Lâm Nhã Đình gắt gao cắn chặt môi dưới, chính cô ta sai Thu Bình đưa thuốc cho tên thiếu niên kia, thuốc tuyệt đối không có vấn đề gì! Hơn nữa, trước đó Lam Hoành trưởng lão bắt mạch cho hắn cũng đã khẳng định thân thể hắn đúng là có bệnh.
Nhưng tại sao nhanh như vậy thì mọi chuyện đã thay đổi rồi?
Trong này, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt La Phù có chút phức tạp, việc làm ngày hôm nay của Lâm Nhã Đình, là do ông ta bày mưu tính kế! Cho nên ông ta cũng từng dự định sẽ đưa ra một kết luận giả. Đáng tiếc, trước con mắt của nhiều trưởng lão Y Sư Hiệp Hội như vậy, dù ông ta có muốn thì cũng không làm được!
Vì thế, ông ta chỉ đành thở dài một cách bất đắc dĩ, rồi đưa ra kết luận đúng với sự thật: "hắn ta đúng thật là không có bệnh!"
Một kẻ không có bệnh mà lại được đưa vào để làm đề thi khảo nghiệm cho y sư dự thi, chuyện này có ý nghĩa thế nào? Chỉ sợ ở đây không có ai mà không hiểu!
Thế là, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ quảng trường đều trở nên ầm ĩ.
"Tên kia rõ ràng không có bệnh, tại sao hắn ta cứ một mực nói mình có bệnh kia chứ? Làm hại chúng ta hiểu lầm vị cô nương kia!"
"Các người nói xem, trong số những bệnh nhân mà chúng ta phải trị ở đây, có bao nhiêu người thật sự có bệnh đây hả?"
"Xem ra dù là Y Sư Hiệp Hội cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được! Vạn nhất chúng ta không chẩn đoán ra bệnh tình của người bệnh, có phải cũng sẽ chứng minh rằng chúng ta là kẻ thất bại hay không?"
Nghe thấy âm thanh nghị luận sôi nổi của mọi người ở đây, sắc mặt của các vị trưởng lão đều vô cùng khó coi, có vài người không nhịn được liền bùng nổ ngay tại chỗ.
"La Phù, Đại Hội Y Sư lần này là do đồ đệ của ngươi chủ trì, cư nhiên lại để phát sinh ra những chuyện thế này, các ngươi lập tức đưa ra lời giải thích hợp lý cho ta, nến không thì sẽ không xong với ta đâu!"
"Đúng vậy, hai sư đồ các ngươi mau giải thích rõ ràng với các y sư đến tham gia Đại Hội Y Sư lần này, đừng để thanh danh của Y Sư Hiệp Hội bị phá hủy trong tay hai sư đồ các ngươi!"
Khuôn mặt La Phù trầm xuống, chỉa mũi giáo về phía Thu Bình, quát hắn: "Thu Bình, ngươi làm việc như thế nào vậy hả? Ta để ngươi làm phụ tá cho Nhã Đình, mà ngươi lại phạm phải sai lầm như thế này là sao hả?"
Thu Bình hơi sửng sốt, đối diện với ánh mắt sắc bén của La Phù, hắn chỉ đành thở dài trong lòng một tiếng.
Hắn hiểu, La Phù trưởng lão làm vậy là muốn hy sinh hắn ta để bảo vệ cho Lâm Nhã Đình.
Bất quá, chuyện này đúng là do hắn làm ra, Lâm Nhã Đình.... Chẳng qua chỉ phân phó có một câu mà thôi!
"Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi!"
Thu Bình quỳ phịch xuống đất, rũ hai mi mắt, che giấu đi một tia âm hiểm lạnh lùng chợt lóe lên: "những chuyện này đều là do con làm, không liên quan đến Nhã Đình sư tỷ. Là do con không thích nữ nhân Vân Lạc Phong này, cho nên mới dùng một chút thủ đoạn, muốn trục xuất cô ta ra khỏi cuộc khảo nghiệm ngày hôm nay!"
Thu Bình ngẩng đầu lên, hai mắt phẫn nộ gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
"Nhã Đình sư tỷ đối với cô ta khách khí như vậy, mà cô ta lại không biết tốt xấu! Hơn nữa, con còn nghe lén được, nữ nhân này đang mưu toan muốn hãm hại Nhã Đình sư tỷ!"
