Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn Mộc Thanh Nhiễm, chợt cất lời châm chọc: "nếu bây giờ ngươi tự giác cút đi, nói không chừng ta sẽ rộng lượng không chấp nhặt chuyện ngươi dám tự tiện xông vào phòng của ta!"
Con ngươi Mộc Thanh Nhiễm co rút lại. Nha đầu này, chẳng lẽ nó không sợ Mộc gia sao?
"Trong vòng ba tiếng đếm, lập tức biến mất khỏi tầm mắt ta!" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mi: "nếu không, các ngươi cùng không cần phải đi nữa!"
Sắc mặt Mộc Thanh Nhiễm càng thêm xanh mét, nếu hắn ta thật sự bị một lời nói của một con nhãi ranh hù dọa bỏ đi, vậy từ nay về sau, trong Tần Thành này còn có chỗ cho Mộc Thanh Nhiễm hắn ta đặt chân nữa sao?
Nghe vậy, Mộc Thanh Nhiễm liền cười lạnh, buông lời xem thường: "ta cũng muốn xem thử một chút, ngươi làm cách nào để cho ta biến mất?"
Ngay khi lời này của Mộc Thanh Nhiễm vừa dứt, nam nhân hắc y bên cạnh Vân Lạc Phong rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Tốc độ của Vân Tiêu cực kỳ nhanh, vối tay túm lấy áo choàng khoác lên người, tiếp đó, thân mình chợt lóe lên một cái thì đã giống như một trận hắc phong biến mất tại chỗ.
Chờ Mộc Thanh Nhiễm hồi thần lại thì mới phát hiện có một bàn tay đã Ϧóþ lấy cổ mình từ lúc nào, hắc bào không gió mà vũ động mạnh mẽ, cả phòng đều ngập tràn sát khí. (*Sa: sát khí là đúng rùi, người ta không ăn được thịt nhưng cũng có thể vớt vát chút cháo, chạy zô phá ngang mà Tiêu ca không phát sát khí cũng uổng!)
Từ khuôn mặt đến cơ thể Mộc Thanh Nhiễm đều như bị đông cứng lại.
Bởi vì hắn ta căn bản chưa kịp nhìn thấy Vân Tiêu ra tay như thế nào thì nam nhân này đã tới ngay trước mặt hắn ta rồi.
Đặc biệt là khí thế trên người của nam nhân này quả thật quá khiến người ta sợ hãi, ngay cả lỗ chân lông của Mộc Thanh Nhiễm cũng bất giác phình to ra, ánh mắt hiện rõ sự khi*p đảm vô cùng.
"Sao lại như thế? Sao gia chủ Mộc gia chẳng phản kháng gì vậy?"
Lúc này, trong mắt những người vây xem, bọn họ không thấy Mộc Thanh Nhiễm làm ra hành động phản kháng gì cả, cứ thế mà để mặc cho Vân Tiêu Ϧóþ lấy cổ mình. Thật sự là quá khó hiểu.
Tuy nhiên, chỉ có Mộc Thanh Nhiễm là biết, hiện giờ, hắn ta đã đá nhằm tấm ván sắt rồi, hơn nữa còn đá mạnh đến mức khiến mấy ngón chân của hắn phát đau.
Nhưng mà nếu hắn ta cứ rời đi dễ dàng như vậy thì sẽ mất hết mặt mũi, sau này trong Tần Thành, Mộc gia cũng sẽ chẳng còn uy vọng gì nữa.
Nghĩ đến tiền căn hậu quả xong xuôi, Mộc Thanh Nhiễm chỉ còn cách cắn chặt răng: "ngươi có biết Mộc Thanh Nhiễm ta là ai không?"
Thần sắc của Vân Tiêu vẫn chẳng có cảm xúc gì cả, thái độ vẫn lãnh khốc như cũ, duy chỉ có bàn tay đang Ϧóþ cổ Mộc Thanh Nhiễm là đột ngột tăng thêm lực đạo.
Mộc Thanh Nhiễm bị Ϧóþ cổ chặt đến nỗi suýt chút là thở không được nữa, hắn nghẹn đầy hơi nơi yết hầu, nhưng vẫn cố nói: "ngươi có nghe qua Diệp gia hay chưa? Ta có người trong Diệp gia!"
