Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 161

Tác giả: Tiêu Thất Gia

“Nghĩa mẫu, chuyện là như vậy” Diệp Hi Mạch nhìn mắt Diệp Kỳ, nói: “Tiết Nhu Nhi coi trọng nam nhân của Phong cô nương, vì thế cố ý làm Diệp Kỳ nhằm vào Phong cô nương, hơn nữa còn tự xưng là Phong cô nương xúi giục Hỏa Hỏa quyến rũ con, kế tiếp, người và nghĩa phụ liền đã trở lại……”
“Phong cô nương?”
Quân Phượng Linh còn chưa có từ trong ngây người mà trờ lại, liền nghe được Diệp Hi Mạch nói, trong mắt phượng hiện lên kinh ngạc.
“Nghĩa mẫu, con trước giới thiệu với người hai người này” Diệp Hi Mạch cười cười: “Hai vị này là bằng hữu con mới kết giao, nàng tên là Phong Lạc Vân, mặt khác một vị còn lại là nam nhân Vân Tiêu của nàng.”
Tầm mắt Quân Phượng Linh dần dần từ trên người Diệp Hi Mạch chuyển về phía Vân Lạc Phong, nhẹ nhàng nhướng nhướng mày: “Ngươi không phải nói ngươi gọi là Lâm Nhược Bạch?”
“Còn có ngươi……” Nàng lại nhìn về phía Vân Tiêu, “Ngươi không phải gọi Vân Mạch sao?”
Vốn dĩ muốn hung hăng cáo một trạng Diệp Kỳ, lại nghe đến lời nói của Quân Phượng Linh mà ngây dại, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên.
Nghĩa mẫu quen biết bọn họ?
So sánh mà nói, bị người đường đường chính chính vạch trần Vân Lạc Phong không chút nào xấu hổ, nàng nghiêm trang nói: “Lâm Nhược Bạch là nhũ danh của ta.”
“Ha? Phải không? Nếu ngươi họ Phong? Vì sao nhũ danh lại là lâm?”
“Bởi vì mẫu thân ta họ Lâm……”
“Theo ta được biết, mẫu thân ngươi hình như tên là Bạch Linh.”
Quân Phượng Linh nở nụ cười, tươi cười kia rất là đắc ý, tựa hồ dùng lời nói làm sặc đến Vân Lạc Phong, là một chuyện khiến cho bà kiêu ngạo.
Người nào để cho nha đầu kia nói mình tên là Lâm Nhược Bạch?
Nếu không phải nàng nói tên giả, chính mình cũng sẽ không bên ngoài tìm bọn họ lâu như thế! Còn tốt, trời cao là chiếu cố bà, rốt cuộc để cho bà tìm được bọn họ rồi!
Tươi cười trên mặt Vân Lạc Phong chậm rãi biến mất, hô hấp dần dần trở nên trầm trọng: “Ngươi biết ta?”
Giờ phút này, Vân Tiêu vốn dĩ không có chú ý trận phân tranh này, bởi vì chuyện lôi kéo tới trên người Vân Lạc Phong rồi, hắn rốt cuộc quay mặt qua, trong mắt lạnh lùng ẩn ẩn lộ ra hàn băng.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của hắn, Quân Phượng Linh câu môi cười nhạt, ánh mắt nhìn thẳng Vân Lạc Phong.
“Ta không quen biết ngươi, ta chỉ quen biết Vân Lạc Phong!” Vẻ mặt nàng anh khí: “Nếu ngươi là Vân Lạc Phong, vậy ngươi chính là ta người quen!”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng híp mắt, nguy hiểm từ trong mắt hiện lên: “Vậy ngươi có quan hệ gì với nàng?”
“Ta là bà bà nàng, ngươi nói ta có quan hệ gì với nàng?”
Ý cười trên mi tâm Quân Phượng Linh càng sâu, đôi môi cười như không cười, đôi mắt thâm sâu nhìn Vân Lạc Phong.
Sắc mặt Vân Lạc Phong rốt cuộc cứng lại rồi.
