Nam thành.
Ở phiên chợ náo nhiệt đông đúc, các quầy hàng bày sang sát nhau. Đôi mắt to tròn sáng ngời của Lâm Nhược Bạch nhìn ngó chung quanh khắp nơi, trong đôi mắt của cô tràn đầy sự tò mò, đột nhiên, có một con linh thú đang bị nhốt trong Ⱡồ₦g thu hút lấy sư chú ý của Lâm Nhược Bạch.
Toàn thân con linh thú kia lấy màu xanh làm chủ đạo, hình dạng thì giống như một con khổng tước lớn, xinh đẹp hoa lệ, lông đuôi khá dài, lông vũ nơi cánh có nhiều đường vân màu đỏ, vàng, trắng pha lẫn với nhau, rất hài hòa, rất đẹp mắt.
Tiếc là, con linh thú này dường như đang bị thương, thần sắc của nó có chút uể oải, chẳng có chút tinh thần gì cả.
Dù vậy, cũng có rất nhiều người bị vẻ ngoài mỹ lệ mà cao ngạo của con linh thú này thu hút ánh mắt.
"Chủ nhân, là Thanh Loan! Là Thanh Loan trong truyền thuyết!"
Đột nhiên, giọng nói đầy kích động của Tiểu Mạch vang lên trong đầu Vân Lạc Phong: "Con Thanh Loan này chắc là bị thương rất nghiêm trọng, cho nên mới bị con người bắt được! Nếu như còn không kịp chữa trị, e là khó mà giữ được mạng của nó!"
Vân Lạc Phong hơi hơi nhướng mày, chuyển tầm mắt nhìn về phía Lâm Nhược Bạch đang ngây người ở bên cạnh: "Thích à?"
Lâm Nhược Bạch gật gật đầu: "Con không biết tại sao, ngay ánh mắt đầu tiên mà con nhìn thấy nó thì liền muốn nó, không hề có lý do gì cả!"
"Nếu con thích, vậy ta mua nó cho con!"
Đối với người của mình, trước giờ Vân Lạc Phong chưa từng keo kiệt.
Chỉ cần Lâm Nhược Bạch thích, thì tặng con Thanh Loan này cho đồ đệ nhà mình cũng chẳng hề gì.
"Chủ nhân!" Tiểu Mạch có chút tiếc rẻ, nói: "Đây là Thanh Loan đó, người lại cứ như vậy mà tặng cho nha đầu này?"
Hai mắt Vân Lạc Phong đều chứa đầy ý cười, cô không để ý đến kháng nghị của Tiểu Mạch, vẫn tiếp tục nói chuyện với Lâm Nhược Bạch: "Bất quá, linh thú này cũng không phải vô duyên vô cớ mà cho con. Ta coi như đây là sính lễ của Tiểu Mạch cho con."
Trong không gian thần điển, khi mà Tiểu Mạch nghe thấy một câu này của Vân Lạc Phong, thì cả người giống như bị sét đánh, hóa đá ngay tại chỗ.
Mình chẳng qua là thấy việc làm này của chủ nhân quá đáng tiếc mà thôi, kết quả, chủ nhân lại vì vậy mà đem mình bán cho người khác? Còn là cái dạng bán không lấy tiền mà còn tặng kèm vật phẩm nữa chứ.
Lâm Nhược Bạch cười vui vẻ đến mức ngay cả mắt cũng cong thành hình trăng khuyết: "Sư phụ~, khi nào thì Tiểu Mạch mới về? Con thật sự rất nhớ Tiểu Mạch! Dù sao con cũng đã quyết định, nếu không phải Tiểu Mạch thì tuyệt đối không cưới!"
Nghe thế, cả người Tiểu Mạch lại lần nữa run lên, co rút thân mình vào một góc, ánh mắt ngập tràn ủy khuất.
Ngày nào tiểu ma nữ Lâm Nhược Bạch kia không đi, ngày đó hắn sẽ không rời khỏi không gian thần điển nửa bước!
"Ha ha ha.."
Một cánh tay ngắn ngủn mập mạp vươn ra, bóc lấy một nắm bùn đất dưới đất, rồi bôi lên trên mặt của Tiểu Mạch, tiếp theo thì chủ nhân của cánh tay kia bò ra đất mà cười lăn lộn, phát ra tiếng cười trong trẻo giòn tan.
"TIỂU THỤ!" sắc mặt của Tiểu Mạch tối sầm lại, tỏ vẻ hung tợn mà cất giọng uy Hi*p: "Ngươi còn gây rối nữa, ta sẽ đem ngươi quăng ra ngoài!"
Tiểu Thụ liền thu ngay lại tiếng cười của mình, hai mày nhỏ nhắn cau chặt lại, phồng hai má lên, gương mặt tròn trịa mũm mĩm lúc này lộ ra vẻ phẫn nộ tức giận.