Vì không muốn để người khác biết mình đang thua, nên Mộc Thanh Nhiễm cố gắng đè âm thanh xuống mức thấp nhất mà nói.
Lúc đầu, hắn ta hùng hùng hổ hổ kéo tới đây, thế nhưng còn chưa kịp để cho đối phương biết được chỗ đáng sợ của Mộc gia thì cái mạng nhỏ của hắn đã rơi vào tay của người ta mất rồi.
Nếu để người khác biết, còn không chê cười nhạo báng hắn sao?
"Vân Tiêu, Gi*t!"
Vân Lạc Phong hơi hơi cong cong khóe môi, gợi lên một nụ cười tà mị mà nói: "hắn ta thật chướng mắt!"
"Đừng!"
Cảm thấy hô hấp của mình càng lúc càng khó khăn, Mộc Thanh Nhiễm quýnh quáng cả lên, vội vàng nói: "ta thật sự là quen với người của Diệp gia, dưỡng nữ của Diệp Cảnh Thần ở Diệp gia Diệp Kỳ, cùng với nữ nhi của ta có quan hệ mật thiết, nếu ngươi không muốn chọc vào Diệp gia thì mau lập tức thả ta ra!"
Dù hiện tại Diệp Cảnh Thần đã bị đuổi khỏi Diệp gia, nhưng tốt xấu gì cũng là huyết mạch của Diệp gia, chỉ cần Diệp Cảnh Thần chịu nhận sai, hưu thê tử của mình rồi cưới người khác, Diệp gia chắc chắn sẽ không cự tuyệt đón hắn trở về!
Cho nên Mộc Thanh Nhiễm mới dám đem Diệp Cảnh Thần ra mà hù dọa.
"Ta đây là lần đầu tiên nghe thấy có người dám lấy tên Diệp Kỳ ra mà tác oai tác phúc!"
Bỗng nhiên, một giọng nói từ phía cửa phòng vang lên, tức thì liền thu hút hết ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía đó.
Chỉ thấy ở đó, một người nam tử với diện mạo tuấn lãng, mặt mày sáng tựa sao, hiên ngang mà lại phóng khoáng, khí thế trên người khá lớn, có phong thái của một vị tướng quân.
Bên cạnh nam tử kia, còn có một tiểu cô nương rất dễ thương, tiểu cô nương này độ khoảng tám chín tuổi, y phục toàn thân đỏ như lửa, váy dài chạm gót, mái tóc một nữa bên trên thì cột hai bên, nữa dưới thì buông dài ngang lưng, một đôi mắt to sáng ngời đang nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong không chớp mắt.
Hai con ngươi của tiểu cô nương kia như là hai đóm lửa đang cháy, nhưng khi nhìn lại một lần nữa, thì lại không thấy đóm lửa nào hết, mọi thứ đều bình thường như là chưa từng xảy ra gì cả.
Không thể không nói, tiểu cô nương này cho người ta một cảm giác, ưhm... Rất là kinh diễm. Ngay cả Vân Lạc Phong cũng không khỏi nhìn tiểu cô nương kia thêm vài lần.
Rầm!
Vân Tiêu dùng lực, đem Mộc Thanh Nhiễm hung hăng ném ra ngoài, một cái ném này, suýt nữa là lấy hết nửa cái mạng của hắn ta.
"Khụ khụ!" Mộc Thanh Nhiễm ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Hăn đưa tay lên lau đi tia máu còn vươn lại trên khóe miệng, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Hi Mạch đang đi từng bước thong dong đến gấn hắn ta: "ngươi.... Ngươi là Diệp Hi Mạch của Diệp gia?"
Tại sao Diệp Hi Mạch lại xuất hiện ở chỗ này?
Hơn nữa, lời Diệp Hi Mạch mới nói vừa rồi là có ý gì? Hình như là hắn ta đối với việc mình mượn danh nghĩa Diệp Kỳ tác oai tác phúc có chút bất mãn thì phải?