Bà ta nói bà ta là bà bà của mính, cũng là nói rõ…… Bà là mẫu thân của Vân Tiêu?
Sau khi nghe được lời này, trong nháy mắt sắc mặt Vân Tiêu biến hóa, rất nhanh lại biến thành thành than.
Hai chữ mẫu thân này, đối với hắn mà nói, đã là ký ức thật lâu ……
Lâu đến nỗi, hắn đã quên mất dáng vẻ của bà!
Sắc mặt Diệp Kỳ từ xanh chuyển thành trắng, lại từ trắng chuyển sang xanh, bước chân nàng lui về phía sau hai bước, cắn chặt môi, nói: “Hai người kia, chính là người mà nghĩa phụ nghĩa mẫu muốn đi tìm?”
Buồn cười chính là, nàng thế nhưng muốn đuổi hai người này ra Diệp Trạch……
Mình chẳng qua là một nghĩa nữ mà thôi, lại có quyền lợi gì, đuổi nhi tử thân sinh và nhi tức phụ của nghĩa mẫu đi?
Giờ này khắc này, trong lòng của Diệp Kỳ sớm đã đã xảy ra thiên đại biến hóa, chỉ là cái cắn chặt môi kia vẫn tái nhợt như cũ ……
Trong lòng của Tiết Nhu Nhi thay đổi, nếu người nam nhân này thật sự là nhi tử của phu thê Diệp Cảnh Thần, vậy thì nàng càng muốn có được hắn!
Chỉ cần trở thành nữ nhân của nhi tử, mình sẽ trở thành nữ chủ nhân Diệp Thành, mặc cho dù là huynh muội Diệp Kỳ, cũng cần phải xem sắc mặt của nàng mà sinh tồn.
Trong chớp mắt, Tiết Nhu Nhi đã quyết định, cho dù như thế nào, nàng đều phải trở thành thê tử Vân Tiêu!
“Ta khinh!”
Đúng lúc này, Diệp Hi Mạch đang ngây ngốc đột nhiên nói một câu nói tục: “Phong Lạc Vân đọc ngược lại không phải là Vân Lạc Phong hay sao? Tiêu Vân đọc ngược lại cũng chính là Vân Tiêu! Ngay từ đầu ta lại không phát hiện điểm này! Muội tử, ngươi lừa gạt ca ca thật thảm.”
Lúc này rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ vì sao lại có nhiều cảm tình đối với hai người vốn không quen như vậy!
Thì ra Vân Tiêu chính là đệ đệ của hắn…
“Mạch Nhi.” Diệp Cảnh Thần không bị một màn cả nhà đoàn tụ vui sướng này làm choáng váng đầu óc, khuôn mặt ôn nhuận của ông nhìn sang Diệp Hi Mạch, hỏi: “Con nói lại chuyện lúc nãy một lần nữa đi?”
“Nghĩa phụ, nói ngắn gọn chính là những người này bôi nhọ Hỏa Hỏa, nói nàng bị đệ muội sai khiến tới quyến rũ con! Còn ép buộc Hỏa Hỏa xin lỗi Tiết Nhu Nhi, con không đồng ý mới dẫn đến vụ tranh chấp này.”
Sắc mặt Diệp Cảnh Thần dần dần trầm xuống, ánh mắt dần dừng lại trên người Diệp Kỳ.
Nhìn thấy ánh mắt mang theo sự sắc bén của nam nhân kia, trong lòng Diệp Kỳ run lên: “Nghĩa phụ, con…”
“Đại ca con nói có phải là sự thật hay không?”
Diệp Cảnh Thần lạnh giọng cắt đứt lời nói của Diệp Kỳ.
Diệp Kỳ gắt gao cắn môi, cúi đầu: “Thật xin lỗi, nghĩa phụ, con không biết bọn họ hai cái chính là ca tẩu. Chuyện lúc nãy là vì Nhu nhi dẫn vị y sư này đến tuyên bố có thể chữa trị thân thể cho nghĩa mẫu nhưng mà Hỏa Hỏa nói năng lỗ mãng làm cho tiền bối này không muốn chẩn bệnh cho nghĩa mẫu. Con muốn nghĩa mẫu có thể hoài thai hài tử cho nên mới để cho Hỏa Hỏa xin lỗi Nhu nhi.”
