Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 218

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Thanh Mộc nhìn Vân Lạc Phong, nói: "Tháp chủ, lão phu cho rằng, trong số những y sư gia nhập Y Tháp còn lại, hẳn là vẫn còn có nội gián, chúng ta có cần tìm biện pháp nào đó dẫn dụ chúng ra hay không?"
"Dẫn dụ?" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Ông không cảm thấy như vậy là quá phiền phức à?"
"Hả...." Thanh Mộc hơi hơi sửng sốt: "Nhưng không dụ chúng ra, vậy sẽ có bất lợi với Y Tháp!"
Vân Lạc Phong lười biếng tựa lưng vào ghế, cười đầy tà mị: "Không cần phiền phức như vậy, nếu muốn triệt tiêu suy nghĩ gây bất lợi cho Y Tháp của chúng, thì có một biện pháp khác càng nhanh mà tiện lợi hơn."
"Biện pháp gì?"
"Biện pháp đó rất đơn giản, chính là làm cho Ngô gia và Âu gia biến mất. Hoặc là.... Thu lại cho mình dùng."
Thanh Mộc phát ngốc luôn rồi.
Dẫn dụ gian tế thì phiền phức? Cho nên tháp chủ người muốn tiêu diệt cái nơi phái ra gian tế hả?
Trên đời này, ngoại trừ tháp chủ nhà ông ra, còn có ai nói ra được lời nói khí phách như thế nữa không?
Thanh Mộc theo bản năng đưa tay lau đi một tầng mồ hôi trên trán: "Tháp chủ, làm vậy hình như là càng phiền phức hơn?"
"Thanh Mộc!" Vân Lạc Phong khẽ nâng tầm mắt, nhìn chăm chú vào Thanh Mộc: "Ông phải hiểu, Gi*t một gian tế, sẽ còn nhiều tên gian tế khác tiến đến, biện pháp tốt nhất là phải trở nên cường đại hơn. Trên cái đại lục lấy thực lực làm đầu này, chỉ cần thực lực của ông đủ cường đại, vậy còn có người nào dám cả gan đánh chủ ý lên ông nữa?"
Thanh Mộc im lặng.
Tháp chủ nói không sai, phương pháp vất vả một lúc nhưng nhàn hạ được suốt đời duy nhất chính là phải trở nên cường đại!
(*nguyên văn cover: nhất lao vĩnh dật: vất vả một lúc, nhàn nhã cả đời.)
Gian tế dù Gi*t hoài cũng không thể nào hết được, chỉ có thực lực cường đại đến mức làm người ta không dám đánh chủ ý lên Y Tháp, thì mới không còn gian tế xuất hiện.
"Ta mệt rồi!" Vân Lạc Phong lười biếng duỗi lưng một cái: "Ông lui xuống trước đi!"
Thanh Mộc bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Có lẽ ông thật sự đã già rồi, cho nên mới nhìn vấn đề không thấu đáo bằng một người trẻ tuổi.
Thanh Mộc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ lộ vẻ mệt mỏi của Vân Lạc Phong thêm một lần, rồi mới xoay người rời đi, còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Sau khi Thanh Mộc vừa đi, Vân Lạc Phong lại mở bừng hai mắt ra, ánh mắt cô xuyên thấu qua khung cửa sổ, nhìn về phía bầu trời xa xăm xanh thẫm.
"Vân Tiêu, chờ ta. Ta sẽ dùng thời gian ngắn nhất để trở nên mạnh hơn, rồi sẽ đi tìm bước chân chàng!"
_____
Tại một phiếm đại lục khác.
Lá phong cuồng bay.
Máu tươi nhuộm đỏ cả một khu rừng, đi kèm theo màu sắc rực rỡ của những chiếc lá phong rụng dưới đất, tạo nên một khung cảnh vừa đáng sợ vừa xinh đẹp.