"Mộc gia...." Diệp Hi Mạch khẽ nhướng mày kiếm nhìn Mộc Thanh Nhiễm, nói: "theo ta được biết, thiếu chủ của Mộc gia mắc bệnh này, cần phải ăn thịt một con Tầm Kim Thử có thực lực Tôn Linh Giả mới có thề cứu được cái mạng của hắn ta. Vì thế mà Mộc gia các ngươi mới muốn ςướק hết dược liệu trong thiên hạ, mục đích chính là làm cho Tầm Kim Thử đột phá lên Tôn Linh Giả!"
Mộc Thanh Nhiễm vô cùng kinh ngạc, hắn ta không ngờ Diệp Hi Mạch lại có thể biết được chuyện này.
Đối với sự kinh ngạc trong mắt của Mộc Thanh Nhiễm, Diệp Hi Mạch chẳng chút nào để tâm, vẫn tiếp tục nói: "đáng tiếc, cho dù ngươi có ςướק được hết dược liệu trong thiên hạ, cũng không thể làm cho một con Tầm Kim Thử đột phá lên Tôn Linh Giả được đâu! Nếu đã như vậy, ngươi hà tất phải vì chuyện này mà làm khó những người khác làm gì kia chứ?"
Sắc mặt Mộc Thanh Nhiễm thoáng trầm xuống: "cho dù chỉ có một tia hy vọng cuối cùng, ta cũng nhất định phải thử!"
Tầm Kim Thử?
Thời điểm mà Vân Lạc Phong nghe thấy ba chữ này,thì đồng thời tộc chuột đang sống trong không gian thần điển cũng nghe được rất rõ ràng.
Chuột hậu ở trong không gian thần điển cất tiếng nói đầy nôn nóng: " chủ nhân, ta biết yêu cầu của ta có lẽ có chút quá đáng, nhưng tất cả Tầm Kim Thử trong thiên hạ đều là thần dân các ta! Những năm gần đây, số Tầm Kim Thử sống trong hang ngầm dưới lòng đất đi lạc nhiều vô số kể, ta có thể chắc chắn con Tầm Kim Thử kia nhất định chính là một trong số thần dân của ta, xin chủ nhân giúp ta, mau mau cứu nó đi!"
Những Tầm Kim Thử khác không thể mở miệng nói chuyện, nhưng cho dù như vậy, Vân Lạc Phong vẫn có thể thông qua linh hồn khế ước mà cảm nhận được sự khẩn cầu của bọn chúng.
Tộc chuột từ trước tới nay luôn là chủng tộc đoàn kết một lòng, hiện giờ biết được đồng loại của mình bị con người bắt được, còn muốn ăn thịt, bọn chúng làm sao có thể bỏ mặc cho được?
Nguyên nhân cũng chính vì tộc chuột đoàn kết một lòng, cho nên bao nhiêu năm qua chúng mới có thể sinh sống yên ổn trong Vô Hồi Chi Sâm.
"Được!"
Vân Lạc Phong không hề do dự một chút nào thì đã đồng ý với thỉnh cầu của chuột hậu và các Tầm Kim Thử còn lại.
Vân Lạc Phong trước giờ đối với thỉnh cầu của thủ hạ dưới trướng chưa từng tức giận, ngược lại còn rất vui.
Cho nên, cô chưa hề cự tuyệt lời câu xin của bọn họ.
____
"Tiểu Hi Mạch, ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy với cái đám người này làm gì?"
Hỏa Hỏa rất là không hài lòng trước thái độ của Diệp Hi Mạch đối với đám người Mộc gia kia, hai mày nhỏ nhắn cau chặt lại với nhau mà cũng không làm giảm đi một phần dễ thương nào trên mặt. Đôi mắt Hỏa Hỏa lúc này có chút âm trầm liếc nhìn Mộc Thanh Nhiễm.
"Đối với hạng người này, trực tiếp Gi*t đi là được! Hà tất còn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?"
Tính tình của Hỏa Hỏa thường xuyên một lời không hợp là liền đại khai sát giới! Cô bé không quản đối phương phạm tội nặng hay nhẹ, dám trêu chọc vào cô bé thì đều đáng ૮ɦếƭ!
Tuy nhiên, Hỏa Hỏa lại quên mất một điều quan trọng nhất, chính là, Mộc Thanh Nhiễm người ta còn chưa nói với cô bé một chữ nào, lấy đâu ra trêu chọc? Hắn ta cùng lắm là trêu chọc vào Vân Lạc Phong mà thôi! Vân Lạc Phong đòi Gi*t thì không nói, cô bé ở đó chen chân góp vui cái gì chứ?