Lúc này lão giả thấy tình huống không ổn vốn định chuồn êm ngặt nỗi bước chân của hắn còn chưa kịp bước ra, Diệp Kỳ cũng đã hướng câu chuyện về phía hắn.
Ngay lập tức sắc mặt của hắn biến đổi.
Diệp Cảnh Thần hơi nhướng mày, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao bắn về phía lão giả, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi muốn để Hỏa Hỏa xin lỗi Tiết Nhu Nhi, ta đây ngược lại muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh này hay không?”
Diệp Kỳ khi*p sợ trừng lớn hai mắt.
Nghĩa phụ không phải yêu thương nghĩa mẫu như bảo vật hay sao? Nàng vốn tưởng rằng mình đã nói như vậy, nghĩa phụ tất nhiên suy xét thân thể của nghĩa mẫu trước, lại chưa từng dự đoán được nghĩa phụ cũng giống đại ca, không màng tất cả che chở tiểu nha đầu này như thế.
Rốt cuộc nha đầu này có lai lịch gì? Tại sao bọn họ đều bảo vệ nàng ta như thế?
Sắc mặt lão giả lạnh lùng: “Nếu đã như vậy, vậy các ngươi coi như ta chưa từng tới đây! Nhu nhi, chúng ta đi!”
Hắn xoay người muốn lập tức rời khỏi Diệp trạch nhưng trong nháy mắt lúc hắn mới vừa bước chân ra ngoài, một tiếng cười anh khí đột nhiên từ phía sau truyền đến.
“Lúc nãy ngươi tuyên bố có thể trị liệu thân thể cho ta?”
Quân Phượng Linh hơi nhếch môi, chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Cảnh Thần, nâng mi cười lạnh.
Trong lòng Diệp Kỳ vui vẻ, trong lòng vốn dĩ nôn nóng không thôi rốt cuộc cũng thả lỏng.
Chỉ cần nghĩa mẫu muốn chữa bệnh, bằng vào việc lời nói của bà ở Diệp thành là quyền lực, bà nói một, nghĩa phụ tuyệt dối sẽ không nói hai!
“Không sai!” Lão giả cắn răng nói.
Tới tân lúc này rồi, hắn vẫn tuyên bố mình có thể chữa bệnh cho Quân Phượng Linh như cũ, tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình tới đây để hãm hại lừa gạt.
Quân Phượng Linh nhướng đôi mi anh khí lên: “Năm đó, Diệp ca tìm danh y cho ta đều nói không có cách nào chữa khỏi bệnh của ta. Bây giờ ngươi lại tự xưng có thể chữa trị cho ta cho nên ta chỉ muốn hỏi một câu. Tên tuổi trên đại lục của ngươi là gì?”
“Tên của ta ngươi không xứng…”
Lão giả giả bộ ngẩng đầu lên, vừa định nói Quân Phượng Linh không xứng biết tên hắn thì chợt bị Diệp Kỳ ở bên cạnh cắt đứt.
“Nghĩa mẫu, tên của hắn là Vũ Lâm. Mấy năm nay vẫn luôn ẩn cư ở núi sâu vì vậy tên của hắn mới không vang dội như những thần y khác.”
Trong phút chốc, sắc mặt lão giả đột nhiên biến đổi, ánh mắt hung ác trừng lên nhìn Diệp Kỳ.
Sắc mặt Tiết Nhu Nhi cũng hơi không tốt, sớm biết vậy lúc trước đã không nói cho nữ tử ngu xuẩn này tên họ của sư phụ!
Nữ tử ngu xuẩn này thật sự là được việc thì ít hỏng việc thì nhiều!
“Vũ Lâm?” Quân Phượng Linh nở nụ cười: “Ta làm sao lại chưa từng nghe nói đại lục có một cái tên như vậy? Không biết ngươi kế nghiệp người nào?”