La Phù ra vẻ kinh ngạc nhìn Thu Bình: "tiểu nha đầu kia mưu toan hãm hại Nhã Đình? Tại sao?"
Tại sao?
Thu Bình chợt ngẩn người, hắn ta chẳng qua chỉ là thuận miệng mà thôi, lý do là gì vẫn còn chưa kịp nghĩ ra!
"Bởi vì...." Thu Bình siết chặt hai nắm đấm, trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia sáng: "bởi vì cô ta nghe nói Y Sư Hiệp Hội sẽ mời Quỷ đế đến tham gia Đại Hội lần này, hơn nữa còn dự tính để cho Quỷ đế đảm nhiệm vị trí trọng tài. Khi ấy, cùng là trọng tài, Quỷ đế nhất định sẽ có tiếp xúc thân mật với Nhã Đình sư tỷ, cô ta vì lòng ghen tỵ của bản thân mà muốn làm hại đến Nhã Đình sư tỷ, con không muốn sư tỷ bị thương tổn gì, cho nên mới phải tiên hạ thủ vi cường!"
(*tiên hạ thủ vi cường: kẻ ra tay trước là kẻ mạnh)
Nghe Thu Bình nói, lại nhìn thái độ căm phẫn bất bình của hắn, một số người không biết nội tình đều tin đó là thật!
"Thu Bình, đệ nói cái gì đó?" Lâm Nhã Đình cau mày liễu: "đệ thật sự là nghe rõ như vậy? Vân Lạc Phong vì nguyên nhân này mà muốn tổn hại đến ta?"
Lấy hiểu biết của Lâm Nhã Đình về Thu Bình, tất nhiên là biết hắn ta đang nói dối, chẳng qua, cô ta cũng không ngại việc thổi gió thêm củi.
Bởi vì cô ta hiểu rõ một điều, trải qua chuyện ngày hôm nay rồi, Vân Lạc Phong không có khả năng chịu quy thuận dưới trướng cô ta nữa!
Đã vậy, xé rách mặt với nhau thì có làm sao? Cô ta không chịu thuần phục, thì chỉ có con đường ૮ɦếƭ!
"Nhã Đình sư tỷ, chuyện này là do ta chính tai nghe được, tuyệt đối không có nửa lời giả dối!" Thu Bình giơ ba ngón tay lên mà thề: "Vân Lạc Phong sớm đã ái mộ Quỷ đế, cô ta tới đây chẳng qua là vì muốn gặp được Quỷ đế mà thôi. Loại nữ nhân không biết xấu hổ như cô ta, Quỷ đế làm sao mà chịu liếc mắt tới! Cho nên, cô ta mới ghen ghét Nhã Đình sư tỷ có cơ hội được ở chung với Quỷ đế, muốn bày kế hãm hại tỷ!"
Lời Thu Bình nói rành mạch rõ ràng, khiến những người ở đây đều tin vào lời nói của hắn.
"Nữ nhân này bề ngoài thật đoan chính, không ngờ bên trong lại là loại người như vậy. Chỉ vì một nam nhân thôi mà có thể bất chấp thủ đoạn."
"Chặc chặc, thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, chỉ đáng tiếc, ta nghe nói Quỷ đế kia không hề có hứng thú với nữ nhân, cho nên cô ta cũng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi!"
Đối với những lời châm chọc bên cạnh, Vân Lạc Phong lại như không có nghe thấy. Cô nheo nheo đôi mắt lại, nhìn về phía Thu Bình đang đứng trên đài cao: "ngươi còn có gì muốn nói nữa hay không? Chi bằng cứ nói hết ra một lần đi!"
Thu Bình khẽ giật mình, hắn ta không hiểu, bản thân hắn đã vu oan giá họa cho Vân Lạc Phong đến mức đó rồi, tại sao cô ta lại còn có thể bình tĩnh như vậy?
Chẳng lẽ cô ta không muốn giải thích cho bản thân hay sao?
Nghĩ như vậy, Thu Bình liền cắn chặt môi: "ngoài ra, ta có thể chứng minh, y thuật của Vân Lạc Phong vốn không hề cao minh một chút nào! Ngày hôm qua, khi ta căn dặn Lăng Dẫn giả bệnh, ta đã nhìn thấy bóng dáng đồ đệ của Vân Lạc Phong, tiểu đồ đệ của cô ta nhau định đã nghe lén bọn ta trò chuyện với nhau....."
Hôm qua, Lâm Nhược Bạch và Trà Sữa đúng là đã chơi đùa với nhau ở gần đó, vô tình quấy nhiễu đến Thu Bình đang đàm luận trong phòng, chỉ là Lâm Nhược Bạch không có nghe được bọn họ nói chuyện gì với nhau, nhưng Thu Bình hắn cũng không ngại hất thau nước bẩn này lên người tiểu nha đầu kia.
Vinh lão hừ lạnh một tiếng, mở miệng đầy châm chọc: "vậy ngươi giải thích thế nào về việc Vân nha đầu chỉ động tay động chân vài cái đã giải được thủ thuật che mắt này của các ngươi?"
"Ha ha!" bên môi Thu Bình liền lộ ra nụ cười mỉa mai: "Vinh lão, ông muốn biết thì ta cũng có thể nói cho ông biết, chuyện này chẳng qua là do ta sơ ý mà thôi, ta đã cho Lăng Dẫn uống thuốc quá sớm, cho nên trùng hợp dược hiệu đã hết tác dụng mà thôi, ông thật sự cho rằng đó là bản lĩnh của Vân Lạc Phong hay sao?"
Lăng Dẫn nghe Thu Bình nói vậy, hơi hơi há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thu Bình, yêt hầu bỗng nhiên trở nên khô khốc, không thể nói được gì nữa, ngay cả lời nói đã đến cửa miệng rồi cũng phải nuốt ngược trở vào.
"Muốn chứng minh y thuật của ta thế nào cũng rất đơn giản!"
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Thu Bình, hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "trong vòng nửa nén nhang, ta có thể chữa khỏi bệnh của tất cả mọi người ở đây, làm cho họ như chưa từng mắc bệnh gì cả."
Lời Vân Lạc Phong vừa dứt, liền dẫn tới một tràn cười nhạo báng.
Trong vòng nửa nén nhang có thể chữa lành bệnh của tất cả mọi người? Đây là đang kể chuyện cười phải không? Trên quảng trường nhiều người như vậy, nội thời gian bắt mạch chẩn bệnh thôi thì cũng đã hơn nửa nén nhang rồi.
Cô ta lại còn dám mạnh miệng khoác lác như thế?
"Vân Lạc Phong!" Lâm Nhã Đình cau chặt mày liễu, không nóng không lạnh nói: "ngươi vẫn nên thu lại lời mình vừa nói thì tốt hơn, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận, ta nói vậy cũng là vì tốt cho ngươi, không đành lòng nhìn thấy ngươi mất hết thể diện trước mặt bao nhiêu người!"
Vân Lạc Phong trực tiếp bỏ qua lời cảnh cáo của Lâm Nhã Đình, cô ta nói một đằng, Vân Lạc Phong lại trả lời một nẻo: "nếu trong vòng nửa nén nhang mà ta có thể chữa khỏi được tất cả những người bệnh ở đây, thì Y Sư Hiệp Hội phải lấy phần thưởng Long Tinh Kiếm trao cho ta. Còn nữa... Ta muốn Y Thành từ đây phải biến mất vĩnh viễn!"
Ta muốn Y Thành biến mất vĩnh viễn!
Phải có bao nhiêu khí phách, mới có thể khiến nữ nhân kia nói ra được lời nói như vậy?
Sợ rằng khắp Long Khiếu Đại Lục này cũng không có người nào dám nói một câu muốn Y Thành biến mất!
Khuôn mặt của Lâm Nhã Đình rốt cuộc cũng có một chút thay đổi, không còn tiếp tục duy trì vẻ ngoài ưu nhã được nữa, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong đang đứng dưới đài, đáy mắt dâng lên một tia hận ý.
"Vân Lạc Phong, ta đồng ý điều kiện của ngươi!"
Cho dù y thuật của Vân Lạc Phong có giỏi thế nào thì cũng không thể chữa lành được từng này người bệnh chỉ trong thời gian nửa nén nhang.
Hơn nữa, cho dù cô ta có thành công thì đã sao kia chứ? Đến lúc đó, Y Sư Hiệp Hội không thừa nhận, cô ta cũng không làm gì được! Suy cho cùng, Y Sư Hiệp Hội cũng tuyệt đối sẽ không để cho Y Thành biến mất.
"Vinh lão, ông đến giúp con một chuyện!"