Khóe miệng Diệp Hi Mạch run rẩy một chút, vỗ vỗ lên vai Hỏa Hỏa mà dạy bảo: "Hỏa Hỏa, ngươi đừng cứ động một chút là đòi chém đòi Gi*t! Đổ máu là hành vi không tốt! Chúng ta phải biết nói đạo lý...."
Đúng vậy! Là phải biết nói đạo lý!
Mộc Thanh Nhiễm rất tán thành lời nói của Diệp Hi Mạch mà gật đầu một cách khí thế. Hắn ta vừa mới muốn mở miệng nói chuyện, thì bỗng nhiên Diệp Hi Mạch lại đánh tới một quyền vào người hắn ta, làm cả người hắn một lần nữa văng ngược ra sau, đập vào lan can rồi rớt thẳng xuống lầu. (*Sa: cái dòng họ này làm gì biết nói đạo lý!!! Haiz)
"Nhìn thấy chưa?" Diệp Hi Mạch quay lại, tiếp tục làm công tác dạy dỗ cho Hỏa Hỏa: "nắm đấm chính là đạo lý, lần sau ngươi phải nhớ cho rõ!"
Mộc Thanh Nhiễm ngã xuống đất ở phía dưới lầu, nghe thấy lời này của Diệp Hi Mạch vọng xuống, trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Vốn nghe Diệp Hi Mạch nói làm người phải biết nói đạo lý, hắn còn tưởng rằng Diệp Hi Mạch là một người thật sự biết nói đạo lý, ai có ngờ, tên gia hỏa này lại âm hiểm như vậy. Chẳng những âm hiểm mà còn vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!
Quả đúng là nghĩa tử do Quân Phượng Linh thu dưỡng! Tính cách này hoàn toàn không khác gì bà ta!
Trong Vô Hồi Đại Lục, có rất nhiều người không biết gì đối với nội tình trong Diệp gia, nhưng nếu đúng thật như Mộc Thanh Nhiễm nói là ông ta có lui tới với Diệp Kỳ, vậy thì làm sao lại không biết được Quân Phượng Linh là phu nhân của Diệp Cảnh Thần?
Nghe nói, Quân Phượng Linh này chẳng qua chỉ là một nữ nhân ti tiện, dùng sắc đẹp để mê hoặc đại thiếu gia Diệp Cảnh Thần, thành thân bao năm mà chẳng thể sinh con, chỉ thu nhận mỗi một dưỡng tử là Diệp Hi Mạch.
Mà một nghĩa nữ còn lại tên Diệp Kỳ là do Diệp Cảnh Thần thu dưỡng.
Quân Phượng Linh làm người vừa ngang ngược lại vô sỉ, chỉ cần một lời không hợp thì bà ta sẽ động võ! Không chỉ như thế, lòng ghen tuông của nữ nhân này còn rất nặng. Từng có rất nhiều gia tộc muốn dâng nữ nhi nhà mình cho Diệp Cảnh Thần làm thi*p, kết quả, đố phụ này biết được liền đơn thương độc mã xông đến tận nhà người ta hỏi tội. Dù tất cả cường giả trong các gia tộc kia đều xuất thủ nhưng cũng không thể chế phục được Quân Phượng Linh.
Từ đó suy ra, người có thể được bà ta coi trọng mà thu nhận làm nghĩa tử thì có thể tốt được bao nhiêu?
Mộc Thanh Nhiễm ôm chặt lấy иgự¢ mình, từ trên đất bò dậy, đúng lúc này, từ phía trên đột nhiên có một mảnh đen kịt xông tới hắn ta, định thần nhìn lại thì đó là vô số Tầm Kim Thử, cảnh tượng thật khiến người ta sởn cả tóc gáy.
"Đây.... Đây là cái gì thế?"
Mộc Thanh Nhiễm bị dọa đến thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh, mắt thấy vô số Tầm Kim Thử kia sắp bò lên người mình, hắn ta vội vàng quơ tay phất chân muốn hất đám Tầm Kim Thử kia ra xa khỏi người mình, miệng thì không ngừng quát thét: "cút đi!"