Khuôn mặt của lão giả trở nên xanh mét, hắn nắm chặt bàn tay, mồ hôi lạnh từ trên lưng chảy ròng ròng xuống.
“Ngươi chưa nghe đến tên ta chỉ có thể nói kiến thức của ngươi quá hạn hẹp! Ta dám nói y thuật của ta không thể nói là thứ nhất thiên hạ nhưng thứ hai tuyệt đối là có thể được!”
“Phải không?” Ý cười nơi đáy mắt của Quân Phượng Linh càng sâu, nàng chậm rãi đi đến chỗ lão giả, khẽ nâng mặt, nói: “Vậy bây giờ ngươi hãy chữa trị cho ta, ta muốn xem thử trình độ của ngươi như thế nào!”
Lão giả cắn chặt răng: “Những lời ta đã nói sẽ không thu hồi, nếu nha đầu kia không xin lỗi ta tuyệt đối sẽ không ra tay.”
Xoẹt!
Ngay lúc lão giả nói xong những lời này, bỗng nhiên một thanh trường kiếm lạnh băng đặt ngay trên cổ hắn làm thân thể hắn đột nhiên cứng lại.
Hắn ngơ ngác giương to đôi mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào nữ tử phong thái hiên ngang oai hùng kia, một thân hồng y như gió như lửa, khí phách mà lại quyến rũ.
“Hoặc là ngươi lập tức chữa trị cho ta hoặc là ngươi lập tức lựa chọn cái ૮ɦếƭ! Muốn Hỏa Hỏa xin lỗi, không có cửa đâu!”
Lão giả hoàn toàn trợn tròn đôi mắt.
Ở trên đại lục này, thân phận y sư rất tôn quý, mặc dù một người có thực lực cường đại, đối mặt với một người y sư giàu danh vọng cũng sẽ phải khách khách khí khí.
Nhưng hắn không nghĩ tới độc phụ Quân Phượng Linh này sẽ bá đạo đến mức độ này, trực tiếp dùng kiếm uy Hi*p hắn?
Lão giả hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, trái tim run rẩy không thôi.
Tình trạng thân thể như Quân Phượng Linh thế này hắn làm sao chữa trị?
“Hay là nói ngươi căn bản sẽ không chữa trị?” Quân Phượng Linh hơi nheo đôi mắt lại: “Ngươi tới nơi này chính là muốn lừa gạt?”
Mi mắt lão giả nhảy lên vài cái: “Ngươi… Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
“Ta có nói bậy hay không trong lòng ngươi hiểu rõ nhất.” Trường kiếm trong tay Quân Phượng Linh đột nhiên thêm một chút lực, nháy mắt đã vẽ ra một vết máu trên cổ của hắn: “Tới Diệp thành của ta lừa đảo sẽ phải trả giá thế nào chắc ngươi đã biết rõ ràng!”
Mồ hôi lạnh từ trên trán của lão giả chảy xuống, khuôn mặt già nua của hắn trở nên tái nhợt, ở dưới uy áp của Quân Phượng Linh chung quy cũng không chịu đừng được, bùm một tiếng quỳ gối trên mặt đất.
“Diệp phu nhân, ta sai rồi, ta không nên tới Diệp phủ gạt người, ta căn bản không thể trị hết bệnh của ngươi, cầu xin ngươi buông tha cho ta đi.”
Lão giả hung hăng dập đầu.
So với tính mạng tôn nghiêm cũng bị hắn từ bỏ.
Không có thứ gì có thể quan trọng bằng mạng sống!
Diệp Kỳ ngây dại, không dám tin tưởng nhìn lão giả đang quỳ trên mặt đất, dung nhan xinh đẹp tái nhợt như tờ giấy.
Nàng bị cái lão đông tây này lừa?
Hơn nữa, còn vì vậy mà khiến cho mâu thuẫn với đại ca càng ngày càng sâu?
Nghĩ vậy, lửa giận dâng lên trong lòng Diệp Kỳ, nàng bước lên trước, hung hăng đá vào иgự¢ của lão giả.