Vân Lạc Phong quay đầu lại nhìn Vinh lão, chậm rãi nói.
"Chuyện gì?" Vinh lão mỉm cười, cất tiếng dò hỏi.
"Con viết cho ông một số phương thuốc, ông dựa theo phương thuốc con đưa để sắc thuốc giúp con. Trước thời gian nửa nén nhang nhất định phải sắc xong!"
"Được, Vân nha đầu, con cứ yên tâm, ta nhất định hoàn thành tốt việc con giao!"
Thần sắc trên mặt Vinh lão có phần nặng nề hơn một chút, ông biết chuyện này quan hệ trọng đại, thế mà Vân Lạc Phong có thể yên tâm giao chuyện này cho ông đi làm, đây là phải có bao nhiêu tín nhiệm kia chứ?
Cho nên, Ông tuyệt đối sẽ không làm cho Vân nha đầu thất vọng!
"Nhân thủ của Y Các sợ là không đủ đâu!" Lam Hoành trưởng lão từ nãy đến giờ vẫn luôn giữ im lặng lúc này lại đột ngột lên tiếng: "ta để cho đệ tử dưới tọa của mình đi giúp các ngươi!"
Nếu đổi thành một trưởng lão nào đó đề nghị giúp đỡ, Vinh lão nhất định sẽ cự tuyệt, ai mà biết được bọn họ có giở thủ đoạn gì trong thuốc hay không chứ?
Nhưng Lam Hoành trưởng lão thì không giống như vậy, ông ta là người trong sạch ngay thẳng duy nhất ở trong Y Sư Hiệp Hội này.
Năm đó, Y Thành đuổi Gi*t Vân Thanh Nhã, thời điểm mà Y Sư Hiệp Hội đứng ra che chở cho Y Thành, chỉ có mình ông ấy là đưa ra ý kiến phản đối. Cũng chính vì tính tình ngay thẳng chính trực này của mình mà Lam Hoành trưởng lão không được những người khác trong Y Sư Hiệp Hội ưa thích.
Lát sau, một đệ tử trong Y Sư Hiệp Hội đã đem tới một cái lư hương, trên lư hương kia có cấm một cây nhang đang cháy, gió phất nhẹ qua, mùi huân hương lan tỏa thơm ngát động lòng người.
"Ngươi có thể bắt đầu được rồi!"
Lâm Nhã Đình phất tay áo ngồi xuống, ánh mắt đầy hàn khí dừng trên người của Vân Lạc Phong, khóe môi khẽ cong cong thành một nụ cười mỉm.
Trong Y Sư Hiệp Hội này, bất luận là kẻ nào đối đầu với Lâm Nhã Đình cô, thì chỉ có kết cục thất bại thảm hại mà thôi.
Vân Lạc Phong im lặng không nói không rằng, lấy một bao ngân châm từ trong ống tay áo ra, dùng lửa tiêu độc, sau đó thì châm lên người một bệnh nhân.
"Cô ta... Cô ta không có bắt mạch thì đã thi châm rồi?"
"Cái này rõ ràng là coi thường mạng người, còn chưa biết đối phương bị bệnh gì, sao có thể tùy tiện chữa trị như vậy được chứ?"
"Xem ra Thu Bình nói không sai, nữ nhân này căn bản là không có năng lực gì cả.... "
Mọi người đều bị hành động của Vân Lạc Phong làm cho sợ ngây người, ngay cả các trưởng lão của Y Sư Hiệp Hội cũng đồng loạt cau mày. Trong mắt tất cả bọn họ, hành động này của Vân Lạc Phong quả thật là không xem sinh mệnh của bệnh nhân ra gì!
Đồng dạng là y sư, bọn họ sao có thể cho phép Vân Lạc Phong qua loa như vậy được!
Vân Lạc Phong nhanh chóng thi châm cho một người, sau đó lại lao đến trước mặt một người khác, tốc độ kia của cô thật sự là quá nhanh, mắt thường căn bản không thể nào theo kịp.
Nửa nén nhang còn chưa hết, Vân Lạc Phong đã thi châm xong cho tất cả người bệnh tại đây, sau đó, người của Y Các và đệ tử của Lam Hoành cũng đã sắc xong thuốc mang lên.
Vân Lạc Phong đi đến bên cạnh chén thuốc, ngửi một chút, sau đó liền chỉ định chén thuốc nào đưa tới cho người bệnh nào dùng.