Đám lâu la Mộc gia kéo tới đây cũng chẳng tốt hơn Mộc Thanh Nhiễm là bao, những con Tầm Kim Thử kia đặc biệt giảo hoạt, căn bản là ném không đi, đập không trúng, bọn nó còn cố tình hết con này đến con khác chui vào y phục của đám người Mộc gia.
Cảm giác được mấy thứ mềm mềm nho nhỏ cứ sột soạt bên dưới y phục của mình, đám người Mộc gia ai nấy cũng đều nổi cả da gà.Diệp Hi Mạch cũng ngạc nhiên đến ngẩn người, hắn quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong, thật sự là không hiểu nổi đám Tầm Kim Thử kia từ đâu mà ra.
Vân Lạc Phong lại làm lơ cái nhìn của Diệp Hi Mạch, chậm rãi cất bước đi xuống lầu.
Vân Lạc Phong đi tới trước một bước, đồng tử* Mộc Thanh Nhiễm lại co rút đi một phân, hắn ta cắn răng hỏi: "số Tầm Kim Thử này là của ngươi?"
(*đồng tử: con ngươi)
Vân Lạc Phong khẽ nâng mặt lên, từ trên cao nhìn xuống Mộc Thanh Nhiễm: "con Tầm Kim Thử của Mộc gia ở chỗ nào?"
"Ngươi muốn làm gì?" Mộc Thanh Nhiễm bỗng trở nên vô cùng căng thẳng: "ta nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối sẽ không giao con Tầm Kim Thử kia ra đâu! Huống chi ngươi cũng đã có nhiều Tầm Kim Thử như vậy rùi, thêm một con nữa cũng chẳng nhiều hơn bao nhiêu!"
"Ta sẽ không hỏi lại lần thứ ba! Con Tầm Kim Thử kia ở đâu?"
Trên người Vân Lạc Phong toát ra hàn khí, con ngươi đen láy sắc bén nhìn chằm chằm Mộc Thanh Nhiễm.
"Tầm Kim Thử kia là thuốc cứu mạng của con trai ta! Không thể giao cho ngươi được!"
Mộc Thanh Nhiễm gắt gao cắn chặt răng.
Hắn có thể thua, cũng đồng ý nhận thua! Nhưng tuyệt đối sẽ không giao con Tầm Kim Thử kia ra!
"Bệnh của con trai ngươi thì có liên quan gì đến Tầm Kim Thử, mà ngươi lại muốn dùng mạng của Tầm Kim Thử để đổi lấy mạnh của con trai ngươi?"
Mộc Thanh Nhiễm hừ một tiếng, nói: "mạng một con chuột, sao có thể so sánh với mạng của một con người? Súc sinh vĩnh viễn chỉ là súc sinh! Mạng của súc sinh chính là thấp hèn không đáng giá, mạng người thì trân quý vô giá! Đạo lý đơn giản như thế chẳng lẽ ngươi lại không hiểu?"
Cho dù thân đang ở giữa một đàn chuột, Mộc Thanh Nhiễm vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối hắn không hề cho rằng mấy con Tầm Kim Thử thì có thể gây ra thương tổn gì cho hắn ta, nhiều nhất cũng chỉ khiến hắn thấy gớm ghiếc mà thôi!
Rất rõ ràng, lời nói của Mộc Thanh Nhiễm khiến cho rất nhiều người phẫn nộ.
Chúng Tầm Kim Thử từng con từng con trợn tròn mắt, biểu tình kia như muốn lập tức đem Mộc Thanh Nhiễm ra ăn tươi nuốt sống.
Trà Sữa băng xuyên qua đàn chuột đến trước mặt Mộc Thanh Nhiễm, đứng bằng hai chi sau, hai chi trước chống nạnh hai bên hông, thẳng lưng, ngẩng cao đầu, một chi sau hung hăng dẫm lên đầu ngón chân của Mộc Thanh Nhiễm.
"Ngươi dám nói mạng chuột của chúng ta thấp hèn? Ta nói cho ngươi biết, trong mắt của bổn chuột ta đây, mạng của tất cả đám người Mộc gia các ngươi cộng lại cũng không bằng mạng của một con Tầm Kim Thử chúng ta!"
Sau khi nói xong lời này, ánh mắt của Trà Sữa còn không quên quay lại liếc nhìn Manh Manh đang đứng phía sau, hướng về chuột hồng nhà ta mà làm mặt quỷ, tựa như là đang tranh công.
Manh Manh liền mỉm cười đáng yêu.
Nụ cười kia như là ánh mặt trời ấm áp, nháy mắt đã làm tan chảy trái tim nhỏ bé của Trà Sữa, tiếp đó thì nhịp tim của Trà Sữa cứ không ngừng gia tốc đập nhanh.
"Ta cho ngươi một cơ hội, lập tức thả tộc nhân của ta ra, nếu không, chúng ta lập tức ăn tươi nuốt sống ngươi, cho ngươi ngay cả ૮ɦếƭ toàn thây cũng không được!"
Vì vừa chiếm được nụ cười của mỹ chuột, Trà Sữa càng hăng máu, quay đầu lại nhìn Mộc Thanh Nhiễm, chi sau càng ra sức dẫm mạnh lên đầu ngón chân của Mộc Thanh Nhiễm.
(*Sa: mọi người nhớ chú ý là thực lực của Trà Sữa là Tôn Linh Giả nhé, cho nên cái chi sau chút éc chứ lực dẫm lên thì không nhỏ đâu)
Khuôn mặt của Mộc Thanh Nhiễm lúc này như muốn nứt ra, sắc mặt lúc đầu vốn xanh mét vì giận, bây giờ đã biến thành tái nhợt. Đồng tử cũng dần dần nở to ra.
Nói?
Con Tầm Kim Thử này... Vậy mà lại biết nói?
Chẳng lẽ.... Thực lực của nó đã đạt tới cảnh giới Tôn Linh Giả?
Nếu thực lực Vân Tiêu không đủ cường đại, Diệp Hi Mạch cũng không đột ngột xuất hiện ở nơi này, thì có lẽ sau khi nhìn thấy một con Tầm Kim Thử Tôn Linh Giả, Mộc Thanh Nhiễm sẽ hưng phấn đến phát cuồng mất thôi!
Nhưng hiện giờ, trong lòng hắn ta chỉ có cảm giác tuyệt vọng....
"Giao đồng loại của ta ra đây!" Trà Sữa hất cằm chuột, vừa kiêu căng vừa ngạo mạn nói.
"Chít chít! "
"Chít chít!"Mấy con Tầm Kim Thử khác cũng không ngừng kêu lên ầm ĩ, từng đôi mắt tròn xoe như hạt đậu ngập tràn sự phẫn nộ nhìn chằm chằm vào đám người Mộc gia.
Nếu đám người này dám kháng cự, nói không chừng tộc chuột sẽ thật sự xông lên đem đám nhân loại này ăn sạch sẽ, cả mẫu xương cũng không chừa.
Mộc Thanh Nhiễm chợt thấy cả người vô lực, chẳng còn chút gì hùng hổ như lúc mới xông vào đây, cũng chẳng còn vẻ khí phách cao cao tại thượng lúc đầu.
Cả người hắn bây giờ, chán chường mà rũ rợi, không có tinh thần.
"Ta dẫn các người đến Mộc gia!"
Mộc Thanh Nhiễm cười khổ một tiếng, khẽ khép lại hai mắt đầy nổi tuyệt vọng của mình.
"Chủ nhân!" Trà Sữa quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong mà nói: "chuyện này cứ giao cho Trà Sữa xử lý, ta sẽ áp giải bọn người này về, người cứ ở lại chỗ này chờ Trà Sữa là được!"
Vân Lạc Phong gật đầu: "nếu phát sinh đột biến gì, nhớ dùng linh hồn truyền âm gọi ta!"
Lời Trà Sữa nói, cũng là ý của chuột hậu.
Vân Lạc Phong có thể thả hết tộc chuột bọn họ ra ngoài, tùy ý để bọn họ nghĩ cách cứu đồng loại của mình, bà đã rất cảm kích, huống hồ đây là chuyện của tộc chuột, nếu có thể tự mình giải quyết thì không nên làm phiền Vân Lạc Phong xuất thủ.
"Đa tạ chủ nhân!"
Chuột hậu nhìn Vân Lạc Phong đầy cảm kích, nói.