“Lão súc sinh, ngay cả ta mà ngươi cũng dám lừa! Còn làm hại ta và đại ca cãi nhau, hơn nữa còn hiểu lầm nhị ca và nhị tẩu! Đều là lão đông tây ngươi làm hại!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Kỳ vì phẫn nộ mà đỏ bừng, chân nàng càng đá càng dùng sức, hận không thể đá ૮ɦếƭ cái lão đông tây này.
“Nhớ kỹ, đồ vật trong Diệp phut không phải có thể bị lừa đi như thế dễ dàng, hơn nữa từ trước đến nay Quân Phượng Linh ta có thù tất báo! Cho nên, ta sẽ thông báo hành vi hôm nay của ngươi ra ngoài, làm mọi người trong thiên hạ hiểu rõ đức hạnh của ngươi!”
Hai chân lão giả mềm nhũn, ngã nhào trên mặt đất, ánh mắt hắn tràn đầy ngây ngốc, tuyệt vọng dâng lên trong lòng.
Dù gì Quân Phượng Linh cũng là người Diệp gia, lời của nàng ta sẽ không có ai không tin, nếu như chuyện mình hãm hại lừa gạt thật sự bị người đời biết, thì trên mảnh đại lục này sẽ không còn chỗ cho hắn dung thân!
“Còn không mau cút đi!” Quân Phượng Linh quát một tiếng.
Lão giả vội vàng bò đậy khỏi mặt đất, vội vàng chạy ra ngoài, sợ mình dừng lại thì sẽ bị Quân Phượng Linh trả thù còn vô nhân đạo tàn ác hơn!
Tiết Nhu Nhi ngây ngốc nhìn hướng lão giả rời đi, dường như còn chưa phục hồi tinh thần từ biến cố này……
“Tiết Nhu Nhi!” Diệp Kỳ phẫn nộ quát, “Có phải ngươi nên cho ta một lời giải thích hay không?”
Nghe được giọng Diệp Kỳ phẫn nộ, đột nhiên Tiết Nhu Nhi che mặt khóc lên.
“Thực xin lỗi, là ta không đúng, ta quá tin tưởng sư phụ ta, ông ấy nói với ta ông ấy có tám phần nắm chắc, ta liền tin ông ấy, thật sự ta không biết ông ấy muốn lừa lấy Tụ Linh Dược.”
Nước mắt chảy xuống từ khe hở ngón tay, thân mình nàng ta run rẩy, nhìn vô cùng thương tâm.
“Kỳ Kỳ, tất cả đều do ta! Thiếu chút nữa ta làm hại gia đình của ngươi! Cả đời này ta cũng không có mặt mũi gặp lại ngươi.”
Tiết Nhu Nhi khóc đến đáng thương như thế, sao Diệp Kỳ lại nhẫn tâm tiếp tục trách tội nàng ta? Hơn nữa, trong long Diệp Kỳ vẫn tin tưởng Tiết Nhu Nhi, cho rằng Tiết Nhu Nhi cũng bị Vũ Lâm lừa bịp.
“Nhu nhi, vừa rồi ta không nên trách ngươi, ngươi cũng vô tội, chuyện này không có quan hệ với ngươi.”
Sắc mặt Diệp Kỳ dịu xuống, nhẹ giọng trấn an.
Lúc hai người nói, Vân Lạc Phong không nhịn được mà nhìn mắt Diệp Kỳ, lại chuyển ánh mắt đến Diệp Hi Mạch, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Quả nhiên, Diệp Hi Mạch nhìn thấy Diệp Kỳ dễ dàng tin Tiết Nhu Nhi như thế, sắc mặt xấu đi, hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía hậu viện.
"Tiết cô nương!" Đáy mắt Quân Phượng Linh xẹt qua một tia sáng, mỉm cười nhìn nữ tử đang khóc thút thít trên mặt đất: "Mới vừa rồi Mạch nhi nói, ngươi vừa ý Tiêu nhi?"
Tiết Nhu Nhi kinh hoảng, vội vàng giải thích cho mình: "Phu nhân, ta tự biết thân phận mình thấp kém, gia cảnh bình thường, không xứng với Tiêu công tử, làm sao dám có ý tưởng không an phận?"