"Chỉ cần uống xong chén thuốc này, bệnh của các ngươi sẽ lập tức khang phục, cơ thể khỏe mạnh lại như xưa!"
Trong lúc Vân Lạc Phong nói những lời này, thì những người bệnh kia cũng đã từng người từng người bưng lấy chén thuốc được đưa đến trước mặt uống vào, tức thì, bọn họ cảm giác được đau đớn trên người dần dần thuyên giảm đi rất nhiều.
"Ta đến xem bệnh tình của bọn họ!"
Lam Hoành bước nhanh đến trước mặt những người bệnh kia, ngón tay nhẹ nhàng để lên mạch đập của bọn họ, sau khi cảm nhận được bệnh tình của bọn họ đều có chuyển biến, biểu cảm trên mặt của ông liền có chút khó tả.
Các trưởng lão khác thấy vậy, cũng sôi nổi đi lên, cùng nhau bắt mạch cho các bệnh nhân ở đây.
"Sao lại thế? Sao lại thế?" La Phù cũng bị kết quả do chính mình chẩn đoán ra dọa cho khi*p đảm, bước chân lảo đảo lui về sau hai bước, khuôn mặt liên tục biến sắc: "đây là chuyện không có khả năng xảy ra! Các bệnh nhân khác đâu? Mau để ta chẩn mạch cho bệnh nhân khác!"
Nghĩ đến đây, La Phù liền đẩy một vị trưởng lão đang bắt mạch cho người bệnh gần đó ra, bá chiếm lấy chỗ của ông ta.
Vốn dĩ, La Phù chỉ có khi*p đảm mà thôi, nhưng hiện tại, ông ta xem như hoàn toàn tuyệt vọng.
Trước khi khảo nghiệm bắt đầu, La Phù cũng đã từng xem qua tình trạng của những người này, bệnh tật trong cơ thể bọn họ, ông ta rõ ràng hơn ai hết! Hiện tại, ông ta cảm nhận được, bệnh tình của những người này đang dần dần khang phục lại.
Nha đầu kia thật sự chỉ trong nửa nén nhang thì đã trị khỏi được cho tất cả những người bệnh này?
Lại còn chưa từng bắt mạch, chấn đoán bệnh tình của bọn họ!
Gương mặt già nua của La Phù tái nhợt một mảnh, bước chân lảo đảo suýt chút nữa là té ngã xuống đất, ánh mắt ông ta đầy vẻ tuyệt vọng nhìn lên Lâm Nhã Đình đang ngồi trên đài cao, rồi bất giác cười khổ một tiếng.
Lần này, Lâm Nhã Đình quả thật là quá sơ ý! Nhưng, thật sự thì cũng không có ai ngờ được, y thuật của nha đầu này lại cao siêu đến mức độ này.
Sợ là ngay cả hội trưởng cũng không bằng được Vân Lạc Phong!
"Kỳ tích, quả thật là kỳ tích!" hai mắt của Lam Hoành phát sáng mà nhìn Vân Lạc Phong: "nha đầu, ngươi có hứng thú gia nhập vào phái của ta hay không?"
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "ta không muốn gia nhập Y Sư Hiệp Hội!"
"Như vậy a..."
Lam Hoành có chút tiếc hận, nhưng lại không có nói gì thêm, ông chỉ cười khẽ mà nói: "nếu sau này ngươi muốn gia nhập Y Sư Hiệp Hội thì cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ vô cùng hoan nghênh ngươi!"
Một câu này, Lâm Nhã Đình cũng đã từng nói với Vân Lạc Phong, nhưng cảm giác mà hai người bọn họ mang tới cho cô lại hoàn toàn không giống nhau.
Lâm Nhã Đình mang đến cho Vân Lạc Phong cảm giác giống như là cô ta đang bố thí ân huệ, mà vị Lam Hoành trưởng lão này lại cho cô cảm giác được ông ấy rất chân thành, thật tâm yêu mến người tài.
Vân Lạc Phong cười cười, không có trả lời lại Lam Hoành, ánh mắt của cô di chuyển về phía Lâm Nhã Đình đang ngồi trên đài cao, nhướng mày hỏi: "ta thắng rồi, có phải ngươi nên thực hiện lời hứa rồi không?"