Vô số người hiện đang có mặt trong khu rừng này, bọn họ đang bao vây lấy một người nam nhân.
Đây là một nam tử lớn lên vô cùng tuấn mỹ, một thân trường bào màu đen bay mạnh mẽ trong cuồng phong, thần thái lãnh khốc mà đầy khí phách, đôi con ngươi đen nhánh mà sâu thẳm chậm rãi quét qua đám người đang bao vây hắn một lượt, sát khí trên người theo đó phát ra.
Cuồng phong nổi lên, sát ý nghiêm nghị.
Vô số lá rụng bị cuốn bay lên tán loạn trong không trung, nháy mắt đã biến thành vô số lưỡi kiếm sắc bén, cắt qua yết hầu của kẻ địch.
Kết thúc một sinh mạng.
Thần sắc vài tên lão giả dẫn đầu trong số đó đại biến, ánh mắt nhìn về phía nam nhân kia ngập tràn sự kiêng kỵ và sợ hãi.
Nhưng ngay cả như vậy, bọn họ cũng không hề lùi lại dù chỉ một bước, cũng không có bị khí thế cường đại của nam nhân kia dọa cho kinh sợ.
"Quỷ đế, ngươi Gi*t nhiều người như vậy, chiếu lý đáng bị xử tử!" một lão giả áp xuống sự kinh hoảng trong lòng, mở miệng nói: "Nhưng ta niệm tình ngươi tuổi trẻ vô tri, đồng ý cho ngươi thêm một cơ hội, mau đem Hư Không Kính giao ra đây, ta lập tức tha cho ngươi một mạng!"
"Khụ khụ!"
Tần Nguyên ho khan hai tiếng, từ trên mặt đất bò dậy, sắc mặt hắn lúc này không được tốt, có chút suy yếu, tuy nhiên, sau khi nghe thấy lời nói vô sỉ của lão giả kia, không khỏi phải bật cười, giọng cười đầy nhạo báng, rồi hắn nói, lời lẽ lại vô cùng trào phúng: "Những kẻ ૮ɦếƭ trong tay chủ tử nhà ta, đều là những kẻ muốn ςướק lấy Hư Không Kính, chủ tử nhà ta tại sao lại không thể Gi*t bọn chúng? Hiện giờ các ngươi đến không phải cũng chỉ muốn ςướק lấy bảo vật thôi sao? Thế mà còn giả vờ nói ra những lời nói đường hoàng đến như vậy!"
______
****Sau khi Vân Tiêu đi đến đại lục mới thì Vân Lạc Phong mới trở về hang động kiu Tần Nguyên trong thời gian này đi theo mình. Sau đó Vân Lạc Phong đi tham gia đại hội tranh tài thì không thấy tác giả nhắc đến Tần Nguyên nữa. Hiện tại Tần Nguyên lại ở bên cạnh Vân Tiêu tại đại lục mới. Nên Sa đoán có thể là Tần Nguyên đột phá đến Thánh Linh Giả rồi nên Vân Lạc Phong sai Tần Nguyên đi tìm Vân Tiêu trước, hoặc là do tác giả quên mất chi tiết này. Vì trong truyện không hề nhắc đến chi tiết này, phần sau cũng hoàn toàn không có giải thích. Nên mọi người chấp nhận cốt truyện và đừng thắc mắc nhé.
"Hư Không Kính vốn dĩ nên thuộc về chúng ta! Cái này gọi là vật quy nguyên chủ." lão giả kia hừ một tiếng: "Cho nên, những người bị hắn Gi*t đều là người vô tội. Chỉ có hắn mới là kẻ tội ác tày trời."
"Ha ha!"