Tiết Nhu Nhi tự nhận mình có gia cảnh bình thường, cho nên không cách nào xứng đôi với Vân Tiêu, nhưng vẫn không hề phủ nhận mình có tình ý với Vân Tiêu hay không?
Bởi vì, trong suy nghĩ của Tiết Nhu Nhi, sao một người mẹ nào lại không hy vọng con trai mình người gặp người thích? Nếu như mình nói không thích Vân Tiêu, thì làm sao Quân Phượng Linh thân làm mẫu thân có thể tiếp nhận ả?
"Ồ!" Quân Phượng Linh khẽ gật đầu: "Rất rốt, đúng là ngươi tự biết thân phận mình, Tiêu nhi nhà ta không phải người mà ngươi muốn là được."
Sắc mặt Tiết Nhu Nhi tái nhợt trong chớp mắt, cắn chặt môi không dám nói tiếng nào.
Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta, Diệp Kỳ có chút không đành lòng, nhưng ở trước mặt Quân Phượng Linh, Diệp Kỳ không dám nói thêm điều gì, chỉ có thể dùng ánh mắt áy náy nhìn Tiết Nhu Nhi.
"Phu nhân, người yên tâm!" Tiết Nhu Nhi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thê lương: "Ta thật sự không có bất cứ ý gì với Tiêu công tử, mặc dù sau này Tiêu công tử sẽ có rất nhiều tiểu thi*p, nhưng trong những tiểu thi*p đó cũng sẽ không có ta!"
Cho dù hiện tại coi như nàng ta không chiếm được Vân Tiêu, thì cũng phải làm cho Vân Lạc Phong khó chịu, để cho Vân Lạc Phong hiểu rằng, Vân Tiêu thân là con của Diệp Cảnh Thần, tuyệt đối không thể nào chỉ có một nữ nhân là nàng ta (VLP) được!
Cho nên sau khi nói ra lời này, Tiết Nhu Nhi không nhịn được liếc nhìn Vân Lạc Phong.
Ai ngờ, Vân Lạc Phong giống như không nghe được lời của nàng ta, chỉ lo nhỏ giọng nói gì đó với nam nhân bên cạnh mình.
Cũng không biết nàng ta nói gì, mà vẻ mặt lãnh khốc của Vân Tiêu tan ra trong nháy mắt, đôi mắt đen láy như bầu trời đêm thâm tình nhìn Vân Lạc Phong.
Tiết Nhu Nhi cắn cắn môi, rũ mi xuống che đi sự âm hiểm trong mắt của mình.
Cứ để ngươi đắc ý thêm một thời gian nữa, nếu Quân Phượng Linh là mẫu thân của hắn, nhất địnhsẽ ước gì nhi tử của mình có vô số nữ nhân, hơn nữa con cháu đầy đàn! Cho dù bọn họ có yêu nhau thế nào đi nữa, cùng không thể một đời một kiếp một đôi!
Thế nhưng, vào ngay lúc này, lại vang lên giọng nói bất mãn của nữ nhân ở trên đỉnh đầu của nàng ta.
"Ngươi có thể nghĩ được như vậy thì ta yên tâm rồi! Chẳng qua mấy cái tiểu thi*p gì đó thì quên đi, ta không muốn nhà cửa con ta không được yên!"
Nếu nói, thái độ ban đầu của Quân Phượng Linh chỉ có lạnh nhạt với Tiết Nhu Nhi, thì bây giờ đã tăng lên mức bất mãn luôn rồi.
Lúc này Tiết Nhu Nhi mới phản ứng được, khuôn mặt càng thêm tái nhợt.
Sao nàng ta lại quên mất, nhiều năm trôi qua như vậy mà Diệp Cảnh Thần cũng chỉ có một nữ nhân là Quân Phượng Linh. Quân Phượng Linh lại không cách nào sinh con, nhưng hắn vẫn không nạp thêm người thi*p nào cả.
Nhưng mà mình ngu ngốc làm trò trước mặt Quân Phượng Linh, nói rằng sau này Vân Tiêu sẽ nạp thi*p, không phải đồng nghĩa với việc đắc tội với bà ta hay sao?
"Phu nhân, thật xin lỗi, vừa rồi là do ta quá thẳng thắng, cho nên mới nói sai!" Tiết Nhu Nhi rất là hối hận.
Quân Phượng Linh là người mạnh mẽ như vậy, làm sao tiếp nhận chuyện nam nhân tam thê tứ thi*p?
Quan niệm của bà ta, đã sớm vượt khỏi thế tục rồi!
"Thẳng thắng?" Quân Phượng Linh cười châm chọc: "Sao ta lại cảm thấy ngươi là một người thông minh? Người như ngươi mà có thể thẳng thắng sao? Bỏ đi, ngươi mau đi đi! Sau này đừng đến Diệp trạch của ta, cũng ít tiếp xúc với nữ nhi của ta một chút!"
Nói xong lời cuối cùng, Quân Phượng Linh cũng không chịu được nữa, thậm chí một chữ dư thừa cũng lười nói.
Tiết Nhu Nhi lau nước mắt ở khóe mắt đi, xoay người chạy thật nhanh ra khỏi Diệp trạch.
"Nhu nhi!"
Diệp Kỳ dậm chân, muốn đuổi theo Tiết Nhu Nhi.
Nhưng nàng ta còn chưa chạy được hai bước thì sau lưng đã truyền tới tiếng quát lớn của Quân Phượng Linh: "Con đứng lại đó cho ta!"
Diệp Kỳ uất ức xoay người: "Nghĩa mẫu, vì sao mọi người cứ nhắm vào nàng ấy như vậy?"
Quân Phượng Linh khẽ thở dài một tiếng: "Kỳ Kỳ, con nên nghe lời đại ca của con một chút, nó sẽ không hại con đâu, người thật sự hại con lại là những người mà con cảm thấy họ vô tội."
Diệp Kỳ sửng sốt.
Nghĩa mẫu đang ám chỉ Tiết Nhu Nhi sao?
Sao có thể? Sao Nhu nhi lại hại mình?
"Tự con trở về phòng suy nghĩ thật kỹ đi!" Quân Phượng Linh quét mắt nhìn Diệp Kỳ, sau đó thu hồi tầm mắt, xoay người đi về phía Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên một cười dịu dàng: "Thế nào? Hai người các con gặp ta không có gì muốn nói sao?"
Vân Lạc Phong lười biếng cười cười: "Con không nghĩ tới người lại là mẫu thân của Vân Tiêu, xem ra chúng ta rất có duyên, người thấy ta nói có đúng không? Bá mẫu!"
"Sao còn gọi ta là bá mẫu?" Quân Phượng Linh làm ra vẻ tức giận, nhưng trong mắt phượng lại vui vẻ dịu dàng: "Nếu con là hôn thê của Tiêu nhi, vậy đương nhiên phải gọi ta một tiếng mẫu thân đó!"
Vân Lạc Phong cong khóe môi mỉm cười: "Mẫu thân!"
Vân Lạc Phong và Vân Tiêu thành thân chỉ là chuyện sớm muộn, cho nên tiếng mẫu thân này gọi sớm một chút cũng không sao cả. Cho nên Vân Lạc Phong nàng mới không từ chối lời đề nghị của Quân Phượng Linh.
"Thật ngoan!"
Một tiếng mẫu thân này khiến mặt mày của Quân Phượng Linh rất hớn hở: "Con gọi ta là mẫu thân, con cũng không thiệt thòi gì đâu, bởi vì ta đã chuẩn bị một lễ vật cho con!"
Nói xong, Quân Phượng Linh liền lấy một mảnh ngọc bội đang từ trong vạt áo xuống nhét vào trong tay Vân Lạc Phong.
Trên miếng ngọc bội kia, có khắc một chữ Quân thật sinh động, rất chói mắt, tỏa ra sáng nhàn nhạt dưới ánh mặt trời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc