Tuy nhiên, có một điều Vân Lạc Phong dám chắc chắn, đó chính là Cơ Cửu Thiên tuyệt đối sẽ không gây thương tổn cho cô.
Nếu không, cô làm sao có thể kết giao với người chỉ vừa mới gặp mặt như thế.
Khinh Yên không nói thêm gì nữa, nhưng từ trong linh hồn của Vân Lạc Phong lại vang lên giọng nói đầy oán niệm của Tiểu Mạch.
"Chủ nhân, người đừng có để cho sắc đẹp mê hoặc đầu óc, thử nhìn cái bộ dáng yêu mị phong tao của nam nhân này mà xem, vừa nhìn sơ thì đã biết hắn không phải là nam nhân của gia đình đứng đắn đàng hoàng rồi, hắn làm sao mà có thể so được với Vân Tiêu? Loại nam nhân đơn thuần như Vân Tiêu sớm đã tuyệt chủng rồi, người ngàn vạn lần đừng có vứt cả quả dưa hấu mà đi nhặt hạt mè!"
Trên trán Vân Lạc Phong tức khắc liền xuất hiện ba đường hắc tuyến, bộ cô thoạt nhìn rất giống kẻ bội tình bạc nghĩa lắm sao?
Huống chi, tim cô sớm đã bị Vân Tiêu chiếm cứ hết toàn bộ rồi, làm gì còn chỗ trống cho người khác chen vào?
Tiểu Mạch dường như nghe thấy được tiếng lòng của Vân Lạc Phong, liền nói tiếp: "Chủ nhân quen biết với Vân Tiêu cũng đã gần sáu năm, vậy mà vẫn chưa cho hắn một danh phận, ngay là lần đầu tiên của hai người, cũng là bởi vì cứu Vân Tiêu cho nên mới phát sinh, vì thế, ta muốn không lo lắng cũng không được."