Tần Nguyên không nhịn được mà cười phá lên: "Cả đời này của ta, lời nói vô sỉ nhất mà ta từng được nghe chính là những lời vừa rồi của ngươi! Cái gì gọi là Hư Không Kính vốn dĩ là của các ngươi hả? Hư Không Kính này là thuộc về một vị cường giả tên là Hư Không cách đây hơn vạn năm, chủ tử nhà ta trong lúc vô tình tiến vào lăng mộ của Hư Không, rồi mới phát hiện ra Hư Không Kính này. Ngươi đừng có nói cho ta biết, vị Hư Không này là tổ tiên của các ngươi nha! Bởi vì ta nghe nói, Hư Không là một thái giám a!"
Lão giả lau đi một tầng mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt của lão ta thập phần khó coi, hai mắt lão ta khẽ đảo vài cái rồi nói: "Tổ tiên của ta xác thật là có chút quan hệ với Hư Không, cho nên, Hư Không Kính này cần phải giao lại cho ta!"
Tổ tiên cũa lão có quan hệ với Hư Không? Sao có thể? Lão chẳng qua là muốn tìm một lý do đường đường chính chính để ςướק lấy Hư Không Kính mà thôi.
Người không vì mình, trời tru đất diệt!
Ầm!
Ngay lúc mà lão giả muốn tiếp tục mượn lời nói để hù dọa Vân Tiêu, thì rốt cuộc Vân Tiêu cũng có hành động...
Từ đầu đến cuối, Vân Tiêu cũng chưa từng nói một lời.
Có lẽ là do đám người này không xứng để Vân Tiêu mở miệng.
Sau khi Vân Tiêu nâng tay của mình lên, cuồng phong xung quanh bỗng trở nên vô cùng mạnh mẽ, tựa như những lưỡi dao sắc bén, Gi*t người trong vô hình.
Đáy mắt của lão giả hiện lên một tia kinh hoảng, lão ta liều mạng muốn tránh đi những lưỡi đao gió sắc bén kia, đáng tiếc, dù tốc độ của lão ta có nhanh mấy, nhưng làm sao nhanh hơn được tốc độ của gió? Không bao lâu sau, dưới lưỡi đao sắc bén do cuồng phong tạo thành, tất cả mọi người đều bị cắt thành vô số mảnh nhỏ.
"Tần Nguyên!" Vân Tiêu lấy từ trong lòng иgự¢ ra một chiếc gương, đưa đến trước mặt của Tần Nguyên, khuôn mặt vô cảm, nói: "Ngươi trở về Vô Hồi Đại Lục một chuyến, đem cái này giao cho Phong nhi!"
Tần Nguyên đưa tay nhận lấy Hư Không Kính, cung kính đáp: "Dạ, chủ tử!"
Hắn biết, chủ tử dù liều ૮ɦếƭ cũng muốn đoạt lấy Hư Không Kính này, mục đích chính là vì chủ mẫu.
"Sau khi ngươi đi thì không cần trở lại đây nữa, cứ ở lại bên cạnh mà bảo vệ an toàn cho nàng. Còn về những kẻ truy đuổi theo Hư Không, ta sẽ diệt trừ tấn gốc bọn chúng, một kẻ cũng không lưu!"
Giọng nói của Vân Tiêu lãnh khốc vô tình, lại làm cho cả người Tần Nguyên phải run lên.
Lúc này đây, tại phiếm đại lục này lại bị nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ chấn động.
Bất luận là kẻ nào biết được trong tay chủ tử đang nắm giữ Hư Không, đều sẽ bị chủ tử diệt trừ đi.
Nguyên nhân rất đơn giản, chủ tử sẽ không để cho bên cạnh chủ mẫu tồn tại bất kỳ một mối nguy hiểm gì.
Tần Nguyên chắp chắp nắm tay, nhìn bóng dáng kiên định mà lãnh khốc của Vân Tiêu lần cuối, rồi xoay người nhắm thẳng một hướng khác mà đi.
Vân Tiêu quay đầu lại nhìn theo phương hướng Tần Nguyên vừa biến mất, rồi lại nhìn về phía bầu trời xanh thẳm trên không trung, khóe môi lãnh khốc hơi hơi gợi lên một độ cong nông cạn.
"Có được Hư Không Kính này, thực lực của nàng sẽ càng được tiến bộ nhanh hơn!"
"Mà ta sẽ ở tại nơi này, vì nàng đánh hạ một mảnh thiên hạ, sau đó chính tay tặng lại cho nàng!"
______
Vào lúc này, Vân Lạc Phong không hề hay biết gì về những chuyện xảy ra trên người Vân Tiêu, cũng không hề hay biết, vì cô mà Vân Tiêu đã trở thành kẻ địch của toàn bộ phiếm đại lục bên kia.
Đình viện, lá phong nhẹ rơi, bên trên một hòn núi đá giả, Vân Lạc Phong đang ngồi đung đưa hai chân, dáng người lười biếng mà tà khí, trong tay cô đang cầm lấy một tấm thiệp mời, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười tươi không rõ ý vị.
"Sư phụ, Âu gia này tìm người để làm gì?" Lâm Nhược Bạch chớp chớp đôi mắt to tròn, trong mắt của cô toàn là sự nghi hoặc.
Vân Lạc Phong cong môi cười, đáp: "Lần trước, trong buổi yến tiệc sinh thần của Nam Cung, ta đã làm Âu Nhã mất hết mặt mũi. Lần này, cô ta nhất định là muốn trả thù, cho nên mới mời ta đền tham gia buổi tụ hội này."
Lâm Nhược Bạch cảm thấy vừa tức giận vừa bất bình: "Sư phụ, lần trước con không có cùng người đi đến Nam Cung gia, lần này con nhất định phải cùng người đi đến cái buổi tụ hội gì đó kia. Con thật muốn xem thử, ai dám khi dễ sư phụ của con."
Nhớ đến những đãi ngộ mà Vân Lạc Phong gặp được trong yến tiệc sinh thần kia, Lâm Nhược Bạch liền tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nheo lại hai mắt: "Nếu như Âu Nhã muốn làm nhục ta, thì chắc chắn cũng sẽ mời luôn Nam Cung tham gia. Cho nên, ta muốn nhân cơ hội lần này, lấy lại thanh danh cho Nam Cung."
Lâm Nhược Bạch dùng sức gật gật đầu, cô ôm lấy cánh tay Vân Lạc Phong, cười hì hì mà nói: "Sư phụ, người dẫn con đi theo đi, con muốn đi để trút giận cho người!"
"Được rồi, vậy con mau đi chuẩn bị một chút, tối nay chúng ta sẽ xuất phát!"
Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo một cái, tựa lưng vào trên núi đá giả, khuôn mặt tà mị khẽ nở một nụ cười.
"Xem ra ta phải mau chóng giải quyết xong những chuyện ở đây, rồi mới có thể yên tâm ra ngoài tăng lên thực lực của mình...."
_____
Ban đêm.
Bóng trăng như nước.
Sông Hoài Biên, trên một chiếc thuyền xa hoa to lớn, tiếng đàn ưu nhã mà thư thái chậm rãi vang lên khắp toàn bộ bờ sông.
Bên trong khoang thuyền, thỉnh thoảng truyền tới tiếng nói của từng nhóm thanh niên tài tuấn trò chuyện với nhau.
Chỉ là rất nhanh, những tiếng nói kia đã im bặt, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía một nam hai nữ vừa xuất hiện ở cửa thuyền.
Mắt thấy nam nhân kia lớn lên anh khí tuấn lãng, mày kiếm, mắt sáng, một thân trường bào xanh miết, làm diện mạo trẻ tuổi của hắn ta càng tăng thêm nét trẻ trung, tuy nhiên, nụ cười nơi khóe môi người này lại lộ ra một tia bỉ ổi tà khí, trông không giống một công tử quý tộc, ngược lại càng giống một tên lưu manh hơn.