Lâm Nhã Đình hít sâu một hơi, cố gắng ngăn chặn nội tâm đang muốn phát điên, sự đố kỵ và không cam lòng của mình, lạnh giọng nói: "Long Tinh Kiếm, ta có thể cho ngươi!"
"Y Thành?" Vân Lạc Phong như cười như không mà hỏi.
"Xin lỗi, chuyện của Y Thành ta không làm chủ được!"
Nói cách khác, chính là cô ta sẽ không giao Y Thành ra.
"Vân Lạc Phong, ngươi đừng được một tấc lại lấn một thước." Thu Bình nhìn thấy Lâm Nhã Đình bị khi dễ, liền nhảy dựng lên: "Y Thành là thế lực phía dưới của Y Sư Hiệp Hội chúng ta! Nếu chúng ta giao Y Thành cho ngươi, vậy thể diện của Y Sư Hiệp Hội còn biết để ở chỗ nào? Ngươi nên biết chiếm được thứ tốt rồi thì thu tay, để tránh tự dẫn lửa đốt mình!"
Ầm!!
Ngay khi Thu Bình vừa nói xong, đột nhiên, Vân Lạc Phong đang đứng trên quảng trường phất tay một cái, tức thì, một đạo linh lực cường đại được bắn ra từ bàn tay của Vân Lạc Phong, đánh thẳng vào người của Thu Bình, khiến hắn ta rớt từ trên đài cao xuống.
"Ngươi nói nhiều quá!"
Vân Lạc Phong giương mắt nhìn Thu Bình, ánh mắt kia cao ngạo không ai sánh bằng.
"Vân Lạc Phong!" sắc mặt Lâm Nhã Đình trong nháy mắt liền lạnh xuống: "ta đối với ngươi hết nhịn rồi lại nhịn, không ngờ ngươi càng lúc lại càng vô lễ! Lại dám to gan ở trong Y Sư Hiệp Hội mà công khai đả thương người khác, quả thật là không xem Y Sư Hiệp Hội chúng ta ra gì mà!"
Vân Lạc Phong quay đầu lại, tà tà liếc nhìn Lâm Nhã Đình: "Y Sư Hiệp Hội? Còn không phải chỉ là một nơi không biết tuân thủ lời hứa sao? Ta mặc kệ các ngươi có đồng ý hay không đồng ý thì Y Thành.... Cũng biến mất!"
Lâm Nhã Đình cười lạnh một tiếng: "nếu ngươi thật sự có cái bản lĩnh đó, thì cứ việc ra tay! Thế nhưng, ngươi lấy đâu ra thực lực để đối phó với Y Thành hả? Ta tốt bụng khuyên ngươi thêm một câu, nên trông chừng Vân gia của ngươi cho tốt, trách việc khi ngươi vừa về tới nhà, thì nghênh đón ngươi... Lại là một đống thi thể!"
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo hai mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Nhã Đình, hỏi: "lời này của ngươi là có ý gì hả?"
"Vân Lạc Phong, ngươi đắc tội với quá nhiều người. Ta nhịn ngươi, nhưng người khác chưa chắc sẽ giống ta, cũng nhịn ngươi. Nói không chừng là đã sớm chạy tới Long Nguyên Quốc để xử lý Vân gia rồi."
Ầm!
Khí thế trên người Vân Lạc Phong mãnh liệt triển khai ra ngoài, ánh mắt của cô càng lúc càng lạnh lùng, gằn từng chữ một mà nói: "Lâm Nhã Đình! Nếu người của Vân gia mà thiếu dù chỉ một cọng lông tơ, ta cũng sẽ khiến khác ngươi sống không bằng ૮ɦếƭ!"
"Vân Lạc Phong, ta chỉ là tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu mà thôi, suy cho cùng, Lâm Nhã Đình ta làm sao có thể làm ra loại chuyện đối phó với người nhà của ngươi được chứ!"
Lâm Nhã Đình cười lạnh lùng nói tiếp: "nhưng mà, những người khác có làm như vậy hay không thì ta không dám chắc...."
"Vân nha đầu!"
Mắt thấy Vân Lạc Phong sắp sửa không khống chế được cơn giận, Vinh lão vội vàng tiến lên đè bả vai của Vân Lạc Phong xuống, thấp giọng nói: "con yên tâm đi! Chẳng lẽ con đã quên mất Ninh lão đang tọa trấn tại Vân phủ hay sao? Mọi người của Vân gia sẽ không có chuyện gì đâu! Ngoài ra, các chủ của Y Các chúng ta gần đây cũng đang ở Long Nguyên Quốc, thực lực của ngài ấy cũng vô cùng cường đại, người mà Lâm Nhã Đình phái đi căn bản là không thể bước chân vào Vân phủ nửa bước!"
Lời tuy là nói vậy, nhưng Vân Lạc Phong cô chính là người không bao giờ tha thứ cho kẻ nào dám đánh chủ ý lên thân nhân của cô.
Cho dù bọn họ không đủ khả năng làm thương tổn đến người của Vân gia cũng không được.
"Vinh lão, ông giúp con thêm một chuyện!" Vân Lạc Phong chậm rãi nói: "phái người đi tìm nhị thúc của con về! Trước đó nhị thúc đã lên đường đến Vô Hồi Chi Sâm tu luyện, chính là vì để đích thân trả thù người của Y Thành, con không muốn ςướק đi cơ hội báo thù của thúc ấy!"
Không có gì thống khoái hơn việc chính tay Gi*t ૮ɦếƭ kẻ thù của mình!
Đây cũng là lý do mà tại sao khi tới Y Sư Hiệp Hội, Vân Lạc Phong lại không có động thủ với người của Y Thành. Nếu nhị thúc không thể tận mắt chứng kiến kẻ thù của mình ૮ɦếƭ, làm sao có thể nguôi ngoai được mối hận trong lòng suốt bao nhiêu nắm qua được?
"Được!"
Vinh lão không cần suy nghĩ thì đã đồng ý với Vân Lạc Phong: "ta sẽ lập tức phái người của Y Các đi tìm Vân Thanh Nhã, một khi có tin tức của hắn, ta sẽ lập tức báo với con ngay!"
"Tuy rằng con nói là muốn để nhị thúc tận mắt chứng kiến kẻ thù của thúc ấy ૮ɦếƭ, nhưng không có nghĩa là con sẽ không thu một chút tiền lãi!"
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, híp hai mắt lại mà nhìn về phía Lâm Nhã Đình.
"Vân Lạc Phong, ngươi muốn đánh với ta hay sao?" khuôn mặt của Lâm Nhã Đình trầm xuống: "ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, ta không phải là Thu Bình, sẽ không dễ dàng bị ngươi đánh lén như vậy đâu!"
"Ai nói ta muốn đánh lén ngươi?"
Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng.
Thân mình cô chợt lóe, nhanh chóng lao thẳng về phía Lâm Nhã Đình, thời khắc này, Vân Lạc Phong không hề che giấu khí thế trên người, toàn bộ đều triển khai ra hết.
"Thiên Linh Giả?"
Sau khi La Phù cảm nhận được thực lực thật sự của Vân Lạc Phong, thì liền đại kinh thất sắc: "nha đầu kia cư nhiên là một Thiên Linh Giả? Không xong, Nhã Đình có nguy hiểm!"
Lúc này La Phù cùng bất chấp mặt mũi, lao nhanh đến chắn trước mặt Lâm Nhã Đình, vươn tay ra đỡ lấy đòn tấn công của Vân Lạc Phong.
Uỳnh!!
Một cổ lực lượng mạnh mẽ dừng trên bàn tay của Vân Lạc Phong, tức khắc, thân mình của cô bị bức lui về sau mấy bước, hai chân ma sát trên mặt đất tạo thành một vệt vừa dài vừa sâu.
"Vô liêm sỉ!" Vinh lão nhìn La Phù đầy khinh thường: "một lão già hơn trăm tuổi, không biết xấu hổ mà đi ức Hi*p một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi."
La Phù quét ánh mắt lạnh lùng lên người Vinh lão, sau đó liền di chuyển sang người Vân Lạc Phong, sát khí quanh thân cũng bắt đầu khởi động dâng lên.
"Vân Lạc Phong, không ngờ ngươi chỉ mới bấy nhiêu tuổi mà đã có thể đột phá đến Thiên Linh Giả rồi! Bất luận là thiên phú hay là y thuật, lão phu cũng rất bội phục ngươi! Nếu ngươi nguyện ý trở thành đệ tử của ta, ta sẽ tha thứ tất cả mọi chuyện cho ngươi! Bằng không, ta chỉ có thể lấy tội danh mạo phạm Y Sư Hiệp Hội mà tru sát ngươi!"