Lúc đầu, nghe Trà Sữa nói tự nó sẽ áp giải bọn họ về Mộc gia, trong lòng Mộc Thanh Nhiễm còn có chút mong đợi. Bởi vì chỉ cần không có hai người Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, hắn ta sẽ có rất nhiều cách để đối phó với con Tầm Kim Thử này.
Nói không chừng sẽ thật sự có thể bắt con Tầm Kim Thử vừa đột phá Tôn Linh Giả này làm thuốc dẫn cho con trai nhà mình.
Tuy nhiên, chuột hậu vừa lên tiếng, thì toàn bộ kế hoạch hắn ta vừa vạch ra trong đầu đều tan thành mây khói.
Hai con Tầm Kim Thử có thực lực Tôn Linh Giả, đây có nghĩa là gì? Ngay cả Mộc gia cũng chỉ có hai cường giả Tôn Linh Giả mà thôi!
Quan trọng nhất là, Mộc Thanh Nhiễm hắn không dám đảm bảo, trong đàn chuột này còn có con nào có thực lực Tôn Linh Giả nữa hay không?
Dù hắn rất yêu thương con trai mình, nhưng hắn cũng không thể đem toàn bộ Mộc gia đi mạo hiểm được.
"Chúng ta xuất phát!" sau khi Trà Sữa oai phong hạ mệnh lệnh này, thì liền tung ta tung tăng chạy đến bên cạnh Manh Manh, cất giọng điệu lấy lòng: "Manh Manh, nàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ cứu được đồng tộc của mọi người!"
Chụt!
Manh Manh tiến đến bên cạnh Trà Sữa, hôn lên trên cái má nhỏ xíu kia một cái, ngay tức thì, Trà Sữa cảm thấy bốn phía chung quanh mình trăm hoa đua nở, cả người đều trở nên choáng váng...
Nguyên lai, cảm giác được nữ nhân mình yêu thương hôn, lại đẹp đến như vậy....
Khó trách chủ nhân nhà mình cứ thích hôn Vân Tiêu suốt thôi!
_____
"Sủng vật của ngươi thật là thú vị!"
Khóe miệng Diệp Hi Mạch co rút một cái, nhìn Vân Lạc Phong mà nói.
Tuy nhiên, điều thật sự khiến Diệp Hi Mạch cảm thấy khi*p sợ ở Vân Lạc Phong chính là cô lại có bản lĩnh làm cho Tầm Kim Thử đột phá được đến cảnh giới Tôn Linh Giả. Cái này là phải tiêu tốn hết bao nhiêu dược liệu kia chứ?
"Người của Diệp gia?" Vân Lạc Phong ngả ngớn nhướng mày, khóe môi khẽ gợi lên một nụ cười.
Từ sau khi đi đến Vô Hồi Đại Lục này, cô đã không ít lần nghe nhắc đến hai chữ Diệp gia này. Chỉ là không biết, người của Diệp gia có thể cường đại đến mức độ nào mà thôi!
Diệp Hi Mạch nghe thấy lời này, đưa ngón tay lên sờ sờ cánh mũi của mình: "ta chỉ là một người bị trục xuất khỏi Diệp gia mà thôi!"
Nếu nghĩa phụ Diệp Cảnh Thần đã bị đuổi khỏi Diệp gia, vậy hắn và Diệp Kỳ làm sao có thể tính là người của Diệp gia....
"Chẳng qua.... " Diệp Hi Mạch cười sang sảng hai tiếng: "nếu như ngươi ở trong Vô Hồi Đại Lục này mà gặp phải bất cứ phiền phức gì, ta vẫn có thể ra tay giúp ngươi giải quyết!"
"Vô sự hiến ân cần, phi gian tất đạo*!" Vân Lạc Phong nhàn nhạt buông xuống một câu.
(*ý là: không có chuyện mà lại ân cần, không phải trộm cũng là ςướק!)
Diệp Hi Mạch cười ha hai tiếng: "ta đây sao có thể gọi là vô sự hiến ân cần? Có thể bảo hộ mỹ nhân đó chính là diễm phúc của ta! Chỉ là không biết mỹ nhân có đồng ý để cho ta bảo hộ hay không?"
Trong không gian thần điển, Tiểu Mạch vốn đang làm cỏ trong dược điền, bất thình lình nghe được lời này từ bên ngoài truyền vào, tức thì cả người liền ngây ngẩn.
Người nam nhân này..... Cư nhiên có can đảm làm trò trước mặt Vân Tiêu, đùa giỡn chủ nhân nhà mình?
Lá gan cũng thật lớn!
Quả nhiên, lời này của Diệp Hi Mạch vừa thốt ra, một cổ hơi thở lãnh khốc liền xông tới, khiến cho cả căn phòng đều ngập tràn hơi thở làm người ta sởn tóc gáy."Thê tử của ta, ta tự mình bảo hộ được!"
Vân Tiêu không biết từ khi nào đã đi đến trước người Vân Lạc Phong, đột ngột kéo cả người Vân Lạc Phong vào lòng mình, giống như là đang tuyên bố quyền sở hữu vậy.
Vân Lạc Phong chỉ mỉm cười, để mặc cho Vân Tiêu muốn làm gì thì làm.
Nam nhân này, ở trước mặt mình thì vĩnh viễn đều diễn trò trung khuyển ngoan ngoãn nghe lời, chỉ khi nào đối mặt với người khác, mới đem một thân khí phách của bản thân hắn phát hut nhuần nhuyễn.
"Ngu ngốc!" Hỏa Hỏa liếc mắt nhìn Diệp Hi Mạch đang đứng một bên: "làm quen cũng không biết!"
Sắc mặt Diệp Hi Mạch có chút xấu hổ: "ta còn không phải là vì ngươi sao?"
Hỏa Hỏa đương nhiên hiểu lời này của Diệp Hi Mạch là có ý gì.
Bởi vì người mà mình muốn tìm chính là vị nữ tử trước mặt, cho nên hắn mới vì mình mà tìm cớ để tiếp cận cô ấy mà thôi.
Nhưng mà nhìn xem đi, hắn ta đã lấy cớ bằng cái dạng đức hạnh gì kia?
Người khác nhìn vào, còn không đem hắn xem là một tên háo sắc hạ lưu trêu chọc con gái nhà lành à?
"Xem ta này!" Hỏa Hỏa liếc Diệp Hi Mạch một cái, sao đó đi về phía Vân Lạc Phong, trên mặt cô bé liền nở một nụ cười thiên chân vô tà: "tỷ tỷ, muội cùng với ca ca chẳng may lạc đường, tỷ tỷ có thể thu nhận hai người bọn muội không?"
Nếu phía sau Hỏa Hỏa mà có thêm một cái đuôi, chắc chắn lúc này cái đuôi ấy sẽ không ngừng que quẩy, bày ra một bộ dáng lấy lòng đáng thương tiêu chuẩn.
Nếu không phải trước đó Hỏa Hỏa đã nói mấy câu làm bại lộ bản tính thật sự của mình, có lẽ Vân Lạc Phong sẽ thật sự cho rằng Hỏa Hỏa là một tiểu cô nương ngây thơ trong sáng.
So với Vân Lạc Phong thì hai mắt Diệp Hi Mạch lúc này đã muốn rớt ra ngoài luôn rồi.
Tiểu nha đầu đang vẫy đuôi lấy lòng người khác kia..... Thật sự là Hỏa Hỏa ngang ngược tàn bạo, vô cùng tùy hứng kia sao?
"Tiểu Mạch, nha đầu này chính là người mà trước đó ngươi đã cảm nhận được à? Vân Lạc Phong khẽ rũ mi xuống che đi đôi mắt của mình, hỏi Tiểu Mạch.
Từ trong linh hồn liền vang lên tiếng của Tiểu Mạch: "đúng vậy, chính là cô ta!"
Con ngươi của Vân Lạc Phong hơi hơi trầm xuống.
Nếu nha đầu này đã tự mình tìm tới cửa, vậy chứng minh rằng cô nhóc này cũng đã cảm nhận được sự tồn tại của Y Học Thần Điển bên trong cơ thể của Vân Lạc Phong cô.
Chẳng qua, Vân Lạc Phong có một thắc mắc, tại sao tiểu cô nương này không đi thẳng vào vấn đề, nói ra lai lịch thật sự của cô nhóc chứ?