Một tay Tiểu Thụ vỗ nhẹ nhàng xuống mặt đất, tức thì, vô số mạn đằng từ mặt đất bỗng đột ngột trồi lên, trong nháy mắt đã trói lại cả người của Tiểu Mạch, treo lơ lửng giữa không trung.
"Ha ha ha..."
Nhìn thấy bộ dáng chật vật kia của Tiểu Mạch, tâm trạng Tiểu Thụ cuối cùng cũng tốt trở lại, bắt đầu cười lăn lộn trên đất một lần nữa.
Tiểu Mạch khóc không ra nước mắt, hắn cảm thấy tất cả mọi người trên thế giới này đều ức Hi*p mình.
Ngay cả một đứa bé cũng không ngừng ђàภђ ђạ hắn....
Ngày tháng thế này, đến khi nào mới kết thúc?
_____
Trên chợ.
Mọi người nhìn linh thú Thanh Loan đang bày biện trên quầy hàng, nhưng lại không có một người nào tiến lên hỏi giá cả.
Bọn họ đều vì vẻ ngoài mỹ lệ của Thanh Loan thu hút, nhưng bọn họ cũng nhận ra được là con linh thú này không còn sống được bao lâu nữa.
"Các vị.." ông chủ của quầy hàng bước tới, mỉm cười mà nói: "Con linh thú này là thú sủng mà chúng ta vừa bắt được, trước khi chúng ta bắt được nó, thì trên người nó đã bị thương rất nghiêm trọng rồi, ta cũng không biết nó có thể tiếp tục sống nổi nữa hay không, nếu nhà ai có người là y sư, thì có thể mua nó về, biết đâu sẽ có thể trị khỏi được thương thế của nó!"
Ông chủ này cũng là một người thành thật, ngay từ đầu đã nói cho mọi người biết là con linh thú này đang mang trọng thương, có thể trị khỏi hay không thì phải dựa vào vận khí của bọn họ.
"Nói thật với các vị, ông chủ ta không nhìn thấu được thực lực của con linh thú này. Tuy nhiên, nó là một con linh thú phi hành*(*biết bay), cho nên giá của nó khá cao! Đáng tiếc, con linh thú này đã bị trọng thương cho nên không thể bán nó theo giá cả bình thường của linh thú phi hành."
Ông chủ nói đến đây thì đảo mắt nhìn quanh bốn phía một vòng, nhìn mọi người đang vây xem, rồi mới nói tiếp: "Nếu có người nào chịu bỏ ra năm ngàn lượng, thì có thể mang nó đi!"
Năm ngàn lượng, cái giá này đối với một con linh thú mà nói đã là rất rẻ.
Tuy nhiên, dù người vây xem xung quanh rất đông, nhưng lại không một ai mở miệng nói muốn mua linh thú kia.
Trong Ⱡồ₦g, Thanh Loan ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh băng mà nhìn đám nhân loại ở trước mắt mình, trong hai mắt nó hiện rõ lên sự tuyệt vọng và bị sỉ nhục.
Tính tình Thanh Loan cao ngạo, thực lực lại cường đại, ấy vậy mà vào thời khắc này, bản thân nó lại giống như là một món hàng bị người ta bày bán, nó làm sao có thể không cảm thấy bị sỉ nhục cho được? Nếu nó mà còn chút sức lực nào, Vân Lạc Phong tin rằng, nó nhất định sẽ chọn đâm đầu ૮ɦếƭ quách đi cho xong.
"Sư phụ!"
Lâm Nhược Bạch nhìn ánh mắt tuyệt vọng kia của Thanh Loan, tim như bị thắt chặt, hai bàn tay nắm lại thành nắm đấm: "Nó không nên rơi vào tình cảnh thế này, tự do ngao du trên bầu trời rộng lớn kia mới thật sự là chuyện mà nó nên làm!"
Vân Lạc Phong nhìn Lâm Nhược Bạch, rồi chậm rãi đi về phía của ông chủ, tầm mắt của cô từ đầu đến cuối chưa từng dừng lại trên người Thanh Loan, giống như là không hề nhìn thấy sự tồn tại của nó vậy.
"Đây là ngân phiếu năm ngàn lượng!"
Vân Lạc Phong giơ tay lên, trong lòng bàn tay đang cầm lấy một tấm ngân phiếu, khóe môi trên gương mặt tuyệt mỹ khẽ cong lên một độ cong tà khí: "Có phải bây giờ nó thuộc về ta rồi không?"
Ông chủ quầy hàng cười tủm tỉm đón nhận lấy tấm ngân phiếu từ trong tay Vân Lạc Phong, sau khi kiểm tra thật giả rồi liền gật gật đầu.
"Cô nương đã chịu bỏ tiền ra, cho nên con linh thú này tất nhiên là thuộc về cô nương, bây giờ ta lập tức sai người khiên con linh thú này đến nhà của cô nương!"
"Đợi đã!"
Đúng vào lúc này, từ phía sau mọi người bỗng vang lên một giọng nói.
Tất cả mọi người lập tức tránh ra hai bên, tạo thành một con đường.
Mà ở cuối con đường kia, là một nữ tử toàn thân mặc một bộ y phục màu lục, dẫn theo một đám nha hoàn đang chậm rãi đi tới.
Diện mạo bên ngoài của nữ tử này thanh tú diễm lệ xuất trần, tựa như tiên nữ không nhiễm bụi trần, đẹp đến mức siêu phàm thoát tục, khuynh quốc khuynh thành.
"Là Nam Cung Lam của gia tộc Nam Cung!"
"Nam Cung Lam, đệ nhất mỹ nhân của Vô Tận Thành, là tiên nữ ở trong lòng của vô số nam nhân, không ngờ cô ấy lại xuất hiện ở chỗ này, xem tình huống hiện tại, hình như là Nam Cung Lam cũng có hứng thú đối với con linh thú này!"
(****hình như nữ phụ nào cũng là đệ nhất mỹ nhân ở nơi đó!)
"Nhưng mà vị cô nương mặc bạch y vừa mở miệng nói muốn mua con linh thú kia có lai lịch gì vậy? Ta thấy dung mạo của vị cô nương kia so với Nam Cung Lam chỉ có hơn chứ không kém. Nếu Vô Tận Thành có một nhân vật như thế, thì tại sao trước giờ chúng ta lại không biết chứ?"
Trên đại lục này, nếu muốn để cho dân chúng bình thường có thể nhớ được ngươi, thì hoặc giả ngươi là một tuyệt thế thiên tài, hoặc giả ngươi là một phế vật không sánh bằng ai, hoặc giả..... Ngươi có được một dung mạo khiến người khác phải thấy kinh diễm.
Trong lúc mọi người còn đang bàn tán, thì Nam Cung Lam đã đi đến trước mặt Vân Lạc Phong rồi, cô ta mỉm cười ưu nhã: "Vị cô nương này, ta trùng hợp cũng có hứng thú đối với con linh thú này, không biết cô nương có thể nhường nó lại cho ta được không? Ta tình nguyện bồi thường lại gấp mấy lần số ngân lượng mà cô nương đã bỏ ra mua nó!"
Quả nhiên....
Sau khi nghe thấy lời nói của Nam Cung Lam, tất cả mọi người đều hít một hơi thật sâu.
Nam Cung Lam vậy mà cũng cảm thấy có hứng thú với con linh thú này? Theo như tính cách của Nam Cung Lam, cô ta tuyệt đối sẽ không có hứng thú đối với những con linh thú bình thường chỉ có vẻ ngoài đẹp mắt. Chẳng lẽ.. Con linh thú này con có tác dụng gì khác?
"Xin lỗi, đồ nhi của ta đã nhìn trúng con linh thú này, ta sẽ không nhường lại!"
Lời nói của Vân Lạc Phong lại càng khiến cho những người ở đây phải run lên một cái.
Ở trong Vô Tận Thành này, thế lực lớn nhất chính là tam đại thế gia. Tam đại thế gia gồm ba gia tộc lớn: Ngô gia, Âu gia và Nam Cung gia. Nam Cung Lam chính là tuyệt thế thiên tài trăm năm khó gặp của Nam Cung gia, được hưởng thụ đãi ngộ như là một gia chủ của gia tộc.
Vậy mà vị cô nương này lại dám cự tuyệt Nam Cung Lam?
Nụ cười của Nam Cung Lam không giảm: "Có rất nhiều linh thú có thể làm thú sủng, cô nương có thể suy xét chọn cho đồ đệ của mình một con linh thú khác mà!"
Vân Lạc Phong nhướng mày, quét ánh mắt tà tứ về phía khuôn mặt thanh lệ của Nam Cung Lam: "Thứ mà đồ nhi ta thích, cho dù ngươi có dùng cả cái Vô Tận Thành này để đổi, ta cũng không đồng ý."
Mọi người chung quanh chợt yên lặng.
Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Vân Lạc Phong đều tràn ngập sự kinh ngạc, nhưng tích tắc sau, ánh mắt kia liền biến thành khinh miệt và trào phúng.
Nữ nhân này sao có thể ba hoa khoác lác như thế? Dám nói dù dùng cả Vô Tận Thành đến đổi thì cô ta cũng không đồng ý?
Chẳng lẽ sở thích của đồ đệ cô ta, còn lớn và quan trọng hơn cả toàn bộ Vô Tận Thành này hay sao?
Lâm Nhược Bạch đang đứng an an tĩnh tĩnh bên cạnh Vân Lạc Phong, trên khuôn mặt tròn trịa đáng yêu đều tràn đầy ý cười: "Đúng vậy, đồ mà ta đây thích, có dùng cái gì ta cũng không đổi!"
Nha hoàn bên cạnh Nam Cung Lam không thể xem được nữa, đứng ra lạnh giọng quát to quát nhỏ: "Ngươi có biết tiểu thư nhà ta là người phương nào không hả? Tiểu thư nhà ta chính là hòn ngọc quý trên tay của gia tộc Nam Cung. Ngươi nhìn thấy tiểu thư nhà ta, không quỳ xuống thì cũng coi như bỏ đi, vậy mà còn dám ςướק đi thứ mà tiểu thư nhà ta để mắt đến? Ta nói cho ngươi biết, con linh thú này gia tộc Nam Cung chúng ta muốn chắc rồi! Không muốn ૮ɦếƭ thì mau cút đi cho ta!"
"Niệm Song!"
Đợi sau khi nha hoàn bên cạnh mình nói xong hết rồi, Nam Cung Lam mới giả vờ lên tiếng ngăn lại: "Không được vô lễ!"
Dứt lời,Nam Cung Lam liền quay sang nhìn Vân Lạc Phong, mỉm cười mà nói: "Cô nương, cô cũng thấy rồi đó, con linh thú này đang bị trọng thương, ta thật sự là không đành lòng nhìn thấy nó ૮ɦếƭ ở chỗ này, cho nên vừa rồi mới muốn mua nó. Ở trong Vô Tận Thành này, cũng chỉ có y sư của gia tộc Nam Cung chúng ta mới có thể chữa khỏi cho nó. Nếu như cô nương thật lòng thích con linh thú này, vậy tại sao lại không thanh toàn cho ta? Cũng là cho nó một cơ hội được khỏe mạnh trở lại!"
Ngụ ý, Nam Cung Lam cô ta muốn mua con linh thú này không phải là vì Dụς ∀ọηg cá nhân, mà là xuất phát từ đại nghĩa, muốn cứu mạng của con linh thú kia. Cho dù có bị người ta gài bẫy tiêu tốn gấp mấy lần số tiền mua linh thú ban đầu cũng chấp nhận.
Từ đó, cũng ngầm ám chỉ Vân Lạc Phong là một người ích kỷ, chỉ vì sở thích của đồ đệ mình mà không màng đến sống ૮ɦếƭ của con linh thú kia.
"Vị cô nương này, ta thấy hay là cô mau chóng nhường con linh thú này cho Nam Cung tiểu thư đi, để tránh làm chậm trễ việc chữa trị cho nó mà khiến nó phải mất mạng!"
Trong đám đông, rốt cuộc cũng có một người không thể nhìn được nữa, bèn đứng ra nói một lời chính nghĩa lẫm liệt.
Lâm Nhược Bạch tức đến cả người muốn bốc khói, hung hăng trừng mắt nhìn người vừa lên tiếng kia: "Sư phụ ta cũng là y sư! Người có thể chữa khỏi cho con linh thú này!"
Mọi người vừa nghe xong lời này, liền nhịn không được mà phì cười.
"Sư phụ ngươi là y sư? Lấy gì để chứng minh hả? Mà cho dù sư phụ ngươi có là y sư đi nữa, thì chẳng lẽ có thể sánh bằng người của gia tộc Nam Cung hay sao?"
Trong Vô Tận Thành này, tiếng tăm và danh vọng của gia tộc Nam Cung khá cao, mọi người đối với thực lực của Nam Cung gia tộc lại càng tin tưởng không một chút nghi ngờ.
Còn về nữ nhân mặc bạch y này....
Một người trẻ tuổi không có chút tiếng tăm nào, thì sao có thể so sánh với y sư của Nam Cung gia?
"Cô nương, ta cho cô năm vạn lượng, cô nhường con linh thú này lại cho ta đi!"
Nam Cung Lam nhìn con linh thú bị nhốt trong Ⱡồ₦g sắt đầy thương tiếc: "Ta thật sự là không đành lòng nhìn nó cứ như vậy mà ૮ɦếƭ!"
Có lẽ bởi vì ánh mắt vừa rồi của Nam Cung Lam đầy vẻ thương tiếc, cho nên đã khiến cho đám đông xung quanh hoàn toàn nổi giận.
"Ta nói hai người các ngươi dù sao cũng là nữ tử, tại sao lại không có một chút lòng đồng tình nào hết vậy? Dù đây chỉ là một con linh thú thì đã sao? Chẳng lẽ các ngươi thà rằng để nó ૮ɦếƭ, cũng nhất quyết muốn mang nó đi à?"
"Ta còn tưởng rằng, một cô nương lớn lên xinh đẹp như thế, thì nhất định cũng có tâm địa lương thiện giống như là Nam Cung tiểu thư đây. Xem ra ý nghĩ này của ta quá sai lầm rồi! Người ích kỷ trên đời này đúng thật là quá nhiều, không còn được mấy người lương thiện, trong sáng như Nam Cung tiểu thư đây!"
Đám đông chung quanh, người nào người nấy cũng miệng đầy chính nghĩa, hết lời chỉ trích, làm như Vân Lạc Phong và Lâm Nhược Bạch là hai kẻ ác ôn, tội ác tày trời không bằng....
"Ta thấy mọi người đừng tranh cãi nữa!"
Ông chủ quầy hàng rốt cuộc cũng lên tiếng, ông ta mỉm cười nói: "Chi bằng cứ để cho con linh thú này tự mình lựa chọn đi, nó theo ai, thì người đó mua nó!"
Trong Ⱡồ₦g sắt, con linh thú kia dường như là nghe hiểu được lời nói của ông chủ, đôi con ngươi lạnh băng của nó hết đảo lên người Vân Lạc Phong rồi lại đảo qua người Nam Cung Lam.
Bỗng nhiên có một giọng nói xuyên thấu qua linh hồn, nổ vang trong đầu của nó, làm cho trong mắt của nó chợt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Thanh Loan, đi theo ta! Ta chẳng những có thể giúp ngươi khôi phục lại thương thế, mà còn có thể giúp ngươi có được năng lực báo thù. Kẻ nào đã hại ngươi ra nông nỗi này, sau này, ngươi cứ trả lại cho hắn gấp mười lần!"
Cả thân mình Thanh Loan cứng đờ, nó ngẩng đầu lên nhìn về phương hướng mà Vân Lạc Phong đang đứng, ngay tức khắc, đối diện với nó là một đôi mắt đen láy đang chứa đầy ý cười.
Lúc này đây, từ trên người bạch y thiếu nữ kia, nó mơ hồ cảm nhận được một hơi thở cường đại áp bách.
Cổ hơi thở áp bách kia không xuất phát từ bản thân của nữ tử này, mà là xuất phát từ trong linh hồn của cô ta, xuyên thấu qua thân thể bên ngoài mà truyền ra.
Hai tròng mắt của Thanh Loan khẽ chuyển động, trong đầu nó liền nảy ra một ý nghĩ, người này nhất định là đã khế ước với một linh thú cường đại nào đó.
Không!
Cổ hơi thở kia... Hình như cũng không phải xuất phát từ linh thú...
Thanh Loan thấy mờ mịt ௱ôЛƓ lung không sao khẳng định được, bởi vì cổ hơi thở áp bách kia rất cường đại, nhưng lại không giống như hơi thở phát ra từ bản tính hoang dã của linh thú, mà nó tràn đầy sức sống bừng bừng như một thân cây.
Nam Cung Lam không nhận thấy sự bất thường của Thanh Loan, cô ta mỉm cười đi đến trước mặt của nó, hơi cúi người, duỗi tay thò vào trong Ⱡồ₦g sắt muốn vuốt ve đầu của Thanh Loan.
Thanh Loan khẽ nghiêng thân mình, tránh thoát bàn tay của Nam Cung Lam, đáy mắt nó lộ rõ ra một mảnh chán ghét.
Không biết tại sao, nhưng nó không hề thích hơi thở trên người của nữ nhân này một chút nào.
Linh thú không giống như con người! Con người là thông qua vẻ bề ngoài mà phán đoán sự tốt xấu của một ai đó, còn linh thú thì lại dựa vào hơi thở của đối phương! Cho dù con người có ngụy trang giỏi như thế nào đi nữa, nhưng khi đứng trước mặt linh thú thì đều bị lột trần mặt nạ. Bất luận là sự ngụy trang gì thì cũng không tránh thoát được giác quan của linh thú.
Bàn tay Nam Cung Lam hơi khựng lại, nhưng trên mặt thì vẫn cười tươi như cũ, không hề cảm thấy vì vậy mà xấu hổ.
"Hiện giờ ngươi đang bị trọng thương, gia tộc Nam Cung của ta có y sư có thể trị khỏi cho ngươi, ngươi có nguyện ý đi theo ta không? Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử với ngươi thật tốt, xem ngươi như là người thân của ta vậy, ta sẽ không để cho ngươi phải chịu thêm bất kỳ ủy khuất gì nữa đâu!"
Trong mắt người ngoài, tính tình của Nam Cung Lam rất hiền lành, làm người hào phóng, người khác thì xem linh thú như là công cụ, chỉ có duy nhất mình Nam Cung Lam mới nói ra được lời nói xem linh thú như là người thân của mình.
Chỉ một câu này thôi, bọn họ tin chắc rằng con linh thú kia tuyệt đối sẽ không lạnh nhạt thờ ơ với Nam Cung Lam.
Bởi vì, nếu nó mà rơi vào tay người khác, thì kết cục chắc chắn sẽ rất thảm. Như vậy, nó làm sao có thể cự tuyệt hảo ý của Nam Cung Lam cho được?
"Đến đây nào, đi theo ta đi!"
Ngữ khí của Nam Cung Lam mang theo một sự dụ hoặc, khiến người ta nghe xong đều có cảm giác ngay cả xương cốt cũng tê dại, hận không thể lập tức đi theo cô ta.
Tuy nhiên, đối với khuôn mặt tươi cười của Nam Cung Lam, ánh mắt của Thanh Loan ngoại trừ sự lạnh băng và cao ngạo thì hoàn toàn không có một biểu cảm dư thừa nào khác nữa.
"Nam Cung tiểu thư, bây giờ ta sẽ mở Ⱡồ₦g sắt ra, con linh thú này đi về phía người nào, thì người đó chính là chủ nhân của nó."
Ông chủ chậm rãi đi đến bên cạnh Ⱡồ₦g sắt, lấy chìa khóa ra, bắt đầu mở cửa Ⱡồ₦g.
Sở dĩ ông chủ dám làm như thế, là vì Thanh Loan đang bị thương rất nặng, đừng nói là bay, chỉ sợ đi bộ đối với nó mà nói, cũng cực kỳ gian nan.
Quả nhiên, mỗi bước chân của Thanh Loan đều thất tha thất thểu, chỉ đi ra khỏi Ⱡồ₦g sắt thôi mà dường như nó đã phải cố gắng hết sức vậy.
Nam Cung Lam mỉm cười đầy tự tin, bởi vì cô ta dám chắc chắn, người mà con linh thú này lựa chọn, tất nhiên sẽ là cô ta.
Mà Lâm Nhược Bạch đứng ở bên kia thì mặt đầy khẩn trương, lo lắng nhìn về phía Thanh Loan.
Vân Lạc Phong cảm nhận được sự bất an của đồ đệ nhà mình, liền khẽ vỗ vỗ lên vai Lâm Nhược Bạch, nói: "Sư phụ đã hứa lấy con linh thú này cho con, thì ta nhất định sẽ tận tay đưa nó cho con!"
Nam Cung Lam dịu dàng cười, không có vì lời nói của Vân Lạc Phong mà dao động. Đôi mắt đẹp trước sau vẫn nhìn về phía Thanh Loan, khóe môi hơi hơi gợi lên một nụ cười tự tin, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải có cho được con linh thú này.
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, Thanh Loan lại chưa hề nhìn đến cô ta một cái nào, đôi mắt lạnh băng chậm rãi dừng lại trên người Vân Lạc Phong.
Chợt, dưới ánh mắt của bao người, nó từ từ cất bước đi về phía Vân Lạc Phong.
Nụ cười của Nam Cung Lam cứng đờ lại, khuôn mặt thanh lệ biến thành một mảnh xanh mét, cô ta gắt gao siết chặt hai nắm đấm, nhìn chằm chằm vào Thanh Loan đang đi từng bước về phía Vân Lạc Phong.
Cho dù thân mình của Thanh Loan có chút lảo đảo, nhưng mỗi bước chân của nó lại vô cùng kiên định, mãi cho đến khi tới trước mặt Vân Lạc Phong, thì nó mới ngừng bước lại.
Hành động này của Thanh Loan, tuy rằng không có lên tiếng, nhưng cũng đủ để chứng minh cho mọi người ở đây biết sự lựa chọn của nó.
Trên đường phố, những âm thanh nghị luận ồn ào sôi nổi bắt đầu bùng nổ, ánh mắt của những người chung quanh nhìn Thanh Loan đều tràn ngập sự đồng tình.
"Xem ra thương thế của con linh thú này quá nặng, cho nên mới làm cho đầu óc của nó hồ đồ mất rồi. Có Nam Cung tiểu thư ở đây mà nó không chọn, ta thấy chắc chắn nó chỉ có thể chờ ૮ɦếƭ mà thôi!"
"Ta cũng thấy nó căn bản là không sống được bao lâu nữa...."
Lúc này đây, Thanh Loan đã chẳng còn nghe được những âm thanh ồn ào chung quanh nữa rồi, cơ thể của nó có chút nhũn ra, như là bị rút cạn hết sức lực. Cuối cùng, nó cũng không thể chống đỡ nổi trọng lượng của cơ thể mình nữa mà ngã cái phịch xuống trước mặt Vân Lạc Phong.
Lâm Nhược Bạch liền hoảng hốt, ngay cả nước mắt cũng chảy ra: "Sư phụ, người mau cứu nó đi, con không muốn nó ૮ɦếƭ!"
Ở trong lòng Lâm Nhược Bạch, Vân Lạc Phong là một ngươi mà không có chuyện gì là không làm được, đồng thời, trong thiên hạ này, cũng không có căn bệnh nào mà Vân Lạc Phong không trị được.
"Mau tránh ra!"
Ngay lúc mà Lâm Nhược Bạch muốn đi đến bên cạnh Thanh Loan, thì đột nhiên bị một bàn tay bất ngờ đẩy qua một bên, khiến Lâm Nhược Bạch lảo đảo, thiếu chút nữa là té ngã.
Nam Cung Lam đi đến trước mặt Thanh Loan, cúi đầu kiểm tra thương thế của nó, tiếp theo thì liền cau mày lại, trong mắt ngập tràn sự lo lắng: "Con linh thú này sợ là không thể chống đỡ được bao lâu nữa, ta cần phải mang nó về gia tộc Nam Cung."
Nói xong lời này, Nam Cung Lam liền quay đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong, biểu tình không còn ôn hòa như trước nữa, mà dùng lời lẽ đầy chính nghĩa để khiển trách: "Cô nương, ta chỉ muốn cứu nó, không có ý nghĩ gì khác, nếu cô cứ tiếp tục một mực khăng khăng làm theo ý mình như vậy, thì chỉ có làm hại đến tính mạng của một con linh thú vô tội mà thôi. Cô nương, lương tâm của cô thật sự được an sao?"
"Vừa rồi ngươi đã đẩy đồ nhi của ta!"
Giọng nói đầy lười biếng, còn mang theo một chút tà khí của Vân Lạc Phong đột ngột vang lên giữa những tiếng nghị luận to nhỏ của đám đông chung quanh.
Hai mày của Nam Cung Lam nhíu lại: "Ta cũng chỉ là quá nóng vội, cho nên mới vô tình đẩy đồ nhi của cô mà thôi. Nếu như bởi vì các người mà làm chậm trễ việc chữa trị cho nó, cái trách nhiệm này, các người có gánh nổi hay không?"
"Ngươi dùng tay nào đẩy đồ nhi của ta?" Vân Lạc Phong hơi hơi nâng tầm mắt, Nam Cung Lam hỏi một đằng, nhưng cô lại nói một nẻo.
Sắc mặt Nam Cung Lam có chút cứng đờ lại: "Ta biết đối với những người như các ngươi mà nói, linh thú chẳng qua cũng chỉ là một công cụ chiến đấu. Tuy nhiên, trong mắt của Nam Cung Lam ta, thì linh thú cũng có quyền lợi được sống như con người, ngươi không có tư cách ngăn cản ta cứu nó!"
Cảm xúc của đám đông là vô cùng dễ bị chi phối, sau khi nghe thấy lời này của Nam Cung Lam, thì tất cả mọi người đều giận dữ quay sang nhìn Vân Lạc Phong, nếu không phải e ngại đối phương là nữ nhân, thì chắc chắn bọn họ đã xông lên lôi Vân Lạc Phong ra mà đánh cho một trận nhớ đời rồi.
"Tiểu Bạch..." Vân Lạc Phong quay đầu lại nhìn về phía Lâm Nhược Bạch: "Con có nhớ rõ được là ả dùng tay nào để đẩy con hay không? Sư phụ trả thù cho con!"
Mày liễu của Nam Cung Lam càng nhíu càng chặt, sắc mặt cũng thập phần khó coi.
Nam Cung Lam đang định tiếp tục khiển trách Vân Lạc Phong, thì đúng lúc này, cô ta lại nhìn thấy Vân Lạc Phong đã đi đến trước mặt Thanh Loan rồi.
"Rất đau?" Vân Lạc Phong khụy gối ngồi xuống, rũ mắt nhìn Thanh Loan, mấy ngón tay khẽ vuốt ve đầu của nó, đôi mắt của cô tràn ngập sự nhu hòa mà hỏi Thanh Loan.
Thanh Loan cố hết sức gật gật đầu, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm ngón tay Vân Lạc Phong, trong hai mắt nó lộ rõ ra vẻ khẩn cầu, giống như là đang cầu xin Vân Lạc Phong mau cứu lấy nó.
“Ta có thể giúp ngươi thoát khỏi đau đớn!” giọng điệu Vân Lạc Phong lúc này vô cùng trịnh trọng: “Nhưng mà, ngươi phải đồng ý với ta, sau này, ngươi phải dùng mạng của ngươi để bảo vệ tiểu cô nương ở bên cạnh ta. Nếu ngươi làm được, ta sẽ lập tức cứu mạng ngươi! Nếu ngươi không muốn, ta cũng sẽ để ngươi được ૮ɦếƭ có tôn nghiêm!"
Thanh Loan chớp chớp mắt, nhìn sang Lâm Nhược Bạch, rồi lại quay sang nhìn Vân Lạc Phong, trong mắt nó lộ rõ ra sự rối rắm.
Người mà nó muốn nguyện ý trung thành là Vân Lạc Phong, nhưng Vân Lạc Phong lại muốn đem nó tặng cho người khác. Hơn nữa, lại còn tặng nó cho một tiểu nha đầu, việc này quả thật là làm mất đi tôn nghiêm của nó.
Thế nhưng, tình trạng hiện tại không cho nó có sự lựa chọn khác, cho nên nó chỉ có thể nhận mệnh mà gật đầu.
૮ɦếƭ tử tế không bằng được tiếp tục tồn tại! Những lời này hoàn toàn có hiệu quả với bất kỳ ai, kể cả linh thú!
Đương nhiên, nếu gặp phải một chủ nhân biến thái, lấy việc ngược đãi linh thú làm niềm vui, thì không bằng ૮ɦếƭ quách đi cho xong, còn hơn là sống mà chịu đựng sự thống khổ của việc bị ђàภђ ђạ.
"Cô nương, nó đã không còn sức để đứng dậy nổi nữa rồi, sao cô cứ mãi cho rằng y thuật của cô thật sự có thể chữa trị được cho nó mãi như thế hả?" thần sắc trên mặt Nam Cung Lam tràn ngập sự nôn nóng, cô ta quay sang đám thuộc hạ phía sau mà cho bọn chúng một ánh mắt, ngầm ra lệnh cho chúng tiến lên ςướק lấy Thanh Loan.
Hành vi cường thế cưỡng đoạt như vậy, đến trên người Nam Cung Lam lại biến thành lẽ đương nhiên.
Không sai!
Trong cảm nhận của những người đang có mặt ở đây, Nam Cung Lam không phải ςướק đoạt linh thú, mà là chỉ muốn đem nó về chữa trị! Đoán chừng trong toàn bộ Vô Tận Thành này, cũng chỉ có mỗi mình Nam Cung Lam mới có được nghĩa khí ngút trời như thế, không so đo được mất!
Ngay khi mà đám thuộc hạ của Nam Cung Lam gần tới được bên cạnh Thanh Loan, thì từ trên mặt đất xung quanh Vân Lạc Phong bỗng nhiên mọc lên vô số mạn đằng, nhắm hướng đám người kia mà vươn tới, trong tích tắc đã quấn chặt lấy tất cả bọn chúng, làm chúng không cách nào nhúc nhích được.
Biến cố này xảy ra quá nhanh, làm cho ai ai cũng không kịp phản ứng lại....
Sắc mặt của Nam Cung Lam đại biến, dời tầm mắt về phía đám thuộc hạ đang bị mạn đằng trói chặt kia, hai tay đặt hai bên hông của cô ta nắm chặt lại.
Nữ nhân này.... Rốt cuộc là có lai lịch gì?
Hơn nữa, mấy sợi dây mây kia rốt cuộc là từ địa phương nào chui ra?
Vân Lạc Phong làm lơ hành vi và biểu cảm của Nam Cung Lam, cô lấy từ trong nhẫn không gian ra một số thuốc và vải băng bó vết thương.
Trước tiên Vân Lạc Phong đem một ít thảo dược nghiền nát ra nước, sau đó lấy nó bôi lên miệng vết thương cho Thanh Loan, tức thì, các miệng vết thương trên người Thanh Loan chậm rãi khép lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Chờ các vết thương đã khép miệng được tương đối rồi, Vân Lạc Phong mới tiếp tục dùng vải băng bó lại hai cánh cho Thanh Loan. Máu từ cánh của Thanh Loan thấm qua cả vải băng, đỏ hồng một mảnh đến rợn người.
"Quạt..."
(**Sa mở youtube nghe tiếng chim công kêu đấy nhé!)
Thanh Loan bỗng phát ra một tiếng kêu, toàn thân trên dưới của nó run lên một cái, sau đó chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất lạnh băng.
Nam Cung Lam sửng sốt, bước nhanh đến trước mặt Thanh Loan, tiếp theo khuôn mặt của cô ta lại biến sắc thêm lần nữa: "Vừa rồi ta đã xem qua các vết thương trên người của nó, tất cả miệng vết thương đều là nọc độc, loại độc này ngoại trừ y sư của gia tộc Nam Cung chúng ta ra thì không một người nào có thể giải được! Cô rốt cuộc đã cho nó dùng thuốc gì? Sao lại có thể giải được độc trên người của nó?"
"Ta không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi này của ngươi!" Vân Lạc Phong nghe hỏi thì liền liếc mắt nhìn sang Nam Cung Lam, khóe môi cô chậm rãi cong lên: "Huống chi, bây giờ là thời điểm mà ta nên tính sổ với ngươi!"
Sắc mặt Nam Cung Lam càng khó coi: "Cô nương, vừa rồi ta cũng là do quá nóng lòng muốn cứu con linh thú kia, cho nên mới vô tình đẩy tiểu cô nương kia một cái mà thôi!"
"Tiểu Bạch, ả dùng tay nào đẩy con?"
Vân Lạc Phong không đáp lại lời Nam Cung Lam, ngược lại quay qua hỏi tiểu đồ đệ nhà mình.
Lâm Nhược Bạch suy nghĩ một chút, rồi trả lời một cách khẳng định: "Là tay phải!"
"Nếu vậy, thì cái tay phải kia không cần phải giữ lại làm gì nữa!" Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại, môi mỏng khẽ nhếch, hơi thở trên người của cô lúc này thập phần nguy hiểm.
Lời nói của một thầy một trò ở đối diện làm mày liễu của Nam Cung Lam càng nhíu chặt hơn: "Ta cũng đã xin lỗi vì hành động của mình lúc nãy rồi, cô nương hà tất cứ bám mãi không buông như thế?"