Một trong hai thiếu nữ đứng bên cạnh nam nhân kia có diện mạo tuyệt sắc khuynh thành, bạch y trắng hơn tuyết, phong hoa muôn vàn, xinh đẹp đến mức làm người ta quên luôn cả việc hít thở.
Mà hai người này đứng chung một chỗ, lại khiến người ta có cảm giác như là một bông hoa lài cấm bãi phân trâu.
Thật sự làm người tiếc hận!
Mà bên cạnh vị bạch y thiếu nữ kia, còn có một tiểu cô nương khác.
Tiểu cô nương này, lớn lên trông có vẻ non nớt đáng yêu, khi cười lên còn để lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, trên mặt vẫn còn vương lại một chút tính trẻ con, thần sắc tươi cười sáng lạn, làm người ta không khỏi có cảm giác thư thái.
"Âu Nhã tiểu thư, hai vị này là...."
Bọn họ không hỏi Nam Cung Vân Dật.
Bởi vì trong cái Vô Tận Thành này, có ai mà không biết đến tên tuổi của Nam Cung Vân Dật?
Khiến cho mọi người thật sự thấy tò mò là, hai vị thiếu nữ bên cạnh Nam Cung Vân Dật là người phương nào?
Tuy nhiên, trong đám đông ở đây có một ít người từng đến tham dự yến tiệc sinh thần ngày đó, cho nên sau khi bọn họ nhận ra Vân Lạc Phong, thì trên mặt liền tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Âu Nhã hơi hơi mỉm cười: "Ta xin giới thiệu với các vị ở đây một chút, vị cô nương này có y thuật vô cùng cao minh, ngay cả ta cũng tự thấy thẹn không bằng. Cho nên, hôm nay ta mời mọi người tới đây, chính là muốn cho mọi người một cơ hội, nếu như các người có bệnh gì thì cứ việc lên tiếng, vị cô nương này nhất định sẽ chữa khỏi cho mọi người!"
Âu Nhã cười đẹp đến mức động lòng người, mỗi một ánh mắt một nụ cười của cô ta, đều mê hoặc nhân tâm.
Dù diện mạo Âu Nhã không có thanh lệ tuyệt sắc như Nam Cung Lam, nhưng trên người cô ta lại có một năng lượng khiến người ta cứ muốn đến gần.
Có lẽ, đây chính là mị lúc của cô ta!
"Lời Âu Nhã tiểu thư nói là thật sao?"
"Y thuật còn cao minh hơn cả Âu Nhã tiểu thư? Chẳng lẽ thiên phú của nữ nhân này là đệ nhất trong Vô Tận Thành? Tại sao trước giờ ta lại chưa từng nghe nói qua sự tồn tại của cô ta?"
"Không ngờ Âu Nhã tiểu thư lại tận tâm tận lực vì chúng ta như thế, thân thể của ta quả thật có chút bệnh khó nói, nếu như lần này thật sự có thể chữa khỏi, thì tất cả đều là nhờ công lao của Âu Nhã tiểu thư, suốt đời suốt kiếp của ta cũng khó mà quên được!"
Nhìn xem!
Vân Lạc Phong thân là y sư, vậy mà công lao lại thuộc về Âu Nhã.
Âu Nhã cái gì cũng không có làm, hơn nữa còn muốn mượn cơ hội này làm khó Vân Lạc Phong, vậy mà đến cuối cùng, người mà mọi người cảm tạ, lại là cô ta.
"Sư phụ ta đồng ý giúp bọn họ chữa bệnh khi nào chứ?" sắc mặt Lâm Nhược Bạch khẽ biến, hừ lạnh một tiếng, tức giận mà nói.
Ánh mắt Âu Nhã chuyển hướng về phía đám người Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, gia tộc của những người ở đây đều có quyền thế rất lớn trong Vô Tận Thành này, còn có vài gia tộc chỉ thấp hơn tam đại thế gia một chút mà thôi! Ta làm như vậy, một là muốn giúp bọn họ giải quyết được khó khăn, hai là muốn bán cho cô một cái nhân tình này. Nếu như cô cứu được bọn họ, bọn họ nhất định sẽ cảm kích vạn phần đối với cô! Sau này cô muốn làm việc gì ở Vô Tận Thành, cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Những người này đều là do Âu Nhã cô cố ý mới đến, có vài người còn mắc phải chứng bệnh cực kỳ phức tạp, nếu Vân Lạc Phong không thể chữa khỏi bệnh cho những người này, vậy cô có thể mượn miệng của người khác mà nhục mạ Vân Lạc Phong một trận thật nặng.
Nếu Vân Lạc Phong chữa khỏi.....
Những người này sẽ cảm tạ bản thân mình, từ nay về sau, bọn họ cũng sẽ đứng cùng một trận tuyến với Âu gia.
Còn về việc Vân Lạc Phong có cự tuyệt hay không, thì lại không nằm trong phạm vi suy tính của cô ta.
Nói cho cùng, muốn cự tuyệt những thiếu niên tài tuấn của nhiều gia tộc như vậy, e là Vân Lạc Phong không có cái can đảm này.
Vân Lạc Phong nhìn Âu Nhã: "Cứu bọn họ, rồi để cho bọn họ cảm tạ ngươi? Ngươi cho rằng ta sẽ làm chuyện tốn công vô ích này sao?"
Khuôn mặt Âu Nhã để lộ ra nụ cười nhợt nhạt: "Vân cô nương, cô hiểu lầm ta rồi, ta biết được cô có y thuật cao siêu, cho nên mới muốn giúp đỡ bọn họ một chút mà thôi, cũng không muốn bọn họ phải nhớ ơn gì với ta. Huống chi, người cứu bọn họ là cô, có nhớ ơn, thì cũng nhớ ơn cô mới đúng."
"Xin lỗi, ta từ chối chữa trị! Nam Cung, tiểu Bạch, chúng ta đi!"
Sau khi Vân Lạc Phong ném xuống những lời này, liền xoay người muốn rời đi.
"Đợi đã!" thần sắc Âu Nhã mang theo một chút nôn nóng: "Vân cô nương, rốt cuộc cô muốn như thế nào thì mới chịu cứu bọn họ?"
Vân Lạc Phong dừng bước, quay đầu lại, mỉm cười nhàn nhạt nhìn Âu Nhã rồi nói: "Có phải chỉ cần ta ra tay cứu bọn họ, thì bất cứ điều kiện gì ngươi cũng đống ý thực hiện hay không?"
Âu Nhã ngẩn người, đáy mắt cô ta chợt xẹt qua một tia giẫy giụa.
Những năm gần đây, quan hệ giữa tam đại gia tộc càng ngày càng căng thẳng, cho nên, tam đại gia tộc đều lo lắng tận lực chiêu mộ các thế lực các về phía mình, mong muốn khuyếch trương quyền thế trong tay.
Mục đích của Âu Nhã tổ chức buổi tụ hội hôm nay cũng là vì điều này.
Cho nên, bất luận như thế nào, cô cũng cần phải đồng ý với Vân Lạc Phong.
"Phải, cái gì ta cũng đều đồng ý."
Quả nhiên, khi nghe thấy những lời này của Âu Nhã, trên mặt nhóm thiếu niên tài tuấn kia, ai ai cũng mang theo biểu tình cảm kích.
"Vậy được!" Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: "Ngươi gả cho Nam Cung, ta lập tức cứu bọn họ!"
Sắc mặt Âu Nhã tức thì liền trắng bệch.
Âu Nhã đối với điều kiện của bản thân mình rất có lòng tin, nếu như thật sự phải gả cho Nam Cung Vân Dật, thì cũng tương đương với việc hủy hoại cả đời của mình. Cô ta làm sao còn có thể lợi dụng những điều kiện này để tìm được một phu quân ưu tú nữa kia chứ?
Vì Âu gia, vì chính mình, Âu Nhã cô không thể đồng ý yêu cầu này.
"Vân cô nương, cô có thể thay đổi điều kiện khác hay không?" Âu Nhã cắn cắn môi: "Cho dù cô muốn đòi Âu gia ta bao nhiêu ngân lượng, ta cũng sẽ đồng ý trả!"
Vân Lạc Phong cười cười: "Trước đó ngươi vừa mới nói, vì cứu bọn họ, bất luận điều kiện gì thì ngươi cũng sẽ đồng ý! Bây giờ lại muốn nuốt lời? Đối với tiền tài trân bảo của Âu gia các ngươi, ta không có hứng thú. Ta chỉ muốn ngươi gả cho Nam Cung mà thôi!"
Âu gia có giàu cách mấy, cũng không bằng được tài phú của Vân Lạc Phong cô hiện giờ. Đặc biệt là Y Tháp, nó chính là tài phú quý giá nhất trong tay cô.
Chỉ cần có sự tồn tại của Y Tháp, thì sau này sẽ có vô số dược liệu liên tục rơi vào tay cô, nếu đem bất kỳ dược liệu nào trong số đó ra ngoài, cũng đều bán được cái giá trên trời.
Sắc mặt Âu Nhã càng thêm khó coi, cô ta có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được, Vân Lạc Phong sẽ đưa ra một yêu cầu như vậy.
Dựa theo mức độ thân mật giữa cô ta và Nam Cung Vân Dật, người nên muốn gả cho Nam Cung Vân Dật là cô ta mới đúng chứ?
Tại sao Vân Lạc Phong lại thay Nam Cung Vân Dật cầu xin được nghênh thú* mình?
(*nguyên văn cover là cầu thú.)
Vân Lạc Phong rõ ràng là đang ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ Âu Nhã gả cho Nam Cung Vân Dật, nhưng, rơi vào trong mắt Âu Nhã thì lại biến thành cầu xin được nghênh thú, chỉ thay đổi có mấy chữ, mà ý nghĩa trong đó đã khác biệt như trời với đất.
Nhìn thấy thần sắc khó xử của Âu Nhã, Vân Lạc Phong nhún nhún vai: "Vừa rồi ta chỉ là nói đùa một chút mà thôi. Chứ xét theo thực tế, thì dựa vào thân phận của Nam Cung, ngươi còn chưa xứng để sánh đôi với hắn."
Âu Nhã biến sắc, đáy mắt ẩn hiện ra một tia lửa giận: "Vân cô nương, lời này của cô là có ý gì?"
Mình không xứng với Nam Cung Vân Dật?
Bằng vào cái thân phận đứa con hoang của Nam Cung Vân Dật, mà mình lại không xứng với hắn?
"Y thuật của ta ngươi đã được chứng kiến rồi, Nam Cung là sư đệ của ta, cho nên ta mới nói, ngươi không xứng với hắn!"
Nam Cung xác thật là sư đệ của Vân Lạc Phong cô.
Nhưng chẳng qua đó là ở Hoa Hạ....
"Các ngươi muốn được chữa trị?" Vân Lạc Phong quét mắt một lượt qua những người ở đây, khóe môi khẽ gợi lên một độ cong tà khí: "Có thể! Nhưng ta tương đối bận rộn, không có thời gian, các ngươi có việc gì thì có thể đến Tây thành tìm Nam Cung! Hắn sẽ ở nơi đó bốc thuốc chẩn bệnh cho các ngươi. Chúng ta đi thôi!"
Vân Lạc Phong chậm rãi xoay người, hướng về phía bên ngoài khoang thuyền mà đi.
Lâm Nhược Bạch và Nam Cung Vân Dật cũng theo sát phía sau Vân Lạc Phong, bước nhanh đi ra bên ngoài.....
"Sư phụ, chúng ta cứ như thế mà đi sao?" Lâm Nhược Bạch chớp chớp mắt, hỏi.
Vân Lạc Phong tỏ vẻ đương nhiên: "Nếu đã biết được mục đích của họ, vậy thì cần gì phải tiếp tục lưu lại?"
"Vân Lạc Phong!" Nam Cung Vân Dật liếc mắt nhìn Vân Lạc Phong, trong mắt đầy vẻ ai oán: "Dù ngươi có muốn trốn tránh, vậy cũng đâu cần phải đẩy lên trên đầu của ta, ta biết chữa bệnh từ khi nào chứ?"
Trên khuôn mặt Vân Lạc Phong là vẻ tự tin đường hoàng.
"Bệnh của những người kia ta đều đã biết rõ hết rồi, lát nữa ta sẽ viết phương pháp trị bệnh cho ngươi!"
"......"
Nam Cung Vân Dật trợn tròn mắt: "Ngươi muốn nói, chỉ nội trong thời gian ngắn như vậy, mà ngươi đã chẩn đoán xong bệnh của tất cả bọn họ rồi sao? Trước kia tại sao ta lại không biết ngươi lợi hại như vậy?"
"Sau khi ta đi đến đại lục này, mới may mắn gặp được kỳ ngộ, trong lúc vô tình cũng nâng cao thêm y thuật của mình." Vân Lạc Phong nhún vai, nói.
Cảm xúc trong mắt Nam Cung Vân Dật lúc này đã biến thành hâm mộ: "Tại sao ta lại không được gặp kỳ ngộ tốt như vậy? Đúng là người so với người sẽ tức ૮ɦếƭ người mà!"
"Xác thật, cái thứ đồ vật như vận khí, không phải người nào cũng có."
Vân Lạc Phong vẫn luôn thừa nhận, bản thân cô có thể đi đến được như ngày hôm nay, vận khí cũng rất là quan trọng.
Nếu như không phải năm đó nhặt được Y Học Thần Điển ở thư viện, thì có lẽ cô đã bị vụ nổ ở phòng thí nghiệm nổ cho tan xương nát thịt rồi, làm gì còn có được thành tựu như ngày hôm nay.
Nếu như chưa từng gặp được Vân Tiêu.....
Cô cũng không biết mình đã sớm ૮ɦếƭ bao nhiêu lần rồi.
"Nam Cung, ngày mai ngươi đi đến chỗ ta ở mở bàn chẩn bệnh bốc thuốc, trong vòng ba ngày, ngươi phải trị hết bệnh của những người kia."
"Ba ngày?" Nam Cung Vân Dật giật mình: "Thời gian như vậy có phải là quá ngắn rồi không?"
"Vậy là đủ rồi!" Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn Nam Cung Vân Dật: "Lát nữa ta sẽ đưa phương thuốc cho ngươi, trong vòng một đêm, ngươi phải học thuộc hết cho ta. Nếu không có vận khí, vậy thì phải dựa vào nỗ lực của chính mình."
Nam Cung Vân Dật im lặng không nói gì.
Hắn làm sao mà không biết, Vân Lạc Phong làm như vậy đều là vì hắn?
Nếu hắn trị khỏi cho đám thiếu niên tài tuấn kia, bọn họ tất nhiên sẽ cảm kích hắn, người trong Nam Cung gia cũng phải rửa mắt mà nhìn đối với hắn.
Không sai! Không có vận khí, vậy phải dựa vào nỗ lực của bản thân.
Huống chi, mình luôn tỏ rõ thái độ là không hề hứng thú đối với việc thừa kế vị trí gia chủ Nam Cung gia, nhưng Nam Cung Lam vẫn không chịu buông tha cho mình. Một khi đã như vậy, mình chỉ còn một sự lựa chọn duy nhất, đó là phải đoạt lấy quyền thế vào tay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc